The pure and simple truth is rarely pure and never simple.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 754 / 11
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30 -
á cây tại Thập Tự Hải đã ngả sang màu vàng và trên những đồi trong Cấm Thành là một sự đua chen chói lọi của màu đỏ và tím khi Mạnh Giao và Hải Đường trở lại Bắc Kinh. Sau những cuộc giải trí trên đường về nhà, Hải Đường cảm thấy mệt mỏi, nhất là khi cái thai ngày một nặng hơn.
Vì sự kiên quyết đòi hỏi của Hải Đường, Mẫu Đơn cũng đi Bắc Kinh theo, và sống trong nhà của Mạnh Giao. Nàng biết rõ nàng không bao giờ được phép vượt qua cái ranh giới mà nàng và Mạnh Giao đã đồng ý. Nàng sung sướng như thế, rất hài lòng được biết sự bí mật là Mạnh Giao vẫn yêu nàng sâu xa. Thế là đủ rồi. Sự thoa? thuận đã được Mạnh Giao và nàng gìn giữ một cách cao thượng. Nàng yêu kính Mạnh Giao mỗi lúc một nhiều hơn, vì sức mạnh nhân cách của chàng, và niềm ấm áp ngày xưa dành cho chàng trở lại với nàng.
Người ta mô tả một sự liên hệ nam nữ như thế nào? Khi nào thì lòng thầm phục chấm dứt và tình yêu bắt đầu? Không ai biết cả, nhưng Mẫu Đơn cảm thấy tình cảnh thực là ngọt ngào thi vị. Cái định nghĩa thông lệ của tình yêu phải được chấp nhận. Hai người không bao giờ hôn nhau, không bao giờ làm tình với nhau; nhưng sự cảm thấy nhau, lòng cảm phục, cái hơi thở ngọt ngào của tinh thần thân thiện vẫn còn, trói buộc cả hai người. Và còn có Hải Đường, em gái nàng nữa. Nếu Hải Đường không tin tưởng, hoặc hằn học, hoặc nhỏ mọn, hai người sẽ bị đẩy vào cơn đam mê điên cuồng ngay. Nhưng Hải Đường, lúc nào cũng bình tĩnh và không bao giờ lẫn lộn, biết rằng họ là hai người tình cũ, nhưng vẫn hành động một cách dung dị và nàng chấp nhận cái bổn phận của nàng. Bằng sự khoan thai và niềm hạnh phúc lặng lẽ kín đáo, Hải Đường đã chiếm được cảm tình của mọi người. Nàng sẽ hành động cương quyết khi hoàn cảnh đòi hỏi, nhưng nàng không lo ngại cái hoàn cảnh ấy. Nàng hoàn toàn tin tưởng, và bằng cách này, nàng đã củng cố được tình yêu của chồng.
Bây giờ hai vợ chồng sống trong hoa viên phía đông, còn Mẫu Đơn sống trong khu nhà chính. Nhưng nhiều khi Mạnh Giao và Mẫu Đơn bị du vào tình trạng chỉ có hai người với nhau. Hải Đường đã có thai được vài tháng, và không muốn đi ra ngoài. Đôi khi nàng ngồi xe đi dạo với họ; đôi khi nàng khuyến khích hai người đi riêng với nhau. Việc này gây nhiều khó khăn cho Mạnh Giao, hơn là cho MẫuĐơn. Đã bao lần chàng thấy tim hồi hộp và môi thèm khát cho một nụ hôn cũ. Nhưng lần nào Mẫu Đơn cũng nói, "Không được. Tôi không yêu anh." Việc này đã trở thành một trò chơi cho hai người. Khi Mẫu Đơn ngồi gần chàng, và hai đầu gối đụng nhau và khi Mẫu Dơn cảm thấy ham muốn, Mạnh Giao thường nói, "Không được. Tôi không yêu em." Rồi hai người nhìn nhau và mỉm cười, và mắt họ, nụ cười của họ phản lại tất cả những lời họ đã thốt ra. Việc làm xa nhất của Mẫu Đơn là vuốt ve cánh tay chàng, lặng lẽ nắm chặt tay chàng. Mặc dù tất cả những sự hành hạ để "không vượt qua lằn ranh", hai người đều cảm thấy sức mạnh của một sự cảm thông âm thầm. Và như thế, khi ở nhà, khi ánh mắt hai người gặp nhau, họ trở nên dễ dàng không bày tỏ một cảm xúc nào:
hai người đã thực hiện được một sự bình an vượt ra ngoài sự hiểu biết, và có được cái đẹp của một tình yêu mà ít người biết được.
Đến giữa tháng hai mẹ Hải Đường tới. Đúng ra bà muốn lên với con gái sớm hơn, nhưng phải chờ hết Tết mới đi được. Chỉ hai hoặc ba tuần nữa Hải Đường sẽ sinh con và bà mẹ rất muốn giúp đỡ con gái. Bà không muốn đi ra ngoài xem thành phố; bà chỉ muốn săn sóc cho Hải Đường qua việc sinh đẻ và coi sóc đứa cháu ngoại đầu tiên. Căn nhà yên tĩnh trở nên sống động với sự sửa soạn cho đứa trẻ sắp sinh, việc mướn thêm một người vú em, và những buổi tối chuyện trò giữa bà mẹ và hai cô con gái.
Cuối cùng những lúc nói chuyện huyên náo của các người đàn bà có thêm tiếng khóc mạnh khoẻ của đứa trẻ sơ sinh. Mẫu Đơn cũng hồi hộp như mẹ và Hải Đường. Nàng yêu mến đứa bé ngay. Tất cả những bản năng phụ nữ của nàng lộ ra. Đứa bé là đứa cháu trai đầu tiên của nàng. Nàng nhìn vào mắt đứa bé, vuốt ve má nó, và ôm ấp nó như thể nó là con nàng vậy. Mấy tuần lễ liền nàng không còn đi dạo một mình nữa, một thói quen trước kia nàng rất thích thú. Mạnh Giao không thể cạnh tranh được với đứa bé. Chàng lảng vảng quanh và không được ba người đàn bà để ý; nếu chàng có một ý kiến gì về cách săn sóc đứa bé, thì chàng bị ba người đàn bà cười chế giễu và lập tức im lặng; chàng giống như một người ngoài trong cái thế giới riêng cổ điển của đàn bà.
Thấy Mẫu Đơn cưng thích đứa bé, bà mẹ nói, "Còn con thì sao? Mẹ đang chờ đây." Đó là một câu hỏi quá cũ nhưng quan hệ nhất của người mẹ. Nàng không nói gì, nhưng có một sự ao ước sâu xa đang giục giã nàng.
- Mẹ Ơi, dĩ nhiên con muốn có con của con chứ, như mọi người.
Một hôm, cả hai chị em ngồi trong phòng Hải Đường. Bà mẹ quay nhìn Hải Đường đang nằm trên giường.
"Ở Bắc Kinh này thì thiếu gì học giả mà Mạnh Giao quen biết." - Cũng không có ngay được đâu. Để con nhắc Mạnh Giao.
Mẫu Đơn bồng đứa bé lên và nói, "Mẹ Ơi, đừng vội. Con sẽ tìm được chồng mà." Nàng nói một cách dễ dàng và coi thường đến nỗi bà mẹ và Hải Đường không thể nín cười được. Tình cờ lúc đó Mạnh Giao bước vào. Chàng rất vui mừng thấy gia đình hạnh phúc. Chàng hỏi:
- Mọi người đang cười cái gì thế?
Hải Đường trả lời, "Mẹ nói đã đến lúc phải kiếm chồng cho chị rồi." - Phải rồi. Anh vẫn tự hỏi không biết cái người may mắn sẽ là ai. Anh sẽ lưu tâm đến việc này.
Mẫu Đơn hứng khởi trả lời, "Anh không cần phải lo. Em sẽ tìm một người để lấy." Nàng tiếp tục ôm ấp đứa bé, lấy một ngón tay vẽ lên má đứa bé và miệng kêu chắc chắc, "Đừng lo. Em sẽ tìm được chồng mà." Mạnh Giao cảm thấy lý thú. "Em nói tìm chồng dễ như mua một đôi giầy." Mẫu Đơn vẫn tiếp tục vỗ về đứa bé, dùng cái ngôn ngữ quốc tế ban sơ của tình mẫu tử mà con người không thể diễn tả bằng lời nói. Nàng ngẩng lên và nói, "Đừng lo ngại về em nữa." - Có lẽ em đã có một người đàn ông nào trong trí em?
- Không, em chỉ có một đứa bé trong trí em - đứa con của em.
Hải Đường phát biểu, "Chị điên rồi." Mạnh Giao cho biết chàng sẽ phải đi Hán Khẩu. Quan Đại Học Sĩ phái chàng đi thanh tra xưởng đúc thép, một công trình của quan Đại Học Sĩ. Chàng sẽ phải xa nhà ít nhất một tháng, có thể là hai tháng. Hải Đường đã có mẹ và chị Ở bên cạnh nên chàng không phải lo lắng.
Mẫu Đơn nhìn chàng, một cái nhìn đầy ý nghĩa, mà chàng không hiểu. Đêm đó Hải Đường hỏi chồng, "Cái gì vậy? Tại sao Mẫu Đơn nói như vậy?" - Ai mà biết được? Có lẽ cô ta đã tìm được người cô ấy vừa ý.
Mạnh Giao nhìn vợ cho con bú và trong một lúc chàng trầm tư suy nghĩ. Chàng đứng lên và bước về phía cửa sổ, chàng đứng đó một lúc, lắng nghe tiếng lá cây xào xạc trong khu hoa viên tối bên ngoài. Hải Đường vừa cài nút áo ngủ vừa gọi chồng:
- Lại đây. Có lẽ chị sẽ gây ra một sự ngạc nhiên nữa, anh có nghĩ thế không?
Mạnh Giao lắc đầu, "Cô ta có thể như vậy lắm." - Anh muốn nói gì?
- Anh cảm thấy không an tâm nghe cô ta nói tìm một người đàn ông dễ như là ăn đậu. Anh có một ý kiến...Anh nghĩ cô ta giống như một con chim cút với hai cánh mỏi mệt rồi, rất dễ bị phục kích và bị một người đầu tiên nào đó chợt ở đâu tới.
- Em không tin như vậy.
- Cô ta là một người bất thường nhất mà anh từng biết. Cô ta đã từng bị đau khổ, rất đau khổ một vài lần rồi. Cô ta không bao giờ nhắc tới cái kinh nghiệm ở Hàng Châu và anh không bao giờ muốn hỏi.
- Đúng vậy. Dĩ nhiên chị ấy không muốn nói tới chuyện ấy, và em cũng sẽ không hỏi. Nhưng chị ấy đang định làm gì?
- Chỉ có trời mới biết. Anh đã nói, cô ta giống như một con chim cút đã tung cánh và bay lơ lửng một thời gian lâu dài, và có lẽ đã quyết định ngồi xuống đất, chờ đợi bị người bắt. Anh có thể nhìn thấy thế trong toàn thể con người của cô ta khi cô ta chơi đùa với đứa bé. Anh có một linh cảm rằng cô ta sẽ chỉ lấy người mà cô ta thích, và không cần phải nhiều thời giờ cho cô ta ưa thích một người. Cô ta có ý kiến về đàn ông, em biết mà. Giống như tên võ sĩ.
- Em vẫn không hiểu được cái ý nghĩ chị ấy bỏ anh để đi với tên võ sĩ ấy.
- Sự việc đúng như vậy. Và anh sẽ không ngạc nhiên nếu cô ta đã tìm thấy hắn và hai người đã gặp nhau rồi.
- Nhưng hắn là người đã giết vợ! Hắn chắc đang ở tù.
- Đấy chỉ là một tai nạn. Hắn không thực sụ giết vợ. Hắn thuyết phục được toà án và chỉ bị 18 tháng tù thôi.
Anh đã cho điều tra sau khi cô ta bỏ đi. Bây giờ có lẽ hắn được tự do rồi. Hãy nhìn sự việc như thế này.
Hắn có lẽ có nhiều khêu gợi cho cô ta về thân thể; như vậy nếu cô ta thích hắn, lấy hắn và có con với hắn thì đã sao đâu.
- Nhưng đây là chuyện hôn nhân!
- Lấy một thân thể trẻ, mạnh khoẻ, vạm vỡ thì có gì sai lầm đâu, nếu cô ta thích hắn và hắn là một người chồng bình thường lành mạnh? Dẫu sao, chúng ta biết quá ít về hắn để có thể đánh giá hắn.
- Em có nên hỏi chị không?
- Không. Cô ta sẽ nói cho em biết khi đúng lúc.
Rồi chàng nói tiếp, "Dĩ nhiên đây chỉ là sự phỏng đoán của anh." Vài hôm sau Mạnh Giao ra đi. Mẫu Đơn cảm thấy một sự bình an kỳ lạ của tâm trí. Mạnh Giao cũng không xét đoán lầm về sự sẵn sàng của Mẫu Đơn muốn xây tổ ấm. Tất cả những xúc cảm của nàng đã bùng nở, và bây giờ nàng muốn dừng chân, như một con chim đã mỏi cánh. Nàng bây giờ muốn có một người đàn ông mà nàng chỉ cần đủ thích để lấy làm chồng, một người đàn ông có thể thoa? mãn những nhu cầu đàn bà của nàng, và có thể nuôi nàng và yêu nàng. Kinh nghiệm với đàn ông của nàng đã dạy nàng nhiều điều, nhưng bây giờ nàng biết đúng nàng đang cần cái gì. Một người đơn sơ, một người lương thiện, trẻ trung và mạnh khoẻ, và tương đối thông minh. Nàng không bao giờ khó tìm một người đàn ông thích nàng. Cái khó là tìm được một người có hình dáng bề ngoài đẹp đẽ, mạnh khoẻ, có cá tính và lợi tức trông cậy được - hầu như đúng là tiêu chuẩn của cha mẹ khi tìm chồng cho con gái. Nàng buồn buồn nghĩ đó đúng là thứ hôn nhân sắp đặt trước của bà An Đắc Niệm. Trên tất cả, nàng muốn một người trẻ trung và mạnh mẽ để làm cha các đứa con của nàng. Nàng không đòi hỏi quá nhiều.
Lúc đó là cuối tháng ba. Tuyết đang tan trên đồi Tây Sơn. Những nụ hoa đào nhỏ bé đang e lệ nhô ra khỏi những cành đen đủi trên đầu tường của những nhà trong ngõ hẻm Bắc Kinh. Bên ngoài Tây Môn, từng bụi cây đứng rải rác trên mặt đất mùa xuân ẩm ướt, trong khi những khối băng tuyết hãy còn bán vào gốc cây.
Tại Đông Đàn Bạch Lầu và bên ngoài khu chợ Đông An, nhiều phu xe đã cở bỏ áo choàng lông cừu, dính đầy bụi bậm dơ bẩn của mùa đông. Thời tiết vẫn còn khô lạnh, nhưng những người giầu có vẫn đi ra ngoài trong áo choàng mùa xuân. Thỉnh thoảng, có người ngồi xe kéo đi ngang qua, chở đầy những cành đào, đem đến một tín hiệu mùa xuân từ trên núi.
Mẫu Đơn thường đi dạo một mình. Nàng rất thích ra ngoài để ngắm cái cảnh tươi vui này, để nghe một lần nữa tiếng trẻ con chơi đùa ngoài đường phố, để thở cái không khí hạnh phúc, ồn ào và khô khan của Bắc Kinh. Nàng không nghĩ gì hoặc tìm ai. Bầu trời màu xanh trong vắt như ngọc; nhà cửa hai bên đường và những bờ tường thấp rực rỡ màu kem, tương phản với màu xám xịt của mái nhà. Đây là những màu thanh sạch chỉ có được trong không khí trong sạch và khô ráo. Dọc đại lộ Trường An, nàng đôi khi trông thấy một đoàn lạc đà đi qua, chở những bao than từ một trạm xe lửa chính gần đó.
Cái mà nàng cần để được hoàn toàn hạnh phúc là bạn bè. Vì Mạnh Giao vắng nhà nên nàng có riêng chiếc xe ngựa. Con của Hải Đường là thế giới của nàng, mặc dù có bà vú trực hai mươi bốn giờ một ngày. Đôi khi nàng ngồi xe ra ngoài Tây Môn, hoặc tới Thiên Kiều vẫn còn vắng người bên ngoài Chính Môn. Nàng không thể thuyết phục được Hải Đường quấn tã cho con rồi cùng đi xe ngựa ra ngoài với nàng; những rắc rối khi đưa đứa trẻ sơ sinh đi chơi thì hoàn toàn không tương xứng với bất cứ điều lợi ích nào; và hơn nữa, người mẹ sẽ phải chăm sóc đứa con suốt cuộc hành trình, thay vì vui hưởng quang cảnh tươi mát ngoài trời.
Thường Mẫu Đơn đi dạo một mình tới Đông Đàn Bạch Lầu, tại đó nàng có thể sống lại với kỷ niệm trong tửu quán. Một nét đặc thù của Mẫu Đơn là nàng không đủ nhẫn nại cho chi tiết. Nàng không thể nhớ hình phạt tù của Phùng Nam Đạt là bao lâu, và cứ nghĩ rằng chàng vẫn còn trong tù. Nàng thích ra ngoài tửu quán, gọi một tách cà phê, và ngồi xuống nhìn quanh.
Người đàn bà ngồi thâu tiền nhận ra nàng. Bà ta bỏ ra ngồi bên cạnh nàng.
- Đã lâu lắm rồi, chúng tôi không gặp cô.
Mẫu Đơn mỉm cười ngẩng lên. "Tôi đi xuống miền nam, và mới trở về đây." - Cô còn nhớ người bạn của cô không? Anh ta đã ra tù rồi. Anh ta đến đây ba bốn lần hỏi thăm về cô đấy.
Mắt Mẫu Đơn sáng rỡ lên. "Anh ta ra tù hồi nào?" - Đa ba bốn tuần lễ rồi.
- Anh ta thế nào? Mạnh khỏe chứ?
Người đàn bà cười thật tươi. "Anh ta bình thường, trừ ra anh ta có vẻ thất vọng khi tôi cho anh ta biết cô không tới đây một năm rồi. Cô hãy chờ. Thế nào anh ta cũng tới đây nữa." Mặt Mẫu Đơn bỗng đỏ bừng. "Anh ta tới vào khoảng giờ nào?" - Khi thì buổi sáng, khi thì vào giờ này. Anh ta thường gọi bốn cân rượu và không nói chuyện với ai cả, chỉ ngồi nhìn ra đường phố, giống như cô vậy.
- Lần sau anh ta tới, bảo anh ta rằng tôi đã trở lại. Bảo anh ta hãy tìm tôi tại đây. Tôi sẽ trở lại mỗi ngày vào giờ này.
- Anh ta thế nào cũng tới.
Hai người nói chuyện gẫu một lát rồi người đàn bà trở về quầy thu tiền. Mẫu Đơn lo lắng. Nàng tự hỏi không biết Phùng Nam Đạt trông thế nào sau một năm rưỡi ngồi tù. Nàng bồi hồi mong đợi, hy vọng chàng sẽ tới ngay. Cho tới giờ ăn tối, nàng biết phải về nhà. Nàng miễn cưỡng đứng dậy ra về.
Nàng vừa đi được khoảng một trăm thước và sắp bước vào ngõ Đồng Phủ thì nghe thấy tiếng người gọi, "Mẫu Đơn! Mẫu Đơn!" Nàng quay lại. Phùng Nam Đạt đang phóng qua đường giữa dòng xe cộ. Mẫu Đơn đứng im, nhìn chàng chạy lại. Nàng nghĩ "Anh chàng đây rồi!", và cảm thấy khắp người ấm áp. Nàng không thể tự kiềm chế, nhưng chờ cho đến khi chàng thoát ra khỏi được dòng xe cộ, và rồi điên cuồng vẫy tay gọi chàng.
Chàng lên tới nơi, dừng lại một giây để tập trung nhìn nàng, như thể biết chắc là không nằm mơ. Hàm răng trắng của chàng lóng lánh. Và ngay lập tức chàng ôm choàng lấy nàng.
- Cô vừa ra về thì tôi tới. Bà thâu ngân viên bảo cho tôi biết.
Giọng chàng lắp bắp và Mẫu Đơn cảm thấy bàn tay chàng run rẩy.
- Ôi, Nam Đạt, Nam Đạt, tôi rất sung sướng gặp lại anh.
- Thực không?
Mẫu Đơn quan sát khuôn mặt chàng một giây. Nàng có vẻ lạnh lùng và xa cách khi nàng ngắm nhìn chàng.
Rồi nàng bình tĩnh lại và nói, "Dĩ nhiên. Tôi vẫn hy vọng anh sẽ xuất hiện mà." - Hãy trở lại tửu quán.
- Tôi phải về nhà bây giờ. Ở nhà đang chờ tôi. Tôi sẽ đến gặp anh ngày mai. Trọn một ngày, có vừa ý không?
Nàng để chàng dẫn nàng vào ngõ Đồng Phủ, và lắng nghe chàng nói. Một lần nữa hai người lại nhập vào cái nhịp bước mà nàng vẫn nhớ. Chàng nắm chặt cánh tay nàng và đi sát người nàng, đầu gối song song với đầu gối. Nàng có cảm tưởng anh chàng này có thể bồng nàng trên tay và chạy. Nàng hỏi:
- Anh có nghĩ đến tôi trong lúc trong tù không?
- Tôi không nghĩ đến chuyện nào khác ngoài cô ra. Bây giờ tôi tự do rồi. Không ai có thể can thiệp nữa.
- Không có ai? Anh có chắc không?
- Không có ai cả.
Hai người bước tới ngõ Tiểu Đông Môn, cái ngõ hẹp và dài. Chỉ có hai người. Chàng đứng lại và nhìn nàng một giây rồi ôm chặt lấy nàng. Chàng cúi sát mặt nàng, nhưng nàng chống cự lại cơn khích động đang dâng lên trong lòng và nói, "Xin anh đừng có ép vội tôi. Đã lâu lắm rồi tôi mới gặp lại anh." Nàng bước lùi lại khi chàng buông tay ra. Mắt hai người nhìn nhau, và họ lại nhịp bước bên nhau. Chàng hỏi:
- Tôi hy vọng cô chưa hứa hôn với ai.
- Chưa.
Một lần nữa nàng cảm thấy bàn tay chàng bóp mạnh cánh tay nàng, và nàng tựa hẳn vào người chàng, trong lúc nàng nửa bước đi nửa kéo lê chân theo. Nàng nghĩ chàng quả thực là một con người đơn thuần, lương thiện. Nàng không công nhận đã yêu chàng, nhưng chàng làm nàng ấm áp và được che chở, và nàng nhớ lại hai người đã từng có những giây phút sung sướng bên nhau.
Khi còn cách nhà nàng vài dãy nữa thì hai người bước tới một con đường rộng. Nàng trông thấy một cái cống lộ thiên, và nhớ lại điều chàng đã từng làm, cái ý tưởng tinh nghịch trở lại với nàng, muốn thử chàng một lần nữa.
- Nam Đạt, anh có yêu tôi nhiều không?
- Cô biết tôi yêu cô nhiều mà.
- Anh có vâng lời tôi, làm bất cứ điều gì tôi bảo anh không?
- Dĩ nhiên.
Nàng chỉ tay vào cái cống lộ thiên và nói to, "Nhảy xuống!" Phùng Nam Đạt liền nhảy ngay xuống cống, một cách sung sướng và nhảy rất khéo. Đứng dưới cống, chàng nói:
- Thấy không!
Mẫu Đơn bật cười khanh khách. May mắn là cái cống khô ráo. Đặt tay vào miệng cống làm đà, chàng nhẹ nhàng nhảy ra khỏi cống. Chàng ôm nàng và hỏi:
- Bây giờ cô có chịu lấy tôi không?
- Tôi không biết. Coi kìa có người ở đằng sau anh.
Và nàng bỏ chạy đi.
Tuyệt Tình Ca Tuyệt Tình Ca - Yuri Vassilievitch Bondarep