There is a great deal of difference between an eager man who wants to read a book and a tired man who wants a book to read.

G.K. Chesterton

 
 
 
 
 
Tác giả: Lữ Nhan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 92
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 432 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:39:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 71: Phát Hiện Âm Mưu
rong xe ngựa, Lâu Hướng Vãn cảm thấy có chút chột dạ bất an ở trong lòng, dù sao che đậy quá nhiều bí mật nên thấy hơi căng thẳng, cứ chăm chú nhìn Phượng Kính Dạ, trông vương gia hình như đang mệt?
Trời còn chưa sáng, Phượng Kính Dạ đã dẫn binh ra khỏi thành, cho nên lúc này tựa vào bên trong vách tường xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, ngũ quan tuấn mỹ, thần sắc khoan thai, vừa tà mị vừa tao nhã khiến người ta cảm giác chuyện Lâu Hướng Vãn giao đấu kịch liệt ở Phi Long Sơn Trang và Tả Ngôn bị thương rồi bị bắt đi đều là do hắn nằm mơ giữa ban ngày, không thể phát hiện ra một chút lo lắng nào.
Trời đã sáng, cả người và xe bò hướng về phía chợ rất nhiều, xe ngựa đột nhiên bị xốc nảy một cái, Lâu Hướng Vãn đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Phượng Kính Dạ, khiến người không giữ được thăng bằng, thân thể liền chao đảo ngã về phía trước.
Hơi thở nhàn nhạt cùng mùi thơm của Long Tiên Hương bao phủ, Lâu hướng Vãn dùng hai tay vịn vào phía trước để ổn định thân thể, sau đó Phượng Kính Dạ mở mắt ra kéo cả người ngã sấp vào trong lồng ngực, hơi thở ấm áp cùng sự thân thiết vang lên ở bên tai Lâu Hướng Vãn,” Tiểu Mộc đầu, bộ dáng bổn vương trông thế nào? Mà ngây người ra thế?”
Lâu Hướng Vãn không nói gì chỉ trợn trừng mắt, chỉ muốn ngồi yên vị trí cũ, kết quả xe ngựa đột nhiên rẽ hướng, thân thể Lâu Hướng Vãn liền lảo đảo, nên đụng vào lồng ngực của
Phượng Kính Dạ một cái. ”Vương gia!” Giống như đụng phải vào cái tấm sắt, Lâu Hướng Vãn ở trong lồng ngực Phượng Kính Dạ ai oán nhìn hắn, cuối cùng ngồi yên lại, xoa xoa cái mũi bị đụng đau, biểu cảm rất là đáng thương.
Có lẽ chính là vì ngày thường Mộc Mộc luôn trông lười biếng, ngơ ngác, ở trong Vương Phủ sống nhàn nhã qua ngày, nên Phượng Kính Dạ mới không có phát hiện Lâu Hướng Vãn biết võ công lại còn rất cao cường, nhưng như thế cũng là điều may mắn, với việc Tả Ngôn bị trọng thương dẫn đến hôn mê, chỉ e Tiểu Mộc Đầu cũng sẽ bị thương rất nặng.
“Vương gia, người có gì muốn hỏi không?” Lâu Hướng Vãn tỏ ra nhút nhát, hạ giọng mở miệng, trước kia không nghĩ có tình cảm vào vương gia, nhưng bây giờ, Lâu Hướng Vãn nhíu mày quan sát Phượng Kính Dạ, liền chột dạ!
“Tiểu Mộc đầu muốn nói sao?” Phượng Kính Dạ vừa dứt lời, liếc mắt nhìn Lâu Hướng Vãn cười một cái, giơ tay lên, ngón tay thon dài nhéo vào cái mũi ửng hồng của Lâu Hướng, một cử chỉ thật tao nhã.
Lâu Hướng Vãn lắc đầu, cười nịnh nọt với Phượng Kính Dạ, mình đã hứa với sư phụ sẽ không tiết lộ thân phận của mình, không dẫm vào vết xe đổ cũ. Năm đó, chỉ vì sư phụ tiết lộ thân phận hoàng tộc của vương triều Tây Lan, nên nghĩa phụ mới muốn dùng sư phụ để uy hiếp Tây Lan lui binh, rốt cuộc lại khiến cho người Dược Vương Cốc bị giết, Lâu Hướng Vãn không muốn để Cố Thanh Phong lo lắng, nên vấn đề về thân phận này, tạm thời không muốn nói cho vương gia biết, nhưng không nói không có nghĩa là đang lừa gạt.
“Vậy thì chờ sau này hãy nói.” Mắt phượng đầy vẻ sủng nịnh, bàn tay xoa xoa đầu Lâu Hướng Vãn, Phượng Kính Dạ chẳng hề quan tâm việc nàng che giấu bí mật, cho nên Tiểu Mộc đầu hoàn toàn không cần áy náy, bất quá nhìn thấy bộ dáng đáng thương của Tiểu Mộc đầu, cảm thấy thật đẹp mắt, nếu tỏ vẻ đau khổ, không biết Tiểu Mộc đầu có ngã vào lòng mình hay không.
“Vương gia, Bạch Tô cầu kiến.” Ám vệ bên ngoài xe ngựa thắng dây cương dừng lại, hạ giọng bẩm báo với Phượng Kính Dạ trong xe ngựa, Bạch Tô là quản gia của phủ Tả Ngôn, lúc trước Lâu Hướng Vãn đã gặp qua một lần.
“Vương Gia, Lâu tiểu thư.” Sắc mặt Bạch Tô vẫn bình tĩnh như cũ, thần sắc trấn định, cũng không phải vì Tả Ngôn đang bị hôn mê, Tả gia bị cấm vệ quân vây quanh mà hoảng sợ, trước đó Bạch Tô đã chuyển giao công việc hàng ngày cho hạ nhân, sau đó hối lộ quan quân vây quanh Tả Gia để ra khỏi cửa, vốn Bạch Tô muốn đến Phượng Vương phủ, kết quả trên đường đi liền thấy xe ngựa của Phượng Kính Dạ, Bạch Tô liền tiến đến bái kiến.
“Không cần đa lễ, Tả Ngôn đang ở hoàng cung, được Tư Ngự Y chuẩn đoán chữa bệnh, không cần lo lắng cho an toàn của Tả Ngôn.” Phượng Kính Dạ rất vừa lòng vẻ mặt của Bạch Tô, nhìn bề ngoài giống một thư sinh yếu đuối, nhưng khi thấy Tả Gia gặp phải nguy cơ lớn như vậy, mà đến bây giờ vẫn giữ được vẻ bình tĩnh trấn định.
“Đa tạ Vương gia.” Lúc này Bạch Tô mới thấy yên lòng, vẻ mặt đè nén lo lắng cũng đã biến mất, thoáng nhìn qua Lâu Hướng Vãn đầy nghi ngờ, ”Lâu tiểu thư bị thương à?” Trên người có mùi thuốc thoa ngoài da, tuy rất nhạt nhưng đó là dược do Quỷ Y đặc chế, lúc trước Bạch Tô may mắn lấy được hai chai, mang theo bên người, muốn nhờ Phượng Kính Dạ đưa tới cho Tả Ngôn.
“Thuốc bôi ngoài da thôi, chỗ này còn một lọ thuốc viên dành cho Tả Ngôn.” Lâu Hướng Vãn cười cười với Phượng Kính Dạ, ý bảo hắn không cần lo lắng thương tổn ở trên người nàng, chỉ là vết thương ngoài da, tịnh dưỡng vài ngày sẽ khỏi hẳn, Lâu Hướng Vãn lấy một lọ thuốc trong tay áo giao cho Phượng Kính Dạ, “Cố bản bồi nguyên, dùng để uống trực tiếp, nhằm bồi bổ thân thể.”
“Đa tạ Lâu tiểu thư.” Bạch Tô thay Tả Ngôn đa tạ, tuy rằng hắn không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng Lâu tiểu thư dùng loại thuốc bôi ngoài da do quỷ y đặc chế, vậy viên thuốc này nhất định cũng là cực phẩm.
Xe ngựa ngừng trước cửa đại môn Phượng Vương Phủ, Lôi quản gia luôn luôn chờ ở một bên, vội vàng chạy lại, trên mặt lộ vẻ lo lắng, Dịch Quân Hàn cũng đứng ở một bên, lúc này nhìn thấy Phượng Kính Dạ cùng Lâu Hướng Vãn đều trở về, vẻ mặt lạnh lùng cũng trở nên an ổn.
“Vương Gia, thái tử điện hạ ngồi chờ đã lâu.” Lôi quản gia mở miệng.
“Cùng vào đi Bạch Tô.” Phượng Kính Dạ gật đầu, thoáng nhìn qua Lâu Hướng Vãn, đầy yêu chiều, ”Cần nghỉ ngơi không?”
“Không cần.” Lâu Hướng Vãn lắc đầu, cả một đêm đánh nhau kịch liệt nên không hề ngủ, vết thương đã được thoa thuốc, lại ăn xong dược, tuy còn hơi mệt, nhưng vẫn muốn biết tình hình của Tả Ngôn như thế nào.
Kỳ Lân Viện.
Thư Phòng.
“Vương Gia, ngài đã trở về.” Tử Thư mặc một thân váy áo dài hoa lệ màu tím, khuôn mặt kiều diễm, lộ vẻ vui sướng khi nhìn thấy Phượng Kính Dạ, nhanh chóng chạy đến, làn váy uốn lượn trông thật quyến rũ cũng đầy kiêu ngạo, nhưng chỉ khi đối mặt với Phượng Kính Dạ thì bản thân mới chịu hạ thấp bản thân, cúi đầu xuống.
“Vương gia, ngài đã trở về, thái tử điện hạ chờ ngài đã lâu, hiện đang ở phòng khách dùng điểm tâm sáng, chắc vương gia cũng đã đói bụng rồi.” Trịnh phu nhân cũng không cam chịu thua thiệt, nhẹ nhàng bước lên trước, cười dịu dàng với Phượng Kính Dạ, so với dáng vẻ xinh đẹp tao nhã trời sinh của Tử Thư, thì Trịnh phu nhân lại mang vẻ đẹp ôn nhu thiện lương của một hiền thê, cả hai đều giống nhau một điểm, trong ánh mắt nồng đậm yêu mến đối với Phượng Kính Dạ.
Phượng Sở Thiên tranh thủ lúc hạ triều liền chạy đến Phượng Vương Phủ, bởi vì đây là chuyện trọng đại, nên lão hoàng đế Phượng Đạt phẫn nộ bị kéo ra ngoài lò luyện đan, hơn nữa nghe Tả Ngôn dám cướp quân lương, càng thêm giận dữ, nếu không phải Phượng Sở Thiên được đám đại thần ủng hộ cố bảo vệ cho Tả Ngôn, lại thêm Tả Ngôn đang bị trọng thương hôn mê, nên mới trì hoãn cho đến ngày hôm nay, nên vụ án tướng quân cướp quân lương giao cho Tam Hoàng Tử Phượng Tiêu đến thẩm tra xử lý.
Sau đó Phượng Tiêu tuyên chỉ gặp Lâm Tín cùng đám thuộc hạ, cùng mọi người ở Phi Long Sơn Trang, hơn nữa Minh Thừa Tướng còn lấy ra mật hàm của Tây Lan, vụ án Tả Ngôn cướp quân lượng chắc chắn là trọng tội, nên Phượng Sở Thiên càng không ăn điểm tâm, tranh thủ trời chưa sáng liền chạy ra ngoài thành bàn tính mọi chuyện, sau đó tức tốc không ngừng chạy về lâm triều, sợ Phượng Đạt không chịu nghe khẩu cung của Tả Ngôn, liền đem người đi chém.
Lâu Hướng Vãn nhìn một màn tranh giành tình cảm, để tránh cho tai họa giáng đầu, nên mỗi lần có chuyện Lâu Hướng Vãn đều lẫn đi rất xa, ru rú tại Thu Phong Viện nghỉ ngơi, cả nửa canh giờ cũng không ra ngoài, nhưng toàn bộ mọi chuyện đều được Đoàn Tử kể lại sống động như thật, ai thắng ai bại, Lâu Hướng Vãn mỗi lần ngồi nghe đều cắn dưa hấu cười nhạo.
Nhưng lúc này, tâm trạng Lâu Hướng Vãn chợt thấy hơi buồn, có chút chua xót khó chịu, liếc mắt nhìn Phượng Kính Dạ, hậm hừ hai tiếng, trực tiếp đi qua Phượng Kính Dạ cùng Tử Thư và Trịnh phu nhân, Lâu Hướng Vãn cũng thấy đói bụng, nên đi thẳng về phía Phượng Sở Thiên.
Phượng Kính Dạ mỉm cười nhìn bộ dạng bước đi thở phì phò của Lâu Hướng Vãn, biết nàng đang ghen, môi mỏng chợt cười đắc ý, Tử Thư cùng Trịnh Phu nhân không tự chủ được oán ghét nhìn về phía Lâu Hướng Vãn, nhưng chỉ vì như thế, Phượng Kính Dạ liền dùng ánh mắt cảnh cáo các nàng, Vương gia ra oai khiến sắc mặt Tử Thư cùng Trịnh phu nhân tái nhợt, hoảng sợ cúi đầu xuống, nhưng trong đầu lại càng ghét Lâu Hướng Vãn nhiều hơn.
Chờ Phượng Kính Dạ cùng Bạch Tô tiến vào phòng khách, Lôi quản gia ra lệnh các thị vệ bảo vệ bốn phía, cấm không cho bất cứ kẻ nào tiến vào quấy rầy mấy người trong phòng khách, Lâu Hướng Vãn rất là đói bụng, cho nên trực tiếp cấm đầu xuống ăn không chịu ngẩng lên, buồn bực khó chịu khi nãy giờ bị cơn đói thay thế hoàn toàn.
“Ăn chậm một chút, coi chừng mắc nghẹn.” Phượng Kính Dạ nhìn thấy biểu cảm Bạch Tô có chút thất thần, chắc do Lâu Hướng Vãn ăn cơm, không giống như các tiểu thư khuê ăn uống nhã nhặn. Lúc trước Phượng Sở Thiên ở trong cung cũng đã thấy qua vài lần, nên đã thành thói quen, chẳng qua Phượng Kính Dạ cảm thấy có hơi đau lòng, nên lấy thìa múc thêm một chén canh để qua một bên, “Uống chút canh rồi hãy ăn.”
Tuy Lâu Hướng Vãn không rõ lễ nghĩa vương triều phong kiến, nhưng nàng đối với Phượng Kính Dạ thật sự không có khái niệm về cấp bậc. Lúc trước luôn lẫn tránh, chỉ vì lễ nghĩa mang rất nhiều áp lực. Bây giờ, Lâu Hướng Vãn chỉ xem Phượng Kính Dạ như một nam nhân bình thường, nên khi Phượng Kính Dạ lấy canh cho nàng, thì chỉ nói một tiếng cám ơn, không có cảm giác gì không ổn, cũng không cần sợ điều gì, hoặc vì sủng quá mà khiếp sợ.
Bạch Tô thấy thế vẫn cứ ngẩn ra, lúc đầu nghe thiếu gia nói qua chuyện Phượng vương gia cùng Lâu tiểu thư, quả là trăm nghe không bằng mắt thấy, giờ phút này Bạch Tô mới hiểu được, cho dù Phượng vương gia có là người cao quý, thì cũng có lúc lộ vẻ mặt thân thiện dễ gần, còn tự múc canh đưa cho Lâu tiểu thư, hơn nữa vẻ mặt Lâu tiểu thư lại bình tĩnh như thế, đúng là một nữ tử kỳ lạ, chắc cũng là người tài giỏi mới được Phượng Vương gia để ý.
Lâu Hướng Vãn vừa ăn vừa thuật lại mọi chuyện không sót một chữ cho ba người nghe, cùng những lời Phượng Sở Thiên kể trong buổi lâm triều Minh Thừa Tướng đã nói, bọn người Phượng Kính Dạ đã hiểu rõ vụ án quân lương bị mất, là vì bị Lâm Tín bán đứng, mới khiến cho Tả Ngôn rơi vào cạm bẫy.
“Trong buổi lâm triều hôm nay Phượng Tiêu đã thỉnh chỉ, muốn lãnh binh ra biên quan, phụ hoàng nói Phượng Tiêu xử lý xong vụ án quân lương, mới ra biên quan.” Phượng Sở Thiên lên tiếng, thắng làm vua thua làm giặc, Phượng Sở Thiên không sợ việc thất bại, chẳng qua hiện giờ tình cảnh của hắn cũng không khả thi lắm, tuy Tả Ngôn đang ở trong cung, nhưng chỉ cần hắn tỉnh lại, nhất định sẽ bị giải đến đại lao Hình bộ.
Phượng Tiêu muốn đích thân nắm giữ ấn soái xuất chinh, vì trong tay hắn hiện giờ đang giữ mười vạn binh quyền của Phượng Kính Dạ giao cho, nên dù Phượng Sở Thiên có muốn đấu với Phượng Tiêu, thì cả hai cũng sẽ tổn hại binh lực, đến lúc đó chỉ sợ Tây Lan Vương Triều sẽ dẫn binh cùng các tiểu quốc khác đồng loạt tấn công nhằm chia đất đai lãnh thổ của Vương Triều Tố Nguyên ra.
Bạch Tô không dám mở miệng, dù sao hắn cũng chỉ là thư đồng, là quản gia của Tả Gia, việc triều chính đại sự, Bạch Tô không dám xen mồm vào, Phượng Kính Dạ cầm lấy đôi đũa, môi mỏng cong lên, thản nhiên mỉm cười, đầy phóng khoáng, tựa như đã biết bước kế tiếp sẽ phải làm gì.
Lâu Hướng Vãn do dự nhìn qua Phượng Kính Dạ, nếu nói ra chuyện Phi Long Sơn Trang, chẳng khác nào nói cho vương gia biết, vương phi đứng ở phía sau chỉ đạo tất cả mọi việc.
“Bạch Tô, ngươi hãy đi về phủ trước, Lôi quản gia sẽ an bày giúp cho ngươi.” Sau khi Phượng Kính Dạ để Bạch Tô lui ra, ánh mắt khép hời nhìn về phía Lâu Hướng Vãn, cười cừơi “Còn gì cứ nói ra đi.”
Trong đêm Lâu Hướng Vãn đột nhiên xuất hiện tại Phi Long Sơn Trang thật sự rất kỳ lạ, nếu không phải vì Phượng Kính Dạ cực kỳ tin tưởng Lâu Hướng Vãn, e rằng không thoát khỏi tình nghi.
“Vương gia, sở dĩ người Phi Long Sơn Trang cùng Minh Gia hợp tác, thứ nhất vì muốn hãm hại Tả đại nhân, thứ hai là vì muốn nuốt trọn quân lương.” Giấy không gối được lửa, Lâu Hướng Vãn lẳng lặng nhìn Phượng Kính Dạ, tiếp tục mở miệng nói ra những suy đoán của mình, “Đại quân Tây Lan đã tiếp cận, mà Hách Liên Quốc vẫn im lặng không có động tĩnh gì, Hách Liên chỉ cách kinh thành có ba tòa thành, không thể chứng thực được Hách Liên là tiểu quốc, nếu như không có giữ 20 vạn quân lương.”
“Hơn nữa đội quân Phượng Tiêu vốn là của bổn vương, muốn lôi kéo lòng quân e không dễ, vừa mất quân lương, vừa không chiếm được lòng quân, nếu Tây Lan cùng Hách Liên đồng loạt phản công, nhất định Hách Liên sẽ giành được kinh thành trước!” Phượng Kính Dạ nghe qua, tựa hồ hiểu được sự băng khoăng của Lâu Hướng Vãn, bởi vì dù sao mẫu hậu hắn cũng là công chúa Hách Liên Quốc, là tỷ tỷ của hoàng đế hiện nay.
“Không chỉ như vậy, cấm vệ quân kinh thành do Mã Gia nắm quyền, thực tế cũng dựa vào Minh Gia, nếu trong cấm vệ quân có gian tế, vậy khi đội quân Hách Liên tiến vào thành, thù trong giặc ngoài, kinh thành tất bị chiếm.” Sắc mặt Lâu Hướng Vãn càng nghiêm trang hơn, Phượng Sở Thiên nghe xong lời của nàng sắc mặt cũng lạnh lùng hơn, sắc mặt càng nghiêm trọng!
Khi còn ở trong thời đại Thượng Nhất Thế, Lâu Hướng Vãn ở trong quân khu đã nghiên cứu nhiều năm về chiến thuật chiến lượt, có thể nói chuyện tập kích tại Miếu Quan Âm chỉ là bước khởi đầu, sau đó, Hách Liên Quốc, Tây Lan Vương Triều, Minh Thừa Tướng, đều là những kẻ trong cục, nhằm ám hại vương triều Tố Nguyên.
“Người Phi Long Sơn Trang là gian tế của Hách Liên Quốc? Như vậy chuyện tập kích ở Miếu Quan Âm lần trước?” Phượng Sở Thiên biến sắc, không tự chủ nhìn về phía Phượng Kính Dạ, nghe lời Lâu Hướng Vãn nói, Phượng Sở Thiên liền nghĩ ngay về chuyện tập kích tại Miếu Quan Âm, cứ tưởng thật sự do Minh Gia gây nên, nhưng giờ đã hiểu, nhưng vì muốn Minh Gia có dã tâm làm phản, nên đem Minh Dung gả cho Kính Dạ để nàng ta làm trắc phi, sau đó có người cố ý đập tan mối quan hệ giữa Minh Gia cùng Kính Dạ, nhằm bước từng bước một tiến hành, khiến cho chiến tranh bùng nổ.
Lúc trước Phượng Kính Dạ luôn luôn nghĩ chuyện tập kích Miếu Quan Âm có phải Minh Thừa Tướng làm hay không, bây giờ nghe Lâu Hướng Vãn nói, hết thảy đều do Hách Liên Quốc bày ra, mà người có thể ở trong kinh thành bồi dưỡng nhiều tử sĩ mà không bị hai vị hoàng từ Sở Thiên cùng Phượng Tiêu phát hiện, chắc hẳn không chỉ là đại tài phú mà phải có nhiều quyền thế, vì vậy chỉ có thể là một người, mà người này lại là người mình không ngờ nhất.
Mẫu Hậu! Khuôn mặt tươi cười của Phượng Kính Dạ liền lộ vài phần vô lực khó hiểu, bàn tay đặt ở trên đùi đột ngột xuất hiện thêm một bàn tay, mềm mại nhẹ nhàng bao trùm lấy, chỉ là một động tác đơn giản, nhưng lại giúp Phượng Kính Dạ hồi phục tinh thần lại, đôi mắt hẹp dài mang theo vẻ ôn nhu nhìn về phía Lâu Hướng Vãn.
“Nói như thế, ngày đó không phải Minh Dung hạ độc, mà do chính mẫu hậu ăn truy mệnh tán, nếu ta không giao mười vạn đại quân ra, thì dưới kịch độc kia, cũng sẽ làm thân thể suy yếu không thể lĩnh quân xuất chinh, vậy thì chắc chắn Phượng Tiêu sẽ nắm giữ ấn soái xuất chinh.” Phượng Kính Dạ liền khôi phục bình tĩnh, nâng bàn tay Lâu Hướng Vãn lên, kể từ hôm đó tất cả mọi chuyện đều đã giải thích rõ ràng.
“Vì sao Lâm Tín lại phản bội Tả đại nhân, đầu nhập vào Minh Thừa Tướng?” Lâu Hướng Vãn lần nữa mở miệng phá vỡ sự tĩnh lặng, không hy vọng Phượng Kính Dạ vì chuyện Hách Liên Vương Phi mà khó chịu.
“Ta sẽ tự mình đến Lâm Gia một chuyến.” Trong ánh mắt Phượng Kính Dạ xẹt qua vẻ lạnh nhạt, Lâm Tín phản bội khiến Tả Ngôn bị giam, thậm chí thiếu chút nữa đã chết, nên Phượng Kính Dạ muốn tự mình tìm Lâm Tín hỏi rõ, còn chuyện Hách Liên Vương Phi, hắn không muốn nghĩ thêm, bởi vì trong lúc này, hắn không biết nên phải làm sao để đối mặt với Hách Liên Vương Phi nữa.
“Nếu Minh Thừa Tướng nhân cơ hội cùng Hách Liên Quốc hợp tác, đây là thời cơ tốt cho ngươi đó Sở Thiên, chỉ cần bắt Mã Gia, là có thể đoạt được năm vạn quân cấm vệ quân ở kinh thành, Phượng Tiêu mang binh đi ra biên quan, phát hiện trong cung xảy ra binh biến, thì ba vạn quân ở gần kinh thành nhất sẽ đến tiếp viện, ngươi chỉ cần liên thủ tất cả họ cùng đám thị vệ ở trong cung lại.” Phượng Kính Dạ chậm rãi phân tích, mắt phượng lóe ra mánh khóe, cơ trí hơn người, mặc kệ năm vạn cấm vệ quân, hay binh mã vương gia ở phong thành, chỉ cần làm việc thỏa đáng, trái lại có thể hoàn toàn khống chế hoàng cung, Phượng Tiêu đang ở biên quan xa xôi, dù muốn trở tay thì cũng đã muộn.
“Vương Gia, bụng người có cần lớn đến mức thế không? Này giống như tay không bắt sói trắng vậy!” Lâu Hướng Vãn nuốt nước miếng, bởi vì khiếp sợ, ánh mắt liền trừng lớn, chợt Phượng Kính Dạ mỉm cười, xoa xoa đầu Lâu Hướng Vãn. Sao Tiểu Mộc đầu lại đáng yêu đến thế nhỉ.
“Vương gia cười cái gì, người dựa vào đâu muốn lấy tám vạn nhân mã chứ?” Lâu Hướng Vãn tức giận trừng mắt nhìn Phượng Kính Dạ đang mỉm cười tà mị, tám vạn nhân mã này lại chính là của quân địch, chuyện đâu dễ dàng như vậy.
Phượng Kính Dạ thấy Lâu Hướng Vãn tức giận, trong con ngươi đen đầy ý cười, nhịn không được nắm lấy lòng bàn tay nhỏ bé mềm nhũn của Lâu Hướng Vãn, ”Trai cò tranh nhau, Ngư Ông Đắc Lợi (VA)”, Phượng Tiêu bây giờ đang ở thế thượng phong, hắn nhất định sẽ không để kinh thành thất thủ, đến lúc đó xảy ra một trận đại chiến, Phượng Kính Dạ sẽ làm ngư ông, lúc đó vừa nhận được đội cấm vệ quân của Minh Thừa tướng, còn thêm binh mã của Vương hoàng hậu.”Vương gia đang còn giấu binh mã!” Nhãn thần Lâu Hướng Vãn chợt sáng lên, sau đó hoài nghi nhìn Phượng Kính Dạ, mất đi mười vạn binh mã, nên Lâu Hướng Vãn luôn thấy có chút áy, nhưng xem qua bây giờ, vương gia chính là kẻ thâm tàng bất lộ. “Còn đội Hỏa Viêm quân của phụ hoàng, khi các triều đại thay đổi, ngoại trừ đế vương của Hỏa Viêm Quân, thì chỉ nhận Hổ Phù không nhận người!” Phượng Sở Thiên đã biết kế sách của Phượng Kính Dạ, lúc trước hắn muốn dựa vào Hỏa Viêm Quân để đối kháng với Tây Lan Vương Triều, nhưng vì hoàng đế Phượng Đạt luôn say mê luyện đan, nên đã làm Hổ Phù thất lạc, muốn điều động Hỏa Viêm Quân thật sự rất khó khăn.
(VA) đây là một câu chuyện xưa, mọi người muốn biết thì vui lòng search google giùm mình, he he.
Sau khi Phượng Kính Dạ cùng Phượng Sở Thiên thảo luận một ít vấn đề, Lâu Hướng Vãn buồn ngủ nên trở về Thu Phong Viện để ngủ bù. Dịch Quân Hàn đứng ở cửa Thu Phong Viện, nhìn Lâu Hướng Vãn đi tới, tuy rằng sắc mặt không chút biểu cảm, nhưng trên trán luôn che đậy vẻ quan tâm lo lắng.” Quân Hàn, ta sẽ nhanh giúp ngươi đẩy độc cổ ép ra ngoài.” Chuyện bây giờ đã rõ, tuy không biết mục đích của Tây Lan Vương triều là gì, nhưng Hách Liên Quốc dám lên kế sách như thế, thậm chí còn công phá kinh thành, e rằng là có sự trợ giúp của Tây Lan Vương Triều, mà Dịch Quân Hàn lại là ám vệ hoàng cung, nên hắn sẽ bảo vệ cho Bạch Thanh Nguyệt hoàng đế Tây Lan Vương Triều trước, vì vậy hắn càng không thể ở lại Phượng Vương Phủ, đều Lâu Hướng Vãn không hi vọng nhất là Dịch Quân Hàn cùng Phượng Kính Dạ xảy ra xung đột chính diện. “Làm phiền tiểu thư.” Dịch Quân Hàn gật gật đầu, lúc trước hắn ở kinh thành Tố Nguyên, cũng không liên hệ với bất cứ ai, nhưng sau này lại được tin chủ tử phái mình đi tìm thân nhân ở Vương triều Tố Nguyên, Dịch Quân Hàn biết rõ vương triều Tố Nguyên ngoài mặt sóng yên biển lặng nhưng thực chất là ba đào dậy sóng. Tuy Tây Lan Quốc không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, nhưng thân là ám vệ của chủ Tử, Dịch Quân Hàn vẫn muốn nhanh chóng trở lại Tây Lan vương triều.
_________đường ngăn cách______
Lâm Gia.
Hiện giờ Lâm Tín vì bị trọng thương nên phải nằm ở trên giường, lúc đầu muốn Tả Ngôn mắc câu, nên phải làm mình bị thương thế nghiêm trọng, sắc mặt tái nhợt, trên người quấn đầy băng gạc màu trắng, ánh mắt mơ màn như người chết. Chỉ vì Lâm Tín muốn trả thù, khiến cho nhiều huynh đệ phải chết oan uổng. Tất cả tội lỗi này, Lâm Tín phải tự mình hứng chịu, nổi đau thống hận bi thảm còn hơn cả cái chết của Minh Dung, cho dù giờ có hối hận cũng đã quá muộn, chuyện đã đến nước này, Lâm Tín không thể quay đầu lại. “Kính Dạ đến thăm Lâm tham tướng sao? Hiện tại thân thể Lâm tham tướng đã tốt, bản điện hạ sẽ bẩm báo với phụ hoàng, ban thưởng cho Lâm tham tướng thăng quan tiến chức vì đã lập được đại công cho đất nước.” Ngoài cửa Lâm Gia, Tam hoàng tử Phượng Tiêu tươi cười đón mừng Phượng Kính Dạ, hiện tại đường quan lộ của Phượng Tiêu đang rộng mở, mọi chuyện đều thuận lợi, nên đã không còn nhún nhường như trước, trái lại luôn ẩn giấu vẻ kênh kiệu với Phượng Kính Dạ. “Phượng Vương Gia.” Lương Viện ở bên cạnh Phượng Tiêu, mỉm cười ưu nhã với Phượng Kính Dạ, bất kể Phượng Tiêu hay Lương Viện đều là người không để lộ cảm xúc ra ngoài, nên được người ta ca ngợi là nhân hiền mỹ mạo. “Tam hoàng tử, không biết vụ án Tả Ngôn cướp quân lương đã tra đến đâu rồi?” Phượng Kính Dạ vẫn tà mị anh tuấn như cũ, không vì Phượng Tiêu đắc ý mà phẫn nộ, chỉ cười nhạt, “Nghe nói không chỉ đám người Lâm tham tướng chỉ tội Tả ngôn, còn có các tiêu sư ở Phi Long Sơn Trang”.
“Không sai, võ công tiêu sư Phi Long Sơn Trang rất giỏi, tuy là nhân sĩ giang hồ, nhưng lại giúp triều đình lập đại công, nên phụ hoàng đã ngự bút phong cho họ là thiên hạ đệ nhất tiêu.” Phượng Tiêu gật gật đầu, hắn không ngờ trong chuyện này còn có Minh Thứa tướng trợ giúp một tay, Lâm Tín phản bội Tả Ngôn, đem Tả Ngôn giải đến đại lao trong Hình Bộ, nhưng vì Tả Ngôn đang còn hôn mê ở trong hoàng cung, đợi sau khi hắn tỉnh lại mới áp giải vào đại lao.
Phượng Kính Dạ cười nhạt lắc đầu, “Nhưng bổn vương nghe nói người Phi Long Sơn Trang đột nhiên mất tích, không biết họ bảo quản quân lương như thế nào, nếu Tam Hoàng Tử nắm giữ ấn soái xuất chinh, đến lúc đó không có quân lương, e rằng lòng quân sẽ bất ổn.”
Sắc mặt Phượng Tiêu đột nhiên biến đổi, nụ cười liền biến mất, cau mày khó tin, Phượng Kính Dạ không giống như đang đùa, chẳng lẽ đám người Phi Long Sơn Trang thật sự nổi máu tham tiền, bí mật nuốt trọn quân lương! Nếu thật sự như vậy, khi hắn nắm giữ ấn soái xuất chinh, trong tay không có quân lương, e rằng tất cả tam quân đều sẽ không ai nghe theo mệnh lệnh chỉ huy của hắn.
Bất kể Phượng Kính Dạ có giả vờ hay không, Tam Hoàng Tử liền bỏ hết lễ nghi nhân nghĩa hiền đức, trực tiếp kéo Lương Viện cùng rời khỏi, lúc trước người Phi Long Sơn Trang đến cho khẩu cung, đều nói quân lương đang ở Phi Long Sơn Trang, nên Phượng Tiêu liền phái binh mã triều đình gần đó đến núi Phi Long Trang trông coi, nếu như đám người Phi Long Sơn Trang ra tay, vậy thì hắn sẽ gặp phiền toái lớn rồi.
Phượng Kính Dạ thoáng thấy Tam hoàng tử Phượng Tiêu cuàng Lương Viện vội vã rời đi, mở miệng cười với Lâu Hướng Vãn, “ Đi thôi, chúng ta cùng vào trong.” Không có Tam Hoàng Tử phá rối, hẳn có thể hỏi ra một chút chân tướng sự việc từ trên người Lâm Tín.
Lâm Gia thật sự quá bình thường, chỉ có bốn gian nhà chính, hai gian nhà kề nhau, Tiền Viện cùng Hậu viện chỉ trồng một ít trái cây thông thường, hoàn toàn không giống nhưng phủ đệ quan viên khác ở kinh thành, đình đài lầu các, cửa sổ nhỏ bé tinh xảo, trông giống như một nhà dân thông thường.
Lâu Hướng Vãn khoát tay Phượng Kính Dạ đi vào, nàng đứng ở trong sân lẳng lặng quan sát, lão bộc câm điếc đi lại dâng lên một tách trà, cái tách xù xì, lá trà cũng bình thường, lá cây rất thô. Tiền viện bên trái có mấy khối đất trồng rau, gieo trồng một số rau dưa bình thường, một cái giếng cũ, hậu viện có tiếng gà gáy, có lẽ là nuôi một ít gia súc, gian kế là củi gỗ chồng chất, góc rẽ là một ít nông cụ, thoạt nhìn thật giống như nhà nông thông thường.
Nhìn khuôn viện như vậy, khiến Lâu Hướng Vãn chưa từng gặp qua Lâm Tín nhưng lại không tin người như hắn lại phản bội Tả Ngôn, thậm chí dùng nhiều tánh mạng như thế để hãm hại Tả Ngôn, trong chuyện này chắc phải có bí mật gì đây.
Bởi vì phòng ốc không lớn, nên Lâu Hướng Vãn có thể nghe rõ ràng giọng nói của Phượng Kính Dạ, hắn ta đang cùng Lâm Tín nói vài chuyện, miêu tả về cái chết thê thảm của binh lính, người nhà bọn họ cực kì bi thương, bởi vì mang tội danh cướp quân lương, cho dù binh lính đã chết, nhưng cũng khiến người nhà thấy hổ thẹn, làm cho bọn họ không dám ngẩng đầu lên nhìn mặt hàng xóm láng giềng.
Giọng Phượng Kính Dạ cũng không lớn, thậm chí còn ẩn ẩn ý cười, nhưng Lâu Hướng Vãn lại liên tưởng ra trên khuôn mặt tuấn tú của Phượng Kính Dạ kia đang cười lạnh châm chọc, vương gia xưa nay rất tàn nhẫn, giết người không thấy máu, Lâm Tín luôn luôn không mở miệng trả lời, Lâu Hướng Vãn hiểu rõ là vì tự trách, hoặc đang hối hận, hoặc không có lời nào để nói, bởi vì sự thật đã thành như vậy, giờ có nói cái gì, làm gì, hối hận mấy cũng không làm được gì, người chết không thể sống lại. “Lâm Tín, ngươi cũng biết bởi vì một mình ngươi, bao nhiêu người phải chết thảm, nếu Tả Ngôn bị Tam Hoàng tử trảm lập quyết, trên dưới mấy trăm mạng người của Tả Gia, bao gồm Tả Liên Liên đang trấn thủ ở biên quan cũng bởi vì ngươi mà phải cởi giáp quy điền, dù nàng chỉ là một nữ tử, luôn canh giữ ở biên quan giết địch, chính ngươi hãy ngẫm lại đi.” Phượng Kính Dạ đứng ở trong phòng, nhìn thoáng qua Lâm Tín, kết quả là vì cái gì, Lâm Tín lại phản Bội Tả Ngôn.
“Dùng một người để đổi lấy sự an toàn của Tả đại nhân, tội danh cướp quân lương sẽ do một mình ta gánh vác.” Hồi lâu sau, ngay cả Lâu Hướng Vãn cho rằng Lâm Tín sẽ không mở miệng, hắn lại rốt cục nói chuyện, âm thanh cách khá xa, nghe không rõ lắm.
Phượng Kính Dạ rốt cuộc đợi được Lâm Tín mở miệng, như thế là tốt, Lâm Tín vốn là người thành thật lại ít nói, người như vậy đôi khi thường rất khó xử lý, biết bỏ đi dục vọng riêng để hoàn thành đại sự, khiến bọn họ rất trung thành, cho nên một khi Lâm Tín mở miệng. Phượng Kính Dạ ngược lại không lo lắng lắm. “Lấy tánh mạng Lâu Hướng Vãn đổi lấy an toàn cho Tả đại nhân.” Nhắc tên Lâu Hướng Vãn, biểu cảm Lâm Tín liền thay đổi, trong ánh mắt lúc này tràn ngập hận ý vô cùng, một mạng đổi một mạng, Lâm Tín không muốn liên lụy nhiều mạng người như vậy, càng không muốn hại đến Tả Ngôn, nhưng tất cả đều đã quá muộn, bất kẻ dù phải đến Âm Tào Địa Phủ, bị Diêm Vương Gia cho vào chảo dầu, Lâm Tín cũng muốn kéo Lâu Hứơng Vãn đi cùng.
[vinhanh: ta đạp chết tên Lâm Tín thối nhà ngươi, dám đòi mạng của chị Vãn, anh Dạ, hắn ta đang uy hiếp kìa, mau đập chết hắn đi, phanh thây xẻ thịt hắn đi anh.]
Đứng ở trong sân, Lâu Hướng Vãn vô tội bị liên lụy cuốn vào, nhìn phong cách tiểu viện trước mắt như một Điền Viên, nàng càng không thể hiểu được Lâm Tín nữa? Hắn vì cái gì lại hận mình, thậm chí không tiếc rẽ hại chết nhiều người như vậy! Lâu Hướng Vãn cảm giác rất đáng tiếc.” Vương gia, oan có đầu, nợ có chủ, người Lâm tham tướng tìm là ta, sao không để ta cùng Lâm tham tướng nói chuyện.” Lâu Hướng Vãn đi tới cửa, mở miệng cười với Phượng Kính Dạ.
Nếu không phải biết Lâu Hướng Vãn có võ công giỏi, Phượng Kính Dạ tuyệt đối sẽ không an tâm để nàng cùng Lâm Tín ở cùng nhau, chỉ có điều vẫn y như trước luôn dặn dò cẩn thận, “Bổn vương ở trong viện, có việc gì cứ gọi bổn vương một tiếng.” Phượng Kính Dạ một mình rời khỏi, để lại một mình Lâu Hướng Vãn đối mặt với Lâm Tín đang nằm trên giường.
Lâu Hướng Vãn quan sát Lâm Tín, dù sao cũng là lần đầu gặp mặt, tuy trong lúc đó đã có huyết hải thâm thù, nhưng Lâm Tín cũng cẩn thận nhìn Lâu Hướng Vãn, vốn cho rằng người hại chết Minh Dung là một nữ tử gian xảo độc ác, nhưng gương mặt Lâu Hướng Vãn rất mộc mạc, không hề trang điểm, khéo miệng nhợt nhạt luôn tươi cười, có thể thấy được hai má lúm đồng tiền, cùng hơi thở bình dị căn bản không giống nữ tữ có tâm địa rắn độc. “Tả đại nhân cùng Minh Thừa Tướng bất hòa, nhưng Lâm Tham tướng lại đi đầu phục Minh Thừa Tướng, ắt phải có quan hệ gì đó, mà Minh Dung mới chết không bao lâu, chẳng lẽ là do nguyên nhân này?” Mấy năm nay Lâu Hướng Vãn đều sinh sống tại Phượng vương phủ, cho nên chỉ kết thù với vài người, trong đó có Minh Dung đã chết oan uổng, nên Minh Thừa Tướng mới bày ra vụ án cướp đoạt quân lương, vì vậy Lâu Hướng Vãn mới chỉ nghĩ tới nguyên nhân này. “Dung nhi thiện lương như vậy, căn bản không thể hạ độc Hách Liên Vương Phi, rõ ràng tất cả đều do ngươi làm!” Lâm Tín nói đến cái chết của Minh Dung, liền tràn ngập thù hận, nếu không phải Lâu Hướng Vãn hãm hại, Dung nhi làm sao bị buộc uống thuốc độc mà chết.
Lâm Tín cho rằng Lâu Hướng Vãn sẽ chối cải, nhưng không ngờ Lâu Hướng Vãn lại gật gật đầu, “Độc không phải Minh Dung hạ, cũng không phải ta hạ, bằng không ngươi cho rằng vương gia là kẻ ngốc sao? Là thủ phạm hạ độc Hách Liên Vương Phi, còn có thể để cho ta bình yên sinh sống tại Phượng Vương Phủ sao?
Kinh ngạc khiếp sợ, Lâm Tín nhìn về phía Lâu Hướng Vãn, có chút ngây ngốc, “Độc kia là ai hạ!”.
“Điều kiện phải để Tả đại nhân an toàn ra ngoài, ta sẽ nói cho ngươi biết thủ phạm là ai.” Lâu Hướng Vãn nhìn Lâm Tín, tuy sắc mặt tái nhợt, thần sắc khá mệt mỏi, lúc trước hắn một lòng yêu Minh Dung, nhưng vì sao lại để cho Minh Dung gả cho vương gia, nếu Minh Dung ở cùng với Lâm Tín, vậy sẽ sống một cuộc sống rất tốt rồi, dù sao Lâm Tín thật lòng yêu nàng ấy, nhắc đến tên Minh Dung, ánh mắt Lâm Tín vốn còn trống rỗng liền sáng rỡ.
Tiếng đập cửa vang lên, đại thúc câm điếc bưng chén thuốc đi tới, Lâu Hướng Vãn nhanh chóng bưng lại, nhưng do dược tính phát huy, lông mày Lâu Hướng Vãn bỗng nhiên nhíu lại, cẩn thận ngửi ngửi, trong thuốc có một loại độc dược mãn tính! Có người muốn giết chết Lâm Tín để diệt khẩu! “Sao thế?” Lâm Tín nhìn Lâu Hướng Vãn bưng chén thuốc không có đưa cho mình, lúc đầu chán ghét, chỉ nghĩ đến việc báo thù cho Minh Dung, nhưng Lâm Tín lại không hề nghĩ độc cũng không phải do Lâu Hướng Vãn hạ, vậy thì, nếu thật là do Lâu Hướng Vãn, Phượng vương gia làm sao có thể để Lâu Hướng Vãn ở cạnh bên người, đều là do bản thân mình lúc đó bị thù hận che mờ hai mắt, phạm phải trọng tội không thể tha thứ. “Trong thuốc có độc.” Lâu Hướng Vãn hạ thấp âm thanh, Lâm Tín cũng sửng sốt, lại nghe thấy Lâu Hướng Vãn tiếp tục nói “Vốn không phải độc dược, nhưng bên trong có hai vị thuốc tương xung, trộn lại cùng nhau sẽ trở thành độc tính, bất quá đây là độc dược mãn tính, phỏng chừng bảy ngày sẽ tái phát.”
“Phải không?” Lâm Tín cười chua sót, bị hạ độc, ắt có người muốn giết người diệt khẩu, e rằng là do Minh Thừa Tướng ra tay! Nhưng mà vẫn còn thời gian là bảy ngày không phải sao? Trước khi chết có thể biết ai hại Dung nhi hạ độc, sau đó cho khẩu cung để Tả đại nhân được thả ra ngoài, thì dù mình có chết, cũng xem như đã đền lại mạng cho các huynh đệ đã chết oan uổng rồi!
Cho nên khi Lâm Tín thấy Lâu Hướng Vãn đang trầm tư, nhanh chóng giật chén thuốc trong tay nàng, một hơi uống cạn sạch, “Nếu bảy ngày sau ta chết, cầu xin Lâu cô nương hãy cho ta biết trước khi ta chết, là ai hại chết Dung nhi.”
“Vì sao ngươi phải tự làm khổ mình chứ!” Lâu Hướng Vãn không thấy nữa điểm muốn sống của Lâm Tín, Minh Dung là dạng người gì, Lâu Hướng Vãn đã quá rõ, có lẽ trong mắt tình nhân chỉ có Tây Thi (Vinhanh), quả thật Minh Dung đã bỏ lở nam nhân yêu mình nhất, lựa chọn nam nhân nàng yêu, cuối cùng chết thảm, sa vào âm mưu làm vật hy sinh.
[(Vinhanh) Câu nói trong mắt tình nhân chỉ có Tây thi, đây là 1 quan điểm cố chấp của con người, khi bị lí trí lấp mờ những thứ bạn thấy thích đều cho tốt đẹp, ngược lại nếu cái đó không tốt, nhưng anh ta lại không tin, cho dù thánh nhân trước mặt có giải thích ngàn lời, anh ta cũng sẽ biến mình thành kẻ ngoan cố mà không nhận sai.]
Rời khỏi Lâm Gia, Lâu Hướng Vãn cùng Phượng Kính Dạ lẳng lặng đi vào trong ngõ nhỏ yên tĩnh, “Vương gia, người nói xem vì sao Minh Dung không chọn Lâm Tín?” Nếu theo lời Lâm Tín, Minh dung sẽ thật sự hạnh phúc rồi.
Phượng Kính Dạ sờ sờ đầu Lâu Hướng Vãn, vì nơi này có nhiều gia đình bình thường sinh sống, cho nên nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Phượng Kính Dạ, cùng hơi thở tôn quý làm ọi người xung quanh nhịn không được ghé mắt nhìn, bất kể là nữ nhân lớn tuổi, hay khuê nữ, đều dùng ánh mắt say đắm nhìn qua, đương nhiên, ở nơi này cũng có rất nhiều cuộc sống vợ chồng hạnh phúc, ở trong sân, nữ tử rửa rau giật quần áo, nam nhân ở một bên đóng mộc gì đó, đứa nhỏ trong sân đang chơi đùa ầm ĩ, trông giản dị lại rất hạnh phúc.
Có lẽ đây là cuộc sống giản dị mà Mộc Mộc mong muốn! Phượng Kính Dạ thở dài một tiếng, “Mộc Mộc, Minh Dung là Minh gia đại tiểu thư, nàng có lẽ đã từng đối với Lâm Tín có chút ân tình, mà nàng lại là nữ tử luôn được nuông chiều, vì vậy sẽ không thể ở cùng đứa trẻ lang thang như Lâm Tín, và Minh Gia cũng sẽ không gả Minh Dung ột gã tham tướng nho nhỏ.”
Có lẽ đây chính là khoảng cách giữa người thường cùng quan to có chức tước cao, tuy Lâm Tín đối với Minh Dung là tình cảm chân thật, nhưng mà Minh Dung đối với Lâm Tín lại không có chút tình cảm nào, có lẽ chính là trò đùa của số phận, Minh Dung không xem nó ra gì thì Lâm Tín lại tưởng thật, chuyện hôn sự từ xưa đến nay đều quan tâm chuyện môn đăng hộ đối, nên Lâm Tín cùng Minh Dung nhất định không có kết quả. “Vì sao trong tình cảm luôn rất rối dính dáng đến nhiều thứ như vậy, vì sao không thể đơn thuần chỉ cần có tình cảm thôi!” Lâu Hướng Vãn cười đau khổ, môn đăng hộ đối, bốn chữ này không chỉ ở vương triều phong kiến, thời hiện đại cũng như vậy, bất kể nam nhân nào trong nhà nàng đều không phải dựa vào môn đăng hộ đối, chỉ vì tình cảm pha lẫn những tạm chất đó nên bây giờ nghĩa phụ mới đau khổ đến như vậy!
Hết chương 7.
Tỳ Nữ Vương Phi Tỳ Nữ Vương Phi - Lữ Nhan