Những lần thất bại chính là hạt giống gieo mầm cho thành công sau này. Bạn có thể buồn nhưng đừng tuyệt vọng.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Tác giả: Phi Sát
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 125
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 380 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:23:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 83
áng sớm, Lục Diễn theo Tô Mạc ra khỏi nhà. Lên xe một lúc, khi đi được đoạn đường ngắn, Lục Diễn mới cảm thấy có chút không đúng, “Không phải tới công ty sao?”
Tô Mạc khẽ cười, “Hôm nay là cuối tuần, cho dù là chủ tịch thì cũng không cần phải đi làm.”
Lục Diễn giật mình, tính chất công việc của hắn không phân biệt cuối tuần hay không, cho nên hắn chỉ ghi nhớ ngày tháng, mà ít khi nhớ tới cuối tuần, “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Hẹn vài người bạn làm ăn cùng nhau chơi golf.” Tô Mạc vừa chăm chú lái xe vừa nói.
“Chơi golf?” Lục Diễn hỏi, những kẻ có tiền đều thích chơi cái này thì phải.
“Đúng,” Tô Mạc lên tiếng hỏi, “Sao vậy?”
Lục Diễn thản nhiên đáp, “Anh không biết chơi.”
“Không sao, chúng ta đến sớm, những người khác chắc phải hơn chín giờ mới đến, em sẽ dạy qua cho anh, rất đơn giản. Nếu đánh không tốt cũng không sao, kỹ thuật chơi của bọn họ cũng vậy thôi.” Tô Mạc trấn an.
“Vậy còn em thì sao?” Lục Diễn hỏi.
“Cũng tàm tạm.” Tô Mạc cười cười với hắn.
Lục Diễn hiểu, so với người bình thường thì Tô Mạc chắc chắn chơi rất giỏi.
Nơi Tô Mạc mang Lục Diễn đến là câu lạc bộ chơi golf sa hoa hạng nhất, nơi này theo chế độ hội viên, nếu muốn vào phải trình thẻ hội viên, nhưng hội viên có thẻ cấp bậc kim cương thì căn bản chỉ cần nhìn mặt cũng có thể đi vào, cho nên khi hai người tới, đã có giám đốc ra tiếp đón, cung kính mời Tô Mạc: “Chào ngài, Tô đổng, hôm nay ngài muốn dùng sân bóng nào?”
“Sân số 6 có người đặt chưa?” Tô Mạc hỏi.
“Chưa có.” Giám đốc kia đáp lời.
“Vậy chọn sân số 6 đi. Đợi một lát nữa có vài người bạn của tôi cũng đến, nói cho bọn họ tôi ở đâu.” Khi trước mặt người ngoài, Tô Mạc luôn rất có khí phách, ngữ khí thần thái luôn ẩn chứa khí thế uy nghiêm không cho phép kháng cự.
“Vâng, thưa Tô đổng.” Giám đốc khom người lại, gọi một nhân viên phục vụ dẫn hai người đến phòng thay đồ.
Mỗi hội viên của tấm thẻ kim cương đều có một phòng thay đồ riêng, Tô Mạc để phục vụ ở ngoài, đưa Lục Diễn vào trong rồi đóng cửa lại.
Anh mở tủ quần áo ra, lấy một bộ trang phục chơi golf mới tinh đưa cho hắn, áo T-shirt hiệu Polo nhạt màu phối với quần dài vải sợi bông hưu nhàn, kết hợp thêm đôi giày thể thao theo kiểu dáng của giày da.
“Em đã cho người chuẩn bị trước, anh thử xem có vừa không.” Tô Mạc nói.
Bộ quần áo trên tay Tô Mạc cũng có kiểu dáng gần giống với bộ trên tay Lục Diễn, chỉ có màu sắc khác nhau chút xíu.
Hai người bình thường đều quen thẳng thắn với nhau, đổi một địa điểm khác, cũng không thấy có gì bất tiện, huống chi vẫn còn mặc đồ lót, cả hai đều vô cùng tự nhiên mà thay đồ.
Kết quả dĩ nhiên là vừa người. Hai người đều cao lớn đẹp trai, lại mặc quần áo chơi golf có kiểu dáng giống nhau, thực sự mang đến cảm giác trang phục tình nhân.
Tô Mạc xoay người từ một tủ khác lấy ra hai cái mũ che nắng vành rộng, đã gần tới mùa hè, mang mũ che nắng, vừa có thể ngăn ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào, lại cố tình tăng thêm cả phong độ riêng. Mặt khác mỗi người còn có một đôi găng tay trắng vừa mềm vừa mỏng. Lục Diễn tuy chưa từng chơi golf, cũng biết cái này là để tránh cho bàn tay bị thương khi ma sát mạnh với gậy chơi golf.
Mở cửa ra, bên ngoài đã không còn bóng dáng của người phục vụ dẫn họ tới nữa, mà là hai nhân viên nữ xinh đẹp tới hướng dẫn, hai người dáng vẻ cao gầy mặc trang phục chơi golf, tóc dài được buộc ngay ngắn khuất trong mũ, vẻ mặt tươi cười nhìn qua có vẻ tràn trề sức sống.
Hai người đi theo hai cô gái ngồi vào chiếc xe con chuyên dụng, trên xe đã thấy mấy cây gậy chơi golf được sắp xếp chỉnh tề.
Xe rất nhanh chở họ tới sân số 6, hai người xuống xe, nhân viên nữ ôm gậy đi theo phía sau.
Tới sân bóng, một người đặt bóng vào vị trí, Tô Mạc lấy gậy trên tay người còn lại, phất phất tay, ý bảo hai người tránh ra xa.
Chờ hai cô gái lui về phía sau, Tô Mạc đưa gậy chơi golf cho Lục Diễn, “Đến đây, trước tiên thử nắm cán gậy chút. Anh mới chơi lần đầu tiên, có thể thử cách nắm gậy chồng lên nhau, nó có thể tạo cảm giác hai tay duy trì được lực đồng nhất, dễ dàng khống chế cân bằng cho cả hai tay.”
Tô Mạc vừa nói vừa hướng dẫn Lục Diễn cách nắm gậy tiêu chuẩn. Bàn tay Lục Diễn lớn, mỗi ngón tay thon dài mạnh mẽ, rất thích hợp với cách cầm như vậy.
Thân thể hai người dựa sát vào nhau, Tô Mạc cúi đầu, ngón tay đặt lên tay Lục Diễn, nghiêm túc giảng giải.
Nói một lúc cũng không nghe thấy Lục Diễn đáp lời, không khỏi ngẩng đầu lên hỏi, “Làm sao vậy?”
Ánh mắt Lục Diễn chăm chú nhìn vào tay anh, nghe được câu hỏi, nở nụ cười, “Đang ngắm tay em, thật là đẹp.”
Tô Mạc cười như không cười, “Xem ra Lục tiên sinh đã nắm vững, vậy thì thử một chút xem.”
Lục Diễn dễ dàng giữ lại bàn tay đang định thả ra kia, cười cười lấy lòng, “Đừng, anh sẽ nghiêm túc học, em nói tiếp đi.”
Tô Mạc cũng không so đo, chờ Lục Diễn nắm chắc gậy trong tay, bàn tay hắn trông có vẻ ôn văn nho nhã lại ngập tràn sức mạnh, vừa tuyệt đẹp, lại tự nhiên, giống như có chân khí ẩn chứa bên trong, Tô Mạc cũng nhìn đến ngây người. Không thể không nhắc lại câu Lục Diễn vừa nói ở trong lòng, thật là đẹp mắt.
Học cầm gậy xong là tới tư thế đứng, Tô Mạc trước tiên để cho Lục Diễn xác định được vị trí đứng, hơi khép chân lại, chân trái hướng ra ngoài, dồn trọng tâm vào chân trái, điều chỉnh để ra một tư thế thích hợp.
Sau đó Tô Mạc nói thêm về cách ngắm bóng cùng điểm quan trọng khi vung gậy, để cho Lục Diễn nhìn thử mình làm trước.
Lục Diễn hít sâu hai cái, ngón tay hơi nắm lại rồi thả lỏng, nắm chặt lấy gậy chơi. Để khi vung gậy càng lưu loát, trước khi bắt đầu đã nhẹ nhàng vung vung đầu gậy qua trái qua phải, như vậy có ích cho thả lỏng cơ bắp đang khẩn trương, tập trung sức lực.
Sau khi chuẩn bị tốt, Lục Diễn để gậy ra sau, vung lên, vung đúng vị trí xác định, hạ gậy xuống, đánh bóng. Động tác rất đẹp mắt, ánh mắt Tô Mạc vô tình cũng bị khuấy động theo. Nhưng mà có lẽ do đang căng thẳng, nên gậy thứ nhất cũng không chạm đến bóng, chỉ có bởi vì vung gậy mà dẫn tới một luồng gió nhẹ thổi bóng động đậy một chút mà thôi.
Lục Diễn có chút xấu hổ ngẩng đầu nhìn Tô Mạc.
Tô Mạc nhịn cười, an ủi, “Không sao, lần đầu tiên đều như thế. Vừa rồi động tác rất tốt, thêm lần nữa.”
Gậy thứ hai cũng không chạm tới bóng, gậy thứ ba thì đỡ hơn, chạm vào bóng, chính là bóng vừa rời khỏi đế đỡ, thì trực tiếp rớt xuống, không cho nhân viên có cơ hội nhặt về.
Mấy gậy tiếp theo cũng không khá hơn là bao, không tiến bộ gì.
Khuôn mặt anh tuấn của Lục Diễn đã phủ đầy mồ hồi, một nửa vì nóng, một nửa vì xấu hổ.
Tô Mạc cũng không cười, anh cẩn thận quan sát động tác của Lục Diễn một chút, nghĩ nghĩ, rồi đi ra đứng ở phía sau hắn, vươn tay nắm hờ trên tay hắn, thấp giọng nói, “Tiếp đi, đừng gấp gáp, thử lại lần nữa.”
Lục Diễn vung gậy lần thứ hai, Tô Mạc ở phía sau cũng cử động theo động tác của hắn.
Lúc này đã đánh được một đoạn đường, chỉ là bị lệch hướng.
Một nhân viên đi theo hướng bóng để nhặt, một người khác đi tới vị trí đặt bóng để một quả khác vào.
Tô Mạc hình như đã tìm được nguyên nhân bất lợi của Lục Diễn khi đánh golf, anh đứng sau lưng hắn, giúp hắn điều chỉnh lại tư thế đứng, dạy hắn cách sử dụng bước chân và sức lực vùng eo để khống chế tốc độ và phương hướng vung gậy.
Sau đó Lục Diễn có chút tiến bộ, có điều luyện tập một hồi lâu, vẫn chơi rất tệ. Cũng may Tô Mạc kiên nhẫn, mỗi một lần đều sẽ nghiêm túc giúp hắn chỉnh lại tư thế và phương hướng, giảng giải nguyên nhân và chi tiết cách làm cho Lục Diễn.
Tư thế hai người cực kỳ thân mật, nhiều lần thậm chí có thể nói là vành tai mái tóc chạm nhau, chẳng qua bởi vì nguyên nhân dạy học, thành ra không khiến người khác nghĩ nhiều.
Lục Diễn chơi mệt rồi, Tô Mạc liền chơi cho hắn nhìn một chút, trình độ của anh dĩ nhiên không giống với cách nói tàm tạm của anh, mà gần như đạt tới tiêu chuẩn chuyên nghiệp. Mặc kệ là gậy chuẩn 5, 4 hay là gậy chuẩn 3 (*), hầu hết đều đánh vào lỗ. Hơn nữa động tác của anh đều thoải mái tự nhiên, giống như nước chảy mây trôi, khiến người xem cảm thấy vui vẻ.
(*) Một sân golf tiêu chuẩn gồm có 18 lỗ, có 3 loại lỗ: Gậy chuẩn 3, gậy chuẩn 4, gậy chuẩn 5
Lục Diễn giơ ngón cái lên, “Giỏi quá!”
Tô Mạc khẽ cười, tự nhiên nhận lấy lời ca ngợi này.
Đến chín giờ, những người hẹn với Tô Mạc cũng đến, đều là những nhân vật có tiếng trên thương trường, Lục Diễn cho dù chưa gặp mặt thì cũng nghe nói ít nhiều. Không đông lắm, chỉ khoảng bốn năm người. Tô Mạc cực kỳ tự nhiên giới thiệu Lục Diễn cho bọn họ, một đám người đều nói hân hạnh, nhưng trong lòng mờ mịt, đây là thanh niên tài giỏi nhà nào vậy, sao trước kia không nghe nói đến. Ngày ngày làm ông chủ lớn, dĩ nhiên sẽ không giống người bình thường luôn luôn theo dõi tin tức giới giải trí, không biết Lục Diễn cũng rất bình thường, cho dù hắn đã là một đại minh tinh.
Tô Mạc không giải thích nhiều về thân phận của Lục Diễn, mấy người kia cũng không hỏi đến, dù sao người có thể xuất hiện cùng Tô Mạc, cố gắng tạo quan hệ tốt nhất định không sai.
Mấy người mời Lục Diễn cùng chơi vài gậy, hắn chỉ lắc lắc đầu cười nói, “Vừa rồi chơi một trận, có chút mệt, mọi người cứ thoải mái.”
Những người khác nhìn Tô Mạc, thấy anh chỉ hé miệng cười khẽ, không nói gì, bọn họ cũng không miễn cưỡng, dù sao mục tiêu hôm nay chỉ là Tô Mạc mà thôi. Về phần người họ Lục kia, chỉ cần tất cả mọi người cùng trên thương trường, về sau chắc chắn có cơ hội gặp gỡ, đến lúc đó kết giao thêm lần nữa là được.
Tô Mạc đi theo những người đó tới sân bóng, trong đám người có người biếng nhác nói: “Tôi lười đi, tôi cũng không đi, mọi người chơi vui vẻ.”
Nói chuyện chính là người duy nhất Lục Diễn biết ngoài Tô Mạc, Hạ Minh, Hạ thiếu gia.
Thân phận và địa vị của Hạ thiếu gia, đồng ý đến đây đã quá nể mặt rồi, hiển nhiên không ai dám miễn cưỡng hắn, chỉ thuận miệng trêu chọc hai câu rồi đi khỏi.
Lục Diễn và Hạ Minh cũng coi như quen biết đã lâu, dĩ nhiên sẽ không câu nệ. Hai người cùng đi tới khu nghỉ ngơi mà ngồi xuống, uống chút rượu do câu lạc bộ chuẩn bị sẵn.
Khu nghỉ ngơi ở vùng cao hơn, tầm nhìn rất tốt, có thể dễ dàng quan sát toàn cảnh, Lục Diễn nhìn mấy người Tô Mạc ở khu đánh golf, anh một gậy tôi một gậy chậm rãi mà đánh.
Nhìn một lát, Lục Diễn cũng nhìn ra, quả nhiên giống Tô Mạc đã nói, kỹ thuật của những người đó không tốt lắm, cho nên anh cũng không dùng hết sức, ngẫu nhiên thả tay một chút, để những người đó thua không quá khó nhìn. Dù sao không phải thi đấu, chỉ là thủ đoạn xã giao mà thôi, tất cả mọi người vui vẻ thì mới thật sự vui vẻ.
Hạ Minh bắt gặp Lục Diễn đang nhìn chằm chằm Tô Mạc, cảm thấy có chút buồn cười, “Sao vậy, nhìn ngây ngốc rồi? Bộ dáng của cậu ấy chơi golf rất đẹp mắt đúng không. Trình độ của Tô Mạc còn hơn thế này rất nhiều, những người đó chưa xứng làm đối thủ của cậu ấy đâu.”
Lục Diễn liếc Hạ Minh một cái, đối với bộ dạng tự cho là đúng của hắn có chút không vừa mắt, thản nhiên nói: “Tôi biết.”
Hạ Minh không phải kẻ ngốc, ngược lại, hắn cực kỳ sắc bén, dĩ nhiên cũng đã nhận ra bất mãn của Lục Diễn, cảm thấy rất thú vị, cười nói: “Như thế nào, không cao hứng ư? Nhóc con! Lúc tôi quen Tô Mạc, cậu đại khái vẫn còn học tiểu học đấy, nhiều năm như vậy, cậu không thể so được.”
“Thì sao chứ?” Lục Diễn nhấc mi một cái, “Thời gian một đời rất dài, tôi với em ấy cùng một chỗ sớm hay muốn cũng sẽ vượt qua thời gian giữa anh và em ấy.”
“Ồ, nghiêm túc nhỉ?” Hạ Minh sờ sờ mũi, cười nói.
Lục Diễn cũng không phủ nhận, “Về chuyện của em ấy, tôi luôn luôn nghiêm túc.”
“Trong mấy năm này, cậu là người đầu tiên dám nói chuyện như vậy với tôi. Bất quá, tôi thích tính cách này của cậu.” Hạ Minh cười ha ha, nói cợt nhả, “Giờ mới biết người ta rất tốt? Lúc trước còn không chịu đáp lại tình yêu của người ta?”
“Trước khác giờ khác, hiện tại hiểu được quý trọng cũng không muộn.” Lục Diễn đáp.
Hạ Minh nhìn hắn trầm mặc một lúc, mới nói, “Bạn bè của tôi không nhiều, hai người đều là bạn. Nhìn thấy hai người như bây giờ, tôi cảm thấy rất tốt, tôi thật lòng hy vọng cả hai có thể như vậy cả đời. Có điều cảnh cáo trước, nếu có một ngày hai người ồn ào rạn nứt, tôi chắc chắn, sẽ đứng về phía cậu ấy.”
“Tôi sẽ không cho anh có cơ hội đó.” Lục Diễn nhìn ánh mắt của hắn, nghiêm túc đáp lời.
“Tốt nhất là như vậy.” Hạ Minh cười nói, “Khi nào đến lúc mời tôi uống rượu mừng đây?”
“Sẽ có cơ hội.” Lục Diễn đáp.
Hạ Minh đột nhiên tiến lại gần, nhẹ giọng bên tai Lục Diễn, “Có một việc, tôi tò mò lâu rồi. Hai người các cậu, ai ở trên?”
Lục Diễn lộ ra vẻ mặt hết cách với hắn, nhướng mày đáp, “Loại chuyện này, cũng chỉ có anh dám hỏi trực tiếp thôi.”
“Ha ha,” Vẻ mặt của Hạ Minh không cho là đúng, “Bởi vì thân phận của tôi đặc biệt. Ê, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi chút đi, khó có dịp tôi tò mò nhiều chuyện.” Vừa nói vừa đụng đụng tay phải đối phương.
“Anh đoán xem.” Lục Diễn giương mi.
“Tôi đoán…” Hạ Minh đè thấp giọng xuống, khẳng định, “Là cậu.”
“Ồ, vì cái gì anh cho rằng như vậy?” Lục Diễn cũng có chút tò mò.
“Chỉ bằng vừa rồi cậu dám chất vấn thái độ của tôi, cậu thật sự không phải người ở dưới.” Hạ Minh nhếch môi cười, “Hơn nữa tôi biết, Tô Mạc rất yêu cậu, nếu cậu ta yêu một người, sẽ hận không thể đem cả thiên hạ cho người đó. Chuyện giường chiếu chỉ là chuyện nhỏ, cậu ấy sẽ không để ý.”
“Anh khẳng định như vậy, anh hiểu rõ em ấy đến thế?” Lục Diễn hỏi lại.
“Ờ, tôi với cậu ấy quen biết nhiều năm rồi, cũng không phải chỉ là xã giao sáo rỗng.” Hạ Minh cười nói, “Cậu cứ nói cho tôi đi, tôi đoán đúng hay không?”
Lục Diễn cười mà không nói.
Hạ Minh dùng ngón trỏ chỉ chỉ hắn, “Nhóc con khá lắm, quả thật không tiếng không động mà làm thịt lão hổ. Nghĩ lại, tự dưng có cảm giác hấp dẫn à nha.” Hạ Minh cố ý sờ sờ cằm.
Lục Diễn nguy hiểm nheo mắt lại, “Cho dù thế, em ấy cũng là của tôi.”
“Ha ha,” Hạ Minh đứng dậy, “Tôi thật sự ngày càng càng thưởng thức cậu. Đi thôi, muốn chơi một lúc không?”
“Không phải là lười động tay sao?” Lục Diễn trêu chọc.
“Tôi lười chơi với mấy người đó thôi, nhưng cậu thì khác, cậu rất thú vị.” Hạ Minh cười đáp.
“Ha…” Lục Diễn cười một tiếng, cũng đứng dậy, “Vậy chơi một lúc.”
Kỹ thuật của Hạ Minh không tồi, gậy chuẩn 4, hắn chỉ dùng một gậy đã hoàn thành. Hắn nắm gậy cười với Lục Diễn: “Sao nào, tôi cũng rất lợi hại đấy chứ. Đến đây, cậu thử xem.”
Lục Diễn mỉm cười không nói gì, trực tiếp nhận lấy gậy từ nhân viên giữ bóng, hắn luôn luôn thích dùng sự thực để nói chuyện.
Chờ đến khi Lục Diễn đánh xong lui về sau, Hạ Minh có chút khó tin, “Trước kia cậu từng luyện qua à? Chuẩn mực đến vậy?”
“Lần đầu tiên đến.” Lục Diễn cười nói.
“Không có khả năng, lần đầu tiên có ai đánh tốt được vậy đâu.” Hạ Minh kinh ngạc.
Lục Diễn quay đầu nhìn thoáng qua Tô Mạc đã không chơi nữa mà hình như đang bàn chuyện làm ăn với mấy người kia, dẫu mặc trang phục chơi golf thì khí thế vẫn mạnh mẽ như trước, cực kỳ mê người, hắn nở nụ cười thật lòng, “Kết quả này, hẳn là bởi vì thầy giáo giỏi, trò có thiên phú đi.”
Hoàn chương 83
Vãn Hồi Vãn Hồi - Phi Sát