Reading - the best state yet to keep absolute loneliness at bay.

William Styron

 
 
 
 
 
Tác giả: Nam Cung Tư
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 58 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 508 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:25:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 52
m một tiếng như sấm sét nổ vang!
Lúc này đây sức mạnh cực lớn, như một cơn cuồng phong cuốn bay lá rụng, hơn nửa đám người đã bị thương tích vì một chưởng của hắn, ngã xuống đất mà kêu rên.
Lúc này nhị đương gia mới cảm thấy sợ hãi, thủ lĩnh cũng kinh hoảng nhìn hắc bào nam tử.
Nhưng thấy một lúc sau hắn vẫn không nhìn tới hai người bọn họ, cứ như hai người là người chết không bằng.
Thấy hắn chậm rãi đi về phía mình, bỗng nhiên nhị đương gia sợ tới mức chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất: “Tiểu nhân đáng chết, xin đại hiệp tha mạng!”
Thủ lĩnh cũng sợ hãi trước uy lực của hắn, vội vã xin lỗi: “Mong đại hiệp khai ân, chúng ta là người của Thiết Thủ bang, dù sao ngài cũng nên nể mặt lão bang chủ chứ? Tại hạ là Triệu Hổ, đây là Hồ Toàn – Nhị đương gia….”
“Thiết Thủ bang?” Hắc bào nam tử nhắc lại.
“Đúng, chúng ta là người của Thiết Thủ bang, đại hiệp, Thiết Thủ bang là danh môn chính phái, chúng ta đều là người tốt!” Triệu Hổ nói dối mà không biết ngượng, mặt cũng không đỏ.
Nam tử cười nhạt: “Xưa nay ta ghét nhất là người tốt, ta chuyên giết người tốt!”
Hồ Toàn và Triệu Hổ chết lặng, Hồ Toàn vội vàng nói: “Chúng ta cũng không phải người tốt, chúng ta là người xấu, chúng ta chưa bao giờ làm việc tốt, hắn cưỡng dâm bắt người cướp của, ngay cả một bà già tám mươi tuổi cũng không tha…”
“Đúng, ta là người xấu, Hồ Toàn cũng chẳng có gì tốt đẹp hơn, hắn chuyên phóng hỏa, giết người cướp bóc, nghĩ ra cách để giết người. Ngài xem hôm nay chúng ta còn đoạt được một nữ nhân…”
Phó Vân Nhược cười khúc khích, hai kẻ này đang diễn trò tự bôi xấu chính mình, chỉ hận không thể nói hết tất cả những chuyện xấu đã làm trước mặt nam nhân kia, chỉ có tên khốn mới đi bắt nạt kẻ yếu.
Nam tử quét mắt sang Phó Vân Nhược, thấy nàng không hề sợ hãi chút nào, tuy quần áo xộc xệch nhưng khuôn mặt vẫn hồng hào như cũ.
Mặt hắn không chút thay đổi nhìn về phía Triệu Hổ và Hồ Toàn: “Đáng lẽ ta chỉ giết người tốt, nhưng từ khi điêu nhi của ta chết, bây giờ người xấu hay người tốt ta đều giết hết.”
Thoáng cái Hồ Toàn và Triệu Hổ đã nhẹ nhàng gục xuống đất, biểu tình đặc sắc trên mặt khiến Phó Vân Nhược muốn ôm bụng mà cười to.
Sao lại có một nam nhân thú vị như thế? Trông hắn lạnh như băng tuyết, ngay cả chút nhân khí cũng không có, nói thì vậy nhưng nàng lại thấy cực kì đáng yêu.
Bỗng nhiên Triệu Hổ run run chỉ về phía hắn: “Ngươi…ngươi là Hiên Viên Ẩn, cung chủ Ẩn cung.”
Hắc bào nam tử thản nhiên nói: “Nếu đã biết thì các ngươi nhất định phải chết!”
Hắn nói qua loa một câu, cứ như là đang nói thời tiết hôm nay ra sao vậy.
Tuy rằng Triệu Hổ và Hồ Toàn rất sợ hãi nhưng không có khả năng phản kháng. Trông thấy hắc bào nam tử tỏa ra sát khí, bọn chúng nhảy dựng lên, rút kiếm ra chĩa về phía nam tử.
Nhưng trong lúc hai người kia sử dụng ba chiêu thì Hiên Viên Ẩn chỉ dùng một chiêu đánh họ trọng thương ngã trên mặt đất.
Những người khác thấy tình hình như vậy thì còn ai dám lên được nữa? Hai kẻ đang kèm bên Phó Vân Nhược cũng đẩy nàng ra, tìm ngựa để chạy trốn.
Phó Vân Nhược chống đỡ lại thân thể mềm oặt, chạy tới trước mặt Triệu Hổ đạp hắn một cái: “Đưa thuốc giải của nhuyễn miêu tán cho ta! Bằng không ta sẽ dùng đao chém người thành ba nghìn sáu trăm mảnh, ném cho cá ăn! Sau đó sẽ chém đứt tứ chi của ngươi ngâm vào hũ, để ngươi nếm thử cái gì gọi là tiêu bản người sống!”
Hiên Viên Ẩn nghe xong lời của nàng, vốn đang định rời đi liền dừng lại.
Hắn quay đầu lại nhìn Phó Vân Nhược: “Ngươi là người phương nào?”
Phó Vân Nhược quay đầu nhìn hắn một cái: “Ta là nữ nhân! Tuy ngài chỉ là tiện thể nhưng đã cứu cái mạng nhỏ của ta, ta vẫn phải cám ơn ngài một tiếng.”
Nàng cúi đầu xuống đạp Hồ Toàn: “Ngươi, thuốc giải đâu?”
Hồ Toàn còn có nửa điểm sức sực nhưng bị nàng đạp một cái đã hoàn toàn tiêu tan.
Phó Vân Nhược tức giận tới mức đá hắn một cái bay lên vách đá: “Dám động vào bản cô nương, ngươi muốn chết!” Nàng trừng mắt với Triệu Hổ: “Họ Triệu kia, tốt nhất là ngươi nói thật đi, bây giờ ta sẽ không giết ngươi, ta còn muốn biết ai đã thuê ngươi tới bắt cóc ta nữa.”
Triệu Hổ còn chưa kịp lấy lại khí lực thì đã thấy Phó Vân Nhược cúi người tìm kiếm, nhanh chóng tìm thấy một bình thuốc: “Có phải thuốc giải đây không? Chớp mắt đi, một lần là phải, hai lần là không phải.”
Triệu Hổ chớp mắt một cái, Phó Vân Nhược mở nắp bình lấy ra một viên thuốc: “Dám gạt ta thì nhất định ngươi sẽ chết!”
Nàng nuốt viên thuốc vào, mở to mắt nhìn Hiên Viên Ẩn: “Sao ngài còn ở đây? Nếu nhàn rỗi không có việc gì làm thì giúp ta ném tên họ Triệu này xuống núi với.”
Tròng mắt màu bạc của Hiên Viên Ẩn hiện lên tia sáng nhạt: “Ngươi không sợ ta à?”
Phó Vân Nhược mỉm cười: “Có gì phải sợ? Ngài cũng đâu có ăn thịt người.”
Hắn cúi xuống, nhặt điêu nhi lên rồi thản nhiên nói: “Thế thì đi.”
Phó Vân Nhược đang định nói thì bỗng bị hắn kéo vào lòng, nàng kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Ngài…”
Còn chưa dứt lời thì nàng đã ngất trong lòng hắn.
Tay hắn điểm huyệt đạo của nàng.
Hiên Viên Ẩn ôm lấy nàng, quay đầu lại nhìn Triệu Hổ chỉ còn lại một hơi thở, đầu ngón chân hất một thanh kiếm trên mặt đất đâm vào ngực Triệu Hổ.
Hắn cũng không nhìn thi thể trước mặt, thong thả bước qua những thi thể đó, ánh mắt chỉ nhìn vào khuôn mặt Phó Vân Nhược vẫn còn đang ngất.
“Ngươi không sợ ta, vậy thì đi cùng ta.” Hắn cúi đầu nói, phi thân như đại bàng giương cánh về phía xa.
………..
Phó Vân Nhược bị một trận thở gấp đánh thức.
Tiếng động quá gần, ngay cạnh bên tai. Là giọng của nữ tử, tiếng nam tử trêu đùa kèm theo hành động có ý xấu khiến nàng muốn không nghe thấy cũng khó.
Nàng bật dậy, cảnh tượng trước mắt thật sự khiến nàng buồn cười.
Nơi đây là khuê phòng bày biện sang trọng của nữ tử, bên ngoài, nàng nhìn thấy một màn N.P kỳ lạ.
Trên ghế tựa cách đó không xa, một nam tử cao lớn đang hôn nhau quấn quýt với một nữ tử, mà hai nữ tử có khuôn mặt diễm lệ khác đang nằm úp dưới người hắn.
Ta hắn di chuyển xoa lên thân thể ba nữ nhân.
Bởi hắn đưa lưng về phía nàng nên Phó Vân Nhược không nhìn thấy rõ tướng mạo của hắn, có điều dù được chiêm ngưỡng tiết mục đặc sắc trước mắt này thì nàng vẫn ung dung.
Thực tế người thật việc thật, không thưởng thức thì thật là phí.
Nàng nhìn họ nồng nhiệt, còn bình phẩm cơ thể của nam nhân kia. Ừm, vai rộng mông hẹp, đúng vậy, cơ thể tràn đầy mạnh mẽ, đúng thế. Thấy hắn tăng thêm lực, cúi người đi vào nữ nhân kiều mị, đôi mắt xinh đẹp của nữ tử bên dưới phủ một tầng sương mỏng, khóc lóc cầu xin: “Gia, ngài tha cho thiếp…”
Vân Nhược Hoàng Hậu Vân Nhược Hoàng Hậu - Nam Cung Tư