Nếu bạn không thể phạm sai lầm, bạn sẽ không thể làm được điều gì.

Marva Collins

 
 
 
 
 
Tác giả: Nam Cung Tư
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 58 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 508 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:25:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1: Giữa Mưa Gió Ta Xuyên Qua
ão táp sẽ đến đây!
Trên bờ sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, một nam nhân đứng sừng sững ko hề nhúc nhích,mang dáng bộ căng thẳng.
Lúc này, giữa hồ nước cuồn cuộn, mấy lam sam thị vệ đang nỗ lực nghĩ cách cứu một thiếu nữ đang nửa chìm nửa nổi.
Phía chân trời, một tiếng sấm ầm ầm nổ vang, từng đạo tia chớp giương nanh múa vuốt xé rách màn mây đen dày đặc.
Mưa rất to.
Mưa tầm tã, mưa như trút nước.
Rốt cục, lam sam thị vệ cũng bắt được thiếu nữ sắp chìm trong làn nước, kéo nàng bơi vào bờ.
Nam nhân vì căng thẳng mà nhãn mâu vốn bội phần hung ác đến lúc đó mới buông lỏng xuống một chút.
Nhưng thiếu nữ kia tựa hồ không hề cảm kích.
Nàng kêu lớn lên, thanh âm sắc nhọn xuyên thấu tầng mây, cùng tiếng sấm đang vang dội bên tai hắn làm cho trái tim hắn chấn động mạnh mẽ: “Ta vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho ngươi, ta có chết cũng không buông tha ngươi, ngươi là đồ ác ma, ngươi chính là ác ma biến thành.”
Nam nhân bởi lời nói của nàng, sắc mặt nhất thời dâng lên vẻ tái nhợt trong suốt.
Thiếu nữ tựa hồ có chút điên cuồng, bỗng nhiên nàng dùng hết khí lực toàn thân, thoát khỏi thị vệ, chìm xuống đáy hồ.
Nam nhân nhìn hành động điên rồ muốn chết của nàng mà cả người chấn động, dưới chân một cái lảo đảo thiếu chút nữa té ngã xuống
“Vương gia!” Thị vệ trên bờ vội vàng đỡ lấy hắn.
“Cứu……. nàng!” Hắn vô lực nhắm hai mắt lại, cúi đầu phát ra một tiếng, nhưng là kiên định mệnh lệnh.
Trong hồ, thị vệ không để ý sóng to gió lớn, lặn xuống đáy hồ kéo thiếu nữ kia quay về trên bờ.
Lúc này, thiếu nữ đã bất tỉnh nhân sự, cho nên ko còn phản kháng giống như trước.
Mưa rơi trên khuôn mặt tái nhợt của nàng, nhưng ko thể che được dung mạo tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành.
Hắn ôm lấy nữ tử, cơ thể của nàng lạnh lẽo làm cho hắn nảy sinh ý nghĩ nàng đã hương tiêu ngọc vẫn.
“Vương gia, Vương phi phải lập tức chạy chữa, chúng ta quay về Vương phủ thôi.”
Nam tử gật đầu, lập tức ôm thiếu nữ bước vào chiếc xe ngựa lớn, ko lâu sau rời khỏi bờ hồ.
Ngoài xe ngựa vẫn mưa rền gió dữ, mà bên trong xe, một không gian trạm khắc tinh xảo lại tạo ra một cảnh tượng khác yên tĩnh, ấm áp.
Chờ hai người đều thay quần áo sạch sẽ, hắn ngồi trong xe ôm lấy nàng, cúi đầu lẩm bẩm: “Thực sự xin lỗi, Vân Nhược,xin lỗi…”
Trong hôn mê, lông mi thiếu nữ hơi hơi giật giật, chậm rãi mở mắt.
Như trăng khuyết biến thành trăng tròn, đôi mắt của nàng như sắc ngọc lưu ly, rực rỡ đến chói mắt, như một vòng xoáy thật sâu thu hút ánh nhìn của nam nhân.
“Vân Nhược.” Hắn bỗng nhiên ôm sát người nàng, sợ nàng ngay sau đó lại làm ra việc gì ngu ngốc: “van ngươi, ta van ngươi đừng tra tấn dày vò ta một lần nữa. Là lỗi của ta, xin lỗi, ta không nên lấy ngươi, Vân Nhược, ta thả ngươi đi, thả ngươi đi!”
Trong giọng nói bao hàm cả thống khổ cùng mâu thuẫn, giống như gần tan vỡ ra.
Thân thể thiếu nữ kêu Vân Nhược kia chấn động một chút, bỗng nhiên đẩy hắn ra, vẻ mặt quái dị bắt đầu quan sát hắn.
Nam tử trước mặt bất quá 20 tuổi, hé ra khuôn mặt tuấn nhã thanh dật, ánh mắt trong lúc đó còn mang theo một cỗ trời sinh quý khí cùng thản nhiên phong độ của người trí thức, tinh xảo vân cẩm vằn nước sam ngoài khoác huyền hắc điêu linh áo choàng (áo choàng có hình lông công, ta thấy để như cũ nghe hay hơn ^^), càng làm tăng thêm vẻ kiêu ngạo cao quý. Giờ phút này, hắn nhíu mày, đôi mắt đen láy giống như lóe sáng,mâu trung lộ vẻ làm cho lòng người toái đau thương: “Vân Nhược, ngươi thực hận ta đến như thế sao. Lẽ nào muốn ta chết trước mặt ngươi mới cam tâm.”
Thiếu nữ cổ quái trừng mắt hắn: “Ngươi…”
“Ta biết!” Hắn hoảng loạn trách móc, vươn tay, tựa hồ nghĩ muốn đụng vào khuôn mặt nàng. Thế nhưng rồi lại giống như bị điện giật, thu hồi cánh tay. Hắn ôm đầu, thống khổ rên rỉ: “Ngươi ko cần phải nói gì hết, tất cả đều là ta sai.”
Dứt lời, hắn bỗng nhiên từ bên hông rút ra một chủy thủ sắc bén, nhắm ngay chính ngực đâm xuống.
Thiếu nữ lại càng hoảng sở, vội vã cầm tay hắn kêu lên: “Làm ơn đi, vị soái ca này, ngươi là ai a? Muốn chết cũng đừng lấy ta làm đệm lưng a, ta cũng không muốn phải chịu tội danh giết người đâu”
Nam tử kinh ngạc nhìn nàng: “Vân Nhược, ngươi làm sao vậy?”
Thiếu nữ nhún nhún vai: “ Hello! Soái ca, các ngươi đang diễn trò gì vậy? Ta như thế nào lúc này lại trở thành diễn viên?”
Vân Nhược Hoàng Hậu Vân Nhược Hoàng Hậu - Nam Cung Tư