Thất bại lớn nhất là thất bại trong việc cố gắng.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Tác giả: Phi Sát
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 125
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 380 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:23:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 58
.
Lục Diễn chỉ là hơi hoảng thần cảm khái một chút, một lát sau liền phục hồi lại tinh thần, hắn đối với người đàn ông trước mắt này không có nhiều suy nghĩ, hết thảy nhiệt tình cùng chờ đợi đều chết ở hoàng hôn năm hắn sáu tuổi kia. Lục Diễn và mẹ là cùng một kiểu người, đối với người đã từng vứt bỏ bọn họ tuyệt đối sẽ không quay đầu lại, mà Lục Diễn so mẹ càng may mắn hơn ở chỗ, hắn còn chưa kịp sinh ra tình cảm với người đàn ông này cũng đã tự mình chặt đứt sợi dây ràng buộc.
Cho nên hiện tại hắn có thể bình tĩnh chờ đợi phản ứng của ông ta.
Nếu là một người ngoài đến xem xét, kỳ thật Kha Chính Trạch coi như là một người đàn ông không tệ, có diện mạo cùng gia thế, quản lý một công ti lớn, không có quá nhiều chiến tích nhưng cũng có thể xem như xây dựng căn cơ vững chắc. Tính tình tốt, tính cách ôn hòa, thế cho nên thả cho trợ lý thành thói cao ngạo không coi ai ra gì như gã đứng ngoài kia. Một người vợ xinh đẹp, một đứa con trai trong mắt người ngoài coi như ưu tú. Mà quan trọng nhất là nhiều năm qua đều không ngoại tình, cũng không có bất luận quan hệ bất chính nào. Đại để người chồng lý tưởng trong lòng của đa số phụ nữ chính là cái dạng này.
Chỉ tiếc trong mắt Lục Diễn sớm đã cho ông ta danh hiệu kẻ phụ tình, tự nhiên không có ấn tượng tốt, cái gọi là ôn nhu trong mắt của hắn chẳng qua chỉ là đại diện cho sự nhu nhược.
Ông ta đại khái cũng là muốn xem thử phản ứng của Lục Diễn, là kích động, phẫn nộ hay là oán hận? Đáng tiếc cái gì đều không có. Lục Diễn bình tĩnh đến mức không giống như là đang gặp mặt người cha chưa từng thấy qua của mình, mà chỉ như một người dưng xa lạ. Trên thực tế, trong mắt Lục Diễn, ông ta quả thật chính là một kẻ xa lạ, mà ông cũng không biết, kỳ thật Lục Diễn đã từng thấy ông…. vào một buổi chiều thật lâu thật lâu trước kia.
Ông ta rốt cục nhịn không được mở miệng trước, có chút không xác định mà hỏi, “Con biết ta là ai không? Mẹ con đã từng kể cho con về chuyện của ta sao?”
Phản ứng của ông ta khiến Lục Diễn cảm thấy có chút buồn cười, chẳng lẽ ông ta nhiều năm như vậy đều tại tự cho là đúng, cho tới giờ khắc này mới bắt đầu hoài nghi sao? Nhưng Lục Diễn cũng không có tính toán vòng vo với ông ta, nói thẳng, “Tôi biết. Mẹ tôi chưa bao giờ giấu giếm bất cứ chuyện gì.”
Ông ta khẽ thở phào một hơi, gật gật đầu, “Ta chỉ biết, bà ấy không phải người như vậy.”
Lục Diễn lại cảm thấy thực nực cười, thật muốn lột mặt nạ của người đàn ông trước mặt hỏi xem ông ta đã cho mẹ là hạng người gì.
Ông ta do dự một chút, khẽ gọi, “Tiểu Diễn….”
“Kha tiên sinh,” Lục Diễn lập tức ngắt lời, “Tôi cảm thấy chúng ta hình như không quen thân đến vậy, cho nên ông tốt nhất vẫn gọi tên đầy đủ đi, Lục Diễn.”
Mặt ông ta đỏ lên một chút, “Ta cũng không muốn vứt bỏ hai người, ta vẫn luôn muốn đi gặp con, là mẹ con không cho, ta cũng không muốn kích thích bà ấy.”
“Nói như vậy, tất cả đều là lỗi của mẹ của tôi?” Lục Diễn nhướng mày.
Vẻ mặt ông ta có chút xấu hổ, “Ta không phải ý đó.”
“Như vậy sau khi mẹ qua đời thì sao? Ông vì cái gì như trước không tới tìm tôi?” Lục Diễn xin thề hắn thuần túy là xuất phát từ tò mò, chỉ muốn nghe xem người này sẽ đưa ra lí do như thế nào.
“Khi đó ta muốn đi đón con nhưng vợ ta biết chuyện này, gây gổ một hồi với ta, còn sinh bệnh nữa. Ta tìm người điều tra qua, một mình con sống cũng rất tốt, hơn nữa ta vẫn luôn cho hai mẹ con con tiền….” Nói đến vế sau thanh âm dần dần thấp xuống.
Lục Diễn trong lòng cười lạnh một tiếng, đã không muốn nói cái gì nữa. Chỉ là cảm khái năm đó mắt nhìn người của mẹ thật sự quá kém, sao lại coi trọng người đàn ông như vậy cơ chứ.
Ông ta lại nói tiếp, “Kỳ thật lần này, ta là nghiêm túc muốn cho con về Kha gia, chính là còn chưa kịp tuyên bố, để cho Dư Chước vô ý biết được, có lẽ nó tạm thời không tiếp nhận được đột nhiên lại có một người anh trai, cho nên nhất thời xúc động. Sự tình lần này ta đều đã biết, là Dư Chước không đúng trước, con là anh trai, giáo huấn nó một trận cũng là đương nhiên, tuy rằng có chút nặng tay, Dư Chước bây giờ còn nằm ở trong bệnh viện, có điều ta cũng sẽ không trách con….”
Lục Diễn tu dưỡng dù tốt bao nhiêu cũng nhịn không được muốn trợn trắng mắt, thật sự nghe không nổi nữa, ngắt lời, “Kha tiên sinh, vui lòng ăn nói cẩn thận. Mẹ của tôi chỉ có một đứa con là tôi, tôi không có anh em. Mặt khác, ông cũng không hỏi qua tôi, làm sao ông biết tôi có nguyện ý về Kha gia hay không.”
“Con vì cái gì mà không đồng ý.” Ông ta khó hiểu, “Ta vốn là muốn chờ con tốt nghiệp đại học sẽ cho con về công ty công tác, nhưng cố tình con lại chạy đi đóng phim. Thích đóng phim thì đóng vậy, hiện tại địa vị xã hội của diễn viên cũng không quá thấp, ta cũng có thể chấp nhận. Con thích đóng phim ta cũng có thể đầu tư tiền cho con đóng phim. Có điều ta vẫn hy vọng chờ thêm vài năm con chơi chán, có thể về công ty giúp ta, con không hiểu cũng không sao, có thể chậm rãi học.”
“Kha tiên sinh,” Lục Diễn cảm thấy hôm nay hắn bất đắc dĩ đặc biệt nhiều, cùng một kẻ không khớp tần suất nói chuyện thật sự mệt, “Tôi nghĩ chúng ta đã không còn gì để nói. Tôi họ Lục, tôi đây cả đời đều chỉ biết họ Lục.”
Ngữ khí ông ta trở nên khổ sở, “Ta biết con là đang trách ta, ta cũng hiểu được ta có lỗi với hai mẹ con con, nhưng ta thật sự có nỗi khổ riêng. Ta chỉ hy vọng con có thể cho ta một cơ hội để ta bồi thường cho con, ta sẽ cho con cuộc sống mà con mong muốn.”
“Kha tiên sinh, ông rất tự cho là đúng, làm sao ông biết tôi muốn cuộc sống như thế nào? Nói thực ra, tôi chưa từng oán hận ông, ông không đáng để tôi lấy danh nghĩa hận thù mà nhớ thương lâu như vậy. Tôi cũng không muốn trả thù cái gì, ông có thể yên tâm. Tôi lại càng không muốn lấy bất cứ thứ gì từ ông, cứ như ông đã nói, một mình tôi, cũng có thể sống rất tốt, trước kia là thế, về sau càng như thế. Nếu nhiều năm qua ông đều không hề xuất hiện, như vậy về sau cũng khỏi cần xuất hiện. Nếu ông thật sự muốn bồi thường, như vậy mong ông quản thúc con trai mình, bảo nó về sau đừng đến phiền tôi. Nếu không, tôi không phải một người tính tình dễ chịu, tôi cũng không biết lần sau sẽ làm ra chuyện gì.”
Lục Diễn nói xong, trực tiếp mở cửa xe đi ra ngoài, quay đầu mỉm cười lễ phép với người đàn ông đang trợn mắt há mồm, “Như vậy, tạm biệt, không gặp lại!” Sau đó thật mạnh đóng cửa xe.
Không còn cùng người kia đứng ở cùng một không gian, Lục Diễn cảm thấy không khí đều trong lành hơn rất nhiều.
Cha? Hừ!
Lục Diễn cười lạnh một tiếng, nhanh chóng rời đi, cũng không để ý vị trợ lý kia theo lại đây nói thêm gì hết.
Quả thật, trong từ điển nhân sinh của Lục Diễn, oán hận cùng báo thù, cho tới bây giờ cũng không phải điểm quan trọng, cuộc đời của hắn có chuyện quan trọng hơn, đã xác định rõ mục tiêu hắn không nghĩ lãng phí tinh lực trong mấy chuyện vô vị này. Đối mặt với người đàn ông cô phụ mẹ hắn cả một đời, hắn cũng không có quá nhiều thấp thỏm phập phồng, thay vì nói là lý trí, không bằng nên nói là lãnh khốc, đối với chuyện và người không liên quan, hắn chưa bao giờ để ý.
Bất kể phát sinh chuyện gì, tuyệt không trốn tránh, trước khi sự ảnh hưởng lan rộng, đối diện với nó, giải quyết nó. Đây chính là lí do vì sao hắn lại trực tiếp đến Kim Điện cho Kha Dư Chước một trận, vì cái gì chịu tới gặp Kha Chính Trạch.
Chính là, cùng một người đàn ông như vậy nói chuyện, ít nhiều vẫn là có chút phiền lòng.
Mãi đến nhìn thấy chiếc Lexus quen thuộc, tâm tình Lục Diễn mới chính thức phấn chấn lên.
Lục Diễn lên xe, Tô Mạc cũng không lập tức khởi động xe, mà là quan tâm hỏi một câu, “Hai người nói sao rồi?”
Lục Diễn không để ý mà mỉm cười, “Ông ta nói hy vọng anh về Kha gia, anh từ chối.”
Tô Mạc trầm mặc một chút, sau đó khẽ bảo, “Đừng khổ sở.”
Lục Diễn nghiêm túc, “Anh không sao, em yên tâm. Anh cũng sớm đã không còn để ý. Với anh mà nói, ông ta là người xa lạ. Anh rất rõ ràng, ai mới là người anh nên để ý, anh chỉ cần có em là đủ rồi.”
Tô Mạc cúi đầu mỉm cười, đưa tay sờ sờ tóc của hắn, “Anh nói như vậy, em thật cao hứng.”
Lục Diễn thuận thế bắt lấy tay anh, đặt ở bên miệng nhẹ nhàng hôn một cái, cười nói, “Anh nói là sự thật.”
“Nhưng mà thông qua lần nói chuyện này, anh thấy thực may mắn một chuyện.” Lục Diễn nói tiếp.
“Chuyện gì?” Tô Mạc lập tức ngồi ngay ngắn.
Lục Diễn nở nụ cười, “May mắn trong chặng đường trưởng thành của anh không có người kia tham dự.”
“Ông ta tồi tệ đến vậy sao?” Tô Mạc hiếu kỳ, “Em cùng ông ta chưa từng hợp tác làm ăn, cho nên cũng không biết nhiều, ngẫu nhiên nghe những người khác nhắc tới, tuy rằng việc buôn bán không được tốt lắm, làm người coi như không tồi.”
“Haha, em nhìn Kha Dư Chước sẽ biết, ít nhất trong chuyện giáo dục con cái, ông ta tuyệt đối không đủ tư cách.”
“Cái này thì đúng.” Tô Mạc đồng ý.
“Phải rồi, ca khúc mới em nghe rồi, rất êm tai, rất hay.” Tô Mạc vừa khởi động xe vừa chuyển đề tài.
“Hôm qua mới thu lần đầu đó nha, Tô đổng hiệu suất cũng thật cao.” Lục Diễn kinh ngạc nói.
Tô Mạc chỉ cười không đáp lại.
Lục Diễn nhịn không được trêu chọc, “Hành vi thế này thật có chút cuồng si, em có biết không?”
“Ừm, kỳ thật em cũng cảm thấy như vậy, nếu không về sau em sửa lại nha.” Tô Mạc cố ý hùa theo.
“Cái này thì khỏi cần, anh thích em cuồng si như vậy.” Lục Diễn cười tủm tỉm, “Có điều, chỉ cho như thế với một mình anh thôi.”
“Trừ anh ra, không có người khác.” Tô Mạc mỉm cười, thừa dịp chờ đèn đỏ, lặng lẽ cầm tay hắn.
Lục Diễn dùng sức nắm lại tay anh thật chặt, “Lần này, em không cần lại tìm người khác làm hậu kỳ. Chờ thu xong album, anh sẽ thu một bản riêng cho em, một bản nhạc chỉ vì em. Về sau, trên xe của em, cũng chỉ có thể mở ca khúc của anh.”
“Được.” Tô Mạc cười đáp. Nghĩ đến đủ chuyện trước đây, anh chợt cảm thấy hết thảy đều thật đáng.
Theo lý mà nói, hai người đã lâu không gặp mặt, tiểu biệt thắng tân hôn, hai bên lại chính trực huyết khí phương cương, hận không thể mỗi ngày đủ các loại nhộn nhạo.
Nhưng mà sắp tới lịch trình của Lục Diễn sắp xếp phủ kín toàn bộ thời gian, đủ loại công việc đáp ứng không xuể, còn phải thu ca khúc mới, còn phải quay MV, mỗi ngày về đến nhà cơ hồ đều là nửa đêm, hận không thể lăn ngay lên giường ngủ, nào còn tinh lực nghĩ tới chuyện khác. Tô Mạc mặc dù đau lòng hắn vất vả, cũng chưa bao giờ bảo hắn bỏ bớt công việc, bản thân anh khi bận rộn cũng thường xuyên làm suốt ngày suốt đêm. Thời điểm nam nhân vì sự nghiệp cùng lý tưởng giao tranh, mới là lúc có mị lực nhất. Cho nên anh thường xuyên dặn dò thím Phương làm một ít đồ ăn ngon đưa tới cho Lục Diễn, thím Phương dĩ nhiên là vô cùng vui lòng, này thật ra lại làm tên ham ăn Tống Huy mừng muốn chết, bởi vì thím Phương mỗi lần chuẩn bị cũng sẽ không quên một phần cho cậu, thế cho nên Tống Huy mỗi lần nhìn thấy thím Phương đều nói lời ngon ngọt chỉ hận không thể kêu một tiếng mẹ mà thôi.
Thím Phương từ khi có chuyện để làm, cả người đều giống như trẻ lại mấy tuổi. Đối với việc cậu cả nhà mình cùng Lục tiên sinh yêu nhau, bà thật sự cực kỳ cao hứng, chỉ hy vọng hai người có thể mãi mãi cứ bên nhau thế này.
Hoàn chương 58
☆,
Vãn Hồi Vãn Hồi - Phi Sát