Sự khác biệt giữa cơ hội và khó khăn là gì? Là thái độ của chúng ta! Trong mỗi cơ hội có khó khăn, và trong mỗi khó khăn đều có cơ hội.

J. Sidlow Baxter

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 768 - chưa đầy đủ
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1177 / 13
Cập nhật: 2017-09-25 03:33:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 338: Thế Giới Chân Thật
ừ siêu thị trở về nhà, Hứa Vi vội vàng làm bữa tối cùng với Hứa Vân, còn Lâm Phi thì lên phòng thí nghiệm trên lầu.
Thời gian đến bữa tối cũng còn rất lâu. Hắn có thể làm một số thí nghiệm. Nhưng trước đó, hắn mở máy tính lên để tra một số tư liệu.
Tuy Lâm Phi không phải là chuyên gia máy tính, nhưng bởi vì ở cùng với Ảnh Tử nhiều năm, bị ảnh hưởng của vị thiên tài máy tính này, kỹ thuật hacker của hắn cũng không tồi.
Lâm Phi hack không phải là dữ liệu của nhà ai mà là dữ liệu của cơ sở cảnh sát. Hắn muốn tìm tư liệu của Liễu Cảnh Lam.
Một chi tiết ở trong siêu thị đã khiến cho Lâm Phi phải chú ý.
Chính là khi Vu Mai Mai nhờ Hứa Vi giới thiệu một nhân sĩ thành công cho Liễu Cảnh Lam. Phải biết rằng, trước đó Trương Triệt đã đến thăm nhà lão Liễu. Mà bối cảnh của Trương Triệt, đối với cả nhà họ Liễu mà nói là đủ cao.
Vì cái gì mà Vu Mai Mai lại muốn con gái đi xem mắt người khác mà không phải là Trương Triệt?
Đây chính là một bước đột phá có thể tra ra tình huống của Liễu Cảnh Lam, cảm thấy cô Liễu Cảnh Lam này bình thường thì không giống bình thường, mà hoàn mỹ thì lại quá hoàn mỹ.
Qua thêm vài phút đồng hồ, Lâm Phi từ một dữ liệu của cơ sở cảnh sát tìm được trong hơn mười cái tên Trương Triệt một tên gia hỏa với bối cảnh và bằng cấp không tồi.
Mà kết quả quả nhiên giống Lâm Phi đã nghĩ, không tầm thường.
Trương Triệt, đã chết.
Theo ghi chép của cảnh sát, Trương Triệt tại hiện trường đào bới cổ vật đã rơi vào một cái hầm, ót đụng vào một vật cứng, chết ngay tại chỗ, thuộc loại tử vong ngoài ý muốn.
Mà theo nhân viên thuật lại tình huống tại hiện trường, nhân chứng đầu tiên chính là Liễu Cảnh Lam.
Tử vong ngoài ý muốn? Lâm Phi không cho rằng đơn giản như vậy.
Nếu ở cùng với người khác, người này ngoài ý muốn chết đi, Lâm Phi có thể sẽ không hoài nghi. Nhưng trùng hợp lại ở bên cạnh Liễu Cảnh Lam, hắn không thể không hoài nghi.
Lâm Phi kiểm tra thời gian tử vong, vừa lúc là hơn một tháng trước, hai ngày sau khi Diêu Khánh Lỗi của Diêu gia đặt bom đại sứ quán Mỹ.
Điểm này không thể không nói là quá trùng hợp.
Trong đầu Lâm Phi, một tuyến đường hẹp bắt đầu lan ra.
Lúc trước, căn phòng thuê nhỏ của hắn bị một người thần bí lục lọi. Vừa vặn khi đó Liễu Cảnh Lam từ bên ngoài trở về thăm cha mẹ.
Về sau, sau khi giết Thánh Điện kỵ sĩ, giữa rừng gặp phải cao thủ theo đuôi. Mà khi đó, Liễu Cảnh Lam cũng có mặt tại hiện trường khảo cổ gần đó.
Hết thảy đều dùng chữ trùng hợp để giải thích. Nhưng chính vì quá trùng hợp, mà Lâm Phi lại có khứu giác nhạy bén, nên hắn không cho rằng những thứ này là trùng hợp.
- Thú vị đây....Liễu Cảnh Lam.... sẽ là gã ta sao?
Trong lúc Lâm Phi đang suy nghĩ, dưới lầu truyền đến động cơ xe ô tô, có khách đến bái phỏng.
Thần thức Lâm Phi quét ra bên ngoài, liền cau mày. Là bọn họ?
Không bao lâu sau, dưới lầu truyền đến tiếng của Lâm Đại Nguyên:
- Tiểu Phi, có khách đến tìm con kìa. Là Phương tướng quân.
Phương Thư Hải cùng với con trai Phương Hải Triều mặc y phục thường ngày đến Thiên Lan sơn trang.
Lâm Phi bước ra khỏi phòng thí nghiệm, mỉm cười khoát tay với một ông lão và một người đàn ông trung niên dưới lầu:
- Hai vị không mời mà đến, tìm tôi có việc gì sao?
Nét mặt Phương Hải Triều không biểu hiện gì, nhưng Phương Hải lão thì vui vẻ nói:
- Lâm Phi, không ngại chúng ta lên lầu nói chuyện chứ?
- Đương nhiên là được.
Lâm Phi cũng không rõ bọn họ đến làm gì, nhưng cũng không ngại mời bọn họ lên lầu.
Dù sao cũng là người nhà của Nhã Nhu. Hắn cũng phải tận lực khách khí trong phạm vi một chút.
Cha con Phương Thư Hải bước lên lầu, từ bên ngoài nhìn thấy phòng thí nghiệm của Lâm Phi, liền thăm dò:
- Có thể cho chúng tôi nhìn xem phát minh vật chất S của cậu hay không? Đây là phòng thí nghiệm của Scarpe các hạ?
Lâm Phi bật cười lớn:
- Không sao! Mời vào.
- Không nghĩ tới cậu lại hào phóng như vậy.
Phương Thư Hải có chút ngoài ý muốn.
- Lĩnh vực khoa học cần phải trao đổi chứ không phải giữ bí mật. Đây là nguyên tắc tiêu chuẩn của một nhà khoa học.
Lâm Phi nhún vai.
Ánh mắt cha con Phương gia lộ ra vài phần tán thưởng. Cái nhìn đối với Lâm Phi cũng thay đổi. Xem ra người này tuy hung tàn bạo ngược, nhưng trong nghiên cứu khoa học lại thật sự có năng lực.
Bước vào phòng thí nghiệm, hai cha con đều có chút hăng hái nhìn các loại dụng cụ, các loại thuốc và một số ghi chép thí nghiệm của Lâm Phi ghi lại trong laptop.
Cha con Phương gia đều xuất thân từ nghiên cứu khoa học. Người bình thường có thể không nhìn ra cái gì, nhưng bọn họ càng xem càng kinh hãi.
Lâm Phi đang tiến hành một số thí nghiệm, thoạt nhìn thì chẳng có gì đặc biệt nhưng rất nhiều chi tiết rõ ràng khác với nghiên cứu sinh hóa đương đại.
Những thứ này bọn họ xem không hiểu nhưng cảm thấy rất có giá trị nghiên cứu, giống như bọn họ là học sinh cấp ba gặp phải bài kiểm tra của một tiến sĩ. Bọn họ cảm thấy nó rất huyền ảo, có đạo lý nhưng lại không cách nào suy tính được vấn đề.
- Tôi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi cậu. Nhưng vì vấn đề quá nhiều....nên không hỏi thì hơn.
Phương Hải Triều tiếc nuối thở dài. Nếu như có cơ hội, ông thật muốn thỉnh giáo Lâm Phi một chút.
Người thanh niên này, ngoại trừ giết người quá lợi hại thì xác thực còn có nhiều chỗ cường đại khác.
Lâm Phi ngồi trên ghế dựa, bắt chéo hai chân:
- Hai người đến đây không phải thuần túy là thăm tôi thôi chứ?
Vào chính đề, sắc mặt cha con Phương gia nghiêm túc hẳn lên.
Phương Thư Hải nói:
- Là chuyện như vầy. Chúng tôi biết cậu đã xây dựng một phòng thí nghiệm. Chúng tôi vẫn luôn chần chừ, muốn tới kiểm tra một chút để biết mục đích của cậu là gì. Nhưng cậu hãy tin tưởng, chúng tôi không có ý mạo phạm. Hiện tại, thái độ của chúng tôi là không can thiệp chuyện của nhau.
Lâm Phi chỉ vào một đống thuốc trong phòng thí nghiệm:
- Nói cho các người biết cũng không sao. Tôi đang nghĩ biện pháp nghiên cứu chế tạo một vật chất trung hòa vật chất S. Các người không muốn buông tha cho vật chất S. Rất nhiều người trên thế giới cũng đang nghiên cứu vật chất S. Tôi đây là người khởi xướng, không cách nào ngăn cản toàn bộ, liền dứt khoát chế tạo một loại vật chất giết chết vật chất S.
- Quả là như thế!
Phương Thư Hải thở ra:
- Tôi cũng suy đoán như vậy. Nhưng chúng tôi rất ngạc nhiên. Vật chất S là một loại vật chất có thể cải tạo con người, làm ột người bình thường trở nên cường đại. Tại sao cậu lại nghĩ mọi biện pháp để hủy diệt nó?
Bởi vì sau khi một số người được chuyển hóa không cách nào khống chế bản thân. Cái này có thể thực thi những thí nghiệm để tránh rủi ro. Từ đó đủ năng lực để tiến hành chuyển đổi.
- Ngài cảm thấy có khả năng khống chế sao?
Lâm Phi cười nhạo:
- Con người cứ theo đuổi cái mạnh ngoài mặt. Một khi vật chất S trở nên không còn thần bí nữa, chẳng khác nào một loại thuốc phiện, nó sẽ nhanh chóng khuếch tán, không ai có thể ngăn chặn được sự truyền bá của vật chất S nữa.
Một khi phần tử phạm tội có được vật chất S, bọn chúng càng thêm nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Chỉ có thể từ căn nguyên, phát minh ra một loại vật chất cải tạo vật chất S, lúc đó người dân bình thường mới có năng lực tự bảo vệ mình.
Phương Thư Hải trầm mặc một chút nhưng cũng chưa hết hy vọng:
- Chẳng lẽ không có cách nào hoàn thiện vật chất S? Cậu đã có thể phát minh nó thì khẳng định còn có thể có năng lực cải tiến nó.
- Đúng vậy. Một thành quả vượt thời đại như vậy, không thể lợi dụng thì cũng không nên vứt bỏ. Thật là đáng tiếc.
Phương Hải Triều cũng lên tiếng.
Lâm Phi thở dài thật sâu, đứng lên, bước lại mở cửa sổ rồi châm ình một điếu thuốc.
Sau khi hút hai hơi, Lâm Phi tựa hồ quyết định điều gì đó, liền quay lại nói với hai cha con Phương gia:
- Hai người cảm thấy thế giới này là thế giới chân thật sao?
- Cái gì?
Cha con Phương gia nhìn nhau. Hắn đang nói vấn đề gì thế?
- Cậu học triết học phươngTtây sao? Chúng tôi đến cũng không phải để bàn bạc vấn đề thiên cổ này.
Phương Hải Triều nói.
- Cái này có liên quan đến triết học sao? Là vấn đề thực tế đấy.
Lâm Phi cúi đầu cười:
- Một ví dụ rất đơn giản. Trong mắt người bình thường, trên thế giới này tồn tại một thứ gọi là "không khí". Không khí là không nhìn thấy. Nhưng nó lại tồn tại, giúp con người có thể duy trì sự sống.
Khí oxi, khí ni tơ, khí carbon dioxide, chúng ta biết rõ chúng tồn tại nhưng lại không thể nhìn thấy.
Mà đối với nhà ảo thuật phương tây mà nói, bọn họ có thể thông qua lực tinh thần để cảm nhận một nguyên tố vật chất gọi là ma pháp.
Đối với sát thủ đứng đầu mà nói, họ có thể tu luyện ra một loại năng lượng không rõ ràng là "sát khí".
Trong lịch sử cổ võ giả Trung Quốc, cổ võ giả có thể tu luyện ra nội công chân khí. Đến cảnh giới Thiên Thiên thì có thể cảm nhận được chân khí Tiên Thiên tồn tại.
Những vật này, đối với thế giới người bình thường mà nói, kỳ thật đều là nhìn không thấy. Nhưng khi nhân loại đã đạt tới một lĩnh vực và cấp độ nhất định, sẽ có thể nhìn thấy được sự tồn tại của nó.
Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc - Mai Can Thái Thiếu Bính