If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Quỳnh Dao
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 4
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1597 / 17
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
nh Kiều, đi với mình một lần nữạ
- Không được, đã đi với anh những bốn lần rồị
- Lần này là lần sau cùng.
- Thiệu Tuyền, anh nên nhìn ngay sự thật, chạy theo người con gái không thể có thêm người thứ hai tháp tùng. Anh phải một người một ngựa lâm trận lấy một mình thôi!
- Không biết sao nếu không có anh thì tôi không có một biện pháp nào hết. Có anh, không khí có phần cởi mở và linh động. Không có anh không khí buồn đến chết ngườị
- Anh cần phải học tập! Ðừng có xem việc gì quá nghiêm trọng là được rồị
- Nhưng cần anh đi thêm một lần có được không?
- Lần sau cùng hén?
- ỌK.
Kiều đội nón mây rộng vành của người nông dân, buộc quai kéo nón xuống, thật thấp cho khuất mặt mũi và ánh mắt. Chàng ngồi tựa lưng vào một gốc cây to, tay cầm cành trúc đưa ra giữa lòng rạch nhỏ. Chiếc phao nổi lên mặt nước, đông nhẹ phập phềụ
Hôm nay là một buổi chiều đẹp vô cùng. Ánh mặt trời vào đầu đông âm ấm, toàn trời một sắc mây trong sáng, yên tịnh và xanh Hoạ hoằn mới có đôi vờn mây trắng lớt phớt bay chậm.
Kiều không ngủ mà chỉ có him híp mắt, sẻ lén nhìn hai người bạn: Thiệu Tuyền và Chuyên Tiểu Ðường đang đứng bên con lạch, đưa mắt nhìn nước. Tuyền mấp máy đang nói gì đó với Tiểu Ðường.
Tiểu Ðường mặc quần Tây, mặt hàng nylon, áo lông trắng, buộc tóc thả xoã bằng băng vải xanh. Tóc nàng tha hồ bay phất phơ theo gió. Một tay vịn cành liễu rũ, người nàng bỗng ngả đầu ra sau, Kiều nghe được tiếng nàng trong sáng cất cao:
- Nếu hẹn ảnh đến đây câu cá thì dám phải đợi đến lúc trăng nằm núi!
Kiều biết cả hai đang nói về mình. Chàng lật đật kéo nón sụp xuống nữa, che cho khuất hẳn mặt, giả như ngủ thật. Rồi chẳng bao lâu, ánh mặt trời mùa đông gây thứ ấm áp say sưa, chàng thật sự đi vào đê mê đò.
Trong mơ mơ màng màng, Kiều cảm thất mũi mình ngứa ngáy, nhột nhột. Chàng đưa tay chà mũi, nhắm mắt, tiếp tục cơn ngủ gật ngắn. Nhưng, cảm giác nhồn nhột ấy lại bò lên mi mắt chàng, lên trán chàng, bò đi bò lại rồi lại bò xuống cổ chàng.
Cũng trong mơ mơ màng màng, Kiều có giật mình, đưa tay chụp vật bò nhột ở cổ, đoạn mở mắt ra mới hay tay mình nắm được một đầu cỏ. Cò một đầu như nắm trong tay mềm như không xương của Chuyên Tiểu Ðường. Kiều lột nón, ngồi ngay lại, cau mày hỏi:
- Anh Tuyền đi đâu rồỉ
- Em sai ảnh đi mua nước trái câỵ
- Cô sai ảnh à?
- Hừm! Bộ sai không được hả?
Kiều cắn môi dưới, trầm ngâm nhìn. Trước mắt chàng là một khuôn mẵt đẹp với đôi mắt to, đôi tròng ngươi đen đầy cố chấp và nóng hổi nhìn rót vào chàng.
Tiểu Ðường đang nửa quỳ nửa ngồi bên mình chàng. Chàng có thể nghe được hơi thở của nàng hâm hấp nóng. Chàng lặng lẽ không nói gì nhưng nàng lại nói:
- Anh định là Khương Thái Công đến bao giờ?
- Mong được làm hoài nếu không có người quấy rầỵ
- Bực mình em quấy rầy anh hả?
- Ờ.
- Nghe thì rất dễ, em đi thôị
- Thật mà, cô cứ đi, tôi cần ngủ một chút.
Kiều đáp cách vô tình và bướng bỉnh rồi lấy nón che mặt như định ngủ lạị Nhưng liền đó, chiếc nón bị hất bay, đôi mắt Tiểu Ðường như tóe lửa nhìn thẳng vào Kiềụ Nàng gấp rút hỏi:
- Tông Kiều, tại sao anh cứ nhứt định muốn trốn tránh em?
Kiều chụp nắm tay nàng cũng gấp rút đáp:
- Ðừng có làm xấu vậy mà! Tiểu Ðường, đôi mắt to của cô trông thấy rất rõ: Thiệu Tuyền nho nhã, thật thà, tài hoa rất mực, cô để mất ảnh thì có hoạ là ngu…
- Em không màng! Em không thém!
Nàng cất giọng với ngực phập phồng:
- Tại sao em phải màn tới ảnh chớ? Tài hoa của ảnh thì có ăn nhằm gì tới em đâu! Anh đừng có nói với em như vậy! Tông Kiều, đừng lừa gạt chính mình! Anh gạt được anh chớ không gạt được em, mắt anh đã nói với em quá rõ rồi! Em thất rất rõ, anh Kiều, em không ngu, mà kẻ đó chính là anh!
- Cô không biết cô đang nói gì? Cô nhức đầu hả?
- Anh Kiều, anh có phải là bậc tu mi nam tử không?
Tiểu Ðường nheo nheo mắt, hạ gằn giọng hỏị Mặt nàng kê sát mặt chàng làm sao, hơi thở của cả hai làm cho không khí như phát nóng bừng bừng.
- Tông Kiều, tại sao anh lại đi chạy trốn? Tại sao anh không dám thừa nhận? Anh yêu em mà, bộ không phải vậy saỏ Lần thứ nhứt gặp em là anh đã yêu em rồị Bộ không phải vậy saỏ Anh không dối gạt được em đâu! Mắt anh đã nói với em tất cả! Tông Kiều, tại sao anh lại đi tự dầy vò anh cho khổ? Trước mặt em, anh dám nói là anh có yêu em không?
- Tiểu Ðường, nghe anh nói…
Giọng Kiều có phần nghèn nghẹn. Nhưng Tiểu Ðường lắc đầu, cướp lời:
- Ðừng nói gì hết Tông Kiềụ Công việc anh làm cho Tuyền như thế là quá đủ rồị Tông Kiều! Ðừng…
Nàng quật tóc vào mắt chàng, liền đó, mặt nàng kê gần tới, tay này siết chặt cổ chàng rồi đôi môi nóng bỏng của nàng áp lên môi chàng.
Kiều cũng run run choàng ôm lấy nàng. Càng lúc càng siết chặt, Môi chàng như đói khát từ bao giờ, chủ động hôn lạị Tóc dài của nàng trùm phủ đầu cả haị
Chàng bỗng đẩy nàng ra, từ nền cỏ đứng vụt dậy, mặt trở xanh xanh nghiêm nghị. Chàng nói qua hơi thở hổn hển:
- Tiểu Ðường, rời xa anh, anh van em!
- Em, không!
Nàng đáp gọn, cố chấp và kiên định.
- Tiểu Ðường nói cho em biết em không có quyền lợi gì trong việc buộc anh làm một người bội bạc.
- Anh muốn nói anh phản bội anh Tuyền ư? Chưa bao giờ em yêu anh Tuyền! Tông Kiềụ Anh quá trung thành với bạn!
- Không phải chỉ có với một mình Tuyền đâu! Tiểu Ðường, tại Thành Ðô, có một người con gái đang chờ anh ghỉ đông nầy về làm lễ cưới nàng.
Tiểu Ðường cụt đứng dậy, ngưỡng mặt nhìn Kiềụ Mắt nàng ngời sáng như con con beo nhỏ phát giận. Nàng hỏi:
- Anh yêu người tả
- Phảị
Nàng tiếp tục hỏi:
- Bây giờ vẫn còn yêu người tả
Kiều đưa lưỡi liếm môi khô, khá lâu sau vẫn không nói gì. Song rồi, rốt cuộc chàng cũng cố gắng nói:
- Anh nghĩ…
- Không gì hết, anh đa không yêu nàng nữa rồi…
Tiểu Ðường nói giọng chắc nịch, nhìn chàng nóng bỏng;
- Anh không yêu nàng. Từ sau khi gặp em anh không cò yêu nàng. Phải không? Ðúng không? Anh nói thật đi, lời em nói có đúng không?
- Tiểu Ðường, đừng có bắt buộc anh! Kiều đỏ mặt, toàn thân run run.
- Tông Kiều, cũng xin anh đừng có chạy trốn em! - Nàng lại ngã tới gần chàng, cuồng nhiệp tiếp- Em chưa từng yêu aị Ngay lần thứ nhứt gặp anh, em biết là em yêu rồị Tông Kiều, anh không biết em đã yêu anh đến thế nào saỏ...Anh cũng yêu lắm mà, phải không? Anh nói đi, có phải không?
- Nhưng đó là tình yêu tội lỗị Kiều nóị
- Yêu em có tội à?
Nàng cương nghị hất mặt hỏi, hất hết mái tóc dài xoã về sau, nói to:
- Có tội em cũng không màng! Việc gì em cũng không màn hết. Em…em chỉ cần anh! Cần anh! Không màng đến tất cả những gì trên thế gian nầy, không màng đến trới đến đất! Em chỉ cần anh!
Nước mắt nàng vã ra ướt má. Nàng nghẹn ngào, thối lui, rồi vụt chạỵ Kiều cũng như mọc rễ tại chỗ, toàn thân không nhích động.
Tiểu Ðường vừa khóc vừa chạy, chạm phải người Tuyền đang cầm đưa tới một ly nước trái cây tọ Nàng hất mạnh ly ra, nước trái cây rải tung đầy đất!
Nàng vẫn như một mũi tên lao đi thẳng Tuyền sững sờ:
- Thế…thế..thế nầy là thế nàỏ
Kiều vẫn đứng như trời trồng. Tuyền mong men tới hỏi:
- Làm sao rồi anh Kiềủ Chuyện gì đã xảy rả
- Ðừng có chọc tôi!
Kiều nói như thét, đồng thời ngồi xà bệt xuống hai tay bó gối, đầu chôn trong hai taỵ
Tuyền đứng chết trân!
Kiều đi đi lạ lại trong căn phòng nhỏ, đi từ đầu này sang đầu kia rồi từ đầu kia đi trở lạị Chàng đi cả đêm, không biết đi được mấy trăm vòng.
Tuyền dùng tay làm gối, ngửa mặt nhìn trần, thỉnh thoảng buông ra vài tiếng thở dài thườn thượt. Không khí như nặng nề đọng lại, cả hai đều không mở miệng phá tan.
Sau cùng, Kiều dừng lại trước bàn viết nhìn hình Khiết Kỳ, cắn môị Rồi lại dằn mạnh, úp hình xuống bàn, đi đi lại lại nữạ Tuyền không chịu đựng được, bật dậy:
- Anh có thể ngừng đi tới đi lui như thế có được không? Anh làm đầu tôi muốn vỡ rồi đây!
Kiều đáp không có vẻ giận lắm:
- Ðừng lo cho tôi!
- Mình nói thật là rất làm biếng lo cho anh đó!
Tuyền hừ nhẹ, song không có vẻ gì giận. Ðoạn bồi thêm một câu:
- Tốt nhất anh nên đi Thành Ðô.
Kiều đứng lại, nhìn thẳng Tuyền:
- Tại sao tôi lại phải đi Thành Ðỏ Tôi biết, anh muốn đuổi tôi đị Nhưng tôi lại không muốn đi Thành Ðô.
- Anh đi hay không đi cũng không ăn nhằm gì đến tôị
Tuyền giận tiếp:
- Anh thuộc hàng phong lưu, bay bướm là tình nhân của mọi ngườị Anh không chịu trách nhiệm với bất cứ người con gái nàọ Trước phá sau bỏ, anh chơi hao cho biết mùi hoa!
Kiều sấn đến bên giường, chụp áo Tyền rít răng:
- Nói cho anh biết là đừng có chọc tôị Coi chừng tôi không nhịn!
- Tôi không sợ anh đâu, anh Kiều! - Tuyền lạnh nhạt- Tôi chỉ muống nhắc nhở anh đừng quên “cái bóng” ở Thành Ðô. “Bóng” mất “hình” làm sao bóng tồn tại được?-
- Ăn thua gì tới anh chớ? Anh chỉ sợ tôi gần gũi Chuyên Tiểu Ðường.
- Ðừng nhắc đến cô tạ Tôi đã vì anh xong rồi!
- Anh vì tôỉ hừ, anh Tuyền, chính anh mới vì Chuyên Tiểu Ðường! Nhưng nói cho anh biết, tôi không có lỗi gì với anh. Tôi thề là nữa tháng rồi, tôi không gặp mặt Tiểu Ðường lần nàọ
- Có ích lợi gì đâu! Cả hai không gặp thì một đằng như dã thứ bị nhốt trong chuồng, tối ngày sáng đêm cứ đi lại, lồng lộn. Một đàng trong ban kịch ngày ngày cứ kiếm chuyện “kênh” đầu này “kênh” đầu kia, diễn xuất hư hết kịch bản của người tạ Anh Kiều, anh nên về liền Thành Ðô thì hay hơn. Ðã tời nghĩ hàn rồi sao anh không về chứ?
Kiều thét:
- Tôi không cần anh lo! Ðừng xen vào chuyện của tôi!
Thiệu Tuyền cũng to tiếng thét lại:
- Tôi cần phải xen vào! Anh phải về lập tức! Anh phải có trách nhiệm với Khiết Kỳ.
- Ðừng có nhắc đến Khiết Kỳ!
- Tôi phải nhắc, anh có lỗi với Khiết Kỳ! Có lỗi với Khiết Kỳ, có lỗi với Khiết Kỳ, có lỗi…
Kiều tống một thoi vào cằm Tuyền. Tuyền ngã ra giường, đoạng chồm dậy nhảy phóc vào đánh Kiềụ Như hai dã thú bốc giận, cả hai đánh nhau một trận kịch liệt. Bàn, ghế trong phòng đều ngã nhào, ly trà, bình nước đều tung toé ra đất. Cả hai vẫn bấu vào nhau, mắt đỏ ngầu, đánh nhau một chết một sống.
Kết quả, không còn sức chống cự nữạ Tuyền ngã nằm sóng sượt. Kiều đứng thở hổn hển, tay bị kiếng cắt rách nát, máu ướt taỵ Kiều có gắng đưa bạn lên giường. Sau đó chàng quay mình chạy ra ngoài nhà.
Tuyền gắng gượng kêu với theo:
- Tông Kiều, đã một giờ đêm rồi, anh chạy đi đâu đỏ
- Ðừng có lo cho tôi!
Kiều lớn tiếng trả lời rồi chạy đi luôn.
Ba giờ khuya, Kiều như con bịnh trầm kha, thất thểu bước vào phòng Chuyên Tiểu Ðường ở lữ quán, ngồi xuống ghế nàng đẩy tới với trọn mặt xanh xaọ Nàng nắm tay chàng, nhìn vào mặt hỏi:
- Anh sao thế nàỷ Anh đánh lộn với ai đâỷ
Kiều kéo Tiểu Ðường ngã vào lòng, ôm siết nàng, hôn tới tấp mặt nàng, hổn hển đáp:
- Tiểu Ðường! Anh yêu em! Anh yêu em! Anh không còn cách nào khác, anh đã cố gắng tranh đấu, cố vùng thoát nhưng hấp lực của em lớn hơn bất cứ sức lực nào!
- Tông Kiều!
Tiểu Ðường kêu lên nghẹn ngào, chôn đầu vào ngực Kiềụ
Vất Mộng Tàn Vất Mộng Tàn - Quỳnh Dao