Love is like a butterfly, it settles upon you when you least expect it.

 
 
 
 
 
Tác giả: Lữ Nhan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 92
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 432 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:39:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12: Vương Gia Ra Tay
âu Hướng Vãn không phải không biết mình ăn như hổ đói không có hình tượng, nhưng cô cũng không ngu ngốc, thứ nhất mình thật sự rất đói bụng, những thức ăn này đều là mình thích ăn, lại hợp khẩu vị tự nhiên ăn nhiều hơn.
Thứ hai, cô cảm giác vương gia không có gì lại chọc ghẹo mình, vốn cho rằng không muốn cho ba vị phu nhân cảm thấy không bị áp lực. Sau đó chính mình sẽ đem nha hoàn nhỏ đố kỵ này ra động thủ trừng trị, cho nên Lâu Hướng Vãn tình nguyện tự hủy hình tượng.
Dù sao mình cũng là một kẻ tham ăn, về sau để cho vương gia ghét nhìn đến bản thân mình mà tránh ra, ba vị phu nhân tốt nhất xem mình như một nha đầu thôn dã quê mùa không đáng quan tâm, việc này quả là quá hoàn mỹ.
“Tiểu Mộc Đầu, nghe nói Tiểu Hà chết rồi, ngươi có biết không?” Vốn dĩ Phượng Kính Dạ đang nhàn nhã uống trà, đặt tách trà không nhẹ không nặng đặt ở trên bàn. Phằng một tiếng, mắt phượng sắc bén nhìn Lâu Hướng Vãn.
Vốn dĩ còn chuẩn bị ăn tới no, hôm nay nghe được câu hỏi của Phượng Kính Dạ, Lâu Hướng Vãn chỉ có thể không cam lòng buông chén đũa xuống, dù sao mình cũng chịu không ít rồi, đoán chừng cũng không còn hình tượng gì, nếu không thì sao vương gia lại lên tiếng cắt ngang việc ăn cơm của mình, đoán chừng hắn đã nhìn sinh ra chán ghét rồi.
“Lâu Hướng Vãn đứng dậy, lại cúi đầu thái độ cung kính hèn nhát, “Nô tỳ biết sai.” Nếu giờ phút này cô ngẩng đầu lên, sẽ phát hiện trong mắt Phượng Kính Dạ tuyệt đối không phải vẻ chán ghét gì, chỉ là lo lắng cô ăn quá nhiều sẽ bị đau dạ dày.
“Tiểu Mộc Đầu, ngươi làm sai ở chỗ nào?” Âm cuối nâng cao, Phượng Kính Dạ dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn Lâu Hướng Vãn cúi đầu, giọng nói trong sáng mang theo mị hoặc, “Ngẩng đầu lên, nhìn bổn vương nói!”
Điều chỉnh thái độ một lúc, Lâu Hương Vãn nhanh chóng ngẩng đầu lên, dưới ánh nến sáng ngời, là vẻ mặt tinh xảo mà thanh tú, mặt mày nhỏ nhắn, lông mày cong, ánh lên trong đôi mắt cũng có vẻ cong cong, tựa hồ chung quanh nhìn vào đều mang theo nụ cười.
Mặt trắng nõn, không có chút son phấn, chỉ lộ ra màu da vốn có, cho dù trên người rất gầy, nhưng trên mặt lại vẫn có chút thịt, trắng non mềm mại, tựa hồ bấn vào là có thể bóp ra hạt châu nước, bởi vì xụ mặt nên có chút nghiêm túc, cho nên trên gương mặt cũng chỉ có hai lúm đồng tiền nho nhỏ lõm xuống.
“Tiểu Hà cung khai một chút, trước đó cô ta đã từng lén ra vương phủ hẹn hò, thời gian trôi qua nửa năm, nô tỳ đoán chừng sự việc bị bại lộ, không muốn bị đánh, cho nên mới cắn lưỡi tự sát.” Lâu Hướng Vãn nhanh chóng mở miệng, khuôn mặt thẩn thờ như nhìn Phượng Kính Dạ, nhưng ánh mắt lại không có gì cháy bỏng tan rã, căn bản nói rõ ra như đi vào cõi thần tiên.
“A, như vậy, tại sao trước đó Lôi quản gia thẩm vấn mà Tiểu Hà lại cắn chặt miệng không nói?” Thái độ Phượng Kính Dạ nhìn không ra là đang vui hay là tức giận, nhàn nhạt hỏi lại một câu. Sau đó đưa mắt nhìn Lâu Hướng Vãn ngồi ở bên cạnh ba vị phu nhân, môi mỏng dính chặt lại, cười như không cười, “Các ái phi nghĩ thế nào?”
“Hồi bẩm vương gia, trước khi Tiểu Hà bị Lôi quản gia thẩm vấn đã từng gặp trở ngại tự tìm cái chết, sau khi nô tỳ thẩm vấn, liền đem cửa khóa lại, chìa khóa vẫn còn ở trong tay nô tỳ, cho nên nô tỳ phỏng đoán Tiểu Hà đã nhổ khăn trong miệng ra, sau đó cắn lưỡi tự sát.” Lâu Hướng Vãn mang theo túi trong người lấy ra chìa khóa đặt ở trên bàn, chứng cứ có sức thuyết phục, tuyệt đối Tiểu Hà vì chuyện vụng trộm, sợ tội tự sát, tuyệt đối không cần thiết, sau đó chuyện này xem như không còn quan hệ với mình rồi!
“Tiểu Mộc Đầu, ngươi cũng biết quy củ vương phủ không thể phá, bao che phạm nhân tội trạng giống nhau!” Ngữ điệu Phượng Kính Dạ rét lãnh chìm xuống mấy phần, mắt phượng hẹp dài nhìn chằm chằm Lâu Hướng Vãn trước mắt, thiện lương của nàng muốn kéo dài đến khi nào thì? Trong vương phủ, nhất định không được phép mềm lòng thiện lương!
“Nô tỳ không dám!” Trực tiếp đáp lại vẻ quan sát của Phượng Kính Dạ, vẻ mặt Lâu Hướng Vãn rất vô tội, “Nô tỳ không có ý bao che bất luận kẻ nào!”
“Nhưng sao bổn vương nghe nói Tiểu Hà từng nói cô ta chỉ trông chừng cho người khác, phạm vào quy củ của vương phủ đó chính là tử tội!” Cuối cùng lời cũng kết thúc, tuấn nhan Phượng Kính Dạ đột nhiên chuyển thành giận dữ, ngũ quan anh tuấn, nhưng chốc lát lại trở nên tuấn dật tao nhã, chỉ chốc lát sau giống như mưa to gió lớn, rét lạnh đầy khiếp sợ.
Nháy mắt, trong phòng khác không khí căng thẳng quỷ dị, mỗi người không khỏi tự chủ nín thở, bọn nha hoàn càng bị uy hiếp khiếp sợ, giật mình liếc mắt nhìn rồi cúi đầu xuống, không dám thở mạnh một chút, Dung Trắc Phi với Trịnh phu nhân xoay người một chút, dù sao cũng là chủ tử, không thể không có cam đảm đến như vậy.
Lâu Hướng Vãn có chút tức giận liếc mắt nhìn Phượng Kính Dạ, rõ ràng mình sẽ tránh được, tại sao vương gia lại muốn kéo mình vào trong nước đục sâu không thấy đáy này.
Đang ở vương phủ, chính là người của vương phủ! Phượng Kính Dạ thản nhiên nhìn Lâu Hướng Vãn với ánh mắt hơi buồn bã kia, Tiểu Mộc Đầu quả thật chỉ bị bức ép mới nóng tính, mới nhận thấy được cảm xúc chân thật của cô.
“Thế nào, còn phải tự mình để bổn vương chỉ đích danh hay sao? Có lá gan làm không có gan thừa nhận sao?” Phượng Kính Dạ cười lạnh, nhướng mày sao, ánh mắt sắc bén như đao, lạnh lùng nhìn về phía đầu dưới Văn phu nhân.
Thật ra hắn đã sớm biết, từ lúc mới bắt đầu cũng đã biết! Văn phu nhân đáp trả lại ánh mắt vô tình lãnh khốc kia của Phượng Kính Dạ, rõ ràng nam nhân tuấn nhã này vẫn đang cười, thản nhiên ngồi ở trên ghế, màu lam cẩm bào toàn thân càng tăng thêm vẻ hơn người, dù long chương phượng tư nhưng tim của hắn lạnh băng, máu rất lạnh lùng!
Phịch một tiếng đã quỳ gối trên đất, Văn phu nhân cúi đầu, không hề nhìn Phượng Kính Dạ một cái, có lẽ là sợ hãi cho nên dù đang quỳ, thân thể vẫn như cũ có chút run rẩy.
“Dẫn đi, phong tỏa viện Văn Thị, tất cả tôi tớ cấm ra ngoài.” Một đạo thanh âm không lớn nhưng cũng đã quyết định số mạng của Văn phu nhân, thần sắc Phượng Kính Dạ từ đầu tới cuối đều bình tĩnh như thế.
Tỳ Nữ Vương Phi Tỳ Nữ Vương Phi - Lữ Nhan