Love is always bestowed as a gift – freely, willingly and without expectation. We don’t love to be loved; we love to love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Tác giả: Phi Sát
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 125
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 380 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:23:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 35
.
Tô Mạc lái xe đưa Lục Diễn đến một đỉnh núi cảnh quan rất đẹp gần đó.
Trên núi đường đi xây dựng rộng rãi, mặc dù là nghỉ hè, nhưng không phải cuối tuần cho nên lúc này lượng xe cũng không quá nhiều.
Tô Mạc chạy xe đến đỉnh núi, độ cao trên núi so với mặt nước biển không cao lắm, nhưng đủ để thấp hơn mấy độ so với nhiệt độ dưới chân núi, gió thổi loạn sợi tóc cùng góc áo, lại làm cho tâm tình nặng nề dần dần thư thái hơn.
Tô Mạc tắt máy, hai người cùng tựa vào đầu xe còn hơi hơi nóng, nhìn ngắm hàng cây cổ thụ xa xa tạo thành một vệt dài màu xanh tựa như dòng sông.
Tô Mạc giữ lại góc áo bị gió thổi bay, chậm rãi nói, “Mỗi khi có phiền não hoặc là gặp phải vấn đề khó giải quyết, tôi thích đến nơi này. Sức mạnh thiên nhiên to lớn sẽ làm nhân loại cảm thấy mình nhỏ bé vô cùng, mà những phiền não cùng nan đề thì càng là muối bỏ biển, không đáng nhắc tới.”
Lục Diễn hỏi, “Như vậy Tô đổng thường xuyên đến nơi đây sao?”
Tô Mạc cười cười, “Không phải thực thường xuyên.”
“Bởi vì Tô đổng rất ít gặp phiền não hoặc là việc khó giải quyết sao?”
“Có thể nói như vậy,” Tô Mạc tự tin đáp, “Đa số vấn đề đều có thể giải quyết, mà rất nhiều phiền não chẳng qua chỉ là lo sợ không đâu.”
Lục Diễn chậm rãi thở dài, thấp giọng nói, “Đã là người thường, làm sao có thể tự thoát khỏi muộn phiền chứ.”
Tô Mạc nghiêng đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói, “Lục tiên sinh cho tới bây giờ không phải là người thường.”
Lục Diễn mỉm cười, cúi đầu. Thật lâu sau, trầm giọng hỏi, “Tô đổng, đã từng bị người thân phản bội chưa?”
“Anh nghĩ sao?” Tô Mạc hỏi lại, không đợi Lục Diễn trả lời, anh nói tiếp, “Đương nhiên là có. Khi đó tôi mới vừa tiếp nhận Tô thị không lâu, tất cả mọi người đều không phục, nhất là những chú bác cùng anh em họ. Vì muốn tôi rớt đài, một người anh họ của tôi mua sáng ý của công ty, đem một phần thiết kế rất quan trọng bán cho công ty đối thủ. Khi đó Tô thị chính bởi vì thế lực cũ mới luân phiên rung chuyển mà bất ổn, không cẩn thận một chút liền có thể tiêu tan, nói là sinh tử tồn vong cũng không quá lời. Thời điểm quan trọng như vậy, lại bị người thân trong nhà ở sau lưng hung hăng đâm một dao.”
“Vậy sau đó thì sao?” Lục Diễn hỏi. Đó cũng không phải lần đầu tiên hắn nghe được Tô Mạc nhắc tới chuyện gây dựng sự nghiệp của anh, lần trước ở quán cà phê trong khu đại học, bọn họ cũng từng nhắc qua. Khi đó ngữ khí Tô Mạc cũng chậm rãi như vậy, thanh âm cũng bình tĩnh như vậy, nhưng mà Lục Diễn lại vẫn có thể tưởng tượng năm đó Tô Mạc còn niên thiếu một tay chống đỡ gian nan của cả một công ty. Mà khi đó Tô Mạc bị người thân phản bội, lại không có một người, giống như anh hôm nay đến trấn an Lục Diễn.
“Sau đó, tôi giải quyết nguy cơ kia, cũng chứng minh năng lực của mình. Tuy rằng không thể nói thuận buồm xuôi gió, nhưng kẻ phản đối dần dần ít đi. Đó không chỉ là một lần nguy cơ, mà còn là một cơ hội.” Giọng điệu Tô Mạc vẫn như cũ nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi, cuối cùng lại nhẹ nhàng trào phúng một câu, “Rất nhiều thời điểm, trước mặt lợi ích, thân tình, thì có là cái gì.”
“Người anh họ kia thì sao?” Lục Diễn lẳng lặng nghe xong, sau đó hỏi, “Hắn thế nào, anh tha thứ cho hắn?”
“Làm sao có thể tha thứ.” Tô Mạc ngẩng đầu, ánh mắt trở nên săc bén, “Hắn phản bội không chỉ là tôi mà là toàn bộ gia tộc. Nhưng dù sao trên người hắn cũng chảy dòng máu của Tô gia, không thể đuổi tận giết tuyệt, cho nên tôi trục xuất hắn ra nước ngoài, trừ phi chết, đời này không cho phép hắn đặt chân về nước, cũng không cho hắn tham dự bất kỳ nghiệp vụ nào của Tô thị. Nếu không, hắn sẽ mất đi hết thảy trợ giúp mà Tô thị dành cho hắn.”
Đủ ngoan độc! Lục Diễn nghĩ thầm.
Nói đến đây, trên người Tô Mạc bất giác toát ra khí thế nghiêm cẩn, có một loại bễ nghễ thiên hạ, giống như một vị vương giả chân chính.
Lục Diễn hơi hơi mỉm cười, “So sánh với Tô đổng, tôi căn bản bé nhỏ không đáng kể.”
“Sao có thể,” Tô Mạc nhìn về phía hắn, trên người khí thế nháy mắt biến mất, ánh mắt cũng nhu hòa hẳn lên, “Chuyện xảy ra với mỗi người, với đương sự mà nói, đều là nghiêm trọng nhất. Quan trọng là, không cần vì sai lầm của kẻ khác mà trừng phạt chính mình, đối phương càng muốn thấy thì càng không được cho nó phát sinh. Người khác không nghĩ anh sống dễ chịu, anh lại càng phải sống vui vẻ. Rất nhiều thời điểm, không quan tâm, chính là phản kích lớn nhất.”
Lục Diễn trầm mặc một hồi, mới nói, “Chuyện giữa tôi và Từ Vĩnh Chu, Tô đổng hẳn cũng biết đi.”
Tô Mạc không phủ nhận, “Tôi biết, Tô Quyết đều nói cho tôi.”
“Tô tổng tựa hồ rất không vừa lòng với tôi.” Lục Diễn thuận miệng nói.
“Đây cũng là bởi vì tôi. Tôi cũng không cảm thấy quan hệ của chúng ta hiện tại có cái gì không tốt, nhưng nó không cho là vậy.” Tô Mạc có chút áy náy mà cười cười, “Nó đại khái nói nhiều lời khó nghe, hy vọng Lục tiên sinh bỏ qua cho.”
“Nếu tôi nói tôi để ý, có phải thực keo kiệt hay không?” Lục Diễn cố ý hỏi.
“Sẽ không,” Tô Mạc cười đáp, “Để ý là chuyện thường tình, không để ý thì là anh rộng lượng.”
Lục Diễn chân chính nở nụ cười, “Tô đổng thực biết cách nói, như vậy xem ra tôi chỉ có thể ngoan ngoãn làm người rộng lượng rồi.”
Đúng vậy, không cần vì sai lầm của người khác mà trừng phạt chính mình. Một lần chết đi sống lại, không phải vì cái nút thắt này. Sự tình nếu nhất định phải phát sinh, sớm giải quyết chẳng phải là càng tốt sao. Ông trời nếu cho mình một cơ hội làm lại, tự nhiên hắn phải nắm chắc, cả đời này, hắn còn có mục tiêu to lớn hơn, vì vậy, hắn phải không ngừng cố gắng.
Nghĩ như vậy, Lục Diễn cả người đều khoan khoái hẳn lên, tảng đá lớn trong ngực cũng buông xuống.
Cảm giác thoải mái qua đi, lòng hiếu kỳ cũng theo đó mà đến, nhịn không được hỏi, “Tô đổng, làm sao biết tôi ở đó?”
Tô Mạc cười cười, “Tôi đoán.”
“…..” Lục Diễn hiển nhiên không quá tiếp thu đáp án này.
“Anh không phải đã nói tôi nhìn người thực chuẩn, kỳ thật tôi còn am hiểu đoán nhân tâm. Chính là cũng không có bao nhiêu người đáng giá để tôi tiêu phí tâm tư đi đoán mà thôi.”
Tô Mạc ánh mắt sáng lấp lánh, Lục Diễn cơ hồ chống đỡ không nổi.
Vẫn là Tô Mạc dời ánh mắt đi trước, “Lúc tôi gọi điện thoại cho Tần Phong, anh đã ra ngoài. Tôi nghĩ lúc đó anh đại khái không có tâm tình nghe điện thoại, mà tôi phân tích một chút, cảm thấy nơi đó là chỗ có khả năng anh sẽ đi nhất. Tôi nghĩ sau đó anh hẳn sẽ cần thả lỏng một chút, cho nên liền tới đó chờ anh.”
“Nếu anh đoán sai thì sao?” Lục Diễn trong lòng có một loại cảm giác nói không nên lời, cùng loại với rung động, lại có chút cảm động.
“Sự thật là, tôi đoán đúng, không phải sao?” Tô Mạc thản nhiên cười nói.
Lục Diễn nói không ra lời.
Tô Mạc đứng lên, bước vài bước đón gió núi, quay đầu, nói với Lục Diễn, “Lục Diễn, anh nhìn như đạm mạc, kỳ thật là một người trọng tình. Nhưng mà anh lựa chọn con đường này, đã định trước rất nhiều thời điểm phải dẹp bỏ. Có một ngày khi anh đạt tới mục tiêu, có lẽ anh sẽ chân chính cảm nhận được cái gì gọi là ở chỗ cao khó tránh khỏi rét lạnh. Càng đứng ở địa vị cao, lại càng cô đơn.”
Câu nói phía trước rất quen thuộc, Lục Diễn nhớ rõ Hạ thiếu gia từng đánh giá Tô Mạc như vậy, cho nên kỳ thật, bọn họ, là một loại người!
“Như vậy, Tô đổng cô đơn sao?” Lục Diễn hỏi.
“Tôi thực may mắn,” Tô Mạc mỉm cười, “Bởi vì tôi có anh em tốt, bạn bè tốt.”
Lục Diễn nghĩ đến Tô Quyết, Lý Nhiễm, còn có Hạ thiếu gia, nhịn không được nói, “Bởi vì Tô đổng đối với người khác rất chân thành.”
Tô Mạc không lên tiếng, tiến gần vài bước, mới chậm rãi nói, “Bất kể là lúc nào, Lục Diễn, tôi ở chỗ này chờ anh. Chờ anh đến gần, hoặc là rời đi.”
Lúc này hai người cách rất gần, Lục Diễn hơi hơi hạ mắt, liền nhìn thấy đôi môi nhạt màu của Tô Mạc, khác với đôi môi mỏng của Lục Diễn, bờ môi Tô Mạc thiên về đầy đặn, giữa lúc hé mở, hơi hơi mang theo ánh nước.
Chính là đôi môi này, lời nói này, mãi mãi luôn săn sóc như vậy, lại khiến người ta rung động tâm can, Lục Diễn không khỏi nghĩ không biết hôn lên cánh môi này sẽ có cảm giác gì.
Một cơn gió thoảng qua, thổi tan tâm tư bỗng nhiên náo loạn của Lục Diễn.
Lục Diễn bất động thanh sắc mà tách ra một chút, nếu chỉ bởi vì nhất thời xúc động, như vậy đối với cả hai người đều rất không tôn trọng.
Ngày đó hai người ở trên núi cho đến chạng vạng, giống mỗi một lần trước đây, tán gẫu không nhiều lắm nhưng cũng rất thoải mái.
Khi trở lại thành phố, Lục Diễn đã hoàn toàn buông xuống phần uể oải cùng khổ sở kia.
Dù sao ngày mai, mới là quan trọng nhất.
Phim mới của Cao Hi Triết tên là 《Ván cờ 》, một cái tên rất đậm chất trinh thám.
Lục Diễn nghiêm túc xem hết kịch bản, nhất thời hứng thú vô cùng, đối với một kẻ mê trinh thám mà nói, không có gì làm cho người phấn chấn hơn là quỷ kế cao minh cùng bố cục sắp đặt. Mà quan trọng hơn là, phim trinh thám thông thường, kết thúc trong kịch bản không phải là kết cục đã định, trong quá trình quay phim, đạo diễn thậm chí cả diễn viên đều có khả năng thay đổi toàn bộ câu chuyện. Cho nên lúc này đây, chính mình không chỉ làm người đứng xem, mà có thể tham dự vào trong đó, quả thực không thể thú vị hơn.
Rất nhiều thời điểm, sức cuốn hút của việc đóng phim có thể cho người ta thể nghiệm nhân vật khác biệt, cuộc sống khác biệt, giống như cuộc đời con người có vô số khả năng, mà bạn còn có vô số cơ hội có thể làm lại.
Rất nhanh Lục Diễn liền chuẩn bị đầy đủ mang theo Tống Huy vào đoàn phim.
So với Chu Ảnh Tài, Cao Hi Triết dễ ở chung hơn rất nhiều, vị đạo diễn bị lối sống Âu Mĩ hun đúc, tư tưởng rộng rãi, tư duy thoải mái, nói chuyện thì khôi hài, làm người không câu nệ tiểu tiết. Thú vị hơn chính là, hắn còn giữ khuôn mặt râu quai nón, mới nhìn còn tưởng rằng Trương Phi tái thế, ai có thể nghĩ bề ngoài hung dữ như vậy lại có tâm tư cực kỳ tinh thế nghiêm cẩn cơ chứ.
Cao Hi Triết nhìn thấy Lục Diễn thì thật cao hứng, cùng lúc vì chuyện thử vai mà tỏ vẻ xin lỗi, rồi lại tán thưởng Lục Diễn biểu hiện khi thử vai cực kỳ xuất sắc, hắn vỗ vỗ bả vai Lục Diễn cười nói, “Lúc Lý Nhiễm nghe nói tôi tìm cậu quay phim, khen cậu nức nở, nói cậu diễn cảm vô cùng tốt, tiến nhập nhân vật rất nhanh, ngày đầu tiên thử vai đã khiến cho hắn chấn kinh. Tôi còn chưa tin, cho rằng hắn nói quá lên, không nghĩ tới ngày đó xem cậu đóng, quả thực tuyệt vời. Tuy rằng cái người trẻ tuổi kia cũng không tồi nhưng mà tôi vẫn vừa ý cậu hơn.”
Lục Diễn cười cười, “Quy tắc của công việc, tôi hiểu được, Cao đạo chớ để ở trong lòng. Lại nói tiếp tôi còn là fan của Cao đạo đấy, rất rất thích phim của Cao đạo, lần này có thể có cơ hội hợp tác, thật sự là vinh hạnh.”
Cao Hi Triết đối với người thanh niên diễn xuất hay lại khiêm tốn này ấn tượng càng tốt, vốn thời điểm Lý Nhiễm đề cử hắn đã cảm thấy không tồi, Lý Nhiễm là một kẻ không dễ khen người khác, con mắt chuyên nghiệp của hắn càng không cần phải nói. Mấy rắc rối lúc sau Cao Hi Triết cũng thấy có lỗi, nhưng bên đầu tư là lớn nhất, điểm này hắn cũng không có biện pháp, cũng may cuối cùng vẫn là lựa chọn Lục Diễn, hắn cũng không cần phải rối rắm nữa. Mà thái độ Lục Diễn hắn cũng hết sức hài lòng, người trẻ tuổi có thể trầm ổn như vậy trong cái giới này đúng là không nhiều lắm.
Sau khi chính thức khởi quay, Cao Hi Triết lại một lần nữa khắc sâu cảm nhận được một diễn viên ưu tú đối với đạo diễn mà nói là quan trọng cùng đỡ tốn sức nhường nào.
Hoàn chương 35
☆,
Vãn Hồi Vãn Hồi - Phi Sát