Love is always within. When you try to dramatize your love, you lose the depth of the love.

Charan Singh

 
 
 
 
 
Tác giả: Stephanie Meyer
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Host
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 62
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1711 / 26
Cập nhật: 2016-07-24 11:48:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 52: Chia Tách
húng tôi mang chiến lợi phẩm về qua đường hầm phía nam, mặc dù điều này có nghĩa là phải chuyển cái xe jeep đi trước bình minh. Mối lo ngại chính của tôi với việc dùng lối vào lớn hơn là Người truy tìm có thể nghe thấy tiếng động mà chắc chắn sự trở về của chúng tôi sẽ gây ra. Tôi không chắc liệu cô ta có biết tí gì về chuyện tôi định làm không, và tôi không muốn cho cô ta lý do để giết chết vật chủ và chính bản thân cô ta. Câu chuyện Jeb đã kể với tôi về một trong các tù binh của họ - người đàn ông đã chỉ đơn giản là đổ sụp xuống, không để lại một dấu hiệu bên ngoài nào cho thấy sự tàn sát bên trong sọ anh ta – đã ám ảnh những suy nghĩ của tôi.
Bệnh viện không vắng vẻ. Khi tôi lách mình qua được cái bong bóng không khí chật hẹp cuối cùng vào căn phòng chính, tôi thấy Doc đang chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật. Bàn của anh ta được đặt ra bên ngoài; ở trên đó, một chiếc đèn prô-pan đang chờ được thắp – đó là chiếc đèn sáng nhất mà chúng tôi có. Những dụng cụ phẫu thuật phản chiếu trong ánh sáng mờ hơn của ngọn đèn năng lượng mặt trời.
Tôi đã biết Doc sẽ đồng ý với những điều kiện của tôi, nhưng nhìn thấy anh ta đang bận rộn chuẩn bị công việc khiến một cơn sóng buồn nôn vì lo lắng trào qua tôi. Hay có lẽ chỉ là những kí ức về một ngày trước đó đã làm tôi phát bệnh, cái ngày mà tôi bắt gặp anh ta với hai bàn tay đẫm máu.
“Cô đã trở lại,” anh ta vui mừng nói. Tôi nhận ra là anh ta đã lo lắng cho chúng tôi, cũng như tất cả mọi người sẽ lo lắng khi có ai đó rời khỏi phạm vi an toàn trong những hang động này.
“Chúng tôi có mang quà cho anh đây,” Jared nói khi anh chui ra phía sau tôi. Anh đứng thẳng người dậy và vòng tay ra sau lấy cái hộp. Với một cử chỉ khoa trương, anh giơ nó lên, bày cái nhãn ra ngoài.
“Chữa lành,” Doc la lên. “Cậu lấy được bao nhiêu?”
“Hai thùng. Và chúng tôi tìm ra cách hay hơn nhiều để bổ sung nguồn dự trữ của chúng ta khỏi cần Wanda tự đâm mình.”
Doc không cười trước câu nói đùa của Jared. Thay vào đó anh quay sang nhìn chằm chằm vào tôi một cách mãnh liệt. Hẳn là cả hai chúng tôi đều đang nghĩ về một chuyện: Tiện lợi nhỉ, vì Wanda sẽ không còn ở đây nữa.
“Cậu có lấy được bình siêu lạnh không?” anh ta hỏi, đã kìm nén bớt cảm xúc.
Jared đã để ý thấy cái nhìn cùng sự căng thẳng ấy. Anh liếc tôi, khuôn mặt anh không thể nào đọc được.
“Có,” tôi trả lời. “Mười bình. Đó là tất cả chỗ bình mà ô tô chở được.”
Trong khi tôi nói chuyện, Jared kéo sợi dây thừng ở bên cạnh anh. Với một tiếng mài vào đá, chiếc hộp đựng Chữa lành thứ hai, cùng với những cái bình siêu lạnh, lộc cộc lăn trên sàn đằng sau anh. Tiếng những chiếc bình kêu như kim loại, mặc dù chúng được làm bằng loại vật liệu không có trên hành tinh này. Tôi đã bảo anh có thể mạnh tay với những cái bình rỗng; chúng được làm ra để chịu sự ngược đãi hơn nhiều việc bị kéo qua một đường hầm bằng đá. Giờ chúng đang toả sáng dưới sàn, trông vẫn bóng bẩy và mới tinh.
Doc nhặt một cái lên, tháo nó ra khỏi sợi dây thừng, và xoay nó trên tay anh ta.
“Mười à?” Con số ấy dường như làm anh ta ngạc nhiên. Anh ta có nghĩ thế là quá nhiều không? Hay là không đủ? “Chúng có khó sử dụng không?”
“Không. Cực kì dễ dàng. Tôi sẽ chỉ cho anh cách làm.”
Doc gật đầu, đôi mắt anh ta nghiên cứu cấu trúc lạ lẫm đó. Tôi có thể nhận thấy Jared đang quan sát tôi, nhưng tôi giữ mắt mình ở chỗ Doc.
“Jeb, Brandt và Aaron nói gì?” tôi hỏi.
Doc nhìn lên, khoá mắt anh ta vào mắt tôi. “Họ… đồng ý với những điều kiện của cô.”
Tôi gật đầu, không bị thuyết phục mấy. “Tôi sẽ không chỉ cho anh xem trừ khi tôi tin vào điều đó.”
“Thế cũng công bằng.”
Jared lườm vào chúng tôi, vừa bối rối vừa bực bội.
“Cô đã kể cho cậu ấy cái gì rồi?” Doc hỏi tôi, trở nên cảnh giác.
“Chỉ nói là tôi sẽ cứu Người truy tìm.” Tôi quay sang nhìn chung chung vào hướng Jared mà không thực sự nhìn vào mắt anh. “Doc đã hứa với em rằng nếu em chỉ cho anh ấy cách thực hiện sự chia tách, các anh sẽ cho những linh thể đó một con đường an toàn để tới với một kiếp sống khác trên một hành tinh khác. Không giết chóc.”
Jared gật đầu trầm ngâm, đôi mắt anh đảo trở lại Doc. “Anh có thể đồng ý với những điều kiện đó. Và anh có thể đảm bảo là những người khác thực hiện nghiêm chỉnh. Anh cho là em đã có kế hoạch để đưa họ rời khỏi hành tinh này?”
“Sẽ không có gì nguy hiểm hơn chuyện chúng ta làm đêm nay. Chỉ có điều làm ngược lại – thêm bình đông lạnh vào đống chuyển đi thay vì lấy ra khỏi đó.”
“Okay.”
“Cô có… thời gian biểu gì không?” Doc hỏi. Anh ta đang cố để tỏ ra không mấy quan tâm, nhưng tôi có thể nghe thấy sự háo hức trong giọng nói của anh ta.
Anh ta chỉ muốn có câu trả lời đã lảng tránh anh ta quá lâu, tôi cố nói với mình. Không phải là anh ta muốn nhanh chóng giết chết tôi.
“Tôi phải mang chiếc jeep trở lại – anh đợi được không? Tôi muốn xem vụ này.”
“Chắc rồi, Jared,” Doc đồng ý.
“Sẽ không lâu đâu,” Jared hứa khi anh chuồi trở lại miệng hầm.
Việc đó thì tôi biết chắc. Nó sẽ chẳng tốn nhiều thời gian một chút xíu nào hết.
Doc và tôi không nói chuyện cho tới khi tiếng Jared bò ở lối ra đã biến mất.
“Cô đã không nói về… Melanie phải không?” anh ta khẽ hỏi.
Tôi lắc đầu. “Tôi nghĩ anh ấy sẽ thấy được việc này dẫn tới đâu. Chắc hẳn anh ấy đã đoán được kế hoạch của tôi.”
“Nhưng không phải tất cả. Cậu ấy sẽ không cho –“ “Anh ấy sẽ không được quyền lên tiếng,” tôi chen ngang một cách thô bạo. “Tất cả hay không gì cả, Doc à.”
Doc thở dài. Sau một thoáng im lặng, anh ta vươn tay và liếc về phía lối ra chính. “Tôi sẽ đi nói chuyện với Jeb, để chuẩn bị sẵn sàng.”
Anh ta với tay lấy một chiếc lọ trên bàn. Clo-ro-phom. Tôi chắc chắn linh thể có cái gì đó tốt hơn. Tôi sẽ cố tìm nó cho Doc, trước khi tôi đi.
“Những ai đã biết chuyện này?”
“Vẫn chỉ có Jeb, Aaron, và Brandt. Tất cả họ đều muốn xem.”
Việc đó không làm tôi ngạc nhiên; Aaron và Brandt chắc sẽ nghi ngờ.
“Đừng nói với ai khác vội. Không phải đêm nay.”
Doc gật, rồi anh ta biến mất trong hành lang tối đen.
Tôi đi tới ngồi dựa vào tường, cách xa chiếc cáng đã được chuẩn bị hết sức có thể. Tôi sẽ được đến lượt nằm trên đó nhanh thôi.
Cố nghĩ về cái gì khác ngoài thực tế ảm đạm, tôi nhận ra rằng tôi đã không nghe thấy Melanie nói gì từ khi… Lần cuối cô ấy nói chuyện với tôi là khi nào nhỉ? Khi tôi thoả thuận với Doc? Tôi muộn màng nhận ra rằng sự sắp xếp chỗ ngủ cạnh chiếc jeep ngày hôm nay đã không làm dấy lên một phản ứng nào từ cô ấy.
Mel à?
Không có câu trả lời.
Cảm giác không giống như trước đây, vì thế tôi không hoảng loạn. Tôi vẫn có thể cảm thấy cô ấy ở ngay đó trong đầu tôi, nhưng cô ấy… lờ tôi đi? Cô ấy đang làm gì?
Mel à? Có chuyện gì vậy?
Không trả lời.
Cô vẫn còn điên tiết với tôi hay sao? Tôi xin lỗi về chuyện lúc trước, ở bên cạnh chiếc xe jeep ấy. Tôi đã không làm gì hết, cô biết đấy, vì thế thật không công bằng khi –
Cô ấy ngắt lời tôi, bực tức. Ôi, thôi đi. Tôi không điên tiết với cô. Mặc tôi.
Tại sao cô không nói chuyện với tôi?
Không trả lời.
Tôi thúc ép hơn một chút, hi vọng bắt được hướng suy nghĩ của cô ấy. Cô ấy cố ngăn tôi ở ngoài, đặt bức tường trở lại chỗ cũ, nhưng giờ nó đã quá yếu vì lâu không dùng. Tôi đã thấy kế hoạch của cô ấy.
Tôi cố giữ giọng nói trong đầu mình đều đều. Cô bị điên đấy à?
Theo một cách nói lịch sự, cô ấy trêu tôi một cách nửa vời.
Cô nghĩ rằng nếu cô có thể làm cho bản thân mình biến mất, thì sẽ ngăn cản được tôi ư?
Tôi còn có thể làm gì để ngăn cô đây? Nếu cô có ý kiến nào khá hơn, làm ơn chia sẻ với tôi.
Tôi không hiểu, Melanie à. Chẳng lẽ cô không muốn có họ trở lại sao? Cô không muốn lại sống cùng Jared sao? Với Jamie?
Cô ấy dằn vặt, đấu tranh với sự hiển nhiên trong câu trả lời của mình. Có, nhưng… tôi không thể… Cô ấy mất một lúc mới làm mình bình tĩnh được. Tôi thấy mình không thể nào làm tử thần của cô được, Wanda à. Tôi không thể chịu đựng được chuyện đó.
Tôi đã nhìn thấy chiều sâu nỗi đau của cô ấy, và nước mắt bắt đầu hình thành trên mắt tôi.
Tôi cũng yêu cô, Mel à. Nhưng không có đủ chỗ cho cả hai chúng ta ở đây. Trong cơ thể này, trong hang động này, trong đời họ…
Tôi không đồng ý.
Nghe này, hãy thôi cố gắng thủ tiêu chính mình đi, okay? Bởi vì nếu tôi nghĩ là cô có thể làm được, thì tôi sẽ bắt Doc phải kéo tôi ra ngay hôm nay. Hoặc tôi sẽ kể với Jared. Hãy thử tưởng tượng xem anh ấy sẽ làm gì.
Tôi tưởng tượng giùm cho cô ấy, mỉm cười một chút giữa những giọt nước mắt của mình. Nhớ không? Anh ấy đã nói sẽ không đảm bảo những việc sẽ làm hay không làm để giữ cô lại đây. Tôi nghĩ về những nụ hôn nồng cháy trong hành lang… nhớ về những nụ hôn và những đêm khác trong kí ức của cô ấy. Mặt tôi nóng lên vì xấu hổ.
Cô chơi bẩn.
Cá không.
Tôi sẽ không từ bỏ.
Cô đã được cảnh báo. Không thêm chiến tranh lạnh nữa.
Lúc đó chúng tôi nghĩ về những việc khác, những việc không gây đau đớn. Giống như chúng tôi sẽ gửi Người truy tìm tới đâu.
Mel nghĩ tới Hành tinh Mù sương sau câu chuyện của tôi đêm nay, nhưng tôi nghĩ Hành tinh Hoa sẽ hợp hơn. Không có hành tinh nào thư giãn hơn nơi đó trong vũ trụ này. Người truy tìm cần một kiếp sống dài yên bình nhấm nháp ánh mặt trời.
Chúng tôi nghĩ về những kí ức của mình, những kí ức tốt đẹp. Những lâu đài băng và âm thanh của buổi đêm và những vầng dương đầy màu sắc. Với cô ấy chúng giống như những câu chuyện cổ tích. Và cô ấy cũng kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích của mình. Hài thuỷ tinh, những quả táo độc, những nàng tiên cá muốn có linh hồn…
Tất nhiên, chúng tôi không có thời gian để kể nhiều chuyện lắm.
Tất cả họ đều trở lại cùng nhau. Jared trở lại qua lối vào chính. Anh mất quá ít thời gian – có lẽ anh chỉ lái chiếc xe jeep vòng ra phía bắc và giấu nó dưới tảng đá chìa ở đó. Trong lúc vội vã.
Tôi nghe thấy giọng của họ tới, buồn nản, nghiêm trọng, trầm đục, và từ âm điệu của họ biết rằng Người truy tìm đang ở cùng họ. Biết rằng thời gian cho giai đoạn đầu tiên trong cái chết của tôi đã điểm.
Không.
Chú ý nhé. Cô sẽ phải giúp họ làm việc này khi tôi –
Không!
Nhưng cô ấy không phải đang phản đối hướng dẫn của tôi, chỉ là kết cục trong suy nghĩ của tôi mà thôi.
Jared là người mang Người truy tìm vào trong phòng. Anh vào trước, những người kia đi sau. Aaron và Brandt đều súng ống sẵn sàng – có lẽ là đề phòng trường hợp cô ta chỉ giả vờ ngất xỉu, và định nhảy lên và tấn công họ bằng hai bàn tay bé xíu. Jeb và Doc tới cuối cùng, và tôi biết đôi mắt khôn ngoan của Jeb sẽ ở trên mặt tôi. Ông đã phát hiện được bao nhiêu phần với sự thông thái điên rồ, thấu đáo của mình rồi?
Tôi tập trung trí óc mình vào nhiệm vụ trước mắt.
Jared đặt cơ thể bất tỉnh của Người truy tìm lên cái giường với sự dịu dàng đặc biệt. Trước đây điều này có thể làm phiền tôi, nhưng giờ nó làm tôi cảm động. Tôi hiểu rằng anh làm điều này là vì tôi, ước rằng anh đã đối xử với tôi theo cách này ngay từ đầu.
“Doc, Không đau đâu?”
“Tôi sẽ đi lấy cho cô,” anh ta lẩm bẩm.
Tôi nhìn đăm đăm vào mặt của Người truy tìm trong khi chờ đợi, tự hỏi trông nó sẽ thế nào khi vật chủ của cô ta đã được tự do. Có gì còn ở lại không? Liệu cơ thể vật chủ ấy sẽ trống rỗng hay chủ nhân chính đáng của nó sẽ giành lại quyền kiểm soát chính mình? Liệu với tôi khuôn mặt ấy có bớt đáng ghét khi một tri giác khác nhìn ra từ đôi mắt ấy không?
“Đây rồi.” Doc đặt cái lọ vào tay tôi.
“Cám ơn.”
Tôi lấy một miếng vuông mỏng ra và đưa lại anh ta cái lọ.
Tôi thấy mình miễn cưỡng chạm vào Người truy tìm, nhưng tôi ép tay mình phải chuyển động nhanh chóng và chính xác khi kéo miệng cô ta xuống và đặt Không đau vào lưỡi cô ta. Mặt cô ta rất nhỏ - nó khiến cho bàn tay tôi trông to lớn. Kích thước bé nhỏ của cô ta luôn làm tôi bối rối. Dường như nó quá không thích hợp. Tôi đóng miệng cô ta lại. Nó ẩm ướt – thuốc sẽ tan nhanh thôi.
“Jared, anh có thể lăn cô ta nằm sấp xuống được không?” tôi hỏi.
Anh làm như tôi bảo – một lần nữa, rất nhẹ nhàng. Chỉ đến khi đó, ngọn đèn prô-pan mới được bật lên. Hang động đột nhiên sáng bừng, gần như ánh sáng ban ngày. Tôi liếc lên một cách bản năng và nhìn thấy Doc đã dùng bạt che hai cái lỗ lớn trên trần nhà để cho ánh sáng của chúng tôi khỏi thoát ra ngoài. Anh ta đã làm rất nhiều việc chuẩn bị trong lúc chúng tôi vắng mặt.
Hang rất yên tĩnh. Tôi có thể nghe thấy tiếng thở vào hít ra đều đều của Người truy tìm. Tôi có thể nghe tiếng thở gấp gáp hơn, căng thẳng hơn của những người đàn ông cùng ở trong phòng với tôi. Ai đó chuyển trụ từ chân nọ sang chân kia, và đất cát dưới chân anh ta nghiến vào đá. Những cái nhìn của họ khiến da tôi cảm thấy nặng thật sự.
Tôi nuốt nước bọt, hi vọng có thể giữ giọng mình bình thường. “Doc, tôi cần Chữa lành, Làm sạch, Hàn gắn, và Liền sẹo.”
“Ngay đây.”
Tôi gạt mớ tóc đen dầy ra khỏi cổ Người truy tìm, để lộ một vết sẹo nhỏ màu hồng ở đáy hộp sọ của cô ta. Tôi nhìn đăm đăm vào lớp da rám nắng màu ô liu của cô ta và ngập ngừng.
“Anh có thể cắt được không, Doc? Tôi không… không muốn làm.”
“Không vấn đề gì, Wanda.”
Tôi chỉ nhìn thấy hai bàn tay anh ta khi anh ta tới đứng trước mặt tôi. Anh đặt một hàng hộp trắng ở trên giường bên cạnh vai Người truy tìm. Chiếc dao mổ loé lên trong ánh sáng, hắt ngang qua mặt tôi.
“Giữ tóc cô ta cho tôi.”
Tôi dùng cả hai tay để gạt tóc ra khỏi cổ cô ta.
“Ước gì tôi có thể lau chỗ đó,” Doc lẩm bẩm với chính mình, rõ ràng là cảm thấy thiếu chuẩn bị.
“Không thực sự cần thiết. Chúng ta có Làm sạch rồi.”
“Tôi biết.” Anh ta thở dài. Thứ anh ta thực sự muốn là một lộ trình, việc lau rửa trong trí óc do những thói quen cũ mang lại.
“Cô cần chỗ rộng chừng nào?” anh ta hỏi, do dự để mũi dao cách da cô ta một inch.
Tôi có thể cảm nhận hơi nóng của những cơ thể khác đằng sau tôi, chen chúc nhau để có tầm nhìn tốt hơn. Họ cẩn thận không chạm vào cả hai chúng tôi.
“Chỉ cần bằng chiều dài của vết sẹo thôi. Thế là đủ.”
Có vẻ như thế không đủ với anh ta. “Cô chắc không?”
“Có. Ồ, chờ đã!”
Doc lùi lại.
Tôi nhận ra tôi đang làm mọi việc ngược trình tự. Tôi không phải là Người hàn gắn. Tôi không được sinh ra cho công việc này. Hai bàn tay tôi đang run. Tôi dường như không thể nhìn ra chỗ nào khác ngoài cơ thể Người truy tìm.
“Jared, anh có thể lấy một trong những cái bình kia cho em không?”
“Tất nhiên.”
Tôi nghe thấy anh đi vài bước, nghe thấy tiếng clanh khe khẽ của kim loại khi cái anh chọn va vào những cái khác.
“Giờ thì sao?”
“Có một cái vòng tròn trên đỉnh cái nắp. Ấn nó vào trong.”
Tôi nghe thấy tiếng ừm của bình siêu lạnh khi nó được bật lên. Đám đàn ông lẩm bẩm và di chuyển chân họ, tránh xa khỏi nó.
“Okay, ở mặt bên kia sẽ có một công tắc… giống một mặt đồng hồ thì đúng hơn. Anh có nhìn thấy nó không?”
“Có.”
“Xoay nó hết xuống dưới.”
“Okay.”
“Đèn trên đỉnh cái bình có màu gì?”
“Nó… vừa chuyển từ màu tím sang màu… xanh sáng. Giờ là xanh dương nhạt.”
Tôi hít một hơi thở sâu. Ít nhất cái bình cũng hoạt động tốt.
“Tuyệt. Bật nắp cái bình và chờ em.”
“Làm thế nào?” “Chốt ở dưới mép bình.”
“Thấy rồi.” Tôi nghe thấy tiếng clích của cái chốt, rồi tiếng o o của cái máy. “Nó lạnh quá!”“Mấu chốt là ở đó.”
“Nó làm việc thế nào? Nguồn năng lượng của nó là gì?”
Tôi thở dài. “Em biết câu trả lời khi em còn là một Nhện. Giờ thì em không hiểu nữa. Doc, anh có thể làm đi. Tôi đã sẵn sàng.”
“Tôi làm đây,” Doc thì thầm khi anh ta rạch lưỡi dao mổ một cách êm ái, gần như duyên dáng, qua lớp da. Máu chảy xuống một bên cổ cô ta, làm thành vũng trên chiếc khăn mà Doc đã đặt ở bên dưới.
“Sâu hơn một chút xíu nữa. Ngay dưới rìa –“
“Vâng, tôi thấy rồi.” Doc đang thở gấp, háo hức.
Màu bạc loé lên từ màu đỏ.
“Tốt. Bây giờ giữ lấy mái tóc.”
Doc chuyển chỗ cho tôi trong một cử động uyển chuyển, nhanh nhẹn. Anh ta làm Sứ mạng của mình rất giỏi. Anh ta chắc sẽ thành một Người hàn gắn giỏi.
Tôi không cố để che giấu những việc mình đang làm trước mặt anh ta. Những cử động của tôi quá nhanh không cho anh ta bất cứ cơ hội nào để nhìn. Anh ta không thể nào làm được điều này trừ khi tôi giải thích.
Tôi cẩn thận trượt một đầu ngón tay dọc theo cái gò sau lưng của sinh vật màu bạc bé xíu cho đến khi ngón tay tôi gần như hoàn toàn bị lút trong cái lỗ nóng ở gáy cơ thể vật chủ. Tôi di ngón tay tới chiếc râu phía trước, cảm thấy những đường dây kết nối tiếp cận vào các vùng sâu xa hơn của não cô ta căng như dây đàn hạc.
Tôi luồn ngón tay quanh phần bụng của cơ thể linh thể, vuốt ve xuống từ phần đầu tiên theo những đường kết nối khác, cũng cứng và nhiều như những sợi lông bàn chải.
Tôi cẩn thận cảm nhận giao điểm của những sợi dây căng này, khớp nối nhỏ xíu này không lớn hơn đầu đinh ghim. Tôi len lỏi xuống độ một phần ba chiều dài. Tôi có thể đếm, nhưng việc đó làm mất rất nhiều thời gian. Đó sẽ là giao điểm thứ hai trăm mười bảy, nhưng có một cách khác để tìm ra nó. Nó ở đó, cái đỉnh khiến cho giao điểm này chỉ nhỉnh hơn một chút xíu – một hạt nhân ngọc trai thay vì một cái đầu đinh ghim. Nó trơn láng dưới đầu ngón tay tôi.
Tôi ấn vào nó với áp lực nhẹ nhàng, dịu dàng mát xa nó. Nhẹ nhàng luôn là cách hành xử của các linh thể. Không bao giờ có bạo lực.
“Thư giãn nào,” tôi hít thở.
Và, mặc dù linh thể đó không thể nghe thấy tôi, nó vẫn tuân lệnh. Những sợi dây đàn lỏng ra, trở nên mềm dẻo. Tôi có thể thể cảm thấy nó thu lại, cảm thấy cơ thể hơi phồng lên khi nó thu về những cái xúc tu. Tiến trình đó chỉ mất không đến vài nhịp tim của tôi. Tôi nín thở cho đến khi cảm nhận được linh thể uốn lượn bên dưới sự đụng chạm của tôi. Vặn vẹo tự do.
Tôi để nó tự vặn mình chui ra ngoài một chút nữa, rồi tôi nhẹ nhàng cuộn những ngón tay mình quanh cơ thể nhỏ bé, mỏng manh đó. Tôi nhấc nó lên, bàng bạc và lóng lánh, ướt đầm vì lớp máu sẽ nhanh trôi tuột đi do bề mặt nhẵn nhụi, và ôm nó trong tay mình.
Nó rất đẹp. Linh thể với cái tên tôi sẽ không bao giờ biết phập phồng như một làn sóng bạc trong tay tôi… một sợi ruy băng có lông dễ thương. (Í ẹ, mình không hiểu được làm sao mà một thứ từa tựa như sứa lại dễ thương và đẹp được)
Tôi không thể nào căm ghét Người truy tìm trong hình dạng này. Một tình yêu gần như tình mẫu tử quét qua tôi.
“Ngủ ngon nhé, bé cưng,” tôi thì thầm.
Tôi quay về phía tiếng o o nhỏ của bình đông lạnh ở ngay bên trái mình. Jared giữ nó dưới thấp và vuông góc, để tôi có thể dễ dàng đưa linh thể vào trong buồng khí lạnh kinh người toả ra từ miệng bình. Tôi để nó trượt vào trong khoảng không bé tí ấy rồi cẩn thận đóng nắp lại.
Tôi lấy cái bình ra khỏi tay Jared, đỡ lấy nó nhiều hơn là kéo, cẩn thận xoay nó cho đến khi nó nằm thẳng đứng, rồi tôi ôm nó vào sát ngực mình. Phía ngoài của chiếc bình có cùng nhiệt độ với căn phòng ấm áp. Tôi áp nó vào cơ thể mình, bảo vệ nó như bất kì một người mẹ nào.
Tôi nhìn trở lại người lạ nằm trên bàn. Doc đã bắt đầu xịt Liền sẹo lên vết thương liền miệng rồi. Chúng tôi tạo thành một đội thật tuyệt: một quan tâm tới linh thể, còn người kia quan tâm tới cơ thể. Mọi người đều được quan tâm.
Doc nhìn lên tôi, đôi mắt đầy sự kích động và thắc mắc. “Tuyệt vời,” anh ta lẩm bẩm. “Việc đó thật quá tuyệt vời.”
“Làm tốt lắm,” tôi thì thầm trả lời.
“Cô nghĩ khi nào thì cô ấy sẽ tỉnh lại?” Doc hỏi.
“Việc đó phụ thuộc vào chuyện cô ấy đã hít bao nhiêu clo-rô-phom.”
“Không nhiều lắm.”
“Và liệu cô ấy còn ở đó không. Chúng ta phải chờ xem.”
Trước khi tôi có thể yêu cầu, Jared đã dịu dàng bế người phụ nữ không tên khỏi chiếc giường, xoay cô ta ngửa mặt lên, và đặt cô nằm trên một chiếc giường khác, một nơi nghỉ ngơi sạch sẽ hơn. Sự dịu dàng này không làm tôi cảm động. Nó được dành cho con người, cho Melanie…
Doc đi cùng anh, kiểm tra mạch của cô ta, hé mí mắt cô ta lên để nhìn. Anh ta chiếu đèn pin vào trong đôi mắt hôn mê của cô ta và kiểm tra phản xạ của đồng tử. Không có ánh sáng nào hắt lại anh ta. Anh ta và Jared cùng trao đổi với nhau một cái nhìn thật lâu.
“Cô ấy đã thực sự làm được,” Jared nói, giọng anh rất khẽ.
“Phải,” Doc đồng ý.
Tôi không nghe thấy Jeb len lén đến bên cạnh tôi.
“Khá trơn tru đấy, nhóc,” ông lẩm bẩm.
Tôi nhún vai.
“Cảm thấy hơi xung đột à?”
Tôi không trả lời.
“Phải. Cả ta nữa, cưng à. Cả ta.”
Aaron và Brandt đang nói chuyện đằng sau lưng tôi, giọng của họ cao lên cùng với sự thích thú, người nọ trả lời suy nghĩ của người kia trước khi câu hỏi được nêu ra.
Không có chút xung đột nào ở đó.
“Cứ chờ cho tới khi những người khác nghe được chuyện này!”
“Hãy nghĩ về -“
“Chúng ta nên đi bắt vài –“
“Ngay bây giờ, tôi đã sẵn sàng –“
“Chờ đã,” Jeb cắt ngang lời Brandt. “Không được bắt cóc linh thể cho đến khi chiếc bình siêu lạnh đó đã an toàn trong không gian. Đúng không, Wanda?”
“Đúng,” tôi đồng ý bằng giọng kiên quyết, ôm chiếc bình vào ngực mình chặt hơn.
Brandt và Aaron trao đổi những cái liếc mắt chua chát.
Tôi sẽ cần nhiều đồng minh hơn. Jared và Jeb và Doc chỉ là ba người, mặc dù chắc chắn là ba người có ảnh hưởng nhất ở đây. Tuy nhiên, họ vẫn cần có sự trợ giúp.
Tôi biết điều đó có nghĩa là gì. Có nghĩa là tôi phải nói chuyện với Ian.
Tất nhiên, cả với những người khác nữa, nhưng Ian phải là một trong số họ. Trái tim tôi dường như trùng xuống thấp hơn trong lồng ngực, để tự nó cuộn lại một cách yếu ớt. Tôi đã làm rất nhiều việc tôi không muốn làm kể từ khi gia nhập với con người, nhưng tôi không thể nhớ được bất kì việc gì đau đớn một cách mãnh liệt và tập trung đến thế này. Thậm chí cả quyết định đổi mạng mình lấy mạng của Người truy tìm cũng vậy – nó là một nỗi đau to lớn, bao trùm, cả một cánh đồng đau khổ, nhưng nó gần như có thể điều khiển được bởi vì nó gắn kết với một bức tranh lớn hơn. Nói lời vĩnh biệt với Ian là một nỗi đau sắc như dao; nó làm cho tôi khó mà nhìn thấy được bức tranh lớn hơn. Tôi ước gì có một cách nào đó, bất kì cách nào, để tránh cho anh khỏi cùng một nỗi đau như thế. Nhưng sẽ không có.
Điều duy nhất tệ hơn thế chính là nói lời vĩnh biệt với Jared. Việc đó sẽ đốt cháy tôi và làm tôi rữa ra. Bởi vì anh sẽ không cảm thấy đau đớn gì. Niềm vui của anh sẽ vượt xa bất kì nỗi tiếc nuối nhỏ nhặt nào anh dành cho tôi.
Và với Jamie, chà, tôi không định đối mặt với lời vĩnh biệt đó một tí nào.
“Wanda!” Giọng Doc sắc lẻm.
Tôi nhanh chóng đến bên chiếc giường nơi Doc đang đi lại. Trước khi tôi tới đó, tôi có thể nhìn thấy một bàn tay màu ô liu nhỏ xíu co lại rồi duỗi ra ở chỗ mép giường nó đang bám vào.
“A,” giọng nói quen thuộc của Người truy tìm rên lên từ cơ thể con người. “Aa.”
Căn phòng trở nên im lặng tuyệt đối. Tất cả mọi người nhìn vào tôi, như thể tôi là một chuyên gia về con người. Tôi thúc cùi tay vào Doc vì hai bàn tay tôi vẫn ôm chặt cái bình. “Nói chuyện với cô ấy đi,” tôi thì thầm.
“Ừm… Xin chào? Cô có nghe thấy tôi không… cô gái? Giờ cô đã an toàn rồi. Cô có hiểu tôi không?”
“Aa,” cô ta rên lên. Đôi mắt bật mở ra, nhanh chóng tập trung vào mặt Doc. Không có chút khó chịu nào trên mặt cô ta – tất nhiên, Không đau đã làm cô ta thấy rất tuyệt vời. Đôi mắt cô ta có màu mã não đen. Chúng lướt qua căn phòng cho tới khi cô ta tìm thấy tôi, và sự nhận biết nhanh chóng kéo theo một cái quắc mắt cau có. Cô ta nhìn đi chỗ khác, trở lại chỗ Doc.
“Chà, cảm giác có lại trí óc của mình thật tuyệt,” cô ta nói bằng giọng to, rõ ràng. “Cám ơn.”
Vật Chủ Vật Chủ - Stephanie Meyer Vật Chủ