Trong chừng mực nào đó, chúng ta đôi khi phải chấp nhận những điều không như ý. Nhưng tuyệt đối không được từ bỏ niềm hy vọng.

Martin Luther King, Jr

 
 
 
 
 
Tác giả: Vịt Gãy Cánh
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 64 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 511 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:56:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 41
HAP 41: CHẠM TRÁN HAY CHẠM TÌNH?
“…”
“…”
…thình thịch thình thịch…
…thình thịch thình thịch…
Chuyện quái gì đang diễn ra thế này, tình huống này có thể gọi là…cụng đầu không??? Tình cảnh hiện tại là tôi và tên Chun là đang chạm trán nhau một cái “kịch”, sống mũi của tôi và hắn cũng chạm nhẹ vào nhau
“*sững sờ…sững sờ…trợn to…*”
“*đứng hình…đứng hình…sắc lẻm…*”
Zời ạ! Bây giờ trán và mũi tôi đang chạm trán và mũi hắn, còn thiếu…là đủ bộ! Sao đây!?! Sao hồi hộp, căng thẳng, đau tim quá zậy nè!!!??? Tôi và hắn bây giờ là…cực sát!!! Sát tới mức độ tôi có thể trông thấy cả lỗ chân lông trên gương mặt không tì vết của hắn, mùi hương kẹo ngọt ngào như đang quấn quanh tôi, đôi mắt đen láy, hàng mi dài, lông mày rậm, đôi môi…đôi môi…đôi môi……căng thẳng quá!!! Căng thẳng tới nỗi tôi muốn nhắm mắt mà cũng không thể khép mi lại được…hoàn toàn bất động…
…bốn mắt nhìn nhau…
…hồi hộp…
…căng thẳng…
…tiếp tục nhìn…trân trân…
…đổ mồ hôi…
…bất động…>>bị đơ…
“…Ơ…hơhơ…đau…đau không???” tên Chun mặt vô cảm nhận lắp bắp cái gì đó rồi bật ra, tựa lưng vào bờ tường bên trái tôi
“…cứng đờ…cứng đờ…”
“…căng thẳng…căng thẳng…”
… (năm phút tưởng niệm)
Không gian yên lặng đến đáng sợ, chỉ có thể nghe thấy tiếng sóng biển vỗ nhẹ phía xa xăm và tiếng gió lùa qua hàng dừa xào xạc, chưa hết, còn tiếng…tim đập nữa…không phải chỉ riêng quả tim đang bất động…nhịp đập vang lên từ lồng ngực chàng trai đang toát mồ hôi bên cạnh (mặc dù gió thổi muốn “bay nhà”!!)
…(thêm năm phút tưởng niệm)
“E…E hèm! Sao…sao đơ ra vậy???” một giọng trầm trầm phá tan bầu không khí “rùng rợn” nãy giờ
“…” mới được “gọi hồn” về nên tôi thoáng giật mình…nhưng vẫn chưa hết bất động, miệng cứng đờ, muốn trả lời cũng không trả lời được, chỉ quay qua e ngại nhìn tên Chun, bắt gặp ánh mắt của hắn nên tôi vội cúi gằm mặt (cử động cổ được rồi!!!)
“Tôi…tôi chỉ…chỉ muốn…đập vào đầu cô một cái đau điếng như hồi đó cô cụng đầu tôi để trừng phạt thôi, không…không…hoàn toàn…không có ý gì!!!” một khuôn mặt ngượng đến đáng yêu…gì…gì chứ…mình đang nghĩ gì vậy??? Oái…mình đang nhìn lén hắn ta…!!! Sax…bất động (tập tiếp theo)
“…”
“Nói…nói thật mà! Sao cô im re vậy? Không tin tôi sao?” tên Chun bắt đầu nổi sùng
“Không…không phải….Tin! Chỉ là…” tôi bẽn lẽn nói được câu đầu tiên
“Không có “chỉ là” gì hết, tin là tin, không được…không được nghi ngờ!” tên Chun gằn giọng khiến tôi nảy bắn người. Haizz, nãy giờ đã căng lắm rồi mà hắn ta còn lên giọng xuống giọng làm người ta suýt nữa thì thòng cả tim
“…gật…gật…” hừ, đang định nói là: chỉ là mặt anh lúc nhìn gần trông dễ thương đến bất động toàn thân. Mà bị anh cắt ngang rồi, khỏi khen luôn!!!...Khoan đã!!!Sax, mình đang nghĩ cái quái gì vậy trời!!!???!!! Không thể kiểm soát nỗi suy nghĩ nữa rồi!!! Chắc đi tong đời mình quá àaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!
“Nhưng mà…nhưng mà có thật là anh chỉ muốn cụng đầu tôi thật đau để trả thù không? Bộ không định cho tôi một chưởng về chầu trời sao???” tôi hỏi
“…Haizz, lúc đầu cũng tính vậy, nhưng tôi nghĩ cụng cho cô một cái đau điếng đến mức hư não, nửa điên nửa tỉnh, nặng hơn nữa là bại não hay thần kinh phân liệt gì đó còn khổ hơn, nên tôi quyết định thế!” tên Chun phun ra một lèo khiến tôi suýt nữa thì “đột quỵ”. Đồ tâm thần, cụng có một cái mà “tổn thương” nghiêm trọng tới vậy hả trời!!!???
“Anh ác thiệt đó, tôi xin lỗi anh rồi còn gì?” tôi gậu lên
“Không thấm thía gì hết, cô xin lỗi lại đi!” tên Chun khoanh hai tay trước ngực, vênh mặt lên đề nghị một đề nghị trời giáng
“Hớ, tại sao?”
“Tại vì xém chút cô cho tôi lên thiên đường luôn rồi! Có biết là đau……hax, thôi bỏ đi!!!” hahahaha, đột nhiên tôi mắc cười ghê gớm…nhưng không dám cười, lỡ tôi bật cười thành tiếng, tên kế bên điên tiết không cụng đầu nữa mà chuyển sang cụng mông cũng không chừng!!! Đúng là đồ ngốc!!! Hihihi!!!
“Nè!!! Bộ, đau lắm hả???” tôi đưa ánh mắt ma mãnh nhìn hắn ta hỏi khẽ, lấy cùi chỏ huých hắn một cái hỏi thăm
“Còn hỏi nữa, cô thử nghĩ coi đau không? Nói thật, tôi làm Thần chết từ khi sinh ra tới giờ rồi, tu luyện từ lúc trong bụng mẹ mà cũng chưa chắc ác bằng cô đâu!!! Đúng là cái đồ nữ tặc!” tên Chun đưa ánh mắt sắc lẻm nhìn tôi, sẵng giọng
“Hềhề, vậy thì xin lỗi nhé!!! Tha thứ đi nha!!! Tôi chân thành lắm rồi đó!!!” tôi cười đểu nhìn hắn ta
“…còn phải xem biểu hiện của hung thủ nữa chứ!!!” tên Chun cười nửa miệng tạo thành vầng trăng khuyết tuyệt đẹp, rực nắng (đang ban đêm đó nha bà chị!!!)
“Sì!!! Mà tôi thấy bây giờ anh vẫn còn lành lặn, chắc không để lại di chứng gì đâu, vẫn còn cử động được mà!!!” tôi vênh mặt thuyết giáo bài khóa về…
“Trời! Bộ có bị di chứng nữa hả?” tên Chun trợn mắt kinh ngạc nhìn tôi, vừa hăn đe, vừa ngỡ ngàng, vừa sợ sệt. Zời ạ! Đừng nói hắn ta không biết bị thế sẽ để lại di chứng gì đấy nhé! Tội nghiệp cho hắn, đặc biệt là cô vợ tương lai của hắn, không biết sẽ ra sao đây! Mong rằng Dark gì đó vẫn sẽ còn người kế vị, nếu không tội lỗi chắc tôi gánh không nổi quá!!!
“A…không…không có, ý tôi nói là chỉ bị đau lúc đó thôi, sau thì không sao hết! Bây giờ anh còn đau chỗ…???” tôi hỏi dò
“Đồ trơ trẽn, còn dám mở miệng hỏi nữa!!!” tên Chun mắng tôi
“Nè, trơ trẽn cái gì hả? Tôi có nói gì đâu, hỏi thăm anh mà cũng bị mắng nữa!” tôi khoanh tay liếc hắn
“Còn không trơ, mặt trơ ra thế còn nói không trơ, nhưng…bây giờ cũng đỡ hơn rồi!!!” tên Chun ngập ngừng. Hahahahahaha, tôi sắp không nhịn được nữa rồi, dây thần kinh cười của tôi đã chịu đựng hết mức có thể!!! Kiềm chế, kiềm chế, nhịn, nhịn!!! Không được cười!!!
“Haha…Bởi vậy, người ta có câu, *một phút huy hoàng rồi chợt tắt, còn hơn le lói suốt trăm năm*, công nhận đúng ghê, nhất là trong trường hợp này!!! Ha…” tôi sắp nhịn cười hết nỗi rồiiiiii!!!
“Ờ…ờ…phải công nhận là huy hoàng ghê đó!” tên Chun sẵng giọng đe dọa nhìn tôi đang cố nén cơn cười cấp 18 sắp “đổ bộ” sân thượng biệt thự!!!
“Vậy anh muốn huy hoàng thêm lần nữa không?” tôi ma mãnh nhìn hắn ta, đưa ra đề nghị suýt nữa thì bị cơn giận của hắn cuốn trôi
“Thử xem, lúc đó biết tôi!” Hahahahahahahahaha…
“Hahahahahahahahaha, trời ơi là trờiiiiiiiiiiii, chắc tôi đau bụng chết mất…hahahahahahahahaha…” tôi ôm bụng cười quằn quại thành tiếng trước con mắt kinh ngạc kiêm căm phẫn của tên Chun
“Cười cái gì mà cười!” điên tiết + xấu hổ (Chun đỏ mặt trông đáng yêu chết mất!!!)
“Hahahahahahahahaha, đợi tôi năm phút, hahahahahahahahaha, cười xong đã, hahahahahahahahahahahahaha!!!”
“Cái con nhỏ điên này!”
“Hahahahahahahahahahaha, trời ơiiiiiiiiii!!! Hahahahahahahaha!!!” (xem ra cái cụng đầu với mục đích “hoành tráng” của Chun đã bắt đầu phát huy tác dụng)
“Im ngay! Tôi đói, muốn chuộc tội thì ngậm miệng rồi đi xuống làm đồ ăn khuya! Nghe chưa hả???” tên Chun la ầm ĩ nhưng vẫn không át nổi tiếng cười sở trường của tôi
“Hahahahahahaha, tuân lệnh Chun đại nhân, hahahahahahahahahahahaha, khoan, đợi cười thêm miếng nữa! Hahahahahahahahahaha…!!!”
Vị Hôn Thê Của Thần Chết Vị Hôn Thê Của Thần Chết - Vịt Gãy Cánh