No man can be called friendless who has God and the companionship of good books.

Elizabeth Barrett Browning

 
 
 
 
 
Tác giả: Sưu Tầm
Thể loại: Truyện Ngắn
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 470 / 1
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
ần này, tôi phải đóng vai tên vô lại. Theo kịch bản, tôi phải từ mẹ, mua sắm quần áo đắt tiền, vu khống, sống hai mặt, cậy 2 chiếc két sắt và lừa phỉnh mấy cô gái. Ở cuối vở kịch, cùng một lúc, có tới ba anh công an ập tới tìm tôi. Trước đây, chỉ được phân cho đóng những vai xoàng xĩnh nên lần này, tôi đã sốt sắng nhận vai ngay.
Là nghệ sĩ kịch, ai mà chẳng muốn được nổi tiếng? Vì nếu không thì anh ta sẽ còi cọc, sẽ trở thành kẻ ganh ghét, thủ đoạn. Tóm lại là, sự thành công cần cho người nghệ sĩ như không khí vậy.
Hai ngày trước buổi diễn đầu tiên, tôi cứ đi đi lại lại trong phòng để nhẩm vai kịch. Vào lúc 12 giờ trưa, Masa - cô gái làm nghề trang trí - tới. Cô đứng ở ngoài cửa nghe trộm rồi vừa vỗ tay vừa chạy vào phòng, bảo:
- Tuyệt! Anh giỏi lắm! Nhưng có điều hơi quá. Trong đời sống, làm gì có ai như vậy? Anh thì chỉ toàn nhận những vai vớ vẩn.
Cứ nhìn Masa, nhìn cặp mắt sáng, mái tóc sáng, nghe giọng nói líu lo của nàng, là tôi quên hết mọi sự lo lắng và chỉ nghĩ tới hạnh phúc. Chả là, nàng là vợ chưa cưới của tôi mà!
- Này anh ơi! Mẹ em đến đấy. Anh nên gặp mẹ. Mẹ cũng muốn làm quen với anh. Thế, có tuyệt không? - Nàng phấn khởi, nói
Tôi không phản đối điều đó. Hôm nay, trời đẹp nên tôi cũng muốn đi dạo phố. Tôi thắt càvạt, mang theo mũ, áo khoác rồi hai chúng tôi chạy ra phố: Đêm qua, tuyết rơi, nhưng đến trưa nay, tuyết đã sẫm lại rồi tan đi. Trời ấm, dù đang là tháng mười một. Tôi nhẹ nhàng nắm khuỷa tay Masa, lòng tràn đầy hạnh phúc. Tôi muốn làm trò gì đấy có tính chất vui nhộn và nông nổi.
- Anh phải lịch sự, lễ phép! - Nàng bảo tôi - Phải cố làm ra vẻ đứng đắn. Việc đó dễ thôi, vì anh là nghệ sĩ. Anh có thể bốc một tý cũng được.
- Sao, lại phải sắm vai mới à! Masa, em hãy thương lấy anh! Anh không hợp với vai kịch của em đâu.
Tôi hình dung rất rõ mọi việc sẽ diễn ra và trong đầu tôi đã nảy ra một sáng kiến: "Mình sẽ đóng vai tên vô lại trước mặt mẹ của Masa. Rồi sau đó, mình sẽ giải thích. Sẽ rất vui và nhân thể, diễn tập luôn. Để xem sự thể sẽ ra sao trước mặt một người mới".
Nghĩ vậy, tôi cảm thấy trước là sẽ rất ngộ. Với tâm trạng đó, tôi trình diện với mẹ của Masa.
Và thế là, bà Varvara - mẹ nàng - và tôi đã ngồi đối diện với nhau trong căn phòng nhỏ, sáng sủa, tường treo đầy những bức phác hoạ.
- Anh cẩn thận đấy - Masa nói thầm với tôi. - Em muốn mẹ thích anh. Nói xong, nàng chạy ù luôn xuống bếp.
Mẹ của Masa là một phụ nữ còn trẻ, đẹp, trông giống như con ngỗng cái: cổ dài, vai hẹp, áo cánh trắng, nét mặt hơi kiêu kỳ. Hai chúng tôi im lặng mấy phút. Tôi cảm thấy ngượng, nhưng đó không phải là vai kịch của tôi.
- Tôi rất vui vì cuối cùng, chúng ta đã quen nhau - Mẹ của Masa lên tiếng.
- Đúng! - Tôi đáp. - Việc đó cũng không thừa.
Lại yên lặng. Chỉ nghe rõ tiếng va chạm xoong nồi của Masa ở dưới bếp.
Tôi nghĩ bụng: "Bắt đầu thôi! Mình phải tấn công trước".
Tôi ngả lưng lên vai ghế, vắt chéo chân, bảo:
- Bác Varvara ạ! Là những người thông minh, chúng ta nên nói thẳng. Cháu sẽ lấy con gái bác. Bác đừng sợ, đừng khóc, nhưng cũng đừng quá vui. Bác cũng không cần phải tra hỏi. Cháu sẽ tự nói rõ tất cả. Chắc, bác muốn biết cháu là ai, và tất nhiên, bác đã nghe nói mọi người đã coi cháu là người thế nào. Họ bảo cháu là kẻ không đứng đắn. Đó là điều vớ vẩn. Họ ghen với cháu đấy mà!
- Nghệ sĩ thường bị ghen ghét! - Đột nhiên, mẹ của Masa nói.
Tôi thấy lạ vì bà đã không hề tỏ ra bối rối. Trên nét mặt bà, chỉ thoáng có vẻ tò mò.
- Đúng! Cháu là nghệ sĩ! - Tôi nói tiếp - Tội gì không làm nghệ sĩ nếu được trả công cao? Nhưng cháu cũng có thể là kế toán viên, người hầu bàn, chủ nhà tắm, nếu những việc đó được trả nhiều tiền hơn. Thế còn, tại sao cháu sẽ lấy con gái bác? Tất nhiên là, cháu thích Masa, nhưng vấn đề không nằm ở đó.
Tôi liếc nhìn mẹ của Masa. Bà vẫn ngồi yên, không định ngất đi và thậm chí, cũng không ngắt lời tôi. Tôi có cảm giác bà còn chăm chú nghe tôi nói. Đôi mắt bà dường như là đôi mắt của cô giáo hiền hậu đang nhìn cậu học sinh có khả năng.
Tôi nói tiếp:
- Tất nhiên, vấn đề không phải ở chỗ cháu không thể sống thiếu con gái bác. Chúng cháu mới chỉ quen nhau được hai tuần, nhưng thời gian cũng đủ để hiểu nhau. Masa sẽ được sống hạnh phúc, hợp mốt. Mặt khác, cháu cũng muốn có quan hệ với những người có văn hoá. Hiện nay, cháu đang là diễn viên, nhưng sau lúc cưới Masa là lập tức, cháu sẽ bỏ nhà hát để chuyển sang làm ở nơi khác. Chẳng hạn, ở cửa hàng bán đồ cũ.
- Cháu tin bác là một phụ nữ thông minh và bác yêu con gái của mình. Còn việc bác có thích cháu hay không, thì điều đó không quan trọng. Masa sẽ không bao giờ xa rời cháu. Cháu muốn bác hiểu là con gái bác hiện đang ở trong đôi cánh tay khoẻ mạnh.
Tôi im lặng một lát, đi đi lại lại trong phòng rồi cười khảy, nói tiếp:
- Vả lại, mọi chuyện giữa hai chúng cháu đã đi quá xa. Bác hiểu cháu chứ?
Mẹ của Masa không tái mặt, không lồng lên, không giậm chân, mà lạ sao, bà lại mỉm cười. Tôi liền tức giận, nói tiếp:
- Cháu đang cần tiền vì có việc. Nếu bác từ chối không đưa tiền, thì cháu có thể sẽ không lấy con gái bác. Cháu có thể làm tất cả.
Nói xong những lời đó, tôi có thể chờ đợi mọi điều. Thế nhưng, tôi đã không tin vào tai mình: mẹ của Masa đã hỏi tôi:
- Anh cần bao nhiêu?
- Một nghìn rúp.
- Tôi sẽ đưa cho anh. - Bà mỉm cười, vừa nói vừa chạy sang phòng khác. Vừa lúc đó, Masa bước vào phòng, nói:
- Bữa cơm trưa đã làm xong. Anh đã nói gì với mẹ thế? Anh đã làm bà rất thích. Bà bảo em: "Đó chính là cái mà con cần. Với người chồng như vậy, con có thể chung sống tới 100 năm. Nó thật là tuyệt! Nhưng, con hãy bảo với nó để nó thận trọng hơn. Nó còn trẻ, hăng hái". Anh đã chinh phục mẹ bằng cách nào vậy?
Tôi hết sức mơ màng, ngồi phịch xuống chiếc ghế. "Đúng, đó là sự thành công". Tôi vừa nghĩ vừa chăm chú nhìn vào đôi mắt hồn nhiên của Masa.
Vai Kịch Thành Công Vai Kịch Thành Công - Sưu Tầm