Trong lúc vươn tới các vì sao, có thể bạn sẽ không thể chạm tay tới ngôi sao nào cả, nhưng chắc chắn một điều chân tay bạn cũng không phải lấm lem vì bùn.

Leo Burnett

 
 
 
 
 
Tác giả: Sở Sở
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 78 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 335 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:56:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 5: Không Tiền Thanh Toán
ây hẳn là tâm trạng của Lưu bà bà khi tiến vào đại quan viên lần đầu tiên? ( Lưu bà bà này chính là già Lưu trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng đó )
Không nghi ngờ gì nữa, tuyệt đối là như vậy.
Hưng phấn, tò mò, ngạc nhiên, một loạt những cảm xúc đan xen cùng một chỗ khiến cho Vân Thanh Thanh cảm thấy mình đang ở thiên đường.
Cảm nhận về đường phố ở cổ đại đúng là rất khác so với hiện đại. Có rất nhiều hàng quán bán đồ ăn vặt, đủ các loại hình giải trí, nhiều đến nỗi không thể đếm được. Chỉ nhìn những bộ quần áo mà người đi trên đường đang mặc, cùng với những kiểu tóc của họ, cũng đủ để Thanh Thanh cảm thấy hoa cả mắt.
Mới xuyên qua có một ngày nên Thanh Thanh không biết được đây là triều đại nào, hoàng đế trị vì là ai. Nhưng nhìn thấy đường phố nhộn nhịp như vậy thì chắc đây là một thời đại thái bình. Ít nhất thì cái mạng nhỏ của nàng cũng sẽ được bảo đảm. Tuy nhiên, nàng đã quên mất một điều quan trọng, là người trong giang hồ, làm sao có thể không động đao động kiếm, xuất thân từ võ lâm thế gia, chỉ sợ không có khả năng nghĩ tới một ngày thanh bình.
Nhìn Thanh Thanh giống như một đứa trẻ con, nhìn thấy cái gì đều có thể hưng phấn sờ mó cả buổi sáng, yêu thích cả nửa ngày, trong lòng Mộ Dung Thiên Lý tự nhiên cảm thấy nghi hoặc. Nàng rốt cuộc không phải là người quái dị đấy chứ, chẳng nhẽ nàng chưa từng ra phố lần nào?
“Vân cô nương, nàng rất hưng phấn sao?”
Thanh Thanh nghe hắn nói thì gật đầu thật mạnh “Vô nghĩa, ta đương nhiên cảm thấy hưng phấn rồi, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy cổ đại...” Thanh Thanh chưa nói hết câu đã vội vã sửa lại “Đây là lần đầu tiên ta ra đường.”
Mộ Dung Thiên Lý nhíu mày, xem bộ dáng cùng cử chỉ của nàng thì biết nàng chắc chắn không phải là một nữ nhân ngoan ngoãn, vậy mà chưa từng đi ra ngoài đường, thật khiến cho hắn không thể tin nổi “Trước kia nàng chưa từng ra khỏi cửa sao?”
“Đầu óc ta hỏng rồi, chính là bị mất trí nhớ.” Thanh Thanh xua xua tay “Hiện tại ta không nhớ được cái gì hết, cũng tương đương với một người mới sinh ra, tất cả đều là lần đầu tiên.”
Mộ Dung Thiên Lý khẽ biến sắc “Cái gì đã qua thì cho nó qua đi.”
“Đương nhiên, ta cái gì cũng không nhớ rõ, cũng không muốn tìm về quá khứ nữa.” Cổ đại vui như vậy, nàng cần gì phải trở về, nàng có phải là đứa ngốc đâu.
“Vân cô nương, nàng cùng Vân gia có quan hệ gì?” Mộ Dung Thiên Lý lại bắt đầu hỏi vấn đề mà hắn muốn biết nhất.
Thanh Thanh bất mãn nói nhỏ “Tại sao ta phải nói cho ngươi, ngươi thật sự rất kỳ quái nha.” Người này liên tục hỏi thăm quan hệ của nàng với Vân gia, rốt cuộc hắn có ý đồ gì?
Mộ Dung Thiên Lý mặc dù không cho là đúng nhưng cũng chỉ cười cười.
Hắn không trả lời nàng, bỗng nhiên dừng bước, dùng cằm chỉa chỉa tửu lâu bên cạnh “Tới Nhã Tiên Cư rồi.” Nhã Tiên Cư chính là tửu lâu lớn nhất ở thành này.
“Nhã Tiên Cư?” Thanh Thanh nhếch miệng “Tên này quả thật rất tầm thường.”
“A?” Mộ Dung Thiên Lý vẫn cười rất nho nhã, Thanh Thanh cúi đầu suy nghĩ một chút rồi nói “Tuý Thanh Phong”, so với Nhã Tiên Cư thì cái tên này thanh thoát hơn nhiều.
“Tuý Thanh Phong?” Mộ Dung Thiên Lý hơi trầm tư, cảm thấy dường như nàng nói rất nghiêm túc.
“Nguyệt hạ độc chước, tuý khán thanh phong, dữ thế vô tranh, khoái ý giang hồ.” Vẻ mặt Thanh Thanh hiện rõ sự khao khát, suy nghĩ về ý nghĩa của bài thơ “Đây mới thực sự là một cuộc sống vui vẻ.” Tám phần là do nàng xem quá nhiều tiểu thuyết võ hiệp nên mới có loại ý nghĩ không tranh giành này, chỉ hướng đến cuộc sống trăng thanh gió mát. ( một mình uống rượu dưới trăng sáng, ngắm gió mát đang thổi, không tranh giành với thế nhân, thấy được niềm vui chốn giang hồ )
Tuy rằng không đánh giá cao ‘thơ’ của nàng, nhưng Mộ Dung Thiên Lý lại đánh giá rất cao tâm tình không muốn tranh đấu của Thanh Thanh.
“Gió mát có thể xem sao?”
Thanh Thanh lấy tay chỉ vào ngực mình “Dùng nơi này để xem, thật sự là ngu ngốc.”
Nghe nàng nói vậy, Mộ Dung Thiên Lý cảm thấy mình quả thực rất ngu ngốc. Tuy cảm giác đó chỉ xuất hiện trong nháy mắt nhưng cũng đủ để hắn biết rằng hắn ở trước mặt nàng chỉ là một kẻ ngu ngốc.
Trong các triều đại, luôn luôn có một số người lấy việc kể chuyện làm sự nghiệp. Những vị tiên sinh kể chuyện đó có thể nói đủ loại chuyện xưa, từ những câu chuyện trên giang hồ cho đến những chuyện trong triều đình, của hậu duệ quý tộc, chỉ cần là những chuyện thú vị thì họ nhất định sẽ không bỏ qua. Ở trong Nhã Tiên Cư hiện đang có một vị tiên sinh như thế.
Vừa đi vừa nói chuyện, hai người đã bước vào Nhã Tiên Cư. Thanh Thanh vừa mới bước vào cửa thì đã thấy một lão già nước miếng bay tứ tung, đang vui vẻ kể lại những câu chuyện cũ.
“Các vị các vị, hiện giờ chúng ta sẽ nói đến câu chuyện thứ ba của Vô Tranh sơn trang...”
“Lão mau nói ra đi, chúng tôi đều đang chờ nghe câu chuyện của Độc nương tử và võ lâm đệ nhất mỹ nam.”
“Chình là, một người phong lưu như Tuỳ Phong công tử, rốt cuộc đã bị chế phục như thế nào? Tại sao phải ngoan ngoãn cưới Độc nương tử làm vợ?”
Võ lâm đệ nhất mỹ nam? Nhất định là rất dễ nhìn.
Thanh Thanh háo sắc suy nghĩ, đáng tiếc tên kia đã có vợ, nếu không nàng thật sự muốn đi dụ dỗ hắn.
“Người ta nói Thiên Cơ các chủ Quân Tuỳ Phong là võ lâm đệ nhất mỹ nam, Tuỳ Phong công tử trời sanh có bản tính phong lưu, mỹ nhân đi theo bên người hắn là vô số. Cho đến khi hắn gặp được Độc nương tử, cũng chính là Vô Tranh sơn trang Tam tiểu thư, bọn họ gặp nhau như thế nào? Chuỵen này phải nói đến buổi tối ngày hôm đó...”
A, một người là công tử phong lưu, cùng với lãnh huyết độc y, chuyện xưa của hai người này nhất định rất thú vị.
“Muốn ăn cái gì?” Mộ Dung Thiên Lý lên tiếng. Thanh Thanh lúc này mới phát hiện ra tiểu nhị đang chờ nàng gọi món ăn. Nàng nghe kể chuyện đến xuất thần nên không hề chú ý đến tiểu nhị.
“Mang tám món ăn ngon nhất ra đây.” Thanh Thanh tuỳ tiện trả lời một câu, sau đó quay lại nhìn vị tiên sinh đang kể chuyện. Nàng đã bị câu chuyện tuyệt vời kia hấp dẫn, hoàn toàn quên đi cái dạ dày đang biểu tình của mình.
Tốc độ của nhà hàng cao cấp không phải là khoác lác, chỉ trong chốc lát, tám món ăn ngon nhất đã được mang lên.
“Gạch cua nấu nấm, gà nấu đông, tôm bóc vỏ nấu với mộc lan ( mộc lan là tên một loại thực vật có thể dùng làm thuốc chữa bệnh ), kim ngư chân vịt, cá diếc chiên, bong bóng cá nấu rượu Bách Hoa, thịt cua hải đường, canh tuyết nhĩ.” Tiểu nhị tươi cười, ân cần giới thiệu tên các món ăn. Nhìn hai người khách này ăn mặc sang trọng, hắn nhất định có thể kiếm được một ít lợi ích.
Thanh Thanh cũng không có phản ứng gì nhiều “Cũng bình thường thôi.”
“Cô nương, người có điều không biết rồi, chỉ dùng những nguyên liệu đơn giản mà nấu được những món ăn có mùi vị không đơn giản, đây mới là chỗ đặc sắc của Nhã Tiên Cư.”
“Thật không?” Thanh Thanh tỏ vẻ nghi ngờ, dùng chiếc đũa gắp một miếng cá diếc bỏ vào trong miệng, cẩn thận nhấm nháp mùi vị, sau đó gật đầu hài lòng “Không tồi không tồi, vừa tươi vừa ngon, lửa chiên vừa đủ, có thể làm món cá diếc đạt đến trình độ này quả thực là không đơn giản.” Thanh Thanh không phải là một bé gái mồ côi sao? Như thế nào lại trở thành một chuyên gia ẩm thực như vậy? Hắc hắc, thật ra Thanh Thanh từng đến làm công ột khách sạn, cho nên đã nếm qua rất nhiều đồ ăn, miệng của nàng làm sao mà sai được.
“Đúng vậy, đúng vậy, lửa chính là điểm mấu chốt của món ăn này.” Bất kể nàng nói có đúng không, chỉ cần nàng cảm thấy vui vẻ là tốt rồi.
Thanh Thanh lại nếm thử một miếng kim ngư chân vịt, sau đó gật đầu liên tục “Không sai không sai, món kim ngư chân vịt này rất mềm, mùi vị rất ngon. Nhất là hình dạng, thật là đặc biệt.”
“Không nghĩ đến cô nương lại là một người sành ăn như vậy.” Tiểu nhị cất tiếng ca ngợi, lần này là thực lòng.
Thanh Thanh cười ngượng ngùng “Không có đâu, ta chỉ biết ăn thôi.”
Tiểu nhị cười gian “Cô nương chẳng những đẹp như thiên tiên, hơn nữa kiến thức bất phàm, vị công tử này thật sự là có phúc.” Làm tiểu nhị nhiều năm như vậy, hắn đã gặp qua không ít mỹ nữ, nhưng không có ai đẹp như vị cô nương này.
Thanh Thanh cúi mặt xuống “Mộ Dung Thiên Lý, thưởng cho hắn.” Diện mạo của nàng bình thường đến mức không thể bình thường hơn, vậy mà dám nói nàng đẹp? Rõ ràng là tâng bốc, muốn tiền thưởng thì cứ nói thẳng, cần gì phải khen tặng như vậy.
Tiểu nhị lĩnh tiền thưởng xong vui vẻ rời đi.
“Vân cô nương, ta không nghĩ nàng biết nhiều như vậy.” Nữ nhân biết ‘thưởng thức’ món ăn thật sự không nhiều lắm.
Thanh Thanh chọc đũa vào đĩa rau, nói một cách thờ ơ “Bình thường thôi.”
Vừa nghe chuyện xưa vừa ăn cơm, Thanh Thanh ăn thật sự rất ngon miệng, cách ăn của nàng không tính là đẹp mắt nhưng cũng coi như không thất lễ. Bất quá, trong mắt Mộ Dung Thiên Lý thì vẫn có vẻ thô tục.
“....từ nay về sau, Độc nương tử không còn xuất hiện trong chốn giang hồ nữa.” Chuyện xưa rốt cuộc đã nói xong.
“Chuyện đến đây là xong rồi sao?”
“Xong rồi, còn muốn thế nào nữa? Chẳng nhẽ muốn nói tiếp chuyện con cái của của bọn họ?”
“Vô Tranh sơn trang truyền kỳ chỉ có ba câu chuyện thôi sao?”
“Chỉ có ba câu chuyện thôi.”
“Thật là đáng tiếc, không biết Vô Tranh sơn trang có thể hay không có thêm một vị Tứ tiểu thư.”
Trong lòng Thanh Thanh cũng có ý đó, nàng vừa nghe xong câu chuyện của Tam tiểu thư thì đã bắt đầu chờ mong câu chuyện của Tứ tiểu thư. Tuy biết rằng không có Tứ tiểu thư nhưng nàng vẫn rất chờ mong được nghe chuyện của Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư. Không nghe được hai câu chuyện đó, thật sự là đáng tiếc.
“Tuyệt đối không có, lão nhân ta hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, ta có thể khẳng định, Vô Tranh sơn trang chỉ có ba vị tiểu thư.” Chuyện trên đời mấy ai đoán trước được, có lẽ không bao lâu nữa, Vô Tranh sơn trang lại có thêm một vị Vân tứ tiểu thư.
“Nói chuyện khác đi.” Mới nghe mà đã nghiện a.
“Không thành vấn đề, lão nhân ta đã hành tẩu giang hồ nhiều năm, trên giang hồ có chuyện gì mà ta không biết, các vị muốn nghe cái gì? Chỉ cần các vị nói ra, ta nhất định sẽ biết.”
Chuyên nghiệp như vậy sao? Không bằng đi làm paparazi.
Paparazi? Chuyên nghiệp? Trong lòng Thanh Thanh đột nhiên bừng sáng, một kế hoạch lặng lẽ hiện lên trong lòng. Ngón tay chỏ chống cằm, nàng cười rất gian trá.
Ăn uống no say, lau lau cái miệng.
“Thanh toán, à không, lấy hoá đơn.” Nàng không có một đồng xu dính túi, huống chi lần này là do tên kia mời khách, đương nhiên hoá đơn phải do hắn thanh toán mới đúng.
Mộ Dung Thiên Lý sờ soạn trên người cả nửa ngày, sau đó xấu hổ nói với nàng “Quên mang tiền.” Hôm nay vừa thay một bộ quần áo mới, lại đi vội quá, cho nên....
“Cái gì?” Thanh Thanh không để ý hình tượng mà kêu to lên. Mời mỹ nữ ăn cơm mà không mang theo tiền, hắn đúng là không biết xấu hổ.
Tuyệt Thế Mị Phu Phân Tuyệt Thế Mị Phu Phân - Sở Sở