Remember that great love and great achievements involve great risk.

Anonymous

 
 
 
 
 
Tác giả: Phi Sát
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 125
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 380 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:23:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 70
.
Kế tiếp quay phim cũng rất thuận lợi, đến chạng vạng đã kết thúc công việc, thậm chí so với mấy ngày trước đều sớm hơn.
Đến khi cảnh quay cuối hoàn thành, Lục Diễn chậm rãi thở phào một hơi, chẳng biết tại sao, sáng nay gọi xong cuộc điện thoại kia, trong lòng hắn vẫn luôn có chút kích động mơ hồ, chung quy cảm thấy có cái gì đó đặc biệt chờ mong sắp sửa phát sinh, cả ngày cũng đều phấn khởi khác thường. Cảm xúc như vậy cũng dẫn đến trạng thái diễn của hắn hôm nay đặc biệt tốt, thế cho nên hiệu suất toàn bộ đoàn phim đều đề cao.
Quả nhiên, đạo diễn vừa mới hô kết thúc công việc, hắn cũng mới vừa đi khỏi phim trường, Tống Huy liền chạy lại đây, thấp giọng nháy mắt nói với hắn, “Lục ca, có người tìm.”
Nhịp tim Lục Diễn đột nhiên gia tốc, cố gắng áp chế vui sướng cơ hồ muốn thoát ra, bình tĩnh hỏi, “Ở nơi nào?”
Tống Huy cười ha ha, trừng mắt nhìn, “Ở phòng Lục ca đấy.”
Lục Diễn không nói gì, lại không tự chủ được bước nhanh hơn, càng bước càng nhanh, sau đó gần như muốn chạy luôn, vứt Tống Huy xa tít đằng sau, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, em ấy thật sự đến, thật sự đến, thật sự đến…..
Thật muốn lập tức nhìn thấy em ấy, ôm chặt em ấy, hung hăng hôn em ấy, khiến em ấy không thở nổi, nhốt em ấy trong lòng ngực của mình, rất nhớ, rất rất nhớ….. Mơ mơ hồ hồ tựa như nghe Tống Huy ở phía sau nói gì đó, nhưng là, ai quản cơ chứ.
Mấy ngày nay quay phim đều tại ngoại ô, đoàn phim vì hiệu suất, toàn bộ cũng dọn đến ngoại ô. Ở nơi này không có khách sạn, chỉ có kiểu nhà trệt phục vụ cho du khách, đa số nhân viên đều là mấy người ở chung một phòng, chỉ có nam nữ chính được đãi ngộ đặc biệt, có thể một người một phòng.
Lục Diễn vội vã mở cửa, nhìn quanh một lần, cũng không thấy người nào, trong phòng vô cùng an tĩnh, hắn nhất thời khẩn trương, Tống Huy không có khả năng đùa giỡn hắn, vậy người đâu? Nghiêm túc nhìn lại một lần, rốt cục nhìn thấy một đầu sô pha lộ ra đôi chân.
Lục Diễn bất giác mỉm cười, động tác đóng cửa cũng đặc biệt cẩn thận, một chút thanh âm đều không phát ra. Nhẹ nhàng bước tới bên kia sô pha, Tô Mạc quả nhiên đang yên bình ngủ say, sô pha có chút chật hẹp có chút ngắn, thân thể của anh thon dài nằm ở mặt trên không quá thích hợp, cho dù hơi hơi cuộn tròn, chân vẫn lộ ra bên ngoài.
Lục Diễn không đánh thức anh, mà là chậm rãi ngồi xổm xuống, ôn nhu ngắm nhìn người trước mắt. Khi ngủ, gương mặt anh phá lệ nhu hòa, tựa như tháng năm tĩnh lặng, yên bình; nhưng mà Lục Diễn biết, thời điểm đôi mắt hẹp dài này mở ra, sẽ sắc bén, lãnh lệ như thế nào; nhưng khi đôi mắt ấy nhìn chăm chú vào chính mình, lại vĩnh viễn là ôn nhu, là thâm tình, là sâu thẳm không thể dứt ra được; còn có thời điểm ở dưới thân mình, sẽ lộ ra dáng vẻ mê ly, thất thần. Mỗi một loại biểu tình, đều khiến hắn yêu thích không thôi.
Lục Diễn cúi đầu, khẽ chạm vào mi mắt khép kín, nhẹ nhàng lướt qua hàng mi thật dài của anh, giống như bàn chải mềm quét qua đầu ngón tay mình, lan tỏa đến tận trái tim. Tại nơi bị hàng mi dài che giấu, đã có quầng thâm nhàn nhạt, không phải quá đậm, nhưng mà làn da anh trắng nõn, liền dễ dàng thấy được. Hắn tính thử thời gian, Tô mạc hẳn là sau cuộc điện thoại liền tới sân bay, như vậy tới nơi cũng tốn một phen sức lực. Vì không quấy rầy công việc của mình, mỗi một lần anh đột nhiên xuất hiện đều liên hệ trước với Tống Huy, thật sự là vừa cẩn thận lại vừa săn sóc, săn sóc đến mức Lục Diễn có đôi khi lại muốn nhìn một chút bộ dáng bốc đồng của anh.
Lục Diễn cuối cùng vẫn nhịn không được chạm vào đôi môi khẽ nhếch kia, vốn chỉ muốn nhẹ nhàng chạm một cái, nhưng mà đôi môi kia giống như có một loại ma lực, một khi lây dính liền không thể buông ra. Lục Diễn vươn đầu lưỡi cẩn thận miêu tả hình dạng xinh đẹp của cánh môi, tinh tế khẽ liếm, nhẹ nhàng vuốt ve. Có nháy mắt, hắn cảm thấy hành vi hiện tại của mình tựa hồ quá mức cuồng si, ra tay với một người ngủ say không hề phòng bị, sau đó suy nghĩ này rất nhanh đã bị cảm giác ngọt ngào hấp dẫn, đơn giản là vì tương tư đã quá lâu.
Vốn không tính xâm nhập, nhưng khi đối phương mỏng manh đáp lại, hắn liền triệt để khống chế không được. Lục Diễn cắn môi anh, hơi hơi mở mắt, không biết lúc nào Tô Mạc đã mở mắt ra, có lẽ là còn chưa thanh tỉnh, ánh mắt còn rất mê mang, hoàn toàn là dựa vào bản năng cùng thói quen mà đáp lại. Lục Diễn dưới đáy lòng cười trộm, Tô đổng như vậy thật đúng là đáng yêu chết đi được, hơn nữa, chỉ có một mình hắn mới có thể nhìn thấy.
Nếu đã tỉnh, vậy không cần tiếp tục nhẫn nại, Lục Diễn quỳ một gối xuống đất, thẳng thân mình, ôm hai má đối phương, đầu lưỡi luồn lách khắp mọi ngõ ngách, tiến quân thần tốc. Hai cái lưỡi trong cổ họng ấm áp chơi đùa cùng nhau, Tô Mạc rốt cục triệt để thanh tỉnh, anh không kinh ngạc với tình trạng trước mắt, ngược lại thực tự nhiên mà ôm cổ Lục Diễn, dây dưa càng sâu, toàn bộ thân trên của Lục Diễn cơ hồ đều đặt ở trên người anh.
Lúc chấm dứt còn có chút lưu luyến không rời, Lục Diễn nhẹ nhàng hôn lên đôi môi sưng đỏ của anh.
“Mệt không?” Lục Diễn khàn khàn cổ họng hỏi, hắn hỏi đương nhiên là vì chuyện Tô Mạc từ nơi thật xa tới đây, về phần vì sao đột nhiên đến, đến đây lúc nào, loại vấn đề này căn bản không cần hỏi.
“Không sao, em đã quen rồi.” Tô Mạc nhợt nhạt mỉm cười, anh nói quen dĩ nhiên là ám chỉ quen với bận rộn cùng bôn ba như vậy.
Lục Diễn có chút đau lòng, Tô Mạc là người luôn luôn kiềm chế, lại mệt đến mức chờ hắn cũng ngủ quên, đây tuyệt đối là quá mức mệt mỏi rồi.
Có thể là nhìn ra cảm xúc của Lục Diễn, Tô Mạc lại bỏ thêm một câu, “Đại khái là sắp được gặp anh, tâm tình nhất thời thả lỏng, cho nên mới ngủ đi.” Vừa nói vừa chuẩn bị ngồi dậy.
Lục Diễn đè lại bờ vai của anh, “Đừng đứng lên, anh giúp em xoa bóp.”
Lục Diễn đứng dậy ngồi vào trên ghế sa lông, để Tô Mạc gối đầu lên đùi hắn, hai ngón giữa cùng ngón áp út đè lên huyệt Thái Dương đối phương, nhẹ nhàng mà nhu ấn.
Tay nghề của Lục Diễn rất tốt, lực độ vừa phải, xoa ấn trong chốc lát, Tô Mạc thoải mái mà thở nhẹ một tiếng, hơi hơi than nhẹ. Lục Diễn mỉm cười, ghé vào lỗ tai anh hỏi, “Thoải mái như vậy sao?”
Tô Mạc liền theo tư thế hơi hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn lên, ý cười đọng nơi đáy mắt, “Lục tiên sinh phục vụ, đương nhiên là thoải mái.”
Lục Diễn bị ánh mắt câu nhân của anh hấp dẫn, hơn nữa lời này thật sự ái muội, cơ hồ có chút cầm giữ không được, cắn cắn vành tai anh, “Em còn như vậy, anh sẽ nhịn không được.”
Tô Mạc càng ngẩng đầu lên, ý cười càng sâu, thanh âm cũng tận lực đè thấp, “Nhịn không được, vậy không cần nhịn.”
“Em mệt như vậy…” Lục Diễn còn chưa nói hết, nhưng ý tứ thực rõ ràng.
“Không sao cả.” Tô Mạc nhẹ giọng, gần như là thì thầm, nhưng ý cười không giảm.
Lục Diễn thật sâu mà nhìn anh, “Em cứ như vậy, anh sẽ bị em chiều hư.”
Tô Mạc giơ tay lên, duỗi tay về phía trước, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn, đôi mắt anh sáng ngời, nghiêm túc nói, “Chiều hư mới tốt, như vậy, anh sẽ không thể rời khỏi em.”
“Anh đã không thể rời khỏi em rồi.” Lục Diễn cúi đầu, dùng chóp mũi chạm chóp mũi Tô Mạc, khẽ cọ.
Cuối cùng Lục Diễn cũng không làm gì.
Tình nhân dung túng, không phải lý do cho hắn không săn sóc.
Trong tình yêu không thể thiếu ***, nhưng mà trong tình yêu cũng không phải chỉ có ***.
Bữa tối là Tống Huy đưa tới, nơi này không tiện để tự nấu ăn mà cũng chẳng có thời gian, đoàn phim thống nhất gọi đồ bên ngoài, hương vị giống nhau. Lục Diễn cùng Tô Mạc đều là người của công việc, khi mà chân chính bận rộn, nào còn để ý đồ ăn ngon hay dở, có thể tạm thời ứng phó đói khát là đủ.
Lục Diễn cắt pizza trong hộp, biết Tô Mạc mặc dù sống nhiều năm ở nước ngoài cũng chỉ biết làm cơm Tây, nhưng không thích cơm Tây, “Không biết em đến, cái gì cũng không chuẩn bị, hôm nay muộn rồi. Ngày mai đến siêu thị gần đây mua một ít đồ, anh làm đồ ăn ngon cho em.”
Tô Mạc cười cười, “Nếu không có thời gian, không cần miễn cưỡng, em cũng không kén ăn, rất dễ nuôi.”
Lục Diễn hơi hơi nheo lại ánh mắt, ngón cái lau khóe môi anh, “Nhưng mà ăn không ngon, người nuôi sẽ đau lòng.”
Ăn xong bữa tối, nghỉ ngơi một lát, Tô Mạc lại đi ngủ trước.
Buổi sáng bận rộn với công việc, buổi chiều lại bay mấy tiếng tới đây, lại còn bị lệch múi giờ, vốn lúc này ở nhà đã là đêm khuya, Tô Mạc hiển nhiên cực kỳ mệt mỏi.
Buổi tối còn có một phân cảnh, chờ Tô Mạc ngủ say, Lục Diễn nhẹ nhàng đóng cửa lại, tới đoàn phim.
Vừa đến phim trường, Điền Duyệt liền chạy tới, “Này, nghe nói cậu có bạn đến thăm?”
Lục Diễn gật đầu, “Phải, làm sao chị biết?”
“Tiểu Trần nhìn thấy Tống Huy đi đón người, đưa đến phòng cậu rồi phải không?” Tiểu Trần chính là trợ lý của Điền Duyệt, là một cái cô gái trẻ có chút trầm ổn.
“Cậu ấy vừa lúc đi công tác gần đây, biết em quay phim chỗ này nên tới gặp em.” Lục Diễn đơn giản giải thích một chút.
“Hình như là một anh chàng đẹp trai a, đang làm gì, có đối tượng chưa?” Điền Duyệt tiếp tục nhiều chuyện.
“Khụ khụ”, Lục Diễn cười nhìn nhìn cô, “Cậu ấy đã có người yêu. Chị Điền Duyệt không giống người vừa thấy trai đẹp là có hứng thú mà, nhỉ?”
“Ha ha…” Điền Duyệt cười lớn, “Nếu như tố chất cao giống cậu, đương nhiên muốn nhanh chóng nắm bắt cơ hội, hiện tại cũng không phải là chỉ có nam theo đuổi nữ nha. Nhưng mà nếu đã có đối tượng, vậy thôi.” Điền Duyệt cố ý nhún nhún vai, làm bộ như thật đáng tiếc.
Lục Diễn khẽ cười, biết cô cũng chỉ là nhiều chuyện vui đùa một câu mà thôi, ảnh hậu Kim Mã, lại là mỹ nữ, chắc chắn không thiếu người có tố chất cao theo đuổi.
Buổi tối thời điểm hắn về phòng, Tô Mạc còn đang ngủ.
Trong phòng im ắng, giống như thường ngày, nhưng là có thêm hô hấp của một người, Lục Diễn cảm thấy trọn vẹn trái tim đều được lấp đầy. Nhẹ tay nhẹ chân đi rửa mặt đánh răng, thay áo ngủ, nâng một góc chăn chui vào. Tô Mạc ngủ cũng rất ngoan, sau khi ngủ, gần như sẽ không đổi tư thế, trước khi ngủ anh chỉ nằm một nửa giường, để lại cho Lục Diễn một nửa, lúc này vẫn y nguyên như vậy.
Đại khái là nghe được bên người có động tĩnh, Tô Mạc mơ mơ màng màng nghiêng người, miễn cưỡng mở mắt ra, lẩm bẩm, “Anh về rồi.”
Lục Diễn nhìn tóc anh có chút hỗn độn cùng đôi mắt díu lại không muốn mở, trong lòng mềm mại nhũn ra, hắn vươn tay ôm người vào trong ngực, thấp giọng nói, “Ừm, anh đã về, tiếp tục ngủ đi.”
Tô Mạc cọ cọ trong ngực hắn, lại nhắm mắt, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Lục Diễn còn chưa buồn ngủ, hắn cúi đầu, nhìn người trong ngực, khẽ vuốt ve sau cổ anh.
Hạnh phúc có phải hay không chính là như vậy, có một người, cùng mình một chỗ, mỗi ngày cùng ngủ, cùng nhau tỉnh lại. Khi nhìn thấy người ấy, lòng tràn đầy vui sướng; khi không thấy người ấy, lòng tràn đầy tương tư. Sẽ muốn vì người ấy, khiến bản thân mình trở nên tốt hơn, ưu tú hơn.
Lục Diễn biết, người yêu của hắn, so với hắn cường đại hơn nhiều lắm, cũng ưu tú hơn nhiều lắm, nhưng hắn vẫn hy vọng, mình có thể bảo vệ đối phương, cho đối phương thật nhiều. Là một người đàn ông, Lục Diễn không phủ nhận mình ở một số phương diện vẫn theo chủ nghĩa đàn ông, muốn trao cho người yêu một đôi tay kiên cố, một bến bờ bất cứ lúc nào cũng có thể lui vào. Để người yêu trở thành trách nhiệm và cũng là nghĩa vụ của hắn, Lục Diễn biết, bản thân còn phải cố gắng nhiều lắm.
Ngày hôm sau Tô Mạc thức giấc theo thói quen, so với bình thường không chênh lệch nhiều, mà bên người cũng trống không, ngay cả độ ấm cũng không còn, xem ra Lục Diễn đã dậy từ lâu.
Tô Mạc còn nhớ rõ tối hôm qua mơ màng tỉnh vài giây, đó là khi Lục Diễn nằm xuống bên cạnh.
Rửa mặt thay quần áo, Tô Mạc đẩy cửa ra, chợt nghe thấy giai điệu quen thuộc.
Thời gian còn rất sớm, sắc trời chưa sáng rõ, trước căn phòng là mảnh vườn nhỏ, nơi này mỗi phòng đều cách không xa, có lẽ là muốn hưởng thụ cái loại phong cảnh tự nhiên cùng dân dã này.
Lục Diễn đứng trên cỏ, nhắm mắt lại, hơi hơi nghiêng đầu, trên vai trái là cây đàn vi-ô-lông, một tay ấn giữ dây, một tay cầm vĩ, giữa ngón tay thon dài nhảy nhót thoát ra một chuỗi thanh âm, là bản《Lương chúc》.
Ánh sáng nhẹ nhàng xuyên thấu qua rừng cây nhỏ đọng lại trên người Lục Diễn, giống như phủ lên một tầng kim quang, cả người biến thành một vật phát sáng.
Biểu tình của Lục Diễn thực say mê, cũng thực hưởng thụ.
Tô Mạc nhìn đến ngây dại, cũng nghe đến ngây dại.
Anh sớm biết rằng Lục Diễn biết chơi vi-ô-lông, cũng từng xuyên qua màn hình TV xem hắn kéo đàn, cũng biết hắn sắp tham gia buổi diễn tấu, nhưng đây vẫn là lần đầu anh trực tiếp nhìn thấy Lục Diễn chơi đàn, loại cảm giác này, nói như thế nào nhỉ, tựa như biết rõ phía trước là một cơn lốc xoáy, lại không tự chủ được mà vẫn muốn lao vào.
Thẳng đến khi bản nhạc kết thúc, một chuỗi thanh âm cuối cùng cuốn theo ban mai rời khỏi dây đàn bay vút lên không trung, toàn bộ thế giới an tĩnh trở lại, sau đó mới nghe được tiếng chim hót và tiếng côn trùng kêu buổi sáng.
Lục Diễn nhắm mắt như trước, buông đàn xuống, duỗi thân thể một lát, lúc này mới chậm rãi mở mắt ra.
Hắn vừa mở mắt liền thấy được Tô Mạc đang nhìn hắn, cũng không quá kinh ngạc, mỉm cười, nói, “Dậy rồi?.”
“Ừ….” Tô Mạc lên tiếng, thoạt nhìn còn có chút ngơ ngác, giống như còn chưa tỉnh lại từ tiếng nhạc vừa rồi, ngừng chốc lát mới hỏi, “Đây là bản nhạc anh muốn trình diễn sao?”
“Đúng vậy,” Lục Diễn gật đầu, “Nhưng chỉ có thể kéo một đoạn ngắn, dù sao trình độ của anh còn chưa đủ để chống đỡ toàn bộ.”
“Anh chơi rất hay.” Tô Mạc nghiêm túc nói. Tuy rằng không làm âm nhạc, nhưng năng lực giám định và thưởng thức anh vẫn phải có. Làm một thương nhân thành công, phải giao tiếp với đủ loại người, nhà nghệ thuật hoặc là thương nhân đam mê nghệ thuật đều có, nếu cái gì cũng không hiểu, vừa dễ dàng làm trò cười, cũng sẽ bị người xem thường.
Tô Mạc không thể nói là đam mê nghệ thuật, nhưng từ nhỏ anh đã được tiếp xúc, lại hơi có chút thiên phú, ở phương diện giám định và thưởng thức, thậm chí anh có thể đạt đến mức chuyên nghiệp. Cho nên anh nói hay, chính là thật sự hay, cũng không bởi vì Lục Diễn là người yêu của anh mà anh mới khen ngợi.
Lục Diễn mỉm cười, “Em thích này bản nhạc này sao?”
Tô Mạc gật đầu, “Rất thích.”
“Đây là bản nhạc thầy anh năm đó thích nhất cũng chơi hay nhất, cho nên thầy Chu hy vọng anh có thể trình diễn nó. Anh cũng thích bản nhạc này, nhưng nó quá mức réo rắt thảm thiết, cũng không thích hợp với chúng ta, cho nên anh sẽ không tặng cho em, anh muốn tặng cho em, là cái này.”
Lục Diễn mỉm cười, một lần nữa nâng đàn lên vai, lúc này vang lên khúc nhạc càng uyển chuyển triền miên hơn, lần này hắn không nhắm mắt lại, mà là dùng đôi mắt chứa chan thâm tình chặt chẽ chăm chú nhìn Tô Mạc, không chỉ dùng âm nhạc, mà còn dùng ánh mắt của hắn, trái tim của hắn, thổ lộ tình ý với người hắn yêu.
Là 《Serenade》.
Tô Mạc khẽ mỉm cười, cả trái tim anh đều hòa tan tại khung cảnh tình yêu tràn đầy nắng sớm này.
____
Vãn Hồi Vãn Hồi - Phi Sát