Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Tác giả: Phi Sát
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 125
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 380 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:23:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 107
hời điểm Tô Mạc đến bên người, Lục Diễn thuận thế thả lỏng thân thể, người tựa vào trên người anh. Kỳ thật Lục Diễn chưa đến mức say không biết gì, tuy rằng đầu có chút đau nhưng ý thức vẫn rất thanh tỉnh. Có điều hắn biết, lúc này vẫn nên giả vờ say thì tốt hơn. Hắn đơn giản đặt cả người tựa lên người đối phương, đầu nghiêng qua đặt ở cổ anh, một tay buông thõng, một tay ôm lấy trên lưng đối phương, nhờ tư thế che giấu, ngón tay như có như không mà tại thắt lưng mẫn cảm của Tô Mạc nhẹ nhàng gãi gãi.
Bởi vì hai người kề sát nhau, Lục Diễn có thể rõ ràng cảm giác được thân thể Tô Mạc cứng đờ một chút, bước chân cũng có chút mất tự nhiên. Tuy rằng nhìn không thấy vẻ mặt của anh, nhưng chỉ cần tưởng tượng bộ dáng anh cố gắng giả vờ như không có việc gì, Lục Diễn đã cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, động tác trên tay càng làm càn hơn.
Quan hệ trong giới của Lục Diễn rất tốt, cho tới nay đã dựng nên hình tượng tốt đẹp, lúc này một lần nữa phát huy tác dụng, tuy rằng không ít người đều chú ý tới mới vừa rồi hắn dây dưa cùng Tiếu Hử Nham, nhưng đa số mọi người đều cho rằng là Tiếu Hử Nham mượn rượu quấn lấy Lục Diễn, hoặc chỉ là hai người đều uống nhiều nên vô tình đụng nhau. Tóm lại, sau khi Lục Diễn quang minh chính đại cầu hôn trước mắt mọi người, hình tượng người đàn ông thâm tình đã được dựng lên, không ai tin Lục Diễn lại ở loại thời điểm này chủ động thông đồng với người bên ngoài.
Mọi người ngược lại tỏ vẻ quan tâm đối với chuyện Lục Diễn say rượu, thời điểm Tô Mạc đỡ hắn đi qua đám người, mọi người sôi nổi hỏi han “Thế nào” “Không sao chứ” “Cần hỗ trợ không”. Tin tưởng nếu không phải người đang đỡ Lục Diễn là Tô tổng luôn luôn là vẻ lãnh đạm người lạ chớ gần, đã có một đống người xông lên giúp đỡ.
Mãi cho đến khi rời xa đám người, Tô Mạc mới bắt lấy cái tay Lục Diễn đang tác quái trên lưng anh. Bên hông vốn chính là chỗ mẫn cảm nhất của anh, lúc nãy Lục Diễn đụng vào anh lại không thể kháng cự, hơn nữa đối phương còn ngày càng hư hỏng hơn mà thỉnh thoảng thổi hơi rồi liếm liếm cổ anh. Từ nơi bị đụng vào sinh ra một luồng điện lan tỏa khắp toàn thân, Tô Mạc nhũn ra cơ hồ đi không nổi. Nếu không phải anh luôn tự chủ hơn người, chỉ sợ sẽ lộ ra thất thố.
Tiếng cười khe khẽ của Lục Diễn vang lên bên tai anh, hai người dính sát vào nhau còn có thể tinh tường cảm nhận được ***g ngực hắn rung rung, “Làm sao vậy, giận rồi, hửm?” Một chữ cuối cùng, giọng mũi kéo dài, hơi thở dày đặc phun lên sau tai anh, càng khiến anh ngứa ngáy hơn.
Tô Mạc mím môi, không nói gì, trầm mặc một đường đỡ người đưa đến bãi đỗ xe. Vài tiếng “Tích tích” vang lên, cửa xe mở khóa, Tô Mạc mở cửa bên ghế phó lái, nhét Lục Diễn vào. Khi anh muốn lui ra, cổ tay lại bị kéo lại, Tô Mạc hơi dùng một chút lực, liền tránh được. Lục Diễn cũng không buồn bực, nheo nheo con mắt, chỉ nhìn anh nhoẻn miệng cười.
Tô Mạc xoay người vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái, hai tay cầm vô lăng, nhưng không có ý khởi động. Một lát sau, anh quay đầu nhìn Lục Diễn, trong mắt là vẻ như cười như không, câu nói đầu tiên lại là, “Được nam sinh xinh đẹp tỏ tình cảm giác thế nào?”
Ý cười nơi khóe miệng Lục Diễn càng sâu, ngữ khí lướt nhẹ như thì thầm, “Ghen nha?”
Tô Mạc rũ mắt trầm mặc một hồi mới nâng mắt nhìn hắn, trả lời, “Có chút.”
Men say dâng lên, Lục Diễn hơi mệt mỏi mà tựa vào lưng ghế, ý cười trong mắt lại không giảm, mang theo chút đùa giỡn, cố ý nói ra lời không thật lòng, “Cảm giác không tồi.”
Sắc mặt Tô Mạc lạnh nhạt như trước, giống như cũng không thèm để ý, miệng lên tiếng, “Phải không?” Thân thể lại đột nhiên nghiêng qua, nắm lấy bả vai Lục Diễn, lập tức hôn lên.
Nụ hôn của Tô Mạc có chút dùng sức, có thể tinh tường nghe được răng nanh hai người va vào nhau “cộp” một tiếng. Lục Diễn theo bản năng mà hé miệng, đầu lưỡi linh hoạt của đối phương liền chui vào, càn quét trong vòm họng. Lục Diễn đã không còn tâm trí để ý tới bị răng nanh bị va phát đau, đầu óc bị cồn làm cho lâng lâng, chỉ có cái miệng tùy ý hoạt động cố gắng nhấm nháp đầu lưỡi thơm ngọt, hung hăng dùng sức hút lấy.
Môi răng gắn bó một khe hở cũng không, hai người không ngừng biến hóa góc độ càng làm sâu sắc nụ hôn. Tô Mạc nghiêng thân, nửa người trên cơ hồ đặt trên người Lục Diễn, lại vẫn còn ngồi trên ghế lái, hông xoay thành một tư thế rất khó chịu, thực không thoải mái. Một tay Lục Diễn đầu tiên là tham lam vuốt ve trên lưng anh sau đó chậm rãi chuyển qua bên hông, bởi vì chỗ ngồi cách xa, khoảng cách tách rời giữa hai người, tư thế cũng có chút không được tự nhiên.
Hai người hôn môi khó khăn chia lìa, ai cũng không nguyện ý thối lui. Lục Diễn hai tay đỡ eo Tô Mạc, khẽ dùng chút sức, ôm cả người qua, Tô Mạc liền dùng sức trên đầu gối, thuận thế xoay qua, thành ra cả người anh ngồi lên trên đùi Lục Diễn. Vốn là không gian chỉ đủ chứa một người, hai người đàn ông chen chúc, lập tức liền chật chội hẳn lên.
Hai người không quan tâm mà hôn đến tận hứng, thời điểm tách ra cánh môi cả hai đều có chút sưng.
Tô Mạc hơi hơi nhăn mày, “Đắng quá.” Trong miệng đối phương toàn là vị rượu.
Khóe miệng Lục Diễn cong cong, ánh mắt hơi hơi nheo lại, “Rất ngọt.”
Bởi vì vị trí, Tô Mạc có thể từ trên cao mà nhìn xuống Lục Diễn, nhìn một hồi lâu, khóe miệng từng chút từng chút nhếch lên, chậm rãi cúi người xuống.
… …
Thật lâu sau, chờ hết thảy mọi chuyện chấm dứt, Tô Mạc chỉ cảm thấy vòng eo bủn rủn giống như không còn là của mình, hai chân nhuyễn ra vô lực, cơ hồ ngay cả khép lại đều có chút khó khăn.
Lục Diễn hạ lưng ghế cho nó ngửa ra, ôm Tô Mạc cùng nhau nằm ở trên, với hai người thành niên mà nói, chỗ ngồi có chút nhỏ hẹp, hai người liền nghiêng thân mặt đối mặt chen chúc một chỗ.
Sau một hồi phát tiết, Lục Diễn ngược lại hoàn toàn tỉnh táo, nhìn bộ dáng Tô Mạc giờ phút này mềm yếu vô lực, mới phát giác vừa rồi thật sự quá mức điên cuồng. Chẳng qua, tại thời khắc kia, Lục Diễn tin tưởng, bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ không khống chế được.
Lục Diễn vừa săn sóc vuốt ve thắt lưng cho Tô Mạc, vừa thân mật mà dùng cái mũi cọ cọ chóp mũi anh, thấp giọng cười nói, “Hóa ra lúc Tô đổng ghen sẽ chủ động như vậy.”
Tô Mạc nhẹ nhàng liếc hắn, giọng nói khàn khàn, “Thế nào, lại muốn có lần sau nữa sao?”
Lục Diễn khẽ mỉm cười, “Không dám.” Khóe mắt đuôi mày tất cả đều là ý cười thoả mãn.
Nằm trong chốc lát, Tô Mạc không thoải mái khẽ nhúc nhích, eo của anh còn rất mỏi, chẳng có chút sức lực, nhưng đây thật sự không phải nơi để nghỉ ngơi, cấn khiến toàn thân anh phát đau. Hơn nữa trong xe không gian hữu hạn, giờ phút này tràn ngập xạ hương nồng đặc, đầy hương vị sau cơn kích tình, khiến đầu óc anh váng vất.
Lục Diễn vươn tay ngăn chặn anh, trấn an, “Đừng động, em nằm nghỉ một lát. Em hiện tại khẳng định lái xe không nổi rồi, anh lại uống rượu, để anh gọi điện thoại kêu Tống Huy xuống đưa chúng ta về.”
Tô Mạc nghe vậy cứng đờ, “Chúng ta… cái dạng này, bảo Tống Huy đến được sao….”
Lục Diễn nhẹ nhàng mỉm cười, “Thế nào, Tô đổng hiện tại mới thấy thẹn thùng sao? Vừa rồi em lại rất bạo dạn mà. Yên tâm đi, Tống Huy cũng không phải người ngoài, chuyện của chúng ta, cậu ấy cái gì mà không biết.”
Lục Diễn vừa nói vừa gọi điện thoại, nói chuyện xong sau, đầu tiên là giúp Tô Mạc chỉnh lý quần áo một chút, sau đó hạ kính xe xuống, để xua hương vị trên xe đi.
Tống Huy nhận được điện thoại lâp tức đi xuống bãi đỗ xe, làm một trợ lý kim bài, luôn kề cận bên ông chủ, cậu thời thời khắc khắc nhớ kỹ không thể uống rượu, để phòng ngừa ông chủ tùy thời muốn dùng xe.
Vừa rồi lúc xảy ra chuyện ồn ào, Tống Huy vừa vặn có điện thoại nên ra ngoài nghe, chờ cậu trở lại đại sảnh, Lục Diễn đã được Tô Mạc mang đi, biết rõ quan hệ bọn họ Tống Huy chỉ là “à” một tiếng, cho rằng đêm nay sẽ không có chỗ cho mình cống hiến sức lực. Không nghĩ tới qua hơn một giờ, vốn tưởng rằng ông chủ sớm nên về tới nhà lại gọi điện bảo mình xuống lái xe, may mắn cậu còn chưa rời đi, cũng may mắ là cậu theo thói quen mà không uống rượu.
Đang chuẩn bị vào thang máy liền đụng phải đạo diễn Lý Nhiễm, Lý Nhiễm thuận miệng hỏi một câu, mới biết được hai người kia còn chưa về, liền cùng Tống Huy đến bãi đỗ xe.
Lý Nhiễm và Tống Huy vừa xuống bãi đỗ xe, từ xa đã thấy Lục Diễn đứng ở bên cạnh chiếc Lexus của Tô Mạc ngoắc tay với hai người, đi tới liền xuyên qua cửa xe rộng mở nhìn thấy Tô Mạc ngồi ở ghế phó lái.
Dáng vẻ Tô Mạc giờ phút này hoàn toàn không giống hình tượng nghiêm cẩn kiềm chế mọi khi của anh, quần áo tuy rằng còn mặc ở trên người, nhưng gần như chỉ là khoác lên mà thôi, bất luận là áo sơ-mi đầy nếp nhăn hay là quần tây, đều có vẻ hỗn độn, thậm chí áo khoác tây trang chỉ khoác hờ trên người, ngay cả mặc cũng không mặc. Mái tóc luôn xử lý chỉnh tề cũng lung tung rũ xuống, dưới ánh sáng ngọn đèn mờ ảo tạo nên bóng mờ trên gương mặt, che khuất đi đôi mắt luôn luôn sắc bén, tạo cho người ta một loại ảo giác rèm mi buông hờ.
Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, hai người này xuống dưới lâu như vậy còn chưa rời đi nhất định là xảy ra chuyện gì. Nhưng tận mắt nhìn thấy hiện trường Lý Nhiễm vẫn cảm giác có chút nghèn nghẹn. Nhất là khi Tô Mạc nhìn thấy hai người, anh vốn định xuống xe chào hỏi bọn họ, nào ngờ hai chân vừa chạm đất cơ hồ lập tức mềm nhũn, đứng cũng không vững. Mặt Tô Mạc đỏ bừng, Lý Nhiễm cùng Tống Huy cũng xấu hổ không thôi, ngược lại Lục Diễn đặc biệt thản nhiên mà trực tiếp ôm lấy Tô Mạc, ý bảo Tống Huy mở cửa sau xe, xoay người liền đưa anh vào trong.
Lý Nhiễm thật sâu mà cảm nhận được tâm tình Tô Quyết khi lần đầu tiên phát hiện chân tướng rồi gọi điện thoại cho hắn, nhìn thấy người anh lớn luôn là vẻ khí phách uy nghiêm trong tâm trí mình giờ lại bị người làm cho hai chân vô lực, ngay cả đứng cũng không nổi, đã không chỉ còn là nghẹn nữa, quả thực là khóc không ra nước mắt.
Nếu nói chuyện đêm nay, vô tội nhất đương nhiên là Lý Nhiễm.
Rõ ràng là Lục Diễn bị người tỏ tình, bị người dây dưa, thế mà không ai nói hắn phóng hormone, quăng mị lực lung tung, quyến rũ trái tim nam sinh non nớt. Lý Nhiễm thì ngược lại, chẳng qua tại thời khắc mấu chốt ra tay một cái, thật vất vả mới thoát khỏi các loại đồn đãi xôn xao linh tinh. Cố tình còn không thể giải thích, cũng không thể nói, hắn ngay lúc đó tức sùi bọt mép không phải vì thể diện, mà là vì không thể để cho người ta dây dưa với người đàn ông của anh lớn nhà mình. Kết quả cuối cùng là như thế này đây, Lục Diễn ôm mỹ nhân về, ăn sạch sành sanh, một bộ xuân phong đắc ý, Lý Nhiễm chỉ có thể nuốt oan uổng vào trong bụng.
Hắn không khỏi bắt đầu sâu sắc cảm thụ mà tỉnh lại, có phải hay không mình bình thường quá mức nóng nảy, không có lấy một mối nhân duyên tốt đẹp, thế cho nên không ai tin tưởng sự trong sạch của mình. Vì việc này, hắn còn bị Tô Quyết cười nhạo rất lâu.
Bất luận Lý Nhiễm nghĩ như thế nào, Lục Diễn hiện tại hệt như tiểu nhân đắc chí.
Tống Huy ở phía trước lái xe, hắn cùng người yêu ngồi phía sau ân ân ái ái ngọt ngào, không khí cực kỳ tốt.
Khi gần đến nhà, Lục Diễn nhận được một cuộc điện thoại, nghe xong, ý cười trên mặt càng sâu, quay đầu cười nói với Tô Mạc, “Vừa rồi đại sứ quán bên Hà Lan gọi cho anh, yêu cầu kết hôn của chúng ta đã được chấp thuận, ngày mai chúng ta đi làm visa.”
Hoàn chương 107
☆,
Vãn Hồi Vãn Hồi - Phi Sát