Những gì làm bạn đau khổ sẽ dạy bạn nhiều điều.

Benjamin Franklin

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 204 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 591 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:34:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 41: Lưỡng Tình Tương Duyệt, Biệt Ly Khó Rời (1)
àn da tốt quan hệ rất lớn đến nước! Khi còn ở nhà ta thường xuyên ra sông nghịch nước, con sông nhỏ quanh nhà ta nước rất mát, rất ngọt."
Tiểu Quân đắc ý khoe khoang da thịt đáng tự hào của nàng với Thượng Quan Quyên cùng Thượng Quan Hoàng Quán. Bất quá, khi Tiểu Quân còn bé làn da vừa đen lại không mịn màng, hoàn toàn không giống bây giờ. Đương nhiên, nàng khoác lác trước mặt các tỷ muội thì ta cũng không nên bóc trần.
Ta vụng trộm nháy mắt với Quách Vịnh Nhàn một cái, nàng mới lén lút chạy đi. Tiểu Quân đưa lưng về phía cửa văn phòng, đương nhiên không nhìn thấy Quách Vịnh Nhàn rời đi, chỉ là hai tỷ muội Thượng Quan chắc chắn thấy rõ. Thế nhưng hai tỷ muội này hoàn toàn không biểu lộ gì, quả thực coi Quách Vịnh Nhàn như tàng hình. Ta cao hứng cực kỳ, quyết định tặng hai nàng một món quà, coi như là bồi dưỡng tình cảm.
"Khục."Đợi khi Quách Vịnh Nhàn đi xa, ta mới ho nhẹ một tiếng. Tiểu Quân lập tức quay đầu lại, trông thấy ta, nàng lớn tiếng ồn ào: "Còn nói muốn dẫn ta đi mua quần áo, chúng ta đã ở đây hơn nửa ngày rồi, muốn vào văn phòng tìm ngươi, hai vị tỷ tỷ lại không cho ta vào! Hừ, tức chết ta mất."Tiểu Quân tức giận trừng mắt với ta.
"Mấy ngày nay quá mệt mỏi, ta vừa ngủ một lát nên đã dặn Tiểu Quyên không cho người nào quấy rối."Ta nhìn Thượng Quan Quyên tỏ vẻ cảm tạ. Nàng cười khanh khách một tiếng, cũng không nói gì, chỉ vụng trộm làm mặt quỷ với ta. Ha ha, thật sự rất đáng yêu.
"À, hóa ra là ngủ trộm, vậy bây giờ ngủ đủ chưa?"Tiểu Quân đảo con ngươi một vòng, khẩu khí lập tức dịu xuống, xem ra nàng vẫn rất thương vị ca ca này.
"Đủ rồi, chúng ta đi thôi. Tiểu Quyên, nếu có người tìm ta thì bảo họ gọi điện thoại cho ta."Ta ôm vai Tiểu Quân nhẹ gật đầu với hai tỷ muội.
"Vâng, tôi đã biết, chào tổng giám đốc."Thượng Quan Quyên phất phất bàn tay nhỏ bé.
"Chào tổng giám đốc."Âm thanh giòn tan của Thượng Quan Hoàng Quán cũng theo sát.
Nữ nhân trời sinh thích cái đẹp, Tiểu Quân rất triệt để thuyết minh câu danh ngôn này. Chỉ đi dạo hai giờ, hai tay của ta đã treo đầy chiến lợi phẩm của nàng, quả thực trở thành ô-sin miễn phí, thế nhưng Tiểu Quân vẫn chưa thỏa mãn. Kỳ thật vẻ đẹp của nàng nên xứng với những quần áo đẹp nhất trên thế giới. Tuy tay đau xót chân mỏi rã rời, nhưng khi thấy Tiểu Quân vui vẻ, mọi sự mệt mỏi của ta biến mất, thay vào đó là sự ngọt ngào.
Kỳ thật, ta thích Tiểu Quân mặc quần jean cùng áo sơ mi hơn. Chỉ là buổi tối phải đến nhà Hà bí thư ăn cơm, còn phải tham gia một bữa tiệc, Tiểu Quân mặc những thứ như vậy có chút không thích hợp.
"Tiểu Quân đại nhân, muốn mua bao nhiêu không phải là vấn đề, nhưng ngươi có thể nghỉ một lát hay không?"Ta cố nén hơi thở gấp gáp hỏi nàng.
"Có muốn gặp bạn học của ta không?"Tiểu Quân duỗi ngón trỏ sơn móng tay xanh nhạt ra, ta lập tức lâm vào thế khó xử, trong đầu lập tức hiện ra mấy tiểu cô nương ngây thơ xinh đẹp.
"Ngươi còn thiếu cái gì chứ? Nhiều quần áo như vậy ngươi mỗi ngày đổi một bộ, một tháng cũng không hết."Ta hảo tâm nhắc nhở.
"Ừ, cũng không khác lắm."
Tiểu Quân lắc lắc cái đầu nhỏ, con ngươi đảo một vòng, đột nhiên thần bí cười cười với ta: "Đợi lát nữa mang ngươi đi gặp một đại mỹ nữ. Bất quá, ngươi cũng đừng có ý xấu đó! Người ta đã có chồng rồi."
"Có chồng thì ta nhìn cũng vô dụng."Ta tức giận trừng mắt nhìn Tiểu Quân liếc.
"Cái gì vô dụng? Mỹ nữ chỉ để thưởng thức, hừ."Tiểu Quân hét lớn với ta rồi sau đó không thèm quan tâm ta, trực tiếp đi trước. Ta bất đắc dĩ bám theo bóng lưng xinh xắn của nàng, sợ để nàng chạy mất.
Qua hai con đường, Tiểu Quân rốt cục đi đến hướng công ty kt, ta thầm cảm thấy may mắn, nghĩ thầm sắp được nghỉ ngơi rồi. Khi trở lại công ty, nhất định phải tìm Đái Tân Ni xoa bóp giúp ta, cái hai chân này sắp gẫy mất rồi. Nào biết Tiểu Quân chuyển hai ba lần, lại quay sang siêu thị Bách Việt, trong lòng ta kêu khổ thấu trời, theo sát sau lưng Tiểu Quân hỏi: "Đi đâu đấy?"
"Kêu la cái gì? Đến rồi, chính là chỗ này."
Thang cuốn vừa mới lên tầng hai, Tiểu Quân liền chỉ vào một gian hàng nội y hô to. Ta lập tức trợn tròn mắt, đây không phải cửa hàng nội y của mỹ nhân đường mật sao?
"Sở Huệ tỷ tỷ, Tiểu Quân tới thăm ngươi nè!"
Tiểu Quân bước nhanh tới, hướng về phía Sở Huệ đang giới thiệu nội y cho hai mỹ nữ kêu to. Hai mắt Sở Huệ sáng lên, chỉ là khi Tiểu Quân chạy đến trước mặt nàng, nàng đột nhiên nghiêm mặt nói:"Tiểu Quân, ngươi có phải quên Sở Huệ tỷ rồi không? Lâu như vậy mà không đến thăm tỷ tỷ, tỷ tỷ tức giận rồi."
Ah! Mỗi lần nghe âm thanh hơi khàn khàn của Sở Huệ, mọi tế bào trong người ta đều bị loại âm tần kỳ diệu này hấp dẫn, cơ bắp cùng xương cốt trên người đều có cảm giác buông lỏng. Có đôi khi ta đã nghĩ, buổi sáng nghe âm thanh ỏn ẻn của Tiểu Quân, buổi tối nghe giọng khàn khàn của Sở Huệ, đó là cảnh tượng tươi đẹp biết chừng nào. Thanh âm hai đại, tiểu mỹ nữ này có thể nói là nhân tài kiệt xuất giới thanh âm.
"Hì hì, không phải bây giờ ta đã tới rồi sao? Ngươi xem, vừa rồi ta dạo phố trông thấy một bộ kính râm nhìn rất đẹp, liền mua cho Sở Huệ tỷ."
Tiểu Quân cười hì hì lôi ra một cái hộp tinh mỹ từ trong túi, đây là một bộ kính râm nhãn hiệu gucci. Ai, Tiểu Quân thật là bạo tay, bộ kính râm này hơn bảy nghìn mà nàng dám lấy ra tặng người khác, mặc dù còn nhỏ tuổi đã biết xài tiền bậy bạ như thế nào, ta thấy mà phải nhíu mày lại.
"Cái này kính râm này rất đắt đó! Tiểu Quân tốt với tỷ tỷ quá, cám ơn trước nhé!"
Sở Huệ rất biết hàng, chỉ xem nhãn hiệu đã biết giá cả xa xỉ, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra nụ cười ngọt ngào. Đôi cánh tay ngọc ưu nhã vòng ra ôm Tiểu Quân, chỉ là sau cái ôm này thì Sở Huệ cũng phát hiện ra ta. Nàng sững sờ, trong nụ cười ngọt ngào lại có thêm một chút thần sắc mập mờ.
"Sở Huệ tỷ, đây chính là tỷ phu ta."
Tiểu Quân cầm trên tay túi lớn bọc nhỏ chất đống tại cái ghế, sau đó kéo ta đến trước mặt Sở Huệ, vừa sáng ngời cái đầu nhỏ vừa giới thiệu. Ta thầm cảm thấy buồn cười, trong đầu nghĩ còn cần ngươi phải giới thiệu sao?
"A, đã nghe Tiểu Quân nhắc tới, ngươi khỏe chứ?"Sở Huệ nhịn cười, nàng làm bộ không biết ta, mà là hướng ta khách khí gật gật đầu nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại -Y
"Ta không khỏe."Ta hoàn toàn không khách khí, nếu như tay của một người sắp gẫy ra, chân rã rời muốn chết, cổ họng lại khát khô, cả người đầy mồ hôi, vậy người này tâm tình tuyệt đối rất ở đâu. Rất không may, ta chính là người này. Thả túi lớn túi nhỏ trong tay ra, ta lấy lên cốc nước đặt trên chiếc bàn tròn thủy tinh một hơi cạn sạch, cũng mặc kệ cái cốc nước này là của ai. Dù sao trong cửa hàng đều là mỹ nữ, uống nước miếng mỹ nữ lại có làm sao?
Sở Huệ cùng Tiểu Quân giật mình nhìn ta, điều này không có gì kỳ quái, kỳ quái chính là một vị khách của cửa hàng cũng nhìn ta. Đó là một vị mỹ nữ, trông thấy ta uống sạch cốc nước, nàng đỏ mặt lên hung hăng trợn mắt với ta, đoán chừng cái cốc này là của nàng.
"Khát như vậy sao?"Sở Huệ hé miệng cười với ta, quay người rót một cốc nữa, sau đó đưa cho vị khách hàng là mỹ nữ kia. Nàng kia cũng nở nụ cười hớn hở, không biết nàng nói thầm cái gì với Sở Huệ, hai mỹ nữ bắt đầu cười khanh khách không ngừng.
Tiểu Quân tức giận lắc lắc cái đầu nhỏ, trực tiếp đi dò xét những món nội y khêu gợi kia, chỉ là nàng vừa nhìn mấy lần, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ hồng lên. nàng vô thức liếc nhìn ta, phát hiện ta đang nhìn nàng chằm chằm, nàng bối rối lên dứt khoát đi ra xa.
Ta vừa được tìm một cái ghế ngồi xuống, Sở Huệ đã đi tới trước mặt ta, nàng khoanh hai tay trước ngực, dùng ánh mắt rất kỳ quái dò xét ta.
"Trên mặt ta có côn trùng sao?"Ta hỏi Sở Huệ.
"Ừ, có một con rất lớn, rất lớn, sắc trùng rất lớn."Sở Huệ lông mi hình lá liễu nhảy lên, lạnh lùng nói.
"Sắc trùng?"Ta không hiểu rõ đành sờ sờ mặt.
"Nếu như ta không đoán sai, lần trước ngươi ở đây mua nội y, là mua cho Tiểu Quân đúng không?"Sở Huệ khẩu khí càng lạnh hơn, hơn nữa có chứa địch ý rất lớn.
"Không có, không có, không phải mua cho Tiểu Quân."Ta lại càng hoảng sợ, nghĩ thầm Sở Huệ làm sao đoán được vậy? Tiểu Quân hôm nay không có mặc chiếc nội y kia mà! Mà dù có mặc, chẳng lẽ Sở Huệ có đôi mắt thấu thị sao? Ừ, dù là có cặp mắt thấu thị cũng vô dụng, đoán chừng là Sở Huệ đang hù ta, ta kiên quyết phủ nhận là được.
Sở Huệ tiếp tục cười lạnh: "Ngươi không lừa được ta đâu, ta bán nội y 5 năm, mỗi người đàn bà đi trước mặt ta, dù không cần cởi quần áo, ta cũng biết bộ ngực to nhỏ các nàng. Chiếc nội y lần trước mua ngươi kia cùng bộ ngực Tiểu Quân phi thường ăn khớp. Hừ, không thừa nhận đúng không? Ta lập tức qua hỏi Tiểu Quân cho rõ ràng."Nói xong uốn éo bờ mông muốn đi đến chỗ Tiểu Quân.
"Ngươi nhỏ giọng một chút được không? La tổng cũng không khó nói chuyện như ngươi vậy."Ta vội vàng đứng lên, vội vàng chuyển đến La Tất. Đây là một lời ám chỉ với Sở Huệ, ông chồng ngươi còn phải cung kính với ta, ngươi phải nhẹ nhàng một chút chứ.
"Ừ! Làm tổng giám đốc tính tình thay đổi hắn rồi, sắc đảm cũng to ra đó. Cả tiểu di cũng không buông tha!" lông mi hình lá liễu của Sở Huệ lại nhảy lên, trong ánh mắt tràn ngập lửa giận, nàng căn bản không hiểu ý của ta.
"Ôi, ngươi nhỏ giọng một chút."Ta vội vàng ngăn Sở Huệ lại, bởi vì mỹ nữ trừng ta lúc trước tựa hồ đang rướn cổ lên như muốn nghe ngóng ta nói gì với Sở Huệ.
"Hừ, vậy ngươi thừa nhận chứ?" Sở Huệ tuy giảm âm lượng xuống nhưng vẫn nổi giận đùng đùng. Ta cảm thấy rất kỳ quái, bình thường Sở Huệ nói chuyện không nhanh không chậm, không sợ không hờn, rất có trật tự nhưng hôm nay làm sao vậy?
"Ai, ta...... Ta......" Ta vội muốn chết, thật không biết trả lời thế nào.
Đúng lúc này, ta lại tránh được một kiếp, bởi vì có hai nữ nhân đi vào khu chuyên bán. Ta vừa thấy hai nữ nhân này, tim đập nhanh hơn, thật không biết là kích động hay sợ hãi. Nữ nhân đều là nhu nhược, ta không nên sợ hãi các nàng, huống chi hai nữ nhân này đều là siêu cấp đại mỹ nữ chỉ cần đứng trên đường nhất định khiến tất cả nam nhân dồn ánh mắt tới. Hai vị siêu cấp đại mỹ nữ này là Cát Linh Linh và Đường Y Lâm.
"Sở Huệ." Đường Y Lâm dáng người cao ráo. Vài ngày không nhìn thấy nàng, ánh mắt nàng vẫn thanh tịnh sáng ngời như vậy, mái tóc dài phiêu dật. Chỉ là đôi gò má lúm đồng tiền mê chết người không thấy, bởi vì nàng không cười. Nàng nhàn nhạt đến gần Sở Huệ bắt chuyện, cũng không thèm liếc nhìn ta. Sở Huệ biểu lộ rất quái dị, nàng căm hận Đường Y Lâm, nhưng trên mặt không thể không không cố tỏ ra vui vẻ.
Ai, đầu ta lớn hơn, muốn tìm biện pháp trốn tránh. Trong khu chuyên bán này có đến mấy nữ nhân, kể cả Tiểu Quân, không có một ai là dễ trêu, nếu không chạy trốn, tuyệt đối là một tên đại ngốc.
"Chào bà chủ, sinh ý thịnh vượng chứ! Ồ, Trung Hàn ngươi cũng ở đây sao?" Cát Linh Linh đang cười, ta phát hiện cả mái tóc nàng đều đang rung rinh. Buổi sáng cùng nàng làm một hiệp tại quán cơm "Thưởng Tâm mễ", rõ ràng tất cả vẻ tiều tụy trên mặt nàng đều quét sạch, nàng hiện tại tỏ ra rất hưng phấn, đẹp không gì sánh được.
Ta ho khan một cái, nhìn hai cái siêu cấp đại mỹ nữ này, cái mũi ta ngứa muốn chết. Ngượng ngùng cười cười, ta đành giải thích: "Buổi tối có một yến hội, ta mang Tiểu Quân đi mua quần áo."
"Linh Linh tỷ, ngươi cũng tới sao, thật là tình cờ." Tiểu Quân cao hứng bừng bừng chạy tới trước mắt Cát Linh Linh chào hỏi. Bất quá biết muội không bằng huynh, ta đương nhiên nhìn ra Tiểu Quân dáng tươi cười có chút cứng ngắc, trong lòng nàng còn có khúc mắc với Cát Linh Linh. Ai, nữ nhân có đôi khi rất đáng sợ, có lẽ ta nên tranh thủ thời gian chạy đi thôi! Đảo mắt một vòng, ta nảy ra một ý hay.
"A, là Hầu quản lý sao? Vấn đề tài vụ ư? Được, ta lập tức về công ty, Ừ, cũng gần đây thôi."
Ta rút điện thoại ra, giả bộ nghe Hầu Thiên Kiệt gọi đến, lại nói bậy vài câu, sau đó tỏ vẻ nghiêm nói với mọi người: "Công ty có việc gấp, ta phải lập tức trở lại. Mọi người từ từ xem đi, hôm nay muốn mua cái gì toàn bộ tính vào ta."
Nói xong, giao toàn bộ tiền mặt trên người cho Tiểu Quân, dưới cái nhìn soi mói của đám mỹ nữ hốt hoảng chạy trốn.
Đi ra cửa siêu thị, ta nặng nề thở dài một hơi, mường tượng lại cảnh tượng mỹ nhân đường mật chẳng những phải đối mặt Cát Linh Linh khó chơi, mà còn là Đường Y Lâm người nàng hận muốn chết, ta thật khó tưởng tượng trận thế kia xấu hổ cỡ nào, thế nên càng cảm thấy vui mừng khi thoát thân được.
"Rinh...... Rinh......" Lúc này, điện thoại ta thật sự lại vang lên.
"Alô, ai đó?" Một số điện thoại lạ lẫm, ta đành hỏi lại khách khí.
"Nhìn thấy ta muốn chạy sao?" Số điện thoại lạ lẫm, nhưng âm thanh không hề xa lạ, ta lập tức nghe ra giọng của Đường Y Lâm. Nữ nhân thần bí này vẫn luôn thoát tục như hoa sen trong giếng, thế nhưng nghe thấy âm thanh của nàng, ta lại lập tức nghĩ đến một cây hoa cúc.
"Ào ào......"
Mới vừa rồi còn nắng gắt như lửa, trong nháy mắt đã nổi gió lớn, rồi cơn mưa to kéo đến. Nếu như không phải Đường Y Lâm gọi điện thoại, ta cũng không ngồi trong quán cà phê thoải mái dễ chịu này uống ly cà phê đá hương nồng, nói không chừng còn bị cơn mưa to xối cho ướt sũng người. Ta cảm thán thời tiết giống như cuộc đời người không ngừng biến ảo. Không thể tưởng được tầng cao nhất của siêu thị còn có một quán cà phê phong cách cao nhã như vậy, cũng không nghĩ ra Đường Y Lâm lại gọi điện thoại cho ta. Bởi vì thời điểm lúc nãy nàng gặp ta đã biểu lộ rất lạnh lùng, ánh mắt của nàng thậm chí không có dừng lại trên mặt ta quá hai giây, ta thực không cách nào hiểu được lòng phụ nữ.
Được mỹ nhân gọi tới tuyệt đối là chuyện vui vẻ của đàn ông, nhưng ta không thể vui chút nào, bởi vì mỹ nữ trước mặt khuôn mặt căng cứng, chẳng những mặt vậy mà còn rất im lặng, nàng không hề nói một câu nào từ khi bước vào quán, trong đôi mắt xinh đẹp còn có một sự ưu thương nhàn nhạt. Là cái gì khiến cho mỹ nhân cảm thấy ưu thương đây? Vấn đề này nếu ta không có được đáp án, ta đương nhiên không vui.
Tỷ Phu Vinh Dự Tỷ Phu Vinh Dự - Tiểu Thủ Chương