Hoài nghi là một tên phản bội, bởi nó khiến bạn sợ hãi không dám liều mình, vì thế bạn đánh mất cơ may thành công của mình.

William Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Phi Sát
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 125
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 380 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:23:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 40
úc Lục Diễn tỉnh lại, đầu tiên là cảm thấy nơi bị đập trên người một trận đau đớn, sau liền có một loại cảm giác bị bó buộc rất chặt. Hắn chậm rãi mở to mắt, đập vào mắt chính là một màu trắng thuần, hẳn là đang ở bệnh viện, bả vai bị thương đã được băng bó, từng lớp từng lớp băng vải hệt như bị thương kinh khủng lắm. Nhưng Lục Diễn rất rõ ràng, nơi này cũng không quá nghiêm trọng, nghiêm trọng chính là chân trái bị dàn đạo cụ đập lên, ước chừng là xương đã gãy. Nhưng hiện tại lại cảm thụ không đến, bởi vì bị thạch cao thật dày bao bọc, đại khái thuốc tê vẫn còn chưa tan.
Lục Diễn đang muốn ngồi dậy, còn chưa bắt đầu giãy dụa, Tống Huy canh giữ bên cạnh phát hiện hắn tỉnh, lập tức chạy lại, kinh hỉ mà kêu một tiếng, “Lục ca, anh tỉnh!”
Lục Diễn miễn cưỡng nhếch khóe miệng, vẫn muốn ngồi dậy, một bàn tay ấm áp hữu lực nhẹ nhàng đặt lên bên vai không bị thương của hắn, thanh âm trầm thấp dễ nghe vang lên bên tai, “Anh đừng động.” Sau đó nói với Tống Huy, “Tống Huy, nâng giường lên một chút.”
Tống Huy vâng một tiếng, Lục Diễn liền cảm giác thân thể theo giường chậm rãi được nâng lên.
Tô Mạc hơi hơi cúi xuống, một bàn tay xuyên qua dưới nách Lục Diễn, ôm vai hắn, thoáng dùng sức đem người nâng lên một chút, một tay khác lấy qua một cái gối, nhẹ nhàng nhét vào sau cổ hắn.
Lục Diễn nhìn gương mặt đối phương gần trong gang tấc, lông mi dày dài giống như hai phiến quạt, ở trong lòng Lục Diễn nhẹ nhàng quét qua, một mặt cảm thấy khó nhịn, một mặt cảm thấy an lòng.
Nhìn thấy Tô Mạc có mặt ở chỗ này Lục Diễn cũng không cảm thấy kỳ quái, anh luôn luôn vừa vặn xuất hiện như thế, từng chút từng chút cạy mở trái tim của hắn, lôi kéo hắn cùng nhau trầm luân.
An trí ổn thỏa, Tô Mạc liền buông tay. Khoảng cách lập tức kéo xa, Lục Diễn trong lòng có chút thất vọng, đối phương tiếp đó lại tiến gần, bàn tay ấm áp khô ráo dò xét trên trán hắn, dừng lại trong chốc lát, cảm thụ một chút, sau đó thấp giọng nói, “May quá, không phát sốt. Tống Huy, rót chén nước đến.”
Tống Huy sớm đã rót sẵn một chén nước chờ ở bên, nghe vậy vội vàng dâng lên.
Tô Mạc cũng không đưa chén cho Lục Diễn, mà là trực tiếp đưa đến bên môi hắn, Lục Diễn thực tự nhiên mà ngay trên tay anh uống một hơi, nhuận nhuận cổ họng đã có chút khô khốc.
Uống nước xong, Lục Diễn cảm thấy khôi phục một chút tinh thần, mở miệng hỏi, “Cô Tưởng thế nào? Cô ấy không có việc gì chứ.”
Tống Huy ở một bên đáp, “Cô Tưởng không sao, chỉ bị trầy da một chút, có điều bị kinh hách, ngày hôm qua đến bệnh viện kiểm tra rồi đi về trước. Cô ấy nói chờ Lục ca tỉnh thì sẽ trở lại thăm anh.”
Vừa rồi lúc Tô Mạc nâng Lục Diễn dậy thuận tay ấn chuông bên giường, lúc này bác sĩ trưởng đã dẫn một chuỗi y tá nối đuôi nhau đi vào.
Tô Mạc cùng Tống Huy lui qua một bên, nhường chỗ cho bác sĩ làm kiểm tra.
Một lát sau, kiểm tra hoàn tất, bác sĩ tháo xuống ống nghe bệnh, thoải mái mà nói, “Tỉnh lại rồi thì không có việc gì. Trên vai và trên lưng cũng chỉ là một ít ứ thương, Bôi thuốc vài ngày thì tốt rồi. Chân trái bị gãy cùng rạn nứt xương, sẽ tương đối phiền toái, có điều chú ý điều dưỡng tốt cũng tầm hai ba tháng sẽ lành.”
Tô Mạc mặt không đổi sắc hỏi, “Có lưu lại di chứng gì không?”
Bác sĩ nghĩ nghĩ, “Xem tình trạng hiện tại, hẳn là sẽ không. Đúng rồi, thuốc chỗ vai anh ta cần thay đổi, ai theo tôi đi lấy?”
Tống Huy vội vàng đáp, “Tôi đi.”
Rất nhanh trong phòng bệnh cũng chỉ còn lại hai người Lục Diễn cùng Tô Mạc.
Nhất thời có chút an tĩnh.
Lục Diễn nằm phòng bệnh riêng, điều kiện rất tốt, tất cả phòng bếp phòng tắm cái gì cần có đều có, nếu không phải trên giường bệnh lằng nhằng đầy dây nhợ chữa bệnh, cùng với chân trái Lục Diễn bị treo lên cao, quả thực có lẽ đã cho rằng đó là một phòng nghỉ tư nhân sa hoa. Phòng bệnh như vậy có đôi khi không phải cứ có tiền liền có thể nằm, về phần là do ai an bài, tự nhiên không cần nói cũng biết.
Tô Mạc nhìn Lục Diễn khẽ thở dài một cái, “Sao lại xúc động như vậy.” Trong giọng nói ẩn chứa bất đắc dĩ, cũng không phải trách cứ.
Lục Diễn cười cười, “Lúc ấy tình huống khẩn cấp, cũng không nghĩ được nhiều. Huống chi tôi tuổi trẻ thân thể khỏe mạnh, cùng lắm thì nằm viện mấy tháng, nếu là cô Tưởng, không chừng còn tổn hại tính mạng.”
Tô Mạc gật gật đầu, “Anh nói không sai, lần này may mắn có anh, nếu không Tinh Không thật sự có khả năng gặp phải phiền toái lớn. Tôi thay công ty cám ơn anh.”
Lục Diễn cố ý nói, “Cho nên, Tô đổng ở lại chỗ này, cũng là bởi vì công ty?”
Tô Mạc liếc hắn một cái, Lục Diễn cảm thấy giống như đọc được một chút oán trách từ cái liếc mắt kia, Anh biết rõ, không phải.”
Lục Diễn không tiếng động mà nở nụ cười. Tuy rằng trên người còn rất đau, thế nhưng tâm tình rất sảng khoái.
Tống Huy nhanh chóng lấy thuốc trở về, Tô Mạc đang chuẩn bị giúp Lục Diễn đổi thuốc, ngón tay vừa mới đụng tới băng vải trên vai Lục Diễn, lại bị hắn nhẹ nhàng đè lại, Lục Diễn ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười, “Tô đổng, để cho Tống Huy làm đi.”
Tô Mạc nhìn hắn, không nói gì thêm, chỉ lui sang một bên. Tống Huy có chút xấu hổ mà đi tới, tiếp nhận công việc đổi thuốc.
Băng vải một tầng lại một tầng cởi bỏ, lộ ra vết máu ứ đọng lớn trên bả vai, nổi bật trên làn da trắng, phá lệ gây chú ý.
Tô Mạc lẳng lặng nhìn chốc lát, không tự giác mà chuyển dời ánh mắt. Anh đưa tay nhìn đồng hồ, mở miệng nói, “Tống Huy, tôi phải đến công ty, nơi này giao cho cậu, chú ý chiếu cố anh ấy, buổi tối tôi lại đến.”
Tống Huy vội vàng vâng một tiếng.
Tô Mạc lại quay đầu nhìn Lục Diễn, thấp giọng nói, “Anh nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Lục Diễn cười gật gật đầu, anh liền xoay người rời đi.
Nhìn thấy Tô Mạc đi rồi, Tống Huy trong lòng thở phào một hơi, động tác trên tay cũng không cứng ngắc nữa.
Lục Diễn phát hiện biến hóa của cậu, cảm thấy có chút buồn cười, “Sao thế, trông cậu giống như thực khẩn trương?”
“Đúng vậy,” Tống Huy gật đầu nói, “Bị Tô đổng nhìn chằm chằm, em cảm giác tay chân cũng không biết phải để chỗ nào.”
Lục Diễn cười khẽ ra tiếng, “Anh ta đáng sợ như vậy sao, cậu bình thường cũng không phải kẻ nhát gan a.”
Tống Huy vội nói rõ, “Này không phải do em nhát gan, thật sự là khí thế Tô đổng quá cường đại. Cũng không phải là đáng sợ, nhưng mà khiến người ta cảm thấy khẩn trương, rất sợ ở trước mặt anh ấy phạm sai lầm.”
Đổi thuốc xong, Lục Diễn một lần nữa lại nằm xuống, Tống Huy lôi ra một cái hộp giữ ấm, “Đây là Tô đổng cho người làm, anh ấy nói sau khi anh tỉnh lại khẳng định sẽ đói, thức ăn trong bệnh viện hương vị bình thường, sợ anh ăn không quen.”
Hộp giữ ấm vừa mở ra, mùi thức ăn thơm ngào ngạt xông vào mũi, là cháo hầm xương, thịt được băm thành khối nhỏ, trông vô cùng ngon miệng, gạo trắng ninh thật nhuyễn, mặt trên cho một ít rau thơm, đảo nhẹ nhàng một cái, mùi càng đậm.
Tống Huy đảo đảo cháo trong bát, kéo bàn ăn qua, Lục Diễn dùng cái tay không bị thương cầm thìa chậm rãi múc ăn, hương vị xác thực không tồi, làm cho dạ dày trống rỗng của Lục Diễn dần ấm lên.
Lục Diễn ăn vài miếng, khen, “Hương vị thật không tồi, mua chỗ nào vậy?”
Tống Huy cười nói, “Làm gì có chỗ nào bán mà mua nha, là một bác gái sáng sớm đưa tới. Bác ấy lúc đầu còn tưởng là Tô đổng nằm viện, gấp gáp muốn chết, bác ấy gọi Tô đổng là cậu cả, hẳn là người giúp việc trong nhà Tô đổng đi.”
Lục Diễn nhìn cậu một bộ nước miếng sắp rớt xuống đất, chỉ chỉ hộp giữ ấm, “Cậu cũng chưa ăn phải không, cùng nếm thử đi?”
“Không không,” Tống Huy vội vàng xua tay, “Đây chính là tâm ý của Tô đổng, em chờ lát nữa xuống mua cái gì ăn là được rồi.”
Lục Diễn cười cười, không kiên trì ép cậu.
Một chén cháo vào bụng, cảm giác cả người đều sống lại.
Lục Diễn bảo Tống Huy đi ăn chút gì trước, sau khi trở về hỏi cậu tình trạng ngày hôm qua.
Tống Huy liền nói, “Ngày hôm qua sau khi Lục ca hôn mê thì phim trường hỗn loạn luôn, Cao đạo lập tức cho người gọi 120. Em ngoài chờ xe cứu thương cũng chẳng biết làm gì, Phong ca lại cùng Tề ca đi Paris, nhất thời cũng không kịp trở lại. Em sốt ruột liền gọi điện thoại cho trợ lý Lô Vũ, kết quả Tô đổng còn nhanh hơn cả xe cứu thương, rất nhanh liền đưa anh đến bệnh viện này, sau đó hết thảy đều sắp xếp ổn thỏa, giải phẫu cũng là mời bác sĩ giỏi nhất trong bệnh viện. Ngày hôm qua một buổi tối anh không tỉnh, Tô đổng cũng ở nơi này trông anh cả đêm.”
Lục Diễn như có điều suy nghĩ gật đầu, không nói gì.
Tống Huy lặng lẽ nhìn hắn, giống như không chút để ý mà nói, “Lục ca, Tô đổng đối với anh thật là tốt a. Em nghe trợ lý Lô nói, vốn là ngày hôm qua Tô đổng phải đi Manhattan(*) tham dự một hội nghị quan trọng, người đều đến sân bay rồi, vừa nghe tin của anh lập tức liền trở về, dọc theo đường đi còn bắt lái xe vượt không ít đèn đỏ đó.”
(*)Manhattan: là một trong 5 quận của thành phố New York, chủ yếu nằm trên phần cửa sông Hudson. Nơi đây là trung tâm của thương mại, tài chính, văn hóa của Hoa Kỳ và cả thế giới. (theo wikipedia)
Lục Diễn cố ý không để ý tới ý tứ khác trong lời cậu, ngược lại cười như không cười mà nhìn cậu, “Cậu có vẻ rất thân với trợ lý Lô ha.”
“Hả? Ai, không có không có, chính là trước đây trợ lý Lô từng tới hỏi em về lịch trình của anh, rồi bảo em lưu số điện thoại, nói anh nếu có chuyện gì thì có thể trực tiếp liên hệ với anh ấy, những thứ khác thật sự không thân quen.” Tống Huy vội vàng giải thích.
“Nói như vậy, lịch trình của tôi đều là cậu lộ ra? Trước tôi còn tưởng là Phong ca.” Lục Diễn nói.
“Vâng,” Tống Huy thành thật gật đầu, “Em nghĩ anh biết, cho nên không cố ý nhắc tới với anh, Lục ca anh sẽ không trách em chứ.”
“Sao có thể,” Lục Diễn cười cười, “Dù sao Tô đổng mới là ông chủ chân chính của cậu mà.”
“Lục ca, em thật không có suy nghĩ như vậy.” Mặt Tống Huy lập tức đỏ lên, cuống quýt giải thích, “Trước kia khi ở phim trường, em cũng theo vài nghệ sĩ, nhưng không có một ai giống Lục ca tôn trọng em, đối tốt với em như vậy. Sau đó anh cho em theo anh, em thật sự vô cùng, vô vô cùng cao hứng, lúc ấy em đã nghĩ, chỉ cần Lục ca còn cần em, em nhất định sẽ đi theo anh mãi mãi. Lục ca, tự tiện lộ ra lịch trình của anh là em không đúng, về sau em tuyệt đối sẽ không làm như vậy, cho dù là Tô đổng tự mình đến hỏi, chỉ cần anh không đồng ý, em cũng tuyệt sẽ không nói.”
Lục Diễn mỉm cười trấn an cậu, “Đừng lo lắng, anh cũng không trách cậu. Nếu anh đã chọn cậu thì chính là tin tưởng cậu, không chỉ tin tưởng năng lực, mà cũng là tin tưởng phán đoán của cậu. Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, đối với người nào có thể lộ ra tin tức gì, anh tin cậu sẽ biết chừng mực. Về sau trợ lý Lô còn hỏi chuyện của anh, cậu cứ dựa theo thực tế mà nói là được.”
Tống Huy thoạt nhìn thực cảm động, nghiêm túc nói, “Lục ca anh yên tâm, em hiểu.”
Lục Diễn đương nhiên cũng không ngại Tô Mạc biết lịch trình của hắn, điều hắn để ý là ai lộ ra tin tức.
Nếu như là Tần Phong, Lục Diễn không có gì để nói. Bởi vì hắn biết rõ, mặc dù mình đã cùng Tần Phong đạt thành nhận thức chung, nhưng trong lòng Tần Phong, thủy chung càng là tín nhiệm Tô Mạc, bọn họ nhiều năm thân thuộc ăn ý như vậy không phải Lục Diễn một thời gian ngắn có thể so sánh.
Nhưng Tống Huy thì không được.
Tống Huy là người Lục Diễn tự mình chọn lựa, hơn nữa là người hắn dự định mang theo bên cạnh.
Huống hồ trợ lý cá nhân cũng khác với người đại diện, trợ lý cá nhân là tồn tại càng thân mật hơn người đại diện, Lục Diễn đang làm gì, gặp người nào, cùng người nào quan hệ tốt một chút, kém một chút, trợ lý cá nhân đều sẽ nắm rõ. Tựa như Tần Phong có lẽ cũng không biết về quan hệ giữa Lục Diễn cùng Tô Mạc, nhưng Lục Diễn biết, Tống Huy nhất định hiểu được.
Cho nên nếu trợ lý cá nhân không đáng tin cậy, tựa như bên người chôn quả bom hẹn giờ, không chừng thời điểm nào đó liền sẽ rước lấy phiền toái vô cùng vô tận.
Lục Diễn kỳ thật vẫn tin tưởng Tống Huy, nếu không hắn sẽ trực tiếp đổi người khác, mà không phải giống như bây giờ. Chẳng qua mặc dù là người tin tưởng, có đôi khi nên nhắc nhở vẫn phải nhắc nhở, sự thật chứng minh hiệu quả cũng rất tốt, cho nên Lục Diễn thực vừa lòng.
Hoàn chương 41
☆,
Vãn Hồi Vãn Hồi - Phi Sát