A friend is someone who knows all about you and still loves you.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Tác giả: Phi Sát
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 125
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 380 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:23:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 69
ô Quyết chấn chỉnh lại, tà mắt liếc hắn, “Còn có một câu, nhân bất phong lưu uổng thiếu niên. Anh là đã tiến vào giai đoạn lão niên rồi.”
Lục Diễn cười như không cười, “Cậu là đang nói anh cậu, hả?”
Tô Quyết lần thứ hai mắc nghẹn. Bình thường đều là cậu làm cho người khác không lời nào phản bác, nhất là trước mặt Lý Nhiễm, cậu đều rất đắc ý, hiện giờ rốt cục có người khiến cậu nói không ra lời, tư vị này, thật không dễ chịu. Thôi thôi, không so đo với anh, ai bảo anh là “chị dâu” của tôi cơ chứ. Tô Quyết ở trong lòng yên lặng mà hậm hực.
Sau đó, hai người đàn ông chất lượng tốt nhất đều ở nơi này, số lượng phái nữ đến gần càng nhiều. Nhưng mà có Tô Quyết che ở phía trước, Lục Diễn cũng vui vẻ thoải mái. Hắn ngồi một bên uống chút rượu, ngẫu nhiên lộ ra vài cái mỉm cười, nhìn Tô Quyết bị vây trong một đám mỹ nữ hoặc cũng không hẳn là mỹ nữ chuyện trò vui vẻ, thành thạo, thỉnh thoảng nói vài câu, vừa chọc cho đối phương vui vẻ lại không có quá nhiều ái muội, đuổi đi một đám lại có một đám tới. Trong đó đa số là nữ, cũng có một ít là nam. Tô Quyết làm phó chủ tịch của Tinh Không, có lẽ không có nhiều người coi trọng, nhưng cậu lại là cậu hai của tập đoàn Tô thị, cho nên cơ hồ tất cả mọi người đều muốn tạo lập quan hệ.
Mãi đến khi chủ đề chính của bữa tiệc sắp bắt đầu, đám người mới dần dần tán đi, không còn tiếp tục tụ tập bên cạnh nữa, ngay cả Tô Quyết, cũng không khỏi nhẹ nhàng thở phào.
Lục Diễn giơ ngón tay cái lên, cười nói, “Mị lực của Tô tổng quả là phi phàm, thật sự khiến người ta mở rộng tầm mắt.”
Tô Quyết tức giận mà nhìn hắn, “Hôm nay bởi vì anh ở trong này, cho nên mới gấp bội.”
Lục Diễn cười ha ha, “Làm phiền Tô tổng rồi.”
Tô Quyết khẽ hừ một tiếng, “Tôi chính là vì anh hai thôi, đến lúc đó đừng nói tôi không chiếu cố anh.”
Lục Diễn cười càng vui vẻ, “Đúng đúng, cảm tạ Tô tổng chiếu cố.”
Ngày hôm sau trên các tờ báo giải trí đều nhắc đến chuyện Lục Diễn tham gia tiệc từ thiện của Phương Quỳnh, mà kết thúc một bộ phim truyền hình, Lục Diễn cũng đã chọn lựa được kịch bản điện ảnh tiếp theo.
Kỳ thật hắn vốn có thể không cần liều mạng như vậy, hiện giờ danh tiếng của hắn đã cao, cho dù nhất thời không có tác phẩm mới, cũng có rất nhiều chương trình và quảng cáo săn đón hắn, huống chi hiện tại hắn phải tập trung luyện tập cho buổi diễn tấu. Chỉ là Lục Diễn chưa bao giờ là thích làm người sống bằng tiền dành dụm, vĩnh viễn đều phải tiến về phía trước, hơn nữa đóng phim vốn là sự tình hắn cảm thấy hứng thú nhất, tuổi còn trẻ, sao có thể sợ vất vả khổ cực.
Lần này hắn nhận bộ phim điện ảnh về đề tài tình cảm lãng mạn, lại nói tiếp cũng có chút xót xa, đời trước đóng phim mười mấy năm, Lục Diễn chưa từng diễn qua vai nam chính cũng không có cơ hội trải nghiệm tình yêu trong phim, thậm chí chưa từng cùng nữ diễn viên nào đóng chung phân cảnh tình lữ. Đãi ngộ đời này thì lại cách biệt một trời, nhưng ngoại trừ bộ phim truyền hình《Mùa gió thổi》 thì đây là bộ phim điện ảnh lấy đề tài tình cảm nam nữ đầu tiên mà Lục Diễn tiếp nhận.
Tên phim là《Khi cánh hoa tàn》, đạo diễn là Lý Khi Hồng. Trong nước nữ đạo diễn nổi danh không có nhiều mà Lý Khi Hồng là người nổi bật nhất trong đó, sở trường hàng đầu của bà luôn luôn luôn là đề tài thiên về tình cảm lãng mạn.
Nhận đóng bộ phim điện ảnh này cũng là một lần cơ duyên, năm trước Lý Khi Hồng đã đưa ra lời mời với Lục Diễn, hy vọng hắn có thể đóng vai nam chính trong phim của bà. Nhưng lúc ấy Lục Diễn đã tiếp nhận《Mật lệnh tuyệt đối》, đành phải khéo léo từ chối.
Thế nhưng đoàn phim của Lý Khi Hồng xảy ra một số vấn đề, toàn bộ kế hoạch quay phim đành phải ngâm nước nóng, chờ đến khi bà có thể lần thứ hai tập hợp lại, nam nữ diễn viên chính đã mời trước đó cũng sớm nhận phim khác, vừa vặn lúc này Lục Diễn lại có thời gian, bà lập tức liền đưa ra lời mời.
Lục Diễn không cách nào cự tuyệt thành ý của bà, huống chi Lý Khi Hồng là nữ đạo diễn hàng đầu trong nước, phim của bà tuy rằng không thể nói rằng cực kỳ ăn khách, nhưng tuyệt đối là bộ phim hay, Lục Diễn sau khi xem qua kịch bản, liền đáp ứng.
Nội dung chính của《Khi cánh hoa tàn》kể về một đôi yêu nhau trải qua thất năm chi dương, tình cảm càng ngày càng nhạt, sinh hoạt cũng dần dần khuyết thiếu tình cảm mãnh liệt, hai người đều cảm thấy cuộc sống từng ngày dần trở nên vô vị, cả hai lý trí mà suy nghĩ, quyết định chia tay. Nhưng trước khi chia tay, nữ chính đề nghị hai người cùng đi du lịch tới nơi năm đó khi họ đính ước từng đến, coi như là một chuyến đi chia tay, nam chính cũng đồng ý.
Câu chuyện bắt đầu từ lúc này, bộ phim đan xen giữa quá khứ và hiện tại, hiện tại hai người mới lạ cùng đạm mạc đối lập mãnh liệt với lãng mạn thân mật khi xưa, quá khứ có bao nhiêu ngọt ngào, hiện giờ liền có bấy nhiêu châm chọc. Hai người ở nơi đây, cùng bước chung đường không ngừng nhớ lại lúc trước họ yêu nhau đến nhường nào. Đến ngày bọn họ quyết định triệt để chia tay, hai người cũng đã bứt dứt không nỡ, nhưng đủ loại băn khoăn cản trở dũng khí thổ lộ tiếng lòng. Một khắc cuối cùng, nữ chính xoay người rời đi, nam chính đột nhiên xông lên phía trước, ôm lấy cô, hai người rơi lệ, hôn nhau.
Cho nên cái này, có thể xem như là kết thúc mở.
Không phải một câu chuyện mới lạ, nhưng thủ pháp làm phim của Lý Khi Hồng đáng giá khiến người ta chờ mong. Mà nơi đính ước năm đó, chính là Roma. Bởi vậy bộ phim có một phần thời gian dài phải quay tại Roma, chuyện này đối với Lục Diễn hiện tại mà nói, không phải một tin tức tốt.
Sau khi hắn nói rõ tình huống với thầy Chu, ông tỏ vẻ có thể hiểu được, hơn nữa đến hiện tại, Lục Diễn đã không cần chỉ đạo thêm nhiều, chỉ cần thường xuyên luyện tập là được, cho nên ra nước ngoài quay phim cũng sẽ không chậm trễ cái gì, Lục Diễn lúc này mới yên tâm đi theo đoàn phim.
“Sắc trời nhàn nhạt, đã là ngày cuối cùng, đi chung đường cũng đã đến điểm cuối, giống như tình yêu của bọn họ. Nơi này là khởi đầu, cũng là kết thúc.
Kỷ Phong nhìn Vu Cẩm đắm chìm trong nắng sớm, theo động tác cô xoay người mái tóc hơi hơi phập phồng, giống như sợi dây trên cổ cầm xa xưa, tại nhiều năm sau, lại một lần nữa kích thích trái tim của hắn, nhưng mà hắn đã không có dũng khí giống như năm đó, thẳng thắn thành khẩn mà nói ra suy nghĩ trong lòng.
Ánh mắt Kỷ Phong phức tạp, hắn tựa như có ngàn vạn lời muốn nói, cuối cùng cũng chỉ hóa thành một tiếng thở dài mỏng manh, hắn nhìn Vu Cẩm, trong mắt đích xác là lưu luyến cùng không nỡ, ngay cả Vu Cẩm tính tình hồn nhiên cũng thấy rõ được, nhưng mà cô cũng không biểu hiện gì.
Kỷ Phong miễn cưỡng nhếch khóe miệng, ‘Phải đi rồi sao?’
‘Vâng…’ Vu Cẩm khẽ lên tiếng, nhưng không lập tức cất bước, hai người nhìn nhau thật lâu, Vu Cẩm rốt cục vẫn hỏi, ‘Anh không có gì muốn nói với em sao?’
Đôi môi Kỷ Phong run lên, muốn nói lại thôi, cuối cùng chua xót mà phun ra mấy chữ, ‘Chăm sóc tốt bản thân.’
Nụ cười của Vu Cẩm cứng đờ, vẻ mặt vô cùng miễn cưỡng, gật đầu, không nói gì nữa, xoay người rời đi.
‘Vu Cẩm!’ Kỷ Phong đột nhiên lớn tiếng kêu lên.
Vu Cẩm vừa quay đầu lại.
Kỷ Phong xông lên ôm lấy cô.
Hai người gắt gao ôm siết.
Kỷ Phong cúi đầu, tìm kiếm bờ môi Vu Cẩm, dùng sức mà hôn lên. Trong tia nắng ban mai họ quyến luyến hôn môi, giống như đây là một lần cuối cùng trong đời.
Không biết từ đâu và từ lúc nào, nước mắt chậm rãi chảy xuống từ đôi mắt nhắm chặt, dừng ở đôi môi cả hai, không rõ là mùi vị như thế nào.”
Bộ phim kết thúc ở cảnh này, có điều khi quay phim thì cũng không theo trình tự nội dung kịch bản.
Sáng sớm ở Roma tiết trời nhẹ nhàng khoan khoái, cỏ cây thơm ngát hòa quyện trong không khí, nhẹ nhàng lan tỏa, hít vào đều đặc biệt nâng cao tinh thần.
Phân cảnh cuối này họ phải diễn ba lần, cũng không phải Lục Diễn cùng nữ chính NG, mà là vì đạo diễn muốn mọi thứ hoàn hảo, cũng muốn lấy được góc độ đẹp nhất.
Khi quay phim kết thúc, Lục Diễn tiếp nhận ly nước Tống Huy đưa tới, nghiêm túc súc miệng.
Điền Duyệt đóng vai nữ chính tiến lại gần nói, “Hôm nay chị không son môi a, chỉ thoa chút son dưỡng thôi, vị cam, thế nào?”
Lục Diễn thản nhiên nói, “Có chút không thích.”
Điền Duyệt nghiêng đầu, chỉ chỉ ly nước trên tay hắn, cười nói, “Cậu như vậy, sẽ làm chị nghĩ cậu chán ghét chị đó, tiền bối như chị sẽ cảm thấy rất đau lòng nha~”
Lục Diễn khẽ nhíu mày, “Quả thật không thích hương vị kia.”
Điền Duyệt cố ý nói, “Vậy lần sau chị đổi vị khác, dâu tây thế nào?”
Lục Diễn nhướng nhướng mày, “Như nhau.”
Điền Duyệt ‘ồ’ một tiếng, cô nở nụ cười, “Cho nên nói, không phải bởi vì vị gì, mà là bởi vì đối tượng, phải không.”
Lục Diễn thản nhiên đáp, “Không sai.”
“Cậu cũng quá thành thật, không sợ chị giận sao?” Điền Duyệt cố ý nghiêm mặt.
Lục Diễn mỉm cười, “Bởi vì chị Điền Duyệt thích nghe nói thật.”
“Ha ha, cậu cũng rất biết cách nói chuyện nha, như vậy chị chẳng thể giận cậu nổi.” Điền Duyệt cười nói, “Có điều vừa rồi, một chút cũng không cảm thấy cậu không tình nguyện, chị thiếu chút nữa cho là cậu thật sự yêu chị đó, không hổ là ảnh đế Cannes.”
“Diễn xuất của ảnh hậu Kim Mã cũng khiến người khác phải thán phục.” Lục Diễn có qua có lại.
Điền Duyệt lớn hơn Lục Diễn mấy tuổi, ra mắt lại sớm hơn hắn, vài năm trước đã là ảnh hậu Kim Mã, tính cách cô cởi mở, có phần hợp với Lục Diễn, bình thường thì thích đùa giỡn mà tự xưng tiền bối với hắn.
Lục Diễn cảm thấy nói chuyện với cô cũng không có gì phải câu nệ.
“Nghe nói cậu có bạn gái?” Tính tò mò mọi người đều có, ảnh hậu Kim Mã cũng không ngoại lệ.
Lục Diễn chỉ cười, “Là người yêu.”
“Cô ấy là người trong giới sao?” Điền Duyệt không nghe ra, tự động cho là như nhau.
“Không phải.”
“Vậy…” Điền Duyệt tròng mắt chuyển chuyển, cười nói, “Cậu cùng cô gái khác đóng cảnh hôn, cô ấy không để ý sao?”
“Đây là công việc, em ấy hiểu được.”
“Ai, miệng nói như vậy, trong lòng không hẳn nghĩ vậy, phụ nữ đều rất keo kiệt, cậu không hiểu đâu.” Điền Duyệt nói lời thấm thía.
“Có lẽ…” Lục Diễn không cho là đúng, trong lòng bỏ thêm một câu, em ấy cũng không phải phụ nữ mà.
“Nhưng mà, nếu là chị có người yêu đẹp trai như vậy, dẫu anh ấy có cùng người khác hôn môi chị cũng sẽ nhẫn nhịn.” Điền Duyệt cười nói.
“Nhìn không ra đó, chị Điền Duyệt hào phóng như vậy.” Lục Diễn trêu chọc.
“Đây là phải tùy đối tượng, tôi cũng không hào phóng vậy đâu.” Điền Duyệt nghiêm túc nói.
Rất nhanh trợ lý của Điền Duyệt tới kéo cô đi ăn sáng, Lục Diễn nhìn bóng dáng cô, nghĩ tới cuộc trò chuyện vừa rồi, không biết tại sao, tâm tư khẽ động.
Tống Huy cũng đưa tới bữa sáng, Lục Diễn lại khoát tay, một mình về khoảng đất trống phía sau.
Chờ đến lúc xung quanh không có người, hắn liền lấy điện thoại di động ra, nơi này tầm nhìn trống trải, căn bản không cần lo lắng sẽ không cẩn thận bị nghe lén. Hắn nhanh chóng bấm dãy số quen thuộc, tiếng chuông vang lên hai cái đã có người nghe, bởi vì lệch múi giờ, bên kia hiện tại đang là giữa trưa.
Bên kia ngược lại có chút kinh ngạc, “Hôm nay sao gọi sớm vậy?”
Bọn họ mỗi ngày đều gọi điện hoặc là nhắn tin, nhưng bình thường đều là vào buổi chiều bên chỗ Lục Diễn, bên kia sẽ đúng vào buổi tối.
“Không còn sớm, vừa mới quay xong một cảnh…” Lục Diễn hạ giọng cường điệu một chút, “Là cảnh hôn cuối phim.”
“Ừm.” Bên kia lên tiếng.
Phản ứng thực bình thường, nhưng Lục Diễn lại ma xui quỷ khiến mà hỏi một câu, “Anh cùng người khác hôn nhau, em không để ý sao?”
“Đây là công việc của anh, em hiểu được. Anh yên tâm, em sẽ không để bụng.” Bên kia Tô Mạc nghiêm túc nói.
Quả nhiên nói y hệt hắn, người yêu mình thật sự thấu tình đạt lý, Lục Diễn nghĩ. Chính là, sao lại cảm thấy trong lòng có chút khó chịu. Chẳng lẽ là vì lời Điền Duyệt mà bị ảnh hưởng?
Bên này Lục Diễn trầm tư chốc lát, điện thoại đầu kia lại có chút khẩn trương, “Làm sao vậy, Lục Diễn, sao anh không nói?”
“Ừ….” Lục Diễn thấp giọng đáp lại, sau đó có chút suy sụp, “Anh rất nhớ em.”
Lục Diễn tinh tường nghe được hô hấp bên kia lập tức dồn dập, thật lâu sau, mới thấp giọng đáp, “Em cũng rất nhớ anh.”
Tưởng tượng ra phản ứng đối phương, tâm tình Lục Diễn lại sung sướng hẳn lên, nhìn mặt trời dần dần nhô cao, trong mắt đều là ý cười, “Thật muốn cho em cũng nhìn thấy mặt trời mọc bên này, đẹp lắm.”
Bên kia trầm mặc một hồi, kiên định nói, “Sẽ có cơ hội.”
Hoàn chương 69
☆,
Vãn Hồi Vãn Hồi - Phi Sát