Có 04 bước để đạt thành tựu: lên kế hoạch một cách có mục đích, chuẩn bị kỹ lưỡng, tích cực thực hiện, và kiên trì theo đuổi.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 8
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6289 / 25
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6 -
à Hảo nhổm khỏi võng, Giọng líu lại vì mất bình tĩnh:
- Tuyết! Tuyết! Mày ra đây xem con mày lên tivi kìa. Trời ơi! Đánh đu, đàn đúm với thằng nào vậy cà.
Đang nấu nướng dưới bếp, bà Tuyết lật đật chạy lên ngay lúc màn hình hiện ra bộ ba Lãm, Nguyên, Yên đứng trên sân khấụ
Phần thời sự chuyển qua thông tin khác, bà Tuyết thắc mắc:
- Nó đi đâu mà bị ……..dính vào đó nhỉ?
Bà Hảo vẫn còn xúc động:
- Lúc mày chưa lên kịp, người ta chiếu ngay cảnh nó đang ôm chầm lấy cái thằng đứng chung nó trên sân khấu cười nói rất vui. Tivi họ bảo đó là hình ảnh phụ huynh quá mừng khi nghe tin con mình được giải thưởng. Mới đầu, tao tưởng họ lộn, ai dè liền theo đấy là …..cảnh nó lên sân khấu nhận giải với cha con thằng đó. Vậy nghĩa là sao? Thằng nào vậy?
Bà Tuyết ấp a ấp úng:
- Con không biết.
Bà Hảo hậm hực:
- Có mỗi một đứa con, nó lê la ở đâu, làm trò với ai cả nước đều biết, còn mày thì không. Vậy mà cũng làm mẹ.
Rồi bà la lên:
- Chết thật! Nhỡ bà Bá xem tivi hỏi, tao phải trả lời sao với người ta đây? Con quỷ nhỏ ấy chọc tao lên máu mà chết mất.
Đi ra đi vào, bà bất đầu càm ràm mắng nhiếc lung tung. Bà Tuyết im lặng chịu đựng, mặc cho mẹ mình bất đầu bươi móc chuyện cũ của bà.
Hồi vợ chồng bà gặp thời làm ăn được, mẹ bà dù không ưa nhưng cũng không ra mặt chê bai ông Nghĩa, vì ông rất biết điều. Ngoài quà cáp, tiền bạc hàng tháng, ông còn lo chăm chút nhà cửa, tiện nghi trong ngoài cho bà. Thế nhưng khi ông sa cơ thất thế, mẹ bà cấm cửa ngay, tệ hơn nữa, mẹ ép bà ly dị ông khi phong phanh biết ông sắp phá sản.
Vậy mà bà đã nghe lời mẹ mình. Giờ nghĩ lại bà vẫn bàng hoàng tưởng như chuyện mới hôm qua, nên lòng cứ day dứt, ân hận không nguôi.
Giờ thì ông đã có người đàn bà khác, công việc làm ăn đa ~suôn sẻ trở lại, cuộc sống chắc hạnh phúc hơn bà. Bà Tuyết thì trắng tay phải bám vào mẹ mình để khi vui thì không sao, lúc buồn bực mẹ bà mang cả bà lẫn Hà Yên mới tội con bé.
Lát nữa, không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nếu con nhỏ đi học về đây. Người đàn ông còn trẻ và đứa nhỏ ấy là ai nhỉ? Yên vô tình đứng kế hăn ta, hay chúng có quen nhau?
Bà Tuyết chợt nhận ra mình quá ít quan tâm đến con. Bà chỉ lo chuyện chùa chiền mà quên khuấy trách nhiệm trần thế của một bà mẹ. Hà Yên thân thiết với Cẩm Loan hơn với mẹ ruột. Hai dì cháu thường thủ thỉ, rúc rích với nhau, có những bí mật riêng mà bà và bà ngoại nó không hề biết.
Cẩm Loan bước vào bép với túi xách găng tay, khẩu trang, kính mát. Cô vừa đi làm về.
Lột bỏ những phụ tùng của thời ô nhiễm, Loan rót nước uống và hỏi:
- Chuyện gì mà trong má …..hắc xì dầu quá vậy?
- Chuyện con Yên.
- Nó thế nào? Tuyên bố xù thằng Thạch rồi hả?
Bà Tuyêt trợn trừng mắt:
- Sao mày hỏi thế? Bộ ……bộ nó có ý định đó à?
Loan nhún vai:
- Em đùa thôi mà. Làm gì chị căng thẳng vậy?
Bà Tuyết nói một hơi:
- Lúc nãy nó xuất hiện trên tivi trong chương trình thời sự.
- Về vấn đề gì? Chủ nhật sạch và xanh hay phòng chóng siđả
- Nó và một thằng có đứa con trai cùng lên sân khấu nhận giải thưởng cuộc thi vẽ gì đó.
Cẩm Loan kêu lên:
- Hổng bét! Con nhải này đúng là …..là ….
Bà Tuyết sửng sốt:
- Em biết thằng đàn ông đó à?
- Không. Nhưng em có nghe Yên kể về tay này. Chị nhớ chuyện trước đây nó có đưa một thằng bé đi lạc về nhà không?
- Nhớ. Rồi sao?
Loan chưa kịp trả lời, bà Hảo xuống tớị Bà chống nạnh, mặt hất lên:
- Nói tiếp đi. Hay mày muốn bao che cho nó?
Cẩm Loan khó chịu:
- Con chỉ đoán Hà Yên xuất hiện trên tivi là với cha con thằng bé đi lạc ấy thôi. Con có biết gì đâu mà bảo che chở nó.
Bà Tuyết như nhớ ra:
- Đúng rồi. Hôm trước con và má gặp nó chở một đứa bé. Hỏi thì nó nói cháu của Thúy Vị Hồi nãy bất ngờ quá, con chả thấy rõ mặt thằng nhỏ này coi phải không.
Bà Hảo nói:
- Thời sự chiếu đi chiếu lại hoài. Một lát coi kỹ xem, con yêu này muốn kiếm chuyện hay sao mà. Nó tự tìm cái khổ cho mình mới ngu chớ. Tao thấy nó với thằng đàn ông đó thân thích lắm. Hừ! Đúng là hư, đã có chồng rồi, nhưng không ý tứ gì hết, giao du bừa bãi mang tiếng chết.
Loan nhỏ nhẹ:
- Sao má lại ràng buộc thế? Nó với thăng Thạch đã là gì đâu mà bảo vợ chồng. Một vài chai rượu Tây, vài hợp bánh chưa đủ lễ đâu má.
Bà Hảo nổi cơn xung thiên:
- Mày im đi. Đây không phải việc của mày.
- Hà Yên cũng là cháu của con. Con có trách nhiệm với nó. Thật phi lý và độc ác khi bắt nó không được giao thiệp rộng rãi vì má sợ mang tiếng. Lỡ thằng Thạch không thèm vê nước nữa, con bé sẽ thành gái già à.
Bà Hảo nhảy dưng lên:
- Đồ thối mồm. Mày dám nói tao độc ác phải không?
Bà lu loa khóc:
- Mày gieo tiếng oán cho mẹ mình mà nghe được à? Đồ bất hiếu!
Cẩm Loan làm thinh. Cô biết phải nhịn, nếu không, Hà Yên sẽ lãnh đủ cơn thịnh nộ của bà.
Vừa lúc đó, Yên lót tót đi vào. Đang lu loa, bà Hảo bỗng rít lên:
- Về rồi à? Đồ mất nết!
Yên chưa biết đầu đuôi khúc ngọn gì, bà Hảo đã ….bủa tiếp:
- Mày công khai đi với thằng nào vậy?
Yên ngơ ngác:
- Con đi học chớ có đi với ai đâu ạ.
- Còn chối nữa. Mày có chồng hồi nào ma cùng chồng cùng con lên sân khấu nhận giải thưởng vẽ vời chi đó? Hồi nãy tivi mới phát, cả nước nhìn thấy chớ không chỉ tao với mẹ mày.
Hà Yên tái mặt, cô nhìn Cẩm Loan và nhận được cái nhún vai bất lực của bà dì Út, Yên không ngờ. Đúng là cô không ngờ tivi đã làm lộ bí mật của mình.
Mấy hôm nay, Yên đã yên tâm nh.e nhỏm vì dì Út chả hỏi han gì mình. Điều đó chứng tỏ Sáng không đến đỗi nhiều chuyện như cô nghĩ. Không ngờ …..Phen này khổ thân rồi. Phải tiếp tục nói dối thôi.
Cô liếm môi:
- Cháu của Thuý Vi đi thi vẽ, con theo ủng hộ ….
Bà Tuyết quát:
- Tới nước này mày còn nói dối nữa à? Hừ! Tao sẽ điện thoại hỏi Thúy Vi xem nó có cháu không.
Bà Hảo nói:
- Ví dụ như thằng nhỏ đúng là cháu của Thúy Vi, cũng không mắc mớ gì mày lại ôm chầm lấy ba nó khi nghe nó được giải. Rõ ràng chúng bây rất thân mật. Nó là ai? Mày không sợ vợ nó đánh cho mang nhục sao mà cặp kè bên chồng con người ta thế kiả
Hà Yên đứng chết trân một chỗ. Cô không muốn trả lời bất cứ câu hỏi nào liên quan đến cha con Lãm vì trả lời cách nào cũng sẽ bị mắng.
Giọng bà Tuyết dịu lại:
- Đó là thằng bé hôm trước đi lạc phải không?
Hà Yên dè dặt:
- Vâng.
- Tại sao con lại thân mật với cha con nó như thế?
Yên nhìn dì Út cầu cứu, bà dì ra tay nghĩa hiệp ngaỵ
- ối dào! Nó ham vui ấy mà. Làm gì bà tra hỏi kinh thế?
Bà Hảo gằn:
- Ham vui bên chồng con người khác trong khi chồng mình đi xạ Mày khiến tao tức chết vì nhục. Gia đình bên thằng Thạch sẽ nghĩ gì khi được coi phần thời sự đó?
Cẩm Loan cao giọng:
- Má lo gì cơ chớ? Người ta sống bên Mỹ tư tưởng phóng khoáng chớ không có lo như má đâu. Nếu thằng Thạch thương Hà Yên thật lòng, nó phải tin và hiểu con nhỏ.
Chuông điện thoại chợt vang lên làm Hà Yên giật mình. Nếu đó là điện của Lãm, chắc cô chết thêm lần nữa quá.
Thật nhanh, Cẩm Loan nhấc ống nghe lên. Mặt thản nhiên, cô nói ngắn gọn:
- Xin lỗi. Lộn số.
Quay sang phía Yên, Loan hất hàm:
- Không lo tắm rữa, thay quần áo rồi ăn cơm đi. Út đói lắm rồi.
Hà Yên vội nhảy ba bậc thang một lúc để mau lên tới lầu.
Dì Út lên theo phía sau, đặt lưng xuống nẹm, Loan nói:
- Hắn ta vừa gọi cho con đó. Không biết hắn đủ thông minh để hiểu “sự cố” lộn số vừa rồi không. Út cố tình gác lệch máy để hắn gọi không được nữa. Con liệu sao thì liệu đi. Út thấy con sắp gặp rắc rối từ phía trái tim rồi. Bà ngoại không bỏ qua chuyện này nếu con chưa nói rõ từng chi tiết cho ngoại hiểu.
Hà Yên thở dài:
- Chỉ mong Út giải vây cho con.
- Ai biết gì mà giải vây. Tao đã nói rồi mày có chịu nghe đâu.
Giọng bà Tuyêt vang lên khá gay gắt:
- Xuống ăn cơm.
Yên vội vàng dạ, nhưng lại cố nhích từng bước thật chậm. Vào bàn ăn, không khí nặng như chì bao trùm khiến cô nuốt không trôi.
Thà bà ngoại đùng đùng như lúc nãy, Yên ít sợ, đằng này bà im ỉm giống trời trước khi bảo.
Vừa buông đũa, cô định ….trốn lên lầu, bà Hảo đã bảo:
- Ra mở tivi lên, giờ này sắp có thời sự rồi. Họ sẽ phát lại cho cả nhà xem.
Hà Yên khổ sổ tuân lệnh. Tất cả cũng tại cô không làm chủ được lý trí, giờ trách ai ngoài cha con Lãm.
Giọng bà Hảo lại vang lên:
- Rót cho ngoại ly nước.
Bưng nước ra, đặt lên bàn, Hà Yên chưa kịp mời đã nghe tiếp lệnh truyền:
- Ngồi xuống đi. Thật sự thằng đó là ai? Nói!
ấp a ấp úng một hồi, Hà Yên cũng phải kể về cha con Phúc Nguyên, dĩ nhiên trong quá trình kể, Yên giấu bớt rất nhiều chuyện. Cô nói rằng hôm đó tình cờ cô vào Nhà thiếu nhi thành phố xem thi vẽ, không ngờ là gặp cha con Phúc Nguyên. Đến hồi lãnh thưởng, thằng bé vì quý mến đã kéo tay cô lên sân khấu và cô đã lên theo cho vui chớ không nghĩ gì hết.
Bà Hảo cười nhạt:
- Ai tin được sự tình cờ của con? Ngoại muốn nói chuyện với thằng đàn ông đó. D.Doc số điện thoại của nó mau.
Cẩm Loan phản đối:
- Má rầy con Yên đủ rồi, tự nhiên nói chuyện với ……thằng đó làm gì?
Bà Hảo nạt:
- Mày im đi! Tao phải dập vụ này ngaỵ Thằng đó có tình ý với con Yên, tao dám cá như vậy. Không tin, cứ chờ mà xem.
Ngay lúc ấy, trên tivi, hình ảnh “cuộc thi vẽ Cọ Non” ở Nhà văn hóa thiếu nhi lại hiện rõ mồn một. Hà Yên ướt mồ hôi khi thấy Lãm thân mật choàng vai mình trong lúc cô cười hết sức rạng rỡ. Người biên tập viên còn thuyết minh: “Cả ba lẫn mẹ cháu bé được giải nhất, không giấu được hạnh phúc khi con mình là người chiến thắng”. Những lời ấy thật thuyết phục khi Lãm một bên, Yên một bên và bé Nguyên đứng giữa đong đưa tay hai bậc cha mẹ trên sân khấụ
Cẩm Loan khen:
- Anh ta đẹp trại ấy chứ. Trông chúng bây giống một gia đình hạnh phúc quá.
Bà Tuyết nạt:
- Nói bậy mà cũng nói được.
Loan nhún vai:
- Tivi nói chớ không phải em. Nhưng có hề chỉ Bộ ai muốn lên tivi cũng được sao? Hà Yên nổi tiếng rồi, cho dầu sự thật không phải vậy.
Bà Hảo bước tới điện thoại:
- Đọc số điện thoại của nó đi.
Hà Yên ấp úng:
- Con quên rồi.
Bà Hảo quát lên:
- Mày đừng nói láọ Tao đâu phải con nít mà mày qua mặt. Thảo nào thời gian gần đây tối nào cũng ôm điện thoại. Mày trúng bùa mê thuốc lủ của thằng đó rồi à?
- Nhưng con không hề nghĩ tới Lãm.
Bà Tuyết hỏi:
- Vậy tại sao giấu số điện thoại của nó?
Hà Yên liếm môi:
- Con không muốn phiền người tạ
Bà Hảo đập bàn cái rằm:
- Mồ tổ cha mày! Đồ lẻo lự! Mày muốn tao tức chết phải không?
Vừa nói, bà vừa đắm ngực thùm thụp, chân giãy đành đạch, mắt trợn trừng như lên cơn động kinh. Nhưng bà không hề động kinh mà bắt đầu mắng nhiếc cả Yên lẫn mẹ và dì Út nghe nổ lỗ tai. Chịu hết xiết, cô đành nói ra số điện thoại của Lãm rồi chạy lên lầu nằm khóc.
Loan lên sau, cô buông từng tiếng:
- Hên cho tên Lãm, hắn không có ở nhà. Nhưng bảo vẫn không tan, nó tụ lại càng lâu càng mạnh.
Hà Yên chép miệng:
- Ngoại mà chửi thì phải biết. Xui ba năm. Sao con khổ quá!
Dì Loan cười cười:
- Có yêu nó đâu mà khổ. Dì thấy hắn trông phong độ lắm. Nếu không sợ mang tiếng là mẹ ghẻ, cứ yêu chứ ngán gì.
Hà Yên ôm gối:
- Út chọc quê con hoài. Yêu hắn rồi bỏ Thạch cho ai?
- Xời! Thạch là Việt kiều mà, lo gì chuyện nó ế chứ? Khai thật đi. Lòng con đang chia làm hai ngã, đúng không?
Hà Yên chối:
- Không. Con chỉ nghĩ tới Thạch. Với bố con Lãm, con chỉ tội nghiệp.
Loan hớm hỉnh:
- Dì mừng cho …bà ngoại không lỗi với bà sui.
Chuông điện thoại reo. Hà Yên ngồi bật dậy:
- Vái trời không phải Lãm.
Rón rén thật nhẹ, cô nhón chân bước xuống thang và nghe bà ngoại hết sức ngọt ngào đang dạ liên tục trong máỵ Tiếp theo đấy là hàng loạt phân bua về chuyện thời sự trên tivị
Chết rồi! Chắc là điện thoại của bà ngoại Thạch. Sao những người già thích xem thời sự làm chi cho rắc rối sự đời đến thế.
Nhẹ nhàng trở về giường, cô thì thào:
- Nhà bà Bá gọi điện sang. Thế nào con cũng nghe măng nữa. Chán quá!
Cẩm Loan nói:
- Ngoại mắng nhằm nhò gì. Con lo chuẩn bị tinh thần đối phó với Thạch. Thế nào họ cũng nói với nó chuyện còn nóng hổi này.
Hà Yên chớp mắt:
- Hy vọng Thạch sẽ hiểu vấn đề và không ghen, không giận con.
Loan so vai:
- Chuyện đó chỉ trời biết nó có ghen, có giận không?
Yên thắp thỏm ngóng dưới nhà. Cô không cần đợi lâu đã nghe giọng bà Hảo:
- Yên đi công chuyện với ngoại.
Cô rụng rời tay chân:
- Đi đâu hả ngoại?
- Tới nhà bà ngoại chồng mày giải thích cho rõ chuyện này ngay bây giờ.
Cẩm Loan vọt miệng:
- Làm gì nóng vội dữ vậy má? Chuyện đâu còn có đó. Chả lẽ họ tin Hà Yên có chồng có con lớn như vậy?
Bà Hảo nạt:
- Mày đừng xen vào chuyện này mà.
Loan ……cự lại:
- Con …..thấy má thiệt tức cười. Chị Tuyết không rầy bảo Hà Yên thì thôi, má cực thân làm chị
- Mẹ nó chả quyết định chuyện gì cho ra hồn. Bởi vậy mụ già này đành chịu cực thân.
Quay sang Hà Yên, bà nói:
- Mau đi với tao sang xin lỗi người tạ
Bỗng dưng Hà Yên đổ bướng lên:
- Con không đi.
Bất ngờ vì thái độ của Yên, bà Hảo khựng lại mất mấy giây rồi ré to:
- Mày dám hả? Đồ ….mất dạy!
Yên cố hạ thấp giọng:
- Đó là sự hiểu lầm, họ phải hiểu như vậy. Con không lỗi gì để xin hết.
Bà Hảo giẫy nẩy:
- Mày nói vậy mà nghe được à?
Bà Tuyết gần như năn nỉ:
- Yên ơi! Chiều ý ngoại đi. Dẫu sao, con cũng có lỗi. Đã có Thạch rồi mà lại đi với người khác, tệ hơn hết chuyện đó công khai, ai cũng thấy cả.
Hà Yên ngông nghêng:
- Điều đó chứng tỏ con với Lãm trong sáng, chả gì phải giấu giếm.
Bà Hảo ngắt ngang lời cô:
- Không giấu giếm hả? Mày đã dối tao với mẹ mày thằng nhỏ là cháu Thuý Vị Mày cũng đâu hé môi chuyện đưa nó đi thi vẽ. Nếu tao và mẹ mày không xem tivi làm sao biết được cớ sự.
Giọng bà Hảo đanh lại:
- Tớm lại, nếu mày không nghe lời ngoại thì đừng ở đây nữa. Tao không chứa thứ con cháu bất hiếu, mất d.ay, hư thân như mày.
Dứt lời, bà ngồi xuống salon, khoanh tay chờ Yên thay quần áo vì bà biết chắc con bé sẽ tuân lệnh như lâu nay vẫn tuân lệnh.
Lúc Hà Yên còn đang lưỡng lự Thì điện thoại lại reo.
Cẩm Loan chưa kịp nhấc máy, bà Hảo đã bảo:
- Để tao.
Tim Hà Yên chợt đập mạnh, cô linh cảm người gọi đến là Lãm. Và khổ sao, đúng là như vậy.
Bà ngoại cô đang lên giọng ở quảng cao nhất mà các ca sĩ opéra đều mơ ước.
- Hà Yên cháu tôi đã có chồng sắp cưới, đề nghị cậu đừng đeo theo làm phiền con bé. Hình ảnh cha con cậu và Hà Yên được trình chiếu hầu như khắp nước rồi. Hừ! Cậu xin lỗi à. Xin lỗi ai mới được chứ? Không. Không. Tôi chẳng cần cậu tới nhà tôi làm gì. Tớm lại, từ giờ trở đi, tôi cấm cậu gặp Hà Yên. Nếu không, cậu đừng trách bà già này nhé. Tôi thề sẽ ăn thua đủ với ai phá gia can của tôi đó.
Hà Yên giật mình vì tiếng gác máy mạnh như búa đập của ngoại. Cô tưởng tượng đến gương mặt của Lãm và thấy chạnh lòng.
Dường như vẫn chưa hết giận, bà Hảo quát:
- Chưa thay xong quần áo nữa à?
Bà Tuyêt năn nỉ:
- Nghe lời ngoại đi con.
Hà Yên nhìn dì Út, nhìn mẹ, rồi bà ngoại, cô thấy bức bối vô cùng. Rõ ràng cuộc đời cô đã bị định đoạt bởi bà ngoại. Lẽ ra trước đây, Yên phải bình tỉnh trước sức ép của bà cũng như sự tấn công ráo riết của Thạch. Lẽ ra ……
Mà tất cả đâu đã vào đó rồi, Yên còn “lẽ ra lẽ vào” gì nữa. Chẳng nhẽ cô muốn phá vỡ những điều đang tốt đẹp à? Tốt nhất, nên theo ngoại sang nhà bà Bá để giải thích rõ ràng hơn. Nếu không, Thạch sẽ không an tâm ở nơi xứ ấỵ Thôi, hãy vì mẹ một lần nữa đi. Bộ không thấy mắt bà đỏ sao Hà Yên?
Vừa thầm thì với mình, cô vừa lên lâ1u thay áo quần.
“Áo mặc sao qua khỏi đầu”. Ngẫm nghĩ câu tục ngữ cũ rích ấy vào lúc này lại quả là buồn cười.
Đời nay, người ta có trăm ngàn kiểu và có tỷ cách mặc áọ
Hà Yên ước sao được cởi phăng vứt tuốt cái áo cũ cô đang thận trọng mặc vào và thận trọng cài từng nút. Cái áo này cũ rồi, sớm muộn gì nó cũng sẽ rách thôi.
Ước Mơ Xanh Ước Mơ Xanh - Trần Thị Bảo Châu