As a rule reading fiction is as hard to me as trying to hit a target by hurling feathers at it. I need resistance to celebrate!

William James

 
 
 
 
 
Tác giả: Phi Sát
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 125
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 380 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:23:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 75
hời điểm cuối năm đã gần đến, một năm vừa rồi, Lục Diễn đều trôi qua trong bận rộn, mặc dù ở mảng phim ảnh cũng không có nhiều tác phẩm lắm, chỉ có một bộ phim truyền hình và hai bộ phim điện ảnh, nhưng mà một album và một buổi diễn tấu đã đủ gây sức ép hơn nửa năm cho hắn, hơn nữa có vô số quảng cáo, làm người đại diện, tham gia talk show, phỏng vấn, chụp hình cho tạp chí… cũng gần như không có thời gian nhàn rỗi.
Đối với trạng thái công tác như vậy, Lục Diễn cũng không hề bất mãn, công việc của người nghệ sĩ chính là làm cho mình lộ diện nhiều nhất trước mặt công chúng. Chẳng qua so với những thứ khác, Lục Diễn thích có thể đem càng nhiều thời giờ cùng tinh lực đặt vào việc diễn xuất, dù sao đây mới là lí do hắn bước vào giới giải trí, bất kể gian nan hay là trôi chảy đều vẫn luôn kiên trì.
Nhưng Lục Diễn cũng hiểu, cái vòng xoáy này hiện thực cỡ nào, nếu không đủ danh khí cùng lực ảnh hưởng, cho dù diễn xuất tốt đến đâu, cũng rất khó sinh tồn, trước đây hắn đã dùng mười mấy năm cuộc đời chứng minh điểm này. Hiện giờ hắn nghĩ, không chỉ tồn tại trong giới giải trí này, mà là muốn đứng ở đỉnh cao, như vậy hắn có thể có nhiều hơn quyền lợi cùng tư cách nắm trong tay cuộc sống diễn viên của mình, hoàn thành giấc mộng của mình. Cho nên trước đó, Lục Diễn không thể không đem càng nhiều thời giờ dồn vào những việc có thể giúp đỡ hắn trên còn đường vươn tới đỉnh cao này.
Tần Phong gõ gõ tờ giấy viết số điện thoại cùng mấy lời ghi chép trên bàn, cười nói, “Đây là công việc cuối cùng trong năm nay của cậu, sau đó thì có thể nghỉ. Tết âm lịch không sắp xếp việc gì hết, vui vẻ cùng bạn gái đi.” Tần Phong nháy mắt mấy cái, một bộ cậu nhìn mà xem tôi tốt bụng không nè, không cần quá cảm kích tôi nha.
Lục Diễn khẽ cười, đây thực ra là tin tốt, hắn không quên đã đáp ứng Tô Mạc đêm giao thừa cùng anh về nhà cũ Tô gia, có điều trước mắt vẫn nên đem công tác hoàn thành thì quan trọng hơn, “Là việc gì thế?”
“Không phức tạp gì, nhưng mà quan trọng đấy,” Tần Phong nghiêng người nói, “《Trí tộc GQ》 mời cậu chụp hình bìa cho tạp chí của họ.”
“《Trí tộc GQ》? Anh xác định?” Lục Diễn hỏi lại.
“Đương nhiên, cậu hiện tại chính là người có đủ giá trị lên ảnh bìa của nó nhất nhé, ảnh đế Cannes. Lại nói trước đây cậu đóng chung với Hàn Uyên, bộ 《 Mật lệnh tuyệt đối》 ấy, không phải đang chuẩn bị chiếu phim sao, lúc này vừa vặn hợp lí.”
《 Mật lệnh tuyệt đối》 tuy rằng chỉ nửa năm liền quay xong, nhưng đạo diễn Từ Vệ là một người đặc biệt tỉ mỉ, hơn nữa bộ phim đó công việc hậu kỳ rất nhiều, cho nên vẫn luôn kéo dài tới cuối năm mới công chiếu, tháng trước việc quan trọng nhất của Lục Diễn chính là chạy khắp nơi để tuyên truyền.
Lục Diễn gật gật đầu, “Khi nào vậy?”
“Cuối tuần này.” Tần Phong nói xong, lại nở nụ cười, “Lục Diễn, thời điểm cất cánh, đến rồi.”
Lục Diễn cũng khẽ mỉm cười, “Anh nói rất đúng.”
Trước đó Lục Diễn cũng không phải chưa chụp ảnh bìa tạp chí, nhưng đều là tạp chí hạng hai hang ba, cùng với tạp chí hàng đầu trong nước như《Trí tộc GQ》căn bản không thể nào so sánh. Giới thời thượng là nơi thế lực tuyệt đối, nó mặc kệ một người từng đóng phim gì, diễn xuất được hay không, thậm chí chẳng quản có giải thưởng gì hay chưa, chỉ xem người đó từng lên bìa tạp chí nào, là loại tạp chí hàng đầu hay hạng ba hạng hai, là ảnh trong bài hay là ảnh bìa, là chụp cá nhân hay chụp cùng người khác. Cho nên có thể hiện diện ở bìa tạp chí hàng đầu chính là biểu trượng cho thực lực cùng địa vị của một người. Tạp chí hàng đầu có lẽ không thể lập tức chứng minh một người nào đó đứng ở vị trí cao nhất, nhưng ít ra người đó cũng đã có tư cách để mà cạnh tranh.
Bất kể danh tiếng nhỏ hay lớn, giá trị con người cao hay là thấp, Lục Diễn chưa bao giờ thích đến trễ, cũng sẽ không làm bộ làm tịch. Đây không chỉ bởi vì hắn không muốn lưu lại cho người ta ấn tượng kiêu căng của siêu sao, càng bởi vì đây chính là thái độ làm việc của hắn. Bất luận là trước kia khi làm công kiếm tiền học phí, hay là hiện tại làm đại minh tinh; đóng phim, quay chương trình, chụp ảnh, đây đều là công việc của hắn, mà hắn đối với công việc vẫn luôn luôn nghiêm túc và cố gắng.
Đúng giờ, Lục Diễn tới địa điểm hẹn trước, hiệu suất làm việc của tạp chí hàng đầu cũng rất cao, nhân viên trang điểm, tạo hình, chụp ảnh,… tất cả đều đã vào chỗ.
Hôm nay chuyên viên trang điểm là Lý Hoành Vũ, là nam chuyên viên trang điểm nổi danh trong nghề. Nghe nói đã từng có người lập ra danh sách những chuyên gia trang điểm hàng đầu trong nước, Lý Hoành Vũ không chỉ thuộc top mười mà còn trong top năm. Tuy rằng loại danh hiệu này xem như chỉ theo ý kiến cá nhân, nhưng ít nhiều vẫn có thể chứng tỏ một số vấn đề.
Trong ấn tượng của người bình thường, chuyên viên trang điểm mang giới tính nam ít nhiều thường có chút ủy mị, chỉ có điều Lý Hoành Vũ thì ngược lại, anh ta tuyệt đối không chút nữ tính, thậm chí còn rất man, chỉ là ăn mặc thì phù hợp với ấn tượng của mọi người, rất là thời thượng.
Lục Diễn cũng biết Lý Hoành Vũ, tuy rằng hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, hiển nhiên đối phương cũng vậy.
Lý Hoành Vũ mỉm cười với Lục Diễn, mở lời chào, “Lục tiên sinh, xin chào, tôi là Lý Hoành Vũ, sẽ make-up cho anh hôm nay.”
“Chào anh, tôi là Lục Diễn.” Lục Diễn cũng giới thiệu đơn giản.
“Nhìn Lục tiên sinh ngoài đời còn đẹp trai hơn cả trên màn ảnh.” Lý Hoành Vũ khen một câu.
“Quá khen. Lý tiên sinh cũng không phải chuyên gia trang điểm giống trong ấn tượng của người bình thường.” Lục Diễn nói thẳng.
“Bởi vì tôi tương đối Man, phải không? Kỳ thật đa số bạn bè cùng nghề của tôi thích ăn diện như vậy cũng chỉ vì để cho người khác tín nhiệm sự chuyên nghiệp của họ hơn mà thôi, kiểu như tất cả mọi người cảm thấy nam mà hành nghề make-up này nếu lợi hại thì đều phải ăn diện như vậy.” Lý Hoành Vũ cười nói.
“Vậy còn Lý tiên sinh thì sao?” Lục Diễn hỏi.
“Tôi thì thôi đi, tôi thích dùng sự thực chứng minh hơn.” Lý Hoành Vũ ha ha nở nụ cười, “Anh gọi tôi là Lee đi, gọi Lý tiên sinh rất khách sáo.”
“Được, vậy anh cũng trực tiếp gọi tôi Lục Diễn đi.”
“OK, Lục Diễn anh quả nhiên thân thiện giống trong lời đồn vậy, tôi tin tưởng hôm nay chúng ta hợp tác nhất định sẽ vô cùng thoải mái.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.”
Rất nhiều chuyên gia trang điểm nổi tiếng thích trò chuyện cùng đối tượng hợp tác trước khi làm việc, vừa tiêu trừ cảm giác xa lạ, lại cũng có thể từ những câu nói chuyện ngắn ngủi này mà hiểu được một ít tính cách của đối phương, có lợi cho mình hoàn thành tốt công tác. Lý Hoành Vũ hiển nhiên rất am hiểu đạo lý này, mà Lục Diễn cũng vô cùng phối hợp.
Bắt đầu trang điểm, Lý Hoành Vũ quả nhiên càng thêm thuận buồm xuôi gió, tay anh ta không ngừng múa may, miệng cũng không ngừng khen làn da Lục Diễn, phấn nền không cần đánh quá dày mà lại dễ dàng tạo nên hiệu quả, còn hỏi Lục Diễn bình thường dùng mỹ phẩm gì để dưỡng da.
Lục Diễn thành thực trả lời anh ta bình thường rất ít dùng mỹ phẩm, chỉ khi quay phim sẽ căn cứ khí hậu nơi đó để dùng một ít sản phẩm chống nắng hoặc là bổ sung màng nước.
Lý Hoành Vũ không nói gì trong chốc lát, khẽ cảm thán, thật sự là lệ chất trời sinh. Có điều anh ta lại khuyên bảo Lục Diễn, công việc của hắn tính chất dù sao khác biệt nhau, nhất định phải thường xuyên tiếp xúc với hóa mỹ phẩm, mà đồ trang điểm ít nhiều đều gây tổn hại đến làn da, lại nói diễn viên khi quay phim thường xuyên phải dầm mưa dãi nắng, vẫn là nên chú ý bảo dưỡng. Thuận tiện còn chỉ thêm cho Lục Diễn một số mỹ phẩm dành cho nam, đề cử một vài hãng thích hợp với hắn.
Lục Diễn cũng vô tâm khẽ đáp lại, Tống Huy ở bên thì rất nhanh dùng di động ghi chép lại lời của anh ta, vài thứ kia đều nhớ kỹ, không nhớ thì còn cố ý hỏi lại cho rõ ràng.
Lục Diễn ngạc nhiên hỏi, “Cậu lúc nào lại quan tâm đến mấy thứ mỹ phẩm dưỡng da này?”
Tống Huy cười hì hì, “Làm một trợ lý kim bài, bảo vệ làn da của nghệ sĩ cũng là công việc trong phạm vi của em. Lục ca cứ yên tâm đi, mấy thứ này em sẽ thay anh xử lý.”
Lục Diễn có chút không còn lời gì để nói.
Lý Hoành Vũ trái lại cười ha ha, “Lục Diễn trợ lý của anh thật biết điều, nhưng mà cậu ấy nói cũng rất có lý. Xem ra anh không chỉ có một người đại diện kim bài, còn có một trợ lý kim bài nữa nha. Chúc mừng anh.”
Tống Huy theo đó càng hăng hái hơn, thuận tiện muốn xin phương thức liên lạc của Lý Hoành Vũ, nói về sau nếu như có vấn đề gì còn xin anh ta chỉ bảo thêm. Ấn tượng của Lý Hoành Vũ về Tống Huy không tồi, rất vui vẻ cho cậu số điện thoại cùng QQ, nói về sau có vấn đề thì cứ việc hỏi.
Lục Diễn đối với việc Tống Huy càng ngày càng giỏi xã giao không khỏi cảm thấy vui mừng.
Trang điểm xong Lục Diễn hết sức hài lòng, thầm nghĩ không hổ là chuyên gia trang điểm hàng đầu.
Sau đó stylist chuẩn bị trang phục cho Lục Diễn, tóc vuốt hướng về trước, tạo hình dáng cố định, trên thân mặc một cái áo sơ-mi màu trắng, tất nhiên là sản phẩm từ nhà tài trợ, một cái cà-vạt đen đeo trên cổ nhưng không thắt lại. Vốn ngoại hình mười phần tinh anh bởi vì phong cách này mà càng trông có vẻ cuồng dã không kiềm chế được.
Khi chụp hình có đôi chút không thuận lợi, đại khái bởi vì là lần đầu tiên hợp tác, nhiếp ảnh gia cùng Lục Diễn đều cần một quá trình thích ứng. Ngay từ đầu làm như thế nào đều cảm thấy không được tự nhiên, hiệu quả ảnh chụp ra cũng không quá tốt. May mắn là tất cả mọi người đều cố gắng, một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp cùng một diễn viên chuyên nghiệp, khi cùng nhau kết hợp cũng dần dần tìm được cảm giác, sau đó liền trở nên thuận lợi hẳn lên.
Công việc kết thúc Lục Diễn nhẹ nhàng thở ra, xem ra người ta vẫn nói hợp tác với nhiếp ảnh gia quen thuộc sẽ tạo nên chất lượng bất ngờ quả nhiên là có đạo lý.
Lục Diễn không khỏi nhớ tới Nhâm Nghiêm Phi từng hợp tác trước đây, nhớ rõ khi đó bọn họ hợp tác ăn ý mười phần, trên cơ bản không cần làm quen gì liền có thể tiến vào trạng thái tốt nhất. Sau đó Lục Diễn cũng hợp tác cùng rất nhiều nhiếp ảnh gia tài giỏi khác, nhưng đều không có cảm giác thoải mái, vui vẻ đến vậy.
Không biết cái người thích đi du lịch khắp nơi kia hiện tại đang ở nơi nào, còn nhớ ước định bọn họ từng nói đùa lúc ấy hay không. Mà chính mình không biết phải tới thời điểm nào mới có tư cách có được một nhiếp ảnh gia cá nhân, chỉ chuyên thuộc về mình.
Ảnh bìa chụp xong không lâu, Lục Diễn liền nhận được bản mẫu của tạp chí, hình ảnh trên bìa hiệu quả không tồi. Khóe miệng Lục Diễn gợi lên một nụ cười như có như không, ánh mắt tràn đầy thâm tình nhìn chăm chú phía trước, thoạt nhìn tao nhã, thành thục lại mê người.
Chuyện Lục Diễn làm mẫu ảnh bìa cho《Trí tộc GQ》 từ lúc xác định liền đăng tải thông tin trên Weibo, sau đó còn post ảnh mẫu khi hoàn thành. Hai bài đăng này đều được fan chia sẻ nhiệt tình, hận không thể chiêu cáo toàn thiên hạ, nam thần nhà bọn họ xuất hiện trên ảnh bìa của tạp chí nổi danh hàng đầu. Kẻ hiểu biết dĩ nhiên rõ ràng chuyện này có ý nghĩa như thế nào, càng bởi vì là lần đầu tiên, cho nên phá lệ kích động. Chờ về sau khi mà Lục Diễn xuất hiện rất nhiều trên các tạp chí danh tiếng, fan đã dần quen thuộc và kiềm chế hơn.
Phần công tác cuối cùng chấm dứt, Lục Diễn liền trực tiếp cho Tống Huy nghỉ, để cậu về nhà đón năm mới. Đáng tiếc thời điểm cuối năm là lúc các doanh nghiệp bận rộn nhất, cho nên tuy rằng Lục Diễn rảnh rỗi, Tô Mạc vẫn như cũ bận đến tối tăm mặt mũi, gần như không về nhà, hai người như trước không có nhiều thời gian cùng một chỗ.
Thừa dịp mấy ngày nay, Lục Diễn đi thăm Chu Dự Trì và các vị lão tiền bối. Sau một buổi diễn tấu, bọn họ không chỉ trở thành thân quen, Lục Diễn càng tôn kính ông Chu như thầy của mình. Có một lần còn vừa vặn gặp Khổng Huyền Ca cũng tới thăm ông, Khổng Huyền Ca tỏ vẻ tuy lúc ấy chưa kịp tự mình đến hiện trường xem buổi diễn tấu của thầy, nhưng sau đó có xem video, anh ta đối với biểu hiện của Lục Diễn cũng vô cùng thưởng thức, thậm chí còn chủ động đề xuất có cơ hội thì đôi bên hợp tác.
Lục Diễn tất nhiên sẽ không cự tuyệt đề nghị như vậy, cùng hợp tác với “Vương tử đàn dương cầm” danh tiếng lẫy lừng trong nước, bất kể là ở mặt nào, đều có lợi cho hắn.
Ông Chu nghe xong cũng đặc biệt cao hứng, ông nói năm đó ông cùng Vương Sung thường xuyên hợp tác, hai người là tổ hợp hoàn hảo nhất, không nghĩ tới ba mươi năm sau học trò của bọn họ cũng có cơ hội hợp tác như vậy, đây quả thực là duyên phận, rất đáng để vui mừng.
Ngày đó ba người cùng nhau uống rượu, cuối cùng ngủ lại tại nhà ông Chu. Một nam thần trong giới âm nhạc cổ điển cùng một nam thần trong giới điện ảnh cứ như vậy thành lập nên tình bạn giữa bọn họ.
Vào trước đêm giao thừa, Tô Mạc rốt cục giải quyết xong toàn bộ công việc, mà Lục Diễn cũng trong tâm tình vừa mong ngóng lại vừa khẩn trương đón chờ ngày nhìn diện kiến người của Tô gia.
Buổi chiều ba giờ hơn, Tô Mạc lái xe đưa Lục Diễn về nhà cũ Tô gia.
Nhìn thấy Lục Diễn cố ý ăn mặc khoan khoái mê người, Tô Mạc không khỏi khẽ cười, biết đây là bởi vì người yêu coi trọng chuyện gặp mặt, coi trọng gia tộc của anh, xét đến cùng là bởi vì coi trọng anh.
“Anh không cần thận trọng vậy đâu, hôm nay chỉ là gặp mấy vị chú bác và anh em họ của em thôi, bọn họ cũng không phải đèn hết dầu, có lẽ đối với anh sẽ không thân thiện dễ chịu gì. Nhưng mà anh không cần lo, hết thảy có em ở đây, ý kiến của bọn họ hoàn toàn sẽ không ảnh hưởng đến quyết định của em.”
Lục Diễn bắt lấy ý tứ trong lời nói của anh, hỏi lại, “Như vậy ý kiến của ai có thể ảnh hưởng đến quyết định của em? Cha mẹ em sao?”
Tô Mạc gật gật đầu, “Đúng vậy. Mà anh, là người duy nhất ngoài họ có thể ảnh hưởng đến em.”
Lục Diễn nghĩ nghĩ, lại nói, “Như vậy, nếu như, anh nói nếu như thôi, ví như cha mẹ còn khoẻ mạnh, mà lại phản đối chúng ta cùng một chỗ, em sẽ làm thế nào?”
Tô Mạc trầm mặc một hồi, sau đó kiên định, “Em sẽ chứng minh cho họ thấy, quyết định của em là đúng. Mà cha mẹ em cũng luôn luôn tôn trọng ý kiến và quyết định của riêng em.”
“Vậy nếu như bọn họ phản đối, kiên trì muốn chúng ta tách ra thì sao?” Lục Diễn tiếp tục hỏi.
Tô Mạc khẽ cười, “Căn bản không tồn tại loại giả thiết này. Nhưng mà nếu anh nhất định muốn một đáp án, như vậy câu trả lời của em là, sẽ không. Trừ khi là yêu cầu của anh, nếu không bất luận kẻ nào cũng không thể khiến em rời khỏi anh.”
Lục Diễn vui vẻ nheo lại mắt, tựa như đang nói anh biết mà.
“Như vậy anh thì sao, nếu có người muốn anh rời bỏ em, anh sẽ làm gì?” Tô Mạc cũng hỏi lại một câu.
Lục Diễn nhìn chằm chằm vào mắt anh, gằn từng chữ, “Bất luận kẻ nào đều không thể ảnh hưởng quyết định của anh, cho dù là cha mẹ, cũng không được. Chuyện anh quyết định, trừ bỏ bản thân, không ai có thể thay đổi.”
Tô Mạc rũ mắt, sau đó ngẩng đầu, nhìn hắn nghiêm túc nói, “Như vậy em hy vọng, quyết định của anh là, vĩnh viễn ở bên em.”
“Đúng là như thế!” Lục Diễn tươi cười xán lạn.
Thời điểm tới nhà cũ Tô gia thì vẫn còn sớm, Tô Mạc liền đưa Lục Diễn đi thăm một vòng quanh nhà.
Đây là lần đầu tiên hắn tới nhà cũ Tô gia, nơi này diện tích rất lớn, phía trước có khoảnh sân rộng rãi, hoa cỏ đều tu bổ đẹp mắt, phía sau còn có một rừng trúc nho nhỏ, bây giờ là mùa đông, cảm giác có chút hiu quạnh, nhưng Lục Diễn tin tưởng, chờ đến mùa xuân hoặc mùa hè, nhất định sẽ là khung cảnh rất đẹp. Theo lời Tô Mạc, rừng trúc này là năm đó cha trồng nên vì mẹ, bởi vì khi còn sống loài cây yêu thích nhất của mẹ chính là trúc.
Nhà chính là kiểu biệt thự ba tầng, không cao, nhưng rất lớn. Tầng một là nhà ăn cộng thêm phòng khách; tầng hai là phòng ngủ của chủ cùng với thư phòng. Phòng ngủ có ba gian, một là của cha mẹ Tô Mạc, tuy rằng họ đã qua đời, nhưng hai anh em vẫn giữ nguyên phòng như trước, mỗi ngày đều có người tới quét dọn, không di chuyển một đồ vật gì bên trong, giống như chủ nhân của nó tùy thời sẽ trở về vậy. Hai phòng kia dĩ nhiên là của Tô Quyết và Tô Mạc, thư phòng cũng có hai gian; tầng ba chính là phòng dành cho khách và gian phòng cho người giúp việc.
Người giúp việc ở Tô gia cũng không nhiều, một là thím Phương, trên cơ bản chức trách là kiêm đầu bếp cùng quản gia; một người lái xe, hiện tại gần như đã trở thành lái xe riêng cho thím Phương; một người làm vườn, chuyên phụ trách tất cả vườn hoa cây cảnh ở đây, đó là một người đàn ông cũng đã lớn tuổi, nhưng tinh thần vẫn rất minh mẫn khỏe mạnh, cuộc sống và công việc của ông những năm gần đây cũng nhàn hạ vui vẻ; còn lại chính là ba bác gái giúp việc, chủ yếu phụ trách quét dọn cùng với ngẫu nhiên phụ giúp cho thím Phương.
Tô gia ít người, mà con người cũng không phức tạp, hơn nữa hiện tại trong nhà không có nữ chủ nhân, hai cậu chủ thường xuyên không ở nhà, trên cơ bản việc lặt vặt đều là thím Phương định đoạt.
Thím Phương là người ở Tô gia lâu năm, từ khi còn là thiếu nữ đã đi theo cha mẹ Tô Mạc. Sau đó cũng gả chồng, hai vợ chồng tình cảm rất tốt, đáng tiếc chồng bà là người đoản mệnh, rất sớm đã qua đời, thím Phương lại lần nữa về Tô gia. Vốn là cha mẹ Tô Mạc còn chuẩn bị để bà tái giá, nhưng bà không có tâm tư đó. Về sau khi hai cậu chủ ra đời, bà yêu thích vô cùng, toàn tâm toàn ý mà chiếu cố hai đứa trẻ, không còn nghĩ tới chuyện tái giá nữa, hễ nhắc tới liền khóc, nói là ông bà chủ không cần bà nữa, muốn đuổi bà đi theo người khác, sau đó cha mẹ Tô Mạc cũng không dám nhắc lại.
Cứ như vậy, thím Phương vẫn luôn ở lại Tô gia, Tô Mạc cùng Tô Quyết đều là được bà chăm sóc mà trưởng thành, danh nghĩa giữa họ là chủ tớ, thật ra là thân nhân, hơn nữa sau khi cha mẹ Tô Mạc chẳng may qua đời, ở họ càng có loại cảm giác sống nương tựa lẫn nhau.
Thím Phương và Lục Diễn đã sớm quen thuộc, khi bà biết hắn sẽ theo Tô Mạc về ăn bữa cơm đoàn viên thì cao hứng vô cùng. Sớm đã thắp hương cho cha mẹ Tô Mạc, nói cho bọn họ biết cậu cả rốt cục tìm được bạn đời, về sau cũng sẽ không phải cô độc một mình, cám tạ trời đất Lục tiên sinh cũng là người rất tốt, bọn họ thật sự là một đôi trời sinh, ông bà chủ trên trời có linh nhất định phải chúc phúc phù hộ hai người bọn họ.
Nề nếp của Tô gia tiến bộ, thím Phương cũng theo đó mà suy nghĩ rộng rãi. Hơn nữa mấy năm nay tiếp xúc nhiều với internet, thấy nhiều rồi đâm quen, đối với chuyện nam nam yêu nhau, bà đã sớm tiếp thu. Bà cảm thấy hai người chỉ cần thật lòng thật dạ, phù hợp ở bên nhau là đủ, giới tính không còn quan trọng. Về phần chuyện sinh con đẻ cái, dù sao hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển thế kia, mang thai gì đó không phải thực dễ dàng sao.
Chờ khi Lục Diễn đến, thím Phương ngược lại không có thời gian tiếp đón hắn. Bà vội vàng chuẩn bị cơm tất niên hôm nay.
Thế hệ trước của Tô gia, cũng chính là anh em của cha Tô Mạc có năm người. Cha Tô Mạc là con thứ hai, trên có một anh trai, dưới hai em trai và một em gái. Ngoại trừ cha mẹ Tô Mạc, những người còn lại đều còn khoẻ mạnh, thêm vào con cái của họ, tổng cộng đêm nay cũng có tầm hai mươi người, đồ ăn cần chuẩn bị dĩ nhiên không ít.
Tổ tiên Tô gia dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, khởi đầu xây dựng nên tập đoàn Tô thị, truyền đến cha Tô Mạc là đời thứ ba. Tô gia tuy rằng từng người độc lập, nhưng còn bảo lưu chế độ trưởng tộc, mỗi một người nắm giữ gia tộc sẽ chỉ định ra người thừa kế, chọn người hiền đức chứ không nhất thiết phải truyền con trưởng. Nhà cũ Tô gia giao cho trưởng tộc, đồng thời trưởng tộc cũng là chủ tịch tập đoàn Tô thị, có được 50% cổ phần công ty và cũng là người có tiếng nói tuyệt đối.
Có lẽ ở xã hội hiện đại ngày nay, loại chế độ này của Tô gia rất lạc hậu, nhưng cũng không biết vì sao, có lẽ là vì Tô gia may mắn phúc đức, mỗi một đời đều có một thiên tài sinh ra, có thể kế thừa phát và triển tập đoàn Tô thị. Chính bởi vì chế độ này và phòng ngừa người gia tộc khác động tay động chân, cho nên trưởng tộc Tô gia sẽ không bị quản chế bởi các vị trưởng bối, có thể làm việc càng độc lập hiệu quả hơn. Mà mỗi một trưởng tộc của Tô gia cũng đều gánh vác trách nhiệm làm vinh dự Tô gia rất tốt. Đến khi truyền vào tay Tô Mạc, sản nghiệp tập đoàn Tô thị so với lúc ban đầu đã bành trướng gấp mấy lần.
Người thứ hai tới là Tô Quyết, cậu vừa vào cửa liền trông thấy Lục Diễn đang trò chuyện cùng Tô Mạc ở phòng khách, cũng không có kinh ngạc, cậu đã sớm biết hôm nay Lục Diễn sẽ tới. Mà cậu càng rõ ràng ý nghĩa việc hắn xuất hiện ở đây, bởi vì chỉ có người Tô gia, mới có thể tiến vào nhà cũ Tô gia. Qua nhiều năm như vậy, bất luận Tô Quyết kết giao bao nhiêu bạn trai bạn gái, cũng chưa từng đem người về nhà cũ. Hôm nay Tô Mạc mang Lục Diễn đến, liền có ý nghĩa rằng anh muốn xác định quan hệ của bọn họ trước toàn thể gia đình.
Tô Quyết yên lặng cảm khái trong lòng, lúc trước cậu còn lo lắng anh hai nhà mình có phải chuẩn bị độc thân cả đời hay không, không nghĩ tới anh vừa ra tay liền trực tiếp về đích luôn. Mình thì ngược lại, qua nhiều năm như vậy, bên người bao nhiêu kẻ đến rồi đi, nhưng không có một ai có thể làm cho mình xác định tình cảm. Cho nên nói, anh hai không hổ là anh hai a, bất luận làm cái gì thì mình thúc ngựa đuổi cũng không kịp.
Tô Quyết cùng Lục Diễn là người quen cũ. Lần trước ở tiệc từ thiện của Phương nữ sĩ, chuyện Tô Quyết chủ động giúp Lục Diễn giải vây, hắn xem như chuyện vui kể lại cho Tô Mạc nghe. Anh nghe xong chỉ sâu xa mà nói một câu, nó xem anh như người nhà, cho nên mới bảo vệ anh như vậy. Lục Diễn lại nghĩ tới thời điểm lần trước Kha Dư Chước hãm hại hắn, cũng là Tô Quyết chủ động giúp hắn, nếu không lúc ấy sự tình còn không biết kết thúc như thế nào. Nghĩ như vậy, những khúc mắc vụn vặt trước giờ quả nhiên chỉ là râu ria, bọn họ đã là người một nhà.
Lúc này thím Phương đi ra gọi Tô Mạc tới xem đồ ăn chuẩn bị cho đêm nay đã ổn thỏa hay chưa, anh nói một tiếng với Lục Diễn, bảo hắn nói chuyện cùng Tô Quyết, mình thì đi theo thím Phương vào phòng bếp.
Hai người coi như có chung đề tài, hơn nữa chân chính trò chuyện tử tế, Lục Diễn phát hiện Tô Quyết cũng rất thú vị, đối với rất nhiều chuyện đều thấu hiểu cũng có ý tưởng của riêng mình, tuyệt đối không phải là loại hoa hoa công tử như người ngoài đồn đãi. Cũng đúng thôi, những năm gần đây, Tô Mạc đều buông tay giao Tinh Không cho Tô Quyết. Có thể nói những năm gần đây trừ bỏ chuyện Lục Diễn, Tô Mạc không nhúng tay vào bất kì công việc gì ở Tinh Không, đều là Tô Quyết tự mình đứng ra lo liệu chịu trách nhiệm. Mà Tinh Không có thể phát triển ngày càng tốt như vậy, cũng đã nói lên Tô Quyết chân chính làm việc sẽ làm rất tốt.
Hai người đang trò chuyện vui vẻ, đột nhiên truyền đến một giọng nói có chút chói tai, “Tô Quyết, anh chừng nào thì không hiểu quy củ như vậy, đem tiểu tình nhân tới tận đây. Anh quên hôm nay là bữa cơm gia đình sao, không phải chỗ cho hạng người loạn thất bát tao nào cũng có thể đến đâu!”
Hoàn chương 75
☆,
Vãn Hồi Vãn Hồi - Phi Sát