Sometimes your joy is the source of your smile, but sometimes your smile can be the source of your joy.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 8
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6289 / 25
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1 -
ề. Không về. Về. Không về. Về ……..
Hà Yên vừa đạp xe vừa lẩm nhẩm điệp khúc “về hay không” như thầy pháp đang ếm bùa. Cô nhất định phó thác số mệnh của mình cho trò may rủi này. Yên tính rằng nếu đèn đỏ ở ngã tư bật lên đúng …..chữ nào thì cô sẽ làm theo …..chữ đó. Khổ sao suốt con đường dài, cô qua đã bốn ngã tư, nhưng không lần nào đèn đỏ …..cháy lên hết, nên tới giờ Hà Yên vẫn chưa biết nên về hay không.
- Về, không về. Về, không …
Lẩm nhẩm chưa tròn câu, Yên đã nghe tiếng “kịt”. Chân đạp nhẹ tênh rồi cứng ngắc. Chiếc xe ỳ một chổ. Lại sút sên rồi. Đúng là ý trời. Cô sẽ không về. Hà, hà, hà. Tưởng tượng đến gương mặt nhăn nhó của dì Út, Hà Yên không thể nhịn cười. Cười xong, Yên nhìn chiếc xe và ngao ngán sự đời dù sự cố này giúp Hà Yên càng tin vào “ý trời” hơn nữa khi xe hư ngay công viên. Khom lưng bê xe lên lề, cô ngồi vào ghế đá rồi từ tốn nghĩ tới chuyện sửa dây sên. Đây quả là một việc khó quá sức với cô. Cái gatđơsên bít bùng, Yên chẳng biết phải cho tay vào đâu để sửa. Thôi thì cứ ngồi xả hơi, thư giãn, trời đã quyết cô đừng về kia mà.
Nhưng chưa được thư giãn chút nào, Yên chợt nghe tiếng con nít khóc. Phải nói nó gào thì đúng hơn, rồi một đứa nhỏ, đúng nhất là một thằng nhỏ trạc ba tuổi, ăn mặc sạch sẽ, nhưng mặt mũi lem luốt nước mắt nước mũi, đang khóc ré lên. Vừa gào, nó vừa bước về phía cô.
Đứng trước mặt Hà Yên, nó vừa nức nở vừa cà lăm.
- Ba …..T…èo …Con ….m …..uốn …ba …..Tèo. Hu, hu ……
Lúc Hà Yên trợn tròn mắt cố hiểu xem thằng nhóc nói gì thì nó đã nhào vào lòng cô. Hai tay nắm chặt cứng tay Yên, thằng nhóc nói rõ từng lời.
- Con muốn ba Tèo. Kiếm ba Tèo cho con. Hu, hu …..
Hà Yên đờ ra vì bất ngờ. Cô sực nhớ dì Út từng cảnh giác những trò lừa bịp, dàn cảnh gạt người để cướp của trong công viên nên giật mình đẩy vội thằng bé ra.
Thái độ nhẫn tâm của Yen làm thằng bé nín khóc, nó ngơ ngác nhìn cô rồi mếu máo bước đi. Vừa đi, nó vừa nhìn quanh tìm kiếm trong thật tội nghiệp.
Bỗng dưng Yên chạnh lòng. Cô ân hận vì hành động vừa rồi của mình. Ngoài cái xe đạp củ xì bị sút sên ra, cô có gì đâu mà sợ bị giật cơ chứ? Sự cảnh giác quá độ đã đánh ngã lương tâm của Hà Yên rồi.
Bỏ mặc chiếc xe cạnh ghế đá, Hà Yên bước vội theo thằng nhóc.
Ngồi xuống đối diện với nó, Yên nhỏ nhẹ y như cô giáo mẫu giáo thứ thiệt.
- Bé ngoan, đừng khóc nữa, cô thương.
Thằng nhóc mím môi lại, giấu nước mắt lưng tròng. Yên lấy khăn giấy ra lau mặt cho nó. Thằng bé thật sáng sủa, dễ thương.
Vừa nhìn vẻ mặt rất đẹp của nó, cô vừa hơi:
- Sao con khóc vậy?
Thằng bé ngơ ngác ngó quanh:
- Con đi tìm ba. Ba đi lạc rồi. Cô tìm ba Tèo cho con đi.
Hà Yên bật cười vì cách nói của nó. Cô hạ giọng:
- Con tên gì?
Thằng bé dõng dạc như đang đứng trước lớp:
- Lưu Đình Phúc Nguyên.
- Mấy tuổi?
Thay vì trả lời, Nguyên đưa bốn ngón tay bé xíu lên và nói tiếp:
- Ba Tèo đi lạc trong siêu thị với mẹ rồi.
Hà Yên nhíu mày:
- Siêu thị nào, con biết không?
Thằng bé nhanh nhẩu:
- Coop Mark.
Yên kêu lên:
- Coop Mark nào mới được cơ chứ?
Thằng bé không thể trả lời, nó bắt đầu i ỉ khóc và gọi ba Tèo của nó nghe thật thảm thiết.
Gần công viên này, chả có siêu thị nào cả. Vậy tại sao Phúc Nguyên lại ở đây trong khi ông bố Tèo của nó ở trong siêu thị?
Nghe lời con nít có mà điên. Tốt nhất, giao thằng nhỏ cho công an, người ta sẽ nhanh chóng tìm ra bố mẹ nó.
Nghĩ như thế, Yên dắt thằng bé đi tới chỗ dựng xe đạp. Đợi nó ngồi xuống ghế đá xong, Yên mới nói:
- Sửa xe xong, cô sẽ đưa Nguyên đi tìm ba Tèo nhe.
Thằng bé hớn hở gật đầu. Yên bảo:
- Ngồi ở đây chờ cô.
Thằng Nguyên lại gật đầu. Hà Yên bậm môi khiêng cái xe ra chỗ sửa ở gốc cây gần đó, mắt không rời Phúc Nguyên. Cô vái sao ba mẹ nó trên đường đôn đáo đi tìm đứa con bị lạc sẽ đi ngang đây là trong thấy nó cho đờ mất công cô phải làm việc thiện.
Nhưng lời van vái của Yên chả ứng chút nào. Bác thợ cắt bớt một đốt sên, ráp lại cái gạt che cũng hết độ mười phút, mà chả thấy có ông bố bà mẹ nào mất con chạy ngang qua công viên. Nhóc Nguyên vẫn ngồi ngoan trên ghế đá chờ Yên. Nhìn nó, cô có cảm giác chờ đợi là việc quen thuộc của thằng nhỏ. Chắc ba mẹ Nguyên vẫn hay để nó chờ như vậy ở trường mẫu giáo.
Ngồi xuống cạnh Nguyên, Hà Yên bắt đầu một loạt câu hỏi:
- Con học trường nào?
- Trường mầm non 25.
- Lớp gì?
- Dạ lớp chồi B của cô Thư.
- Nhà con ở đâu?
Thằng bé nói số nhà, tên đường và số điện thoại vanh vách, khiến Hà Yên trố mắt khâm phục. Vậy thì khỏe rồi. Tốn vài ngàn điện thoại công cộng gọi về nhà nhắn ba mẹ Nguyên ra đón nó là xong chuyện. Yên có lý do chính đáng để không về nhà đúng giờ đã định mà cũng không bị mắng.
Chở Nguyên sang quầy điện thoại công cộng bên kia đường, cô nhấn đúng số máy nó đọc và thất vọng vì gọi mãi chả ai nhấc máy.
Nguyên càu nhàu như ông cụ:
- An Na không bao giờ chịu nghe điện thoại, thiệt là hư.
Hà Yên xụ mặt:
- Vậy cô chở con về nhà nghen?
Phúc Nguyên chớp mắt:
- Không kiếm ba Tèo cho con sao?
- Cô đâu có biết ba Tèo đi lạc ở đâu mà tìm.
Giọng Phúc Nguyên sụt sịt:
- Ba Tèo đi siêu thị với mẹ Tâm.
Hà Yên hơi gắt gỏng:
- Vậy tại sao con ở đây?
Thằng nhóc bắt đầu khóc:
- Mẹ Tâm đem con bỏ ở công viên để một mình mẹ đi siêu thị với ba.
Hà Yên chép miệng. Cô chả hiểu đầu cua tai nheo gì hết, tốt nhất đưa nó về nhà thay vì đưa tới công an thì tội nghiệp. Dầu gì địa chỉ nhà Nguyên cũng gần nhà cô. Chỉ sợ trên đường đưa nó về, lỡ bố mẹ nó gặp, tưởng Yên là mẹ mìn thì hóa ra làm ơn mắc oán.
Nhưng hổng lẽ người có lòng từ bi bồ tát như Hà Yên lại xui đến thế? Đã có gan làm việc thiện thì cũng nên gan tới cùng.
Thế là cộc cà cộc cạch, cô đèo thằng nhỏ về nhà của nó. Khu này toàn những ngôi nhà biệt lập, sang trọng kín cổng cao tường, không ngờ tiểu thiếu gia lại đi lạc như dân bụi. Con nhà giàu sao ba mẹ nó bỏ bê thế nhỉ?
Dừng xe đúng địa chỉ, Yen hỏi:
- Phải nhà con không?
Phúc Nguyên gật đầu, Hà Yên chưa kịp mừng đã tiếp tục thất vọng vì thấy cánh cổng bị khóa ngoài bằng một ống khóa to đùng.
Cô buột miệng:
- Trời đất! Không có ai ở nhà hết.
Nguyên cãi:
- Có An Na. Để con gọi nó.
Tới sát rào, thằng nhóc gào lên:
- An Na! An Na!
Một con chó đốm ốm, cao y như con chó đốm trong phim hoạt hình “Một trăm lẻ một con chó đốm” nhào ra phía cổng. Nó sủa toáng lên khi thấy người lạ rồi lại rên ư ư? khi Nguyên cho bàn tay nhỏ xíu vào những song sát xoa đầu nó.
Thằng bé vỗ về:
- An Na ngoan, nói cho tao biết ba Tèo đâu đi?
Đáp lời nói là tiếng chó ư ư?. Thằng Nguyên ngồi bẹt xuống đất, tiếp tục sự nghiệp khóc, khiến Hà Yên nẫu cả ruột.
Cô dụ dỗ y như quảng cáo trên tivi:
- Bé Nguyên ngoan, cô mua bánh snack tơm thơm ngon, snack bò giòn giòn cho Nguyên ăn nghen.
Làm như chả nghe, chả thấy, chả biết Hà Yên ở đó, Phúc Nguyên nhề nhệ khóc khiến cô sốt cả ruột. Bên trong cổng sát, con chó đốm An Na cũng rên rỉ phụ họa nghe muốn điên được.
Chẳng biết làm sao, Yên đi tới đi lui như đuyệt binh trước cửa nhà Nguyên, mồm lẩm nhẩm hú ba hồn bảy vía thằng cha Tèo về với con trai Phúc Nguyên.
Yên vừa ….hú vừa rủa như thế chừng vài ba lần thì thấy một chiếc xe tấp vào cổng. Rồi một gã đàn ông trên xe nhảy xuống.
Ôm Phúc Nguyên vào lòng, gã kêu lên:
- Sao con lại ở đây Beo.
Không thèm trả lời gã ta, Phúc Nguyên tấm tức khóc. Còn trong nhà, con An Na lại nhảy cỡn đầy mừng rỡ.
Bế thằng bé lên, gã tò mò nhìn cô. Hà Yên cao giọng:
- Anh là ba của thằng bé à?
Người đàn ông gật đầu:
- Vâng. Chuyện gì đã xảy ra với nó vậy?
Hà Yên lúng túng khi ánh mắt hắn chăm chú hướng vào mình. Dúng là hai bố con. Thằng bé Nguyên có đôi mắt lì giống y bố, cả cái mũi cao và mái tóc hớt ngắn nữa. Nói chung là trong rất phong độ. Nhưng tại sao Yên phải nhận xét người ta cơ chứ?
Lấy lại bình thản, cô nói:
- Thằng bé đi lạc ……
Hà Yên chưa nói hết, gã ….ba Tèo đã ngạc nhiên lẫn hốt hoảng ngắt ngang lời cô:
- Đi lạc? Trời ơi! Nó đi lạc ở đâu?
Yên nhún vai kể một hơi trước vẻ cau có, nhăn nhíu của Tèo. Anh ta hỏi con mình:
- Mẹ Tâm đâu? Mẹ không rước con sao Beo?
Nguyên mếu máo vì ba nó hơi to tiếng:
- Mẹ đi siêu thị với ba mà.
Tèo vội vỗ về nó:
- Beo ngoan. Ba Tèo thương.
Phúc Nguyên vẫn chưa thôi tấm tức:
- Thương mà bỏ con một mình.
Tèo gượng gạo cười vì câu trách móc đó, anh lảng đi bằng cách nói với Yên:
- Cám ơn em rất nhiều. Nếu không gặp em, không biết thằng bé đã ra sao. Mời em vào nhà ….
Hà Yên lắc đầu:
- Trễ lắm rồi, tôi phải về kẻo mẹ tôi lại tưởng tôi đi lạc.
Tèo bật cười vì câu nói đùa của Yên. Nụ cười của anh ta mới quyến rũ làm sao, khiến cô ngẩn ngơ mất mấy giây.
Anh ta dịu dàng:
- Dầu sao, tôi cũng phải mời em vào nhà uống một ly nước để bé Beo nói lời cám ơn cô. Xin lỗi, tôi vẫn chưa được biết tên em.
Hà Yên ngập ngừng:
- Cứ gọi tôi là Hà Yện Còn tên anh, tôi đã nghe bé Nguyên gọi khàn cả tiếng suốt trên đường về nhà rồi.
Tèo xuề xòa:
- Một cái tên dễ nhớ phải không?
Đặt con trai xuống đất, Tèo nói:
- Nào Beo! Mời cô Yên vào nhà chơi.
Phúc Nguyên nhào tới nắm tay Yên:
- Cô vào nhà con chơi. Con có nhiều rôbốt lắm. Con sẽ cho cô người điện quang.
Bẹo má thằng nhỏ, Yên cười:
- Cô phải về. Bé Nguyên ngoan, có đi chơi với ba mẹ, nhớ nắm tay hai người cho chặt nhé.
Nguyên gật đầu, nó nhìn ba mình rồi lại nài nỉ
- Mời cô vào nhà chơi.
Hà Yên chợt mềm lòng vì ánh mắt cả hai cha con. Thằng nhóc rất dễ cưng, cô thấy mến nó, nhưng vào nhà lỡ người ta nghĩ Yên chờ hậu tạ thì không gì mất mặt bằng.
Cô nhỏ nhẹ song cương quyết:
- Cô phải về, mẹ cô đang chờ ở nhà.
Phúc Nguyên bỗng nói:
- Mẹ con chả hề chờ con. Thiệt buồn ghê.
Tèo xoa đầu Nguyên:
- Thì vẫn còn ba. Hai cha con chơi với nhau cũng vui vậy.
Hà Yên liếc vội Tèo, cô thấy dường như anh ta đang nghĩ ngợi gì đó. Chắc hai vợ chồng Tèo cơm không lành, canh không ngọt rồi. Chỉ tội nghiệp thằng nhỏ, nó bé teo thế kia mà đã là nạn nhân. Nhở như hồi chiều có chuyện xảy ra cho nó thì sao nhỉ?
Chắc Tèo cũng đang nghĩ như Hà Yên, nên bỗng dưng anh ta xóc Phúc Nguyên lên siết chặt nó trong tay với tất cả yêu mến.
Nhìn Yên với cái nhìn cảm kích, Tèo nói:
- Nếu em bận quá, tôi không dám ép, nhưng cha con tôi có thể ghé nhà em một ngày nào đó. Được chứ?
Hà Yên ra vẻ phật lòng:
- Anh không cần phải nghĩ xa xôi như vậy. Bé Beo thông minh, dạn dĩ và rất xinh xắn. Anh chị nên giữ cháu kỹ hơn. Nếu là mẹ mìn, tôi không mang trả nó đâu.
Tèo trầm giọng:
- Cám ơn lời nhắc nhở chân tình của Yên. Đây là lần đầu, nhưng có lẽ cũng là lần cuối cháu đi lạc, tôi không bao giờ để chuyện này xảy ra nữa đâu.
Hơi ngập ngừng, anh bảo:
- Có điều tôi sẽ ân hận nếu không biết địa chỉ hay số điện thoại của em.
Hà Yên chớp mi vì cái nhìn quá ư nồng nàn của Tèo. Hắn ta đa tình quá, ý là có thằng con đèo một bên. Hừ! Với ánh mắt đó Tèo khiến Yên thấy bất an.
Cô xẵng giọng:
- Không cần đâu. Giống như dân gian vẫn nói: “Giúp kẻ qua đường ”. Tôi vui vì giúp được anh và bé Phúc Nguyên.
Dứt lời, Yên hấp tấp leo lên xe đạp. Thằng nhóc Nguyên vẫy tay theo sự chỉ đạo của ba nó:
- Báy bay cô Yên.
Hà Yên cười và nghe hồn cô chút gì rưng rưng. Đúng là đa cảm. Nếu dì Út ở đây, chắc chắn Hà Yên đã nghe mắng. Mà thế nào cô cũng bị mắng. Tối nay bị mắng cỡ nào, Hà Yên cũng thấy vui. Cô đã thoát được rồi. Cuộc mai mối của dì Út cho Yên với gã đồng nghiệp nào đó ở công ty xem như thất bại. Hít một hơi dài với tất cả sảng khoái, Yên giậm pê đan xe thật mạnh.
Ước Mơ Xanh Ước Mơ Xanh - Trần Thị Bảo Châu