From my point of view, a book is a literary prescription put up for the benefit of someone who needs it.

S.M. Crothers

 
 
 
 
 
Tác giả: Lữ Nhan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 92
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 432 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:39:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24: Trên Đường Đi Gặp Cao Thủ
ó thuốc thượng hạng, vết thương sau lưng cũng không còn đau đớn nào nữa, mặc dù đã không còn sưng, nhưng khi đứng lên nhìn vẫn có chút khiếp sợ, một đường vết thương chiếm lấy trên tấm lưng trắng nõn, giống như con rắn độc xấu xí đang giương miệng to như chậu máu.
"Lôi bá, ta là bệnh nhân." Sáng sớm mới vừa bôi thuốc xong, ăn điểm tâm, Lâu Hướng Vãn vốn dĩ còn muốn dùng thân thể bị roi đả thương xin nghỉ phép, kết quả lại phát hiện Lôi quản gia quả thật là nhân vật thiết diện vô tư nhất của vương phủ, thậm chí ngay cả người bệnh cũng ngược đãi.
"Đáng đời!" Lôi quản gia gương mặt đầy nếp nhăn vẫn trước sau như cũ bộ dáng nghiêm khắc, lạnh lùng mở miệng, một chút thương lượng cũng không có, "Ngươi đi xem của hàng của Liễu gia một chút đi, nếu như lần này lại cung ứng rượu cứ làm theo hàng nhái nữa, cũng thôi đi, nhưng nếu như dám dùng thủ đoạn với Phượng vương phủ, chưởng quầy Liễu gia......"
Lời Lôi quản gia nói còn chưa hết, Lâu Hướng Vãn cảm nhận có một cỗ âm trầm lạnh lẽo thế nào đó, hơn nữa Lôi quản gia lóe ra ánh sáng dao găm không khỏi quá kinh khủng, cho dù là Phượng vương phủ, giết người cũng là phạm pháp.
"Còn không mau đi!" Ngừng tranh cãi, ánh mắt Lôi quản gia trực tiếp nhìn về phía Lâu Hướng Vãn đang khóc thút thít mà trợn mắt nhìn, nha đầu này luôn không để cho người khác tỉnh tâm.
"Dạ, con lập tức đi ngay!” Lâu Hướng Vãn nhanh chóng mở miệng, xoay người chuẩn bị rời đi, bởi vì động tác quá mạnh, làm vết thương trên bả vai đau đớn, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức bị đau liền xụ xuống, cau mày thê thảm, cho dù có thuốc tốt đến đâu, vết thương này cũng phải vài ngày mới khôi phục, nguyền rủa Lưu Thẩm ăn cơm nghẹn chết, uống nước sặc chết!
"Đoàn Tử, đi cùng ta ra ngoài cửa diễu võ dương oai!" Phá vỡ chiêu bài vương phủ, ở trong Phượng vương phủ, mặc dù Lâu Hướng Vãn phải cụp đuôi khi là nha hoàn, nhưng ra ngoài cửa chính vương phủ, thì giá trị con người tăng cao, có câu nói vương phủ nhìn theo cửa quan thất phẩm, càng không cần phải nói cô còn là nhất đẳng nha hoàn của Phượng vương phủ, đi tới đâu thì lại hoành hành bá đạo.
"Mộc Mộc, cô rất có bộ dạng hổ giả hổ uy.” Đoàn Tử nhìn cô ra khỏi cửa, lập tức thay đổi thành một người khác; Lâu Hướng Vãn, khó bật ra được thành ngữ đã học.
"Hồ giả hổ uy?" Lâu Hướng Vãn cười lạnh âm trầm, mắt híp nguy hiểm, sau đó đưa tay qua trực tiếp vặn chặt lỗ tai Đoàn Tử, "Đây là bộ dáng của nha hoàn nhất đẳng đó!".
"Mộc Mộc, ta sai rồi!" Lỗ tai bị xoắn đau, Đoàn Tử sợ hãi liếc nhìn Lâu Hướng Vãn, Mộc Mộc quả thật ở vương phủ đã lâu, tính tình cũng càng trở nên kỳ quái hơn rồi.
Hừ một tiếng, Lâu Hướng Vãn thẳng lưng sải bước đi tới trước mặt, "Đoàn Tử, cô hãy nghe cho kỹ, ở vương phủ nên làm việc khiêm tốn, đó là thủ đoạn dùng để bảo vệ mình, đi ra ngoài, chúng ta chính là người của Phượng vương phủ, đương nhiên tăng thể diện cho vương phủ, hung ác thế nào thì cứ hung ác.”
"Nhưng mà Mộc Mộc, cô khiêm tốn cũng bị đánh, Thiên Thiên rất cao ngạo dữ tợn nên cũng chưa có người nào dám đánh cô ta cả." Đoàn Tử vừa nói dứt, cảm giác Lâu Hướng Vãn cười rất vặn vẹo, sau đó Đoàn Tử lại thống khổ kêu lên lần nữa, lỗ tai bị vặn sắp thành lỗ tai thỏ rồi.
Không phải vì những chuyện hư hỏng của Vương gia kia, mình sao lại bị đánh chứ? Lâu Hướng Vãn tức giận chỉ muốn hộc máu, làn cho bản thân mình bị đánh, sau đó bỏ lại dược cao ình, lại còn bị đánh một cú rất đau chứ? Lâu Hướng Vãn giương cằm lên, hừ hừ hai tiếng, mình tuyệt đối không có ngu như vậy để bị lừa lần nữa,những chuyện của vương phủ, dù có đánh chết mình thì mình cũng sẽ không tham gia vào.
"Á, các ngươi không có mắt nhìn sao? Đụng vào chúng ta, các ngươi không còn muốn sống có đúng không?" Giờ phút này Đoàn Tử đã không còn chức vị của một người hầu, giờ phút này mới vừa đi tới sòng bạc cửa, đột nhiên thiếu chút nữa bị người đụng vào té ngã, Đoàn Tử lấy gia thế của nha hoàn Phượng vương phủ ra, một tay chống nạnh, một ngón tay chỉ vào các đại hán đang đứng ở trước cửa đổ phường(xòng bạc) giáo huấn.
Lâu Hướng Vãn mở to hai mắt nhìn đột nhiên nổi đóa nắm, sau đó phát hiện mình vẫn thích cụp đuôi để làm người hơn, Đoàn Tử dường như thích hợp với câu hồ giả hổ uy, thanh âm sắc bén như vậy, Đoàn Tử học từ ai chứ?
"Từ đâu có mụ béo ở chỗ này la lối om sòm, không nhìn thấy đây là nơi nào sao? Muốn tìm đường chết, lão tử thành toàn ngươi!” Đáng tiếc, bọn đại hán ở đổ phường đều là người không có mắt, lại trương mặt đỏ hơn nữa, đoán chừng sáng sớm uống quá nhiều, hai mắt trừng trừng hung ác, lập tức tiến sát gần Đoàn Tử với khí thế hùng hùng như muốn xuyên thủng.
"Ta chính là vương......"
"Vương cái gì vương? Lão tử cho ngươi một đấm!” Đại hán theo men say liền huân thiên rống dữ dội một tiếng đưa cánh tay tráng kiện ra, Đoàn Tử mập mạp nhưng khi nhìn thấy men say của hán tử trước mặt, dù mặt mập mạp cũng không ngăn nổi quả đấm của đối phương.
"Mộc Mộc?" Bị rống đến sửng sốt, Đoàn Tử cứng ngắc ở giữa không trung, đưa tay thu trở lại, cầu cứu nhìn hướng Lâu Hướng Vãn ở sau lưng với bộ dáng cố gắng muốn đem mình ngụy trang thành Lộ Nhân Giáp ất Bính.
"Tới đây con ma men lý luận, ngươi uống nhiều quá nên đầu óc không dùng được sao?” Lâu Hướng Vãn bị điểm tên nên vô lực đi tới, Đoàn Tử bị hù dọa đến ngu ngốc, nói đầy thành khẩn, "Lúc nên trốn thì cứ trốn đi, cho dù về sau ngươi có đánh thắng trở về, nhưng bản thân chính mình cũng sẽ bị ăn đòn, chấp nhận đau đớn có đáng giá không.”
Đoàn Tử gật đầu mạnh, mặt đầy tán thành nhìn Lâu Hướng Vãn, "Ta hiểu rồi, Mộc Mộc, đây là kinh nghiệm của bản thân cô có đúng hay không?"
Lâu Hướng Vãn không hề thiếu hấp dẫn, vốn dĩ khuôn vặn vẹo càng vặn vẹo thêm, nhưng gương mặt hiện tại rất tỉnh táo. Tại sao Đoàn Tử luôn làm mình giận, nhưng có lúc đặc biệt làm cho đầu óc mình tỉnh táo hẳn?
"Mẹ nó, đã chọc tức lão tử giờ muốn chạy trốn sao?” Hán tử say lắc đầu, nhìn thế nào vẫn cảm thấy Đoàn Tử cũng không vừa mắt, lại giơ quả đấm lên lần nữai, tốc độ cực nhanh khiến cho hai tên hán tử đang say muốn cản cũng không cản được, dù sao hai nữ nhân ở trước mặt này vừa nhìn y phục trên người là biết thuộc nô bộc của gia đình giàu có, đả cẩu phải nhìn chủ nhân. Dưới chân thiên tử, không có bối cảnh tương đối cùng thân phận, làm việc gì cũng phải cẩn thận nhiều hơn nữa, ai biết lúc này sẽ đắc tội người không nên đắc tội nào đây.
Từ sau lưng nhìn thấy được quả đấm, Lâu Hướng Vãn dùng một tay bắt được nắm tay, vừa mới chuẩn bị muốn tránh né, đột nhiên, trên đất vốn có nam nhân áo xám bị ném ra ngoài lại đột nhiên giống như mũi tên nhọn vút qua chắn ở giữa.
Bóng dáng quá nhanh! Lâu Hướng Vãn giật mình trong lòng, nhưng khi chạm mặt bóng dáng màu xám tro không có chút sát ý nào, về sau chính là một tiếng phịch, hán tử say mèn cao ráo khôi ngô hơn bảy xích trực tiếp bị áo xám nam nhân dùng một quyền đánh bay đi ra ngoài, hầu như co quắp trên mặt đất, hoàn toàn ngất đi.
Đây là cao thủ thâm tàng bất lộ? Mới vừa rồi tại sao lại trở thành đồ bỏ đi, lại còn bị người ta ném ra ngoài, thiếu chút nữa đã nện vào mình và Đoàn Tử? Chẳng lẽ cao thủ trong trần thế, chưa tới thời cơ, tuyệt đối sẽ không ra tay sao?
Lâu Hướng Vãn hai mắt đờ đẫn nhìn hán tử (anh hùng) bất tỉnh say xỉn trên mặt đất, trong đầu liền bắt đầu tiến hành kế hoạch, mọi người xung quanh đều biến đổi trở nên ngây ngẩn cả người, vốn dĩ từ trong sòng bạc ném ra một tên ma bài bạc bị thua sạch, thế nào cũng không nghĩ đến hắn là Võ Lâm Cao Thủ.
Tỳ Nữ Vương Phi Tỳ Nữ Vương Phi - Lữ Nhan