Most books, like their authors, are born to die; of only a few books can it be said that death hath no dominion over them; they live, and their influence lives forever.

J. Swartz

 
 
 
 
 
Tác giả: Nam Cung Tư
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 58 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 508 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:25:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 39
ôn cái đầu ngươi!” Nàng bóp cổ hắn “Ngươi lại thừa nước đục thả câu, ta không để yên cho ngươi nữa đâu.”
Nam Cung Dạ vẫn ung dung nhìn nàng: “Được rồi, vậy nàng bóp chết ta đi. Dù sao ta với hắn cùng là một người, nàng bóp đi.”
“Ngươi…..” đúng là điệu bộ của kẻ vô lại, nàng tức đến mức nghiến răng, “Ngươi có nói không?”
“Đáng lẽ nhớ rõ, nhưng nàng gào lên một cái khiến ta quên mất rồi.” Nam Cung Dạ bỗng nhiên nói: “Nếu ta vui vẻ, có thể sẽ nhớ ra không biết chừng.”
Phó Vân Nhược nhìn hắn xem thường: “Nếu cả đời ngươi cũng không vui vẻ thì sao?”
Hắn cực kỳ hứng thú bắt được tay nàng: “Không đâu, nàng chơi với ta, ta sẽ nói cho nàng biết.”
“Chơi cái gì?”
Rốt cuộc đó là trò chơi như thế nào mà khiến cho người ta tò mò?
(tự mình tưởng tượng...... Ha ha, suy nghĩ biểu phách...... )
Mãi đến khi gần tới bình minh, mất hơn nửa ngày Phó Vân Nhược mới hồi phục lý trí, đẩy đẩy bờ vai của hắn: “Nam Cung Dạ, ta hỏi vấn đề của ngươi, ngươi nên trả lời đi chứ? Khi nào thì các ngươi xuất hiện tình huống ban ngày một kiểu ban đêm một kiểu hả?”
Giọng nói Nam Cung Dạ mang theo vài phần đen tối, hắn vừa nghịch mái tóc đen của nàng, vừa thờ ờ nói: “Nhớ không rõ lắm, có lẽ là do chuyện bốn năm trước.”
“Bốn năm trước? Vậy dù sao cũng phải có nguyên nhân chứ? Không thể có chuyện vô duyên vô cớ xuất hiện tình huống này. Có phải ngươi sợ sấm sét không?” Nàng nhớ tới ngày đó hắn trốn vào trong cái tủ nhỏ, dù sao cũng cho rằng trong đó không phải không có liên quan.
“Đây là vấn đề thứ hai.” Hắn cong môi cười gian: “Hôn một lần nữa ta sẽ nói cho nàng.”
Phó Vân Nhược đấm một quyền trên mặt hắn, may mà hắn tránh nhanh, nếu không khẳng định sẽ thành mắt gấu trúc.”Trời ơi, mưu sát chồng!”
Hắn cường điệu kêu to, nhìn thấy vẻ mặt yêu kiều của Phó Vân Nhược đã tức giận, thức thời nói: “Được rồi, ta sẽ nói hết cho nàng biết. Thật ra bốn năm trước đúng là đã xảy ra một việc mới khiến ta trở thành như thế này. Ta nhớ rõ…”
“Nhớ rõ cái gì?”
Hắn thừa nước đục thả câu không nói: “Nàng hôn ta một cái rồi ta sẽ nói cho.”
Mắt Phó Vân Nhược híp lại, cắn một cái thật mạnh lên môi hắn.
Nam Cung Dạ bị đau, “Nàng thật là hung dữ. Được rồi ta cho nàng biết, ta chỉ nhớ rõ là mùa hè, hôm đó mưa rất lớn, sau đó chuyện gì xảy ra, ta cũng không nhớ rõ nữa.”
“Không nhớ rõ? Ngươi lừa gạt ta hả?”
Nam Cung Dạ nhíu mày, miễn cưỡng nói: “Ta đúng là không nhớ rõ. Nếu ta nhớ được, nàng nghĩ rằng ta và hắn vẫn còn để tình trạng như vậy xảy ra sao?”
Quả nhiên, hôm ấy đã xảy ra chuyện gì đó làm cho Nam Cung Hân bị kích động, cho nên hắn mới bị mất trí nhớ.
Nhưng vì sao mất trí nhớ lại biến hắn thành nhân cách phân liệt chứ?
Vấn đề này thật sự là làm cho người ta suy nghĩ trăm nghìn lần vẫn không có thể giải thích nổi.
“Đúng rồi, ta giải tán hết tiểu thiếp ra khỏi phủ rồi, không cho phép ngươi phản đối, kháng án vô hiệu.”
Mắt hắn sáng ngời: “À, tiểu nương tử của ta là vì ghen sao?”
“Ngươi làm dáng nữa đi, là ta không muốn tướng công của ta có nữ nhân khác. Về phần Như Triệu Thị phu nhân kia, ngươi có hai lựa chọn, một là ngươi chủ động bỏ nàng, hai là ta chủ động đuổi nàng đi”
Vân Nhược Hoàng Hậu Vân Nhược Hoàng Hậu - Nam Cung Tư