An ordinary man can... surround himself with two thousand books... and thenceforward have at least one place in the world in which it is possible to be happy.

Augustine Birrell

 
 
 
 
 
Tác giả: Vịt Gãy Cánh
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 64 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 511 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:56:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 56
HAP 56: MẤT TÍCH
Tôi ngồi trên bậc thềm, đưa mắt nhìn những đợt nước đủ màu sắc đang phun ra theo đường uốn lượn rồi “rải” xuống mặt nước hồ Bán Nguyệt, chiếc cầu Ánh Sao cong cong, hòa vào sắc tối của bầu trời và ánh trăng mờ lặng hôm nay, thời gian cứ trôi, tôi ngồi thất thần nhìn về phía trước, hôm nay sao ở đây vắng thế nhỉ? Nói cụ thể hơn là chẳng có ai, chỉ có mỗi tôi và Chun, tôi im lặng, Chun cũng thế,…
“Hết buồn rồi chứ? Đi thôi!” Chun chống hai tay ra sau, ưỡn người đổ về phía sau, ngoái đầu nhìn tôi nói
“Đi đâu?” tôi hỏi
“Chợ đêm!”
Và thế là…chúng tôi đi chợ…bây giờ là 10giờ, hôm nay tôi đành vô gia cư một hôm vậy, ngủ ngoài chợ luôn cũng được…
“Áo rẻ - đẹp – bèo đêyyyy! Quẹo lựa quẹo lựa!”
Tiếng rao lẫn tiếng ồn ào vây bủa khắp nơi, nơi này ngược với chân cầu Ánh Sao lúc nãy, người người tấp nập, chen chúc nhau mua đồ rẻ đẹp, còn hai tháng nữa mới tới Giáng Sinh, bốn tháng nữa mới tới Tết làm gì mà sắm đồ sớm vậy không biết…Nhưng ồn ào thế này cũng là liều thuốc có tác dụng cho cái bệnh buồn kinh niên của tôi đấy chứ! Tên này sao hiểu tôi thế nhể! Nói đi cũng phải nói lại, tuy tính tôi có chút ham hố thật, nhưng những nơi ngột ngạt thì cực kì ghét, có lẽ tên bày đầu vụ này cũng thế, mặt Chun nãy giờ nhăn nhó như khỉ nhai ớt, ánh mắt lạnh lùng lướt qua mọi người, khiến mấy cô mấy bác “mồm nhồi mía” cũng hết dám mời vô quầy…
“Sao anh biết nơi này thế?” tôi mở lời, tâm trạng vừa mới khá lên được một chút nên có thể vui đùa như “hôm nào” được rồi! Hèhè, tôi mau vui lắm!!!
“Hôm nọ Lui dẫn anh đi! Thấy cũng vui vui, mà hôm nọ có thấy mấy cô em xinh đẹp hay lui tới đây nên dẫn em theo ấy mà!” Chun đút tay vào túi quần, vừa đi vừa nói, mặt vẫn “vênh váo tô cháo” như lúc nãy
“Nè! Vậy là anh dẫn em tới đây để ngắm gái đó hả?” tôi hơi cáu lên rồi đấy, tên điên này
“Chẳng phải em háo sắc lắm sao?! Dẫn tới đây cho thưởng thức sự đời còn muốn gì nữa! Hềhề!”
“Hứ! Em mê gái hay anh mê đó!?!”
“Sì! Ok, vậy nhé, em đứng đây đợi anh, anh đi cua gái tí nữa về, thế nhá!” Chun mặt hớn hở
“Nè! Muốn chết hả? Anh ngon đi thử coi!” tôi dơ nắm đấm lên đe dọa
“Chà chà! Giữ gìn người tình ghê quá nhỉ! Biết rồi biết rồi! Anh là hoa đã có chủ! Ok?” Chun cười nhăn nhở
“Hừ”
“Chọc em ghen dễ quá! Háháhá!”
“Sì, ai thèm ghen mấy vụ ấu trĩ này! Sí, mà ở đây có thấy ai xinh đâu, toàn mấy nàng ăn mặc hở hang, trang điểm dày cả mấy kí, ai mà thèm ganh tị chớ!”
“Coi kìa coi kìa, chậc chậc … mặt em nổi chữ GHEN to tướng rồi kìa!” Chun dí sát mặt vào mặt tôi, mở to mắt trêu chọc
“Hai đứa, trời đất, thân thiết quá ha! Hai đứa đang quen nhau hả? Đẹp đôi ghê không, quầy cô bán áo đôi dễ thương mà rẻ lắm nè, vô đây cô hạ giá cho!” một cô trạc 40-45 tuổi, cười tươi ơi là tươi, nhìn chúng tôi đắm đuối làm tôi ngượng đến chín mặt. Ô hô! Híhí, cửa hàng cô~ có bán áo đôi Doreamon kìa! Háhá, dễ thương quá đi!
“Vô coi đi!” tôi cười hớn hở, mắt long lanh chớp chớp nhìn Chun
“Phì! Em định làm mặt *cảnh khuyển* cám dỗ anh đó hả?” Chun cười “khinh bỉ”. Hừ, đồ xấu xa, cảnh khuyển cái gì mà cảnh khuyển, cái này người ta gọi là mặt nài van đó hiểu chưa đồ ngốc
*lườm*
“Thôi ok ok!” hèhè, thành công
Sau một hồi dụ dỗ, dùng hết kế này đến âm mưu, Chun cũng đã chịu mua và đồng ý mặc chung: 1 cặp áo Doreamon mà anh cho là hết sức con nít, cô bán hàng mà không hiền chắc tống cổ chúng tôi ra khỏi quầy từ lâu rồi quá, thêm một cặp nhẫn đôi inox hết sức dễ thương mà Chun thì nghĩ ngược lại khiến ông bán hàng nguýt muốn lé con mắt luôn, nào là chụp lấy liền, ăn liếm liếm – cái này là Chun đòi đấy nhé! Cá viên chiên hầu như cả mấy hộp to đùng, chơi trò chơi đổi quà, tôi rinh về được một con gấu bông khá ư là bự mặc dù tôi cực ghét gấu bông, ý định là chỉ giành giải nhì thôi để lấy được hai phiếu ăn kem trộn siro trái cây, ai ngờ mình giỏi quá nên nhận quà ngoài ý muốn – giải nhất luôn!
Chúng tôi lang thang dạo qua hết chỗ này tới chỗ kia, rượt đuổi nhau khiến mọi người nhìn chóng mặt luôn – cái này là cãi nhau rồi nổi khùng lên định quýnh nhau luôn nè, người thất thủ phải bỏ chạy là tôi!...Cuối cùng cũng đi hết khu chợ, quả thật rất vui, bao buồn phiền tan biến hết, không những vui mà còn hạnh phúc nữa, cầu mong cho thời gian ngừng lại, giữ mãi khoảnh khắc này để tôi không còn phải đau, phải mệt mỏi khi đóng vai phản diện trong bộ phim cuộc đời mình!
Thật hạnh phúc khi có Chun bên cạnh…
“Làm gì nhìn anh ghê vậy!” Chun vừa đi vừa ngạc nhiên quay qua nhìn tôi
“Hèhè! Giờ mới biết anh đẹp trai nên nhìn thôi!” tôi biện minh, cười trừ
“Sời! Người ta đẹp đó giờ rồi, sạo quá, anh bắt gặp em nhìn anh đắm đuối con cá chuối mấy chục lần rồi mà tại không nói thôi! Em chính thức đã bị nhan sắc của anh mê hoặc! Wahahaha!” Chun cười điên dại
“Điên thiệt! Thế mà Lui bảo anh lạnh lùng mới sợ chứ! Anh ta nói, ở Darkland ít có ai dám nói chuyện với anh lắm, từ trai cho đến gái!”
“Hừ! Đồ Lui nhiều chuyện! Cái đó mà cũng kể” Chun thì thầm nguyền rủa (ở nhà: Lui: Haxyyyyy…nghe đồn có ai đang rủa mình – hốhố, tg ta đồn chứ ai!)
“Hahahahaha!”
Chúng tôi quẹo sang con hẻm nhỏ để đi tắt sang bãi giữ xe ô tô…con hẻm vắng tanh, cảm giác bất an bao trùm…
-À há! Xin chào tiểu thư! – vừa quẹo vào con hẻm, một tên mặc chiếc áo sơmi hồng bẩn thỉu, mở toang hết ba cúc áo đầu, đầu tóc bù xù như tên thần kinh, mặt gian tà, cầm cây gậy bóng chày bằng sắt, gác trên vai, tay còn lại đút túi quần, mặt vênh váo lên trời. Theo sau là cả gần mấy trăm tên khác, trông rất to con, bặm trợn…Hừ, xem ra lại là cái nhà đó rồi, hơhơ, không ngờ mới tới nhà đó cách có mấy giờ mà phải lãnh nhận hậu quả sớm đến thế nhỉ?!?!
-…- Chun không nói gì, đẩy tôi ra phía sau lưng, mặt kênh lên với tụi nó
-Ô! Xem kìa tụi bay…Có phải là siêu mẫu Chun không ta? Đẹp dzai gớm nhỉ? Thảo nào tay trong tay với tiểu thư thắm thiết đến thế, trông cũng xứng đôi vừa lứa quá chứ! Hốhốhố!...
-Đừng dài dòng nữa! Lại vậy đúng không, giải quyết nhanh gọn luôn đi! – tôi nói
-Được thôi, chấp hết bọn tôi đi rồi tính ha!
-Hừ…- tôi định xông lên nhưng bị cánh tay Chun chắn ngang…
-Hơhơ, em đứng yên đó đi, từ khi đến đây anh chưa từng được đánh nhau bao giờ, lần này thử đánh nhau theo cách con người xem sao? Nào, vô đi! – Chun kênh mặt, giọng trầm trầm xưa nay đổi thành giọng cao vút, lạnh băng. Đưa bao đồ còn lại cho tôi, nới lỏng cổ áo sơmi, mặt cười sắc lạnh, ánh mắt lướt qua từng người bọn chúng trông mà sởn cả gai óc. Zời ạ, tôi đánh nhau biết bao lâu này mà còn chưa “tu thành chánh quả” được cái ánh mắt “gai góc” đó, chuyến này phải bái Chun làm sư phụ rồi!
-Hôhô, anh người mẫu đẹp trai à, tốt nhất anh đừng nhúng tay vô chuyện này, không thì phiền hà lắm đó, kẻo ngày mai không còn mặt đẹp lên báo bây giờ! Hốhố
-Thôi thôi! Bớt sủa đi! Vô đây tao chiều…! – Chun khua khua tay, mặt nhăn nhăn tỏ ý khó chịu
-Mày…Tụi bay…LÊN!”
Chun bẻ mấy ngón tay nghe thành tiếng “rắc…rắc”, tập thể dục: xoay cổ tay cổ chây, lắc cổ, xoay gối và…. Tên đầu đàn xông vô, dơ gậy bóng chày định đánh vào đầu Chun, rất nhanh Chun né sau đó nhẹ nhàng cướp gậy từ tay hắn cũng không quên ban tặng một đá ngay mồm, một tay đút túi quần, một tay cầm gậy “nện tứ phía” khiến tên thì phụt máu miệng, tên thì bị trúng gậy vào bụng hộc “huyết tương” nằm bò lăn quay, tên khác thì ăn một “giáng” ngay vào đầu bất tỉnh nhân sự…
“Sì! Bất tiện thật!” Chun nhăn nhó nhìn cây gậy rồi quăng thẳng nó vô đầu thằng sau lưng đang định đánh lén…uýnh lộn tay không…
Một tên cầm dao xông tới bị Chun đá vào cánh tay làm văng con dao cắm thẳng cái “phập” vào chân tên đồng bọn… “bạch cầu” văng tứ tung. Một em đang múa côn xông tới vô cùng hùng hổ kết quả là gậy ông đập lưng ông…
“Chun, cẩn thận!” tôi suýt nữa thì tim ngừng đập rồi, hừ, một tên “lang băm” cầm cây mã tấu dài gần một mét đang lao tới từ phía bên phải trong lúc Chun đang đấm lia lịa vào bụng tên thối thây định “phóng dao” tôi. Kết quả là “rắc”…mã tấu rơi xuống đất kèm theo tiếng kêu “vui tai” của khớp xương ở cổ
-Yaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!
-Bộp bộp…Hự - tôi đá bay tên đang định “chém lén” mình
-Chết mày đi bưởi…Bộp bộp bộp bộp – tôi đá xoáy liên hồi vào mặt tên đối diện thay ấy cái “vạch trong mả”. (Thông cảm nhé, tại tay tôi đang ôm một đống đồ lỉnh khỉnh nên không thể múa võ Judo sở trường ấy bạn xem được)
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!” tiếng kêu nghe sao thảm thương của tên lùn bị Chun bẻ vặn tay. Wow, Chun học mấy “điệu” này ở đâu thế nhỉ? Quá ư là chuyên nghiệp, hình như không dùng phép thật, wow, đẹp mắt thật đấy, bái phục bái phục…
“Phía sau anh kìa! Aaaaaaaaaaa! Bịch bịch…” A…aaa…tên khốn…aaaaaaaa…thở không được…
-Bộp hự hự…Bốp bốp bốp…
“Em không sao chứ!”
*lắc lắc*
- Bịch…tên khốn nhà mi dám bóp cổ ta còn nâng lên cao nữa hả, đi chết đi! – tôi đạp một cú thẳng chân vào đầu tên đang nằm quay quắt dưới đất, lượm mấy gói đồ vừa bị rớt lên! Hừ, ta mà không vướng víu đám đồ này thì các ngươi biết ta
“Ưm…ưm…” cái gì…có cái gì bịt miệng tôi lại…khó thở quá…Chun…Chun…hình ảnh Chun ngày càng xa dần…mờ dần…tôi…tôi…
Vị Hôn Thê Của Thần Chết Vị Hôn Thê Của Thần Chết - Vịt Gãy Cánh