Nên coi những thất bại trong quá khứ là động cơ để hành động, chứ không phải lấy đó làm lý do để bỏ cuộc.

Charles J. Given

 
 
 
 
 
Tác giả: Phi Sát
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 125
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 380 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:23:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 71
ôm nay phân cảnh phải quay chính là khi nam nữ nhân vật chính năm đó bắt đầu hẹn hò.
Dùng xong bữa sáng, Lục Diễn trực tiếp đưa Tô Mạc đến phim trường, đem tới chỗ Tống Huy rồi dặn dò cậu chăm sóc người cho tốt, Tô Mạc cười với hắn, “Anh mau đi đi, em sẽ tự chiếu cố bản thân.”
Lục Diễn “Ừ” một tiếng, trộm nhéo nhéo bàn tay anh, mới rời đi.
Tô Mạc tận lực chọn nơi không bị người chú ý, nhìn Lục Diễn vừa đi vừa mỉm cười chào hỏi mọi người, mỗi người đụng tới hắn cũng đều là vẻ cung kính mang theo thân thiết, người đàn ông này, thật sự rất có mị lực. Tô Mạc không khỏi nhẹ nhàng gợi lên khóe môi.
Rất nhanh nam nữ chính đã trang điểm xong, ánh sáng, máy quay, đạo cụ tất cả đều vào vị trí, hai nhân vật chính cũng đứng vào chỗ, chờ đạo diễn ra hiệu sẽ bắt đầu.
Tô Mạc cảm thấy quay phim cũng là chuyện rất thú vị, một giây trước còn bình tĩnh lạnh nhạt, nhưng có thể theo yêu cầu của kịch bản mà giây tiếp theo liền lâm vào điên cuồng, bản thân và nhân vật, chỉ cách nhau một màn ảnh.
Chỗ Tô Mạc đứng vừa lúc đối diện Lục Diễn, khiến anh có thể tinh tường nhìn thấy động tác và biểu tình của hắn.
Lục Diễn ngay từ đầu còn thản nhiên, khóe miệng khẽ cười nhạt, Tô Mạc tựa hồ còn cảm giác được ánh mắt của hắn như vô tình như cố ý mà lướt qua bên này, không biết có nhìn thấy mình đứng ở chỗ này hay không.
Đạo diễn hô một tiếng “Action”, biểu tình Lục Diễn lập tức thay đổi, kích động lại có chút khẩn trương, khẩn trương lại ẩn chứa hưng phấn, còn có một chút do dự thấp thỏm, giống như một thiếu niên mới yêu lần đầu. Ngón tay buông hai bên người Lục Diễn hơi hơi mở ra, lại không tự giác mà siết chặt, giờ phút này trong mắt của hắn chỉ có cô gái cúi đầu đứng trước mặt, hắn giật giật môi, mang theo chờ đợi, cố lấy dũng khí, “Vu Cẩm, anh thích em, em đồng ý hẹn hò với anh nhé?”
Cô gái không trả lời, không gật đầu hay là lắc đầu, trầm mặc khiến biểu tình của Lục Diễn trở nên nôn nóng cùng nghi hoặc, rõ ràng đối phương cũng thích mình mà, hắn liếm liếm môi, lần thứ hai thăm dò khẽ gọi, “Vu Cẩm?”
Lần này cô gái nhanh chóng gật đầu, thấp giọng nói, “Em cũng thích anh, em đồng ý.”
Tô Mạc không nhìn thấy vẻ mặt nữ diễn viên đưa lưng về phía anh, nhưng anh tinh tường thấy rõ ánh mắt Lục Diễn phút chốc sáng ngời, đồng tử hơi hơi mở lớn, lộ ra tươi cười rạng rỡ hạnh phúc.
Tô Mạc nghe được trái tim mình “Thịch” một tiếng, sau đó rất nhanh khiêu đập dữ dội. Người đàn ông này, ảnh hưởng với mình so với trong tưởng tượng còn lớn hơn rất nhiều, nhất cử nhất động của hắn, mỗi một cái nhíu mày hay một nụ cười của hắn đều có thể dễ dàng ảnh hưởng đến tâm tình của mình.
Tô Mạc chưa từng thấy Lục Diễn lộ ra biểu tình như vậy trước mặt anh, hắn luôn luôn là vẻ bình tĩnh, thong dong, tao nhã, cho dù là thời khắc hắn quyết định cùng anh một chỗ, cũng không kích động như vậy.
Lúc này Lục Diễn hai tay đã có chút khẩn trương mà đặt trên vai nữ chính, chậm rãi cúi đầu, ánh mắt khép hờ, lông mi thật dài tựa hồ có một chút bất an mà run run, dần dần mà hai khuôn mặt sát vào nhau, càng lúc càng gần, cho đến khi dừng lại ở một góc độ vi diệu. Tuy rằng không chính diện nhìn thấy, Tô Mạc cũng hiểu được bọn họ đang hôn môi. Đây không phải là thực tự nhiên sao? Vừa mới xác định tình ý, chung quy sẽ không kìm lòng nổi muốn làm chuyện càng thân mật để chứng minh đó không phải một hồi mộng đẹp.
Tô Mạc ngừng thở, biểu tình trên mặt đã cứng đờ, cảm thấy tốc độ tim đập có chút không bình thường, một loại cảm xúc chưa bao giờ lĩnh hội nảy lên trong lòng, từ khi bắt đầu quay phim, ánh mắt Lục Diễn chưa từng một lần lệch khỏi quỹ đạo, tựa như chú định ở trên người nữ chính.
Anh đột nhiên xoay người không muốn nhìn nữa, vội vã ra ngoài.
Tống Huy vẫn luôn đứng bên cạnh vội vàng theo kịp, có chút bất an thấp giọng kêu, “Tô đổng?”
Tô Mạc cũng không quay đầu lại, trực tiếp quăng một câu, “Tôi qua bên kia một chút, cậu đừng theo tôi.”
Tống Huy đành phải ngừng lại, quay đầu nhìn đôi nam nữ còn đang ôm nhau, như có điều suy nghĩ.
Lục Diễn hôm nay cảm xúc đặc biệt tốt, trước khi quay phim hắn biết Tô Mạc ở đối diện nhìn, như có như không mà liếc về chỗ anh vài lần. Nghĩ đến nội dung sắp đóng, hắn có chút chờ mong, không biết Tô Mạc có phản ứng gì hay không.
Sau khi chấm dứt cảnh quay, Lục Diễn lập tức điều chỉnh cảm xúc, đem mình tách khỏi thế giới của Kỷ Phong. Diễn xuất của hắn hiện tại đã vô cùng thuần thục, không cần nhìn hoặc là nghĩ cái gì mới có thể nhập vào nhân vật, nhưng hắn cũng không thể phủ nhận, bị Tô Mạc nhìn như vậy, trong lòng có chút phấn khởi lạ thường.
Tiến vào trạng thái quay phim Lục Diễn quên mình là ai, chờ đến khi nghe tiếng ‘cắt’, hắn nhìn về nơi vừa rồi, lại không có người hắn chờ mong ở đó.
Lục Diễn hơi nhíu mày, nói một tiếng cùng đạo diễn, đi tới chỗ Tống Huy.
“Người đâu?” Đến trước mặt Tống Huy, Lục Diễn hạ giọng hỏi.
Tống Huy chỉ chỉ phương hướng vừa rồi Tô Mạc rời đi, “Đi về bên kia.”
Lục Diễn gật gật đầu, chuẩn bị theo sau.
Tống Huy lại thấp giọng nói một câu, “Lục ca, Tô đổng giống như không quá cao hứng.” Nói xong, nhìn về phía Điền Duyệt, ý tứ đã cực kỳ rõ ràng.
Lục Diễn lại nở nụ cười, vỗ vỗ vai cậu, “Yên tâm đi.”
Thời điểm Lục Diễn tìm được Tô Mạc, anh đang tựa vào một thân cây trầm tư, thân cây thô to, từ phía sau nhìn không thấy bên này có người.
Lục Diễn không quanh co lòng vòng, nói thẳng, “Tống Huy nói em hình như không vui, làm sao vậy?”
Tô Mạc lắc đầu, “Không có gì.”
Lục Diễn không nói lời nào, chỉ nghiêm túc nhìn anh.
Tô Mạc thở dài, đứng thẳng thân thể, nhìn lại Lục Diễn, “Em quả thật có chút không vui. Em biết đây là công việc của anh, em cũng cho rằng em không để ý. Nhưng mà… nhìn thấy anh cùng người khác hôn môi, trong lòng em có chút khổ sở, không thoải mái.”
“Xin lỗi,” Tô Mạc gục đầu xuống, “Em không nên để ý nội dung công việc của anh.”
Lục Diễn nhẹ nhàng nâng cằm anh, để anh có thể thấy rõ vẻ mặt của mình, trong mắt của hắn, trên mặt hắn đều mang theo ý cười, “Không cần nói xin lỗi, em để ý, là bởi vì trong lòng em có anh, em yêu anh, anh thật sự rất vui. Nếu em không chút phản ứng, anh hẳn là phải cảm thấy khổ sở.”
Hai tay Lục Diễn ôm mặt anh, đặt anh tựa trên thân cây, trán kề trán, nhẹ nhàng nói ra lời chứa đầy dục vọng chiếm hữu, “Bởi vì anh chỉ cần tưởng tượng em hôn người khác, anh sẽ muốn giết người.”
Tô Mạc giương mắt nhìn hắn, nghiêm túc nói, “Em vĩnh viễn sẽ không.”
“Xin lỗi, anh không thể cho em lời hứa đồng dạng.” Lục Diễn thở dài.
“Không cần xin lỗi,” Tô Mạc vươn tay vuốt ve cổ hắn, “Đây là công việc của anh, em có thể hiểu được.”
Tuy rằng để ý, nhưng sẽ thấu hiểu, đây là Tô Mạc.
Lục Diễn liền theo tư thế này hôn lên môi anh, môi vừa chạm, Tô Mạc đột nhiên đẩy hắn ra, khẽ nhíu mày, “Có vị dâu tây.”
“A…” Lục Diễn nở nụ cười, “Thật sự xin lỗi, mỗi lần anh đều nghiêm túc súc miệng, vừa rồi vội vã đến tìm em, chưa kịp. Như vậy, xin mời Tô đổng giúp anh tiêu độc đi, khiến anh chỉ có thể lưu lại hương vị của em.” Câu nói sau cùng, cơ hồ là dán vào màng tai mà nói, ấm áp thì thào.
Tô Mạc không chút khách khí mà cắn môi hắn, một lần lại một lần nhấm nháp cánh môi, một chỗ cũng không quên. Hành vi có chút trẻ con khiến Lục Diễn nhịn không được khẽ bật cười, bởi vì miệng bị ngậm phát không ra tiếng, tiếng cười âm ỉ trong ***g ngực bắt đầu chấn động, thẳng đến nơi cổ họng. Liếm qua cánh môi, đầu lưỡi liền tiến vào, lúc này đây Lục Diễn không mặc kệ nữa, rất nhanh đảo khách thành chủ, giữ chặt đầu lưỡi đối phương chơi đùa trong khoang miệng.
Hai người hôn một hồi thân thể liền dán sát như nhập làm một, Tô Mạc bị nhốt giữa Lục Diễn cùng thân cây, trừ bỏ cái đầu, toàn thân không thể động đậy.
Chính lúc khó chia lìa, đột nhiên nghe được Tống Huy cất cao giọng nói một câu, “Ủa, Lý đạo diễn, sao chị lại ra đây.”
Hai người cả kinh, vội vàng tách ra, liếc nhau, đều có chút buồn cười cùng may mắn, nhất thời động tình, lại quên nơi này không phải chỗ có thể làm càn. May mắn Tống Huy thông minh, nhìn thấy hai người đều đi tới đây, đứng ở phía trước trông chừng, một khi có người tới, liền cao giọng nói chuyện nhắc nhở.
Hai người vội vàng chỉnh lý quần áo có chút hỗn độn, bình phục hô hấp. Chờ khi ngoài mặt hoàn toàn nhìn không ra khác thường, mới một trước một sau đi ra.
Vừa vặn có thể nhìn thấy bóng người, chợt nghe Lý Khi Hồng đang hỏi, “Lục Diễn đâu rồi? Cảnh tiếp theo có chỗ chị muốn sửa một chút, muốn tìm cậu ấy bàn bạc.”
Lục Diễn vừa lúc tiếp lời, “Lý đạo, em ở đây, có chỗ nào muốn sửa sao?”
“Là như thế này…” Lý Khi Hồng đang định nói, vừa quay đầu nhìn thấy hai người một trước một sau đi tới, ánh mắt liền bất động ở trên người Tô Mạc.
Lục Diễn cả kinh, chẳng lẽ bị nhận ra? Tô Mạc tuy rằng luôn làm việc kín tiếng, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không lộ diện, huống chi năm đó anh một tay gây dựng Tinh Không cũng gặp qua nhiều nhân vật trong giới.
Lý Khi Hồng âm thầm nhíu mày, chung quy cảm thấy người này có chút quen mặt, nhưng bất luận thế nào cũng nghĩ không ra đã gặp ở đâu, người xuất sắc như thế, nếu gặp qua, khẳng định sẽ không quên, đại khái có lẽ là ảo giác đi.
Nghĩ như vậy, Lý Khi Hồng liền bình thường trở lại, lúc này trong đầu đột nhiên linh quang chợt lóe, có ý tưởng vụt qua, vì thế nói với Lục Diễn, “Vị này là ai vậy?”
Lục Diễn nhẹ nhàng thở ra, xem chừng không nhận ra, liền cười nói, “Một người bạn của em, vừa lúc đi công tác gần đây, thuận tiện tới gặp em.”
Tô Mạc lễ phép gật đầu chào Lý Khi Hồng, “Chào chị.”
“Không biết cậu tên là gì?”
“Họ Tô.” Tô Mạc đáp, lễ độ nhưng không tính nói hết tên.
“Tô tiên sinh, chào cậu.” Lý Khi Hồng vươn tay.
“Xin chào.” Tô Mạc lần thứ hai đáp lại, lễ phép bắt tay với bà.
Lý Khi Hồng cũng là người thẳng thắn, trực tiếp liền mở miệng đề nghị, “Tô tiên sinh đại khái cũng biết, chúng tôi hiện tại đang làm phim, vừa vặn có một cảnh cần nhân vật xuất sắc giống Tô tiên sinh, không biết có thể mời cậu giúp đóng cảnh này hay không?”
Lý Khi Hồng nói rất khách khí, hơn nữa người bình thường đối với chuyện có thể xuất hiện trên phim ảnh khó mà từ chối.
Chính là Tô Mạc không phải người bình thường, cho nên anh tỏ vẻ xin lỗi mà mỉm cười, “Rất cảm ơn lời mời của chị, nhưng thật xin lỗi, tôi sẽ không đóng phim.”
“Cũng không cần diễn gì, chỉ là xuất hiện một chút thôi.” Lý Khi Hồng cũng không buông tha.
Tô Mạc đang định nói tiếp, Lục Diễn đã thay anh cự tuyệt, “Lý đạo, chỉ sợ vẫn không được, bạn của em không tiện xuất hiện trước công chúng.”
Lý Khi Hồng nháy mắt hiểu được, xem ra vị Tô tiên sinh này thân phận cũng không đơn giản, cũng đúng, anh thoạt nhìn cũng rất có khí chất, không giống thành phần tri thức hoặc là người giữ chức vụ cao. Nhưng bà vẫn chưa từ bỏ ý định mà tranh thủ, “Như vậy, nếu giấu mặt, chỉ cần một chút bóng dáng thôi, có thể chứ?”
Hai người liếc nhau, Lý đạo kiên trì như vậy bọn họ cũng thực khó cự tuyệt, huống chi Tô Mạc nghĩ đây hẳn là lần duy nhất anh có thể đồng thời xuất hiện trong cùng một bộ phim với Lục Diễn, tuy rằng chỉ là một bóng lưng, nhưng cũng vì thế mà gật đầu đáp ứng, “Vậy được rồi.”
Cảnh quay của buổi sáng hoàn thành, Lục Diễn tìm Lý đạo xin nghỉ, dù sao Lý Khi Hồng cũng gặp qua Tô Mạc, hắn liền ăn ngay nói thật, hiếm khi có bạn tới thăm, hắn muốn dành chút thời gian cho người ta, hy vọng Lý đạo có thể đồng ý.
Lý Khi Hồng đối với Tô Mạc tao nhã hữu lễ rất có thiện cảm, huống chi người ta còn vừa giúp bà, hơn nữa trong khoảng thời gian này tiến độ quay phim kỳ thật đã nhanh hơn dự tính, liền dứt khoát cho Lục Diễn nửa ngày nghỉ, đổi thành các cảnh quay một mình của nữ chính.
Giữa trưa hai người không tới nhận cơm từ đoàn phim, Lục Diễn mượn xe đạp từ chỗ đoàn phim, chạy đến siêu thị gần đó mua chút đồ, làm bữa cơm trong phòng nhỏ cho Tô Mạc, bởi vì nơi này rất khó mua được nguyên liệu nấu đồ Trung Quốc, liền mua vài thứ của Italy, dùng kiểu Trung Quốc mà nấu hai đĩa mỳ, cộng thêm canh cà chua khoai tây hầm thịt, hương vị rất ngon.
Giữa trưa nghỉ ngơi một chút, đến hơn ba giờ chiều, Lục Diễn ra ngoài một chuyến, không lâu sau, cửa liền truyền đến tiếng chuông leng keng, Tô Mạc mở cửa, có chút kinh ngạc, “Ở đâu ra cái này?”
Tay Lục Diễn dắt một cái xe đạp, là loại chỉ có thanh ngang phía trước không có chỗ ngồi phía sau, tiếng chuông vừa rồi chính là tiếng chuông của xe đạp.
Lục Diễn cười cười, “Đạo cụ đoàn phim thuê đấy, hôm nay không cần dùng đến, anh liền mượn. Lại đây, lên xe, anh đưa em đi hóng gió, phong cảnh vùng này không tồi, không khí rất trong lành, trong nước khó mà được hưởng thụ được đấy.”
Tô Mạc nhìn xe đạp không có chỗ ngồi phía sau, “Làm sao mà ngồi?”
Quả nhiên, Lục Diễn vỗ vỗ thành ngang phía trước, cười nói, “Em ngồi ở đây.”
Tô Mạc có chút khó xử, “Có thể được không?” Từ nhỏ đến lớn, anh ngay cả xe đạp đều chưa từng thử đi, cũng không ngồi phía sau cho ai chở, lại càng khỏi nói là thanh ngang phía trước.
Lục Diễn nghiêng đầu, trêu chọc, “Em không tin tưởng thể trọng của em, hay là không tin kỹ thuật của anh?”
Tô Mạc còn có chút nghi ngờ, Lục Diễn đã kéo anh qua, đẩy tới phía trước, “Thử xem, anh muốn mang em đi hóng gió.”
Tô Mạc không tiếp tục chần chừ.
Tuy rằng Tô Mạc khá gầy, nhưng dù sao cũng là người trưởng thành, thân thể cùng khung xương cao lớn, đương nhiên không có biện pháp so sánh với con gái mềm mại nhỏ xinh. Anh bị hai tay Lục Diễn vây giữa đầu xe cùng chỗ ngồi, hai người chen chúc, vì không che tầm mắt Lục Diễn, còn không thể không cố gắng lui thân mình, nói thật không chút thoải mái.
Nhưng khốn cảnh như vậy cũng làm cho anh có một loại cảm giác khác thường, ngoài việc quá mức mất thể diện, còn có chút ngọt ngào. Có điều anh vẫn lo lắng, “Nếu như bị người khác thấy thì sao?” Tư thế như vậy, nói là bạn thân nhất định không có ai tin.
Lục Diễn cười nói, “Không sao, chúng ta chỉ cần tránh người của đoàn phim là được, buổi chiều còn phải quay phim bọn họ đều không đi được. Về phần những người khác, nhìn thấy thì thấy, có sao đâu, dù sao cũng không biết chúng ta.”
“Ngồi vững nào, anh bắt đầu đây.” Lục Diễn nói xong, chân dài trên mặt đất đạp một cái, hai chân đều đặt lên pê-đan. Trọng lượng trước sau quá mức chênh lệch, lúc đầu còn chưa theo quan tính, đầu xe nghiêng ngã, Tô Mạc cũng bị lảo đảo theo, Lục Diễn đỡ lấy anh, phân phó, “Ôm eo anh.”
Tô Mạc liền lui thân thể gắt gao ôm eo hắn.
Lục Diễn chạy xe đạp quả nhiên tốt như lời hắn nói, rất nhanh liền ổn định thân xe, bon bon chạy đi.
Nơi này là vùng ngoại ô mặt đường bằng phẳng, không quá gập ghềnh, mặc dù chở theo một người, bởi vì quán tính cho nên cũng không tốn sức.
Rất nhanh, Tô Mạc liền cảm nhận được từng đợt gió thoải mái tự nhiên thổi qua, lướt qua mái tóc cùng vạt áo, ở trong gió bay múa.
Tô Mạc muốn động lại sợ ảnh hưởng đến Lục Diễn, đành phải tiếp tục nép vào, Lục Diễn ghé vào lỗ tai anh nói, “Có thể, không cần khẩn trương như vậy, em có thể thả lỏng, ngồi thẳng lên đi, ngắm cảnh ven đường nữa.”
Tô Mạc liền chậm rãi buông tay nãy giờ vẫn gắt gao ôm eo đối phương, một tay nắm lấy đầu xe, chậm rãi ngồi thẳng thân thể, người có hơi hơi ngửa ra sau, để Lục Diễn có thể nhìn đường. Chỉ là, dù sao không gian nhỏ hẹp, hai người mặt kề quá gần, hô hấp của đối phương đều có thể nghe rõ.
Lục Diễn cười ghé vào lỗ tai anh hỏi, “Cảm giác thế nào?”
“Thực thoải mái, rất thú vị.”
“Khi còn bé em từng đi xe đạp chưa?” Lục Diễn hỏi. Thanh âm tại bên tai lại bị tiếng gió vù vù lập tức đuổi đi xa.
Tô Mạc lắc đầu, “Chưa từng. Muốn đi đâu đều có lái xe đưa đi.”
“Ha ha, thật sự là cậu ấm nha.” Lục Diễn cười trêu chọc, “Vậy hiện tại cho em trải nghiệm một chút lạc thú bình dân. Em có thể thử buông tay ra, đón gió, không phải sợ, anh sẽ che chở em.”
Tô Mạc nghe lời buông tay ra, hơi hơi xoay người, mở rộng hai tay, đón gió ùa vào lòng, toàn bộ đầu cơ hồ đều dựa vào người phía sau. Cảm giác như thế quả nhiên khác lạ, tốc độ Lục Diễn không nhanh không chậm, từng cơn gió hòa với phong cảnh ven đường từ xẹt qua bên người, đây là thoải mái cùng sảng khoái mà xe thể thao mui trần cũng không thể cảm nhận được.
Đột nhiên, Lục Diễn buông hai tay, chỉ dựa vào hai chân đạp giữ cân bằng cùng khống chế phương hướng, Tô Mạc hoảng sợ, Lục Diễn đỡ lấy eo anh, nói, “Đừng sợ, cứ như vậy, mở hai tay, bảo trì cân bằng, đừng lo lắng, anh ở sau lưng em.”
Giọng nói của Lục Diễn xua tan bất an trong anh, Tô Mạc thuận theo mà mở ra hai tay, hai người vẫn duy trì tư thế như vậy đi một đoạn thật dài. Dọc theo đường đi không gặp nhiều người, nhưng mỗi một người mà họ gặp được đều sẽ có ánh mắt ngạc nhiên, thưởng thức thậm chí hâm mộ nhìn bọn họ, không có ai cảm thấy việc này có gì không tốt.
Rốt cục khi dừng lại, Tô Mạc học bộ dáng Lục Diễn không để ý hình tượng mà nằm lăn trên cỏ, cực kỳ thoải mái.
Đầu hai người kề sát nhau, há miệng thật to mà thở dốc, Lục Diễn cười nói, “Có vui không?”
“Rất vui, chưa từng cảm thấy vui như vậy.”
Lục Diễn ngồi dậy, thuận tay cũng kéo Tô Mạc theo, phủi đi bụi cỏ dính trên tóc anh, ôn nhu nhìn anh, “Có thời gian, anh thật muốn đưa em đi làm tất cả chuyện thú vị trên thế gian này.”
Tô Mạc nhìn ánh mắt của hắn, trái tim khẽ căng tràn trướng trướng, nói không nên lời, anh đột nhiên bắt lấy tay Lục Diễn, nuốt nước miếng, “Lục Diễn, anh… chúng ta… vĩnh viễn cùng một chỗ như vậy, được không?”
Lục Diễn trầm mặc một hồi, đột nhiên mỉm cười, “Tô đổng đây là đang cầu hôn sao?”
Tô Mạc cảm xúc đã bình phục lại, cũng nở nụ cười, “Như vậy, Lục tiên sinh có đáp ứng hay không?”
“Không được, anh không đồng ý.” Lục Diễn nghiêm túc đáp.
Tô Mạc sợ run lên, tươi cười bỗng chốc cứng đờ.
Lục Diễn giảo hoạt mỉm cười, “Loại chuyện cầu hôn này, phải do anh làm.”
Lục Diễn nghiêm túc nói tiếp, “Hãy cho anh một chút thời gian, chờ anh càng có tư cách đứng ở bên cạnh em.”
Tô Mạc cũng nghiêm túc, “Anh vẫn luôn có tư cách, cũng chỉ có anh mới có tư cách này.”
Thời gian hạnh phúc luôn luôn trôi nhanh, ngày hôm qua Tô Mạc tới Lục Diễn liền hỏi anh lần này có thể ở lại bao lâu, Tô Mạc tiếc nuối mà nói trước khi đi cũng đã mua vé máy bay trở về, là buổi tối ngày mai.
Cho nên ăn xong bữa cơm chiều, Lục Diễn liền lái xe đưa Tô Mạc tới sân bay, vốn Tô Mạc tỏ vẻ muốn để Tống Huy đưa đi là được rồi, Lục Diễn còn phải quay phim, đừng quá vất vả, nhưng mà Lục Diễn kiên trì, Tô Mạc cũng đành theo ý hắn.
Trên đường ra sân bay, hai người không nói thêm gì, cảm xúc suy sụp, không khí cũng có chút nặng nề.
Tuy rằng nói “Lưỡng tình nhược tại cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ”, nhưng mà chia lìa lâu, thật hận không thể có thể lúc nào cũng thời thời, khắc khắc cùng một chỗ.
(*)Tạm dịch: Hai người yêu nhau đã thật sự lâu dài, đâu cần cứ phải gặp nhau sớm sớm chiều chiều – Trích thơ: Thước kiều tiên – Tần Quán)
Chỉ là Tô Mạc làm chủ tịch của tập đoàn lớn, so với đại minh tinh như Lục Diễn còn bận rộn hơn nhiều, nửa năm qua, anh gần như đều ở nước ngoài, tương tư thành họa, cũng đã thành tật.
Lúc sắp sửa qua cổng an ninh, Tô Mạc xoay người nói với Lục Diễn vẫn luôn trầm mặc, “Mau trở về đi, chờ lúc anh diễn tấu, em nhất định sẽ trở về.”
Lục Diễn miễn cưỡng mà nở nụ cười, ôm lấy anh, thấp giọng nói, “Lên đường bình an.”
“Vâng.” Tô Mạc lên tiếng, đi qua cửa an ninh, còn quay đầu phất phất tay với Lục Diễn.
Mãi đến khi nhìn không thấy bóng dáng nữa, Lục Diễn mới xoay người trở về. Lúc này hắn đã thu hồi ánh mắt sầu não cùng không nỡ, con đường tương lai còn rất dài, mà bọn họ, còn có nhiều thời gian có thể cùng một chỗ.
Hoàn chương 71
☆,
Vãn Hồi Vãn Hồi - Phi Sát