If love is a game, it has to be the hardest game in the world. After all, how can anyone win a game where there are no rules?

CODY MEYERS

 
 
 
 
 
Tác giả: Phi Sát
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 125
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 380 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:23:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 110
iên hoan phim quốc tế Berlin lần thứ bảy mươi hai tổ chức trong mười ngày kể từ ngày 4 tháng 2, có hơn 70 phim điện ảnh đến từ nhiều quốc tham dự ở đủ loại hạng mục, đây cũng là sự kiện long trọng mang tầm quốc tế.
Lễ khai mạc được cử hành vào buổi tối lạnh lẽo, trên thảm đỏ lại tràn ngập tinh quang rạng rỡ.
Khác với năm vừa qua điện ảnh Hoa ngữ tại Liên hoan phim Berlin vô cùng ảm đạm, năm nay có tới ba bộ phim điện ảnh Hoa ngữ lọt vào danh sách đề cử giải gấu vàng trong Liên hoan phim Berlin ngoài ra còn có mười một bộ phim được đề cử ở những hạng mục khác. Có thể nói năm nay điện ảnh Hoa ngữ đã tạo nên thành tựu xuất sắc.
Cũng theo đó, năm nay minh tinh người Hoa tới tham dự đặc biệt nhiều.
Cùng Lục Diễn đi trên thảm đỏ chính là Hàn Uyên, đây là lần thứ hai kể từ khi bọn họ xuất hiện tại thảm đỏ của liên hoan phim Hồng Kông. Chẳng qua lần trước khi đi với nhau, bọn họ đều là người được đề cử cho danh hiệu nam diễn viên chính xuất sắc nhất, mà lúc này đây, thân phận Lục Diễn vẫn không thay đổi còn Hàn Uyên thì đã trở thành thành viên của hội đồng bình thẩm.
Hai nam thần vừa xuất hiện liền đưa tới từng trận tiếng thét chói tai, fan mê điện ảnh điên cuồng cơ hồ muốn hét tung nóc nhà. Tiếng hò reo “Cùng một chỗ cùng một chỗ” lần thứ hai vang vọng toàn hiện trường.
Tuy rằng lúc này đây nhân vật mà Lục Diễn được đề cử là Vương Huyền Sách, nhưng bởi vì giờ phút này người cùng hắn đi thảm đỏ là Hàn Uyên lại gợi lên hoài niệm của fan về cậu học trò Quý Do. Mà thời gian Lục Diễn dựa vào Quý Do đạt danh hiệu ảnh đế ở giải thưởng Kim Mã cũng chỉ mới trôi qua ba tháng.
Sau màn đi qua thảm đỏ theo thông lệ sẽ là phóng viên chụp ảnh cùng phỏng vấn. Hai vị ảnh đế hào phóng đứng chung một chỗ cho máy ảnh của các phóng viên nháy sáng liên tiếp. Vấn đề phỏng vấn cũng đều xoay quanh lễ trao giải lần này.
“Lục tiên sinh, năm nay anh đã là lần thứ ba được đề danh ở giải thưởng danh giá, hơn nữa hai lần trước đều liên tiếp lấy được giải, anh có phải cũng nắm chắc đối với giải thưởng lần này hay không?”
Lục Diễn cười cười, “Nắm chắc thì không dám nói. Vẫn là một câu kia, bản thân tôi đương nhiên hy vọng có thể nhận giải, nhưng rốt cuộc có thể hay không, còn phải xem duyên phận xem ý kiến của đoàn bình thẩm.”
“Nói đến đoàn bình thẩm, hình như Hàn tiên sinh lần này chính là một thành viên của hội đồng bình thẩm. Hiện tại hai anh cùng đi thảm đỏ có thể nói rằng anh đang cố lấy lòng đoàn bình thẩm hay không?”
Lục Diễn cười đáp lại, “Nếu lấy lòng mà có thể giành giải, tôi hy vọng mỗi một vị trong hội đồng bình thẩm có thể cho tôi cơ hội lấy lòng một chút.”
Phóng viên lại chuyển hướng về phía Hàn Uyên, “Vậy Hàn tiên sinh khi chấm điểm có khi nào sẽ suy xét vấn đề tình cảm cá nhân hay không?”
Hàn Uyên thực nghiêm túc mà đáp, “Tôi nhất định sẽ thực hiện nguyên tắc công bằng công chính, nghiêm túc chọn ra nam diễn viên xuất sắc nhất trong cảm nhận của tôi. Tuy rằng quan hệ cá nhân giữa tôi và Lục Diễn không tệ nhưng nếu trong quá trình chấm điểm thấy nam diễn viên xuất sắc hơn cậu ấy, tôi nhất định sẽ không niệm tình. Nhưng cũng tương tự, nếu tôi cho rằng Lục Diễn là diễn viên ưu tú nhất trong số những người được đề cử vậy thì tôi cũng sẽ không vì tránh hiềm nghi mà không chọn cậu ấy.”
Phóng viên cười một tiếng, “Hàn ảnh đế vẫn cứ nghiêm túc như vậy a.”
Sau đó vấn đề lại được ném sang cho Lục Diễn, “Lục tiên sinh, hai năm trước anh đã đạt được ảnh đế Cannes, tâm tình hiện tại cùng khi đó có gì khác không?”
“Nói thực, hiện tại tôi khẩn trương hơn khi đó rất nhiều. Tựa như đại đa số người từng cho rằng lần đó tôi có thể đạt được ảnh đế là do may mắn chiếm phần lớn, tôi cũng hiểu được cho nên lúc ấy đối việc được giải hay không cũng không có chấp niệm quá lớn. Lúc này có thể hợp tác với đạo diễn Trần tôi cảm thấy cực kỳ vinh hạnh, tôi tin bộ phim《Truyền kỳ về Vương Huyền Sách》sẽ đạt được giải gấu vàng, còn nếu tôi không thể đạt được giải gấu bạc thì chứng tỏ tôi vẫn chưa đạt tới yêu cầu của đạo diễn Trần. Có điều mặc kệ như thế nào, tôi đều sẽ không ngừng cố gắng.”
“Vô cùng cảm ơn hai anh đã tiếp nhận phỏng vấn của chúng tôi. Giải trí Phượng Hoàng hân hạnh đưa tin.”
Sau nghi thức khai mạc là kỳ hạn mười ngày hoạt động trong khuôn khổ liên hoan phim, chính là công chiếu các bộ phim được đề cử. Điện ảnh từ các nơi trên thế giới hội tụ về đây, giao lưu học hỏi, trao đổi trình độ nghệ thuật với nhau.
Trong mười ngày này, Lục Diễn đa số đều dành thời gian ở hội trường, cùng giao lưu với những nhân vật đến từ các quốc gia khác, xem những bộ phim hay đến từ các nước trên thế giới, toàn bộ thân và tâm đều đắm chìm trong nghệ thuật trong phim ảnh, tựa như cá gặp nước.
Thời gian chung quy sẽ trôi rất nhanh, thoáng chốc liền tiến đến ngày cuối cùng.
Lúc này tại Đức là ngày 14 tháng 2, đại lễ trao giải của Liên hoan phim Berlin được cử hành vào đầu mùa xuân, bên ngoài trời lại lạnh giá tựa mùa đông, trong hội trường trao giải thì vẫn giữ được không khí ấm áp náo nhiệt giống như khi mùa xuân đến.
Liên hoan phim Berlin tôn sùng phong cách nghệ thuật cá nhân, từ những cái tên được đề cử và đạt giải bao năm qua của nó liền có thể dễ dàng nhận thấy, hội đồng bình thẩm cũng đều là nhân vật danh tiếng đến từ các nơi trên thế giới, tận lực khiến phương thức bình chọn của nó càng thêm công bằng.
Mà Trần Lập chính là đạo diễn cực kỳ coi trọng phong cách, ông am hiểu nhất chính là những câu chuyện nồng đượm hơi thở của lịch sử, nhất là những nhân vật được ghi chép truyền tụng lại, phim của ông tràn ngập sắc thái chủ nghĩa anh hùng lãng mạn. Bộ phim đầu tiên đạt giải gấu vàng《Giữ gìn màu xanh》của ông chính là dạng phim như vậy. Mà lúc này đây,《Truyền kỳ về Vương Huyền Sách》lại càng phát huy loại phong cách cá nhân này đến cực hạn. Cho nên cũng chẳng trách năm nay điện ảnh Hoa ngữ khó có được ba bộ phim lọt vào danh sách thế nhưng được mọi người xem trọng nhất lại vẫn là bộ phim này.
Trình tự trao giải của Liên hoan phim Berlin tương tự với những lễ trao giải khác, giải gấu vàng quan trọng nhất dĩ nhiên được trao ở cuối cùng còn giải gấu bạc thì sớm hơn một chút.
Lúc này đây khách mời trao giải cho nam diễn viên xuất sắc nhất là Hàn Uyên, thời điểm hắn vừa xuất hiện, tựa hồ có dự cảm nào đó, tất cả mọi người đều không hẹn mà đưa ánh mắt về phía Lục Diễn. Trên mặt Lục Diễn vẫn như trước duy trì biểu tình mỉm cười, nhưng chỉ có người quen thuộc với hắn mới hiểu tươi cười này bởi vì khẩn trương mà đã xuất hiện chút cứng ngắc.
Cũng may Hàn Uyên không người thích thừa nước đục thả câu, hắn bình thường không mấy am hiểu chuyện khuấy động bầu không khí cho nên sau khi lên sân khấu biểu tình lạnh lùng nghiêm túc của hắn ngược lại khiến cho mọi người không khỏi phì cười.
Lục Diễn còn chưa thả lỏng được chút nào lập tức lại phải hồi hộp, bởi vì Hàn Uyên đã bắt đầu tuyên bố kết quả cuối cùng, “Tôi thật vinh hạnh, cũng thật cao hứng mà tuyên bố, đạt được giải gấu bạc cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất lần thứ bảy mươi hai, chính là Lục Diễn đến từ Trung Quốc.”
Khi mà Lục Diễn đi lên nhận giải còn có chút mơ màng hoài nghi, thẳng đến khi Hàn Uyên mỉm cười trao cúp gấu bạc vào tay hắn thì mới tỉnh táo lại. Hàn Uyên vừa cười vừa nói chúc mừng, Lục Diễn vừa cùng hắn bắt tay vừa nhận cúp, lúc hai người khẽ ôm nhau hiện trường lại vỗ tay như dậy sấm.
Lục Diễn bình phục tâm tình, đi đến trước micro bắt đầu phát biểu cảm tưởng khi hắn lại một lần nữa nhận giải thưởng lớn trong đời, “Cám ơn chủ tịch cùng hội đồng bình thẩm, cám ơn các vị đã trao giải thưởng danh giá này cho tôi. Cám ơn đạo diễn Trần Lập, cám ơn anh đã tạo nên bộ phim điện ảnh tuyệt vời đến vậy, cám ơn anh cho tôi cơ hội để tôi miêu tả nên vị anh hùng như Vương Huyền Sách. Tôi biết năm nay tôi có thể đứng ở chỗ này, kỳ thật là nhờ vào hào quang của anh đấy.”
Nói tới đây, Lục Diễn nở nụ cười, hội trường cũng tràn ngập tiếng cười vui vẻ, hắn lại tiếp tục nói, “Trước khi bay đến Berlin tôi đã nói với một người rằng tôi rất hy vọng có thể nhận được giải thưởng này. Để rồi sau đó, tôi sẽ tuyên bố một việc. Hôm nay ngày 14 tháng 2 là lễ tình nhân của phương Tây, mà ở quê nhà của chúng tôi, hôm nay là ngày còn quan trọng hơn – đêm giao thừa. Qua hôm nay, một năm mới thật sự sẽ đến cho nên giải thưởng này sẽ là món quà mừng năm mới tuyệt vời nhất mà tôi nhận được. Nhưng hai mươi bốn giờ trước đó vẫn là năm cũ. Một năm qua là năm quan trọng nhất từ lúc chào đời tới nay của tôi, bởi vì năm vừa rồi tôi đạt được hai giải lớn Kim Tượng, Kim Mã, còn có giải gấu bạc cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Là một diễn viên tôi thật sự rất may mắn, nhưng là một người đàn ông tôi lại càng may mắn hơn. Bởi vì trước khi năm mới đến, tôi cùng với người tôi yêu nhất đã từ người yêu trở thành người nhà.”
Lục Diễn mỉm cười giơ bàn tay trái lên, lộ ra cái nhẫn sáng lấp lánh trên ngón áp út, “Đúng vậy, tôi đã kết hôn. Mặc dù giao thừa năm nay bởi vì nhiều nguyên nhân mà chúng tôi không thể cùng nhau trải qua. Nhưng chúng tôi, còn có mười, hai mươi, ba mươi, và rất nhiều đêm giao thừa có thể bên nhau. Chúng tôi còn có thể cùng nhau đón chào vô số năm mới. Với tôi mà nói, đây là điều quan trọng nhất.”
Lục Diễn kết thúc bài phát biểu bằng một cái nhìn thâm tình chăm chú, về phần ngày mai fan của hắn nhìn đến đoạn video này là tan nát cõi lòng hay là cảm động rưng rưng thì không thể biết trước được.
Nhưng lễ trao giải vẫn còn tiếp tục, thẳng đến khi《Truyền kỳ về Vương Huyền Sách》đạt được giải gấu vàng thì mới chính thức hạ màn.
Lễ trao giải vừa chấm dứt, đêm nay tất cả những người lấy được giải đã bị phóng viên truyền thông vây quanh. Lục Diễn, Hàn Uyên cùng Trần Lập là mục tiêu chính cho đám phóng viên này.
Đối với Trần Lập chủ yếu tập trung phỏng vấn về vấn đề đạt giải gấu vàng, có điều chuyện ông đạt được giải thưởng quốc tế cũng không phải lần đầu tiên, vấn đề như vậy đều na ná như nhau, trả lời cũng bài bản như cũ.
Hàn Uyên ngoại trừ chuyện hắn là thành viên của hội đồng bình thẩm thì quan trọng nhất là chuyện hắn trao giải cho Lục Diễn. Có một phóng viên hỏi trực tiếp, “Hàn tiên sinh, tại lễ trao giải Kim Tượng ở Hồng Kông, Lục Diễn đoạt được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất từ trên tay anh. Đêm nay anh lại tự tay đem cúp gấu bạc trao cho anh ấy, xin hỏi trong lòng anh cảm thấy thế nào?”
Hàn Uyên trả lời nghiêm túc trước sau như một, “Đầu tiên, Lục Diễn đạt được giải Kim Tượng không phải cướp từ trên tay tôi, mà là người yêu mến điện ảnh bầu chọn cho cậu ấy. Về phần giải thưởng đêm nay, giống như tôi đã nói trước đó, cậu ấy là danh tiếng xứng với thực lực. Có thể nói thẳng với các bạn thế này, một phiếu bình chọn của tôi chính là thuộc về Lục Diễn, bởi vì tôi tán thành cậu ấy là người xuất sắc nhất trong số những diễn viên được đề cử lần này. Về phần có thể tự tay trao giải, tôi cực kỳ vui vẻ bởi không hề nghi ngờ gì nữa, Lục Diễn là nam diễn viên ưu tú hàng đầu.”
Phỏng vấn Lục Diễn ngoại trừ cảm tưởng lần thứ hai đạt được ảnh đế quốc tế thì càng nhiều là tập trung tại chuyện hắn kết hôn.
Các phóng viên cảm thấy đối với Lục Diễn vẫn là trực tiếp hỏi thì hay hơn, “Lục tiên sinh, anh kết hôn khi nào?”
Lục Diễn mỉm cười đáp, dáng vẻ đặc biệt hạnh phúc, “Một tháng trước.”
“Có thể tiết lộ là đăng ký ở cục dân chính nào được không?”
Tiếp tục mỉm cười, “Tại đại sứ quán ở Hà Lan.”
Một mảnh trầm mặc ngắn ngủi, chuyện đi Hà Lan kết hôn hiện tại cơ hồ đã cùng tình huống nào đó trở thành từ đồng nghĩa. Vẫn có phóng viên lớn mật hỏi một câu, “Vì sao nhất định phải đi Hà Lan kết hôn, không phải rất phiền toái sao?”
“Bởi vì trong nước còn chưa cho phép mà.” Lục Diễn vừa nói vừa vờ thở dài nhưng ngữ khí thản nhiên chỉ tựa như đang nói hôm nay thời tiết không đẹp cho lắm mà thôi.
Các phóng viên đều há hốc miệng, này, đây là tình huống gì?!
Lục Diễn lại bỏ thêm một câu, triệt để đánh nát ý đồ giãy dụa của đám phóng viên, “Không sai, chính như các anh đang nghĩ. Đối tượng kết hôn của tôi là nam.”
Các phóng viên suýt rớt cằm xuống đất, mỗi người trợn mắt há hốc mồm, đều đang hoài nghi mình có phải nghe nhầm rồi hay không. Lục ảnh đế vừa rồi nói gì? Hình như là nói đối tượng kết hôn của hắn là nam!
Đám phóng viên tuy rằng nói không ra lời, trên mặt biểu tình ngược lại cực kỳ phấn khích, nhìn thấy Lục Diễn vẫn là bộ dáng ung dung nhàn hạ như trước quả thực muốn ném micro. Nội tâm mỗi người đều đang gào thét, anh đây là come out phải không? Cứ như vậy come out? Sao anh còn có thể bình tĩnh như vậy? Đây là tình tiết kiểu gì? Thân mến à, phải cho người ta chuẩn bị tâm lý trước chứ!
Nhưng mà, chờ đến khi các phóng viên điều chỉnh tốt tâm tình định tiếp tục đào móc thêm thông tin, mục tiêu của họ đã tiêu sái rời đi. Lần này, thật sự có người làm rớt micro.
Tô Mạc vừa xuống máy bay liền vội vã đón xe chạy tới hội trường lễ trao giải.
Tuy rằng anh cũng rất muốn tại thời điểm trao giải có thể ở bên cạnh Lục Diễn nhưng cố tình hôm nay là đêm giao thừa. Theo truyền thống Tô gia nếu như không có nguyên nhân đặc biệt bất khả kháng thì bữa tiệc gia đình phải tham dự, nhất là gia chủ. Tô Mạc có trách nhiệm làm gia chủ Tô gia, mặc dù hy vọng có thể thời thời khắc khắc ở bên cạnh người yêu, anh cũng sẽ không dễ dàng phá vỡ quy củ này.
Nhưng bữa tiệc vừa chấm dứt, anh lập tức ngồi máy bay tư nhân bay tới Berlin. Chuyến bay mất tận tám giờ, khi tới Berlin đã là mười một giờ đêm, lễ trao giải hẳn là cũng sớm đã kết thúc.
Mặc dù như vậy, Tô Mạc vẫn cố chấp mà chạy tới nơi đó.
Quả nhiên, khi anh tới nơi mọi người đã đi gần hết, hội trường một mảnh lạnh lẽo. Tô Mạc thất vọng mà cúi đầu, thở dài chậm rãi đi ra ngoài, vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra gọi cho người nào đó.
Tiếng chuông chờ trong điện thoại mới vừa vang lên, anh đồng thời cũng nghe được nhạc chuông di động quen thuộc của đối phương.
Tô Mạc mãnh liệt ngẩng đầu liền nhìn thấy tại nơi ánh sáng mỏng manh, Lục Diễn cầm di động đang phát sáng mỉm cười đi tới chỗ anh.
Trái tim Tô Mạc nhất thời khẩn trương, trong thanh âm của anh còn mang theo thở dốc nho nhỏ vì chạy vội, “Kết quả thế nào?”
Thời điểm công bố kết quả anh còn đang trên máy bay, sau lại vội vội vàng vàng chạy tới đây, căn bản không kịp xem tin tức.
Lục Diễn không nói gì mà giơ cúp gấu bạc vẫn luôn cầm trong tay lên, ý cười nơi khóe miệng chậm rãi càng rõ ràng hơn.
Tô Mạc nháy mắt trầm tĩnh lại nhẹ nhàng thở ra, lộ ra một nụ cười tươi, chậm rãi đi qua dùng sức mà ôm chặt lấy hắn, thấp giọng nói, “Chúc mừng anh, ảnh đế Berlin!”
Hoàn chương 110
☆,
Vãn Hồi Vãn Hồi - Phi Sát