Until I feared I would lose it, I never loved to read. One does not love breathing.

Harper Lee

 
 
 
 
 
Tác giả: Phi Sát
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 125
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 380 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:23:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 72
.
Ngày 25 tháng 12, mặc kệ đối với Lục Diễn hay fan mà nói, đều là một ngày đáng giá kỷ niệm. Trong toàn bộ cuộc đời diễn viên của Lục Diễn, có lẽ là một lần duy nhất, cũng có lẽ không phải, nhưng tuyệt đối là lần đầu tiên dung hợp vào âm nhạc cổ điển như vậy.
Tuy rằng không đi theo con đường âm nhạc nhưng xét trên bản chất thì Lục Diễn cũng có nhiệt tình yêu thương đối với âm nhạc, nếu không năm đó trong hoàn cảnh khó khăn như vậy, hắn sẽ không kiên trì theo Vương Sung học đàn vi-ô-lông. Có lẽ ban đầu hắn muốn học nhất không phải là vi-ô-lông, nhưng sau vài năm đi theo Vương Sung, chịu ảnh hưởng sâu sắc từ thầy, cũng sớm đã yêu thích loại nhạc cụ có thể tạo ra âm thanh du dương, nhẹ nhàng này rồi.
Tuy cuộc đời Vương Sung gập ghềnh, nhưng tính tình ông đạm mạc, làm người lạc quan, cũng không bởi vì sinh hoạt không trôi chảy mà cam chịu hoặc là oán trời trách đất. Ngược lại, ông đắm chìm trong thế giới âm nhạc, vui vẻ thỏa mãn, kiên cường tự tin mà sống. Trong mắt Lục Diễn từ thuở ấu thơ đã thiếu hụt tình thương của cha, cũng không có người chỉ dẫn phương hướng, Vương Sung tựa như người đảm đương vị trí kia, tính cách Lục Diễn kiên cường và bình tĩnh chính là chịu ảnh hưởng từ ông.
Hiện giờ, có thể thay thế ân sư tham dự buổi diễn tấu cáo biệt của những người bạn năm xưa từng thân thiết với ông, Lục Diễn cảm thấy hạnh phúc và cũng thật trân trọng, hắn rốt cuộc có thể làm một việc vì người thầy đáng kính của mình.
Buổi diễn tấu tổ chức tại nhà hát lớn trong thành phố. Vốn là dựa theo ý của thầy Chu, không cần tổ chức quy mô quá lớn, một buổi biểu diễn nho nhỏ là đủ rồi. Nhưng nếu mọi việc đều giao cho công ty giải trí Tinh Không lo liệu, huống hồ còn có đại minh tinh Lục Diễn góp mặt, làm sao có thể đơn giản qua loa, dĩ nhiên phải làm cho thật hoành tráng. Về phía đám người bên thầy Chu, chỉ cần một lý do là làm lớn thì tiền quyên được cũng sẽ nhiều hơn, dù sao làm từ thiện chung quy là càng nhiều càng tốt, bọn họ liền không có ý kiến nữa. Vốn dĩ đối với bọn họ mà nói, chỉ cần làm tốt biểu diễn của mình là đủ rồi.
Bởi vì giai đoạn trước tuyên truyền được thực hiện quy mô đầy đủ, tuy rằng sử dụng nhà hát lớn nhất, nhưng vé buổi diễn tấu vừa bán ra không đến một tuần là hết sạch. Vé đen trên mạng đều hét giá lên tận trời, còn có rất nhiều fan bởi vì không mua được hoặc vì khoảng cách quá xa không thể đến mà than khóc không thôi.
Đến ngày công diễn càng là tình huống náo nhiệt chưa từng có. Chính thức khai mạc là bảy giờ rưỡi, thế nhưng chưa đến sáu giờ, trước cửa nhà hát đã xếp thành một hàng dài. Hơn nữa tất cả người xếp hàng đều mặc chính trang, nam thì tây trang, nữ mặc lễ phục. Bởi vì thời tiết đã trở lạnh, giới nữ sẽ khoác thêm áo bên ngoài lễ phục, nhưng mỗi một người đều ăn mặc rất chỉnh tề, quy củ. Những buổi diễn tấu trước đây người xem cũng không tới quá sớm để xếp hàng, cơ bản đều chờ đến giờ rồi trực tiếp tiến vào. Cảnh tượng mặc chính trang xếp hàng thật dài như thế này quả thực hiếm thấy, thế nên người qua đường không rõ lí do sôi nổi tụ tập, hỏi thăm hôm nay rốt cuộc là vị nào tới biểu diễn mà phải xếp hàng dài như vậy.
Trong đám đông xếp hàng có một số người không quen với trang phục chính trang, thỉnh thoảng giật nhẹ góc áo, kéo kéo cà-vạt. Không cần phải nói những người này khẳng định đều là fan của Lục Diễn, trong đó có lẽ có người ngay cả âm nhạc cổ điển là cái gì cũng không hiểu, nhưng không quan tâm hiểu hay không, ủng hộ nam thần là đủ. Hơn nữa từ lúc bắt đầu bán vé, trên mạng lập tức không ngừng đăng tải đủ loại bài viết nhấn mạnh lễ tiết khi thưởng thức âm nhạc cổ điển, ví dụ như nhất định phải mặc chính trang, di động nhất định phải tắt máy hoặc là để chế độ rung, không tự ý chụp ảnh hay quay phim, giữa chừng không thể tùy ý ra vào, không gây ồn ào, không tùy tiện vỗ tay linh tinh…. Tóm lại, nhất định phải chú ý tố chất, tố chất, tố chất! Tuyệt đối ngàn vạn không thể làm mất mặt nam thần.
Sắp đến giờ khai mạc, ngoài cửa còn vây quanh một đám fan chờ vé, một khi xuất hiện người muốn bán lại, một đám liền bao vây tranh giành ra giá làm người đơn thuần yêu thích âm nhạc cổ điển cũng sợ đến mức nhảy dựng, hôm nay làm sao vậy? Không phải chỉ là một buổi diễn tấu cáo biệt thôi sao, sao lại điên cuồng đến vậy?
Vui vẻ nhất dĩ nhiên là đám người lớn thừa cơ buôn vé đen, thừa cơ mà hét giá lên ngất ngưởng, những người không mua được vé lúc này mới hối hận khi trước không sớm đi mua vé, giờ có hối cũng không kịp.
Chờ đến khi nhà hát đóng cửa chính, những fan đợi cả đêm gió lạnh cũng không cướp được vé rốt cuộc tuyệt vọng, người yếu đuối trực tiếp ngồi xổm xuống khóc, người đứng đỏ hốc mắt, người âm thầm gạt lệ, lúc này còn quản hình tượng cái gì a, thương tâm cũng không kịp, đám người buôn vé đen ý chí luôn luôn sắt đá nhìn thấy mà cũng có chút không đành lòng.
Lúc này trong nhà hát đã không còn chỗ trống, hai hàng phía trước đều là vé mời, một số là nhà tài trợ một số là phóng viên truyền thông, còn lại chủ yếu là vé dành cho người thân của những nghệ sĩ biểu diễn. Bởi vì nguồn tiêu thụ quá tốt, cho dù là Lục Diễn cũng chỉ theo quy củ mang vài vé tặng cho người quen. Ngoại trừ lưu cho người quan trọng nhất một vé, Tống Huy Tần Phong cầm đi hai vé, còn lại mấy cái đều không đủ tặng cho bạn bè thân quen trong giới.
Trên cơ bản vé tặng không có nhiều để phân chia, bởi vì có rất nhiều đối tượng được tặng vốn cũng không có hứng thú, nhưng bên cạnh hắn cũng có không ít người muốn có vé, kết quả chỉ có thể nghiêm khắc dựa theo quy định, ai cũng không tặng. Thế nên ngay cả Tần Phong cũng giả bộ oán giận trước mặt Lục Diễn, có một đoạn thời gian cả đám người gọi điện tìm hắn muốn vé làm hại hắn ngay cả di động cũng không dám mở.
Tô Mạc kín đáo tìm được vị trí của mình ngồi xuống, lẳng lặng chờ đợi tới giờ bắt đầu. Lục Diễn dành cho anh nhất định là vị trí tốt nhất, không chỉ nghe được rõ ràng mà còn nhìn được rõ ràng nhất. Vì để có thể kịp ngày về nước, thời gian qua Tô Mạc tăng ca không ít, một tuần gần đây càng bận đến mức một ngày đều ngủ không đến bốn giờ, có điều cuối cùng mọi chuyện cũng được xử lý xong xuôi để trở về tham dự sự kiện trọng đại trong đời của người quan trọng nhất, có vất vả thế nào thì cũng đáng giá.
Bảy giờ ba mươi, đèn sân khấu sáng lên, tấm màn từ từ vén lên, toàn bộ nhạc cụ cùng nghệ sĩ biểu diễn đã vào chỗ. Nhạc trưởng tóc muối tiêu cúi chào khán giả rồi xoay người nâng gậy chỉ huy.
Lần diễn tấu này ngoài Lục Diễn, còn lại đều là thành viên dàn nhạc năm đó của rạp hát quốc gia. Khi đó biên chế không đầy đủ như bây giờ, nhân số cũng không nhiều, nhưng chim sẻ dù có nhỏ, những thứ cơ bản nên có cũng đều có, là một dàn nhạc phối trí đầy đủ. Bởi vì chủ đề là vì kỷ niệm, cho nên vị trí mỗi người đều giống như năm xưa, mà Lục Diễn ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái đối diện với dàn nhạc, đây là vị trí đầu tiên của đàn vi-ô-lông, cũng là chỗ của Vương Sung năm đó.
Bởi vì tất cả mọi người đều ngồi, hơn nữa ai cũng mặc tây trang, trước mặt còn có nhạc cụ chắn, không dễ nhận ra ai là ai, cũng may đàn vi-ô-lông che đi không nhiều, mà một người trẻ tuổi giữa một đám lão nhân vẫn có thể thấy được, cho nên đám fan mắt sáng rất nhanh tìm được bóng dáng của Lục Diễn. Có vài người hưng phấn vì được thấy nam thần mà định ghé qua nói với bạn vài câu, lập tức bị người bên cạnh nhéo cho một cái, lập tức nhớ tới đây là ở chỗ nào, nhanh chóng nghiêm túc trở lại, ngồi nghiêm chỉnh, nhưng biểu tình trên mặt lại rất phấn khích.
Vị trí của Tô Mạc đối diện Lục Diễn, có thể thấy hắn rất rõ ràng.
Hôm nay cũng sẽ giống như các buổi diễn tấu thường lệ, gồm có hai màn, ca khúc cũng đã được xác định, nửa phần đầu thì chỉ có một bản nhạc. Chỉ cần là người có chút hiểu biết với nhạc giao hưởng thì sẽ rất quen thuộc, là Symphony No.6, Pastorale của Beethoven.
《Pastorale》chia làm năm chương nhạc, dài nhất thì gần hai mươi bảy phút, mỗi một chương đều có một tiêu đề nhỏ, biểu đạt lạc thú trong lòng con người khi đứng giữa khung cảnh đồng quê.
Theo tiết tấu mỗi một chương nhạc vang lên, người nghe sẽ cảm thụ được sự yên bình, mênh mông của quê hương. Từ niềm vui ban đầu, đến ý thơ bên dòng suối, sau đó là huyên náo vui vẻ của buổi tụ họp cùng với mưa gió ào đến, chờ khi mưa tạnh mây tan, thay thế nó chính là tiếng ca giữa đồng quê rộng lớn, đất trời khôi phục yên bình, cỏ cây phát ra mùi thơm ngát. Toàn bộ bản giao hưởng mang theo một loại cảm xúc vui sướng, an bình, yên vui.
Tuy rằng những người biểu diễn không phải tuổi cao thì là nghệ sĩ không chuyên, nhưng toàn bộ tiến trình diễn tấu nắm chắc trong lòng bàn tay, thanh âm từ các loại nhạc cụ tạo ra hòa quyện với nhau đều vô cùng hài hòa, tuyệt đối mang đến sự hưởng thụ cho thính giác, mặc dù là nghệ sĩ chuyên nghiệp nhất cũng tìm không ra khuyết điểm nào. Mà hôm nay phần lớn khán giả hoàn toàn không biết gì về âm nhạc cổ điển thậm chí vẫn luôn cảm thấy âm nhạc cổ điển quá mức cao siêu, đều có thể cảm nhận được tất cả hình ảnh, xúc cảm mà bản nhạc này muốn vẽ nên, thậm chí có người bởi vì vậy mà sinh ra hứng thú với âm nhạc cổ điển, sắp tới có khi trở thành fan trung thành cũng nên.
Sau khi bản nhạc kết thúc là thời gian nghỉ ngơi giữa buổi.
Màn sân khấu chậm rãi thả xuống, dàn nghệ sĩ nối đuôi nhau rời đi, nhân viên công tác nhanh chóng lên sân khấu thanh lý nhạc cụ và chuẩn bị cho màn biểu diễn tiếp theo.
Trong hậu trường Chu Dự Trì vỗ vỗ bả vai Lục Diễn cười nói, “Biểu hiện rất xuất sắc, so với khi diễn tập còn tốt hơn nhiều, không hổ là diễn viên tài ba nhất nhì hiện nay.”
Lục Diễn khiêm tốn cười, “Là thầy Chu chỉ bảo tận tình, cũng phiền các tiền bối dạy dỗ nữa.”
Các thành viên khác cũng sôi nổi đi lên tỏ vẻ tán thưởng Lục Diễn. Cuối cùng sau hơn một tháng bọn họ cơ hồ mỗi ngày cùng nhau tập luyện, tất cả mọi người đều rất có thiện cảm với người trẻ tuổi có thái độ khiêm tốn, nghiêm túc và cố gắng này, nếu ban đầu còn nghi ngờ trình độ của hắn thì trong thời gian luyện tập đã chậm rãi tiêu trừ, càng tỏ vẻ cảm phục đối với tốc độ tiến bộ thần tốc của hắn.
Có vài vị lão tiền bối còn vì vậy mà thay đổi cái nhìn với giới giải trí xô bồ hiện nay, thậm chí cảm thấy nếu người trẻ tuổi trong giới giải trí đều giống như Lục Diễn thì việc theo đuổi hâm mộ ngôi sao gì đó cũng không có gì không tốt. Không cần phải nói, cháu trai cháu gái trong nhà các vị lão tiền bối cơ hồ đều chịu sự ảnh hưởng mà trở thành fan Lục Diễn.
Chu Dự Trì lại nói, “Phần còn lại của buổi diễn tấu là dựa vào cậu, đám già này tuổi cao sức yếu rồi, chống đỡ không nổi, cho nên nhờ cậu thôi.”
“Thầy đừng nói như vậy…” Lục Diễn mỉm cười, “Phải là tôi cảm tạ các vị tiền bối đã cho tôi cơ hội này, cám ơn mọi người đã tín nhiệm.”
Chu Dự Trì vui mừng nói, “Vương Sung vốn là người có thiên phú nhất trong đám người chúng ta, không nghĩ tới thu được một học trò cũng xuất sắc như vậy, thật sự là không thể không bội phục a.”
“Có thể gặp được thầy ấy là may mắn của tôi.”
Phần sau của buổi diễn tấu bắt đầu trong sự mong chờ của khán giả, khi màn sân khấu kéo lên, nhóm fan cũng nhịn không được mà sôi trào.
Lục Diễn đã thay một bộ trang phục khác, lúc này hắn không mặc tây trang truyền thống mà là áo đuôi én đẹp đẽ sang trọng, được cắt may vừa vặn với cơ thể, vạt sau xẻ tà, trên màu trắng của áo sơ-mi điểm một cái nơ nhỏ, không chỉ tôn lên thân hình cao ngất của Lục Diễn mà còn làm tôn lên khí chất ung dung tao nhã. Vị trí của hắn cũng thay đổi, đứng ở trung tâm sân khấu, ngọn đèn chiếu rọi, cả người tựa như phát sáng, hoàn mỹ cao quý như một vị thần.
Fan kích động cơ hồ muốn đứng lên, vì không để cho mình phát ra tiếng thét chói tai, không thể không nắm tay dùng sức bịt miệng của mình, cả người kích động đến mức phát run.
Tô Mạc cũng kinh ngạc mà nhìn Lục Diễn tỏa hào quang trên sân khấu. Anh luôn biết Lục Diễn đẹp trai, mê người như thế nào, nhưng trong không khí này, trái tim lại không khống chế được mà gia tốc đập dữ dội, từ lưng đến mặt cũng nhịn không được mà nóng lên như thiêu đốt.
Cảm nhận được dưới đài xôn xao, Lục Diễn mỉm cười, một chân bước chéo về phía sau, tay cầm vĩ giơ lên, khom lưng xuống hành lễ, tao nhã mê người không có ngôn từ nào lột tả hết được.
Dưới đài lại là một trận hút khí, sau đó chậm rãi bình ổn.
Trong bối cảnh âm nhạc mềm nhẹ da diết, ống sáo thổi ra giai điệu tuyệt đẹp động lòng người, hòa với tiếng kèn oboe dẫn nhập vào giai điệu trữ tình, vẽ nên một bức tranh trời trong nắng ấm, cảnh xuân tươi đẹp, cỏ cây bên đào hồng liễu rũ, trăm hoa nở rộ.
Sau đó, độc tấu đàn vi-ô-lông bắt đầu từ dây A nhu hòa mộc mạc, trong âm vực cao sáng giàu ý vị mà tạo ra ý thơ mang theo chủ đề tình yêu. Chuyển qua dây G âm sắc mộc mạc lặp lại một lần, nhạc khúc chuyển trở lại dây A, đàn cello lấy âm điệu tiêu sái cùng với đàn vi-ô-lông độc tấu tạo thành tương tác đối đáp.
Bản nhạc này người ta quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, chính là bản 《Lương chúc》, nhân vật chính dĩ nhiên là Lục Diễn với đàn vi-ô-lông trong tay, hoà tấu cùng những nhạc cụ khác, tạo nên một bản nhạc tình yêu rung động lòng người.
Bản nhạc này chính là ca khúc năm đó Vương Sung thích nhất, cũng là bản nhạc Lục Diễn nghe qua nhiều nhất, kéo đàn nhiều nhất, lúc này đây thay thế thầy của mình, biểu diễn trước mặt hàng ngàn người, lại cực kỳ thành thạo.
Thanh âm đàn vi-ô-lông du dương nhẹ nhàng, nửa đầu của《Lương chúc》là thoải mái hoạt bát, trong sáng trữ tình. Lần biểu diễn này cũng chỉ dự định chơi phần đó mà thôi.
Tay Lục Diễn cầm vĩ vô cùng xinh đẹp, ngón tay thon dài linh hoạt, theo mỗi một động tác một chuỗi xuyến âm nhảy nhót, giống như bươm bướm bay múa. Lục Diễn không chỉ là một nghệ sĩ chơi đàn, hắn còn là một diễn viên, biểu tình trên mặt hắn vô cùng thả lỏng, theo khúc nhạc biến hóa mà hiện ra cảm xúc khác biệt, khiến người ta càng dễ dàng lý giải nội dung bản nhạc, không chỉ là thính giác mà còn là thị giác cũng thực hưởng thụ.
Hơn mười phút sau, bản nhạc đã đến hồi kết thúc, tại dây B trữ tình mà chậm rãi, phối hợp nhẹ nhàng ôn hoà với các nhạc cụ khác, xuất sắc miêu tả ra hình ảnh đưa tiễn, quyến luyến bịn rịn.
Khi bản nhạc chấm dứt, khán đài rốt cuộc nhịn không được phát ra tiếng vỗ tay vang dội. Trong thanh âm giòn giã đó, Lục Diễn vẫn như cũ tao nhã hành lễ, theo những người cùng diễn tấu khác rời khỏi sân khấu.
Rất nhanh, nhân viên công tác đẩy một cây đàn dương cầm lên, ngay sau đó Chu Dự Trì cùng Lục Diễn cầm đàn vi-ô-lông lần thứ hai lên đài. Người đã xem qua nội dung tiết mục đều biết, đây là tiết mục cuối cùng trong đêm, bản Sonata No.6, Op.30 No.1 của Beethoven.
Trong bản nhạc này của Beethoven theo đuổi chính là biểu đạt sự chân thành, so với những bản trước biến hóa không nhiều lắm, vì thế số lần diễn tấu cũng ít, nhưng thích hợp với Lục Diễn lúc này. Bản nhạc này trình diễn cần 22 phút, toàn bộ bản nhạc chia làm ba chương. Chương nhạc đầu tiên là bản nhanh, đàn vi-ô-lông thêm sáu phần âm điệu mảnh khảnh xen vào từng câu cùng kéo dài âm thanh hòa hợp giữa hai nhạc cụ, đàn dương cầm ngắt âm trang hoàng thêm, đều rất đặc sắc. Chương thứ hai là bản nhạc chậm rãi tình cảm phong phú. Chương nhạc cuối là sự thay đổi bất thường có phần nhanh hơn.
Tuy rằng biến hóa không nhiều lắm, nhưng đây cũng chỉ là nói phiến diện, tổng thể vẫn khảo nghiệm bản lĩnh của người chơi đàn. Hơn nữa lần này chỉ có hai loại nhạc cụ luân phiên lẫn nhau, đàn vi-ô-lông là chính, mà hợp tấu cùng hắn, Chu Dự Trì là chuyên gia dương cầm số một trong nước, trình độ kém một chút căn bản sẽ theo không kịp tiết tấu của ông, lại càng khỏi nói đến việc trở thành chủ âm.
Buổi diễn tấu tiến hành đến đây, vốn những kẻ hoài nghi hoặc lo lắng trình độ thực lực của Lục Diễn đã không còn lời nào để nói. Tuy rằng Lục Diễn diễn tấu còn chưa đạt được tiêu chuẩn đứng đầu, nhưng có rất nhiều nhân sĩ chuyên nghiệp có mặt hôm nay cũng không nhất định có thể đạt được trạng thái của hắn giờ phút này, dù sao diễn xuất không chỉ cần trình độ mà còn có tâm lý. Trước mặt nhiều người thể hiện chính mình không phải là một việc dễ dàng, hơn nữa Lục Diễn không chỉ không phải người chuyên nghiệp mà người hợp tác với hắn còn rất chuyên nghiệp, hắn có thể thuận lợi trình diễn xuất sắc như vậy cũng đã chứng tỏ tâm lý của hắn cường đại, lại càng không cần nói hắn còn phát huy trình độ rất cao.
Cho đến khi âm thanh cuối cùng hạ xuống, mọi người vẫn còn đắm chìm trong buổi diễn tấu có thể nói là hoàn mỹ, mị lực âm nhạc khiến người ta như mê như say. Chu Dự Trì đứng lên đi tới cùng Lục Diễn hành lễ với khán giả. Lúc này, mọi người mới tỉnh lại, buổi diễn tấu kết thúc, tiếng vỗ tay bấy giờ mới vang lên như sấm, rất nhiều người kích động mà đứng lên.
Hai người đồng thời đi về sau cánh gà, lúc này không biết là người nào khởi xướng hô lên một tiếng “Encore”, sau đó một đám người liền hô theo, cuối cùng toàn bộ nhà hát đều tràn ngập tiếng hô “Encore” cùng phối hợp với tiết tấu vỗ tay. Tuy rằng không gian rộng lớn, nhưng hơn một ngàn người đồng thời hô có tiết tấu lại kèm theo thanh âm vỗ tay, động tĩnh xác thực không nhỏ.
Thính giả hô ước chừng một hồi, rốt cuộc lại có người đi lên sân khấu.
Lần này vẫn là Chu Dự Trì và Lục Diễn, vừa rồi cây đàn dương cầm kia còn trên sân khấu, hiển nhiên bọn họ đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
Hai người vào vị trí, người nghe thực tự giác một lần nữa ngồi xuống, nhà hát lần thứ hai lặng ngắt như tờ.
Lúc này đây tiếng đàn dương cầm vang lên trước, lưu loát sinh động tựa như mây bay nước chảy, dựng nên một bức tranh khung cảnh thê lương đổ nát chịu đủ bi thương chiến tranh, tịch dương phản chiếu huyết lệ cùng khói lửa bi thảm.
Đây là một ca khúc rất nổi danh, rất nhiều người vừa nghe lập tức chợt nhận ra, là《Croatian Rhapsody》. Những người thích ca khúc này thiếu chút nữa vui sướng đến muốn nhảy dựng lên, sau đó nhìn thấy Lục Diễn cũng lên sân khấu, không khỏi có chút nghi hoặc, đây không phải là ca khúc độc tấu dương cầm sao, cũng không phải bản hoà tấu, đàn vi-ô-lông tới làm gì? Chẳng lẽ là có cải biên?
Quả nhiên, phần đầu qua đi, tiếng vi-ô-lông thanh thoát liền gia nhập, hai loại nhạc cụ hỗ trợ lẫn nhau, hòa quyện với nhau, lấy đàn dương cầm làm chủ, đàn vi-ô-lông phụ họa, nhưng đồng dạng phấn khích, thậm chí so với đàn dương cầm độc tấu lại càng có sự thú vị mới lạ. Người chuyên nghiệp nghe được không khỏi kinh hô, lại còn có thể cải biên như vậy, nhưng một khi lắng nghe, cảm giác thật sự không tồi. Người bình thường nghe vào chỉ cảm thấy thật dễ nghe, thật hay, thật sự dễ dàng cảm thụ giai điệu.
Một khúc kết thúc, hai người lần thứ hai cúi chào, sau đó tao nhã rời khỏi sân khấu, Lục Diễn như trước tôn kính nhường tiền bối đi trước.
Khán giả còn chưa cảm thấy thỏa mãn lần thứ hai hét lên “Encore”, nhưng lúc này đây không còn ai lên sân khấu, thẳng đến khi đèn trong nhà hát toàn bộ sáng lên, khán giả mới rốt cuộc tin lần này thật sự kết thúc, chỉ có thể vừa tiếc nuối lại vừa thỏa mãn mang theo cảm xúc riêng trở về.
Hoàn chương 72
.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: mấy ngày nay tra tư liệu rất nhiều, mệt mỏi quá.
Về nội dung cụ thể buổi diễn tẫu, tất cả đều là kết quả của việc tra cứu trên baidu, nếu có chỗ không hợp lý xin thứ lỗi, đã cố hết sức, vẫn là câu nói kia, không cần để ý chi tiết này đó. Đủ cool đủ thích đủ suất thì tốt rồi. Đối với vài đoạn miêu tả nhạc khúc, hẳn là thực dễ dàng nhìn ra, đặc biệt vài câu chuyên nghiệp kia, đều là do baidu tỷ tỷ, bởi vì số lượng từ ít, hẳn là không đủ trình độ sao chép, bất quá nếu có người cảm thấy không ổn cũng có thể chỉ ra, ta sẽ sửa chữa.
Hy vọng mọi người sẽ thích ^^
.
Vãn Hồi Vãn Hồi - Phi Sát