Bread of flour is good; but there is bread, sweet as honey, if we would eat it, in a good book.

John Ruskin

 
 
 
 
 
Tác giả: Lữ Nhan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 92
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 432 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:39:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 84: Bán Đi Phương Pháp Gia Truyền
âu cô nương, Đông gia chúng tôi có lời mời.” Hôm nay Lâu Hướng Vãn cùng Lăng Thanh mới vừa đem đậu hủ khô bán hết sạch, một nam nhân trung niên đi tới, trông dáng vẻ là một người rất gian xảo, vuốt cằm đi đến chào hỏi Lâu Hướng Vãn. Toàn thân mặc tơ lụa màu xanh lam đậm, đi theo sau lưng là một gã nô bộc, vừa nhìn là biết không phải người ở trấn trên.
Nhật Mộ Thành rất lớn, còn Thôn Ngũ Liên chẳng qua chỉ là một sơn thôn bé nhỏ. Ở Nhật Mộ Thành có tổng cộng ba huyện, Thôn Ngũ Liên thuộc huyện Hồng Nguyên. Lúc này có một gã nam nhân trung niên tự xưng là Tiền chưởng quầy, nói có người muốn gặp mặt Lâu Hướng Vãn, liền dẫn Lâu Hướng Vãn cùng Lăng Thanh đến một tửu lâu tốt nhất ở trấn trên. Giờ là lúc giữa trưa, nên việc kinh doanh ở tửu lâu rất đông đúc. Nhưng vì đây là một trấn nhỏ, nên tửu lâu của ông chủ Tiền ở huyện Hồng Nguyên này chẳng thể so bằng với tửu lâu của Mộc gia, ngay cả một gian phòng trang nhã cũng không có, chẳng qua chỉ có một hậu viện trồng hoa quế, bày thêm một cái bàn ra, còn cây cối thì có vẻ không được phát triển cho lắm. Hiện tại có một nam nhân tuổi còn trẻ đang ngồi ở mép bàn, xiêm y màu xanh, trông mặt mũi rất tuấn tú, nhưng ánh mắt có vẻ rất là sắc bén đầy kiêu ngạo.
“Lâu cô nương, mời ngồi.” Nam nhân trẻ tuổi đứng dậy, sắc mặt không hề tỏ ra khinh thường, hay kinh ngạc, chỉ nói chuyện làm ăn thông thường, ”Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi.”
Lâu Hướng Vãn cùng Lăng Thanh cũng không hề khách sáo. Người nam nhân trẻ tuổi này họ Đường, tên Viễn Phương, chủ của các cửa hàng Mộc Gia ở Vương Triều Tố Nguyên. Vốn cho rằng chuyện thu mua bí quyết gia truyền ở Nhật Mộ Thành sẽ không tới tai Đường Viễn Phương, nào ngờ mới vừa đến đây, hắn liền đến tìm ngay Lâu Hướng Vãn, người đã làm ra món đậu hủ khô.
“Một trăm lượng mua lại bí quyết gia truyền của Lâu cô nương, hơn nữa không được bán cho bất cứ người nào khác.” Đường Viễn Phương chỉ ăn vài miếng thức ăn, sau đó đưa ra giá tiền rất cao, nói rõ ra mục đích của mình. Dù sao trong tay Lâu Hướng Vãn đang nắm giữ bí quyết gia truyền, một tháng cũng chỉ có thể kiếm mười mấy lượng bạc, một năm cũng chưa chắc kiếm được một trăm lượng bạc.
“Không bán.” Lăng Thanh mở miệng trước, không vừa ý với giá thấp Đường Viễn Phương đưa ra, “Ta một năm có thể kiếm một trăm lượng rồi!”
“Đậu hủ khô không phải rất khó làm, nếu như thử nghiệm vài lần là có thể làm ra, đến lúc đó mỗi nhà đều có thể làm, một trăm lượng bạc đã là cao lắm rồi.” Đường Viễn Phương chỉ cười, không quan tâm đến Lăng Thanh, ngược lại đưa mắt liếc nhìn Lâu Hướng Vãn,”Lâu cô nương bán đi bí quyết gia truyền không có thiệt thòi gì đâu.”
“Thật ra không hề thiệt thòi, đậu hủ khô này cũng không khó làm, chỉ là không biết Đường công tử mua về, sau đó kiếm tiền bằng cách nào, chẳng phải đây mới bị lỗ vốn sao?” Lâu Hướng Vãn cười thăm dò, hiện nay quả thực rất khó mua được đậu nành, mặc dù cách làm đơn giản nhưng cũng không phải dễ. Nếu muốn tìm cách sáng chế ra, thì phải tích trữ đậu nành, làm hết lần này đến lần khác mới thành công. Lâu Hướng Vãn cũng thấy chẳng thấy lạ lùng mấy, chỉ có điều nàng rất muốn biết Đường Viễn Phương chuẩn bị kiếm tiền bằng cách nào.
“Cô nương không cần hỏi tới, một trăm lượng bạc, cộng thêm việc Lâu cô nương vẫn có thể bán đậu hủ khô như trước. Nếu không, chỉ cần năm ba tháng, thì sẽ người ta nghiên cứu ra được thôi.” Đây chính là lời đe dọa, Đường Viễn Phương đánh thẳng vào hiện thực, để chờ câu trả lời của Lâu Hướng Vãn. Nếu quả thật có người nghiên cứu ra, đậu hủ khô cũng chỉ là món ăn thông thường mà thôi. Đường Viễn Phương đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, trước mắt sẽ đem đậu hủ khô mở rộng phát triển ở các tửu lâu Mộc gia, sau khi kiếm được một khoản lớn, sẽ đem bán bí quyết này với giá ngàn lượng bạc trắng đến các tửu lâu khác.
Làm món mở màn trong bốn món chính, chỉ cần có món ăn mới mà những tửu lâu khác không có, như vậy tửu lâu nhất định sẽ mua may bán đắc, khách quý sẽ kéo đến rất đông, vậy những tửu lâu khác nhất định sẽ bị tổn thất, nhất là ở những nơi như Vương Triều Tố Nguyên và Tây Lan, một món ăn có thể kiếm lời không ít, một bàn ăn của quan to cũng mất ít nhất mười đến mấy trăm lượng bạc, cho nên những tửu lâu khác dù phải tốn đến một ngàn lượng bạc,hay nhiều tiền hơn, cũng chỉ có thể cam chịu. Nếu không một ngày sẽ tổn thất từ ba đến năm bàn, xem như mất đi cả trăm lượng, quan trọng là việc mất khách hàng, chờ bọn họ nghiên cứu ra cách làm đậu hủ khô, thì đã mất sạch khách rồi, cho nên dù tốn một ngàn lượng cũng sẽ có tửu lâu mua. Với doanh sách này, Đường Viễn Phương có thể đoán được số tiền kiếm được là mười vạn lượng bạc.
“Ta đồng ý.” Lâu Hướng Vãn đồng ý, Đường Viễn Phương vừa mới tiếp nhận cửa hàng Mộc Gia ở Hách Liên Quốc, đi theo sau hắn có Tiền Chưởng quầy với ít nhất sáu năm kinh nghiệm, Lâu Hướng Vãn chưa từng ra mặt, cho nên bọn họ không hề biết Lâu Hướng Vãn, giờ chẳng qua chỉ chỉ vì chuyện kinh doanh mới xuất thủ.
Hai bên đều ký tên đồng ý, ngân lượng đã được thỏa thuận xong. Sau khi ăn no, Lâu Hướng Vãn cầm một trăm lượng bạc trên tay vui vẻ ra về, giao kèo cứ để cho Lăng Thanh ký, dẫu sao Lâu Hướng Vãn cũng vẫn lo chữ viết của mình sẽ bị Đường Viễn Phương nhận ra, nên mới nghĩ ra một câu. Ở nhà nhờ cha mẹ, ra ngoài nhờ huynh đệ, liền buộc Lăng Thanh ký tên, nếu sau này người trong Lâu có biết, thì chỉ có mình Lăng Thanh là mất thể diện thôi.
“Mộc Mộc, ngươi nói xem đậu tương là do ai mua?” Lăng Thanh hỏi Lâu Hướng Vãn. Hiện nay đậu hủ khô là món quý hiếm, một văn tiền đã là một khối rồi. Đường Viễn Phương mua lại bí quyết, nên chắc đã nghĩa ra cách kiếm tiền từ đậu phụ khô, nên sẽ không giở chiêu thu gom đậu tương đâu? Nhưng nếu không phải do hắn dự trữ đậu, vậy rốt cuộc là ai làm?
“Không biết.” Được một trăm lượng bạc, Lâu Hướng Vãn thật rất cao hứng, hơn nữa dù có người thu gom đậu tương lại, cũng chưa chắc làm ra được đậu hủ khô, nhưng dù có làm ra được, cũng không có cần thiết thu gom nhiều như vậy. Lâu Hướng Vãn cũng không cần nghĩ người nào đã làm, vì đáp án sẽ sớm được giải đáp thôi.
“Lâu cô nương.” Hoàng Hiền Nhân mỉm cười đi tới, bất quá bộ dáng chỉ 30 tuổi, nhưng do hằng ngày ăn chơi nhậu nhẹt, đam mê tửu sắc, bài bạc, không chuyện xấu nào mà hắn không làm, nên thân thể xanh xao vàng vọt ốm yếu. Đôi mắt vẩn đục cứ dính chặt ở trên người Lâu Hướng Vãn, ở trấn trên này không có bao nhiêu nữ nhân xinh đẹp, các tiểu cô nương thường ngày luôn làm việc vất vả, nên thân thể luôn xanh xao vàng vọt, còn các tiểu thư con nhà có quyền, thường ngày không ra khỏi cửa lớn, một bước cũng không chịu di, dù gặp được thì Hoàng Hiền Nhân cũng không dám trêu ghẹo. Dù sao cậu của hắn cũng là huyện thái gia, hắn thì chỉ là tiểu ác bá, một tên du côn lưu manh thôi. Nếu để xảy ra chuyện lớn, như bị kiện cáo gây ra án mạng, hoặc chọc phải người hậu thuẫn phía sau, thì xem như tiêu rồi.
“Có chuyện gì sao?” Lăng Thanh suy nghĩ, lạnh lùng hỏi, cả người trực tiếp tiến lên, để cho Lâu hướng Vãn ở phía sau lưng mình. Lăng Thanh chẳng ngại gì khi cho bọn chúng thêm một bài học nữa, làm mặt chúng đầy vết bầm tím.
“Có vài chuyện làm ăn muốn thương lượng với Lâu cô nương, không biết có thể đi tìm một nơi nào để nói chuyện không a?” Hoa Lạp Nhất mở cây quạt ra, Hoàng Hiền Nhân và Hứa Phong cũng phe phẩy cây quạt, càng nhìn Lâu Hướng Vãn, trong lòng càng cảm giác ngứa một chút, da trắng như đậu hủ, cảm giác chỉ cần bấm một cái sẽ chảy ra nước. So với những người ở trấn trên, y như trên trời và dưới đất, đúng là khác nhau một trời một vực.
“Chuyện làm ăn ta đã bàn xong rồi, giờ cần phải trở về trong thôn.” Lâu Hướng Vãn nói, ánh mắt xoay tròn. Đã đoán ra được kẻ thu gom đậu tương rồi, chắc do không trộm được bí quyết gia truyền, nên muốn dùng đậu tương để lừa gạt mình đây mà.
“Lâu cô nương cũng biết, giờ đậu tương không dễ mua. Tất cả mọi người đều bán hết đậu tương cho ta, nếu Lâu cô nương muốn kiếm tiền, ta sẽ bán một cân giá mười văn tiền cho Lâu cô nương.” Hoàng Hiền Nhân mở miệng cười, thật ra hắn đã thu gom hơn bảy ngàn cân đậu tương.
Một cân mười văn tiền, mười cân là 100 văn, 100 cân là một lượng bạc, hơn bảy trăm cân đậu tương là hơn bảy mươi lượng bạc. Bất quá đậu tương chỉ có giá 1 cân là hai văn tiền, qua kiểu mua bán kiếm lời của bọn chúng này, đã kiếm được hơn năm sáu chục lượng bạc.
“Ta không muốn mua, nhà ta vẫn còn hơn trăm cân đậu tương lận.” Lâu Hướng Vãn không chút khí phách liền cự tuyệt, quả thật bọn du côn này đã gom đi đậu tương, đáng tiếc a, hôm nay bí quyết gia truyền đã bán cho cửa hàng Mộc Gia. Lâu Hướng Vãn cũng không muốn làm đậu phụ khô nữa, trong nhà còn trăm cân đậu tương vừa đúng có thể làm sữa uống, bã đậu trộn chung với tôm khô cũng có được món ăn ngon.
Hoàng Hiền Nhân trợn tròn mắt, vốn cho rằng bạc đã tới tay ai ngờ lại bay đi mất, điều này khiến Hoàng Hiền Nhân không khỏi thu lại quạt trong tay, bắt chước vẻ mặt lạnh lùng của công chúa Chiết Phiến, ”Lâu cô nương, rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt ư? Không có đậu tương, làm sao ngươi có thể làm ra đậu hủ khô để kiếm tiền? Ta bán đậu tương cho ngươi, không bằng chút tiền mà ngươi kiếm được nữa, ngươi kiếm nhiều tiền có thể ăn thịt, còn ta chỉ có uống canh thôi! Nếu không đồng ý, đừng mong mua được đậu tương ở huyện Hồng Nguyên nữa!”
“Không mua được đậu tương, thì khỏi làm đậu phụ khô, về nhà làm ruộng, những thứ đậu tương kia ngươi giữ lại từ từ ăn.” Lâu Hướng Vãn cười, vỗ vai Lăng Thanh, liếc mắt thấy sắc mặt nhăn nhó của Hoàng Hiền nhân, hớn hở đi về nhà.
Trong khoảng thời gian Lâu Hướng Vãn kiếm tiền, người trong thôn thấy mà hoa cả mắt, có người mặt dày đến hỏi bí quyết làm đậu hủ khô, nói muốn làm cho con trai mình ăn, nhưng vì không có tiền mua, nên muốn nhờ Lâu Hướng Vãn dạy, còn hứa sẽ không đem đi bán. Nhưng Lâu Hướng Vãn cũng khá dứt khoát, trực tiếp bọc mười miếng cho đối phương mang về, không lấy một đồng, khiến mọi người đều ngượng ngùng trở về.
Gỗ cũng đã mua xong, vừa đúng khoảng thời gian Lâu Hướng Vãn và Lăng Thanh chuẩn bị chuyên tâm tu sửa lại căn nhà. Đậu tương đã không mua được, nên không cần phải bán đậu phụ khô nữa, nông dân lấy trồng trọt làm gốc, làm người trong thôn đều gật đầu liên tục. Chẳng qua đều cảm giác có hơi tiếc, đang kiếm tiền được lại buông tay.
Nhà ở cuối thôn, cách rất xa những người khác, Lâu Hướng Vãn và Lăng Thanh cảm thấy như vậy rất tốt. Đào nền để mở rộng nhà ra, còn sơn tường bằng màu xanh. Trong phòng, cũng đã chuẩn bị quét màu xanh, cửa sổ lớn, nóc nhà thì cao, căn nhà chẳng những không nóng lại còn khá sáng, bởi vì chỉ có mình và Lăng Thanh ở, nên vẫn là ba gian phòng, làm thêm một căn phụ để chứa củi và một ít nông cụ cần dùng cho thường ngày. Viện ở trước mặt, không cần phải trồng rau, cho nên đổi sang nuôi gà để ấp trứng. Những nơi còn lại dùng để trồng cây ăn quả, vườn rau sẽ nằm ở bên ngoài, cách chỗ ở của Lâu Hướng Vãn cũng không xa lắm.
Lâu Hướng Vãn nấu thức ăn rất ngon, buổi trưa hay buổi tối đều ăn ở chỗ của Hạ thúc, còn để các phụ nhân trong thôn đến giúp. Nên mỗi ngày đều phải cắt hai đến ba mươi cân thịt heo, vả lại còn trộn thêm rau vào món ăn, khiến mọi người đều ăn no cả bụng.
Giờ là tháng tám, nên buổi trưa khá nóng, nên mọi người ăn no xong, đều phải ở lại nhà Hạ thúc trò chuyện, uống nước trà, chờ mặt trời lặn một chút lại đi làm việc. Ngày thường, Đại Lưu đều lên trấn trên để tìm thêm chút việc vặt để làm, nhưng vì Lâu Hướng Vãn cần sửa lại nhà, nên hắn phải tới để giúp một tay, dù sao nhân sâm đưa cho Lưu Thành để bồi bổ thanh thể, tựa như ơn tái tạo đối với Đại Lưu rồi.
Phụ nhân khác đều tới đây giúp rửa rau nấu cơm, sau đó ở lại cùng ăn cơm trưa, nhưng Thúy Tử từ đầu không hề xuất hiện, ở nhà một mình không biết làm cái gì, nhưng đến giờ cơm, Thúy Tử lại tới đây, Đại Lưu cũng rất tức giận về tính tình của vợ hắn. Hơn nữa, Lâu Hướng Vãn cũng rất tốt, không quan tâm về chuyện ăn uống, nên Đại Lưu liền cố nhịn để tránh cãi vả,liền cố gắng làm việc hơn nữa.
Mà Thúy Tử vừa ăn no xong liền ra về, nhưng chưa tới nửa khắc, lại hóa điên chạy tới, sắc mặt trắng bệch, tóc hơi xốc xếch, khiến các phụ nhân đang rửa chén ở trong sân đều rất kinh ngạc.
“Sao thế? Lúc trưa ăn còn chưa no, lại muốn đến ăn thêm điểm tâm hả?” Tô Thị khinh thường mở miệng, thật không ngờ Thúy Tử có da mặt dày, không biết xấu hổ như vậy. Tô Thị cảm thấy, do Lâu Hướng Vãn quá hiền lành, nên bị ức hiếp mà không dám nói ra. Mà Tô Thị thì không có tốt bụng đến vậy đâu, liền ra mặt với kẻ không biết xấu hổ kia.
Lâu Hướng Vãn mới từ trong nhà bếp đi ra, thấy Thúy Tử đột nhiên khóc lóc nhào tới mình, trong miệng còn mắng chửi,” Ngươi là tiện nhân độc ác, ngươi hại chết ta rồi! Ta sẽ liều mạng với ngươi, ta mà không sống được thì ngươi cũng đừng hòng sống được!”
Điên cuồng mắng chửi, khiến Lâu Hướng Vãn phải kinh ngạc mở to mắt, mấy phụ nhân đứng bên cạnh liền nhanh chân nhanh tay, giữ lấy Thúy Tử đang nổi điên, không biết ả muốn gây sự gì nữa? Lâu Hướng Vãn mấy ngày nay lo sửa sang nhà, cả đám đều ở nơi này giúp đỡ, đừng bảo là nàng ta có đã làm ra chuyện gì, cho dù có đi nữa, thì mọi người đều đứng về phía Lâu Hướng Vãn. Dù sao cũng đến ăn cơm nhà người ta, mà thức ăn cũng đều là của Lâu Hướng Vãn đưa ra, các nam nhân làm việc cho nàng cũng đều được trả tiền.
“Ngươi đang làm loạn gì đó?” Đại Lưu nghe tiếng gào thét của Thúy Tử, nhanh chóng chạy ra ngoài, những nam nhân khác đang làm việc cũng đi ra, đều chau mày nhìn Thúy Tử.
“Ta không muốn sống, đều do tiện nhân này hại. Ả chưa tới đây, ta đều sống rất tốt. Lần này, ta phải sống thế nào đây chứ!” Đột nhiên hai chân Thúy Tử mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất, một mặt gào hét, một mặt đạp hai chân.
“Ta đã làm gì?” Nét mặt Lâu Hướng Vãn cực kỳ vô tội, nhìn tất cả mọi người, nàng thật không biết mình đã làm những gì? Những người khác đều không hiểu xảy ra chuyện gì, ngu ngơ nhìn Lâu Hướng Vãn, thấy nàng cũng không biết gì, nên tất cả mọi người đem tầm mắt hướng về phía Thúy Tử đang kêu khóc.
“Được rồi, có chuyện gì thì nói rõ ra đi!” Lúc trưa, trưởng thôn Kiều cũng có bế Kiều Niệm về nhà ăn cơm, nhưng vì Kiều Niệm từ chối đòi ở lại chỗ Lâu Hướng Vãn. Cuối cùng trưởng thôn Kiều cũng bị kéo ở lại ăn cơm, nên lúc này trưởng thôn Kiều liền mở miệng, toát ra dáng vẻ uy nghiêm, để giải quyết những lời điên khùng khiến mọi người không hiểu chuyện gì đã xảy ra kia.
“Ả đàn bà kia đang ở chỗ này! Chạy nhanh thật! Nhưng chỉ chạy hòa thượng, không chạy được miếu (*)!” Giọng Hoàng Hiền Nhân từ xa truyền tới, theo sau là bốn năm người hầu, trực tiếp đẩy cửa xông vào.
(*) ý nói rằng, dù có chạy, cũng chạy được một mình, nhà cửa vẫn còn đó.
“Các ngươi tới làm gì?” Hạ Thúc dù sao cũng là trụ cột trong nhà, liền đi ra, nhìn qua cũng biết Hoàng Hiền NHân không phải người tốt, lạnh lùng hỏi. Từ trước giờ Hạ Minh đều săn thú, đem đi bán ở trấn trên, nên cũng biết Hoàng Hiền Nhân này là ác bá. Mà tên kia cũng biết Hạ thúc có vài ngón nghề, hơn nữa còn sống một mình, Hoàng Hiền Nhân không dám động thủ với Hạ Minh, sợ chọc giận tới thì cái mạng nhỏ cũng đi đời.
“Thiếu nợ trả tiền,đây là đạo lý từ xưa đến nay, ả Thúy Tử này nợ chúng ta 120 lượng bạc, giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng, ta đây tới là để đòi nợ!” Hoàng Hiền Nhân móc ra tờ giấy nợ, lắc lư vài cái, sau đó liếc nhìn mười nam nhân ở trước mắt, “Người nào là chồng ả, mau ra trả tiền, tính luôn cả lãi là 100 văn.”
120 lượng bạc! Nghe tới con số này, ngoại trừ Lâu Hướng Vãn ra, những người khác đều trợn tròn mắt. Một hộ: cả năm tích lũy chưa tới mười lượng bạc, 120 lượng này phải mất đến mười năm dành dụm. Tất cả mọi người trở nên ngây ngốc, sắc mặt tái nhợt, nhìn Thúy Tử tóc tai tán loạn. Rốt cuộc nữ nhân này đã làm chuyện gì, mà thiếu nhiều tiền như vậy!
Đầu óc Đại Lưu càng thêm rối bờ, ngơ ngác nhìn Thúy Tử, hắn là nông dân chất phác đàng hoàng. Chợt nghe đến làm đầu thấy choáng váng, phải nhờ những người phía sau đỡ lấy hắn, lúc này thân thể mới đứng vững, nhưng giọng nói vẫn rất cứng rắn, ”Nói, ngươi mượn nhiều tiền như vậy để làm gì?”
“Ta chỉ muốn kiếm nhiều tiền, cũng tại nữ nhân họ Lâu này! Nếu như không phải ả, sao ta bị như vậy chứ!” Thúy Tử ngấm ngầm suy nghĩ cách thoái thác, khuôn mặt vặn vẹo, hò hét nhìn Lâu Hướng Vãn,”Điều tại ngươi hại ta, đều tại ngươi! Ngươi là con cáo già thành tinh!”
“Đủ rồi!” Hốc mắt Đại Lưu liền đỏ lên, chợt gầm lên một tiếng, cả người run lên vì tức giận. Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng Đại Lưu có thể khẳng định tuyệt đối, chuyện này, không có liên quan gì đến Lâu Hướng Vãn!
“Các ngươi muốn mắng chửi thì về nhà mà chửi, mau đem bạc trả lại cho ta,bằng không chớ trách ta không khách sáo!” Hoàng Hiền Nhân nhịn không được mở miệng, âm thầm liếc nhìn Lâu Hướng Vãn.
“Thiếu nợ trả tiền, chính là thiên lý do trời định, bất quá chúng ta muốn biết chuyện gì xảy ra? Nếu như có người hãm hại người Thôn Ngũ Liên, chúng ta cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua!” Trưởng thôn Kiều uy nghiêm mở miệng, nghe lời lão nói, mười mấy hán tử sau lưng đều trợn tròn mắt nhìn mấy người Hoàng Hiền Nhân. Mọi người nhất trí cho rằng Thúy Tử bị đám du côn Hoàng Hiền Nhân lừa gạt, nên mới ký tên đồng ý thiếu 120 lượng bạc.
Thật ra thì chuyện rất đơn giản, Thuý Tử nhắm trúng bí quyết làm đậu hủ của Lâu Hướng Vãn, muốn Lưu Thành đến trộm, nhưng Lưu Thành không đồng ý, cuối dùng dùng trứng gà dụ dỗ Tiểu Bàn tới học trộm. Thúy Tử xấu xa, mỗi lần đều dựa vào lúc Tiểu Bàn đang ăn đào đến tán gẫu, Tiểu Bàn chỉ là đứa trẻ bảy tuổi. Trong lúc đang ăn, liền đem tất cả những gì mình biết nói hết cho Thúy Tử nghe.
Cũng vì biện pháp này, kết quả Thúy Tử đã biết được cách làm ra đậu hủ. Do đã qua bảy tám ngày, Lâu Hướng Vãn mãi lo sửa nhà, không có làm đậu hủ bán, Thúy Tử cảm thấy cơ hội phát tài đã đến, lập tức đi lên trấn trên mua đậu tương, dẫu sao người ở trong thôn đều đã bán hết đậu tương cho Lâu Hướng Vãn rồi.
Sau đó nghe ngóng đậu tương chỉ có Hoàng Hiền Nhân bán, Thúy Tử lập tức tìm qua, mà Hoàng Hiền Nhân là dân chợ trời. Thúy Tử vội vàng đến, Hoàng Hiền Nhân lập tức biết được nàng biết cách làm đậu hủ khô, thế nên trong lúc, tửu lâu Mộc gia trong huyện đem bán món đậu hủ khô, sau ba ngày, hai tửu lâu lớn khác cũng đem ra bán, mặc dù trong tay không có đậu hủ bán, thế nhưng nó đã không còn món ăn hiếm có.
Hoàng Hiền Nhân hỏi biểu tỷ phu của hắn, mới biết Mộc gia nghiên cứu ra bí quyết làm đậu hủ, sau đó bán cho các tửu lâu khác. Chỉ có Nhật Mộc Thành cùng hai huyện khác đều biết, đậu phụ khô chỉ dành cho các quan to ăn, nên tuyệt đối không còn xem là món ăn hiếm. Hoàng Hiền Nhân đang nhức đầu chuyện hơn bảy trăm cân đậu tương ở nhà, kết quả lại có nữ nhân ngu xuẩn Thúy Tử tìm đến cửa.
Hoàng Hiền Nhân rất nham hiểm, hắn nói với Thúy Tử bán đậu hủ thì kiếm được bao nhiều tiền, một ngày ít nhất chỉ có năm lượng bạc, một tháng 15 lượng bạc, một năm chỉ có một trăm tám mươi lượng bạc, nên mua ít nhất 7 trăm cân đậu tương mới kiếm được năm sáu trăm lượng bạc. Hơn nữa đậu tương rất dễ bảo quản, sẽ không hư, cho nên Thúy Tử liền tính tiền đến hoa cả mắt, nhưng nàng đâu có nhiều tiền như vậy. Hoàng Hiền Nhân cho Thúy Tử viết giấy nợ, hơn bảy trăm cân, mười văn tiền một cân, tổng cộng tốn 70 lượng bạc.
Một cân mười văn tiền? Vừa nghe đến giá tiền, các phụ nhân cũng trợn mắt há mồm, không ngờ Thúy Tử dám mua đậu tương giá cao như thế. Lúc ấy, Lâu Hướng Vãn trả ọi ngươi hai văn tiền một cân, đã là giá cao, mà Thúy Tử dám mua mười văn tiền một cân.
Các nam nhân đều hết ý kiến, lắc đầu một cái, thở dài, đúng là to gan mà. Trưởng thôn Kiều liếc mắt nhìn Thúy Tử khóc to, lại liếc mắt thấy Đại Lưu sắc mặt trắng bệch, giống như mất hồn,” Ngay cả như vậy, làm sao lại thành 120 hai lượng, còn 50 lượng bạc kia là như thế nào?”
“A, tính luôn chỗ để bảy nghìn cân đậu tương, hai gian kho hàng tổng cộng năm mươi lượng bạc. Được rồi, những chuyện cần biết các ngươi đã biết, mau trả tiền cho ta, để lão gia ta còn phải mau trở về cho.” Hoàng Hiền Nhân nhịn không được mở miệng, muốn tìm Đại Lưu để lấy tiền.
“Tiền không có, có cái mạng đây nè!” Đại Lưu nổi giận gầm lên một tiếng, hốc mắt đỏ ngầu. Đừng bảo là 120 lượng, hai mươi lượng bạc hay một đồng tiền cũng không có. Chỉ vì lo cho thân thể Lưu Thành và việc đi học, mấy năm nay sống nhờ vào đất đai Trương gia, lại thêm mỗi ngày Đại Lưu đi làm việc, với mấy tỷ tỷ đã gả đi, hàng năm lén gửi tiền về, nên trong năm năm mới có dư được hai mươi lượng bạc.
“Ngươi đây là chơi xấu lão gia ta rồi, chờ ta dẫn nha sai tới, sau đó niêm phong nhà ngươi, bán hết ruộng đất nhà ngươi để trả nợ đi?” Hoàng Hiền Nhân cười âm hiểm, trái lại không hề sợ hãi, huyện thái gia là biểu tỷ phu của hắn. Hơn nữa chuyện này như Chu Du đánh Hoàng Cái, một bên đánh một bên chịu, thiếu nợ thì trả tiền đó là lý lẽ chính đáng. Không có tiền, thì tịch thu nhà, ruộng vườn, đến lúc đó bán đi có thể kiếm được sáu mươi, bảy mươi lượng bạc, sau đó đem ả này cùng hài tử của ả bán cho bọn buôn người, 120 lượng vàng ta xem như có thể cầm trên tay rồi. Huống chi, hai gian kho hàng đậu tương cũng đều thuộc về hắn, một chút cũng không lo lắng Đại Lưu và Thúy Tử sẽ quỵt nợ.
“Vậy ta liền hưu nữ nhân này, muốn bắt thì đi bắt nàng ta, dù sao là nàng ta thiếu nợ, mượn tiền của ngươi!” Đại Lưu nảy sinh ác độc mở miệng, chuyện gì hắn cũng có thể nhịn, nhưng chuyện này quá lớn, y như trời sập, Đại Lưu căn bản không thể gánh nổi.
“Đại Lưu, ngươi không thể đối với ta như vậy, ngươi bỏ ta rồi, Thành Thành làm sao bây giờ?” Thúy Tử vừa nghe bị hưu thê: hưu thê, còn bị quan phủ nha môn bắt. Lập tức khóc rống lên, không ngừng đánh vào mặt mình, ”Đại Lưu, ta biết sai rồi, ta thật sự biết sai rồi!”
“Biết lỗi có ích gì?” Đại Lưu rống giận, hơn một trăm lương bạc, đừng bảo biết sai, cho dù chết, bọn họ cũng không có đủ số tiền đó.
Thúy Tử đầu tóc tán loạn, đột nhiên ngẩng lên nhìn Lâu Hướng Vãn, ”Ngươi đem bí quyết làm đậu hủ cho ta biết, để ta đi làm đậu hủ bán, nhất định có thể bán lấy tiền trả nợ!”
Những người khác đều đưa mắt nhìn về Lâu Hướng vãn, lẽ ra Thúy Tử không nên làm như vậy, nhưng hôm nay nhìn Thúy Tử và Đại Lưu, mọi người đều có chút thông cảm. Nếu như có bí quyết làm ra đậu hủ, nói không chừng có thể trả sạch số tiền kia, huống chi Lâu Hướng Vãn kiếm rất nhiều tiền, mặc dù mọi người không biết là bao nhiêu, nhưng cẩn thận suy xét thì cách này cũng có thể cứu vãn.
“Lâu cô nương, đều là người quen biết, ngươi cũng đừng nên giấu giếm chớ.” Hoàng Hiền Nhân cười đắc ý, nhìn Lâu Hướng Vãn. Các bí quyết kia, tửu quán Mộc gia lấy từ đâu? Hoàng Hiền Nhân quá rõ, là do Lâu Hướng Vãn bán, nếu không sao nàng không làm đậu hủ nữa, chỉ sợ đã kiếm được một số tiền lớn. Giờ lại phải ói ra rồi.
“Bí quyết làm đậu hủ, ta đã bán cho tửu lâu Mộc gia, cũng đã ký tên đồng ý, không thể đem tiết lộ ra ngoài.” Lâu Hướng Vãn bình thản mở miệng đáp, nhìn mọi người, liếc mắt nhìn Thúy Tử, dù là đáng thương nhưng cũng đáng giận mà.
Mọi người vừa nghe, chợt liền hiểu ra, khó trách Lâu Hướng Vãn không làm đậu hủ nữa, nguyên nhân là vậy, theo như lời đã nói, nhất định không thể tiết lộ bí quyết ra ngoài, bằng không sẽ bị kiện cáo.
Tỳ Nữ Vương Phi Tỳ Nữ Vương Phi - Lữ Nhan