From my point of view, a book is a literary prescription put up for the benefit of someone who needs it.

S.M. Crothers

 
 
 
 
 
Tác giả: Lữ Nhan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 92
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 432 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:39:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 72: Hồng Lâu Cự
ừa rời khỏi Lâm Gia, Phượng Kính Dạ mang Lâu Hướng Vãn đi vào hoàng cung gặp Tả Ngôn, tuy rằng nói đại đa số thị vệ trong hoàng cung có người của Vương hoàng hậu, nhưng mà Phượng Sở Thiên ở trong cung cũng có một ít thế lực, trước mắt Tả Ngôn ở hoàng cung vẫn an toàn, hơn nữa lúc mặt trời lặn, thì Tả Ngôn cũng đã tỉnh lại.
“Mộc Mộc?” Có lẽ ở Phi Long Sơn Trang đã chiến đấu kịch liệt nên trong lúc hôn mê gặp phải ác mộng, vừa mở mắt ra, bỗng chốc muốn ngồi dậy, nhưng vì vết thương trên người, cả người đau đớn khiến sắc mặt tái nhợt, làm cho hắn thanh tỉnh vài phần, đánh giá hoàn cảnh bốn phía, sau đó liền thấy nụ cười phúc hậu của Phượng Sở Thiên, hài hòa với vẻ ôn nhu của Lâu Hướng Vãn, về phần Phượng Kính Dạ vẫn là mắt phượng híp lại nguy hiểm, rất bất mãn khi câu đầu tiên của Tả Ngôn lại chính là Lâu Hướng Vãn, vẫn cần phân biệt rõ rãng vợ bằng hữu chứ.
“Ta không sao, ngươi không cần cử động, đây là dược hoàn, ngươi uống hai viên này trước đi.” Lâu Hướng Vãn thật cao hứng, tuy rằng nói Tả Ngôn thoạt nhìn cực kỳ âm hiểm, hơn nữa lại độc mồm, nhưng lúc tỉnh lại vẫn lo lắng cho sự an toàn của nàng nhất, điều này khiến cho Lâu Hướng Vãn cảm thấy ấm lòng, quả thật lúc đó cứu Tả Ngôn thấy thực xứng đáng.
“Lưu lại là họa ngàn năm, quả thực như thế.” Thanh âm còn rất yếu, lại khàn khàn, bất quá bản tính Tả Ngôn độc mồm thật không thể thay đổi, sau đó nét mặt không thay đổi nhận lấy viên thuốc ở trong tay của Lâu Hướng Vãn nuốt vào, vốn ngũ phủ lục tạng khô nóng khó chịu trong nháy mắt phủ lên một luồng khí mát, quả thật là viên thuốc quý.
Lâu Hướng Vãn cầm lọ thuốc trong tay, gần như muốn nhét vào đầu Tả Ngôn, tên này quá độc mồm mà? Hắn không thể nói lời cảm ơn à! Quả nhiên hôn mê vẫn là tốt nhất!
“Mộc Mộc, không cần tức giận, sau khi tỉnh lại, chừng một hồi sẽ dọn đến đại lao Hình Bộ ở rồi.” Phượng Kính Dạ hiển nhiên phải bảo vệ Lâu Hướng Vãn, mắt liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của Tả Ngôn, dám khi dễ người của mình, cũng không nhìn lại xem ai đang bao che cho tiểu Mộc đầu.
“Đúng, cứ để Tả Ngôn ngồi tù mục gông đi!” Lâu Hướng Vãn gật gật đầu phụ họa, bất quá thấy Tả Ngôn còn có thể độc mồm, vậy chuyện Lâm Tín phản bội chẳng phải đả kích quá lớn với hắn.
“Lúc này các ngươi còn phu xướng phụ tùy nữa à.” Gượng ngồi dậy, khắp người Tả Ngôn đều đau, cho dù uống dược trị thương tốt nhất, thì vết thương cũng quá nặng, dường như nội lực trong thân thể đều hao tổn hết, chỉ cần một động tác đứng dậy đã khiến Tả Ngôn vô lực, khoảng một lát mới khôi phục lại, “Kế tiếp phải làm sao bây giờ?”
“Xem hành động kế tiếp của Phượng Tiêu, người Phi Long Sơn Trang có hoàng gia hậu thuẫn, sau đó cho khẩu cung còn ký tên lên trên, đem quân lương biến mất vô ảnh vô tung, Phượng Tiêu chỉ có thể ngậm phải bồ hòn.” Phượng Kính Dạ nheo mắt phượng cười lạnh, Lâm Tín cùng người Phi Long Sơn Trang liên hợp hãm hại Tả Ngôn, cho nên lúc bây giờ, đám người Phi Long Sơn Trang đã mang quân lương đi đào tẩu, Phượng Tiêu sẽ không để lộ ra ngoài, như vậy khẩu cung của người Phi Long Sơn Trang sẽ không được tín nhiệm, đối với Tả Ngôn rất có lợi, cho nên tự bản thân Phượng Tiêu là tướng quân phải đi bổ sung quân lương bị mất, bằng không sẽ mất đi lòng quân.
“Vương Nguyên Đức là Hộ Bộ Thượng Thư, Phượng Tiêu là ngoại tôn của hắn, nếu thiếu tiền khẳng định sẽ lén lút bù ột phần, bất quá lúc trước Hộ Bộ đã đưa ra trên trăm vạn lượng, hiện nay lại mất công giả tràng rồi.” Phượng Sở Thiên cũng nở nụ cười, tuy rằng trước mắt Tả Ngôn đang lâm vào nguy hiểm, nhưng mà Phượng Tiêu lại còn gặp phiền toái lớn hơn nữa.
Hơn nữa một khi Phượng Tiêu rời khỏi kinh thành, Phượng Sở Thiên có thể lật ngược được tình thế, đem thế lực kinh thành nắm gọn trong lòng bàn tay của mình, thế cục trước mắt tuy có hơi bất lợi cho Phượng Sở Thiên, phần thắng đang nghiêng về phía Tam hoàng tử Phượng Tiêu. Nhưng là một khi thời vận đến, còn chưa biết ai thắng ai thua.
“Xem ra Minh Thừa Tướng cũng bị người Phi Long Sơn Trang lợi dụng, quả thực có rất nhiều nhân tài xuất hiện trong kinh thành.” Tả Ngôn không biết người đứng sau lưng Phi Long Sơn Trang là Hách Liên Vương Phi, cho nên giờ phút này, cũng nở nụ cười châm biếng, Minh Tuyên Quốc lợi dụng mình đả kích Kính Dạ, nhưng đây lại là một khối đậu hủ nóng, Tam Hoàng Tử không ăn được còn bị phỏng nặng đấy.
“Tam Hoàng tử chờ thẩm tra án của ta xong, sau đó sẽ nắm giữ ấn soái xuất chinh?” Tả Ngôn híp mắt âm thầm suy tư, bản thân đang mang án tử, Lâm Tín là nhân vật mấu chốt, nói thật, nếu không tận mắt chứng kiến, Tả Ngôn thật không tin Lâm Tín lại phản bội mình, nguyên nhân là vì cái gì?
Lâu Hướng Vãn đem khúc mắc tình cảm giữa Lâm Tín với Minh Dung nhanh chóng nói ra một lần, kỳ thật nếu mình là Lâm Tín, Lâu Hướng Vãn sẽ không lôi theo nhiều người chết oan như vậy, nàng chỉ tìm tên đầu sỏ gây chuyện, bắt hắn nợ máu phải trả bằng máu, nhưng Lâm Tín lại bị Minh Thừa Tướng lợi dụng, thật sự đáng tiếc, một nam tử như vậy, lại phải chịu đựng đau khổ cùng hối hận dày vò, đến mức không còn ý chí sinh tồn.
“Chỉ vì tư tình, nên khiến nhiều oan hồn chết oan như vậy, quả thật đáng chết!” Tả Ngôn lạnh lùng mở miệng, từ ngữ bên trong chứa đầy khinh thường miệt thị Lâm Tín.
“Tả đại nhân, tim ngươi được làm bằng đá à?” Lâu Hướng Vãn phản bác lời ác ý của Tả Ngôn, Lâm Tín tuy rằng nhất thời hồ đồ đã làm sai, nhưng hắn đã định dùng tánh mạng bản thân để hoàn lại, huống chi, chỉ vì hắn quá yêu Minh Dung mà thôi, Minh Dung bị buộc uống thuốc độc chết, Lâm Tín chỉ nghĩ báo thù cho Minh Dung, dù đó là sai, nhưng cũng bởi quá yêu nên không còn phân biệt được đúng sai.
“Sống ở kinh thành, không cho phép ngươi quá hồn nhiên thiện lượng, bằng không sau này nhất định sẽ liên lụy đến người thân bên cạnh……” Tả Ngôn đưa mắt nhìn Lâu Hướng Vãn, chỉ cảm thấy sao nàng còn có thể hồn nhiên thiện lương như thế, nhưng lời còn chưa nói hết ra, thì Phượng Kính Dạ đã dùng ánh mắt cảnh cáo liếc nhìn hắn.
“Trong mắt các ngươi chỉ có quyền thế, đương nhiên không có tư tình nữ nhi!” Lâu Hướng Vãn hậm hừ hai tiếng, chẳng thèm nhìn Tả Ngôn nữa.
“Mộc Mộc, bổn vương chỉ thích nàng không thích giang sơn, không giống bọn họ đâu,” Phượng Kính Dạ nhân cơ hội liền thổ lộ, cười mị hoặc, nỗ lực để bản thân trông cao lớn và tuấn tú. [vinhanh: ==” Anh Dạ ơi anh dạ, anh càng tân bốc mình, thì bị dìm hàng càng thảm thôi?]
“Vương Gia, ngươi có nghe qua một câu nói như vậy chưa? Vật hợp theo loài người chia theo nhóm (muốn biết bạn là người như thế nào thì hãy nhìn bạn của bạn), cho nên ngài có thể làm bằng hữu với Tả Ngôn, có nghĩa vương gia cũng giống y chan thôi.” Lâu Hướng Vãn nhíu đuôi lông mày, mình không có ngốc để bị lừa đâu, làm như mình là tiểu hài tử dễ bị lừa gạt sao?
Phượng Sở Thiên cười vang lên, nhìn Phượng Kính Dạ bị hạ thấp giá trị xuống, lời Tả Ngôn nói không sai. Lâm Tín vì tình cảm nữ nhi hại chết nhiều người như vậy, Lâm Tín chết là đáng. Phượng Sở Thiên sẽ không đồng tình với Lâm Tín, bất quá hắn là kẻ thông minh sẽ không nói lời này ra ngoài, dù sao Mộc Mộc cũng là nữ tử, xưa nay nữ nhi luôn xem trọng tình cảm, cho nên Tả Ngôn bị mắng là đáng. [Vinhanh: ==” anh Thiên này, đúng là nhìn hiền mà tâm k hiền, cái nào cũng cho đúng hết.]
Lúc này đã biết Tả Ngôn đã tỉnh, Tam Hoàng Tử Phượng Tiêu lập tức mang Trương Minh Hải quan Hình Bộ tiến cung, giao toàn bộ chuyện cướp quân lương cho phụ trách, vì Tả Ngôn là kẻ chủ mưu, trước mắt đem hắn giải đến đại lao Hình Bộ.
Lâu Hướng Vãn là nữ tử nên không thích nhìn cảnh như vậy, nàng trực tiếp rời khỏi, đi dạo chung quanh, đột nhiên nghe thấy trong mái đình không xa có tiếng cười liên tục, thái giám cùng cung nữ hầu hạ bốn phía, trà hương cùng trái cây đều được bày ra đầy đủ chung quanh.
“Hoàng hậu nương nương quả thực có con dâu tốt, nói nữ nhi Tả gia tài mạo song toàn, nhưng nô tì thấy Tiểu Viện mới thực là nữ tử tài mạo song toàn, lối viết của tảng đá duyên quả thuật rất sắc xảo.” Một cung phi cười ca ngợi Lương Viện, trong tay cầm một quyển sách, bìa mặt màu trắng, khung màu lam, ba chữ Tảng Đá Duyên là tên của quyển sách.
“Đúng vậy a, quả thật là tài hoa số một, nô tì vốn cho rằng bản thân đã xem qua không ít thi thơ, không hề thua kém các văn nhân sĩ tử, bây giờ thấy Tảng Đá Duyên do Tiểu Viện sáng tác, mới biết nô tì đã quá tự cao tự đại rồi.” Một cung phi khác rất xinh đẹp,trên người mang theo khí chất tài nữ Giang Nam, giờ phút này vì muốn ứng phó với Vương hoàng hậu mà khen tặng, thật như là rất khính nể tài học kinh thư của Lương Viện.
“Lâm muội muội đã chiếm được nước mắt của nô tì, đúng là nữ tử thông minh lanh lợi”. Vành mắt đỏ hoe, một cung phi đang xúc động, sau đó nhìn về phía Lương Viện. “Chỉ có bộ thượng sao? Trung bộ cùng Hạ bộ, Tiểu Viện khi nào thì viết?”
“Đã có ý tưởng chỉ cần đặt bút viết, nửa năm hẳn sẽ viết ra trung bộ, đến lúc đó nhất định đưa cho các vị nương nương, trong đó nếu có chỗ nào sai sót, thỉnh chỉ rõ.” Lương Viện không có chút nào khiêm tốn, bởi vì nàng quá ưu tú, quá thông minh, địa vị lại là Tam Hoàng Tử Phi, hiện thời là con dâu của Vương Hoàng Hậu, cho nên Lương Viện liền trả lời mạch lạc tự nhiên, không chút nào ngượng ngùng vì những lời ca ngợi.
Xa xa thoáng thấy cảnh tượng bên kia náo nhiệt, các cung phi đó lúc nào cũng tranh đấu lẫn nhau, Lâu Hướng Vãn sống ở trong vương phủ vẫn cứ luôn bỏ mặc mấy chuyện này, càng không muốn dính dáng đến chuyện trong hoàng cung, cho nên không chút chần chờ, trực tiếp xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng ánh mắt Lương viện thật sắc bén, liếc mắt một cái liền thấy Lâu Hướng Vãn, không hề đứng dậy, thanh âm du dương cười cợt, “Lâu cô nương cũng tiến cung sao?” Bị gọi tên, Lâu Hướng Vãn không thể rời đi, bằng không nếu thấy hoàng hậu và các cung phi khác mà không thỉnh an, đây chính là tội bất kính, nghĩ đến điều này, Lâu Hướng Vãn hận tất cả lễ nghi trong hoàng cung này, cũng chỉ có thể cam chịu nhẫn nhịn.
“Nô tì Lâu Hướng Vãn khấu kiến hoàng hậu nương nương, Tam hoàng tử phi, cùng các vị nương nương.” Lâu hướng Vãn cúi người hành lễ, biểu cảm cung kính vô cùng, cúi đầu, nỗ lực thu nhỏ biểu cảm của bản thân, đối mặt một đám nữ nhân trong cung, còn đáng sợ hơn đối mặt với đám Sài Lang.
“Đứng lên đi.” Vương hoàng hậu cực kỳ không thích Lâu Hướng Vãn, nhưng trước mặt bao nhiêu người không thể gây khó dễ cho Lâu Hướng Vãn, chỉ là ngôn ngữ lạnh nhạt, mặt lạnh như băng, hoàn toàn khác hẳn khi đối xử Lương Viện luôn hòa ái dễ gần.
“Lâu cô nương có thể được vương gia ưu ái, nói vậy học thức cũng phong phú, bản phi bất tài, mất một năm mới viết được một quyển thượng, tặng cho Lâu cô nương xem.” Lương Viện niềm nở cười, đem quyển sách Tảng Đá Duyên trong tay đưa cho Lâu Hướng Vãn.
Nói thật, kỳ thực Lương Viện cũng rất hâm mộ Lâu Hướng Vãn, là một nô tì lại chiếm được tình cảm của Phượng vương gia, thậm chí không tiếc vì nàng bỏ đi mười vạn đại quân, quả thật thích mỹ nhân không cần giang sơn, nếu ở hiện tại, thì chuyện một cô gái bình thường được gả vào gia đình giàu có đã là chuyện tình yêu xa xưa, nhưng đây là vương triều Tố Nguyên, là cổ đại. Lương Viện thoáng nhìn qua Lâu Hướng Vãn, đợi đến một ngày nào đó Phượng Tiêu đăng cơ, ắt hẳn Phượng Kính Dạ phải chết, thế nên Lâu Hướng Vãn và Phượng Vương gia cùng nhau đi xuống cửu tuyền làm một đôi uyên ương mạng khổ đi, đấy chính là số mệnh. Còn nàng sẽ có tình yêu, cũng như quyền thế, Lâu Hướng Vãn chung quy không thể bằng mình. ( ngồi đợi cóc mọc râu đi em)
“Đa tạ Tam hoàng tử phi.” Lâu Hướng Vãn rốt cuộc cũng nhận lấy sách, thoáng nhìn qua, lại không lật ra xem. Khi Lâu Hướng Vãn tiến lại, trong đình nghỉ mát vốn đang náo nhiệt lập tức yên tĩnh, Vương Hoàng hậu trực tiếp đứng dậy rời đi, dù sao trời cũng đã tối, các cung phi còn lại cũng rời đi. Lâu Hướng Vãn đương nhiên cũng muốn rời khỏi đây, nhưng Lương Viện cứ đi theo bên cạnh, làm nàng phải trợn trừng mắt, nàng không thể nói là muốn đi một mình, không cần Lương Viện đi theo mình.
“ Trời vẫn còn sớm, chúng ta vừa đi vừa nói tiếp, cũng lâu rồi Phượng Tiêu và Phượng vương gia chưa gặp nhau, chi bằng chọn ngày hôm nay, cùng nhau dùng bữa tối đi.” Lương Viện mở miệng cười, chăm chú nhìn người đang cúi đầu, thoạt nhìn Lâu Hướng Vãn có hơi nhát gan. Nói thật, Lương Viện không hiểu Phượng Kính Dạ thích Lâu Hướng Vãn ở điểm nào, chỉ là một nha hoàn, không có thân phận, khuôn mặt cũng không đẹp, mặc kệ nàng có che giấu tài năng, thì còn kém xa mình. ( Vinhanh: bà này tự tin gớm, lịch sử tài năng của bà còn đáng sợ đến nổi tôi cười lộn ruột luôn nè, đúng là chảnh đứng đầu thiên hạ. ẹc ẹc)
“Lâu cô nương, có câu nói nữ tử vô tài mới là đức, nhưng nếu nữ tử không tài, nam nhân đều sẽ tam thê tứ thiếp. Nhưng chỉ cần nữ tử có tài năng, sẽ không cần dựa vào nam nhân mà sống, mà còn có thể sánh ngang hàng với nam nhân, khiến cả đời nam nhân chỉ có thể đối xử tốt với ngươi, hắn mà dám tam thê tứ thiếp, trực tiếp hưu hắn, gả cho người khác, không cần phải chịu oan ức.” Nàng không cho rằng lời mình nói ra mang tội bất kính, khiến sóng to gió lớn chút nào, Lương Viện kiêu hãnh không ngừng phát biểu quan niệm tân tiến với Lâu Hướng.
“Nô tì không dám không tuân theo lễ giáo.” Lâu Hướng Vãn đáp lại một câu chán ngắt, bởi vì Lương Viện là trưởng nữ của Lương gia, quen sống trong nhung lụa, lại có tài năng hơn người. Tuy nơi này là vương triều phong kiến, nhưng Lâu Hướng Vãn đã tiếp xúc qua nhiều người, không ai không thuộc dạng người tinh anh, người cổ đại so với người hiện đại, không thua kém chút nào, chỉ là quan niệm của bọn họ có hơi lạc hậu một chút.
Nhìn Lâu Hướng Vãn, Lương Viện lại lắc đầu khinh miệt, đúng là loại bùn nhão không thể xây thành tường, ả có thể khiến cho Phượng Vương gia thích được bao lâu chứ, đợi đến khi nhan sắc phai tàn, nhất định sẽ bị một cước đá văng ra, đến lúc đó chỉ còn biết khóc thôi.
Sau khi nhìn lướt qua Lương Viện, Lâu Hướng Vãn cũng không có biện giải gì? Đạo Bất Đồng, Bất Tương Vi Mưu (*). Nếu Lương Viện là một nữ tử trong gia đình bình thường, ba bữa no bụng, làm theo lệnh cha mẹ, hôn sự phải được người mai mối, nàng còn dám kiêu ngạo như thế không? Ở cổ đại, cho dù mình là nữ tử hiện đại, tài học có đến đâu, nếu không có bối cảnh cùng thân phận, dám ra ngoài làm chuyện khác thường, e sẽ bị người trong tộc xem như quái vật, đem thiêu chết hoặc là dìm lồng heo.
(*)Câu này có xuất xứ trong Luận Ngữ, chương Vệ linh Công, nguyên văn như sau子曰:‘道不同,不相为谋’ (Tử viết: Đạo bất đồng bất tương vi mưu), ý nói không cùng chí hướng không thể đi cùng nhau được.
Bất quả mọi người đều mệnh số riêng, muốn sống thế nào là con đường riêng của Lương Viện, Lâu Hướng Vãn thực chỉ muốn sống an nhàn của người nông dân, yên ổn sống qua ngày.
“Làm phiền Tam hoàng tử Phi đã đưa Mộc Mộc trở về.” Phượng Kính Dạ đã sớm xuất hiện, nói chung là sợ Lâu Hướng Vãn ở buổi dạ yến của Vương hoàng hậu sẽ bị chịu thiệt, đến bây giờ vẫn không thấy Lâu Hướng Vãn có gì không ổn, mới an tâm, trên khuôn mặt tuấn tú tà mị tươi cười, anh tuấn phi phàm.
“Phượng vượng quá khách khí rồi, chỉ là tiện đường mà thôi.” Lương Viện nhìn nam nhân phong thần tuấn lãng trước mặt, dũng cảm hơn Phượng Sở Thiên, và ôn nhu hơn cả Phượng Tiêu. Phượng Kính Dạ chính là người mà Lượng Viện đã nhìn trúng, vừa chính trực quyết đoán lại rất liều lĩnh, tao nhã tôn quý, không những nắm giữ binh quyền, mà ở trong triều cũng là dưới một người trên vạn người. Đáng tiếc, hắn chỉ là một vương gia, vĩnh viễn không thể đăng cơ làm hoàng đế, hơn nữa khi Lương Viện xuyên không, bên cạnh Phượng Kính Dạ đã có nữ nhân, cho nên mục tiêu cuối cùng của Lương Viện chính là Phượng Tiêu, suy cho cùng Phượng Sở Thiên chỉ là một hoàng tử do cung nữ sinh ra, không có bối cảnh cũng không có chỗ dựa vững chắc.
“Bất quá về sau yêu cầu Tam Hoàng Tử phi không cần tiện đường nữa, Mộc Mộc ở đâu, bổn vương tự nhiên sẽ biết đến đón.” Phượng Kính Dạ nhoẻn cười, ánh mắt cũng cực kỳ lạnh nhạt, tuy biết Lâu Hướng Vãn có võ công, còn biết cả y thuật, nhưng trong lòng Phượng Kính Dạ vẫn xem tiểu Mộc đầu là người lương thiện. Mà Lương Viện là người luôn thích bộc lộ tài năng, tự cho hơn người, nên Phượng Kính Dạ mới lo lắng Lâu Hướng Vãn bị người ta khi dễ ở trong buổi yến tiệc.
Nét mặt Lương Viện đột nhiên thay đổi, nụ cười có hơi cứng ngắc, nàng thật không ngờ Phượng Kính Dạ dám mở miệng nói như thế, không để ý thể diện cùng tôn nghiêm của bản thân nàng là Tam Hoàng Tử phi, sắc mặt lạnh lùng, hừ lạnh một tiếng, “Phượng Vương gia thật không nhìn thấy lòng tốt của người ta à.”
“Tam hoàng tử phi không cần tức giận, có thời gian hãy đi giúp Tam hoàng tử về chuyện quân lương đi, nghe nói Tam hoàng tử phi là cánh tay đắc lực của Tam hoàng tử mà.” Vẫn luôn dùng giọng điệu châm chọc công kích, Phượng Kính Dạ nhìn Lương Viện, lại thấy Lâu Hướng Vãn đang đứng xem náo nhiệt, quả thực Mộc Mộc nhà mình vẫn là nữ nhân đáng yêu nhất mà? Nếu giống như Lương Viện này, tuy Phượng Kính Dạ có vài phần bội phục về quan niệm sống của nàng, nhưng nói thật, Phượng Kính Dạ không thích tính cách của Lương Viện.
“Phiền Phượng vương gia quan tâm, bản phi có lòng tin trong vòng năm ngày sẽ gom đủ quân lương, không biết Phượng vương gia có hứng thú đánh cuộc không?” Lương Viện cười kiêu ngạo, ngẩng cằm lên, bày ra nét mặt thông minh tuyệt đỉnh của mình.
“Thật có lỗi, bổn vương chỉ có hứng thú với Mộc Mộc, những người khác bổn vương không xem ra gì cả!” Phượng Kính Dạ cười nắm lấy tay Lâu Hướng Vãn, không thèm nhìn nụ cười õng ẹo của Lương Viện, trực tiếp kéo Lâu Hướng Vãn rời đi, “Xem náo nhiệt đủ rồi, chừng nào Mộc Mộc mới học lộ chút khí phách đây.”
“Có khí phách càng sẽ gặp phiền toái.” Lâu Hướng Vãn không hứng thú với những thứ này, tranh đoạt thiên hạ thì sao, người đời có câu càng ở vị trí cao càng lạnh lẽo, cuộc đời của con người hay là cỏ cây đều có cuộc sống riêng, Lâu Hướng Vãn chỉ muốn theo đuổi hạnh phúc bình dị mà thôi.
“Dù Tiểu Mộc đầu không khí phách thì phiền toái vẫn không ngừng kéo đến.” Phượng Kính Dạ không nhịn được nở nụ cười, nhìn bộ dáng Lâu Hướng Vãn trừng mắt giận dữ càng làm khóe miệng cười sâu hơn.
“Lúc ta giết người rất có khí thế, nếu vương gia không tin thì hỏi Tả đại nhân đi!” Bị cười nhạo, Lâu Hướng Vãn tức giận trừng mắt nhìn Phượng Kính Dạ, bản thân cũng nên xem lại mình đi, những phiền toái này cũng đều do vương gia gây ra hết mà.
“Đây là Tảng Đá Duyên do Lương Viện viết.” Phượng Kính Dạ cầm lấy quyển sách trong tay Lâu Hướng Vãn lật ra xem. Ở phủ Tam hoàng tử, Phượng Kính Dạ cũng có thám tử, nên cũng có biết qua chuyện Lương Viện viết sách, Bộ đầu tiên mới ra, đã làm kinh thành dậy sóng, không chỉ các văn nhân sĩ tử, nghe nói có nha hoàn trộm một ít bản về xem, sau đó không biết thế nào liền lưu truyền ra bên ngoài, khiến cả kinh thành đều ca ngợi, mong chờ quyển sách Tảng Đá Duyên được xuất bản.
Phượng Kính Dạ lật xem một chút, trên khuôn mặt tuấn tú cũng hơi kinh ngạc, tuy lối văn miêu tả không biết có phải là chuyện xưa gì, nhưng vừa mới lặt ra xem, đập vào mắt là một câu thơ tinh xảo, lựa từ đặt câu có thể thấy được bản lĩnh của người viết, căn bản mà nói, Phượng Kính Dạ có thể tin rằng danh hiệu tài nữ nhất định sẽ rơi trên người Lương Viện.( chưa chắc à)
“Sách gì vậy?” Kỳ thật Lâu Hướng Vãn không hứng thú với văn chương lắm, bất quá nghe nói do Lương Viện viết, liền hạ thấp cổ tay Phượng Kính Dạ xuống, nhìn nhìn, sau đó lộ vẻ kinh ngạc giống như Phượng Kính Dạ, mở to hai mắt nhìn, mình đúng là ngu như heo, phải đoán ra ngay Tảng Đá Duyên, không phải chính là Hồng Lâu Mộng sao!
Lâu hướng Vãn kinh ngạc không phải do lối viết văn của Lương Viện, mà do nàng đã sao chép ra y nguyên quyển sách Hồng Lâu Mộng, trí nhớ như vậy thật đúng là khủng khiếp! Không thể không nói Lương Viện có chút bản lĩnh, nhưng khi nhìn hàng chữ nhỏ dưới Tảng Đá Duyên có chữ Lương, tuy không có nêu đầy đủ tên, nhưng cũng xem như chiếu cáo thiên hạ, quyển tiểu thuyết này thuộc sở hữu là Lương Viện.
Sở dĩ Lương Viện có thể viết nguyên vẹn Hồng Lâu Mộng, là vì nàng sinh ra trong gia đình quốc học, ông nội, cha, mẹ đều là nhà nghiên cứu Hồng Học (là tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng), cho nên có thể nói Lương Viện đã được người trong nhà truyền thụ Hồng Lâu Mộng, học thuộc từng chút từng chút một, khi trưởng thành cũng chỉ biết luyện chữ viết về Hồng Lâu Mộng, cho đến khi Lương Viện đi học đại học rời khỏi gia đình, nàng đã học thuộc lòng Hồng Lâu Mộng, rốt cuộc khi học đại học cũng là hệ Trung Văn, sau đó tìm việc quá khó khăn, nên Lương Viện về kế thừa nghiệp gia nghiên cứu Hồng Học, đây là vì sao nàng có thể sao chép ra được quyển Hồng Lâu Mộng.
“Cũng được xem là tài nữ.” Phượng Kính Dạ thấy Lâu Hướng Vãn ngơ ngác xem sách, cười sờ sờ đầu Lâu Hướng Vãn, “Bất quá Bổn vương vẫn thích nhất là nữ tử ngây ngốc.” ( xạo, Đoàn Tử đó sao huynh k thích, nói đại ra là bị chị Vãn k chinh mà cũng phục rồi đi).
“Vương gia, cái này không phải là tài nữ, sách này e là được sao chép.” Kéo bàn tay to trên đỉnh đầu xuống, Lâu Hướng Vãn than nhẹ, Tào Tuyết Cần hao phí cả đời, dốc hết tâm huyết, cuối cùng tác phẩm qua vài thập niên, lời khen ngợi lại rơi vào kẻ đạo văn Lương Viện? Mọi người đều có quyền bình đẳng, Lương Viện thích sao chép văn là quyền của nàng, chỉ hy vọng không làm nhục tác phẩm nổi tiếng này.
_________đường ngăn cách_____
Ngày thứ hai, quyển sách Tảng Đá Duyên đã được truyền khắp kinh thành, cơ hồ cầm quyển sách đọc đến mất ăn mất ngủ, bỗng chốc hiệu sách đều hết sạch, không mua được sách liền hô to đáng tiếc, hỏi chưởng quầy đến lần thứ tư khi nào thì có sách, cũng có người đi tìm mượn xem, trong khoảng thời gian ngắn, đề tài các nhân văn sĩ tử trong kinh thành đề cập đều là quyển sách này, cả nữ trung khuê tú đều có một quyển, lúc mọi người ở cùng nhau đều nói về các nữ tử Linh Lung trong Tảng Đá Duyên.
Gần ba ngày, trà lâu tửu quán kinh thành đều đang đàm luận về quyển sách, càng không ngừng ca tụng Lương Viện, quyển sách Tảng Đá Duyên được các kể chuyện truyền khắp ở vương triều Tố Nguyên, nên thanh danh Lương viện ngày càng lan rộng, nổi tiếng hơn cả Tam hoàng tử Phượng Tiêu.
Chỉ tiếc trước mắt chỉ có thượng bộ, trung bộ và hạ bộ vẫn chưa phát hành, khiến người xem xong tha thiết mong chờ hai quyển sau phát hành. Cùng một ngày đó, tại Hoàng Hạc Lâu trong kinh thành, vì muốn quyên tiền cùng quần áo và dược phẩm cho tướng sĩ, Lương Viện mang theo nha hoàn trong phủ Tam hoàng tử công khai xuất đầu lộ diện, Lương Viện mặc một thân trang y đơn thuần, đem trang sức trên người mình bỏ vào chiếc hộp gỗ ở trước mặt mọi người, sau đó đem đến cửa hiệu đổi thành bạc, đợi đến lúc Tam Hoàng Tử xuất chinh đem cấp cho tướng sĩ ở biên quan.
Ngoại trừ danh xưng tài nữ, Lương Viện lại là quốc sắc thiên hương, chỉ một cử động của Lương Viện làm nữ trung khuê tú đều hưởng ứng theo. Có người quyên nhiều, có người quyên ít. Bọn nam tử đương nhiên cũng học đòi làm sang, sau đó đến một ít cửa hàng quyên góp, hành động quyên tiền trở nên sôi động. Rốt cuộc các quan viên triều đình cũng hào phóng giúp đỡ, sau đó được nhiều người ủng hộ, nên Phượng Tiêu đã giải quyết được việc thiếu hụt quân lương.
“Lâu chủ, nếu đem so với người thì kém xa quá.” Lăng Thanh đứng ở trên Hoàng Hạc Lâu nhìn khí thế hào hùng dưới lầu, nhìn đầu người cùng nhau di chuyển, giống như tất cả mọi người đều đổ xô hết ra đường, xem ra chỉ mới hai ngày đã kiếm không ít bạc.
“Như vậy quá mệt.” Lâu Hướng Vãn nhẹ nhàng ghé vào cửa sổ, ngáp một cái, bất quá nàng đang nghĩ cách đem Tả Ngôn ra ngoài! “Lăng Thanh, đồ ta cần đã đem đến chưa?”
“Dạ, đã đưa tới rồi.” Lăng Thanh nhanh chóng lấy một cái hộp gỗ dài từ trong ống tay áo ra, giao cho Lâu Hướng Vãn, hắn cũng không biết đó là cái gì.
Mở miệng hộp ra, bên trong chỉ là một quyển sách, trang giấy có chút ố vàng, nhưng lại được xếp thành hàng ngay ngắn, Lăng Thanh nhìn nhìn, thấy gì cũng đều muốn nói,” Sao văn tự đó lại bị thế?” Lối bố trí câu đều sai hết.
“Tối nay ta muốn đến phủ Tam hoàng tử một chuyến.” Lâu Hướng Vãn lật vài tờ, mặc dù không thể giống như Lương Viện thuộc lòng toàn bộ Hồng Lâu Mộng, nhưng khi lật xem quyển sao chép đựơc in kia, Lâu Hương Vãn muốn viết ra một quyển hiện đại Hồng Lâu Mộng thực không có vấn đề.
Đây là bản giản thể (*) Hồng Lâu Mộng, phía dưới là tác giả nổi tiếng Tào Tuyết Cần, nhà xuất bản Tiểu Đáo, đằng sau là mã vạch, định giá, còn phía trước là tiêu đề Hồng Lâu Mộng. Lâu Hướng Vãn nghiêm cấm không cho người khác để lọt quyển sách ra, nhất là quyển giản thể này, chắc hẳn sẽ kinh động đến Lương Viện. Nếu để thiên hạ biết Tảng Đá Duyên do Lương Viện sao chép, thì thanh danh của phủ Tam hoàng tử e sẽ bị hoen ố, cho nên cần phải dùng thanh danh phủ Tam Hoàng Tử đổi lấy an toàn cho Tả Ngôn, đây là giao dịch công bằng, không ai lừa gạt ai.
(*) Ở Trung Quốc có 2 loại chữ, giản thể và phồn thể, giản thể dùng để rút gọn cấu từ viết chữ để dễ nhớ và dễ viết được đúc kết ra từ chữ phồn thể. Hiện tại chữ này rất được thông dụng ở Bắc Kinh.
Tỳ Nữ Vương Phi Tỳ Nữ Vương Phi - Lữ Nhan