Ta có thể vượt qua những khó khăn có thật, chứ không thể vượt qua những khó khăn tưởng tượng.

Theodore N. Vail

 
 
 
 
 
Tác giả: Omi Olala
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 76
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 619 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 05:00:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1: Chết...
iếng điện thoại vang từng hồi, Sam nhấc máy, tay vẫn còn miết nhẹ trên trang sách đang đọc dở. Từ phía đầu dây bên kia, nhiều âm thanh hỗn tạp, ồn ào vang lên, có những tiếng còi xe inh ỏi, tiếng la thét chói tai. Sam chỉ nghe vỏn vẹn được một câu đứt quãng, hết sức gấp gáp của người đó:
- Đừng đi tìm anh... nếu không thấy anh về… cũng đừng đi tìm anh… xin lỗi Sam…
Và câu nói kết thúc bằng một chuỗi tút tút dài. Chuyện gì thế này? Sam đứng bật dậy, xô ngã cả ghế thư viện, mọi người nhìn cô chằm chằm, mặt cô trắng bệch, hai mắt trợn tròn. Gia Nguyên đang gặp chuyện gì vậy? Tại sao lại có tiếng súng nổ trong cuộc gọi vừa rồi?
Cô lao ra ngoài nhanh như chớp… Ngoài trời đang mưa… Mắt dán vào chấm đỏ đang di chuyển trên màn hình GPS. Cao Gia Nguyên, rốt cuộc cái quái gì đang diễn ra vậy? Làm ơn nói rằng anh không sao đi!
Ngược dòng xe cộ tấp nập, Sam lao nhanh hết mức có thể, mặc cho tóc tai ướt sũng, những giọt mưa lạnh đắng táp vào mặt đau điếng, từng bước chân hoảng sợ, cảm giác bất an choán đầy tâm trí. Chấm đỏ trong màn hình đã dừng lại một hồi lâu. Bật chế độ phóng to, đây là… một bãi xe congteno lớn.
Cô bắt vội một chiếc taxi, đưa địa chỉ cho tài xế, miệng không ngừng hối thúc. Tài xế nhìn cô gái ướt nhẹp như chuột lột, mắt đỏ ngầu và bờ môi trắng bệch thì không khỏi ái ngại. Ông để ý thấy bàn tay cô đang siết chặt đến nỗi móng tay cắm vào da làm máu bật ra, cả người đang run rẩy cách đáng thương. Hiểu ý, người tài xế cho xe lăn bánh.
Một bãi hoang đầy ắp những chiếc xe chở hàng, ngổn ngang sắt thép, vật liệu cơ khí…Lạnh lẽo và đáng sợ. Sam bước đi thận trọng, không khí yên lặng quá, sự bất an trong cô càng đông cứng lại, luồng khí lạnh xâm lấn dần trong từng thớ thịt, một cảm giác rờn rợn và gấp gáp, hơi thở cô khó nhọc hơn. Bất chợt, đập vào mắt Sam những đốm máu rơi vãi trên đất. Máu…?
Sam run run lần theo dấu máu dưới chân mình. Máu dẫn đường cô đến một khoang công- ten- nơ trống, cô bước lên từng bậc thang một… có cái gì đó đang hiện ra trước mắt…
Một thân ảnh quen thuộc, người ấy đang nằm ở đây, đầu gối trên một vũng máu lớn, chiếc áo sơ mi trắng đã nhuộm màu máu khô đặc, cái mùi tanh tưởi ấy xộc vào mũi Sam, nhưng dường như cô chẳng cảm thấy gì cả…Gia Nguyên. Đó là Cao Gia Nguyên mà.
Tim như ngừng đập, trước mắt cô là những vòng xoáy đỏ, rất nhiều vòng xoáy, cô bị cuốn vào đó… quay cuồng… quay cuồng…từng bước điên dại, đầu óc cô trống rỗng. Anh sao vậy? Sao lại nằm đây? Bàn tay cô vuốt nhẹ mặt anh, dừng lại ở nhân trung. Không một hơi thở. Lạnh ngắt. Đây không thể nào là sự thật được. Không thể nào!
Lại một lần nữa chuông điện thoại reo, màn hình ướt nhòe, cô không nhìn rõ ai gọi. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói khàn ấm của một người đàn ông trung niên:
- Sam à? Bên đó ổn không con? Gia Nguyên vẫn khỏe chứ?
Cổ họng cô nghẹn cứng, không một âm thanh nào có thể bật ra ngoài tiếng thở dồn dập của cô, nhận thấy có sự bất thường, người đàn ông vội lên tiếng:
- Có chuyện gì vậy? Con ổn đấy chứ?
Trả lời ông vẫn là một sự im lặng đến ngạt thở, lúc này ông thực sự lo lắng:
- Này Sam, không phải có gì rắc rối đấy chứ?
- Chết rồi… chết…rồi… chết mất…rồi
- Cái gì? Con…con đang nói cái gì vậy? Ai chết hả?
- Bố ơi…chết rồi…
- Sam à… bình tĩnh đi con!
- Cao Gia Nguyên chết rồi bố ơi!- Sam gào toáng lên, cô đưa tay lên bịt tai mình lại, vò đầu một cách khổ sở. Không thể nào, đó không thể là sự thật được.
Chiếc điện thoại đã rơi xuống sàn từ lâu, màn hình nát vụn, tại nơi xa xôi bên kia địa cầu, người đàn ông trung niên cũng không khỏi bàng hoàng, sự kinh khiếp bao phủ tâm tưởng, ông bật dậy hét vọng khắp nhà:
- Quản gia Kai, chuẩn bị vé máy bay về Trung Quốc cho tôi ngay! Mau lên!
Người quản gia hốt hoảng gọi đến phòng vé hàng không… hình như có chuyện không hay xảy ra với ông chủ, lần đầu tiên thấy ông thất sắc như vậy, một chuyện gì đó rất khủng khiếp…
*********************************
Trời đã mấy ngày liền mưa không dứt. Hôm ấy mưa lại càng dai dẳng, hơi nước lạnh lẽo, mà không chỉ có mưa, còn có những đợt gió bấc rít ù ù qua kẽ tai, vọng lại nơi sâu thẳm trái tim những giọt nước mắt thổn thức không bao giờ nguôi.
Người ta thấy dưới làn mưa trắng xóa ấy một thân ảnh mập mờ, những bước đi khó nhọc, xiêu vẹo- là một cô gái. Cô đi ngược hướng gió, để mặc gió táp vào mặt những hạt mưa đau điếng. Mưa bao phủ lấy làn da nhạt phếch, trong suốt,chảy lọt vào bờ môi. Bờ môi khô khốc, nứt nẻ đã rỉ máu tự bao giờ, mái tóc ướt nhẹp bâu lấu gương mặt nhỏ, nhìn cô như cạn hẳn sinh lực, đếm ra chỉ vài bước nữa sẽ quỵ ngã.
Nhưng cô vẫn đi, từng bước một nặng như chì, đôi tay gầy ôm ghì ấy khung ảnh viền đen, ôm rất chặt, cô sợ rằng nếu mình sơ suất chút thôi thì kỉ niệm cuối cùng về anh sẽ mãi mãi tuột mất. Đó là một khung ảnh tang và chàng trai trong ảnh đang mỉm cười.
Chàng trai ấy có làn da trắng, đôi mắt đen sâu thẳm, đuôi mắt cong cong mang dáng nét hài hòa như mảnh trăng khuyết, chiếc mũi cao thanh tú và khuôn miệng khẽ cong lên vẽ ra một nụ cười ấm áp. Phải rồi anh rất ấm áp, ấm như ánh nắng mặt trời, ấm đến độ nhiều lúc khiến em cảm thấy tảng băng trái tim mình tan ra.
Nhưng cũng những đường nét đẹp như điêu khắc ấy, khi đặt lên gương mặt cô gái kia thì lại khác hoàn toàn. Cô và chàng trai trong ảnh cùng một gương mặt, nhưng sao ánh mắt cô lạnh lẽo đến thế? Bờ môi nhỏ khép lại thành đường thẳng. Cô đi trong mưa suốt hai tiếng đồng hồ, cảm giác như tê dại, cô không thấy lạnh, không thấy đau, cô chỉ thấy tim mình đập lạc hẳn đi.
Cơ hồ như những bước đi chậm dần, cô cảm nhận được sự chao đảo của đôi chân trần, bờ vai dường như thõng xuống và rồi cô gục ngã. Chút sức lực cuối để tiễn anh đi cũng đã cạn rồi, cô có cảm giác mình nhìn thấy anh, nụ cười ấm áp tắt hẳn. Kí ức cuối cùng cô lưu lại là hình ảnh đôi mắt anh đỏ hoe, anh nói rất nhỏ nhưng tiếng nói ấy cứ dội đi dội lại trong tâm trí cô: “ …đừng tìm anh...xin lỗi Sam!”…
Mắt cô nhắm nghiền, hàng mi đen nặng trĩu, và từ đâu nơi cuối khóe mắt trào ra một giọt nóng hổi, cay xè. Giọt nước mắt đắng cay này thật giống giọt nước mắt khi cô nhận được tin báo tử của bố mẹ, nhưng lần này, cô khóc cho người anh trai song sinh, con người ruột thịt cuối cùng của cô trên thế gian…
GPS: Hệ thống Định vị Toàn cầu (tiếng Anh: Global Positioning System - GPS) là hệ thống xác định vị trí dựa trên vị trí của cácvệ tinh nhân tạo, do Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ thiết kế, xây dựng, vận hành và quản lý. Trong cùng một thời điểm, tọa độ của một điểm trên mặt đất sẽ được xác định nếu xác định được khoảng cách từ điểm đó đến ít nhất ba vệ tinh.
- Nguồn Wikipedia -
Vai Diễn Định Mệnh Vai Diễn Định Mệnh - Omi Olala