Books are a refuge, a sort of cloistral refuge, from the vulgarities of the actual world.

Walter Pater

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Hiểu Khê
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 48 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3616 / 29
Cập nhật: 2016-05-16 20:22:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32
nh không hề vĩ đại như thế. Anh sẽ ghen tỵ. Anh khao khát vĩnh viễn chiếm giữ cô, cho dù anh chết đi.”
Trong xe Sâm Lạc Lãng.
“Chính là cậu thanh niên này, đúng không?” Đuôi mắt lộ ra nếp nhăn mờ, nhưng nụ cười của Sâm Lạc Lãng vẫn rất nho nhã, ông nhìn bóng dáng Việt Xán đứng bên ngoài cửa xe, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Diệp Anh: “Khi đó vì cậu ta, cháu đã muốn rời xa chú, bỏ trốn cùng cậu ta?”
“…”
Cơ thể Diệp Anh lạnh cứng lại.
“Chớp mắt đã nhiều năm như vậy.” Hồi tưởng lại ngày xưa, Sâm Lạc Lãng chầm chậm lắc đầu, đáy mắt xuất hiện một tia đau đớn: “Khi đó, trái tim của chú như muốn vỡ vụn. Nhìn cháu từ bé lớn lên, nâng niu cháu trong lòng bàn tay, yêu thương cháu hơn tất cả mọi thứ trên đời, nhưng cháu lại vì một cậu bé mới gặp chưa đến vài tháng mà muốn rời xa chú. Cháu có biết khi đó chú đau đớn thế nào không?”
Lồng ngực trào lên cảm giác buồn nôn khó chịu.
Đôi môi Diệp Anh trắng bệch.
“Năm ấy, chú bị nỗi đau đớn làm u mê đầu óc, nhất thời giận dữ mới đưa cháu vào nhà giam.” Sâm Lạc Lãng đau đớn thở dài: “Đã nhiều năm như vậy, chú thực sự cảm thấy khi đó mình đã quá kích động. Tiểu công chúa của chú, xin lỗi, chú nợ cháu một lời xin lỗi.”
“…”
Diệp Anh chỉ lạnh lùng cười.
“Có điều cháu xuất hiện rồi sao không để chú biết?” Đôi mắt tràn ngập thất vọng, Sâm Minh Mỹ bất lực nhìn Diệp Anh: “Sao lại đổi tên vậy? Hơn nữa cháu chỉnh sửa khuôn mặt sao? Không còn giống như trước kia nữa. Nếu không phải vì chú khắc ghi đôi mắt cháu, có lẽ chú cũng giống Minh Mỹ, không nhận ra cháu nữa.”
Không sai.
Cô mượn tay người khác, từng ngày từng ngày thay đổi dung mạo. Những người hàng ngày chung sống cùng cô không dễ dàng phát hiện được sự biến hóa của cô, nhưng ngày tháng gom lại, sau nhiều năm, những người trước kia quen biết cô rất khó nhận ra cô là ai.
“Cho dù hiện giờ không giống trước kia, nhưng cháu vẫn xinh đẹp như thế.” Thất thần mỉm cười, vẻ thâm tình của Sâm Lạc Lãng lưu luyến bịn rịn dừng trên khuôn măt Diệp Anh, mãi đến khi nhìn thấy vết sẹo trên thái dương cô, ông run rẩy đưa tay ra, vô cùng đau lòng nói: “Sao vậy, sao ở đây lại có sẹo? To thế này, sâu thế này… Xin lỗi, khi đó nhất định là chú đã nổi nóng quá mới hạ thủ nặng như thế. Tiểu công chúa của chú, còn đau không?”
“Điều ông muốn nói là những điều này?”
Chán ghét né tránh cánh tay kia, Diệp Anh lạnh lùng nói.
Trong xe tràn ngập mùi nước hoa nhàn nhạt nam tính trên người Sâm Lạc Lãng, đối diện với vẻ lạnh lùng của cô, ông vẫn luôn duy trì nụ cười trên môi, nhưng đáy mắt lại là đau đớn tan nát:
“Tiểu công chúa của chú, cháu rất ghét nhìn thấy chú sao? Có phải… vì Minh Mỹ? Chú biết, Minh Mỹ từ nhỏ đã đố kỵ cháu, nó đã làm rất nhiều việc không đúng với cháu, hiện giờ nó lại vừa gây ra chuyện khiến cháu khó lòng tha thứ…”
Diệp Anh lạnh lùng nhìn ông ta.
Đây chính là con ác quỷ trong giấc mộng của cô trước kia, con ác quỷ ấy mạnh đến nỗi chỉ cần nhìn thấy bóng dáng ông ta đã khiến cô run rẩy. Mà hiện giờ cô đã kiềm chế được nỗi sợ hãi, quan sát đánh giá ông ta ở khoảng cách gần như vậy, cô mới phát hiện tất cả là do trước kia cô quá yếu đuối, lực lượng chênh lệch quá xa.
“Ông muốn vì cô ta cầu tình?”
Diệp Anh không muốn nghe tiếp.
“…Dù sao chú cũng là bố nó.” Im lặng vài giây, Sâm Lạc Lãng bối rối nói: “Từ nhỏ đến lớn, tuy Sâm Minh Mỹ là con gái chú, nhưng cả trái tim chú đều đặt trên người cháu, nó bị chú bỏ rơi, bị chú lơ là, khiến tâm tính nó không tốt như vậy, chú cũng không thể trốn tránh trách nhiệm.”
“Tường Vi, chú không dám bảo cháu tha thứ cho Minh Mỹ, nó làm sai, theo lẽ thường phải nhận sự trách phạt của pháp luật.” Sâm Lạc Lãng buồn bã nói: “Có điều hôm nay cháu cũng tận mắt nhìn thấy Minh Mỹ. Thật sự thần kinh nó không ổn định, chỉ cần nó còn một chút lý trí của người bình thường thì sẽ không điên cuồng chọc giận cháu như vậy.”
Sâm Lạc Lãng đau xót nói:
“Chú hôm nay muốn gặp cháu cũng muốn để cháu biết chân tướng, để cháu không hiểu lầm chú. Chú đã mời đoàn đội giao tiếp, nhưng mục đích là để sự việc có thể giải quyết tốt hơn, cố gắng không làm hại đến bất kỳ ai, chú cũng không mua chuộc được giám định y khoa của Minh Mỹ, nó… thật sự đã điên rồi…”
“Sâm Lạc Lãng.”
Bình tĩnh nhìn ông ta, Diệp Anh cười lạnh:
“Sự việc đến ngày hôm nay, ông vẫn còn muốn ở trước mặt tôi vờ vĩnh, có ý nghĩa sao? Không sai, kỹ năng diễn xuất của ông hơn người, sử dụng ánh mắt thâm tình chân thành đi mê hoặc không biết bao nhiêu người, nhưng dùng mấy thứ đó trước mặt tôi, có tác dụng sao?”
Một hình ảnh đen tối lướt qua trong đầu Diệp Anh!
Cô ghê tởm buồn nôn!
“Rốt cuộc Sâm Minh Mỹ có thần kinh hay không, pháp luật sẽ tiến hành phán quyết, tôi nói không được, ông nói cũng không được!” Cô lạnh lùng nói: “Nếu những điều ông muốn nói là như vậy, mời ông hiện giờ có thể xuống xe.”
“Từ đầu đến cuối, người chú yêu chỉ có mình cháu! Trong lòng chú chưa hề có bất kỳ người nào khác!”
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng muốn đuổi mình đi, Sâm Lạc Lãng đau lòng nắm chặt tay Diệp Anh. Sương gió năm tháng khiến tình cảm trong đáy mắt ông càng sâu đậm, càng khiến người khác rung động:
“Chú biết, vì cháu, chú đã hoàn toàn bị đắm chìm! Từ khi cháu chỉ là một cô bé nhỏ nhắn, chú đã yêu cháu sâu sắc! Cháu xinh đẹp như vậy, tràn ngập linh khí, tình yêu với cháu vẫn luôn khiến chú đau đớn kìm nén. Mãi đến sau đêm say rượu ấy, chú mới không nhẫn nhịn được mà nổ tung! Chú kết giao với nhiều phụ nữ như vậy, đi khắp thế giới, phong lưu vô tình, tất cả đều vì muốn trốn tránh thoát khỏi tình yêu với cháu! Chú làm ra bao nhiêu chuyện sai trái như vậy cũng chỉ vì chú yêu cháu! Cháu giống như ma chú mà trời cao giáng trên người chú, khiến chú mất hết lý trí, khiến chú quên hết luân thường đạo lý, bất lực để mình lún sâu vào bên trong đôi mắt của cháu!”
Tay bị ông ta nắm chặt khiến Diệp Anh có cảm giác ghê tởm vô cùng!
“Buông tôi ra!”
Cô không kiềm chế được hét to.
“Chú yêu cháu, tiểu công chúa của chú.” Sâm Lạc Lãng giữ chặt hai bàn tay cô, không để cô trốn thoát. Một người đàn ông vốn thuần thục tao nhã như Sâm Lạc Lãng lại giống như cậu thanh niên bị lún sâu vào tình yêu, đau lòng nói: “Cháu không hề biết, yêu cháu là một loại tra tấn, nó khiến chú sa đọa, khiến chú trầm luân. Chú chỉ có thể đưa cháu vào ngục giam, bắt chú không thể nhìn thấy cháu, mới khiến chú dần dần được giải thoát! Bây giờ, cháu xuất hiện rồi, cháu lại ở ngay trước mặt chú, phần tình cảm ấy lại giống như sóng biển dâng trào, cho dù tan xương nát thịt chú cũng không thể trốn thoát nữa!”
“Buông tôi ra…”
Những lời bẩn thỉu ấy, ánh mắt dâm dục ấy, hơi thở ám muộn kia khiến Diệp Anh như quay về cơn ác mộng, cô ra sức trốn thoát, gào lên phẫn nộ!
Pâng –
Cửa xe mạnh mẽ bị mở ra từ phía ngoài, gió lạnh mùa đông ùa vào, Việt Xán tức giận nhoài vào trong, mắng chửi một câu, lập tức đưa hai tay kẹp chặt tay Sâm Lạc Lãng như hai gọng kìm, gạt tay ông ra khỏi bàn tay Diệp Anh.
Sâm Lạc Lãng đau đến ứa mồ hôi trán.
“Súc sinh!”
Việt Xán vô cùng tức giận, sau khi bảo vệ Diệp Anh xuống xe, anh vòng qua cửa xe bên kia, kéo Sâm Lạc Lãng từ bên trong ra, mạnh mẽ vung nắm đấm về phía mặt Sâm Lạc Lãng.
“Dừng tay!”
Thái Thiết, Thái Na lập tức chạy tới.
Tạ Thanh và Tạ Bình ngăn họ lại, hai bên lập tức dàn trận, mùi chiến đấu dậy lên tứ phía căng thẳng.
“Thật là ngang tàng.”
Khóe mắt hằn một vết đỏ lớn, Sâm Lạc Lãng cười khổ lắc đầu, đưa khăn mùi xoa lên ấn vết thương, đưa mắt nhìn về phía Việt Xán cao hơn mình nửa cái đầu. Chàng trai ngày trước ngông cuồng bỏ học đánh nhau, hiện giờ đã trở thành một người đàn ông khí thế bức người, trang nghiêm như vậy.
Sâm Lạc Lãng đau xót lắc đầu, nói với Diệp Anh đang được bảo vệ phía sau Việt Xán:
“Đây là người đàn ông cháu lựa chọn sao? Vừa trẻ tuổi, vừa lỗ mãng. Chỗ này khắp nơi đều là camera, chú có thể bảo luật sư trực tiếp khởi tố nó tội đả thương người.”
Nhếch miệng, Việt Xán giễu cợt:
“Được thôi, tôi cũng có thể đem hành tung của ông nói cho Mario, đợi ông chết rồi, luật sư của ông có thể đến Ý khởi tố anh ta tội giết người. Nếu có sợ cũng chỉ sợ ông chết không tung tích, luật sư cũng chỉ có thể báo mất tích thôi.”
Nhưng Sâm Lạc Lãng lại ung dung mỉm cười:
“Mario? Cậu cho là tôi sợ sao?”
Sau đó bỏ qua đề tài này, Sâm Lạc Lãng lại nhìn về phía Diệp Anh, thở dài hỏi:
“Nếu có thể, mời cháu nói cho chú biết, rốt cuộc cháu muốn gì? Không chỉ là chuyện trừng phạt Minh Mỹ, đúng không? Cuộc sống có hạn, cháu đừng tốn công tốn sức như vậy, nói thẳng với chú, có lẽ hiện giờ chú có thể đáp ứng cháu.”
Dưới ánh nắng thanh lạnh của ngày đông.
Diệp Anh lạnh lùng nhìn ông ta, cô thật sự muốn kéo lớp da giả dối của ông ta xuống, móc tim gan độc ác của ông ta ra để người trong thiên hạ có thể thấy! Xem ra tình cảm sâu sắc, sự thẳng thắn chân thành ông ta đã đem ra lừa gạt bố cô, mẹ cô, giờ lại muốn đem ra để lừa cô! Lẽ nào ông ta thật sự cho rằng tất cả mọi người đều bị ông ta lừa sao?
“Tôi muốn ông trả JUNGLE cho tôi!” Diệp Anh lạnh lùng nói.
“Có thể.” Sâm Lạc Lãng mỉm cười: “Thực tế, JUNGLE đến hiện tại vẫn có rất nhiều cổ phần chú để dưới tên bố cháu. Đợi chú về hưu, sẽ để tất cả JUNGLE lại cho cháu.”
“Tôi muốn Sâm Minh Mỹ vào tù.”
“Nếu tòa án phán quyết như vậy,” Sâm Lạc Lãng nhắm mắt: “Chú đám bảo, chú sẽ không can thiệp vào sự công chính của tư pháp.”
“Tôi muốn ông đi tự thú!” Diệp Anh cười lạnh.
“Nếu yêu cháu cũng là một loại sai lầm, nếu tự thú có thể giảm bớt tội yêu cháu,” Nhìn khuôn mặt lạnh băng của Diệp Anh, Sâm Lạc Lãng khàn giọng nói: “Vậy chú tình nguyện nhận tội tử hình.”
“…”
Diệp Anh giận dữ bật cười!
Đúng là mặt dày vô sỉ!
“Được, nếu ông vẫn luôn mở miệng nói yêu tôi, mở miệng nói xin lỗi tôi,” Đôi mắt lạnh thấu xương, Diệp Anh nhìn Sâm Lạc Lãng: “Vậy giờ ông chứng minh đi! Nào, chết cho tôi xem! Chỉ cần ông chịu chết bây giờ, ngay cả Sâm Minh Mỹ tôi cũng có thể bỏ qua, để cô ta ở bệnh viện tâm thần cả đời!”
“Chết, chuyện dễ dàng như vậy sao…” Ánh mặt trời ngày đông thanh lạnh khác thường, tuyết đọng còn chưa tan hết, vẻ mặt Sâm Lạc Lãng u buồn: “Nếu tình yêu của chú với cháu có thể khiến chú đơn giản chết đi thì đó chính là chuyện vô cùng hạnh phúc… Đáng tiếc, chú quá yêu cháu, tiểu công chúa của chú, chú yêu cháu yêu đã rất rất lâu, chú không thể để cháu lại một mình trên đời. Nếu có chết, chú cũng sẽ cùng chết với cháu.”
“Vậy ý ông là ông đang uy hiếp tôi sao?” Diệp Anh cười giễu cợt: “Ông cảm thấy thủ đoạn của mình cao siêu, không chút kẽ hở. Ông cảm thấy mình có thể thao túng lòng người và dư luận dễ như trở bàn tay, đúng không? Được, vậy tôi sẽ khiến ông thấy rốt cuộc ông đã từng bước bước về phía diệt vong như nào!”
Trong ánh sáng ngày đông.
Việt Xán đưa tay ôm chặt lấy bả vai Diệp Anh, mở cửa xe cho cô, rồi hai người cùng lên xe. Tạ Thanh, Tạ Bình, Khổng Diễn Đình cũng lần lượt lên xe, một đám người nối tiếp rời khỏi.
“Anh Lãng!”
Nhìn theo ánh mắt đau đớn của Sâm Lạc Lãng, Thái Thiết cất tiếng gọi. Đã làm anh em bao nhiêu năm, ông đương nhiên biết rõ nỗi lao tâm khổ tứ của anh Lãng với cô gái nhỏ kia.
Từ nhỏ ông đã đi theo anh Lãng, chứng kiến xuất thân cô nhi không cha không mẹ của anh Lãng, từ nghèo đói đến khi gặp được quý nhân, một đường trở thành nhân vật nổi tiếng danh trấn quốc tế. Bởi vì anh Lãng tuấn tú phi phàm, tràn đầy sức quyến rũ, vô số phụ nữ mê mệt anh Lãng, nhưng anh Lãng chỉ khăng khăng động tình chân thật với cô bé còn chưa trưởng thành kia.
Những năm dĩ vãng, mỗi lần cô bé xù gai nhọn muốn phản kháng, hoặc chạy trốn, anh Lãng đều mềm lòng buông tay, anh tận tâm giữ cô bé lại dạy dỗ. Bây giờ, cô gái nhỏ dường như cảm thấy đôi cánh đã cứng cáp, muốn tạo phản rồi. Thái Thiết âm độc nói:
“Em đi dạy dỗ nó một trận, bảo đảm nó sẽ nề nếp thôi!”
Ngồi vào xe, Sâm Lạc Lãng thở dài nói:
“Chú đừng nhúng tay.”
Ô tô khởi động, Sâm Lạc Lãng u buồn nhìn cảnh vật biến hóa ngoài xe, thần sắc phức tạp, vẻ mặt thay đổi liên tục.
۞۞۞
Hai ngày sau, bất ngờ có người trên weibo công khai chuyện hủ bại của giám định pháp y trong tư pháp.
Mà mũi nhọn nhằm thẳng vào chuyện Sâm Minh Mỹ gần đây.
Weibo đó đã công bố một loạt bằng chứng.
Đầu tiên, mấy vị chuyên gia thần kinh dùng các loại clip cắt ghép chứng minh Sâm Minh Mỹ thần kinh bất ổn và Diệp Anh bụng dạ khó lường được chứng minh là do Sâm Lạc Lãng âm thầm giật dây. Người tố cáo đem tất cả những ghi âm hội thoại giữa phía Sâm Lạc Lãng và mấy vị chuyên gia, chuyện nhận tiền, nhận quà, phía Sâm Lạc Lãng và họ gặp gỡ qua lại với nhau, tất cả đều được đưa ra rõ ràng.
Dư luận xôn xao.
Một ngày sau, người tố cáo lại công bố chuyện phía Sâm Lạc Lãng cùng vị chuyên gia khám nghiệm y khoa thần kinh cho Sâm Minh Mỹ có giao dịch tài chính bất thường. Chuyện chứng minh Sâm Minh Mỹ thần kinh bất thường đơn thuần do phía Sâm Lạc Lãng dựng chuyện, nhằm trốn thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.
Dư luận kinh hoàng.
Nhất thời dư luận lại chuyển hướng.
Công chúng bị Sâm Lạc Lãng lừa gạt giận dữ vô cùng.
Đối với việc Sâm Lạc Lãng hối lộ tư pháp, thao túng kiểm định y khoa, mưu đồ một tay che trời nhằm giúp con gái Sâm Minh Mỹ trốn tránh khỏi trách nhiệm pháp luật, ngày càng có nhiều tiếng nói lên án đòi trừng phạt. Tuy vẫn có một bộ phận fan của Sâm Lạc Lãng giận dữ cho rằng đó là một âm mưu, nhưng những kháng nghị trên mạng càng ngày càng ác liệt, giới truyền thông liên tiếp phê phán hành động của Sâm Lạc Lãng vì bao che cho con gái mà đi ngược luật pháp!
Sâm Lạc Lãng vừa mới trở lại giới thời trang nhất thời bị sụp đổ hình tượng, trong buổi họp báo trước buổi biểu diễn, ông cũng bị đám phóng viên tới tấp hỏi về chuyện Sâm Minh Mỹ.
۞۞۞
Đêm muộn.
“Đây chính là Sâm Lạc Lãng.” Nhìn màn hình notebook, tất cả giới truyền thông đều xô vào cáo trạng Sâm Lạc Lãng, Diệp Anh lãnh đạm cười, nói với Việt Xán: “Ông ta quen sử dụng các thủ đoạn để đạt được mục đích của mình, trong khi bản thân lại tự phụ, cho dù biết rõ tôi đang mở to hai mắt nhìn, ông ta cũng cho rằng tôi không thể chạm vào gót chân asin của mình.”
Việt Xán hiểu.
Chẳng trách sau khi Sâm Lạc Lãng xuất hiện, Diệp Anh vẫn luôn án binh bất động. Thực ra cô chỉ đang đợi Sâm Lạc Lãng làm ra những chuyện này. Đợi kỹ năng đóng kịch của Sâm Lạc Lãng lên đến cao trào, cô mới bắt đầu phản công, cho Sâm Lạc Lãng một đòn trí mạng!
“Tôi còn chuẩn bị một phần quà lớn nữa cho ông ta!”
Nụ cười của Diệp Anh lạnh buốt.
Ngoài trời, trăng lạnh như băng.
۞۞۞
Bên cửa sổ đặt một chậu tường vi nho nhỏ, trong đêm vắng, những đài hoa non mịn đã kết trái. Ngón tay dịu dàng chạm vào đài hoa mịn màng như nhung, ánh mắt Sâm Lạc Lãng dần chìm vào mê đắm, tiểu công chúa của ông đã lớn rồi.
Tiểu công chúa Tường Vi bị ông giam lỏng trong căn phòng nhỏ, bị đánh đến mình đầy vết tích, đôi mắt đen luôn tràn đầy nỗi hận, cô bé chưa bao giờ chịu thuần phục những yêu thương vỗ về của ông giờ đây đã trưởng thành, thật sự đã đủ lông đủ cánh để cùng đấu một trận với ông.
۞۞۞
Ánh trăng ngoài trời thanh lạnh như nước.
Trước mắt là một màn tối đen, chầm chậm mò mẫm chiếc điện thoại, Việt Tuyên ôn hòa nghe đầu dây bên kia nói chuyện, mãi đến khi đôi mắt có thể chậm chạp cảm nhận được một chút ánh sáng lờ mờ.
“Cám ơn cô, Lệ Từ, vất vả cho cô rồi.”
Đợi đến khi đối phương ngắt điện thoại, Việt Tuyên mới dần dần đặt điện thoại xuống. Tựa vào đầu giường, đôi môi anh trắng nhợt, tĩnh lặng nhìn về phía ngoài cửa sổ, tưởng tượng đến dáng vẻ của cô lúc này.
“Nhị thiếu gia, cậu thật sự định ngày kia sẽ đi sao?”
Dọn dẹp tất cả những tài liệu quan trọng, Tạ Phố kiểm tra lại bảng lịch trình.
“Đúng.” Nhìn ánh trăng, một hồi sau Việt Tuyên mới quay đầu nhìn Tạ Phố: “Tôi hi vọng cậu ở lại, giúp tôi chăm sóc cô ấy.”
“Không được.”
Tạ Phố mỉm cười, dứt khoát từ chối: “Tôi đi cùng cậu. Cậu để lại người bên cạnh cô ấy đã quá đủ rồi.” Đoàn đội của Lệ Từ chưa từng thất bại bao giờ, nhưng lần này vì cô ấy, đã đành phải một lần vào địa ngục.
Mây đen bay tới khiến tầm nhìn của Việt Tuyên chỉ còn một mảng đen mờ, anh chỉ đành lặng lẽ nhắm mắt. Ngày kia, anh sẽ rời khỏi đây. Anh vẫn không nỡ, anh không muốn giao cô lại cho bất kỳ người nào khác ngoài anh, cho dù người đó là Việt Xán.
Ha ha.
Anh không vĩ đại như vậy.
Anh sẽ ghen tị.
Anh khao khát vĩnh viễn chiếm giữ cô, cho dù anh chết đi, anh cũng hi vọng cô sẽ vĩnh viễn nhớ anh, yêu anh…
Ngày hôm sau, các phương tiện truyền thông đưa tin một nữ quan chức tư pháp đã bị gọi điều tra. Nhiều bằng chứng được đưa ra chứng minh nữ quan chức này đã nhận hối lộ trong việc giả giám định thần kinh cho Sâm Minh Mỹ – con gái nhà thiết kế thời trang Sâm Lạc Lãng, hòng tránh khỏi sự trừng phạt của pháp luật.
Mặt khác, vị bác sĩ được mời đến giám định thần kinh cho Sâm Minh Mỹ mấy ngày trước vừa bị cư dân mạng nghi ngờ, lần này cũng nối gót vị nữ tư pháp bị gọi đến thẩm vấn.
Cách một ngày, lại có tin mới về việc Sâm Lạc Lãng bị phía cảnh sát mời đến phối hợp điều tra.
“Chính là bà ta.”
Bốn giờ chiều, nhìn bức ảnh Sâm Lạc Lãng nâng chén chúc mừng với vị nữ nhân viên tư pháp kia trên báo trang nhất, Diệp Anh lạnh lùng nói:
“Năm đó bà ta là luật sư xinh đẹp nổi tiếng, vì vụ án của tôi mà thanh danh bà ta càng nổi.”
Bảy năm trước, khi cô bị bắt giữ, trước hôm ra tòa, vị luật sư xinh đẹp này đã đồng tình an ủi cô, bà ta nói vì đều có biên bản bạo hành gia đình từ phía bác sĩ mấy năm nay, báo cáo chấn thương trên đầu và người Diệp Anh, mẹ cô cũng bị Sâm Lạc Lãng đánh chết, còn có đơn tố cáo Sâm Lạc Lãng cưỡng bức trẻ vị thành niên, nên tất cả các bằng chứng khi đó đều có lợi cho cô. Nữ luật sư xinh đẹp còn tự tin nói: không những bào chữa cho cô vô tội chính đáng, mà còn vạch trần chân tướng mặt người dạ thú của Sâm Lạc Lãng, bắt ông ta phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc của pháp luật.
Kết quả, khi phiên tòa bắt đầu, vi luật sư này lại đột ngột phản chiến, bỏ qua hết tất cả các bằng chứng, mà lại đưa ra những lời khai tường trình chứng minh Diệp Anh trước nay luôn phản nghịch, không đoan trang, ăn bám, sống phung phí, nhiều lần dụ dỗ người luôn nuôi dưỡng cô và mẹ cô là Sâm Lạc Lãng, dụ dỗ không thành nên mới tức giận, dẫn tới hành vi bạo lực. Tất cả những hành động này đều do bóng ma tâm lý từ bé, người bố Mạc Côn không cho cô được một nền giáo dục bình thường nên khiến tâm lý cô bị tổn thương.
Vì thế, năm mười bốn tuổi, do bị phán quyết tội danh gây thương tích, cuối cùng cô cũng phải vào tù mười năm.
Mà sau đó, vị luật sư xinh đẹp này lại công khai thể hiện sự ngưỡng mộ đối với nhà thiết kế Sâm Lạc Lãng, đứng trước án kiện đầy ác ý như vậy nhưng vẫn quang minh lỗi lạc, mang tác phong của kẻ quân tử, vì thế đã cùng Sâm Lạc Lãng kết giao tri kỉ. Từ đó về sau, vị luật sư xinh đẹp này trở thành thẩm phán, một đường thăng tiến, đến ngày hôm nay đã trở thành vị nữ quan chức đầy hiển hách trong giới tư pháp.
“Bà ta và Sâm Lạc Lãng cấu kết đã lâu, đều cùng một giuộc.” Việt Xán bước qua, giúp Diệp Anh xoa bóp bả vai mệt mỏi: “Lần này bà ta bị điểm mặt chỉ tên, tất cả các bằng chứng và nhân chứng đều vô cùng chính xác, những năm này bà ta đã nhận rất nhiều hối lộ tham ô, những chuyện mua bán án phạt, lần này nhất định khó tránh khỏi tội. Hơn nữa, Sâm Lạc Lãng cũng bị ảnh hưởng bởi chuyện này, danh tiếng càng ngày càng xuống dốc, buổi biểu diễn thời trang tuần sau cũng không tìm được khách mời tham dự.”
“Ừm.”
Khẽ cười, sự u ám trong đáy lòng Diệp Anh tan dần một chút. Một lúc sau, cô lại nhớ ra chuyện gì đó, nhíu mày nói:
“Thật ra, có một chuyện tôi vẫn không hiểu. Năm đó tôi bị tuyên án vào tù, thời hạn thi hành là mười năm, nhưng lúc thực thi lại bị đổi thành trại quản giáo thiếu niên. Hơn nữa, điều kiện trong trại quản giáo khi ấy rất tốt, cũng chính vì ở trong đó, tôi mới có thể tiếp tục học tập.”
Chiếc bút vẽ màu lục khắc bông tường vi bạc.
Những tạp chí thời trang dày mỗi tháng đều được gửi tới đúng hạn.
Những băng hình mới nhất ghi lại show diễn thời trang của các thương hiệu nối tiếng quốc tế.
Các loại bút vẽ, thuốc màu, giấy, vải, công cụ cắt may được liên tục cung cấp.
Thậm chí khi cô tự học tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Ý, nhân viên phụ đạo của trại quản giáo còn hỏi cô có muốn mời giáo viên chuyên môn tiếng Pháp đến dạy cô không.
“Là anh sao?” Ngẩng đầu nhìn Việt Xán, Diệp Anh nín thở hỏi: “Là anh đã giúp em, anh để em vào trại quản giáo chứ không phải nhà tù, đúng không?”
Ngón tay cứng đờ trên bả vai Diệp Anh, Việt Xán chua chát lắc đầu:
“… Không phải anh.”
Năm đó vì cái chết bất ngờ của mẹ, anh hùng hổ xông vào Tạ thị, kiên quyết bắt Tạ Hoa Lăng phải chịu xét xử của pháp luật, nhưng lại bị bảo vệ của Tạ gia đánh đến hôn mê. Đợi đến khi anh mơ màng tỉnh lại thì đã bị Tạ gia gửi đến một trường học quản lý nghiêm khắc ở Ý, trên người không có hộ chiếu và bất kỳ giấy tờ tùy thân gì, ngay cả điện thoại và máy tính cũng không có.
Cô ngơ ngác.
Không phải Việt Xán…
“… Là Việt Tuyên.”
Nhìn cô, đáy lòng Việt Xán ngổn ngang, anh khàn giọng nói. Sau khi buông bỏ những thành kiến trước kia với Việt Tuyên, anh đã phái người đi điều tra tất cả những chuyện Việt Tuyên từng làm.
“Năm đó Việt Tuyên từng cố gắng đổi luật sư khác cho em, khởi tố lại vụ án, nhưng em ấy còn nhỏ, năng lực có hạn, không hề thành công. Về sau hình như em ấy tóm được điểm yếu nào đó của Sâm Lạc Lãng, đem một phần cổ phần của Tạ thị ra trao đổi, rồi lại ngầm mặc nhận Sâm Minh Mỹ là vị hôn thê, Sâm Lạc Lãng mới đồng ý lùi một bước, khiến địa điểm thi hành án của em trở thành trại quản giáo thiếu niên.”
Sau đó, Việt Tuyên lại tìm mọi cách để Diệp Anh được vào trại quản giáo tốt nhất. Cuối cùng do trong thời gian thi hành án, Diệp Anh có biểu hiện tốt, nên thời gian thi hành được rút ngắn, kết thúc sớm bốn năm.
Lặng lẽ nhìn bản thiết kế mới vẽ được một nửa trên bàn, ánh mắt Diệp Anh tối lại, rất lâu không nói. Phía sau mỗi sự việc tựa hồ đều có bóng dáng lặng lẽ của Việt Tuyên. Cô đã sớm đoán ra, không phải sao? Người thiếu niên thuần khiết, trong suốt như đóa hoa dành dành ấy.
Ngoài trời tuyết vẫn bay, từng bông từng bông, đều đều, im ắng, trong phút chốc đã biến cả không gian thành một màu trắng xóa.
Tiếng nói tắc lại trong cổ họng, Việt Xán vốn không muốn nói cho cô. Nhưng nhìn sang sườn mặt xinh đẹp như băng tuyết, thấy hai hàng mi cô hốt hoảng run rẩy, cuối cùng anh vẫn không nhịn được, lặng lẽ nói:
“Hôm nay, em ấy sẽ lên máy bay tư nhân rời khỏi đây.”
“…”
Diệp Anh sững sờ.
Hôm nay sao? Việt Tuyên nói sẽ rời khỏi đây, có thể sẽ không quay lại nữa. Là hôm nay sao? Trái tim đột nhiên nghẹn lại, cô nắm chặt chiếc bút trong lòng bàn tay, ngoài trời tuyết lớn đang rơi, ngày hôm ấy, Việt Tuyên mỉm cười chúc phúc cô và Việt Xán, nói rằng anh đã buông bỏ.
Vậy thì đi đi!
Vậy thì rời khỏi đi!
Lòng cô lúc này rối như tơ vò, cô không thể thay đổi những điều này. Cho dù có thể, cô cũng không muốn hết lần này đến lần khác từ bỏ tự tôn níu giữ một người đàn ông. Chiếc bút trong tay càng lúc càng bị nắm chặt, đến mức bị gãy làm đôi, khiến máu từ ngón tay cô chảy ra.
“…Em đi đi.”
Lúng túng giữ chặt ngón tay cô, nhìn dáng vẻ thờ thẫn mất hồn mất vía của cô, Việt Xán đau lòng nói:
“Có thể đêm nay em ấy bay, cũng có thể vẫn chưa đi.”
Và cũng có nghĩa: Có thể anh ấy đã đi rồi sao?
Nhận thức này như một chiếc búa tạ bất ngờ đánh vào cô. Cô hoảng hốt đưa mắt nhìn Việt Xán, hai giây sau, đột ngột cầm lấy túi xách và áo khoác, chạy như bay về phía cửa phòng.
۞۞۞
Tuyết càng lúc càng lớn.
Cả tòa nhà Tạ thị bị bao phủ trong tuyết, khi Diệp Anh từ xe bước xuống, không hề có người tới ngăn cô, từ vệ sĩ tới quản gia, đến người hầu đều cung kính chào cô. Trong tòa nhà to lớn, vắng vẻ, lạnh lẽo, mỗi một tiếng bước chân gấp gáp của cô đều có tiếng vọng lại.
Đi qua phòng khách rộng lớn.
Phía trước là hành lang tầng một.
Nắm chặt bàn tay, Diệp Anh càng lúc càng bước nhanh, tòa nhà tràn ngập hơi thở quý tộc này tựa như đã chết, yên tĩnh như một phần mộ hoa lệ. Cô gấp gáp đến mức càng lúc bước càng nhanh, đột nhiên cảm giác sợ hãi bao trùm lấy cô…
Liệu có phải cô đã đến muộn rồi…
Liệu có phải anh ấy đã rời khỏi?
Trên tường treo những bức tranh nổi tiếng, hành lang kéo dài như vô tận, sải những bước dài đi tới, Diệp Anh liếc nhìn thấy Tạ Bình vẫn canh giữ bên cửa phòng Việt Tuyên.
“Việt Tuyên…”
Diệp Anh bước chậm lại, đáy lòng cô căng thẳng, bên tai ù đi, cô sợ hãi nghe thấy câu trả lời của Tạ Bình. Nhưng ánh mắt Tạ Bình phức tạp nhìn cô, lặng lẽ đưa tay mở cửa phòng, ý bảo cô tiến vào.
Căn phòng lặng lẽ mở ra.
Hơi thở quen thuộc mạnh mẽ xông vào mũi cô, cô run rẩy hít hà thật sâu, quẳng đi hết những suy nghĩ phức tạp ra sau, đẩy cánh cửa bước vào.
Trong phòng tràn ngập mùi vị ly biệt.
Tất cả đồ dùng đều được bọc lại trắng xóa, sô pha, bàn, tủ đầu giường, giường đôi, ngay cả đèn bàn và đèn treo cũng được bọc lại. Căn phòng cũ ngày xưa lạ lẫm đến mức nó chỉ như một ảo giác của cô.
Đây không phải là ly biệt tạm thời.
Giống như trận tuyết rơi lớn bên ngoài cửa sổ, màu trắng bao bọc căn phòng tựa như tuyên bố sự ly biệt vĩnh viễn không hề trở lại.
Ngoài cửa sổ tuyết rơi lớn.
Việt Tuyên ngồi trong xe lăn gầy yếu mảnh dẻ.
Cửa sổ mở, gió mùa đông khiến chiếc rèm cửa trắng bay phần phật, vài bông tuyết theo gió bay vào, rơi trên đùi và tóc anh.
Nghe tiếng bước chân cô, anh chầm chậm quay lại, hình như vì ánh sáng quá kém, anh cố gắng nhìn rất lâu, khóe môi mới lặng lẽ nở nụ cười:
“Em đến rồi.”
Tựa như việc cô đến không hề khiến anh bất ngờ.
“Ừ, em đến rồi.”
Mím chặt môi, cô bước vài bước đến, một tay đóng chặt cửa sổ, sau đó nhẹ nhàng phủi những bông tuyết trên đùi và tóc anh. Nhìn vẻ mặt trắng nhợt bất thường của anh, sau vài giây lặng lẽ, cô ngồi xổm xuống trước xe lăn. Đúng vậy, cô vô cùng chắc chắn, cô cần người đàn ông này, cô yêu người đàn ông này, cô không muốn kiêu ngạo, cũng không muốn nghe anh nói những lời khiến cô đau lòng, vì thế cô quyết tâm hỏi thẳng:
“Khi nào chúng ta kết hôn?”
Câu hỏi đột ngột này khiến Việt Tuyên sững sờ.
Không để ý đến vẻ sững sờ hốt hoảng của anh, ánh sáng trong đôi mắt cô lấp lánh đến lạ thường, cô nhìn thẳng vào anh:
“Em nhớ anh và em đã đính hôn, hơn nữa trước kia anh đã nói chúng ta sẽ nhanh chóng kết hôn. Rất nhanh đến cuối cùng là bao giờ? Anh còn muốn em đợi bao lâu nữa?”
Kinh ngạc nghe cô nói xong, Việt Tuyên nhìn cô rất lâu, bàn tay khẽ chạm vào bên má lạnh như băng tuyết của cô, dịu dàng nói:
“Diệp Anh, chúng ta đã chia tay rồi.”
“Không! Chúng ta chưa từng chia tay!”
Ngang ngược trả lời, Diệp Anh chìa bàn tay phải, chiếc nhẫn kim cương đen lấp lánh hơn cả những vì sao nằm trên ngón tay cô: “Anh xem, chiếc nhẫn đính hôn này, ngay cả lúc em hận anh nhất cũng chưa từng rời khỏi người em! Em chưa hề đồng ý chia tay! Anh là chồng sắp cưới của em, em là vợ sắp cưới của anh, em không cho phép anh đi, anh phải ở lại kết hôn với em!”
Ánh sáng vô cùng chói mắt.
Chiếc nhẫn nằm trên ngón tay cô tựa như một giấc mộng vô cùng mỹ lệ.
“…Em có thể dễ dàng tha thứ cho anh sao?”
Đôi môi trắng nhợt, ánh mắt Việt Tuyên rời khỏi chiếc nhẫn, nhìn tới khuôn mặt cô, anh khàn giọng nói: “Năm ấy là anh đã bán đứng em và Việt Xán, là anh đã gây nên bi kịch này.”
Anh là người mang nghiệp chướng nặng nề, tội lỗi.
Việc cô vào tù, mẹ cô mất, mẹ Việt Xán mất, bố anh đau buồn mất sớm, tất cả những chuyện này đều vì khi còn trẻ, đáy lòng anh không kiềm chế được sự ghen tị và không cam chịu.
“Không thể tha thứ.”
Mím chặt môi, Diệp Anh nhìn thằng Việt Tuyên:
“Vì thế, em muốn anh dùng tất cả thời gian và sinh mệnh sau này bồi thường em! Bồi thường lại hết tình yêu mà em bị mất ngày trước! Việt Tuyên, đó đều là những thứ anh nợ em!”
Ánh mắt Việt Tuyên trào dâng sự xúc động, anh nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Anh. Vào thời khắc nằm trong vòng tay Việt Tuyên, Diệp Anh thấy sống mũi mình cay cay, nước mắt cứ thế tuôn trào.
“Em có từng nghĩ, chúng ta như thế này rất không công bằng với Việt Xán?” Tham luyến hơi ấm cơ thể cô, Việt Tuyên khàn khàn nói: “Nếu năm đó Việt Xán đưa em đi thì hiện tại hai người có thể đang thực sự sống hạnh phúc bên nhau.”
“Cho nên…”
Hai hàng mi run rẩy, Diệp Anh trả lời không hề do dự:
“Em muốn tình yêu của anh dành cho em phải vượt hơn cả tình yêu của Việt Xán cho em. Em muốn anh là người yêu em nhất trên đời, hơn cả Việt Xán, thậm chí hơn cả bố em, hơn tất cả những người khác.”
“Đồ ngốc.”
Khóe mắt ẩm ướt, Việt Tuyên ôm cô càng chặt hơn, giọng nói run rẩy rất khẽ, rất khẽ:
“Anh có gì tốt, mà đáng để em như vậy?”
Nước mắt bỗng nhiên trào trên khuôn mặt cô.
“Vậy thì em cũng có gì tốt mà đáng để anh như thế?”
Lau nước mắt nhòe nhoẹt trên mặt, Diệp Anh nói:
“Khi còn nhỏ, em không hề có ấn tượng gì với anh, vậy vì sao anh vẫn luôn nhớ em? Những gì đã xảy ra trong đêm ác mộng ấy, vì sao anh muốn đem tất cả tội lỗi đổ lên người mình? Cho dù có như thế, anh giúp em chuyển vào trại quản giáo vị thành niên đã đủ rồi, vì sao còn tiếp tục giúp em học cái này cái kia, bất kể em muốn học gì, anh đều không ngại đáp ứng em?”
“Vì sao lúc ở Paris, rõ ràng biết em có ý đồ tiếp cận anh, anh vẫn muốn để em ở khách sạn tốt nhất, để em đi xem show diễn em muốn? Vì sao lúc bị tai nạn xe, anh lại dùng thân mình để bảo vệ em? Em chỉ bị thương nhẹ, còn anh suýt nữa bị liệt cả người, suýt chút mất đi tính mạng.”
“… Không phải anh nói, anh không hề yêu em sao?”
Bướng bỉnh nhìn Việt Tuyên, Diệp Anh cố gắng kìm nén để nước mắt không rơi xuống.
“Vậy vì sao anh còn xông vào đám cháy để cứu em? Vì sao lúc Sâm Minh Mỹ nổ súng, anh lại che chắn cho em? Hết lần này đến lần khác, anh đều suýt chút chết vì em! Cứ coi như anh nợ em gì đó, anh cũng đã cứu em hai mạng, một mạng để chúng ta hết nợ nhau, một mạng khiến em không cách nào buông tay anh được!”
“Việt Tuyên…”
Ngồi xổm trước mặt Việt Tuyên, đôi mắt lấp lánh nước, Diệp Anh đưa tay ôm lấy mặt anh, thấp giọng nói:
“…Anh đã dùng cả mạng sống của mình để yêu em, thì cũng hãy để em dùng cả mạng sống của mình để yêu anh, được không?”
Nói xong, cô run rẩy hôn Việt Tuyên.
Vào thời khắc cô hôn anh, đôi môi Việt Tuyên cũng run rẩy theo. Sau đó, đôi môi ấy như thể sinh mệnh khô hạn được cơn mưa rào tưới mát, trong nháy mắt điên cuồng đâm cành, kết trái! Đôi môi lành lạnh mang vị thơm mát của hoa dành dành bỗng trở nên nóng bỏng hầm hập. Không giống như những nụ hôn dịu dàng trước đó, lần này anh hôn cô thật sâu với tất cả tình cảm mãnh liệt trào dâng. Anh hôn cô thật sâu, thật chặt, dây dưa không dứt; quyến luyến, mãnh liệt đến mức tuyệt vọng; giữa hai đầu lưỡi là tình yêu bùng phát tựa như núi lửa tuyệt vọng gắng mình phun trào dữ dội.
Sự tuyệt vọng ấy đột nhiên khiến cô hoảng sợ!
Ôm chặt anh, cô cuồng nhiệt hôn trả, để mặc anh tùy ý dẫn dắt cô! Trái tim điên cuồng nhảy múa, huyết mạch sôi trào dữ dội! Cô nguyện vì anh mà trở thành biển cả cuồn cuộn, chỉ cần anh cảm thấy vui vẻ, cảm thấy bình an, cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy hài lòng!
“Ở lại, đừng đi!”
Câu nói rít ra giữa hai hàng môi nóng bỏng, cô muốn anh ở lại, không đi đâu cả, ở bên cạnh cô, chỉ cần cô chìa tay ra cũng có thể với được anh, ở nơi cô chỉ cần liếc mắt cũng có thể thấy anh!
Câu nói này khiến nụ hôn của anh dừng lại.
Tựa như cả thế giới đột nhiên bị nhấn nút tạm dừng, đôi môi nóng bỏng của Việt Tuyên cũng dần dần thay đổi, anh dần dần buông lỏng cái ôm, mùi hương hoa dành dành cũng dần dần xa nhạt.
Tựa như dung nham phun núi lửa phun trào mãnh liệt dần dần nguội lạnh, đáy mắt Việt Tuyên hằn chứa vẻ đau đớn phức tạp nhìn về phía Diệp Anh đang nín thở chờ đợi câu trả lời của anh. Sau một lúc im lặng, anh khàn khàn nói:
“Trừ khi em đi cùng anh.”
Đây không phải câu trả lời cô muốn. Diệp Anh gượng cười, hỏi lại:
“Anh muốn đi đâu?”
“Bất kể anh đi đâu, chỉ cần em đi cùng anh là được!” Chăm chú nhìn cô, Việt Tuyên như thể muốn nhìn thấu nơi sâu nhất trong lòng cô: “Đi bây giờ, đi ngay lập tức!”
“Hành lý của em còn chưa thu xếp.”
“Không cần. Đi với anh, tất cả đồ đạc sẽ có người thu dọn, mang đến cho em. Đến đó, cũng có thể mua mới.”
“Sao giống như trốn chạy vậy?” Cố gắng hóa giải không khí ngưng trọng, cô nhìn anh, nửa đùa nói: “Hay là anh nợ gì, chủ nợ sẽ đến đòi nợ sao? Yên tâm, bây giờ em có tiền, em có thể giúp em trả nó!”
“Diệp Anh, hoặc là bây giờ em đi cùng anh.”
Không hề bị tác động bởi nụ cười của cô, ánh mắt Việt Tuyên rất chân thành, thậm chí còn chân thành đến mức nghiêm túc, anh bình tĩnh nhìn cô, khóe môi anh trắng nhợt như bông tuyết đang bay ngoài cửa sổ:
“Hoặc là, em và anh từ nay không gặp lại.”
Nếu giờ khắc này, cô đồng ý từ bỏ tất cả để đi cùng anh, vậy thì hãy để anh toàn tâm toàn ý ích kỷ và điên cuồng một lần. Anh muốn chết trong lòng cô, anh muốn vào thời khắc cuối cùng vẫn cảm nhận được tình yêu của cô, anh muốn ngón tay cô nhẹ nhàng giúp hai mắt anh nhắm lại.
Ngoài trời tuyết rơi trắng như những chiếc lông ngỗng.
Bên cửa sổ, cành tường vi khô bị bám một lớp tuyết trắng dày, những bông tuyết trong suốt, lạnh lẽo.
Đôi môi Diệp Anh trắng bệch lại.
“Em có thể đi cùng anh.”
Đưa tay giữ chặt bờ vai anh, cô cố gắng giải thích cho anh:
“Nhưng không phải bây giờ! Tuyên, anh đợi em chút nữa thôi, cho em thời gian nửa năm, à, không, hoặc cho em thời gian ba bốn tháng! Đến lúc đó, anh muốn đi đâu, em sẽ đi cùng anh, cho dù anh muốn ở lại nước ngoài không về nữa, em cũng sẽ ở cùng anh!”
“Không!” Chầm chậm lắc đầu, Việt Tuyên khàn giọng: “Chính là lúc này, em hãy đi cùng anh.”
“Vì sao?” Cô không hiểu.
Trước xe lăn, cô quỳ xuống, đưa tay ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của anh. Anh đã gầy đi rất rất nhiều, gầy đến mức khiến cô đau lòng, khiến cô run sợ, gầy đến mức khiến cô mơ hồ có cảm giác sợ hãi, sợ anh cũng như những bông tuyết bay ngoài trời, lúc nào cũng có thể tan biến mất.
“Là vì sức khỏe của anh…” Cô run rẩy hỏi.
“Em không nỡ xa Việt Xán, đúng không?” Anh ngắt ngang lời cô, đôi môi khẽ cong chua xót: “Cho dù em yêu anh, em thích anh, muốn ở cạnh anh, em cũng không thể hoàn toàn từ bỏ Việt Xán, đúng không?”
“Không!” Cô mạnh mẽ đáp lại.
“Bảy năm trước, em đã bị Việt Xán làm cảm động, em đã từng thích anh ấy, từng yêu anh ấy. Sau này, em cũng từng hận anh ấy, oán anh ấy, anh ấy đã từng là điều tồn tại vô cùng quan trọng trong cuộc sống của em.”
“Nhưng bây giờ…”
Không trốn tránh, không giữ lại, cô đem tất cả trái tim mình trần trụi bày ra:
“… Người em yêu là anh, Việt Tuyên, trong lòng em chỉ yêu duy nhất mình anh!”
Đứng trước Việt Xán, cô giống một nữ vương kiêu hãnh, vĩnh viễn ngẩng cao đầu. Nhưng đứng trước Việt Tuyên, cô lại trở nên mềm mại, yếu đuối, cô chỉ muốn nằm gối lên đùi anh như một con mèo nhỏ, trêu chọc cho anh vui vẻ, hạnh phúc.
Trái tim như ngừng đập, đôi mắt ẩm ướt, đáy lòng cảm động, anh muốn đưa tay chạm vào đôi mắt xinh đẹp rưng rưng nước của cô. Nhưng ngón tay lại dừng giữa không trung, ánh mắt bỗng thay đổi, giọng nói chua xót:
“Anh không tin.”
Đôi môi lộ vẻ chua xót, anh lắc đầu nói:
“Nếu em thực sự yêu anh, Việt Xán năm đó có thể khiến em từ bỏ tất cả để đi cùng anh ấy, thì vì sao bây giờ em không thể vì anh, đi cùng anh?”
“Không giống nhau.” Cô gấp gáp nói.
“Có gì mà không giống nhau.” Việt Tuyên cổ quái nhìn cô: “Lẽ nào vì năm đó em yêu anh ấy sâu sắc hơn, còn tình cảm với anh còn xa lắm mới đến được mức đó?”
“Là vì Sâm Lạc Lãng!”
Không để ý đến việc anh bỗng nhiên ghen tuông như một đứa trẻ không nói đạo lý, cô gấp gáp giải thích: “Anh đợi em, đợi em giải quyết xong Sâm Lạc Lãng, em sẽ đi cùng anh, anh nói đi đâu thì chúng ta đi đó!”
“Sâm Lạc Lãng…”
Đôi mắt dần trở nên buồn bã, Việt Tuyên khàn giọng nói:
“Nhìn đi, trong lòng em có rất nhiều việc quan trọng hơn anh. Đối với em, báo thù là việc quan trọng nhất, đúng không? Vì báo thù Sâm Minh Mỹ, em nhiều lần cố ý kích động cô ấy, bất chấp nguy hiểm bản thân, suýt chút chết trong cửa hàng MK. Giờ Sâm Lạc Lãng trở về, kế hoạch của em lại là gì nữa? Liệu có phải lại tự đặt mình trong vòng nguy hiểm?”
“Diệp Anh, em có biết lần Sâm Minh Mỹ gây chuyện, anh đã sợ đến thế nào không? Nếu anh đến muộn một chút, có phải đợi anh sẽ là thi thể của em không? Mỗi lần nghĩ đến những điều như thế này, nó đều khiến anh cực kỳ sợ hãi, mỗi đêm đều giật mình lo sợ.”
Anh chua xót cười:
“Em muốn anh đợi em mấy tháng, mà mỗi ngày đều sống trong nỗi sợ sẽ mất em, đấy là tình yêu của em sao?”
“Không phải!” Cô gấp gáp nói: “Tất cả mọi chuyện em đã có kế hoạch rồi, Sâm Lạc Lãng sẽ từng bước bước vào cạm bẫy em chuẩn bị cho ông ta, em sẽ không bị nguy hiểm, anh hãy tin em!”
Việt Tuyên lắc đầu:
“Không có bất kỳ kế hoạch nào hoàn mỹ cả. Ngày trước em cũng không nghĩ đến chuyện Sâm Minh Mỹ sẽ mang súng bên người. Còn Sâm Lạc Lãng há lại ngoan ngoãn bước đi đúng theo ý em? Diệp Anh, anh hi vọng em có thể sống tốt, tiếp tục báo thù cũng không đáng giá để em đem hạnh phúc, thậm chí sinh mạng của mình ra đánh đổi.”
“…”
Nắm chặt lấy tay Việt Tuyên, Diệp Anh chỉ nói một câu:
“Đợi em.”
Cô gần như van xin anh:
“Đừng đi, đợi em!”
Như thể muốn khắc sâu hình bóng trước mặt, Việt Tuyên chăm chú nhìn cô thật lâu. Tuyết ngoài trời lặng lẽ rơi, những bông tuyết trắng xóa bay lả tả. Ngón tay anh cuối cùng cũng chạm vào mặt cô, đầu ngón tay lạnh băng. Anh dịu dàng chạm vào hai hàng lông mày, đôi mắt, hai gò má đẫm lệ, đôi môi run rẩy trắng bệch của cô.
Ánh sáng trong phòng rất yếu.
Khuôn mặt trắng nhợt của cô là nguồn ánh sáng duy nhất trên đời lúc này.
“Bảo trọng.”
Khàn giọng nói, Việt Tuyên cúi người ôm lấy cô, chất lỏng nóng bỏng rớt xuống cổ cô. Cô hoảng hốt đến mức chưa kịp phản ứng thì có tiếng gõ cửa. Giọng nói của Tạ Bình từ ngoài vọng vào:
“Nhị thiếu gia, có thể xuất phát rồi.”
“Không!”
Diệp Anh sống chết ôm chặt lấy anh, cô không dám tin, sau khi cô đã níu kéo anh lại như thế, khi cô đem tất cả tim gan trần trụi nóng bỏng của mình bày cho anh thấy, anh lại vẫn muốn đi!
“Việt Tuyên, tình yêu của anh dành cho em chỉ như vậy thôi sao?” Sau cơn hoảng hốt và tuyệt vọng, Diệp Anh trở nên phẫn nộ, cô vừa gấp vừa sợ, chỉ biết nói loạn lên: “Anh thực sự yêu em sao? Em chỉ hi vọng anh đợi em thêm một chút, đừng đi vội! Em bảo đảm với anh, chỉ cần chuyện Sâm Lạc Lãng xử lý xong, em có thể từ bỏ tất cả mọi thứ để đi cùng anh! Anh chỉ cần đợi em thêm một chút, không được sao?”
“…”
Chầm chậm đẩy xe, sắc mặt Việt Tuyên trắng bệch, đôi môi cũng tái nhợt:
“Cứ coi như anh ích kỷ và vô lý, nhưng nếu em yêu anh, yêu anh đến mức có thể từ bỏ tất cả, thì lúc này, em hãy đi cùng anh; còn nếu em không làm được, vậy thì hãy để chúng ta… quên nhau đi.”
Đáy lòng đau đớn.
Cơ thể run lên không cách nào kìm nén được, Diệp Anh không hiểu, anh vẫn luôn dịu dàng và tĩnh lặng, sao lại đột ngột không thèm nói lý lẽ như thế! Cô đã lùi hết bước này đến bước khác, không còn tôn nghiêm tự trọng, anh còn muốn thế nào nữa, rõ ràng anh biết cô không thể buông bỏ được việc Sâm Lạc Lãng vẫn ung dung tự tại, trong khi bản thân lại cùng anh ra nước ngoài sống một cuộc đời ẩn sĩ nhàn nhã!
Cô không làm được!
Chuyện anh nói là điều cô hoàn toàn không thể làm được!
Dưới ánh sáng lờ mờ, tuyết ngoài trời vẫn rơi lớn trong trời đông, xe lăn của Việt Tuyên chầm chậm đi về phía cửa, những đồ gia dụng trong phòng đã được bọc trắng, bên cạnh Tạ Phố và Tạ Bình ngoài cửa là hành lý mang theo.
“…Anh muốn đi đâu? Nước nào? Khu nào?”
Nắm chặt lòng bàn tay, Diệp Anh dùng lý trí cuối cùng cất giọng khàn khàn hỏi. Đợi cô xử lý xong mọi việc, cô sẽ bay đi tìm anh!
Xe lăn dừng lại.
Trong làn sáng mờ mờ, giây phút này dài như một thế kỷ, bóng dáng gầy gầy ngồi trong chiếc xe lăn tự động cứng ngắc không quay đầu, cũng không hề liếc nhìn cô. Rất lâu, rất lâu sau, anh mới khàn giọng trả lời, nhẹ như một cơn gió:
“… Quên anh đi!”
Hoa tuyết lặng lẽ rơi đọng trên cành tường vi khô héo bên cửa, chiếc xe lăn chạy ra khỏi phòng, tiếng máy móc lặng lẽ vang lên. Tạ Phố, Tạ Bình bên ngoài cửa cũng lặng lẽ rời khỏi. Tiếng chiếc xe trên hành lang càng lúc càng xa, càng lúc càng chìm dần.
Sau đó…
Là tiếng tiễn biệt của quản gia và người giúp việc.
Sau đó…
Là tiếng xe ô tô rời khỏi, càng lúc càng xa.
Sau đó…
Là tiếng cổng sắt Tạ gia đóng lại.
Sau đó nữa…
Là không gian mênh mông, yên tĩnh không tiếng động, chỉ còn lại tiếng tuyết rơi ào ào không ngừng nghỉ.
“Aaaaa”
Diệp Anh ôm lấy đầu mình, lặng lẽ gào thét, cô muốn túm lấy chiếc đèn bị vải bọc trắng đầu giường ném xuống đất, cô muốn phá hủy tất cả, cô muốn đập vỡ tất cả mọi thứ trong căn phòng này!
Diệp Anh ôm đầu, cơ thể cứ thế trượt dần xuống mặt đất.
Trái tim đau đến nghẹn lại.
Cô không hiểu thế giới này như thế nào, cô đã cố gắng muốn giữ lại, bỏ hết tự trọng để níu kéo anh, nhưng đổi lại thứ gì cũng không giữ được, thứ gì cũng không níu lại được…
Tường Vi Đêm Đầu Tiên Tường Vi Đêm Đầu Tiên - Minh Hiểu Khê Tường Vi Đêm Đầu Tiên