People say that life is the thing, but I prefer reading.

Logan Pearsall Smith, Trivia, 1917

 
 
 
 
 
Tác giả: Lữ Nhan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 92
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 432 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:39:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 74: Tả Ngôn Được Cứu Sống
ương Viện biết mình không thể xoay chuyển tình thế, cả người hầu như nhũn ra, khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu. Nếu là một văn sĩ tử bình thường đạo văn, nhiều nhất bị tước danh hiệu sĩ tử, về sau không thể đi thi, còn nàng, đường đường là vương phi của phủ Tam hoàng, hiện tại thanh danh vang dội, một khi chuyện này truyền ra ngoài, Lương Viện có thể tưởng tượng ra hậu quả nghiệm trọng đến cỡ nào.
Sau khi Lão hoàng đế Phượng Đạt rời đi, đem tất cả sự việc ném cho Phượng Sở Thiên xử lý, tâm tư Phượng Kính Dạ vẫn đặt trên người Lâu Hướng Vãn. Nói thật, hắn thật không ngờ Lâu Hướng Vãn lại có năng lực lớn như vậy, không chỉ làm giả con ấn của hoàng thất Tây Lan Vương, còn khiến hoàng bá bá phải rời khỏi phòng luyện đan, tự vạch trần việc đạo văn của Lương viện.
“Dùng an toàn của Tả Ngôn để đổi.” Phượng Kính Dạ híp mắt phượng mỉm cười, chuyện này nếu thật sự truyền ra ngoài, đối với phủ Tam hoàng tử là một thiệt hại nghiêm trọng, nhưng đối với Phượng Kính Dạ lại không có lợi ích gì. Tuy nhiên, nếu hắn không cứu Tả Ngôn ra ngoài mà đưa ra điều kiện khác, ví dụ như binh quyền gì đó, Phượng Tiêu thà bỏ mặc Lương Viện cũng không đồng ý, dù sao chuyện này một khi truyền ra bên ngoài, Lương Viện gần như mất tư cách làm vương phi phủ Tam hoàng tử, với phẩm hạnh không tốt, Phượng Tiêu hoàn toàn có thể hưu thê, cho nên Phượng Kính Dạ nhanh trí chỉ muốn đổi lấy sự an toàn cho Tả Ngôn, đương nhiên tội danh cướp quân lương sẽ phải đổ hết lên người Phi Long Sơn Trang hoặc trên người Lâm Tín.
Phượng Tiêu gật đầu, động viên Lương Viện đang ngồi sững sờ trên mặt đất nhanh chóng đứng lên, “Được, chuyện này cứ như vậy cho qua đi.” Kỳ thực giờ phút này Phượng Tiêu chỉ sợ Phượng Kính Dạ muốn thay thế hắn giữ ấn soái xuất chinh, nếu như vậy, cho dù hắn có binh quyền thì đã sao, đám tướng sĩ biên quan của Phượng Kính Dạ đưa cho hắn lúc trước sẽ không còn nghe theo lời hắn nữa, hiện nay chỉ là một gã Tả Ngôn, Phượng Tiêu dĩ nhiên sẽ đáp ứng điều kiện của Phượng Kính Dạ.
Lâu Hướng Vãn lười biếng dựa vào trong đình hóng mát để ngủ bù, suốt đêm không ngủ, quá mệt mỏi. Sáng sớm Lâu Hướng Vãn đã bị Phượng Kính Dạ lôi nhanh đi vào hoàng cung, hơn nữa Phượng Kính Dạ cùng Phượng Sở Thiên lại đi đến Tê Ngô Cung, Lâu Hướng Vãn thật sự không có hững thú với chỗ ở của Vương hoàng hậu, cho nên liền ung dung tựa vào đình hóng mát, nằm trên bàn đá ngủ thỏa thích.
Tâm tình Phượng Kính Dạ cùng Phượng Sở Thiên rất tốt, bất kể việc binh quyền, hay là việc Minh thừa tướng cùng Hách Liên Vương Phi, bọn họ đều có thể xử lý, nhưng chỉ riêng việc Tả Ngôn bị hãm hại ở tù, thật khiến cho Phượng Kính Dạ cùng Phượng Sở Thiên khó giải quyết, nhưng không ngờ đang thất bại lại toàn thắng, chính Lương Viện đã đào ra một cái hố, giúp cho Tả Ngôn bình an vô sự vượt qua nguy cơ này.
“Nếu Minh Thừa Tướng biết Phượng Tiêu quay lại cắn mình, chỉ sợ sẽ hộc máu.” Phượng Sở Thiên cười vang, thoáng nhìn ra xa trong đình hóng mát có bóng dáng đang ngủ, e là chỉ có duy nhất Mộc Mộc dám ngủ yên ổn như vậy.
“Dù là trong hay ngoài thì Minh Tuyên Quốc đã không được lòng người, tương đương bị bức đến đường cùng, Tả ngôn một khi ra khỏi Hình Bộ, với tính tình của hắn sẽ hoàn trả lại gấp mười lần, Minh Tuyên Quốc nhất định sẽ liều mạng đến cùng.” Phượng Kính Dạ cười thong thả, khuôn mặt tà mị mang theo phong thái chói mắt. Chuyện binh quyền ở biên quan, xưa nay Phượng Kính Dạ không lo lắng chút nào, nếu giờ nhân cơ hội đoạt lấy cấm vệ quân kinh thành cùng binh quyền Phong giữ thành, sau này Sở Thiên đăng cơ sẽ không cần lo trong cung xảy ra biến hóa gì.
“Vào ngày sau khi Minh Tuyên Quốc sẽ cùng Hách Liên quốc phát động chiến tranh, nhất định rất nguy hiểm, Hỏa Viêm Quân không có ấn soái căn bản không thể điều động.” Phượng Sở Thiên bây giờ lo lắng chính là điểm này, phúc họa như nhau, tuy rằng nói đây là cơ hội vô cùng tốt, nhưng không có quân Hỏa Viêm, lại không thể theo điều động binh mã quân doanh ở thành khác sang, tính sai một li đi một dặm, kinh thành rất có khả năng bị Minh Tuyên Quốc cùng binh mã Hách Liên chiếm đóng, như vậy rất nguy hiểm.
“Yên tâm, ta sẽ điều động Hỏa Viêm quân.”Phượng Kính Dạ nhếch lên đôi môi mỏng cười thần bí, tầm mắt hướng về phía Lâu Hướng Vãn đang ngủ say sưa,”Chờ Phượng Tiêu thu xếp việc quân lương, chắc chắn hắn sẽ lập tức lĩnh quân đi biên quan, giao đấu với đại quân Tây Lan, cho nên chuyện trong cung cần phải chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần lợi dụng kẻ khai hỏa hoặc bị giết, thì trong kinh thành sẽ xuất hiện quân phản loạn.”’
Không thể không nói nếu Phượng Kính Dạ làm hoàng đế càng thích hợp hơn, hắn trời sanh tính tà mị ngang bướng, nhưng lại chịu nghe ý kiến của bất luận kẻ nào, không vì bản thân cao quý mà vênh váo tự đắc, lại hoàn toàn không nghe chỉ một phía, hắn có dũng có mưu, lòng dạ thâm sâu. Giống như lúc này đây, rõ ràng nói Phượng sở Thiên cùng Phượng Kính Dạ có tiền đồ ngang nhau, nhưng Phượng Kính Dạ không những tìm được cách cứu giải nguy cơ, mà còn trong ngày lại yên lặng diệt trừ một ít chứng cớ để đám gian thần không thể giết chết người, trái lại có thể vu oan đám người Minh Thừa Tướng cùng người Hách Liên vương triều, có thể nói là tính toán chi li không sót một điểm.
“Được, ta đi xử lý việc này, ngươi đến Hình Bộ đưa Tả Ngôn ra ngoài đi.” Phượng Sở Thiên gật gật đầu, trong đầu bắt đầu nghĩ quan viên nào có thể nâng lên tới vị trí đó, mà đưa lên cao thì tên quan đó lại thành tham quan, chỉ sợ không biết trong Phượng Kính Dạ cùng Phượng Sở Thiên sẽ là kẻ nào bị giết chết, do thủ hạ làm hại.
Kỳ Lân Điện thật yên tĩnh, gió thổi nhè nhẹ, Lâu Hướng Vãn ngủ thật thoải mái, cảm giác có người đang ôm mình lên, ý thức mông lung, khẽ mở mắt ra nhìn, sau đó mỉm cười, trực tiếp cuộn tròn thân thể ở trong ngực Phượng Kính Dạ, ngủ thoải mái nhàn hạ.
“Chúng ta đi một chuyến đến đại lao Hình Bộ đưa Tả Ngôn trở về.” Phượng Kính Dạ nhìn Lâu Hướng Vãn ở trong lồng ngực hắn không chịu tỉnh giấc, cúi đầu đặt một nụ hôn dịu dàng ở trên trán của nàng.
“Vương Gia, ta rất mệt!” Lâu Hướng Vãn ngáp một cái, bóng dáng có chút mơ hồ không rõ, thầm than một tiếng. Tựa như không vừa ý chuyện Phượng Kính Dạ quấy rầy, Tả Ngôn có thể an toàn, chắc là Lương Viện đã chịu nhận tôi, nếu tối hôm qua nàng ta chịu đáp ứng điều kiện, thì sao có thể khiến cho thiên hạ đều biết.
Phượng Kính Dạ cũng không muốn lại ầm ĩ với Lâu Hướng Vãn, chỉ hơi đau lòng khi thấy quầng thâm đen ở dưới mí mắt của nàng, rõ ràng đêm hôm qua hắn cũng đã đợi Mộc Mộc về mới ngủ tiếp, sáng cũng thức sớm hơn một chút, nhưng sao kết quả Mộc Mộc lại mệt mỏi đến vậy? Vừa nhìn nét mặt ngủ say của Lâu Hướng Vãn, làm cho Phượng Kính Dạ đặc biệt hạnh phúc, có lẽ Mộc Mộc thật sự thích hợp làm người an phận không phân tranh với đời, muốn sống cuộc đời bình đạm qua ngày, làm hắn luyến tiếc không muốn buông tay.
Trong xe ngựa, Phượng Kính Dạ để cho Lâu Hướng Vãn gối đầu trên đùi mình, bảo Lôi Bôn đánh xe ngựa đi chậm một chút, rồi từ từ nhắm hai mắt lại tiếp tục suy nghĩ xem kinh thành sẽ xảy ra chuyện gì, một khi Minh Tuyên Quốc ngã xuống, phải chọn người vào chức thừa Tướng? Phượng Kính Dạ bất đầu suy nghĩ xem người nào có thể ngồi vào vị trí đó. Kỳ thật luận theo tên tuổi, Tả Ngôn quả thực thích hợp nhất, chuyện cướp quân lương đã tra rõ ràng, xem như đã rửa sạch hết tội danh, còn lập công bảo hộ quân lương. Phượng Kính Dạ cảm thấy nên để Tả Ngôn trở thành thừa tướng đại nhân trẻ nhất ở vương triều Tố Nguyên.
Chờ xe ngựa đến bên ngoài Hình Bộ, Phượng Kính Dạ cười xoa đầu Lâu Hướng Vãn, tuy rằng hắn rất muốn để Tiểu Mộc Đầu gối đầu ở trên đùi mình tiếp tục ngủ, nhưng dù sao Đại Lao Hình Bộ cũng là nơi của Trương Minh Hải, vẫn cần rướt Tả Ngôn ra ngoài sớm một chút, dù sao đám quan viên này tăng lên quá nhiều, cần phải giao lại cho Tả Ngôn xử lý, bởi tương lai hắn sẽ làm Thừa tướng đại nhân mà.
“Vương gia! Ngươi có muốn để ta ngủ hay không!” Lâu Hướng Vãn mở mắt ra, tức giận vì Phượng Kính Dạ đang quấy rầy bản thân nghỉ ngơi. Lúc sáng rõ ràng nói không muốn đến hoàng cung, kết quả vẫn bị vương gia bắt đi, hiện giờ nàng chỉ muốn ngủ ở trong xe ngựa, kết quả bị hắn không ngừng quấy rầy, làm cho Lâu Hướng Vãn xù lông đến cuối cùng phải tỉnh táo lại.
“Mộc Mộc, chẳng lẽ đêm qua vì luôn nghĩ đến bổn vương nên mất ngủ cả đêm, giờ phút này mới trở nên như vậy?” Âm thanh Phượng Kính Dạ mờ ám nhẹ nhàng truyền tới, mắt phượng híp lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười vô cùng dịu dàng, cúi đầu, đặt lên trán của Lâu Hướng Vãn cực kỳ âu yếm, “Đêm nay bổn Vương sẽ cùng ngủ chung với Mộc Mộc, thấy sao nào?”
“Vương gia, người làm ta nổi hết da gà rồi nè!” Làm hại Lâu Hướng Vãn run lẩy bẩy, sau đó không chút khách khí giơ tay lên đẩy khuôn mặt tuấn tú vô cùng đáng ghét ra xa, mới ngồi dậy, vén mành xe ngựa lên nhìn, ”Chúng ta tới đón Tả đại nhân?”
“Đúng, đi thôi, Tiểu Mộc đầu lại trở về chốn cũ, có cảm xúc gì không?” Phượng Kính Dạ cười tiếp tục nói, Lôi Bôn liền vén mành xe ngựa lên, Phượng Kính Dạ xuống xe ngựa trước, sau đó đưa tay chuẩn bị đỡ Lâu Hướng Vãn xuống xe ngựa.
“Ta có thể tự mình xuống dưới.” Nàng cũng không phải đám thiếu nữ kia, xe ngựa tới cần phải dìu đỡ. Lâu Hướng Vãn lườm cánh tay của Phượng Kính Dạ dưới ánh mặt trời, trực tiếp nhảy từ trên xe ngựa xuống.
“Quả thật không có chút dáng vẻ nào của tiểu thư khuê các, nha hoàn vẫn mãi là nha hoàn!” Một thanh âm không êm ái, lại không lớn lắm, còn mang theo vài phần khàn khàn yếu ớt truyền đến. Tả Ngôn đã thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ, sắc mặt có chút tái nhợt, dù sao hắn cũng vừa tỉnh lại, lập tức bị Tam hoàng Tử Phượng Tiêu bắt đến Đại Lao Hình Bộ, tên Trương Minh Hải cũng không phải kẻ tốt lành gì, đương nhiên sẽ bức cung tra tấn Tả Ngôn nhận tội. Tuy có hai vị thẩm án của Đại Lý Tự ở đây, nhưng dù sao cũng là vụ án cướp quân lương, còn có chứng cớ vô cùng xác thực, nên Tả ngôn bị thương ở xác thịt một chút ít. Bất quá vì hắn còn chưa chịu nhận tội, nên sẽ không bị đánh đến thành tàn phế.
“Tả đại nhân, nô tì thấy người đứng không vững lắm, có cần nô tì qua dìu ngài không?” Lâu Hướng Vãn cười tủm tỉm mở miệng, trên hai má trắng nõn lộ lúm đồng tiền như ẩn như hiện, ánh mắt không ngừng chuyển động từ trên xuống dưới khắp người Tả Ngôn, làm hắn cảm giác ánh mắt kia trông thấy thế nào cũng đều lộ vẻ khinh mệt.
“Không cần!” Kỳ thực Tả Ngôn đã không còn sức lực, hắn có thể đi ra từ Đại Lao Hình Bộ đều là dựa vào ý chí của hắn, lúc này chỉ có thể tựa vào tảng đá sư tử bên ngoài Đại Lao Hình Bộ để giúp thân thể đứng vững, nghe Lâu Hướng Vãn nói xong, Tả Ngôn nhanh chóng ưỡn thẳng người, làm cho hoa mắt choáng váng, thân thể Tả Ngôn không ngừng chao đảo, động tác của Lâu Hướng Vãn rất nhanh, nhưng Phượng Kính Dạ lại càng nhanh hơn một bước. Chỉ vì Phượng Kính Dạ không muốn để Lâu Hướng Vãn đỡ lấy Tả Ngôn, mới nhanh hơn một bước giành ôm lấy Tả Ngôn, để Tả ngôn tựa vào trên bả vai mình, không có ngã xuống.
Dù muộn một bước, Lâu Hướng Vãn khẽ cười, chăm chú nhìn Tả Ngôn cùng Phượng Kính Dạ, trông không hề có ý tốt lành gì. Sau đó u ám mở miệng nói, “Thì ra vương gia cùng Tả đại nhân đã có gian tình a!” ( =)) chết đứng chưa anh Dạ ).
Phượng Kính Dạ cùng Tả Ngôn đều ngẩn ra, giờ Phút này cả người Tả Ngôn suy yếu phải dựa vào người Phượng Kính Dạ, còn Phượng Kính Dạ lại đặt một bàn tay ở trên eo Tả Ngôn, muốn nói ám muội quả thật đúng là có vài phần, một Phượng Kính Dạ tà mị tuấn lãng, một Tả Ngôn suy yếu vô lực, cả hai bị lời nói của Lâu Hướng Vãn làm cho bọn họ tưởng nuốt phải một con ruồi mà buồn nôn muốn ói.
“Mộc Mộc, ngươi không thể vì ghen mà nghĩ sai cho bổn vương, tâm ý của bổn vương đối với ngươi có Thiên Địa chứng giám!” Phượng Kính Dạ bắt đầu mở miệng, thổ lộ tình cảm sâu đậm đối với Lâu Hướng Vãn, sau đó để thể hiện quyết tâm bản thân, Phượng Kính Dạ liền nới lỏng cánh tay đang ôm lấy Tả Ngôn.
Tả Ngôn bị lời nói Lâu Hướng Vãn làm khóe miệng co giật mãi, đều không ngờ Phượng Kính Dạ lại trọng sắc khinh bạn, liền tránh ra làm Tả Ngôn mất đi trọng tâm, cuối cùng ngã chặt vật ở trên mặt đất, ánh mắt Lâu Hướng Vãn từ từ lóe sáng, theo sau là nụ cười rất ranh mãnh.
Lôi Bôn chạy lại, đỡ Tả Ngôn nhanh chóng đứng lên. Còn về phần Tả Ngôn, hiện giờ đã không còn sức lực để trừng mắt nhìn Lâu Hướng Vãn, mà Lâu Hướng Vãn thì lại nhanh đi tới, cầm lấy bình sứ tùy thân đổ ra hai viên dược hoàn đưa cho Tả Ngôn.
Trên nửa đường, xe ngựa chạy thẳng đến Tả Gia, Lâu Hướng Vãn nhanh xuống xe ngựa bốc thuốc cho Tả Ngôn, Phượng Kính Dạ lập tức đuổi theo. Trên đường rất đông người, Lâu Hướng Vãn nghiêng đầu cười, ánh mắt nhìn về phía bàn tay to đặt giữa eo nàng, “Vương gia, ta không phải Tả đại nhân, sẽ không bị ngã.”
“Bổn vương hơi yếu nên rất dễ bị ngã.”Phượng Kính Dạ cười xấu xa, thậm chí dồn hết cả người áp sát Lâu Hướng Vãn, miệng vô cùng ái muội tiến lại bên tai Lâu Hướng Vãn mở miệng, “Tiểu Mộc Đầu, chuyện về Tảng Đá Duyên, không cần phải nói cho ai biết cả.”
Hoàng thượng chỉ nói có người đem bức thư tới, rồi ra đi, cho nên bất kể Sở Thiên hay là Tả Ngôn muốn hỏi thăm cũng không thể biết thêm gì. Phượng Kính Dạ lại càng không muốn những người khác biết Lâu Hướng Vãn có dính líu đến Tây Lan Vương triều.
“Vương gia, vì sao vậy?” Lâu Hướng Vãn kinh ngạc, sững sốt đứng ở cửa hiệu thuốc nhìn Phượng Kính Dạ đang đứng ở phía sau lưng, vương gia có thể vì bằng hữu mà giao ra cả tánh mạng, nhưng vì sao lại muốn mình giấu diếm tin tức quan trong này đi, tuy Lâu Hướng Vãn không thể chủ động nói cho bọn họ biết, nhưng nếu Phượng Sở Thiên hoặc Tả Ngôn thật sự muốn hỏi, Lâu Hướng Vãn sẽ không giấu diếm.
“Tiểu Mộc đầu.” Phượng Kính Dạ thở dài một tiếng, nhìn vẻ mặt ngây thơ không hiểu của nàng, có chút bất đắc dĩ, lại có chút vui mừng, thoáng nhìn qua bốn phía, trực tiếp kéo Lâu Hướng Vãn tiến đến một con hẻm nhỏ hẹp ở bên trái, nơi này vốn hay chất đóng đồ bỏ đi, nhưng vào mỗi buổi sáng lại có người đến dọn dẹp, nên cũng coi như sạch sẽ.
“Bổn Vương hiểu ý của ngươi, đương nhiên bổn vương cũng rất tin tưởng Sở Thiên và Tả ngôn, nhưng Mộc Mộc à, ngươi phải nhớ kỹ nơi này về hoàng cung vương triều Tố Nguyên. Sở Thiên tương lai sẽ là hoàng đế của vương triều Tố Nguyên, còn Tả Ngôn sẽ là Thừa Tướng Đại nhân, chúng ta đều tín nhiệm bọn họ. Nhưng vì ngươi có quan hệ đặc biệt với người Tây Lan, cho dù Sở Thiên hay Tả Ngôn không để ý, thì sau này bọn họ có người mình yêu, hoặc có con, lỡ họ không cẩn thận buộc miệng nói ra, thì chính là một mối hiểm họa vô cùng nguy hiểm.” Phượng Kính Dạ trời sanh bản tính cẩn thận, nếu là chuyện khác, hắn sẽ không cần phải lừa gạt Phượng Sở Thiên cùng Tả Ngôn.
Chẳng những liên lụy đến Tây Lân Vương Triều, trong tình cảnh hiện nay, giữa vương triều Tố Nguyên với Vương triều Tây Lan đang đối địch nhau, biên quan căng thẳng, tùy thời đều có khả năng khai chiến. Chỉ cần bất luận kẻ nào biết Mộc Mộc cùng Tây Lân Vương Triều có quan hệ, thì Phượng Kính Dạ có che chở cho Lâu Hướng Vãn, thì vẫn sẽ xảy ra rất nhiều chuyện phiền phức, cho nên để tránh rắc rối về sau, cần phải bảo vệ bí mật này ngay ban đầu, đừng để kẻ nào biết là tốt nhất.
Lâu Hướng Vãn rũ mí mắt xuống, nếu không phải Phượng Kính Dạ tận lực nhắc nhở, dù Phượng sở Thiên và Tả Ngôn cũng không cố ý hỏi, nàng cũng không quan tâm đến chuyện này. Dù sao cũng vì muốn cứu Tả Ngôn mới đi uy hiếp Lương Viện, dùng một lá thư đi vạch trần chuyện nàng đạo văn Hồng Lâu Mộng, thực sự rất ác độc.
Sau khi nghe Phượng Kính Dạ dặn dò những chuyện quan trọng, đột nhiên Lâu Hướng Vãn cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung, nàng biết vương gia vì lo nàng có quan hệ với Tây Lan Vương Triều, nếu làm không tốt có thể bị xem là gian tế của địch quốc. Thế nên vương gia lo lắng như vậy cũng là phải đạo, sau này Phượng Sở Thiên và Tả Ngôn sẽ có người thân bên cạnh, lỡ họ vô ý nói ra chuyện này, nhất là Phượng Sở Thiên, nữ nhân hắn yêu nhất chắc chắn sẽ là Nhất Quốc Chi Hậu, dù cho hắn có tin mình, không có nghĩa hoàng hậu cũng sẽ tin tưởng mình, cũng không thể dám chắc là hoàng tử cũng sẽ tin mình, có khi còn không tin tưởng vương gia, thế nào cũng xảy ra tranh chấp, cho rằng Vương gia là gian tế của người Tây Lan Vương Triều, cấu kết để mưu triều đoạt vị.
Nỗi lo này Lâu Hướng Vãn đều hiểu rõ, thật sự hiểu rất rõ, khó chịu đến mức không thể thốt thành lời, tuy rằng trên mặt hắn nở nụ cười tự nhiên, nhưng đôi mắt lộ ra vẻ u sầu, khiến Lâu Hướng Vãn cảm thấy xa lạ. Nếu sau này nàng ở bên cạnh vương gia, thì cần phải làm những gì? Một số việc nếu cứ nói thẳng ra, mà không cân nhắc thật kỹ lưỡng, có khi sẽ giống như nghĩa phụ vì một vài lý do nào đó, khiến cho sư phụ phải chịu đau khổ, sống không bằng chết.
“Ta đã hiểu rồi Vương gia.” Gật gật đầu nhìn Phượng, Lâu Hướng Vãn mỉm cười đi về hướng hiệu thuốc, trong nháy mắt khi đưa lưng về phía Phượng kính Dạ, nụ cười trên mặt có vài phần chua sót, quan niệm bất đồng, hai tính cách khác xa nhau như thế, thật sự có thể đi cùng nhau không?
Phượng Kính Dạ híp mắt, hắn có thể cảm nhận Lâu Hướng Vãn đang cười gượng, khi xưa Tiểu Mộc Đầu luôn sống trong hoàn cảnh vô tư vô lo, tuy hắn không biết Tiểu Mộc Đầu lớn lên như thế nào, mà chẳng biết phân biệt tôn ti cấp bậc. Phượng Kính Dạ đành phải khiến cho Lâu Hướng thích ứng cuộc sống này, ở trong kinh thành cần phải biết thận trọng, cho dù thông minh như Tả Ngôn, cũng còn tín nhiệm sai người, bị hãm hại vào vào đại lao Hình Bộ. Nếu không phải do cơ duyên trùng hợp, e là bây giờ đang phải chịu tội trong đại lao Hình Bộ, cho đến khi cứu được hắn ra, thân thể không tránh khỏi bị thương tổn.
Cầm lấy dược liệu tốt, Lâu Hướng Vãn cùng Phượng Kính Dạ lại quay về trong xe ngựa, có lẽ dùng dược của Lâu Hướng Vãn, làm sắc mặt Tả Ngôn đã khôi phục đôi chút. Ánh mắt tĩnh lặng nhìn Lâu Hướng Vãn, làm nàng tương rằng Tả Ngôn muốn phát đâm chọc vài câu gì đó, bỗng thấy Tả Ngôn nở nụ cười, tuy sắc mắt vẫn còn tái nhợt như trước, nhưng thanh âm lại vô cùng thành khẩn.”Cám ơn ngươi, Mộc Mộc”.
Ngày hôm đó, dám chắc không ai dám lưu lại nơi nguy hiểm cùng hắn ngăn chặn đám người Phi Long Sơn Trang, cũng không phải ai trong thời khắc nguy hiểm kia, vì muốn cứu hắn thoát thân liền ở lại ngăn cản địch, phần ân tình này, Tả Ngôn mãi ghi tạc trong lòng.
Lâu Hướng Vãn vốn chuẩn bị khẩu chiến với Tả Ngôn, đột nhiên kết quả hắn nói cảm ơn, làm Lâu Hướng Vãn phải há hốc mồm, bản thân hừng hực lửa chờ đợi đối phương công kích, kết quả bị Tả Ngôn dội một gáo nước lạnh thấu tâm, cảm giác bực tức nói không nên lời này khiến nàng há miệng thở dốc, cuối cùng tức tối thì thầm. “Ta và Tả đại nhân quả thật bát tự không hợp!”
Bằng không việc Tả Ngôn nói câu cảm ơn đầy thành ý như vậy, lại khiến Lâu Hướng Vãn cảm thấy chán ghét không thoải mái, cuối cùng nâng đầu lên, xốc rèm cửa sổ xe ngựa quan sát phố xá đông người.
“Trương Minh Hải cực kì không cam lòng thả ta ra, Kính Dạ, các ngươi đã nghĩ ra cách gì vậy?” Lại nói, Tả Ngôn thật sự không biết Phượng Kính Dạ làm thế nào cứu mình ra khỏi đại lao Hình Bộ, vừa bị Lâm Tín hãm lại, lại còn có bằng chắng xác thực, nhưng lại có thể lật ngược bản án nhanh như vậy, thật khiến Tả Ngôn có chút giật mình.
Phượng Kính Dạ chỉ cười cười, thoáng nhìn qua bóng lưng thẳng tắp, dường như Lâu Hướng Vãn đang chuyên tâm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cơ bản chỉ nói sơ lượt qua một chútvề quyển Tảng Đá, chẳng qua chỉ lợi dụng thanh danh Tam hoàng tử phi của Lương Viện để đổi lấy an toàn Tả Ngôn. Hơn nữa sau đám người Phi Long Sơn Trang cho lời khai, ký tên đồng ý xong liền biến mất cùng quân lương chẳng chút tin tức. Phượng Tiêu liền phái người đi thắm dò người Phi Long Sơn Trang, mà Lâm Tín cũng đã cung khai và thấy hổ thẹn với Tả Ngôn, sau khi biết chuyện Hách Liên Vương Phi bị trúng độc không phải Lâu Hướng Vãn hạ, không còn muốn báo thù cho Minh Dung, bởi thế nên Tả Ngôn mới bình an ra khỏi Đại lao Hình Bộ.
Phượng Kính Dạ cùng Tả Ngôn nói chuyện chẳng chút kiêng dè, đem tất cả kế hoạch tiêu diệt Minh thừa tương cùng gian tế Hách Liên Quốc ra nói, cả chuyện làm sao để Tả Ngôn tiếp nhận vị trí thừa tướng, cho nên cần Tả Ngôn phải cố tịnh dưỡng thật tốt để đón trận giông bão sắp kéo tới, bởi giông bão qua đi lại càng ngày nhiều bận rộn.
Còn chuyện Tảng Đá Duyên, Phượng Kính Dạ chỉ nói hai ba câu cho qua, nen Tả Ngôn cũng không hoài nghi gì? Lâu Hướng Vãn nhìn bóng dáng người đi đường ở ngoài xe ngựa, trong lòng cảm thấy có chút lạnh lẽo. Lần đầu tiên, nàng bỗng nhiên nhớ đến cảm giác sống cạnh Cố Thanh Phong, sư phụ là người thuần lương giản dị, khi ở trước mặt người không cần phải giấu diếm gì, nhưng khi ở cùng vương gia, lại cảm thấy bất an, sợ một ngày nào đó, vương gia sẽ lừa dối nàng?
Rõ ràng lúc trước còn có dũng muốn sống cùng với vương gia, cho dù cuối cùng phải xa nhau, nàng cũng muốn nỗ lực một lần, nhưng làm sao cũng vẫn thấy hơi sợ.
Xe ngựa đến Tả Gia, thì những cấm vệ quân bao vây đều đã đi rồi. Còn Bạch Tô đã chờ ở một bên, nhìn thấy Tả Ngôn liền cấp tốc đến gần, đỡ người xuống xe ngựa. Vào lúc này đây, hắn liền vươn tay ra hướng về phía Lâu Hướng Vãn y như lúc ở trước cửa đại lao Hình Bộ, mắt phượng kiên định, không muốn để Lâu Hướng Vãn lại lùi bước.
Tuy Lâu Hướng Vãn rất muốn dùng lại chiêu cũ, cứ nhảy xuống, nhưng thấy biểu cảm nửa cười nửa không cười kia của Phượng Kính Dạ, làm cho Lâu Hướng Vãn phải từ bỏ, bản thân đã quyết vậy thì hãy nỗ lực một lần đi. Đặt tay vào trong lòng bàn tay Phượng Kính Dạ, thấy trong ánh mắt hắn rực sáng, Lâu Hướng Vãn liền mỉm cười. Kỳ thật vương gia luôn sợ nàng lại tránh hắn, chỉ cần nghĩ thế thì trong đầu lại muốn nổ tung ra.
“Đây là?” Lâu Hướng Vãn đặt một chậu than hồng ở trước cửa lớn, nàng ráng đèn nén tiếng cười lại, thoáng thấy sắc mặt nhăn nhó đáng thương của Tả Ngôn, nở nụ cười vui sướng khi thấy người gặp họa, “Mau bước nhanh qua lửa than, xua đuổi hết những xui xẻo đi!”
“Thiếu gia, Lâu tiểu thư nói rất đúng, chậu than sẽ thiêu hủy hết thứ xúi quẩy.” Quản gia Bạch Tô là một thanh niên nho nhã, khi thấy Tả Ngôn được thả ra an toàn, làm cho Bạch Tô không ngừng tươi cười, nóng lòng thúc giục, cơ hồ muốn đá một cước cho Tả Ngôn lăn qua khỏi chậu than.
Tả Ngôn hung tợn quay đầu trừng mắt nhìn Lâu Hướng Vãn đang cười nhạo mình, tốt nhất đừng có giở trò xấu! Nhưng trong nháy mắt Tả Ngôn đã hoàn toàn suy sụp khi nhìn vào chậu than, Lâu Hướng Vãn đã tung một chưởng tạo ra trận gió, vô cùng ăn ý chính là Phượng Kính Dạ cũng làm như vậy. Ngọn lửa trong chậu than kia không ngừng vút lên cao hơn nửa thước, tuy Tả Ngôn đã đề phòng Lâu Hướng Vãn, nhưng vạt áo vẫn bị ngọn lửa cháy xém. Đúng là đồ bại họa, khi nào có cơ hội sẽ tìm Lâu Hướng Vãn tính sổ, không đợi Tả Ngôn xoay người, một lão bộc cầm trên tay một nhành liễu xanh biếc, nhúng vào nước trong sau đó phất lên từ đầu đến chân của Tả Ngôn.
Lâu Hướng Vãn cố gắng nhịn cười, nhất là thấy trên chóp mũi Tả Ngôn có một giọt nước. Ngay lúc đó Lâu Hướng Vãn không thể nhịn được nữa liền cười lớn, khuôn mặt Tả Ngôn càng đen hơn càng u ám đến bức người, cuối cùng bị Bạch Tô kéo đi tắm rửa thay quần áo. Phượng Kính Dạ cùng Lâu Hướng Vãn liền lưu lại ở trong phòng khách, nha hoàn liền mang trà cùng điểm tâm, hoa quả đến.
Chưa đến một nén nhang, đột nhiên thần sắc Bạch Tô hoảng loạn chạy tới, đến thẳng chỗ Lâu Hướng Vãn, ngữ điệu dồn dập, “Thiếu gia hộc máu rồi!”
Bạch Tô rất vui mừng, vì dù sao Tả Ngôn đã an toàn trở lại, nhưng không ngờ trong lúc tắm rửa, Tả Ngôn đột nhiên che ngực, một ngụm máu tươi trào ra, Bạch Tô sợ tới mức ngây người ra, Tả Ngôn liền nhắc nhở hắn mau đi tìm Lâu Hướng Vãn.
Tỳ Nữ Vương Phi Tỳ Nữ Vương Phi - Lữ Nhan