A good book should leave you... slightly exhausted at the end. You live several lives while reading it.

William Styron, interview, Writers at Work, 1958

 
 
 
 
 
Tác giả: Lữ Nhan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 92
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 432 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:39:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 41: Sát Khí Giết Ngừoi
hông chỉ mình Lâu Hướng Vãn biết suy nghĩ cẩn thận, cả Lôi quản gia cũng đã nghĩ đến chuyện này, trong chuyến đi lần này không những có Hách Liên lão Vương phi mà còn có cả Dung Trắc Phi, dĩ nhiên có Lâu Hướng Vãn đi cùng cho nên vẫn cần phải để cao thủ ngấm ngầm đi theo bảo vệ, tuy nhiên bọn họ vẫn bị người phục kích, một trăm tên nhất đẳng cao thủ xông lên, hoàn toàn phong tỏa đường lui của mọi người, mà thị vệ Phượng vương phủ mang theo lại chẳng tới 30 tên, cho nên không thể ngăn cản hết bọn chúng.
Tiếng nha hoàn thét lên chói tai, cả đám gã sai vặt hoảng sợ với máu tươi bắn tung tóe, mặc dù bọn thị vệ đã phát tín hiệu pháo hoa cầu cứu, nhưng địch nhiều ta ít vẫn cực kỳ nguy hiểm, lúc này mặt Lâu Hướng Vãn không còn chút máu, lần đầu tiên cô thấy hối hận khi tự mình phong kín nội lực, trở thành một nha hoàn bình thường như bây giờ.
“Vương phi, chạy mau đi!” Lâu Hướng Vãn nhanh chóng nắm lấy tay Hách Liên lão Vương phi, không để ý đến tôn ti lễ nghĩa liền kéo người chạy nhanh vào trong rừng, Dịch Quân Hàn cầm Thanh Sương Kiếm bảo hộ trái phải.
“Vương phi, người cùng với Lạc cô cô hãy chạy về bên trái đi!” Y phục Lâu Hướng Vãn dính đầy bụi bậm, tóc hơi xốc xếch, bởi vì chạy trốn nên trên mặt đều toàn mồ hôi, mặt đỏ bừng lo lắng, tuy nhiên cô không hề sợ chút nào, thậm chí còn rất trấn tĩnh phát hiện bọn người này đều đang nhắm về phía mình, cho nên sau khi đẩy Vương phi đi qua hướng trái, còn mình chạy như điên về phía bên phải.
Bóng dáng mảnh mai chạy vào trong rừng hơi chật vật, dù sao tốc độ chạy quá nhanh, lại còn mặc váy, mà đây là ngọn núi đến miếu Quan Âm, sẽ không ai muốn đến chỗ này săn bắn thú, cho nên khu rừng rậm tươi tốt đã hoàn toàn bị che phủ.
“Mộc Mộc……….” Hốc mắt của Lạc cô cô hơi ửng hồng, nhưng cuối cùng không dám mở miệng chỉ biết nhắm chặt mắt lại, sau đó lôi kéo lão Vương phi bên cạnh cũng có sắc mặt phức tạp giống bà, cứ như vậy chạy về phía bên trái.
“Tiểu thư, hãy cố bám sát vào tôi!” Dịch Quân Hàn không cách nào vận hành nội lực, do lúc trước Lâu Hướng Vãn đã từng châm kim châm vào người hắn, cho nên lúc này đã ngăn cản một ít huyệt đạo, vừa nói chuyện đồng thời bóng dáng Dịch Quân Hàn cứ đảo nhìn xung quanh, dùng trường kiếm nhanh chóng ngăn cản tất cả các đường kiếm khác tấn công về phía Lâu Hướng Vãn.
“Hãy cố chống đỡ trong vòng một khắc!” Lâu Hướng Vãn đứng sau lưng Dịch Quân Hàn, sắc mặt trầm xuống, dù nói rằng cố chống cự trong một khắc nhưng vào giờ phút này trên người Dịch Quân Hàn đã bị kiếm đả thương có nhiều vết tích lộ ra trên người hắn, chỉ là Dịch Quân Hàn không biết rằng vẻ mặt hắn hiện giờ đã không còn chút máu, nhưng vẫn cứ y như cũ cố dùng bóng lưng vững chắc với quyết tâm trong lòng phải bảo vệ Lâu Hướng Vãn ở sau lưng mình, dùng sức nắm lấy tay cô, thậm chí siết chặt lấy cổ tay Lâu Hướng Vãn đến bầm tím.
Nội lực bị phong bế, cho nên người ở Phượng vương phủ đều không ai biết Lâu Hướng Vãn biết võ công, cũng vì vậy muốn khôi phục nội lực nhanh nhất cũng cần phải qua một khắc, nhưng hiện tại có hơn bốn mươi tên sát thủ bao vây tấn công bọn họ.
“Dạ, thuộc hạ tuân mệnh!” Dịch Quân Hàn mở miệng, ánh mắt đen như ngôi sao, Thanh Sương Kiếm đột nhiên phát ra hàn quang sắc bén, bóng kiếm như gào thét, cho dù không có nội lực cũng kiên quyết ngăn cản bốn mươi tên sát thủ tấn công mình.
Mùi máu tươi càng ngày càng nồng nặc, trên đất đã có bốn năm thi thể, một ít máu tươi chảy xuôi xuống trên mặt đất, một ít bắn tung tóe lên cành lá và thân cây, y phục màu xanh trên người Dịch Quân Hàn đã bị máu tươi nhuộm đỏ, hô hấp dồn dập, khi đó sát thủ cầm trong tay thanh trường kiếm nặng ngàn cân, Dịch Quân Hàn liền dùng thanh trường kiếm đâm tới cổ sát thủ thì một ngụm máu tươi phun trào ra ngoài, thì ra có một thanh kiếm khác đã xỏ xuyên qua bên hông của anh, khiến cho thân thể Dịch Quân Hàn chống đỡ không nổi liền ngã xuống trên đất.
Tiểu thư! Dịch Quân Hàn quay đầu nhìn Lâu Hướng Vãn ở sau lưng mình, hắn đã không còn cách nào bảo vệ chu toàn cho tiểu thư, trái tim hắn chợt co rút lại đau đớn, vẻ mặt không cam lòng làm cho ánh mắt Dịch Quân Hàn đỏ thẳm.
Nhưng trong nháy mắt, trường kiếm trong tay Dịch Quân Hàn rơi xuống lại bị một người phía sau cầm lấy, bóng dáng mảnh khảnh dùng tốc độ điên cuồng lướt nhanh từ sau lưng Dịch Quân Hàn.
Tất cả mọi người chấn động, mà kẻ định cho Dịch Quân Hàn thêm một nhát trí mạng lại không hề nhận thấy vẻ bất ổn, cổ họng chợt lạnh, máu tươi bắn ra từ cổ họng đến động mạch cổ đã bị chém ra thành một vệt mỏng, nếu như không phải máu bắn ra, những người khác sẽ không cảm nhận được tình hình hiện tại.
Dịch Quân Hàn nằm trên mặt đất, vết thương bên hông vẫn không ngừng chảy máu, hơn nữa cổ độc trong thân thể làm cho ánh mắt hắn tan rã chợt mở lớn, trong tầm mắt mơ hồ thấy rõ Lâu Hướng Vãn với thanh kiếm đã hòa làm một, Thanh Sương kiếm lướt qua tới đâu thì máu tươi bắn ra ba thước tới đó, tánh mạng mọi người bị cô giết chết cực kỳ nhanh gọn.
Chủ tử! Dịch Quân Hàn không hiểu tại sao trong tầm mắt hiện tại lại nhìn thấy bóng dáng thân quen như vậy, giống như người bạn nho nhã cao quý đã từng làm bạn với hắn trong suốt quãng thời gian hai mươi năm trước, thế nhưng hiện giờ hắn đã không còn cách nào để nhìn thấy mặt chủ tử, hiện giờ hắn chỉ mong tiểu thư có thể tự bảo vệ cho chính mình, dù cho hắn có chết cũng không tiếc.
Dịch Quân Hàn đã không thể chống cực trong vòng một khắc, mà Lâu Hướng Vãn đã lau đi vết máu ở khóe miệng, do chân khí bị đảo ngược làm nội lực trong thân thể cô như dã thú đang đập loạn mà gào thét trong thân thể mình, khi giải quyết xong người cuối cùng thì trên người Lâu Hướng Vãn hiện ra năm sáu vết thương do kiếm đâm.
Nhưng vẫn dùng một tay còn lại nắm lấy cổ tay Dịch Quân Hàn, mạch đập yếu đến nổi không thể cảm nhận được, Lâu Hướng Vãn cầm trường kiếm trong tay nhuộm đầy máu tươi nhìn Dịch Quân Hàn, khổ sở cười một tiếng, nếu như kẻ địch kéo tới đây thì cô không còn cách nào xoay chuyển tình thế thêm nữa rồi.
Tay dính máu đặt lên ngực Dịch Quân Hàn, Lâu Hướng Vãn giật mình, sắc mặt liền biến đổi, cô đem chân khí của mình không ngừng chuyển vào trong cơ thể Dịch Quân Hàn, chỉ vì muốn cứu lấy tánh mạng của Dịch Quân Hàn nên đem chân khí của mình áp chế cổ độc trong thân thể hắn.
Một ngụm máu tươi nôn ra từ trong miệng, thân thể Lâu Hướng Vãn lảo đảo ngã xuống, mặt trắng bệch, ánh mắt hơi rời rạc nhưng cánh tay không hề di chuyển xuống vẫn cố duy trì dính trên ngực của Dịch Quân Hàn.
Trong khu rừng yên lặng, khắp nơi đều là thi thể, mùi máu tươi tràn ngập, Lâu Hướng Vãn liền ngất đi, cả người ngã xuống trên người Dịch Quân Hàn, cô đã tiêu hao hết chân khí làm cho huyết mạch cơ hồ quá mức chấn động mà trở nên rối loạn, so với mặt xám tro của Dịch Quân Hàn, thì mặt Lâu Hướng Vãn giống như người đã chết.
“Vương gia……” Lôi Bôn nói với người bên cạnh, Phượng Kính Dạ như mất đi khống chế, khắp người toát ra tà khí, khiến cho nội lực Lôi Bôn không thể áp chế nổi mà máu huyết khắp người cứ muốn dâng trào.
Phượng Kính Dạ không hề nghĩ rằng, sáng sớm rõ ràng người đó vẫn còn nhốn nháo ngu ngốc với mình, giờ khắc này, đột nhiên ngã trên vũng máu lại còn yên lặng đến như vậy, mắt cô nhắm chặt sắc mặt tái nhợt, thậm chí ngay cả bờ môi ửng hồng cũng tái nhợt đi, Tiểu Mộc đầu của hắn sẽ không chết, làm sao cô có thể chết chứ?
Phượng Kính Dạ cảm nhận ngũ quan(*) đều biến mất, không nghe không thấy, cứ vậy từng bước đi tới vũng máu đỏ tươi, đi qua các thi thể nằm ở trên đất hướng thẳng tới chỗ Lâu Hướng Vãn.
ngũ quan(*): 5 giác quan của con người tai để nghe, mắt nhìn, mũi ngửi, lưỡi nếm và da sờ mó đụng chạm.
Lôi Bôn cùng Long Vệ đứng nghiêm trang sát bên cạnh Phượng Kính Dạ, ngày thường cho dù Phượng Kính Dạ có ở trên triều đình hay tại vương phủ, tất cả cảm giác hắn mang đến cho người ta chính là dáng vẻ tà mị bất cần, thế nhưng sau lưng người nam nhân ưu nhã đầy mị hoặc này lại toát ra dáng vẻ tàn bạo đầy hung ác kinh người. Long Vệ không biết rõ nếu như Lâu Hướng Vãn thật sự chết đi, Vương gia sẽ như thế nào đây?
Nhìn bờ môi mỏng có máu tươi chảy ra, sau đó thấy bóng dáng Phượng Kính Dạ chuyển động, vẫn như cũ đi tới bên cạnh Lâu Hướng Vãn, Lôi Bôn lo lắng thấy Phượng Kính Dạ dường như không thể khống chế nội lực, cánh tay nắm chặt nhưng vẫn như cột đá đứng ở bên cạnh không người nào dám mở miệng không người nào dám đi quấy nhiễu trong khi Phượng Kính Dạ đang điên cuồng nổi cơn thịnh nộ.
Tỳ Nữ Vương Phi Tỳ Nữ Vương Phi - Lữ Nhan