Love appears in moments, how long can I hold a moment, as my moment fades, I yearn to catch sight or sound of you, to feel the surging of my heart erupt into joyous sounds of laughter.

Chris Watson

 
 
 
 
 
Tác giả: Vịt Gãy Cánh
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 64 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 511 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:56:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
HAP 13: NGẤT
1s…
2s…
3s…
Vẫn không có động tĩnh gì…vai tôi đã bớt đau hơn…nó như đang được dần nới lỏng…Và rồi…một cái gục đầu ngã lên vai tôi…Khuôn mặt uể oải, trắng toát đang thở hổn hển và rồi ngất lịm đi…Tôi vội đưa hai tay đỡ lấy con người cao to, rắn rỏi…là Chun…Phù…Biết mà, hắn không phải là kẻ thích giết người bừa bãi vì một phút nóng giận, mình tin là thế và đó đã trở thành sự thật…
“Chun à! Mau tỉnh lại đi!” tôi lay lay 2 vai tên Chun. Không được rồi, người anh ta thì to như voi, tôi thì bé cỏn con, có “sumo” đến mấy cũng không thể gượng nổi, làm sao để anh ta dựa mãi thế này được… Tôi gồng mình xoay người anh ta lại rồi lấy cánh tay khoác lên vai đi tìm chỗ “vứt” hắn xuống… Ấy chết! Lui vẫn còn đang bất tỉnh! Hichic, lỡ tên Chun mạnh tay quá hắn không bất tỉnh mà chết luôn thì sao ta??? Tôi vội vàng vác “quả tạ” lại gần Lui…Wow…nằm thế mà cũng chịu được, bái phục bái phục!?! (2 chân gác trên bàn, tay phải gác lên ghế, phần còn lại ở dưới đất). Tôi lấy một chân đá đá vào cái người đang nằm “kiểu lạ” ấy:
“Lui…Lui…LUI…” kêu hoài không dậy tôi bèn thu hết sức bình sinh hét lớn
“OÁI! CÔ TUỆ NHƯ” Lui hoảng hồn bật dậy và gọi tên tôi đầu tiên
“Tôi đây nè! Chưa chết đâu mà lo”
“Ôi! Ôi…nữ thần của tôi, nữ anh hùng của tôi! May quá cô vẫn còn sống!” Lui vừa than khóc vừa lạy tới tấp làm như tôi đã bay lên trên~ từ hồi nào rồi
“Anh vác tên Chun lên lầu giúp tôi cái, hắn ta tự nhiên lăn đùng ra xỉu làm tôi không kịp trở tay” tôi phân trần
“Được được! Đưa Thái tử cho tôi!” nói xong Lui đứng dậy, khoác tay Chun qua vai mình rồi địu lên phòng tôi. Haizz, bất đắc dĩ lắm mình mới cho hắn lên phòng tịnh dưỡng đấy! Ui da! A…Cái vai của mình…đau quá…
“Đặt anh ta nằm lên giường này đi!” tôi chỉ tay vào cái giường yêu dấu của mình. Lui cũng rắm rắp nghe lời theo
“Trời ơi, sao tay Thái tử nhiều vết thương quá vậy nè!” Lui la lên
“Anh xuống nhà mở cái tủ nhỏ treo trong nhà bếp có hình dấu thập màu đỏ lấy giúp tôi hộp màu trắng lên đây” tôi nói với Lui giọng khẩn trương. Haizz, phải mất 5 phút sau anh chàng hậu đậu ấy mới “vác” được hộp sát trùng lên phòng. Tôi cẩn thận dùng nhíp gắp từng mảnh vỡ nhỏ trong tay trái anh ta ra rồi dùng oxi già rửa vết thương, rắc thuốc bột lên bề mặt và cuối cùng là lấy băng quấn lại. Tay phải không bị nặng nên chỉ dùng băng keo cá nhân dán lại là xong...
“Ư…ư…”
“Thái tử, Người tỉnh rồi sao?” Lui hỏi han
“…”
Tên Chun nhìn xuống 2 bàn tay đã được băng bó cẩn thận rồi hỏi một câu “ngây thơ” vô cùng:
“Chuyện gì vừa mới xảy ra vậy? Đây là đâu?”
“Hay quá ha! Đập hết chén bát nhà người ta rồi còn giả ngu nữa hả?” chịu không nổi nữa mà
“…” – lật lại kí ức
“Nhưng mà tại sao anh lên cơn vậy? Thiếu thuốc hả?” tôi hỏi giọng mỉa mai pha chút tò mò
“…”
“À! Không phải đâu cô Tuệ Như. Tôi cũng quên kể với cô, Thái tử rất kị với lửa, thật ra Thần chết chúng tôi ai cũng sợ lửa cả nhưng chỉ riêng Thái tử là khác thôi! Mỗi khi gặp lửa là Người trở nên hoàn toàn khác, vô cùng đáng sợ. Bởi vậy, hồi nãy chẳng may Thái tử vặn phải cái nút bếp ga trong nhà bếp, thế là lửa phụt ra (do vặn ga quá tay) nên mới bị như thế đấy ạ! Cũng may là kiềm chế được, không thì…” Lui kể lại mọi chuyện rồi bỏ lửng giữa chừng
“Thì ra là vậy! Khoan đã, tên khùng kia, chính anh bật lửa bếp ga lên chứ có ai làm gì anh đâu, lỗi của anh chứ bộ, tại sao lại trút giận lên chén bát nhà người khác hả?” tôi la toáng lên
“Tôi làm gì chén bát nhà cô à?” tên Chun làm “mặt ngu”
“Còn không nữa à? Không tin thì xuống mà chiêm ngắm thành quả của anh đi” bực mình thật, bây giờ cái quán nhìn như một bãi chiến trường, ấy vậy mà cái tên điên này còn giả bộ ngây thơ…
“Phải đấy Thái tử, suýt nữa thì người giết chết cô Tuệ Như luôn rồi!” Lui cau có “thông báo tình hình”
“Vậy…vậy à!” tên Chun nói giọng ấp úng
“Ối! Cô Tuệ Như, áo cô dính gì thế kia, trông như máu í!” Lui la toáng lên
“Hả? À, cái đó à! Để tôi đi thay áo” tôi cười trừ rồi đứng dậy. (tên Chun gây ra chứ ai). Ôi! Sao choáng thế này? Trời đất quay cuồng, tôi thấy đến mấy Lui lựn, sao thế này? Đột nhiên bả vai đau ghê gớm…tôi loạng choạng rồi…Trong mơ màng tôi nghe thấy có tiếng gọi tên mình… lo lắng…
Vị Hôn Thê Của Thần Chết Vị Hôn Thê Của Thần Chết - Vịt Gãy Cánh