We are too civil to books. For a few golden sentences we will turn over and actually read a volume of four or five hundred pages.

Ralph Waldo Emerson

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 11 - chưa đầy đủ
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 219 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:15:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7.1
ặp lại Trần Anh Trị là chuyện mà Tiểu Nhã đã đoán trước được, chỉ là không đoán được sẽ là ngày kia thôi.
Doanh nghiệp Trần thị là điển hình doanh nghiệp theo mô hình gia tộc. Chức vụ quan trọng gần như đều bị gia tộc có thế lực hoặc các trưởng bối có thủ đoạn chiếm giữ. Trong đó bao gồm cả cha mẹ Trần Anh Trị, cho dù không có cống hiến gì to lớn, nhưng chỉ cần không làm việc cẩu thả là có thể chiếm được vì trí tốt, giữ đường sau này giúp đỡ con cái của chính mình, ‘tận dụng triệt để’ bổ nhiệm chức quan béo bở.
Sau khi xuất ngũ, Trần Anh Trị liền được cha hắn xếp vào tổ mua sắm. Ba tháng sau thăng chức trở thành tổ trưởng tổ mua sắm, nhưng Trần Anh Trị vẫn cảm thấy không vừa lòng với hiện tại. Anh ta cho rằng danh thiếp của anh ta in thiếu hai chữ chức vụ ‘quản lí’, nếu không thì bảo anh ta làm sao có mặt mũi đưa ra cho người khác?
Nhưng công ty không phải của một mình ba anh ta, không có chỗ dựa vững chắc đừng nghĩ được lên chức nhanh. Vì thế ba Trần quyết định căn cứ vào truyền thống giúp con tìm hiểu đối tượng để hẹn hò, tốt nhất là tài mạo đều có. Tất nhiên, so với dung mạo bên ngoài thì người phụ nữ có tiền tài là lựa chọn thứ hai. Dù sao tiểu thư nhà có tiền cũng không có chỗ nào xấu, vì bọn họ đã sớm chỉnh dung (1) từ lâu rồi.
Trước khi hẹn hò, cần phải đưa con trai tham gia vào các trường hợp giao tiếp xã hội. Để cho Trần Anh Trị đưa khuôn mặt đẹp trai của hắn ra ngoài ‘chào hàng’. Ba Trần, mẹ Trần rất tin tưởng có rất nhiều thiên kim tiểu thư trông mặt bắt hình dong (2).
Tiểu Nhã gặp lại Trần Anh trị ở trong một vườn hoa hiện đại ngoài trời, các doanh nghiệp gia đình tham gia là vì con gái tổ chức tiệc trà đính hôn, nghi thức đính hôn để ở sau, buổi tối còn có một buổi vũ hội.
Tiểu Nhã cùng đi Tôn Liễu Tĩnh tham dự nghi thức đính hôn vào buổi sáng, Trần Anh Trị thì bị mẹ Trần lôi từ công ty đến, trong trường hợp này thường có rất nhiều thiên kim tiểu thư đến góp vui, nếu không bọn họ mua một đống hàng hiệu biểu hiện ở chỗ nào?
Khương Thiên Nghê cũng bồi mẹ cô ta tham dự, tuyên bố ngày sau kết hôn phải tổ chức tiệc cưới lớn hơn hôn lễ của cô dâu này.
Trần Anh Trị nằm mơ cũng không ngờ sẽ gặp lại Tiểu Nhã ở trong trường hợp này, mà thấy cô ăn mặc lộng lẫy, tươi cười sáng sủa, còn nữa anh ta nhìn ra đôi hoa tai màu hồng nhạt trên tai của cô là hàng thật.
Thực ra Tôn Tiểu Nhã liếc nhìn một cái liền nhận ra Trần Anh Trị, anh ta không thay đổi nhiều, vẫn phóng khoáng tự nhiên như ngày nào, đúng là  trời sinh tốt số.
Cô khó hiểu chính mình không một chút nào xúc động khi nhìn thấy anh ta, may mắn hôm nay cô đeo đôi hoa tai màu hồng nhạt, đây là quà sinh nhật mà Khương Triệu Đồng tặng cho cô.
Cô không vội cùng anh ta chào hỏi, một chút cũng không gấp.
“Tiểu Nhã? Cô là Mã Tiểu Nhã?” Trần Anh Trị chủ động lại tự nhiên bước lên chào hỏi: “Cách ăn mặc của cô khác xưa nhiều quá, giống như biến đổi thành một người khác vậy.”
Tiểu Nhã nhíu mày, lộ tươi cười: “Trần Anh Trị? Thật khéo! Không ngờ gặp anh ở trong này. Nhưng mà, học trưởng, tôi đã trở về bên cạnh ba tôi đã ba năm rồi. Tôi họ Tôn, tên gọi Tiểu Nhã, Tôn Tiểu Nhã.”
Cô thật sự có yêu người đàn ông này hay sao? Cô hoài nghi.
Tại sao hắn lại có thể cười không có chút nào ngượng ngùng xấu hổ? Giống như hành động ‘con rùa đen rút đầu’ trong quá khứ là một người khác làm?
Luôn luôn là như vậy, người bị tổn thương thì trong lòng vẫn còn đau nhức. Kẻ đầu sỏ gây tội ác làm tổn thương người khác thì sớm đã vứt chuyện đó ra khỏi bộ não.
“Học trưởng, vị này là vợ của ba tôi Tôn phu nhân, chủ tịch phu nhân của doanh nghiệp Tôn thị.” Nụ cười của cô còn ngọt hơn cả đường mật.
“Cô là thiên kim của Tôn thị?” Trần Anh Trị không chút nào che giấu sự xem thường của hắn. “Tại sao trước kia cô không nói ba của cô là Tôn đổng sự (3)?”
“Chuyện này rất quan trọng à?” Tiểu Nhã nhếch môi cười hỏi: “Mặc kệ ba của tôi là ai, tôi vẫn là tôi thôi.”
“Làm sao lại giống nhau?” Trần Anh Trị không suy nghĩ nói. Nếu sớm biết cô là con gái của Tôn thị thì tôi đã không chia tay cô rồi. (Ngữ: cặn bã! Cút!)
Tiểu Nhã lắc đầu. Kinh nghiệm xã hội của vị học trưởng này còn non lắm, ý đồ quá rõ ràng. So sánh với Khương Triệu Đồng liền phát hiện rõ rệt sự khác biệt giữa mây và bùn. (4)
Nghi thức đính hôn kết thúc, tất cả các tiểu thư chưa kết hôn đều đi đến bên cạnh cô dâu chúc mừng, có thể dính không khí vui mừng.
Đang tự giúp mình trong buổi tiệc trà xã giao, Khương Thiên Nghê dựa sát qua thăm dò: “Người đẹp trai khi nãy nói chuyện với cô là ai?” Tìm được chỗ yếu, lập tức đi tố cáo với anh hai.
“Cô nói Trần Anh Trị? Anh ta là học trưởng cùng trường với tôi.” Tiểu Nhã cười yêu kiều ngọt ngào.
“Bộ dạng của anh ta thật giống ngôi sao thần tượng, thực sự chỉ là học trưởng thôi à?” Khương Thiên Nghê vừa khéo thích anh đẹp trai kia.
Tiểu Nhã âm thầm khẽ cắn cánh môi! Hỏng bét! Tật xấu nho nhỏ của cô lại muốn phát tác rồi.
“Nói thật ra thì tôi cùng học trưởng từng hẹn hò một thời gian, về sau tôi bị anh ta vứt bỏ.”
“Vì sao?”
“Bởi vì điều kiện của anh ta tốt hơn tôi rất nhiều, tôi thật sự không thể xứng đôi với anh ta, đành phải chia tay. Thiên Nghê, chuyện này cô đừng nói Triệu Đồng có được không?”
“Được.” Đương nhiên không thể không nói rồi.
Khương Thiên Nghê kiêu ngạo hất mặt, càng cẩn thận đánh giá Trần Anh Trị. Hôm nay, nếu là Tiểu Nhã vứt bỏ Trần Anh Trị thì loại đàn ông này cho cô cũng không thèm. Ngược lại, nếu Trần Anh Trị vứt bỏ Tiểu Nhã thì chứng tỏ ánh mắt của người đàn ông này rất tốt! (Ngữ: có mi mù!). Tôn Tiểu Nhã bị đá là đáng đời!
Không! Tôn Tiểu Nhã không bị đá, người bị đá là Mã Tiểu Nhã, Khương Thiên Nghê không phân biệt rõ ở chỗ này.
Khương Thiên Nghê hai mươi lăm tuổi, bị ông nội ép đi xem mắt, vấn đề là những nhà có thể tương xứng với gia thế nhà cô thì không có ai có thể đẹp trai hơn Tiết Thành Lượng.
Khương Thiên Nghê là hội trưởng ‘hiệp hội bề ngoài’, cô ta chỉ chọn một kim đồng có thể sánh đôi với ngọc nữ như cô thôi.
Tiểu Nhã cười cười định quay về bên cạnh Tôn Liễu Tĩnh.
Tôn Liễu Tĩnh đang cười mắng Lí Hà Na: “Gần đây sao không tìm được em? Không tìm thì em tự xuất hiện. Tin tức nhà ai có yến hội thì em lại rõ như trong lòng bàn tay.”
Lí Hà Na trang điểm xinh đẹp quyến rũ, mặc một chiếc váy ngực thấp, lộ ra đường rãnh thật sâu, diêm dúa lòe loẹt cùng khiêu khích khó tả: “Chị Tĩnh, người ta đang yêu.”
“Thực sự? Chúc mừng em.” Tôn Liễu Tĩnh mỉm cười: “Thì ra em tìm kim chủ, hèn chi một thời gian dài không có tới chỗ của chị khóc than. Hắn là người như thế nào? Tại sao lại không cùng em đến?”
Mấy người đàn ông bên cạnh tò mò liếc nhìn Lí Hà Na một cái. Lí Hà Na sắc mặt có chút khó coi.
“Chị Tĩnh, em biết chị giúp em rất nhiều, nhưng chị cũng không cần ở trước mặt mọi người nói trắng ra như vậy chứ. Bạn trai em mới quen đối xử với em tốt lắm, trong nhà cũng có nhiều tiền, cũng không đến mức không nuôi nổi em. Chờ em để dành đủ tiền rồi, em sẽ đem số tiền chị cho em mượn từ từ trả lại cho chị.” Dù sao cũng là lông dê mọc ở trên mình dê thôi.
“Chị em tốt nói cái gì trả hay không trả? Chị cũng hi vọng em có được hạnh phúc, không cần lại gặp gỡ người không quen.”
“Mấy lần trước là em mắt chó đui mù, nhưng lần này lại khác, chúng em thật lòng yêu nhau, anh ấy rất thương em, mỗi tháng đều cho em tiền sinh hoạt, còn giúp em làm thẻ tín dụng, thanh toán tiền thẻ do anh ấy gánh vác.” Lí Hà Na có chút ít kiêu ngạo, thậm chí còn khoe khoang: “Chị Tĩnh, phụ nữ như chúng ta vẫn phải cần đàn ông nuôi sống, mới có thể sống thoải mái qua ngày.”
Tôn Liễu Tĩnh không nghe cô ta nhắc tới tên người đàn ông đó, lại chưa nhắc tới chuyện kết hôn, liền hiểu rõ Lí Hà Na đang làm tình nhân ột vị thương gia giàu có nào đó, để cho người ta bao dưỡng, không khỏi có chút xem thường cô ta.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại bà cũng vì cô ta mà xót xa, tuổi đều hơn ba mươi làm gì có ai chịu rước về nhà? Nếu để cô ta sống những ngày cực khổ như người của tầng lớp bình dân thì chắc chắn cô ta chịu không nổi. Chịu phú thương bao dưỡng cũng không tồi.
Tôn Liễu Tĩnh thành khẩn nói: “Có cơ hội vẫn nên tìm một người đàn ông tốt kết hôn.”
Lí Hà Na nhún nhún vai.“Em cũng muốn!” Vấn đề là người đàn ông đó vẫn chưa chịu ly hôn, cưới cô.
Tiểu Nhã đứng một bên nghe, thật sự khổ sở thay Tôn Liễu Tĩnh, cũng cho rằng Lí Hà Na làm chuyện rất đáng xấu hổ. Bất kể giữa ba và Lí Hà Na là chuyện tình một đêm hay là bao dưỡng tình nhân, cô đều không thể vạch trần.
Cô híp lại đôi mắt, cười như thiên sứ: “Dì, dì Lí dáng người thật tốt, trước kia đều không có nhìn ra nha!” Trước kia còn là con gái nhà lành làm sao dám mặc như vậy?
Lí Hà Na khóe miệng run rẩy một chút, ha ha cười nói: “A Na (5) của tôi rất thích dáng người của tôi. Hơn nữa, so với mấy ngôi sao nổi tiếng, tôi mặc như vậy còn rất kín nha.” Nha đầu chết tiệt! Minh bao ám biếm (6) từng chữ đều đâm chọt bà.
Đúng vậy! hai quả cầu suýt chút nữa đều rơi ra ngoài, Tiểu Nhã gật gật đầu, con ngươi cười càng xán lạng: “Nếu tôi là nam nhân, tôi cũng sẽ thích.”
Lí Hà Na miễn cưỡng cười: “Đáng tiếc cô cũng là phụ nữ, không cần ghen tị tôi.” Tuổi thanh xuân sắp hết không dựa vào dáng người lấy cái gì ăn cơm?
“Đúng vậy! Thật xấu hổ!” Tiểu Nhã châm chọc cười, nghĩ rằng nếu cô cũng mặc như vậy, nửa phần trên bán cầu lộ ra ngoài ọi người miễn phí thưởng thức, Khương Triệu Đồng khẳng định lãnh khốc nói: “Dứt khoát một chút, cởi sạch đi!”
Tôn Liễu Tĩnh ở trong bụng cười thầm, không lên tiếng giúp Lí Hà Na, cảm thấy cô ta cũng quá lớn mật. Nữ diễn viên lộ ngực lộ mông là vì cướp đoạt tin tức in trên báo, còn cô ta lại vì cái gi?
Lí Hà Na rất nhanh rời đi, không muốn bị mất mặt thêm.
“Dì à.” Tiểu Nhã cẩn thận tìm từ, trấn định nở nụ cười như hoa: “Dì Lí có phải hay không thay đổi quá lớn? Không biết bạn trai của dì ấy là thần thánh phương nào? Có thể gây ảnh hưởng khiến dì ấy tới tận đây?” Rõ ràng là tới diễu võ dương oai với dì, tội nghiệp dì bị lừa còn chẳng biết chuyện gì.
Cho nên Tiểu Nhã mạnh dạn đoán, người đàn ông bao dưỡng Lí Hà Na chính là Tôn Tư Hiền.
“Cô ta đắm mình trong trụy lạc, tôi cũng không quản được nhiều như vậy.” Tôn Liễu Tĩnh nói chuyện sắc bén, không chút khách khí: “Ít nhất, tôi còn may mắn từ nay về sau cô ta không còn đến xin tiền tôi nữa.” Bà vì chuyện này mà bị mẹ chồng mắng té tát.
Tìm chồng của dì lấy có gì khác nhau? Hơn nữa lấy rất nhiều.
“Chúng tôi ở trong cái vòng luẩn quẩn này, một phụ nữ đi làm tình nhân ột người đàn ông, bắt đầu từ ngày đó, chúng tôi sẽ không còn là chị em với nhau nữa. Thuở bình sinh mọi người đều hận nhất chính là tình nhân đi câu dẫn chồng người khác!” Tôn Liễu Tĩnh ném đá giấu tay xong liền đi về phía chủ nhà cáo từ ra về.
Vũ hội ban đêm là thiên đường của người trẻ tuổi.
Trần Anh Trị đi, Khương Thiên Nghê đi, Tiết Khả Lệ cũng đi……
Tiểu Nhã không đi, Khương Triệu Đồng cũng không đi.
Bọn họ đi về thăm nhà mẹ đẻ của Tiểu Nhã – Mã Nghiên Dung, Mã Nguyên Nguyên cùng Tiết Thành Lượng cũng có mặt ở đó, Mã Nghiên Dung tự tay nấu một bàn ăn, món ăn gia đình có hương vị của người mẹ.
Lần này Khương Triệu Đồng chủ động nhắc đến chuyện muốn đi thăm Mã Nghiên Dung, Tiểu Nhã xúc động hốc mắt đều đỏ. Đồng thời, ở Tôn gia mọi người cho rằng cô đi tham gia vũ hội. Trong khi đó bọn họ đang ở trong một căn hộ nhỏ và ấm cúng.
Khương Triệu Đồng chuẩn bị hơn mười vạn nhân dân tệ làm quà ra mắt, âm thanh lạnh lùng cao ngạo hiếm thấy nói ra những lời tình cảm.
“Mẹ! Xin mẹ hãy yên tâm giao Tiểu Nhã cho con.”
Mã Nghiên Dung xúc động rơi nước mắt ngay tại chỗ, trừ bỏ gật đầu, không nói ra lời.
Tiết Thành Lượng ở trong lòng réo lên: Oa! Vị thiếu gia tàn khốc này lợi hại hơn cả mình! Vừa mở miệng liền kêu ‘Mẹ!’ không hổ danh là đại gian thương, thủ đoạn thu mua lòng người tuyệt vô cùng.
Nhưng mà hắn thực sự rất vui mừng Tiểu Nhã cuối cùng cũng được hạnh phúc, lúc trước là hắn đem Tiểu Nhã đưa về Tôn gia nếu Tiểu Nhã không được hạnh phúc, Nguyên Nguyên nhất định sẽ oán trách hắn cả đời.
_______________________________
(1) Phẩu thuật thẩm mĩ.
(2) Chỉ nhìn bề ngoài mà đánh giá nhân phẩm và năng lực.
(3) Thành viên trong ban giám đốc.
(4) Khác xa một trời một vực -_-
(5) Mũm mỉm
(6) Ngoài sáng khen ngợi, trông tối châm biếm
Vị hôn thê này rất khó trị Vị hôn thê này rất khó trị - Tạ Thượng Huân