The man who does not read good books has no advantage over the man who can't read them.

Mark Twain, attributed

 
 
 
 
 
Tác giả: Mộc Hàm Nhã
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 389 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:46:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9: Bữa Sáng Phong Ba
rương Vĩ bị cô gái kia trừng mắt, ngượng ngùng cười, dù sao quấy rầy chuyện tốt của người ta vẫn là không đúng, đặc biệt phụ nữ bất mãn rất dễ già.
Trước bàn làm việc, An Vĩ Thần hút từng ngụm thuốc, phun ra khói bao phủ khuôn mặt anh, làm cho người không biết rõ giờ phút này anh nghĩ gì, áo trước ngực không có cài nút, bên trong lộ ra dấu son của người phụ nữ lúc nãy, dấu son mê người trên từng nấc thị chỉ đầu lưỡi gọi người.
Trương Vĩ nuốt một ngụm nước bọn, ho khan đối diện với nam nhân yêu mị: " Cái kia tôi không cố ý, lần sau tôi sẽ gõ cửa, tuyệt đối sẽ không hại anh “diệt môn”, lần sau tuyệt đối sẽ không". Nói xong, Trương Vĩ giơ giơ ngón tay đảm bảo nói.
Một ánh mắt sát nhân đảo qua, anh rụt đầu, khủng hoảng nhìn người đối diện, thu hồi tay, ngoan ngoãn đứng ở nơi đó, không nói thêm gì.
Lúc này, An Vĩ Thần tắt thuốc, nhàn nhã đứng lên đi tới Sofa, nhẹ nhàng hỏi một câu:" Có chuyện gì?".Nói xong anh cầm trà lên uống.
Trương Vĩ nghe hỏi, nhớ tới là có chính sự, đi qua cười nói:" Cái này cần anh kí tên". Đưa văn kiện cho anh, thấy anh không có bút liền lấy bút trong túi áo ra.
An Vĩ Thần tiếp nhận văn kiện nhìn một chút, cái gì cũng không có vấn đề nên kí tên mình, anh biết Trương Vĩ không phải dạng người xung động, làm trợ lý của anh nhiều năm nên hiểu Trương Vĩ là hạng người gì.
An Vĩ Thần đưa văn kiện lại cho Trương Vĩ, thấy anh nửa ngày còn chưa đi nên hỏi: " Còn chuyện gì sao?"
Trương Vĩ suy nghĩ một hồi lâu mới nói: " Vừa rồi ở dưới lầu tôi thấy Thiếu Phu nhân tới, bây giờ chắc cũng lên lầu rồi". vừa nói vừa nhìn An Vĩ Thần.
Phát hiện ra khi lúc Trương Vĩ nói ra chữ Thiếu Phu Nhân, sắc mặt An Vĩ Thần tối lại, cảm thấy tình huống không ổn liền nhanh ra ngoài.
Cấp tốc đi lên trên thang máy, Lương Tâm Kỳ vui vẻ cầm bữa sáng, mấy giờ không gặp anh mà đã nhớ anh rồi, thầm muốn mỗi ngày đều nhìn thấy anh, mỗi sáng tỉnh lại sẽ làm điểm tâm sau đó tối cùng chờ anh trở về ăn cơm.
Buổi tối sẽ cùng nhau ra ngoài tay trong tay tản bộ, tâm sự, cuộc sống đó vẫn là mục tiêu cô hướng tới, thật ra cô rất dễ thoả mãn, chỉ cần mỗi ngày như vậy là được, không cần quá nhiều chỉ vậy là đủ.
"Đinh" Cửa thang máy mở ra, Lương Tâm Kỳ mang giày cao gót, ưu nhã vang vọng vào phòng làm việc của An Vĩ Thần
Ngồi trên ghế salon đen anh nghe âm thanh giày, lông mi không có giãn ra, cô ta đến đây làm gì? Sớm nay anh đã nhanh trốn đến công ty, không muốn thấy cô, bây giờ còn đến đây, thật đúng là đáng ghét, nhìn thật khó chịu.
Lương Tâm Kỳ đứng trước cửa, gõ 1 cái, gõ hồi lâu không thấy ai trả lời, chẵng lẽ không ai có trong đó, nhưng cô vừa hỏi thư kí nói anh vẫn luôn bên trong mà, mang theo nghi ngờ cô mở cửa, nhìn thấy An Vĩ Thần ngồi trên ghế, một tay chống đầu, híp mắt như đang nghỉ ngơi, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại đi tới salon nhìn anh đang ngủ, mi thật dài, mũi chao thẳng, cổ áo hơi mở rộng.
Làm cho người ta có cảm giác cuồng dã không kềm chế được, Lương Tâm Kỳ nhìn anh, mê ly không kìm hãm giơ tay sờ sờ trên mặt anh, ngón tay từ trán, lông mi, mắt, mũi, cúi cùng là dừng trên đôi môi khiêu gợi của anh, động tác của cô thật nhẹ, rất sợ đánh thức anh.
An Vĩ Thần luôn giả vờ ngủ, anh không muốn thấy cô, đơn giản trực tiếp nhắm mắt, từ lúc cô mở cửa đóng cửa, tim của anh vẫn bình tĩnh.
Anh nghĩ cô thấy anh ngủ sẽ tự động rời đi, nào ngờ cô không rời đi mà còn ở cạnh anh sờ sờ mặt anh, một đôi tay mềm nhỏ ôn nhu di chuyển trên mặt, làm cho tâm anh ngứa, nơi đó cũng từ từ cứng lên, vừa thật vất vả đè xuống, lại bị cô gái này làm cho nơi đó bừng tỉnh.
Chết tiệt, phụ nữ này đang làm gì,bàn tay để trên miệng anh, điều này làm cho anh nhớ tới hình ảnh ướt át.
Càng nghĩ trong lòng càng muốn, cố gắng cắn chặt răng, đè dục vọng xuống, trong lòng bàn tay anh đã đổ mồ hôi, hối hận muốn chết, sớm biết anh đã không làm bộ ngủ, nhưng xem ra anh tự hại anh rồi.
Rốt cuộc cái tay kia khi nào rời đi, anh thực sự nhịn sắp chết rồi, còn không có chờ anh trầm tĩnh lại, đột nhiên trên cổ thực ngứa, như là có đồ vật gì vậy, mấy giây sau liền leo lên ngực anh.
Đầu anh ong ong, nửa ngà mới phản ứng lại, thì ra là tay của “bà xã”, cái này đàn bà không biết xấu hổ, cư nhiên sờ ngực anh, anh anh anh sắp tức chết rồi, bây giờ anh bị người phụ nữ này chiếm tiện nghi.
Nghĩ vậy, con ngươi hé ra, trừng mắt nhìn phụ nữ sổ sàng trên người anh, nâng tay vãn bên trái nói " Loại bàn bà không biết xấu hổ" Nói xong đứng dậy chỉnh lại y phục, đến bàn làm việc ngồi xuống, cũng không có liếc nhìn cô một cái.
Lương Tâm Kỳ cứng đờ, thu tay bị đau, như là không có nghe lời anh nói, cô cao hứng nói: " Thần, anh tỉnh rồi, em đánh thức anh à?" Vẻ mặt vô tội nhìn anh.
Cô liền phát hiện ra là anh giả vờ ngủ, vừa lúc cô ở thang máy đã thấy trợ lý của anh cầm văn kiện đi ra, vừa lào thì anh ngủ, cô hiểu là anh giả vờ, cô cố ý chọc anh vậy thể cô xem anh kiên trì tới khi nào.
Sau khi mò ngực, vì bên trong có vật gì màu đỏ, nên cô mới thử xem, thế nhưng cô chưa xem ra là gì thì anh đã tỉnh.
An Vĩ Thần ngồi trên bàn nhìn văn kiện, hoàn toàn không thấy sự tồn tại của cô, Lương Tâm Kỳ cũng không nói gì, đó dường như là thói quen rồi, anh không có mở miệng đuổi cô đi là tốt rồi, nên không cần cầu nhiều.
Qua mấy phút sau, cô đột nhiên nhớ phải đưa bữa ăn sáng cho anh, vội vàng cầm lấy đồ ăn đi đến trước mặt anh: " Thần, anh còn chưa ăn điểm tâm, cái này em mang từ nhà đến cho anh, anh nhanh ăn đi, đợi lát nữa sẽ bị lạnh". Đang cầm đồ ăn ánh mắt sáng ngời nhìn anh nói. nhanthuyvy-share.blogspot.com
An Vĩ Thần liếc nhìn văn kiện trong tay, thấy có gì trước mắt, giơ tay lên, trong nháy mắt bữa sáng rớt xuống đất, vì Lương Tâm Kỳ cũng bị đẩy ngã nen toàn bộ đồ ăn đều đổ lên người cô, vì đồ ăn còn chút nóng nên tay trắng nõn của cô bị phỏng một mảng lớn màu đỏ.
Cô không có cảm giác được sự đau đớn trên tay mà chỉ thấy không thể thở, nước mắt cũng không tiếng động rớt xuống.
Nhất thời trong phòng làm việc yên lặng đến đáng sợ, không ai lên tiếng, nên khi cái cà mên rớt xuống đất đều nghe rõ ràng.
An Vĩ Thần ngồi trên ghế làm việc, ngực nghẹn đến khó chịu, anh biết anh dùng lực rất lớn nên cô té không hề nhẹ, lông mi đen đặc cũng nhíu chặt, anh không phát hiện ra lúc này anh cư nhiên lo lắng cho cô, này có tính là cái bắt đầu không tốt?
Mấy phút sau
Lương Tâm Kỳ phá đi sự trầm mặc, cô nhìn người đàn ông mà cô vừa yêu vừa hận, trong lòng lạnh: " Thần, anh ghét em vậy sao? Anh vì cái gì ghét em? Rốt cuộc em làm cái chuyện gì đáng ghét hả? Mấy năm qua, anh vì sao không thấy em, vì sao, rốt cuộc vì sao?” Cô chỉ thẳng vào cái người đàn ông diêm dúa lẳng lơ này.
Giờ khắc này đáng ra cô không nên hỏi tiếp vì kết quả anh nói sẽ làm cô đau lòng, nhưng dù đau lòng cô vẫn phải hỏi, cô muốn biết đáp án.
"Được, cô muốn biết vì sao tôi ghét cô, tôi sẽ nói cho cô biết". Anh đứng dậy hít sâu, chậm rãi nói: " Mấy năm qua, không có gì cô cũng tới làm phiền tôi, mỗi ngày theo sau đít tôi, như một cái đuôi, hại tôi bị bạn bè cười chê,mỗi làn làm bộ đáng thương để mọi người tưởng tôi khi dễ cô, ai cũng chỉ trích tôi, cô nghĩ trong lòng tôi sẽ dễ chịu không? Sẽ thích cô sao?". An Vĩ Thần càng nói càng kích động, tay cũng nắm chặt tay cô, trong mắt tràn đầy chán ghét.
"Thì ra là vậy, bây giờ em mới biết, những năm này mỗi ngày em chờ anh xuất hiện chỉ là muốn mình sẽ có vị trí trong lòng anh, nhưng một điểm cuối cùng cũng không có mà ngược lại còn làm anh chán ghét em hơn, em đây đều do mình tự làm tự chịu, ha ha ". Lương Tâm Kỳ tự giễu cười, ánh mắt vắng vẻ nhìn người đàn ông mà cô yêu.
Phương thức cô yêu anh biến thành nguyên nhân anh ghét cô, cái này cô chưa từng nghĩ đến, nhìn trong ánh mắt anh hiện ra khuôn mặt trắng bệch của mình, cô vô lực nhắm mắt nghĩ đến thì ra lúc này trong mắt anh có cô nhưng trái tim anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ có sự hiện diện của cô.
Tiếp tục vậy có ý nghĩa sao? Trước đây cô nói qua mặc kệ thế nào cũng phải kiên trì, lúc này cô chỉ cảm thấy buồn cười, là bản thân cô tạo ra, dựa vào cái gì nói kiên trì? Dựa vào cái gì?
Xoay người như con búp bê không tức giận đi tới cửa, trên y phục còn dính đồ ăn, trên tay còn một mảng thịt bị phỏng, vừa đi ra, thư khí hít một hơi, không thể tin nhìn cô, mới từ lúc nãy trong thang máy ra Trương Vĩ còn thấy Lương Tâm Kỳ xinh đẹp, bây giờ thế này trong lòng nghĩ chẳng lẽ hai người đánh nhau?
Anh lắc đầu không thể nha, tổng tài nhìn qua có hung hăng, cũng rất doạ người thế nhưng không đến mức đnánh người, lại là đánh phụ nữ.
Tuy rằng Tổng Tài ghét cô nhưng không thể đối cô như vậy, lần này thế nào ……
Mang theo nghi ngờ, Trương Vĩ gõ cửa phòng của An Vĩ Thần, gõ nửa ngày không nghe bên trong có phản ứng, ngừng một hồi vẫn là đi vào.
Từ lúc Lương Tâm Kỳ đi rồi, An Vĩ Thần vẫn nhíu mi, trong đầu luôn hiện ra thân ảnh hồn bay phách lạc của cô, không biết làm sao nhìn bộ dạng kia trái tim anh căng lên, cũng không rõ phiền táo
"Tổng Tài, ngài làm sao vậy, vừa rồi tôi thấy Thiếu Phu Nhân bên ngoài ……" TRương Vĩ khẩn trương nhìn bộ mặt tối sầm của An Vĩ Thần, những gì định nói ra đều nuốt lại vào trong, bây giờ anh nên câm miệng sẽ tốt hơn.
Lương Tâm Kỳ vừa bước ra khỏi toà nhà An Thị, cô đi trên đường, cũng không biết đi nơi nào? Cô mờ mịt nhìn bầu trời, ngực thành một mảnh hơi lạnh.
Lúc này, Hứa Bá lái xe hỏi cô: " Thiếu Phu Nhân, về nhà sao?"
Lương Tâm Kỳ gật đầu, sau đó an vị ngồi trong xe, dọc đường khung cảnh không ngừng thay đổi, mà ánh mắt của người trên xe chẳng thấy tiêu cự, Hứa Bá ngồi trước thông qua kính chiếu hậu nhìn, ông thở dài một hơi, nhớ tới bộ dạng lúc nãy khi cô bước ra, làm ông hoảng sợ, tưởng ckhông có nhanh liền trở lại.
Buổi tối khi An Vĩ Thần vừa vào cửa đã thấy Mẹ Lí nóng nảy đi tới đi lui trong phòng khách, thấy anh về, mẹ Lí vội vàng chạy tới nói: " Thiếu Gia, Thiếu Phu Nhân hôm nay trở về tự nhốt mình trong phòng, cơm cũng không ăn, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ".
"Ừ, tôi đã biết, bà đi nghỉ trước đi". An Vĩ Thần đem túi để lên salon, tháo cà-vạt xuống, mấy nút sơ mi cũng cởi ra.
Mẹ Lí định hỏi thêm gì nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh cuối cùng vẫn là không hỏi, bà nhìn lên lầu rồi cũng trở về phòng mình.
Mẹ Lí đi rồi, An Vĩ Thần vào trong bếp rót ly nước uống xong cũng đi lên lầu, đứng trước phòng Lương Tâm Kỳ muốn gõ cửa nhưng cuối cùng vẫn là buông tay xoay người vào trong phòng mình.
Lúc này, trong phòng Lương Tâm Kỳ một mảnh đen, một chút ánh trăng rọi qua khe cửa sổ chiếu vào, ở đầu giường loáng thoáng thấy một thân ảnh nhỏ ngồi dưới đất, vùi đầu trong đầu gối, vai có chút run, giam giữa chân, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu, lúc này cô chậm rãi đứng dậy, chết lặng đi lấy đồ rồi vào phòng tắm
Nửa tiếng sau, cô từ phòng tắm ra, trực tiếp ngã xuống giường, hôm nay cô đã quá mệt, chỉ chốc lát liền ngủ, thế nhưng trên mặt vẫn còn đọng lại vài giọt nước mắt
Sáng hôm sau trên bàn ăn
An Vĩ Thần nhìn mẹ Lí chuẩn bị buổi sáng, lần đầu tiên hỏi một câu: " Cô ấy đâu?" Sau đó như không có chuyện gì xảy ra đến bàn ăn, giống như anh chỉ tuỳ tiện hỏi một chút.
Mẹ Lí dừng lại rồi nói: " Sáng nay Thiếu Phu Nhân đã ra ngoài".
Vị Hôn Thê Si Tình Ỷ Lại Vào Lão Công Tuyệt Tình Vị Hôn Thê Si Tình Ỷ Lại Vào Lão Công Tuyệt Tình - Mộc Hàm Nhã