Love, like a mountain-wind upon an oak, falling upon me, shakes me leaf and bough.

Sappho

 
 
 
 
 
Tác giả: Sở Sở
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 78 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 335 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:56:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 15: Tan Rã Trong Không Vui.
da, chúng ta thật có duyên nha, nếu muội nhớ không nhầm thì đây đây là buổi tối thứ năm muội gặp được huynh ở nơi này.” Thanh Thanh nghiêng đầu, làm bộ tiêu sái đi đến trước mặt Đoạn Tiêu.
“Có lẽ là thế.” Đoạn Tiêu bật cười, tiếng cười phá lệ mê người. Hắn đã quên đây là lần thứ mấy bọn họ gặp nhau, cùng nàng ở một chỗ rất vui vẻ làm hắn quên hết cả thời gian.
Thanh Thanh chớp chớp mắt, hoạt bát cười khẽ:
“Đoạn đại ca, tối hôm nay huynh chắc sẽ không muốn ngâm thơ đối câu với muội chứ?”
Nhìn tình huống hôm qua thì rất có khả năng xảy ra. Ông trời à, nàng đối với thư pháp chỉ là loại gà mờ, tuyệt đối không thể lừa dối để qua cửa ải này!
“Không.”
Không là tốt rồi, Thanh Thanh cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
“Ta mang nàng đến một nơi.”
Đoạn Tiêu đứng lên, nắm lấy bàn tay của Thanh Thanh. Động tác của hắn quá tự nhiên, giống như chuyện bọn họ nắm tay là một điều hết sức bình thường.
So với Đoạn Tiêu, Thanh Thanh cảm thấy có chút không được tự nhiên:
“Đi đâu vậy?”
Tuy nói bọn họ từng hôn qua, ôm qua, rồi ngủ cùng một giường, thậm chí...nói chung những gì nam nữ nên làm bọn họ đều đã làm nhưng nàng vẫn không quen để hắn nắm tay. Trước kia khi bọn họ ở cùng nhau, nàng rất ít khi nắm tay hắn. Cho dù có nắm cũng chỉ là hai ‘nam nhân’ nắm tay nhau, không ám muội như lúc này. (hai nam nhân nắm tay nhau mới kỳ đó tỷ)
Mọi người trên Minh đảo đều ở trong cung điện, ngoài cung điện ra thì ở bên ngoài không có mấy kiến trúc. Cung điện ước chừng chiếm mất 1/5 diện tích của hòn đảo, những địa phương không có nhà cửa thì đa phần là rừng cây. Đến Minh Cung nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên nàng ra ngoài, lần đầu tiên nhìn thấy rừng cây.
Đứng trước rừng cây, Thanh Thanh kinh ngạc nhìn Đoạn Tiêu, đôi mắt hạnh tròn xoe:
“Đoạn đại ca, huynh không mang muội đến nơi này uống rượu múa kiếm đấy chứ?” Đây là nàng thuận miệng hỏi đại mà thôi.
Đoạn Tiêu cố tình lờ đi:
“Nàng nói cái gì? Ta chỉ là ngẫu hứng mang nàng đến đây mà thôi.”
“Ha ha, rõ ràng là đang nói dối.” Thanh Thanh cười trêu chọc, Đoạn Tiêu tuy rằng làm bộ lơ đãng như chính hành động đó của hắn lại khiến nàng nhận ra hắn đang nói dối.
“Trong rừng có dã thú.”
Vẻ mặt Đoạn Tiêu không giống như nói dối, ngược lại giống đang đe dọa.
“Muội không sợ đâu.” Thanh Thanh lén lút liếc nhìn Đoạn Tiêu, nhỏ giọng nỉ non:
“Muội biết chàng sẽ bảo vệ muội, chỉ cần có chàng ở đây, chàng sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào tổn thương muội.” Nàng tin hắn sẽ bảo vệ cho nàng.
Nàng nói rất bé, Đoạn Tiêu không nghe rõ nàng đang nói cái gì.
“Đi thôi.” Đoạn Tiêu nắm tay Thanh Thanh kéo vào rừng cây.
“Đoạn đại ca, hay là chúng ta ra bờ biển đi, nơi này thật đáng sợ a.”
Đêm hôm khuya khoắt đi vào trong rừng, nói không sợ chính là đang gạt người!
“Rất nhanh sẽ đến.” Hắn không để ý đến lời kháng nghị của Thanh Thanh.
Đi thêm một đoạn đường, Đoạn Tiêu đưa nàng đến một gian nhà gỗ nhỏ.
“Đoạn đại ca, huynh xây một gian phòng ở trong này làm gì?” Cung điện xa hoa không ở lại chạy đến nơi này ở nhà gỗ? Hắn điên rồi?
Đoạn Tiêu không giải thích công dụng của căn phòng này:
“Ngoan ngoãn đứng ở chỗ này đừng nhúc nhích.”
“Đoạn đại ca?” Thanh Thanh càng thêm nghi hoặc, không biết ở trong phòng này có cái gì?
Đang buồn bực thì Đoạn Tiêu vác một ít củi khô để trên bãi đất trống. Hắn thuần thục đánh lửa, ánh lửa trong màn đêm đẹp đến mê người.
Nàng nhất thời không biết Đoạn Tiêu muốn làm cái gì, liếc mắt nhìn thì thấy bên cạnh hắn có một cái khay, trong khay là một đống thực vật. Lúc đó, nàng đã biết ý đồ của hắn.
Mấy thứ đồ vật đó đều được xuyên thành chuỗi, đủ các loại cá tôm thịt, còn có một ít rau dưa.
“Đoạn đại ca, huynh mang muội đến đây nướng thịt.”
Đoạn Tiêu đẩy một cái ghế cho nàng, để nàng ngồi xuống, hắn xoay người đi vào:
“Đã từng ăn qua chưa?”
“A?” Hoá ra người cổ đại cũng ăn đồ nướng à?
Lúc Đoạn Tiêu đi ra, trong tay còn ôm hai vò rượu, tiện tay đưa cho Thanh Thanh một vò:
“Nàng không phải nói uống như vậy mới thú vị sao?”
“Đoạn đại ca, làm sao huynh nghĩ ra cách này?”
Đừng nói với nàng mấy ngàn năm trước đã có cái thể loại thiêu nướng này nọ. Đương nhiên, cũng có món thịt dê nướng nhưng đó không tính là thiêu nướng.
“Lúc ở Vô Tranh sơn trang, tiểu Điệp thường xuyên ở bên ngoài nướng đồ ăn.” Hắn may mắn được nếm qua vài lần.
Thanh Thanh như được giác ngộ:
“Oh, muội còn đang hỏi tại sao huynh lại biết phương pháp thiêu nướng, hoá ra là do Điệp tỷ dạy huynh.”
“Thực vật không tồi, nhưng nếu có than thì tốt hơn.”
“Tiểu Điệp dạy ta ăn như vậy.”
“Quên đi, có ăn là tốt rồi.”
Đây là cổ đại a, có thể ăn đồ nướng là tốt lắm rồi, đừng có nhiều yêu cầu như vậy.
Đoạn Tiêu cầm một xâu thịt đặt lên trên lửa:
“Nàng thích ăn cái gì?”
“Muội tự mình nướng, thiêu nướng chính mình động thủ sẽ ngon hơn.” Thanh Thanh chọn chọn trong đống thực vật, tìm ra một xâu ngon nhất.
“Ha ha, quả nhiên là muội muội của tiểu Điệp, cách nói chuyện cũng giống như nàng.”
Tự mình làm ra thì ăn mới ngon, những lời này chỉ có tiểu Điệp và Thanh Thanh mới nói ra được. Nàng giống tiểu Điệp như thế, không tin nàng là người của Vô Tranh sơn trang cũng không được.
“Đương nhiên.” Thanh Thanh đắc ý dào dạt:
“Muội là Vân tứ mà, là Vân tứ đó. Đoạn đại ca, huynh làm sao chuẩn bị được mấy thứ này?”
Nàng hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, lời nói ngu ngốc vậy mà cũng có thể nói ra.
“Ta phân phó hạ nhân làm.”
Rất đơn giản, Minh Cung nhiều nô bộc như vậy, hô một tiếng là có thể.
Thanh Thanh cười ngượng:
“Muội biết.” Vấn đề này ngay cả tên ngốc cũng biết!
“Sau khi tiệc tuyển phi qua đi, nàng sẽ về Vô Tranh sơn trang sao?”
Hắn đã hạ quyết tâm tóm lấy nàng, dù có xảy ra chuyện gì cũng không thả nàng đi.
“Ân?” Thanh Thanh cười cười:
“Đương nhiên, muội không có chỗ để đi.”
Đoạn Tiêu liếc nàng một cái:
“Nàng có thể ở lại Minh Cung.”
Ở lại làm thê tử của hắn.
“A?”
Thanh Thanh ngây dại. Hắn bảo nàng lưu lại? Lấy thân phận gì? Muội muội? Bằng hữu? Thê tử?
Thanh Thanh cúi đầu, khoé miệng hiện lên một tia mỉm cười:
“Muội lấy thân phận gì lưu lại?”
“Nàng là muội muội của tiểu Điệp. Minh Cung ai cũng biết tiểu Điệp là công chúa, nàng cũng sẽ là như thế.” Đoạn Tiêu nhìn Thanh Thanh, nửa đùa nửa thật:
“Nàng muốn làm Minh Vương phi sao?”
Chỉ là muội muội thôi sao? Mấy ngày nay ở chung, nàng cứ nghĩ hai người bọn họ rất ăn ý. Nàng tưởng hắn cũng có chút thích nàng, hoá ra là hắn nể mặt Điệp tỷ.
“Không có.” Thanh Thanh lạnh lùng trả lời, dùng vẻ lạnh lùng để che giấu nỗi đau trong lòng.
Nàng buông xuyên thịt trong tay, vén khăn che mặt lên, với tay lấy bình rượu đổ vào trong miệng.
Uống quá nhanh, Thanh Thanh bị sặc, ho khan vài tiếng nàng đem bình rượu đặt trên đất, lấy tay che miệng.
Đoạn Tiêu nhận ra nàng không vui, lại không biết mình có chỗ nào đắc tội với nàng:
“Có sao không?”
Thanh Thanh cười khó coi:
“Không có việc gì a.”
“Đừng uống nhanh như vậy.” Đoạn Tiêu đưa xâu thịt cho Thanh Thanh:
“Trước tiên ăn một chút.”
“Cám ơn.” Thanh Thanh nhận lấy xâu thịt, vén một góc khăn che mặt lên, hung hăng cạp một miếng lớn.
Đoạn Tiêu, ngươi là đồ ngốc, đồ đầu gỗ đáng chết. Thanh Thanh coi xâu thịt giống như Đoạn Tiêu, vừa ăn vừa mắng thầm.
Lúc nàng vén cái khăn che mặt lên, để lộ ra đôi môi đỏ mọng, làn da kia trơn mịn như nước, trắng trắng mềm mềm.
Bên dưới cái khăn che mặt kia cuối cùng ẩn giấu một dung mạo như thế nào? Đoạn Tiêu cúi đầu, trong đầu óc hắn đang hình dung nàng.
Hắn đã nhìn qua bức hoạ của nàng, thật sự là một tuyệt thế mỹ nhân, vậy thì tại sao nàng lại che mặt? Nhất định dung mạo thật của nàng còn đẹp hơn. Trong chớp mắt, hắn từng nghĩ giật khăn che mặt xuống để thấy rõ dung mạo của nàng.
“Thanh Thanh, tại sao lại che mặt?” Một tuyệt đại mỹ nhân đương yên đương lành vì cái gì lại dùng khăn che mặt.
Thanh Thanh rầu rĩ nói cho hắn:
“Bởi vì muội rất xấu.” Hiện giờ nàng thực sự xấu xí.
“Nàng rất đẹp.” Nếu nàng xấu thì trên đời làm gì có mỹ nhân.
“Muội huỷ dung.” Tâm tình Thanh Thanh không tốt, không muốn đem sự thật nói cho hắn, hắn không thích nàng, không muốn lấy nàng, vậy nói sự thật cho hắn có ích gì?
“Huỷ dung?” Đoạn Tiêu kinh ngạc.
Võ lâm đệ tứ mỹ nhân huỷ dung? Chuyện đại sự như vậy đáng lẽ phải truyền khắp giang hồ, tại sao hắn lại chưa nghe nói đến?
“Đúng vậy, trúng độc, huỷ dung.” Thanh Thanh lạnh lùng trả lời.
Đoạn Tiêu rất ngạc nhiên nhưng rồi lại mỉm cười:
“Dung mạo không đại biểu cho tất cả. Huống chi trên đời này không có loại độc nào Thủy cô nương không giải được, nàng không cần lo lắng.”
“Muội không lo lắng chút nào hết.” Loại độc nàng trúng không phải là kỳ độc không thể giải.
“Có thể cho ta nhìn mặt của nàng không?”
“Thật xin lỗi, không thể.” Nàng không nghĩ để hắn nhìn thấy dung mạo xấu xí này. Thanh Thanh ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở trên người hắn:
“Đoạn đại ca, huynh có người yêu chưa?”
Đoạn Tiêu nói luôn không cần suy nghĩ:
“Nàng ấy là một mỹ nhân phong hoa tuyệt đại, nhất là đôi mắt kia, đôi mắt trong veo giống hệt như nàng. Tính tình tuỳ tiện, không câu nệ tiểu tiết, đôi lúc lại mơ hồ.” Nói xong lời cuối cùng, khoé miệng hắn nhếch lên, ánh mắt toát ra vẻ sủng nịnh sáng ngời. (rồi, lại đạp vết xe đổ mà đi, thật là =.=)
Trong lòng Thanh Thanh tự nhiên trầm xuống, hoá ra, người hắn thích vẫn là ‘Vân nhi’ a. Lúc ở trong căn nhà của thợ săn trên ngọn núi đó hắn cũng trả lời nàng như vậy. Mặc dù hắn mất đi trí nhớ nhưng vẫn như cũ thích nàng ấy.
“Nàng có biết nàng ấy là ai không?” Đoạn Tiêu cố ý hỏi nàng. Kỳ thực người mà hắn đang nói đến chính là nàng. Nàng trong bức hoạ, phong hoa tuyệt đại, nhất là cặp mắt hạnh kia giống như đã từng quen biết. Nơi hấp dẫn nhất trên người nàng chính là đôi mắt trong veo đó.
Thanh Thanh nhẹ nhàng phun ra hai chữ:
“Vân nhi.”
“Vân nhi?” Đoạn Tiêu trầm giọng. Lúc nghe được hai chữ kia, trong đầu tự nhiên vụt qua một hình ảnh, đáng tiếc hắn nhìn không rõ. Vân nhi là ai?
“Chẳng nhẽ không đúng sao?” Thanh Thanh nhìn thẳng vào hắn, bình tĩnh chưa từng có.
“Nàng nói rõ hơn một chút đi.” Nàng họ Vân, hắn kêu nàng như vậy cũng được.
“Muội mệt rồi, huynh chơi một mình đi.” Trong lòng Thanh Thanh còn bỏ thêm một câu:
“Đi tìm Vân nhi của huynh ấy.”
“Mệt mỏi?” Đoạn Tiêu nhìn ra nàng đang tức giận, nguyên nhân có vẻ đến từ nữ tử kêu Vân nhi kia. Vân nhi rốt cuộc là ai? Cái tên này nghe rất quen thuộc nhưng hắn lại nghĩ không ra. Hắn đã quên đi cái gì? Thanh Thanh cùng Vân nhi có quan hệ gì không?
Thanh Thanh đứng lên, thở phì phì rời đi. Không khí thiêu nướng vốn lãng mạn đã tan rã nhanh chóng.
Tuyệt Thế Mị Phu Phân Tuyệt Thế Mị Phu Phân - Sở Sở