When you love someone, the best thing you can offer is your presence. How can you love if you are not there?

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 403
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 819 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:56:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 116: Chỉ Vì Chặt Trúc
dit: Kecil
Mãi đến lúc nhìn thấy một cái vòng tròn tròn gì đó quay quay.
Đây là cái gì?
Mắt của hắn lại trợn to hơn…..
“Ông trời ơi……….”
Hắn kêu lên một tiếng thảm thiết!
Nghe được tiếng gào khóc thảm thiết của Minh Phong, Vân Tâm Nhược bị dọa tới mức lập tức mở cửa chạy đến Lưu đinh lâu, thì thấy Minh Phong đang chỉ vào guồng nước nàng vừa làm hôm qua, vẻ mặt không thể tin được, giống như gặp quỷ.
“Minh Phong, ngươi làm sao vậy?” Vân Tâm Nhược đến gần hắn, nhìn theo ánh mắt của hắn tới phía guồng nước, không có vấn đề gì a. Minh Phong này không lẽ bị trúng tà….
“Tiểu nha đầu….đây là cái gì?” Minh Phong quay đầu nhìn về phía Vân Tâm Nhược, thanh âm run run hỏi.
“Là guồng nước ta làm, không phải ngươi đáp ứng đồng ý cho ta đem nước ở ôn tuyền dẫn đến Lưu đinh lâu sao? Ta làm được rồi. Ngươi làm sao vậy? Có chuyện gì sao?” Vân Tâm Nhược nhìn thấy sắc mặt Minh Phong ngày càng không bình thường, không khỏi nhăn mày lại, Minh Phong làm sao vậy, sao lại xuất hiện loại biểu tình giống như trời sắp sập xuống….
“Cái này làm từ gì?” Không trả lời câu hỏi của Vân Tâm Nhược, cũng không nghe rõ vừa rồi nàng đang nói gì. Hắn chỉ chỉ vào guồng nước kia hỏi.
Vân Tâm Nhược quay qua, nhìn guồng nước, nói: “Là trúc a.”
“Trúc ở đâu?”
Vân Tâm Nhược không khỏi lắc đầu, chỉ chỉ gậy trúc bốn phía. “Đương nhiên là trúc ở đây a.” Minh Phong này sao tự dưng lại ngốc như vậy.
Còn chưa nói xong, Minh Phong đột nhiên biến mất. Làm nàng giật mình nghĩ không lẽ vừa rồi là ảo giác. Vân Tâm Nhược khẽ vuốt vuốt trán có chút đau, hiện tại nàng thực sự cảm thấy rất khó hiểu, rốt cuộc là nàng không bình thường, hay là Minh Phong không bình thường……
Đột nhiên một trận gió thổi tới, Minh Phong cầm một cái bao đồ quăng vào tay nàng. Sốt ruột nói:
“Tiểu nha đầu, hiện tại ngươi lập tức rời khỏi nơi này, một thời gian nữa hẳng trở về!”
Vân Tâm Nhược nhìn túi đồ trong tay khó hiểu, nhìn thẳng vào Minh Phong hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Minh Phong nhìn nàng, sắc mặt so với lúc này còn khó coi hơn, ngữ khí cũng lạnh đi vài phần. “Ngươi đúng là cái nha đầu ngốc, sao lại dám sai người chặt trúc của Quốc sư, ngươi chẳng lẽ không biết? Quốc sư yêu trúc như mạng. Quả thực là yêu đến như đặt trong tim như in trong mắt, ngươi lại đi chặt trúc của hắn, không biết lúc trở về hắn sẽ tức điên đến mức nào nữa.”
Nếu nàng không biết, vậy hắn liền nói cho nàng biết, khỏi phải đến lúc chết cũng không biết tại sao mình chết
“Chặt trúc, thật sự nghiêm trọng như vậy sao?” Vân Tâm Nhược kinh ngạc, vẫn cảm thấy thực khó hiểu
Minh Phong nhìn Vân Tâm Nhược, có chút gấp gáp nói: “Đương nhiên nghiêm trọng, so với tưởng tượng của ngươi nghiêm trọng hơn rất nhiều, lúc trước Hoàng thượng bởi vì nghe nói măng ăn ngon, vụng trộm kêu người đào lên mấy khỏa, kết quả ngươi biết sao không…….”
Vân Tâm Nhược lắc đầu. Nhìn nhìn chờ đợi hắn trả lời. Nàng thật sự không biết, bất quả chỉ là đào mấy khỏa măng, hơn nữa bọn họ là huynh đệ, cũng không sao mà.
Minh Phong ngẫm lại tình cảnh lúc đó thật đúng là không biết là khóc tốt, hay là cười mới tốt. Không, hẳn phải gọi là dở khóc dở cười mới đúng
“Chuyện này về sau bị Quốc sư biết, kết quả Quốc sư một tháng, suốt một tháng a không nói một câu nào với Hoàng thượng…..”
Lúc ấy Hoàng thượng dùng đủ mọi loại thủ đoạn cưỡng bức lợi dụ, tử triền lạn đánh, có bất cứ chiêu thuật gì cũng đều lấy ra sử dụng, nhưng Quốc sư lại không nói một câu nào. Từ đó về sau, không ai dám có ý định gì với rừng trúc này nữa, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ. Hiện tại nàng lại chặt nhiều trúc như vậy, hắn thực không dám tưởng tượng Quốc sư biết được sẽ có biểu tình gì nữa.
Vân Tâm Nhược nghe xong, nhìn về phía rừng trúc xung quanh, vẫn cảm thấy thực khó tin. “Thực sự nghiêm trọng như vậy sao?”
“Không nghiêm trọng mới là lạ, ngươi đi nhanh đi.” Minh Phong không ngừng thúc giục nàng. Tiểu Nhược Nhược, không phải là ta muốn đuổi ngươi đi, nhưng thật sự là bảo mệnh quan trọng hơn
“Đi?” Vân Tâm Nhược âm thầm cân nhắc, đôi mắt thanh nhuận cũng là một mảnh thản nhiên không biết thần sắc, nàng……Có nơi nào để đi?
“Các ngươi đang làm gì vậy?” Thanh âm nam tính truyền tới, tiếp theo là tiếng bước chân truyền đến
Vân Long Phá Nguyệt Vân Long Phá Nguyệt - Hạ Nhiễm Tuyết