Những ai dám làm, sẽ thắng.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 403
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 819 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:56:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 314: Trở Lại Từ Đầu
hưng, hắn thật không ngờ Vân Tâm Nhược lại vẫn sống trên đời, nàng còn sống, còn sống, nhưng hắn đột nhiên mở to hai mắt, lắc đầu nhìn nàng, Hạ Chi nói nàng còn sống nhưng đầu óc lại ngốc, không biết ai cả. Thậm chí ngay cả Thanh Hàn cũng không nhận ra.
Nhưng bây giờ rõ ràng nhìn nàng không ngốc, chẳng qua là không nhận ra hắn mà thôi. Trong đôi mắt kia hoàn toàn không thấy được hình bóng hắn, giống nhau ngày trước. Tại sao muốn hành hạ hắn như thế, hắn nguyện để nàng hận hắn, yêu là một cảm xúc, hận cũng là một cảm xúc. Nàng yêu Thanh Hàn, vậy tại sao không thể cho hắn một góc trong trái tim, cho dù là hận, hắn chỉ muốn trong lòng của nàng có sự tồn tại của hắn. Dù rằng nàng chưa bao giờ yêu hắn.
Cười khổ một tiếng, yêu hắn, hắn có tư cách gì?
Hắn nghĩ đến chuyện lòng nàng không có hắn, hắn bỗng kích động, nàng chết, hắn cảm thấy sống không bằng chết, nàng còn sống, hắn cũng cảm giác mình như sống lại lần nữa.
Vốn rằng tình yêu của hắn không kém Tiêu Thanh Hàn quá nhiều, nhưng lại bỏ lỡ quá nhiều thứ, lúc trước hắn có tư cách đứng bên cạnh nàng, bởi vì nàng từng là vợ của hắn, nhưng bây giờ là không có tư cách ấy, bởi vì hắn đã hại nàng.
Trong mắt Vân Tâm Nhược trong suốt như nước hồ, bỗng chốc gợi lên sóng, đáy mắt ướt át, Lang Vương cảm giác được nàng đang sợ hãi, dựng lông lên, nó gào thét một tiếng, há to mồm, hàm răng trắng sắc nhọn lạnh như băng. Chỉ cần hạ xuống, nó có thể cắn đứt cổ hắn.
“Nguyệt, đừng làm thế.” Một giọng nói rõ ràng vang lên, Lang Vương nghe được, ngậm miệng lại.
Tiêu Thanh Hàn phi thân đến bên cạnh Vân Tâm Nhược, thấy nàng run rẩy thân thể, tim hắn đau nhói, Nhược của hắn, ôm nàng vào trong ngực,xúc cảm lạnh run từ thân thể nàng truyền ra.
“Đừng sợ, không sao, ta ở đây.” Lòng hắn đau, cúi đầu nhỏ giọng an ủi bên tai nàng. Hận không thể ôm nàng vào xương cốt, trong ý thức, nàng vẫn yêu hắn, đương nhiên, cũng có sự sợ hãi với Lê Hân.
“Hân, ngươi dọa nàng.” Tiêu Thanh Hàn ngẩng đầu nhìn Lê Hân, cặp mắt đen nhánh, trong sâu không lường được, ba phần lạnh như băng, bảy phần bình tĩnh, nhưng nghe không thấy có ý trách cứ nào.
“Thanh Hàn, ta xin lỗi......” Lê Hân căng thẳng, bây giờ hắn căn bản không biết nói gì. Nhìn hai người thân mật ôm nhau, hắn đang ghen ghét, nhưng nhiều hơn là thống khổ, vết thương lại bị tọa ra, máu chảy dọc theo ngón tay, đem cả tay hắn nhuộm đỏ, trên đất cũng chầm chậm có vài giọt máu rơi xuống.
Tiêu Thanh Hàn nhìn vết máu, đem cô gái trong ngực ôm chặt, mày nhẹ nhàng nhăn lại, hắn khép hờ hai tròng mắt, sau đó nửa ngày mới mở ra, không ai có thể đoán được hắn đang nghĩ cái gì.
“Hân, hi vọng về sau ngươi đừng để nàng nhìn thấy?” Giọng hắn nhàn nhạt. Lê Hân nghe được lại tựa như một tiếng hét rống giận, đánh vỡ buồng tim của hắn, không thấy sao? Về sau không được sao?
Hắn lui về phía sau mấy bước, máu không ngừng chảy ra từ ngực, nhuộm lên cả áo đen, không thấy máu đỏ. Sau đó hắn cười khổ ra tiếng, trong giọng nói một mảnh chua chát khó ngăn cản, Đúng vậy, vì sao phải gặp nàng, hắn có tư cách sao? Không phân biệt tốt xấu, ép nàng uống Túy Nguyệt lưu tâm, đem chủy thủ đâm vào ngực nàng, mà bây giờ nàng biến thành bộ dáng như vậy, tất cả trách nhiệm đều tại hắn, là hắn, không muốn thừa nhận con tim nói gì, là hắn đem tình yêu chân thật dằn sâu xuống đáy lòng, chờ dến lúc mọi chuyện không thể cứ vãn thì hắn mới nhận ra.
Tất cả, đã quá chậm, hắn không có cơ hội nữa rồi.
Tiêu Thanh Hàn rũ mắt, cúi đầu thấy con ngươi trong suốt của Vân Tâm Nhược, mang theo vài phần sợ hãi. Ôm lấy nàng, hắn nhìn Lê Hân một cái, xoay người rời đi, Lang Vương bị bỏ rơi đằng sau, con ngươi màu vàng nhanh chóng thoáng qua một mảnh ánh sáng lạnh. Sau đó theo sát sau lưng Tiêu Thanh Hàn, rời đi, chỉ để lại Lê Hân, một cái bóng đen làm bạn cùng hắn.
“Tướng quân, ngươi làm sao vậy?” Hạ Chi gấp gáp kêu tên tướng quân. Thân thể Lê Hân lay nhẹ, tay vịn chặt cây khô bên cạnh, một vũng máu trên đất như đóa hồng, Minh Phong bĩu môi, đi lên trước, đem một viên thuốc ném vào miệng Lê Hân. Sau đó nhìn tay hắn, cởi áo khoác của Lê Hân, quần áo bên trong màu trắng, đều bị máu nhiễm đỏ.
“Lê tướng quân, ngươi cho rằng máu của ngươi chảy mãi không ngừng sao?” Hắn có chút tức giận. Chưa có người nào dám lãng phí thuốc của hắn như vậy, thuốc của hắn, y thuật của hắn, có tiền cũng khó được, bây giờ điều trị miễn phí cho gã, tiểu tử này còn không cảm ơn, mà lại uổng phí.
“A, có lẽ…!.” Hắn tự giễu nói, mắt nhìn về phía lá cây trên đầu, một mảnh lá cây từ trên cây rơi xuống, bị gió thổi lên, xoay mấy vòng, từ từ rơi xuống mặt đất.
“Ngươi làm sao mà tìm được ta?” Lê Hân không nhìn gã, ánh mắt vẫn dừng trên mảnh lá cây lên, Thanh Hàn vừa đi, gã liền vừa tới. Có phải gã vẫn đứng bên cạnh, nhìn hắn giãy giụa.
“Quốc sư nói cho ta biết.” Minh Phong giúp hắn băng bó vết thương, vỗ vỗ tay, trả lời. Hắn cũng không có lòng tốt chủ động cứu gã như vậy, lãng phí thuốc, hắn còn chưa thu bạc của gã đâu? Nếu không phải là quốc sư, hắn mới không tới, nhiều lắm là gọi cho hắn một tên quân y.
“Thanh Hàn?” Lê Hân hơi sững sờ, bất chợt khẽ cười, giọng nói thê lương.
Minh Phong nhìn nam tử cười to trước mặt, trong lúc bất chợt, toàn bộ hận ý của hắn biến mất dần, có lẽ gã đã làm quá nhiều chuyện sai lầm, nhưng từ đầu đến cuối, gã đều người đáng thương nhất. Thương thế của hắn, hại Vân Tâm Nhược, làm thương tổn Tiêu Thanh Hàn, đồng thời thương tổn mình, cả đời này, hắn còn có thể hạnh phúc sao? Cực kì áy náy, cực kì đau đớn, vĩnh viễn không cách nào nói rõ.
Có người hạnh phúc, có người không may mắn, thế gian này chính là như thế.
Mà hắn, vừa vặn là người bất hạnh.
Đại quân hồi kinh, Thư Tuấn thảm bại, Tiêu Cẩn Du nhìn tấu chương trong tay, đưa tay xoa xoa trán, hắn dựa lưng vào ghế, nhắm hai mắt, chốc lát, mi tâm rốt cuộc buông ra.
Tất cả trở về như lúc ban đầu, lần này thật là vạn hạnh trong bất hạnh.
Vân Long Phá Nguyệt Vân Long Phá Nguyệt - Hạ Nhiễm Tuyết