Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Gillian Flynn
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Sharp Objects
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2485 / 69
Cập nhật: 2015-09-10 12:21:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
ICHARD SỐNG Ở TÒA CHUNG CƯ duy nhất tại Wind Gap, một khối kiến trúc công nghiệp chỉ có bốn người thuê. Duy chỉ hai căn là có người ở. Mấy cái cột to bè ở nhà xe bị phun chữ sơn đỏ, bốn cụm từ trong một hàng: “Đả đảo Đảng Dân chủ, đả đảo Đảng Dân chủ, đả đảo Đảng Dân chủ” rồi sau đó ngẫu nhiên chuyển thành, “Mình thích Louie.”
Buổi sáng thứ Tư. Cơn bão vần vũ trên bầu trời thị trấn. Nóng và gió, ánh sáng vàng ệch. Tôi đập cửa nhà anh ấy với một chai bourbon. Bạn có thể từ chối những món quà nếu có thể từ chối bất cứ thứ gì. Tôi không mặc váy nữa. Nó làm chân tôi dễ bị xâm nhập. À, nếu kẻ đó vẫn là anh ta.
Anh mở cửa với vẻ ngái ngủ. Tóc rối, quần cộc, áo thun mặc trái. Không cười. Anh để nơi này lạnh ngắt. Có thể cảm nhận được luồng không khí lạnh từ nơi tôi đứng.
“Em muốn vào hay muốn anh ra ngoài với em?” anh hỏi, gãi gãi cằm. Rồi anh chỉ vào cái chai: “À, vào đi. Anh đoán là chúng mình sẽ say sưa nhỉ?”
Điều khiến tôi ngạc nhiên là nơi này rất hỗn độn. Quần vắt trên ghế, rác sắp tràn ra ngoài, thùng giấy tờ chất thành đống rất kỳ quặc ngoài hành lang, khiến bạn phải rẽ lối khác. Anh ra hiệu cho tôi ngồi xuống chiếc ghế sofa bọc da và quay lại với một khay đá và hai cái ly.
“Tối qua anh không nên cư xử thô lỗ như thế,” anh nói.
“Đúng vậy. Ý em là, em có cảm giác mình đã cho anh khá nhiều thông tin, và anh thì lại không cho em bất cứ tin tức nào cả.”
“Anh đang cố xử lý một vụ án mạng. Em lại đang cố săn tin về vụ này. Anh nghĩ mình nên được ưu tiên. Có những điều nhất định, Camille, chỉ là anh không thể nói cho em biết được.”
“Và ngược lại - em cũng có quyền bảo vệ nguồn tin của mình.”
“Điều này có thể giúp bao che cho tên sát nhân đấy.”
“Anh có thể tìm ra, Richard. Em cung cấp cho anh gần như tất cả đấy thôi. Xì, anh tự mà đi làm việc của mình đi.” Chúng tôi trừng mắt nhìn nhau.
“Anh thích lúc em tỏ ra là tay phóng viên cứng đầu với anh.” Richard cười. Lắc đầu. Cù nhẹ tôi với bàn chân trần. “Thật ra anh là vậy đó.”
Anh rót thêm cho mỗi đứa một ly nữa. Trước buổi trưa thì chúng tôi đã say mềm. Anh kéo tôi về phía anh, hôn lên dái tai tôi, lưỡi anh trong tai tôi.
“Cô em Wind Gap, chính xác là cô hư hỏng đến mức nào hả?” Anh thì thầm, “Kể cho anh lần đầu tiên của em đi.” Lần đầu là lần thứ hai, là lần thứ ba, là lần thứ tư, tạ ơn trời, cái năm tôi lớp Tám. Không được, tôi quyết định loại nó ngay từ đầu.
“Lúc đó em mười sáu,” tôi nói dối. Tuổi lớn hơn có lẽ phù hợp với tâm trạng này. “Em làm tình với một gã cầu thủ đá banh trong phòng tắm ở một buổi tiệc.”
Tửu lượng của tôi tốt hơn Richard, anh đã ngà ngà say, cuộn ngón tay quanh núm vú của tôi, luồn vào dưới lớp áo của tôi.
“Ừm ừm, thế lần đấy em có lên đỉnh không?”
Tôi gật đầu. Tôi nhớ là mình đã vờ lên đỉnh. Tôi nhớ tiếng rì rầm của cơn cực khoái, nhưng đó là cho đến khi bọn khốn chuyền tôi đến tay thứ ba. Tôi nghĩ nó khá ngọt ngào nên anh tiếp tục hôn lai dái tai tôi. “Việc này có ổn không?”
“Em có muốn không? Với anh?” Richard thì thầm.
Tôi gật và thế là anh đã ở trên tôi. Tay anh ở khắp mọi nơi, cố thốc áo tôi lên rồi vật lộn cởi nút quần của tôi, tuột nó xuống.
“Từ từ nào, từ từ nào. Kiểu của em.” Tôi thì thầm. “Em muốn làm khi quần áo vẫn trên người.”
“Không. Anh muốn chạm vào em”
“Không, cưng ơi, em muốn kiểu của em”
Tôi chỉ kéo quần xuống thêm một chút, lấy áo sơ mi che bụng, làm anh xao lãng bằng những nụ hôn đúng chỗ. Rồi tôi dẫn anh tiến vào tôi và chúng tôi làm tình, còn nguyên quần áo, vết nứt trên ghế bành bằng da cọ vào mông tôi. Mười năm rồi tôi mới lên giường với một người đàn ông. [Rác rưởi, bơm, nhỏ bé, cô gái]. Tiếng gầm gừ của anh nhanh chóng rõ hơn, sát sạt trên da tôi. Chỉ có tôi có thể tận hưởng nó. Những cú đâm sâu cuối cùng đầy ngọt ngào.
Anh nửa nằm bên cạnh, nửa chồm lên người tôi và thở hổn hển khi xong, tay vẫn còn giữ cổ áo sơ mi của tôi. Ngày tối dần. Chúng tôi đang run rẩy dưới cơn bão.
“Nói em nghe, anh nghĩ ai là hung thủ?” – tôi hỏi. Anh có vẻ sốc. Anh đang mong đợi câu “Em yêu anh” sao? Anh mân mê tóc tôi một chút và chọc lưỡi vào tai tôi. Khi bị khước từ tiếp cận với những phần khác trên cơ thể, đàn ông trở nên lưu luyến phần tai. Đó là điều tôi học được từ mười năm trước. Anh không thể chạm vào ngực hay mông tôi, tay hay chân tôi, nhưng Richard lại có vẻ thỏa mãn, ít ra là đến lúc này, với tai tôi.
“Nói riêng với nhau thôi, anh cho là John Keene. Thằng nhỏ rất gắn bó với em của nó. Theo cách hơi bệnh hoạn. Nó không có chứng cứ ngoại phạm. Anh nghĩ nó có gì đó với bọn con gái rồi nó đánh đập, giết nạn nhân xong lại nhổ răng vì cơn chấn động. Nhưng nó không tiếp tục như vậy được lâu đâu. Mọi thứ sẽ tiến triển thêm. Bọn anh đang kiểm tra xem những hành vi bất thường trước đây ở Philly. Có thể vấn đề của Natalie không phải là lý do duy nhất khiến họ phải chuyển nhà.”
“Em cần tin gì đó để ghi âm.”
“Ai nói em biết mấy vụ cắn người và ai là nạn nhân?” anh thì thầm một cách nóng bỏng vào tai tôi. Bên ngoài, mưa bắt đầu rơi xuống vệ đường, như ai đó đang tè.
“Meredith Wheeler kể là Natalie cắn đứt dái tai của nó.”
“Còn gì nữa?”
“Ann cắn mẹ em. Ở cổ tay. Vậy đó.”
“Thấy không, điều này đâu có khó. Bé ngoan.” Anh thì thầm, xoa núm vú tôi lần nữa.
“Giờ thì cho em tin tức đi.”
“Không.” Anh cười với tôi. “Giờ thì cách của anh.”
Richard làm tình với tôi thêm lần nữa vào buổi chiều, cuối cùng anh cũng cho tôi mấy câu trích dẫn thiếu thiện chí về bước đột phá trong vụ án và một vụ bắt giữ, đại loại vậy. Tôi để anh ngủ trong giường và đội mưa chạy về xe ô tô. Đột nhiên một suy nghĩ thoáng qua trong đầu tôi: Chắc Amma sẽ moi được nhiều tin hơn từ anh.
Tôi lái xe đến công viên Garret và ngồi im trong xe nhìn mưa, tôi không muốn về nhà. Ngày mai nơi này sẽ đầy trẻ con bắt đầu mùa hè dài và lười biếng của chúng. Giờ thì, chỉ có tôi, mình tôi, cảm thấy nhớp nháp và ngu xuẩn. Tôi không thể xác định được là mình có bị ngược đãi không. Bởi Richard, bởi bọn con trai đã lấy đi sự trong trắng của tôi, hay bất kỳ ai. Tôi không bao giờ đứng về phía mình trong bất cứ cuộc tranh luận nào. Tôi thích câu trích dẫn đầy hằn học trong Kinh Cựu ước: ngươi sẽ nhận được cái mà ngươi đáng được nhận. Đôi khi phụ nữ là vậy đó.
Im lặng. Một chiếc IROC vàng với tiếng máy rầm rầm kế bên tôi, Amma và Kylie đều ở băng ghế phụ. Một thằng nhỏ đầu tóc bù xù, đội mũ của trạm xăng và áo may ô loang lổ ngồi ở ghế lái. Một đứa ốm nhách ngồi phía sau. Khói phủ khắp xe, xen lẫn với mùi rượu chanh.
“Vào đi, chúng ta tiệc tùng một tý.” Amma nói. Con bé như một chai vodka nhãn cam rẻ tiền. Nó thè lưỡi ra và một giọt mưa rơi lên đó. Cả tóc và áo nó đều ướt.
“Chị ổn. Cảm ơn.”
“Trông chả ổn tí nào. Thôi nào, có người đi tuần quanh công viên đấy. Chắc chắn chị sẽ nhận DUI thôi. Em ngửi thấy mùi rượu từ chị.”
“Thôi nào, bà chị ơi,” Kylie gọi. “Chị có thể giúp tụi em giữ mấy gã này đúng mực đấy.”
Tôi nghĩ về những lựa chọn của mình: về nhà, uống tiếp một mình. Đến quán bar, uống với bất kỳ thằng nào lượn qua. Đi cùng đám nhỏ này, có lẽ ít nhất cũng nghe được vài chuyện phiếm nhảm nhí. Chỉ một tiếng thôi. Sau đó về nhà ngủ. Ngoài ra, Amma và tình bạn bí ẩn của nó cũng thu hút tôi. Tôi phải thú nhận điều này, tôi bắt đầu bị con bé ám ảnh.
Đám nhỏ hoan hô khi tôi bước vào sau xe. Amma chuyền quanh một chai rượu khác nữa, rượu rum có mùi như kem chống nắng. Tôi đã lo bọn nó sẽ bắt tôi đi mua rượu. Không phải vì tôi không thể. Một sự thật sến súa là tôi muốn chúng thật sự rủ tôi chứ không phải cần người đi mua rượu. Như thể tôi lại nổi tiếng lần nữa. Không phải một đứa kỳ dị. Được tán thưởng bởi một đứa con gái tuyệt nhất trường. Suy nghĩ này đủ khiến tôi muốn nhảy bổ ra khỏi xe và đi về nhà. Nhưng Amma lại chuyền chai đi lần nữa. Miệng chai in dấu son bóng màu hồng.
Thằng nhỏ ngồi kế tôi, chỉ được giới thiệu là Nolan, gật đầu và miết môi trên. Cánh tay khẳng khiu đầy vẩy và mặt chi chit mụn. Ôi, Missouri là cái bang nghiện ngập đứng thứ hai ở Mỹ. Ở đây, mọi người đều chán chường và có rất nhiều nông trại đầy chất hóa học. Khi tôi lớn lên, gần như rất khó để hành động như thế này. Giờ thì có cả bữa tiệc thuốc gây nghiện. Nolan miết tay lên sợi dây cao su ở ghế lái trước mặt nhưng nó lại nhìn tôi khá lâu và nói: “Chị gần bằng tuổi mẹ tui. Tui thích đó.”
“Chị ngờ là chị bằng tuổi mẹ em á?”
“Bả cỡ đó, tầm 33-34 tuổi?” Gần bằng.
“Mẹ em tên gì?”
“Casey Ruth.” Tôi biết chị ấy. Lớn hơn tôi vài tuổi. Làm ở nhà máy. Tóc đẫm keo và mê mấy tên giết gà người Mễ ở biên giới Arkansas. Trong cuộc điều trị ở nhà thờ, chị ta kể mọi người trong nhóm nghe là chị ta định tự tử. Những đứa con gái trong trường bắt đầu gọi chị là Casey Dao Cạo.
“Lớn hơn chị vài tuổi.”
“Úi, chị đây quá tuyệt để có quan hệ với bà má đĩ điếm nghiện ngập của mày.” Thằng lái xe nói.
“Thằng chó!” Nolan lầm bầm.
“Camille, xem chúng mình có gì này!” Amma nhoài về ghế sau, mông nó gần như ép vào mặt Kylie. Nó lắc lắc một chai đầy thuốc. “OxyContin. Làm chị thấy mọi chuyện thật sự rất tuyệt.” Nó thè lưỡi ra và đặt một hàng ba viên, như những cúc áo màu trắng, sau đó nhai và nuốt cùng một ngụm vodka. “Thử đi.”
“Không, cảm ơn Amma.” OxyContin là thứ rất tuyệt. Nhưng dùng chung với em gái mình thì miễn đi.
“Thôi nào, Mille, một viên thôi.” Nó nằn nì. “Chị sẽ thấy hưng phấn hơn. Bây giờ em thấy vui quá chừng nè. Chị cũng phải vậy chứ.”
“Chị ổn, Amma.” Cái cách gọi Mille làm tôi nhớ đến Marian. “Chị chắc mà.”
Nó quay lại, thở dài, trông nhăn nhó không giấu được.
“Thôi nào Amma, em không thể quan tâm quá nhiều như vậy.” Tôi nói, chạm lên vai nó.
“Em là vậy đó.” Tôi không chịu được, tôi thấy mất thăng bằng, cảm giác nguy hiểm cần phải thỏa mãn, giống ngày xưa. Thật sự, chỉ một viên thì chẳng thể hạ gục tôi được.
“Thôi được rồi, cho chị một viên. Một thôi.”
Nó tươi tắn ngay lập tức và quay ngoắt lại phía tôi.
“Há miệng ra nào. Giống đám con nghiện ấy.”
Tôi thè lưỡi ra và nó đặt viên thuốc lên, và nuốt.
“Giỏi.” Nó cười. Tôi thấy mình phát mệt với cái cụm từ này.
Chúng tôi dừng lại bên ngoài một tòa nhà rất cổ kiểu Victoria ở Wind Gap, nó đã được trùng tu hoàn toàn và sơn lại màu hồng, xanh lá và xanh dương dạ quang với dụng ý để vui mắt. Thay vì thế, nơi này giống nhà của người bán kem điên điên. Một thằng con trai ở trần đang nôn mửa ngoài bụi cây bên hông nhà, hai đứa khác thì vật lộn ở bên trái vườn hoa và một cặp trẻ con ôm dính lấy nhau trên một cái xích đu con nít.
Nolan bị bỏ trên xe, vẫn giật mẩu cao su. Thằng lái xe, Damon, khóa trái cửa “để không ai hiếp nó”. Tôi thấy hành động này là một cử chỉ rất dịu dàng.
Nhờ OxyContin nên tôi có cảm giác như đang trong cuộc chơi, và khi bước vào căn nhà, tôi nhận ra mình đang kiếm tìm những gương mặt thời niên thiếu của tôi: bọn con trai tóc húi cua và những chiếc áo khoác da, bọn con gái tóc uốn lọn và hoa tai vàng chóe. Mùi của Drakkar Noir và Georgio.
Tất cả đã mất rồi. Đám con trai giờ lọt thỏm trong đám quần tụt rộng thùng thình và giày thể thao, bọn con gái với chiếc áo yếm với váy ngắn và khuyên bụng, và tất cả bọn chúng nhìn chằm chằm như thể tôi là cớm. Không, nhưng tôi vừa ngủ với một gã chiều nay. Tôi mỉm cười và gật đầu. Mình vui tính quá. Tôi nghĩ bâng quơ.
Phòng ăn như một cái động, bàn ghế được dẹp sang một bên để làm sàn nhảy và để thùng lạnh. Amma nhảy vào vòng tròn, nghiến cổ của một thằng trai đến khi đỏ hết lên. Nó thì thầm vào tai thằng đó, và với cái gật đầu của thằng này, nó mở một thùng lạnh, lấy bốn chai bia, nó ôm mấy cái chai vào ngực áo ướt, vờ như phải vất vả để tung hứng chúng khi đưa đẩy qua đám con trai biết thưởng thức. Ở đây con gái ít hơn. Tôi có thể thấy vụn dây kéo như dây pháo kéo dài khắp buổi tiệc. Nhưng có hai thứ dành cho đám con gái tóc hoe bé bỏng kia. Đầu tiên, chúng ở cùng với tên bán thuốc phiện trong vùng, người chắc chắn có chút quyền lực. Thứ hai, chúng đẹp hơn bất cứ đứa con gái nào ở đây, nghĩa là đám con trai không đá chúng được. Một thằng nhóc cầm trịch buổi tiệc này, nhìn bức ảnh trên tường phòng khách là biết ngay. Thằng nhỏ tóc đen, khá điển trai, đang đội mũ và mặc áo thụng trong bức ảnh năm cuối trung học, gần đó là bức ảnh ông bà bô hãnh tiến của nó. Tôi biết bà mẹ: cô ấy của một trong những người bạn cấp ba của tôi. Ý nghĩ tôi đang tham dự buổi tiệc của con trai cô khiến tôi nôn nao. “Trời ơi trời ơi!” Một em tóc nâu mắt lồi, áo thun in chữ The Gap chạy xẹt qua bọn tôi và chộp lấy con bé có vẻ ngoài tương tự vừa đi đến. “Họ đến rồi. Đến thật đấy.”
“Mẹ nó!” Bạn con nhỏ trả lời. “Tuyệt thế chứ. Ra chào hỏi nào.”
“Tao nghĩ chúng ta nên chờ một tý và xem chuyện gì xảy ra. Nếu J.C không muốn họ ở đây thì đừng dính vào.”
“Đồng ý.”
Tôi biết điều này trước khi tôi nhìn thấy cậu. Meredith Wheeler bước vào phòng khách, dắt theo John Keene. Vài người gật đầu chào cậu, vài đứa khác thì vỗ vào lưng. Những đứa còn lại thì quay mặt và khép kín vòng tròn của chúng. Cả Meredith và John đều không chú ý đến tôi, thế nên tôi vững dạ hơn. Meredith phát hiện một đám con gái chân cẳng mảnh mai, bạn trong đội cổ vũ, tôi đoán thế, đứng ngay ở cửa bếp. Nó kêu ré lên và nhào vào đám đó, bỏ mặc John lại phòng khách. Bọn con gái còn lạnh nhạt hơn đám con trai vừa rồi. “Chàoooooo.” Một đứa nói mà không cười. “Tao tưởng mày không đến chứ.”
“Tao thấy không đến thì có vẻ ngu. Thằng nào có não đều biết John rất tuyệt mà. Tao không bỏ lỡ dịp này chỉ vì… những thứ rác rưởi đâu.”
“Chuyện này không hay đâu, Meredith. J.C không thích chuyện này đâu.” Một đứa con gái tóc đỏ nói, có vẻ như nó là bạn gái J.C hoặc đang muốn như thế. “Tao sẽ nói chuyện với anh ấy.” Meredith than vãn. “Để tao nói với anh ấy.”
“Tao nghĩ mày nên đi đi.”
“Thế chúng nó đã lấy quần áo của John thật à?” Một đứa con gái thứ ba nhỏ con, có cung cách như một bà mẹ hỏi. Đứa mà sẽ giữ lại phần tóc của mình trong khi những đứa bạn đã vứt đi.
“Ừ, nhưng điều này hoàn toàn để loại bỏ anh ấy. John không có lỗi gì.”
“Sao cũng được,” đứa tóc đỏ nói. Tôi ghét nó.
Meredith lướt quanh phòng để tìm những gương mặt thân thiện hơn và phát hiện ra tôi, đang nhìn nó với vẻ hoang mang, rồi khi phát hiện ra Kelsey thì nó nổi giận.
Để John ở cửa, vờ như xem đồng hồ, cột dây giày, thờ ơ khi đám đông đang vo ve về vụ xì căng đan, Meredith tiến về phía chúng tôi.
“Mấy người làm gì ở đây?” Mắt con bé ầng ậc nước, trán lấm tấm mồ hôi. Câu hỏi chẳng nhắm vào ai trong hai đứa tôi. Có khi nó đang tự hỏi mình.
“Damon đưa bọn tôi đến,” Amma thỏ thẻ. Nó cao gấp đôi khi kiễng chân lên. “Tôi không tin được là chị đến đây. Hoàn toàn không tin được là hắn ta dám chường mặt đến đây.”
“Trời, mày thật là một con khốn. Mày không biết gì cả, mày là đồ điếm nghiện ngập.” Giọng Meredith run rẩy, như con vụ quay đến cạnh bàn.
“Còn tốt hơn mày,” Amma nói. “Chàoooo, đồ sát nhân.” Nó vẫy vẫy về phía John, rõ ràng là cậu thấy nó ngay từ đầu và bất ngờ như bị tát.
Cậu ta đang định bước lại gần thì J.C xuất hiện từ phòng khác và lôi John sang một bên. Hai đứa cao kều nói với nhau về chuyện chết chóc và tiệc tùng. Cả phòng nhỏ giọng xuống dần, gần như là thì thầm, nhìn J.C vỗ vai John, đẩy cậu về phía cửa. John gật đầu với Meredith và hất đầu. Nó đi theo John ngay, đầu cúi xuống, tay che mặt. Ngay khi John dợm bước đến cửa, thằng trai nào đó huýt sáo rít lên: “Đồ mưu sát trẻ con!” Những tràng cười căng thẳng và những cặp mắt đảo quanh. Meredith thét lên một lần, một cách điên tiết, quay lại, nhe răng và gào lên: “Cút mẹ chúng mày đi!” và đóng sầm cửa.
Cái thằng trai vừa huýt sáo trong đám đông, nhại lại hành động của Meredith, bẽn lẽn, ẽo ợt Cút mẹ chúng mày đi! và đánh hông sang một bên. J.C bật lại nhạc, một đứa con gái choai choai hát liên khúc về khẩu dâm.
Tôi muốn đi theo John và vòng tay quanh người cậu. Tôi chưa từng thấy ai cô đơn đến vậy, mà Meredith thì có vẻ chẳng an ủi được mấy. Cậu sẽ làm gì, quay trở lại cái nhà xe trống rỗng đó? Ngay trước khi tôi định chạy theo John, Amma nắm tay tôi và kéo vào phòng VIP trên lầu, chỗ mà nó với mấy đứa tóc vàng hoe và hai thằng học sinh trung học tóc húi cua đang lục lọi tủ áo quần của mẹ J.C, lôi hết quần áo đẹp nhất của cô ấy ra để cuộn lại thành cái ổ. Chúng trèo lên giường trong vòng tròn đầy lụa và lông thú, Amma kéo tôi nằm xuống bên cạnh và lấy ra một cái nút chai Ectasy từ áo ngực của nó.
“Chị chơi trò quay Roulette bao giờ chưa?” Nó hỏi và tôi lắc đầu. “Chị chuyền cái này từ lưỡi đứa này sang đứa khác, và lưỡi đứa nào không bắt nào được nó sẽ thắng cuộc. Đây là trò thối tuyệt nhất của Damon, dù sao thì chúng ta cũng thử một vòng đi.”
“Không, cảm ơn. Chị ổn.” Tôi nói. Tôi gần như đồng ý cho đến khi thấy vẻ mặt kinh hoàng của mấy đứa con trai. Chắc tôi làm chúng nghĩ đến mẹ của mình.
“Ôi, thôi mà Camille, em không kể ai nghe đâu, thề có trời.” Amma nằn nì, ra dấu tay. “Chơi với em đi, chị?”
“Làm ơn điiiiii, Camille!” Kylie và Kelsey rên rỉ. Jodes nhìn tôi im lặng.
Thứ OxyContin, cuộc say sưa, trận làm tình từ sớm và cơn bão vẫn đang càn quét bên ngoài và làn da đang râm ran của tôi (thùng lạnh đang háo hức ngân vang trên tay), những suy nghĩ nhòe nhoẹt về mẹ tôi. Tôi không biết cái nào tác động mạnh nhất đến mình nhưng đột nhiên tôi đồng ý và Amma hôn lên má tôi đầy phấn khích. Tôi gật đầu đồng tình và lưỡi Kylie chạm vào lưỡi một đứa trai, căng thẳng chuyền viên thuốc sang cho Kelsey, con nhỏ này liếm thằng thứ hai, lưỡi nó to như lưỡi sói, nghiêng người về phía Jodes. Jodes hơi ngại ngần lắc lư cái lưỡi của nó về phía Amma - nó cuộn viên thuốc lại, và cái lưỡi mềm và nóng, chuyền viên thuốc X cho tôi. Nó ôm lấy tôi, nhấn mạnh viên thuốc xuống lưỡi tôi cho đến khi viên thuốc vụn ra trong miệng. Nó tan như kẹo bông.
“Uống nhiều nước vào.” Nó thì thầm, rồi khúc khích cười lớn, ngã vật ra trên một tấm lông chồn.
“Mẹ kiếp! Amma, trò này còn chưa bắt đầu mà.” Thằng nhỏ lưỡi sói ngắt lời, má nó ửng đỏ.
“Camile là khách của tao,” Amma trả lời đầy ngạo mạn khiêu khích. “Thêm vào đó, chị ấy có thể dùng thứ ánh sáng nhỏ bé này. Chị ấy đã trải qua một cuộc đời chó chết. Chúng tao có đứa em gái bị chết như John Keene. Chị ấy không thể vượt qua được chuyện này.” Nó tuyên bố như thể đang cố khuấy động không khí của khách mời trong buổi tiệc cocktail: David có một cửa hàng đồ khô đã lắm, James thì vừa trở về sau chuyến công tác ở Pháp, à và ừ, Camille lại chẳng bao giờ quên được đứa em đã khuất. Có ai cần thêm đồ uống không?
“Chị phải đi.” Tôi nói, đột ngột đứng lên, một cái áo yếm lụa đỏ vướng vào lưng tôi. Tôi có mười lăm phút trước khi bắt đầu phê thuốc và không muốn nó diễn ra ở đây. Thêm nữa, còn một chuyện: Khi Richard say thì có vẻ không bỏ qua cho mấy thứ nghiêm túc, và tôi không muốn ngồi phê thuốc một mình trong phòng tắm ngột ngạt, và nghe mẹ cằn nhằn.
“Đi với em,” Amma mời mọc. Nó luồn tay vào miếng mút áo lót và lôi một viên thuốc ra, bỏ vào miệng và nhe răng cười một cách tàn nhẫn với mấy đứa còn lại đang hau háu nhìn đầy mong đợi. Không cho đứa nào hết.
“Chúng ta sẽ đi bơi, Mille, lúc bắt đầu phê thì cảm giác rất đã,” nó nhe răng cười, ánh sáng hoàn hảo với hàm răng trắng. Tôi không chống cự được nữa - lựa chọn này có vẻ dễ hơn. Chúng tôi xuống lầu và đi vào bếp thì một đứa mặt trái đào nhìn chúng tôi đầy hoang mang - một đứa thì quá trẻ, một đứa thì già khú. Chúng tôi lấy hai chai nước từ tủ lạnh (từ đó tự nhiên làm tôi nổi da gà, như con chó con chợt phát hiện ra con chó bự hơn), cái tủ này nhét đầy thịt hầm, trái cây tươi và nước ép, bánh mì trắng. Tôi đột nhiên thấy cảm động vì sự vô tư, đầy dinh dưỡng của chiếc tủ lạnh gia đình này, đến nỗi quên mất sự trụy lạc đang diễn ra đâu đó trong căn nhà này.
“Đi thôi, em muốn bơi quá,” Amma tuyên bố mạnh mẽ, kéo tay tôi đi như một đứa trẻ. Đi cùng nó. Mình đang phê thuốc với đứa em-gái-mười-ba-tuổi-của-mình, tôi thì thầm với chính mình. Mười phút tươi đẹp trôi qua, ý tưởng này mang đến sự run rẩy hạnh phúc. Nó là đứa con gái vui vẻ, đứa em bé bỏng của tôi, cô gái nổi bật nhất Wind Gap và nó muốn chơi bời cùng tôi. Con bé quý mình như Marian. Tôi mỉm cười. Viên X đã thoát ra đợt sóng hóa học lạc quan đầu tiên, tôi có thể cảm thấy nó phồng lên trong tôi như một quả bóng và nổ lốp bốp trong miệng. Tôi cảm nhận được nó, như viên kẹo dẻo màu hồng có ga.
Kelsey và Kylie bắt đầu theo chúng tôi đến cửa và Amma lúc lắc: “Tao không muốn bọn mày đến,” con bé cười khúc khích. “Bọn mày hãy ở yên đây. Giúp Jodes nằm xuống đi, nó cần được vui vẻ đấy.”
Kelsey quắc mắt về phía Jodes, con nhỏ đang đứng âu lo trên cầu thang. Kylie nhìn tay Amma vòng quanh eo tôi. Chúng nó nhìn nhau. Kelsey nhích lại gần Amma, ngả đầu lên vai con bé.
“Bọn tao không muốn ở đây, bọn tao muốn đi với mày,” nó nằn nì. “Nhé?”
Amma đẩy con bé ra, cười nó như thể nó chỉ là con ngựa con ngu ngốc.
“Dễ thương một tý và biến đi, okay?” Amma nói. “Tao phát mệt với cả lũ chúng mày. Bọn mày chán phèo.” Kelsey lùi lại, hoang mang, tay nó còn đang giơ ra một cách kỳ cục. Kylie nhún vai và nhảy vào đám đông, giật bia từ tay một thằng lớn tuổi hơn, liếm môi với thằng này ‒ đánh mắt xem Amma có đang nhìn theo nó không. Hoàn toàn không.
Thay vào đó, Amma hướng tôi về cửa như một cuộc hẹn hò chu đáo, xuống cầu thang và ra lối đi, nơi cỏ me đất vàng nhỏ xíu nhú lên từ những vết nứt. Tôi chỉ, “Đẹp nhỉ?”
Amma nhìn tôi và gật đầu: “Em thích màu vàng khi đang phê thuốc. Chị cũng cảm thấy điều đó phải không?” Tôi gật, mặt nó lúc lắc khi cùng tôi băng qua mấy cây đèn đường, quên bẵng chuyện đi bơi, tự động hướng về nhà Adora. Tôi thấy màn đêm phủ lên mình như tấm váy ngủ ẩm ướt, mềm mại và tôi thoáng nhớ lại về bệnh viện Illinois, tôi thức dậy đẫm mồ hôi, tiếng huýt sao vang lên trong tai. Bạn cùng phòng của tôi, cựu đội trưởng đội cổ vũ, tím ngắt, nằm trên sàn nhà màu và đang co giật, một chai Windex ngay kế nó. Một âm thanh lanh lảnh đầy hài hước. Khí gas từ thi thể thoát ra. Một cơn buồn cười ập đến trong tôi, ngay bây giờ, ở Wind Gap, vang vọng lại điều mà tôi đã vụt mất trong căn phòng đau khổ vào buổi sáng vàng vọt đó.
Amma đặt tay nó vào tay tôi. “Chị nghĩ gì về… Adora?”
Tôi cảm thấy cơn phê đang chao đảo rồi lại quay về vòng quay của nó.
“Chị nghĩ mẹ là người đàn bà rất bất hạnh,” tôi nói, “và rắc rối.”
“Em nghe mẹ gọi mớ những cái tên lúc bà ngủ trưa: Joya, Marian và chị.”
”May mà chị không nghe thấy,” tôi nói, vỗ vỗ tay Amma. “Chị rất tiếc vì em đã nghe điều đó.”
“Mẹ thích chăm sóc em.”
“Tốt.”
“Nó rất kỳ quặc.” Amma nói. “Sau mỗi lần như thế thì em chỉ muốn làm tình.”
Nó tốc váy từ đằng sau và thoáng cho tôi thấy cái quần chữ T màu hồng.
“Chị không nghĩ em nên để cho bọn con trai làm chuyện đấy với em, Amma. Nó là vậy đó. Không lợi lộc cho cả đôi bên ở tuổi của em.”
“Thỉnh thoảng, khi chị để người ta làm chuyện gì với chị thì cũng có nghĩa là chị thật sự làm điều đó với chúng.” Amma nói, lôi trong túi ra một cái Blow Pop. Vị cherry. “Hiểu ý em không? Nếu ai làm nhục chị, chị cứ để cho nó làm, như vậy chị làm cho bọn nó còn nhục hơn. Thế là chị nắm quyền kiểm soát. Miễn là chị đừng phát điên.”
“Amma, chị chỉ….” Nhưng nó đã lẩm bẩm một mình phía trước.
“Em thích nhà mình,” Amma cắt ngang. “Em thích phòng mẹ. Cái sàn nhà trứ danh. Có lần em thấy nó trên tạp chí. Họ gọi nó là ‘Bánh nướng ngà voi: Phòng khách phương Nam từ Thời quá vãng.’ Tất nhiên bây giờ chị đâu thể có ngà voi thật được nữa. Tệ. Quá tệ.”
Nó mút chiếc ống hút trong miệng và tóm một con đom đóm, giữ nó bằng hai ngón tay và xé phần đuôi của nó. Chùi sạch phần ánh sáng vương trên tay để làm thành một chiếc nhẫn rực rỡ. Nó thả con côn trùng đã chết vào cỏ và trầm trồ tay mình.
“Bọn con gái giống chị có lớn lên không?” nó hỏi. “Rõ ràng họ chả tử tế gì với em.”
Tôi cố biện minh cho hình ảnh của Amma, xấc láo, hống hách, thỉnh thoảng còn đáng sợ (giẫm lên gót chân tôi ở công viên - loại con gái mười ba tuổi nào lại chế nhạo người lớn như thế) và một đứa con gái thô lỗ một cách công khai. Nó thấy ánh mắt của tôi và đoán được tôi đang nghĩ gì.
“Thật ra em không có ý nói không ai tử tế với em. Chúng nó làm bất kỳ điều gì em nói. Nhưng chúng không ưa em. Vào khoảnh khắc em làm gì đó nhục nhã hay tệ hại, chúng sẽ là người đầu tiên giơ nắm đấm về phía em. Thỉnh thoảng em ngồi trong phòng trước khi ngủ và viết ra từng điều mình đã làm và nói trong ngày. Rồi em đánh giá, A cho hành động hoàn hảo, F là đứa thua cuộc, em nên tự giết mình đi.”
Lúc còn đi học, tôi giữ một danh sách những thứ tôi mặc hàng ngày. Không giáp vòng trong một tháng.
“Giống tối nay, Dave Rard, một đứa lớp dưới rất nổi tiếng, chị biết đấy, nó bảo em là nó không biết có chờ được một năm để hẹn hò với em không, cho đến khi em vào trung học. Và em bảo: ‘Thế thì đừng chờ.’ Và em bỏ đi, và những đứa xung quanh giống như, ‘Awwwww’. Vậy là điểm A đấy. Nhưng hôm qua, em bị vấp trên Đường Chính ngay trước mặt bọn con gái và chúng nó cười em. Đấy là điểm F. Mà cũng có khi là D, vì em cố tình làm cho Kelsey và Kylie khóc hết cả ngày còn lại. Mà Jodes thì lúc nào cũng chực chờ khóc đó cũng không hẳn là thử thách.
“Dọa cho sợ thì an toàn hơn là yêu thương,” tôi nói.
“Machievelli,” nó la lên, và cười không ngừng, cái cử chỉ chế giễu ở tuổi nó hay năng lượng của tuổi thanh xuân đích thực mà tôi không nói được.
“Sao em biết?” Tôi rất ấn tượng, càng lúc càng thích nó hơn. Một con bé thông minh, chết tiệt. Nghe quen quen.
“Em biết cả tỷ thứ lẽ ra em không nên biết,” nó nói, và tôi bắt đầu đi sát nó. Viên X làm tôi thấy kỳ lạ, và ngay khi tôi đang ý thức rằng trong tình huống không say xỉn hay phê thuốc thì không nên làm thế, tôi đã quá phấn khích để bận tâm. Từng thớ thịt của tôi đều hát vang.
“Thật ra em thông minh hơn hầu hết giáo viên của mình. Em làm kiểm tra IQ rồi. Em học lớp 10 cũng được đấy nhưng Adora nghĩ em cần ở cùng với bọn ngang tuổi. Sao cũng được. Khi lên trung học em sẽ đi xa. Đến New England.”
Nó nói điều đó với một chút trầm trồ thoáng qua của một người chỉ biết về một vùng đất thông qua mấy bức ảnh, một cô gái được Ivy League tài trợ: New England, nơi đến của những người thông thái. Tôi không phán xét gì về chuyện này hết, tôi cũng chưa đến đó.
“Em phải đi khỏi đây.” Amma nói với chút mệt mỏi thiếu tự nhiên như mấy bà nội trợ được nuông chiều: “Lúc nào em cũng chán. Đấy là lý do tại sao em cư xử tiêu cực. Em biết em có thể… thư giãn một chút.”
“Bằng tình dục, ý em là vậy à?” Tôi ngừng lại, tim tôi đập thình thịch trong ngực. Không khí đẫm mùi hoa diên vỹ, tôi cảm nhận được mùi hoa lạc vào mũi, phổi, máu. Mạch máu của tôi chắc cũng có mùi hoa tím.
“Chị biết đấy, chỉ là em tự hành hạ mình. Chị biết mà. Em biết là chị biết.” Nó cầm tay tôi và nở một nụ cười trong trẻo, ngọt ngào, vuốt ve lòng bàn tay tôi, cảm giác tuyệt vời hơn bất kỳ trải nghiệm nào của tôi từ trước đến giờ. Từ kỳ dị đột nhiên thở dài trên bắp chân trái của tôi.
”Em tự hành hạ như thế nào?” Bọn tôi đã về gần đến nhà, và cơn phê thuốc đang nở bừng trong tôi. Tóc rũ trên vai như nước ấm và tôi lắc qua lắc lại dù chả có nhạc gì. Một cái vỏ ốc nằm bên vệ đường và tôi bị hút vào vòng xoắn của nó.
“Chị biết mà. Đôi khi chị cần làm mình đau.”
Nó nói như thể đang bán một sản phẩm chăm sóc tóc mới.
“Có những cách tốt hơn để chống chọi với cơn buồn chán và chứng sợ không gian tù túng hơn là làm đau mình,” tôi nói. “Em là một cô bé thông minh, em biết đó.”
Tôi nhận ra ngón tay của con bé đã luồn vào tay áo của tôi, chạm vào đường lằn của những vết sẹo. Tôi không ngăn nó lại.
“Em có tự cắt mình không Amma?”
“Em làm đau mình,” Amma kêu lên và xoay một vòng trên đường, điệu bộ phô trương, ngửa đầu ra sau, tay duỗi, như một con thiên nga. “Em thích thế!” Nó la lên. Tiếng vang vọng khắp con đường nơi căn nhà của mẹ lặng lẽ đứng ở góc đường.
Amma xoay vòng đến khi va vào vệ đường, một cái vòng bạc đeo tay của nó rơi ra và lăn trên đường một cách xiêu vẹo.
Tôi muốn nói chuyện với con bé về điều này, về sự trưởng thành, nhưng viên X tấn công tôi lần nữa và thay vì thế, tôi ôm lấy nó trên đường (cười to, cùi chỏ nó bị rách toạc và chảy máu) và chúng tôi quay thành vòng đến khi về tới nhà mẹ. Gương mặt nó bị tách làm hai bởi nụ cười, răng nó trắng và dài, tôi chợt nhận ra sao nó giống tên sát nhân đến thế. Những khối xương vuông nhỏ, xếp như hình mosaic đặt trên một chiếc bàn.
”Ở với chị vui lắm.” Amma cười, hơi thở nó nóng và ngà say phả trên mặt tôi. “Chị như là bạn tri kỷ của em vậy.”
“Em thì như em của chị.” Tôi nói. Như vậy là báng bổ à? Chẳng đáng bận tâm lắm.
“Em yêu chị.” Amma ré lên.
Bọn tôi quay nhanh đến nỗi hai bên má của tôi đang vỡ ra, nhồn nhột. Tôi cười vang như một đứa trẻ. Trước giờ mình chưa từng vui thế này, tôi nghĩ. Ánh đèn đường gần như màu hồng sậm, mái tóc dài của Amma rũ xuống vai tôi, gò má nó nhô lên như hai viên bơ tròn trên làn da rám nắng. Tôi chạm vào một bên, rút ra khỏi tay nó, và vòng quay đứt đoạn của chúng tôi quay nhanh một cách điên cuồng rồi ngã ra đất.
Tôi thấy gót chân va vào lề đường - bốp - máu trào ra, túa ra trên chân. Mấy vệt máu đỏ cũng tuôn ra từ ngực Amma vì lúc nãy nó trượt té trên đường. Amma cúi xuống nhìn tôi, đôi mắt to xanh, tay nó mân mê theo mạch máu đang chảy rần rật trên ngực, và đổ gập xuống đùi tôi cười ngặt nghẽo.
Nó quệt ngón tay lên ngực, giữ một vệt máu thăng bằng trên đầu ngón tay, và trước khi tôi kịp ngăn lại, nó cọ lên môi tôi. Tôi có thể cảm nhận được mùi vị, ngọt như mật. Nó nhìn và vỗ vào mặt tôi và tôi thì cứ để nó làm vậy
“Em biết chị nghĩ Adora thương em hơn, nhưng không phải vậy đâu.” Nhưng như thể một ám hiệu, đèn ở sân nhà chúng tôi sáng lên.
“Chị muốn ngủ trong phòng em không?” Amma đề nghị, với một chút lặng lẽ hơn.
Tôi hình dung ra hai đứa nằm trên giường nó dưới cái chăn chấm bi, thì thầm những bí mật, lăn đè lên nhau và tôi phát hiện ra mình đang tưởng tượng về mình với Marian. Em, trốn khỏi giường bệnh, ngủ thiếp bên tôi. Em nóng hổi và rên nho nhỏ khi cuộn tròn dúi vào bụng tôi. Tôi phải bế em về lại phòng ngủ trước khi mẹ thức dậy vào buổi sáng. Năm phút đầy kịch tính nhất trong căn nhà, này thì im lặng bế em xuống sảnh, gần phòng mẹ, hồi hộp sợ cửa có thể mở đúng lúc đấy, rồi phập phồng hy vọng. Em ấy không bị ốm đâu mẹ. Đó là câu tôi định hét tướng lên nếu bị bắt gặp. Em ấy rời giường không sao cả vì em ấy không ốm lắm đâu. Tôi hầu như quên mất mình đã tin tưởng một cách tuyệt vọng và tích cực vào điều đó đến mức nào.
Nhờ thuốc, tất cả chỉ tái hiện những ký ức tươi đẹp, bung ra trong não tôi như những trang truyện trẻ con. Marian có mùi như con thỏ bông nhỏ ăn mặc trong những ký ức này, tôi gần như cảm thấy mình đang chạm vào lớp lông tơ khi giật mình dậy và phát hiện là tóc Amma đang rũ trên chân tôi.
“Sao, muốn không?” Nó hỏi.
“Không phải tối nay, Amma. Chị mệt chết đi được và chị muốn ngủ trong phòng mình.” Đúng là thế. Thuốc ngấm nhanh và mạnh, rồi tan mất. Tôi thấy mình tỉnh được mười phút rồi, vài không muốn Amma quanh quẩn bên cạnh khi hết thuốc.
“Thế em ngủ với chị được không?” Nó đứng ngay dưới ánh đèn đường, váy jean phủ xuống đường hông nhỏ, áo hai dây xộc xệch và nhàu nhĩ. Một vệt máu ngay gần môi nó. Trông nó đầy mong chờ.
“Không. Cứ ngủ riêng đi. Mai bọn mình lại cặp kè với nhau.”
Nó không nói gì, chỉ quay đi và chạy nhanh hết mức về nhà, chân hất cao như con ngựa non trong phim hoạt hình.
”Amma!” Tôi gọi với theo ”Đợi đã, em có thể ở cùng chị, được chưa?” Tôi bắt đầu chạy theo nó. Nhìn nó dưới tác dụng của thuốc và bóng tối như cố gắng lần theo dấu vết của ai đó trong gương. Tôi không nhận ra nó đã quay ngược lại, và thực tế là đang chạy về phía tôi. Nó đâm sầm vào tôi, trán của nó va vào hàm tôi và chúng tôi lại ngã xuống, lần này là trên đường. Đầu tôi cộp lên vệ đường và hàm dưới của tôi ê ẩm. Tôi nằm một lúc trên đường, tóc Amma xoắn trong tay tôi, lòng tôi rung lên. Rồi Amma bắt đầu trở dậy, xoa trán của nó và ấn lên những chỗ đã bầm tím, trông như quả mận.
“Chết tiệt. Em nghĩ chị làm móp mặt em rồi.”
“Chị thì nghĩ em làm móp đầu chị.” Tôi thì thầm. Tôi ngồi dậy và thấy chóng mặt. Vết máu bị té xuống vệ đường ban nãy đã khô giờ lại nhỏ thành giọt xuống cổ tôi. “Chúa ơi, Amma. Em mạnh bạo quá!”
“Em tưởng chị thích kiểu mạnh bạo đấy.” Nó nắm một tay và kéo tôi đứng lên. Vệt máu trên đầu tôi văng ra trước. Rồi nó kéo chiếc nhẫn vàng nhỏ xíu có một viên đá xanh nhạt ở ngón giữa và lồng vào ngón út của tôi. “Đây, em muốn chị đeo nó.”
Tôi lắc đầu. “Người nào đưa em cái này thì sẽ muốn em giữ nó.”
“Adora đưa cho em. Mẹ chả quan tâm đâu, tin em đi. Mẹ định đưa nó cho Ann nhưng… Ann đi rồi, nên giờ nó ở chỗ em. Trông xấu xí nhỉ? Em thường vờ như mẹ đưa nó cho em. Nhưng không như thế nữa từ khi bà ghét bỏ em.”
“Bà đâu có ghét em.” Bọn tôi bắt đầu đi về nhà. Đèn sân nhà chiếu sáng từ đỉnh đồi.
“Bà không ưa chị.” Amma bạo dạn nói.
“Ừ, mẹ không ưa chị.”
“Thế thì mẹ cũng chẳng ưa em. Theo cách khác thôi.” Bọn tôi leo lên mấy bậc thang, mấy quả dâu tằm vỡ ra dưới bước chân chúng tôi. Không khí có mùi như kem đá trên chiếc bánh của một đứa trẻ.
“Mẹ quý chị hơn hay ít đi sau khi Marian chết?” Nó hỏi và lồng tay nó vào tay tôi
“Ít hơn.”
“Vậy thì chả cứu vãn nổi”
“Gì?”
“Cái chết của Marian chẳng cứu rỗi được chuyện gì.”
“Không. Giờ thì yên lặng cho đến khi về đến phòng chị, okay?”
Chúng tôi nhón chân leo lên lầu, tôi khum tay ngay cổ để máu khỏi dây ra, Amma bám theo phía sau một cách nghiêm trọng, ngừng lại để hít mùi hương hoa hồng từ lọ hoa ở sảnh, nhoẻn miệng cười với chính cái bóng của nó trong gương. Phòng ngủ của Adora vẫn tĩnh lặng như mọi khi. Tiếng quạt quay trong bóng tối đằng sau cánh cửa đóng kín đó.
Tôi khép cửa phòng, bỏ giày ra, (phủi phủi mấy vết cỏ mới cứa vào chân), giũ sạch đám bã dâu bám trên chân, và bắt đầu cởi áo sơ mi thì phát hiện Amma đang nhìn tôi chằm chằm. Bỏ áo xuống, tôi vờ quay về giường ngủ, quá mệt mỏi để thay đồ. Tôi kéo chăn lên và dọn chỗ cho Amma rồi lầm bầm chúc nó ngủ ngon. Tôi nghe tiếng nó thả quần áo trên sàn, một chốc sau thì đèn tắt và nó chui vào đằng sau tôi, không mặc gì trừ quần lót. Tôi suýt khóc với ý nghĩ mình để ai đó khỏa thân nằm bên cạnh, mà không lo lắng liệu có từ nào đó có thể trườn ra khỏi ống tay áo hay quần.
“Camille?” Giọng nó nhè nhẹ, thỏ thẻ và không rõ. “Chị có biết thỉnh thoảng người ta nói là họ phải tự làm đau mình vì nếu không làm vậy thì họ sẽ không cảm nhận được gì không?”
“Uhmm.”
“Thế nếu ngược lại thì sao?” Amma thì thầm. “Thế nếu người ta tự hành xác vì nó quá tuyệt? Như khi chị ngứa, như khi có ai đó bật một công tắc trong người chị. Không gì có thể tắt cái công tắc đó ngoài việc làm mình đau? Như vậy nghĩa là sao?”
Tôi vờ như mình đã ngủ. Tôi vờ như không cảm thấy ngón tay nó đang vờn chữ biến mất trên gáy tôi.
Một giấc mơ. Marian, váy ngủ màu trắng của em ướt đẫm mồ hôi, một lọn tóc vàng phủ qua gò má. Em cầm tay tôi và cố kéo ra khỏi giường. “Ở đây không an toàn đâu,” em thì thầm. “Ở đây không an toàn cho chị đâu.” Còn tôi thì bảo em hãy để tôi yên.
Vết Cắt Hành Xác Vết Cắt Hành Xác - Gillian Flynn Vết Cắt Hành Xác