Chỉ có một thành công mà thôi, đó là sống cuộc sống của mình theo cách của chính mình.

Christopher Morley

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Hiểu Khê
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 48 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3616 / 29
Cập nhật: 2016-05-16 20:22:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29
hổi bị thiêu đốt, bên tai vang lên tiếng nổ, mí mắt trĩu nặng, cô đã bất lực chống đỡ, cả không gian tràn ngập khói đặc!
Cách cuộc thi thời trang nữ cao cấp châu Á ba ngày, tiêu điểm của giới truyền thông bắt đầu từ sự kiện phong vân bão táp của tập đoàn Tạ thị và Diệp Anh, giờ đã chuyển sang các loại phỏng đoán liệu Diệp Anh có giành được chức quán quân đêm chung kết hay không.
Cuộc thi chung kết lần này được tổ chức ở Tokyo Nhật Bản, trong số quán quân các nước có thực lực, Kyoko Fuka của Nhật Bản và Kim Jung Hyun của Hàn Quốc được dự đoán đoạt giải quán quân khá cao. Đương nhiên, ttrong cuộc thi khu vực Trung Quốc, Diệp Anh và Sâm Minh Mỹ dựa vào loạt thiết kế liền thân gây chấn động toàn cầu cũng là chủ đề được quan tâm. Hơn nữa ở trong nước, từ các loại tình tiết cẩu huyết được phát triển sau sự kiện sao chép, bất luận là quần chúng có quan tâm đến thời trang hay không đều nhiệt tình trông ngóng cuộc thi chung kết sẽ lộ chân tướng.
Vốn dư luận đã nghiêng về phía Diệp Anh tài hoa, việc Sâm Minh Mỹ sao chép là sự thật ván đã đóng thuyền, hoạt động kinh doanh của SÂM và JUNGLE cũng trượt dốc không phanh. Nhưng sau khi Diệp Anh đột nhiên nắm giữ tập đoàn Tạ thị, cô ra một loạt các hành động bá đạo chuyên chế đã khiến dư luận có cái nhìn khác.
Dưới đôi tay thiết huyết của Diệp Anh, có lẽ Sâm Minh Mỹ như một bông hoa trắng nhỏ thật sự đã bị oan?
Khi các phóng viên chen nhau phỏng vấn Diệp Anh, qua ống kính, phản ứng của cô vẫn như thường, bình tĩnh mỉm cười, khuôn mặt tràn ngập sự tự tin: “Nói nhiều cũng không bằng thực lực chân chính, tác phẩm trên bục chữ T đêm chung kết chính là tất cả những gì tôi muốn nói với mọi người.”
Các phóng viên kích động hỏi:
“Cô cảm thấy chức quán quân sẽ là của ai?”
Diệp Anh trên màn hình hiện lên với đôi mắt đen mái tóc dài đen tựa như tinh linh huyền ảo trong màn đêm sâu thẳm, cô thản nhiên cười:
“Ngoài tôi ra, còn ai nữa?”
Wow! Quá bá đạo, quá tùy hứng! Vậy mà phong thái với thực lực mạnh mẽ ấy tựa như có thể nghiền nát tất cả, vì sao lại khiến người ta bỗng sùng bái vô cùng. Dư luận run rẩy, vô số cư dân mạng kêu gào than khóc, họ đã thực sự bị khí phách của Diệp Anh chinh phục! Đêm chung kết nhất định phải ngồi trước kênh truyền hình trực tiếp, tuyệt đối không thể bỏ qua thời khắc chứng kiến lịch sử! Cổ phiếu Tạ thị đã quay cuồng rớt giá trong một tuần, lúc này dường như có kỳ tích, bắt đầu lội ngược dòng!
Mà Sâm Minh Mỹ kể từ khi rời Tạ thị cũng ít khi ra khỏi nhà, đám phóng viên mai phục mấy ngày, cuối cùng mới tìm thấy cô trước một tòa nhà bí ẩn. Khi đối mặt với câu hỏi của phóng viên: liệu có phải cô sợ cạnh tranh với Diệp Anh trong đêm chung kết không, Sâm Minh Mỹ trừng mắt nhìn về ống kính:
“Người nên sợ phải là cô ta! Tôi nói lại một lần nữa, chính cô ta đã sao chép tôi!”
Mùi vị chiến tranh mạnh như thế, các phóng viên không hỏi hưng phấn, tiếp tục truy hỏi:
“Trong đêm chung kết, liệu tình huống sao chép tác phẩm giữa cô và cô Diệp Anh sẽ xuất hiện nữa không?”
“Không.” Trên màn hình, Sâm Minh Mỹ thoáng hiện ra một nụ cười kỳ quái: “Lần này tôi đã bảo mật công việc, ai cũng hông thể đoán được thiết kế của tôi như thế nào.”
***
Đảo Sicilia – nước Ý.
Bờ biển xanh thẳm.
Tòa nhà hoa lệ.
Bụp!
Lấy chiếc điều khiển từ xa, tắt màn hình TV đang chiếu phỏng vấn Sâm Minh Mỹ, trên chiếc ghế da đen, Việt Xán nhíu mày, nói với Tạ Thanh đang lặng lẽ đứng trong góc:
“Cậu về một chuyến, bảo vệ an toàn cho cô Diệp.” Từ đoạn phỏng vấn ấy, có vẻ trạng thái tinh thần của Sâm Minh Mỹ có chút nào đó không đúng, anh sợ Sâm Minh Mỹ sẽ chó cùng rứt giậu, gây ra chuyện điên cuồng nào đó.
“Vâng.”
Tạ Thanh lập tức quay người đi ra ngoài.
“Chậm đã!” Vừa bước vào đã nghe thấy những lời như vậy, Tạ Phong không chút nghĩ ngợi phản đối: “Đại thiếu gia, cậu không thể tiếp tục nuông chiều, bảo vệ cô ấy nữa! Cậu đối tối với cô ấy, nhưng cô ấy tuyệt không cảm kích, theo tôi thấy, cứ để cô ấy chịu chút đau khổ, cô ấy mới biết cậu đối tốt với cô ấy như nào! Hơn nữa, lần này cậu đến đây với mục đích gặp mặt tên trùm Mario của băng đảng mafia lớn nhất, Tạ Thanh đi rồi, ai sẽ bảo vệ cậu!”
“…”
Tạ Thanh nhìn về phía Việt Xán.
“Cậu về nước, bảo vệ cô ấy cho tốt.” Việt Xán không thay đổi.
“Vâng.”
Không để ý đến việc Tạ Phong liều mình ngăn cản, Tạ Thanh rời khỏi căn phòng. Tạ Phong vừa sốt ruột vừa tức giận, nhưng tên đầu gỗ cơ bắp Tạ Phong từ xưa đến nay, Việt Xán nói gì thì chính là như thế, không hề biết linh động.
“Đại thiếu gia, thời gian hẹn Mario là buổi chiều ngày kia.”
Thấy Việt Xán lặng lẽ nhìn ra biển xanh bên ngoài cửa sổ đến thất thần, trong lòng Tạ Phong bất bình tức giận. Từ khi người phụ nữ đó xuất hiện, rất nhiều suy nghĩ và quyết định của đại thiếu gia đã thay đổi, quả thực đã coi cô ta là trung tâm vũ trụ. Nhưng cho dù như vậy, người phụ nữ kia cũng không hề cảm kích.
“Ừm.”
Trong đầu hiện lên hình ảnh lần cuối cùng gặp cô, trong mắt cô tràn ngập hận ý với anh. Anh một lòng vì cô, thay cô giải quyết Sâm Lạc Lãng, nhưng đó lại là chuyện cô không thể nào tha thứ. Sự chua xót tràn ngập nơi đáy mắt anh, Việt Xán nhắm mắt, ngón tay xoa nhẹ thái dương, hỏi:
“Điều tra ra chưa?”
“Ngư dân vớt được thi thể, quá trình khám nghiệm tử thi, mấy người từng giam giữ ông ta, nha sĩ trước kia của ông ta, toàn bộ đều điều tra lại, ở đây còn có mấy bản ghi âm và ghi chép của bọn họ, còn có mẫu so sánh răng.”
Mấy việc điều tra này đều là sở trường của Tạ Phong.
Năm đó Việt Xán đã cứu anh từ khu nhà ổ chuột ở Ý, anh đã quyết giao tính mạng mình cho Việt Xán. Cho dù không ủng hộ sự mềm lòng của Việt Xán, Tạ Phong cũng không thực sự chống lại mệnh lệnh. Tạ Phong bất đắc dĩ đưa tập tài liệu trong tay cho Việt Xán, khóe miệng nhếch lên:
“Đại thiếu gia, cậu có cần suy nghĩ lại không? Mario đâu phải là kẻ dễ dàng đàm phán! Vạn nhất chọc giận hắn sẽ rất nguy hiểm! Hơn nữa, bất luận cậu có làm gì, người phụ nữ ấy căn bản cũng không cảm kích, đúng không? Tôi cũng xem như đã nhìn rõ cô ta, cô ta tâm gan lạnh lùng, bất kể người khác đối tốt như thế nào, cô ta cũng trơ như tảng đá thôi!”
“Đủ rồi, cậu ra ngoài đi!”
Tiếng chim bên ngoài cửa sổ vang vọng, không khí ở đảo Sicili ẩm thấp giống như mang theo hương vị của thuốc nổ. Sau khi lạnh lùng đuổi Tạ Phong ra ngoài, thái dương Việt Xán co giật dữ dội, càng lúc càng đau. Qua một lúc sau, anh mới nhíu mày mở tập tài liệu, trong lòng do dự, mãi vẫn không thể quyết định.
***
“Cố lên!”
Buổi diễn tập trước đêm chung kết đã thuận lợi hoàn thành. George, Phan Đình Đình, đám người mẫu, và tất cả các nhân viên tại hiện trường đều kích động chúc mừng! Tuy lúc mới vào, mọi người đều bị George nghiêm chỉnh lấy đi hết các thiết bị quay chụp, nhưng nhìn đến một loạt những tác phẩm thời trang nữ cao cấp vượt xa tưởng tượng, trong nháy mắt họ đều tha thứ cho George, những thiết kế xinh đẹp đến mức khiến người khác muốn phạm tội đáng giá để có biện pháp phòng bị chặt chẽ.
“Cô Diệp, cô quá tuyệt vời!”
“Cô Diệp, quán quân chung kết nhất định thuộc về cô!”
“Cô Diệp, sau này mỗi buổi trình diễn thời trang, hi vọng tôi có vinh hạnh tham gia!”
Trước khi đi, mỗi người mẫu đều xúc động ôm hôn từ biệt Diệp Anh, họ có thể đoán được sự rúng động trong cuộc thi chính thức sắp tới. Cố gắng hồi phục cảm xúc hưng phấn, George cẩn thận kiểm tra toàn bộ những bộ trang phục tham dự cuộc thi, sắp xếp từng cái vào trong hai chiếc thùng lớn.
Ngọn đèn trên bục chữ T dần tắt.
Đạo diễn và những nhân viên khác đã rời đi.
“Bạn yêu à, mình không lái xe đi, cùng ngồi xe bạn được không?” Cùng Diệp Anh bước ra khỏi sảnh diễn tập, Phan Đình Đình nâng tay nhìn đồng hồ, nói: “A, mới hơn mười một giờ đêm, chúng ta tìm một chỗ uống rượu đi.”
Mặc áo khoác, Diệp Anh mỉm cười: “Mình còn chút việc muốn xử lý. George, cậu tiện đường tiễn cô Phan về nhà nhé.”
“OK, không vấn đề!”
Đặt hai thùng quần áo vào phía sau xe, George muốn đem chúng về nhà là lại cẩn thận, ngày kia sẽ cùng cô Diệp mang chúng đến Tokyo tham dự đêm chung kết.
“Muộn như vậy, còn chuyện gì đặc biệt nữa đâu. Bạn thật sự không đi uống rượu với mình à? Hay là chúng ta đi hát?” Giữ chặt cửa xe Diệp Anh, Phan Đình Đình hờn dỗi nói.
Trong xe, Diệp Anh mỉm cười gạt tay Phan Đình Đình Đình, tiễn cô gái không cam lòng lên xe George.
Đêm muộn.
Xe trên đường đã không còn nhiều.
George và Diệp Anh một xe trước một xe sau, đi qua vài ngã ba ngã tư, ở trước một chỗ dừng đèn đỏ, xe của George tiếp tục lao về phía trước. Diệp Anh do dự một lát, nhìn về phía điện thoại của mình, cô khẽ thở dài, đánh tay lái sang phải, chiếc xe chạy về một hướng khác.
Ginza đêm muộn.
Các tòa nhà lộng lẫy đều đã đóng cửa, phố đi bộ rộng rãi phồn hoa có thể so sánh với New York, tất cả các cửa hàng đã ngừng hoạt động mua bán. Đèn đường vẫn sáng rực, gió đêm lạnh, Diệp Anh quấn một chiếc khăn quanh cổ, cô ném chìa khóa xe vào túi xách, giờ phút này ngã tư đường im ắng, chỉ có bóng cô và tiếng bước chân vang lên.
Phía trước là cửa hàng của MK.
Trong đêm sâu, nó hiện lên sừng sững.
Diệp Anh nhìn xung quanh.
Bốn phía im ắng, so với sự náo nhiệt ban ngày, Ginza lúc này tựa như một tòa thành trống. Cô lấy chìa khóa mở cửa MK, nhấn nút công tắc bật đèn, cửa hàng không một bóng người, bóng đêm tràn ngập không gian, ngay cả hơi thở của cô cũng vang lên tiếng vọng.
“Muộn thế này, cô ấy còn muốn đi đâu?”
Trên con đường nội thành rộng lớn, trong chiếc xe của George, Phan Đình Đình tự hỏi, không thể tụ tập cùng Diệp Anh khiến cô có chút ủ rũ.
“Ừm, không biết nữa.”
Tốc độ xe rất nhanh, George trả lời qua loa, trong đầu anh hiện giờ đều là những chuyện liên quan đến đêm chung kết. Vừa rồi lúc diễn tập, đám người mẫu thử đồ đều vô cùng thuận lợi, chỉ có hai ba bộ cần sửa đổi một chút xíu, ngày mai có thể sửa xong rồi.
Phan Đình Đình ngáp một cái.
George chăm chú lái xe cũng có chút mệt mỏi, anh lấy một cái kẹo cao su bỏ vào miệng, thuận tiện nhấn nút âm thanh trên xe. Tiếng nhạc rock heavy metal vang lên, Phan Đình Đình cũng tỉnh táo hơn chút, cô hứng thú vừa nghe nhạc vừa nghe những lời bình luận của George. Hai người tán chuyện sôi nổi, hoàn toàn không để ý đến khi xe dừng ở một ngã tư đèn đỏ, đột nhiên có bốn chiếc xe từ phía sau vọt lên.
Trong cửa hàng MK.
Diệp Anh bước vào phòng thiết kế của mình, cô bật đèn sáng, bên trong vẫn là một khoảng yên tĩnh. Cô ngồi phía sau bàn thiết kế, lặng lẽ lấy di động, bên trong có một tin nhắn cô đã nhận được khi diễn tập:
“Anh muốn nói chuyện với em một chút, ở Ginza. Việt Tuyên.”
Diệp Anh tự cười mình.
Chỉ một tin nhắn như vậy, lúc nhận được, trái tim cô đã nhảy lên vài nhịp.Sau đó, cô vẫn thật sự đến đây. Đến đây rồi, phát hiện không một bóng người, trái tim cô lại nặng nề rơi xuống.
Haiz.
Phòng thiết kế đêm muộn yên ắng đến quỷ dị, cô mím môi, xóa tin nhắn đùa bỡn ấy đi! Nhanh chóng quay người, xua đi nỗi sợ trong lòng, nhưng cô lại có suy nghĩ muốn đợi anh thêm chút nữa, cô cầm lấy túi xách, chuẩn bị rời khỏi thì bỗng “Bang” – cửa phòng thiết kế bị đá mạnh, phát ra tiếng kêu lớn. Diệp Anh kinh ngạc ngẩng đầu, bên cạnh cửa là một người mặc áo da đen, mái tóc ngắn mạnh mẽ, vẻ mặt ác độc – đó là Thái Na. Thái Na chầm chậm bước vào, nhếch miệng cười, âm trầm nói:
“Bảo bối, dựa vào chỉ số thông minh của em, không nên đến đây vào lúc này mới đúng. Ha ha, có thể thấy đàn ông sẽ khiến người ta ngu muội, em cũng không ngoại lệ.”
Diệp Anh rùng mình, Cô lùi nửa bước, sống lưng thẳng tắp, cảnh giác nhìn Thái Na:
“Cô đến đây làm gì?”
“Ha ha, tôi đến đây làm gì?” Thái Na nghiêng đầu đánh giá Diệp Anh: “Bảo bổi, tôi đương nhiên là muốn cùng em ôn chuyện cũ. Mỗi lần nhìn thấy em, em đều nói không quen tôi, khiến tôi chua xót biết bao. Mấy trăm ngày đêm em và tôi bên nhau, vậy mà lại bị em xóa sạch, em có biết tôi đau lòng thế nào không, hả? Em cứ như hoa hồ điệp đưa thoi qua lại giữa hai vị công tử Tạ gia, nhưng ngay cả cái liếc mắt cũng không thèm cho tôi, em có biết tôi đau lòng thế nào không, hả? Em không thèm để ý tôi, vậy mà chỉ vì một tin nhắn của Tạ nhị công tử, em liền mong chờ chạy tới, em khiến tôi đau lòng, em có biết không?”
“Vô liêm sỉ!”
Ghê tởm đến mức không thể tiếp tục nghe, Diệp Anh lạnh lùng đi về phía cửa, Thái Na đứng ở cửa cười gian ngăn lại, đưa tay sờ khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của Diệp Anh.
Bang!
Diệp Anh tức giận, đưa tay tát Thái Na.
Khóe miệng Thái Na nhếch lên, bàn tay chầm chậm xoa chỗ bị tát, vẫn giọng điệu cũ: “Bảo bối, đã lâu không được em chạm qua, đáy lòng tôi đã mềm lại rồi này. Thật rất muốn cùng em nói chuyện mãi, nhưng còn có người muốn gặp em hơn tôi.”
Cộc! Cộc! Cộc!
Tiếng giày cao gót phía sau Thái Na vang lên. Thái Na chăm chú nhìn Diệp Anh, thỏa mãn sờ vết tát trên mặt, mỉm cười tà ác, nhếch người sang bên cạnh nhường chỗ cho một người khác – một bóng dáng mang mùi hương bách hợp tao nhã tiến đến. Trong màn đêm yên tĩnh, một mỹ nhân mặc trên mình chiếc áo khoác lông trắng cùng chiếc váy dài hồng nhạt lộng lẫy xuất hiện tựa như một minh tinh.
Sâm Minh Mỹ.
“Quả nhiên là cô.” Diệp Anh nhàn nhạt cười: “Sâm Minh Mỹ, ngoài những thủ đoạn đi đường tắt như này, một chút bản lĩnh cô cũng không có sao?”
“Ha ha ha,” Sắc mặt Sâm Minh Mỹ đêm nay đặc biệt sáng lạn, khuôn mặt được trang điểm tinh tế, mái tóc cũng được làm rất cẩn thận, dịu dàng lấp lánh tựa như một miếng vải gấm, đôi mắt sáng đến kỳ lạ: “Sao? Nhìn thấy tôi mà không phải Việt Tuyên, thất vọng rồi sao?”
“Bỉ ổi!” Diệp Anh lạnh lùng cười.
“Ha ha ha ha!” Sâm Minh Mỹ cười vui vẻ: “Cô còn dám nói tôi bỉ ổi! Đồ đàn bà ác độc, lòng dạ rắn rết! Cô trăm ngàn thủ đoạn tiếp cận Việt Tuyên, lừa gạt sự tín nhiệm của anh ấy, sau đó lại quay ngoắt nhào vào lòng Việt Xán! Bây giờ, chỉ một tin nhắn của Việt Tuyên, cô lại vội vàng chạy tới. Cô nói xem, cô lẳng lơ như vậy, đứng núi này trông núi nọ, là tôi hay cô bỉ ổi?”
“Tin nhắn của Việt Tuyên là do cô gửi?”
“Ha ha ha ha! Nếu không thì sao? Việt Tuyên đã sớm nhìn thấu cô, hận cô muốn chết, anh ấy còn muốn gặp mặt cô sao? Ha ha ha ha!” Sâm Minh Mỹ cười đến hưng phấn, hai mắt sáng lên: “Tôi nói cho cô biết, Diệp Anh, Việt Tuyên đã nói với tôi rồi, từ đầu đến cuối anh ấy chưa từng thích cô! Anh ấy yêu tôi, người anh ấy yêu là tôi… Từ nhỏ anh ấy đã yêu tôi, yêu đến điên đảo, cố chấp! Tuy tôi đã từng bị Việt Xán mê hoặc, khiến anh ấy đau khổ, nhưng như vậy thì sao, anh ấy chưa từng ngừng yêu tôi một giây, một phút! Với cô, anh ấy chẳng qua chỉ vì yêu không được tôi mà đau khổ, nên mới tạm thời tìm một chỗ thay thế, người anh ấy thực sự yêu vẫn luôn là tôi! Là tôi! Là tôi! Là tôi… Là tôi…”
Tiếng hét chói tai vang lên trong không gian.
Màng nhĩ Diệp Anh đau như kim châm.
“Cô điên rồi!”
Bịt tai lại, Diêp Anh tức giận quát lên, màng nhĩ cô bị tiếng hét điên cuồng của Sâm Minh Mỹ như muốn nổ tung:
“Cô đến để khoe với tôi người Việt Tuyên yêu là cô đúng không? Được, người Việt Tuyên yêu là cô! Người Việt Xán yêu cũng là cô! Toàn bộ người trong thiên hạ yêu cũng là cô! Được chưa? Đủ chưa?”
Tiếng cười điên cuồng dừng lại.
Ánh mắt Sâm Minh Mỹ quỉ dị nhìn cô, tinh thần dường như đã không thể khống chế, cơ thịt dưới mắt co giật, cô chằm chằm nhìn Diệp Anh, từng bước tiến lại gần:
“Cô cho rằng tôi không nghe ra sao, cô đang cười nhạo tôi. Ha ha, Diệp Anh, trong lòng cô, tôi chính là một đối thủ ngu ngốc, đúng không? Cô coi thường tôi, ha ha ha, cô vẫn luôn coi thường tôi! Cô từng bước cướp đi hết những gì thuộc về tôi, cô từng bước đẩy tôi vào đường cùng! Cô thấy tôi không có khả năng đánh trả, cô cảm thấy mỗi lần tôi đều bại dưới tay cô, đúng không, đúng không?”
Phía sau là bàn làm việc, Diệp Anh không thể lùi lại được nữa, cô nhíu mày nói:
“Sâm Minh Mỹ, cô muốn làm gì? Tôi khuyên cô nên bình tĩnh lại, đừng gây ra hành động gì không thể cứu vãn.”
“Ha ha ha ha! Bình tĩnh?” Ánh mắt Sâm Minh Mỹ điên cuồng, cả người ép sát Diệp Anh: “Cô đào cho tôi bao nhiêu hố như vậy, nhìn tôi nhảy xuống từng hố một, bây giờ lại muốn tôi bình tĩnh sao? Cô muốn tôi như một con cừu nhỏ ngoan ngoãn nằm yên trước mặt cô chờ chết, không hề phản kháng, đúng không? Tôi nói cho cô biết, Diệp Anh, đêm nay…”
Đột nhiên ngoài cửa hàng vang lên một loạt âm thanh. Dường như có tiếng chất vấn của bảo vệ tuần tra, tiếp đó là tiếng đánh nhau, tiếng động càng lúc càng lớn, Diệp Anh mừng thầm, lập tức gọi lớn:
“Bảo an…”
Diệp Anh còn chưa nói xong, Sâm Minh Mỹ đã nhào tới giữ lấy cô, cô cố gắng thoát khỏi sự khống chế của Sâm Minh Mỹ, dễ dàng bắt được cổ tay Sâm Minh Mỹ, nhưng Thái Na lại chạy tới, giữ chặt tay cô, đè cô xuống mặt bàn.
“Bảo bối, yên lặng nào, nếu không dao của tôi sẽ không có mắt đâu!”
Lưỡi dao sắc bén kề sát bên động mạch cổ, Thái Na âm trầm nói:
“Da thịt em mềm mịn như vậy, bị thương sẽ không tốt đâu.”
Lưỡi dao mang theo hơi lạnh kề bên cổ khiến máu tươi rỉ ra, Diệp Anh đau đến nín thở. Những năm tháng u ám dài đằng đẵng kia, cô đã sớm biết sự hung ác của Thái Na. Bên ngoài tiếng đánh nhau càng lúc càng lớn, Thái Na bực mình nói với Sâm Minh Mỹ:
“Tôi ra ngoài xem một chút, mấy tên phế vậy kia, ngay cả bảo an cũng không trừng trị nổi! Cô ở lại, để ý cô ấy cho tốt!”
Thấy Thái Na muốn đi, Sâm Minh Mỹ kêu lên: “Đưa dao cho tôi!”
Âm trầm liếc nhìn Sâm Minh Mỹ, Thái Na thu lại con dao trên cổ Diệp Anh, gập gọn, nhét vào túi, nói:
“Muốn dao làm gì? Sâm đại tiểu thư, tôi nhắc nhở cô, giáo huấn cô ấy, không để cô ấy kiêu ngạo – có thể! Nhưng nếu cô tổn hại đến tiểu bảo bối của tôi, tôi không thể đồng ý!” Ngón tay lướt qua mấy giọt máu trên cổ Diệp Anh, Thái Na đưa lên môi thưởng thức hương vị.
Sắc mặt Sâm Minh Mỹ biến đổi, cố nặn ra một nụ cười tươi lấy lòng:
“Vậy giúp tôi đem trói cô ta lại, nếu chỉ để lại một mình tôi với cô ta, tôi sợ…”
“Phế vật!”
Thái Na kéo Diệp Anh từ bàn thiết kế xuống, dùng dây thừng, nhanh chóng trói cô vào chiếc ghế, hai tay bị buộc chặt sau lưng ghế. Thái Na mạnh mẽ thắt chặt dây thừng khiến Diệp Anh đau đến toát mồ hôi, cổ tay bị trói sau lưng nhất thời hiện lên vết đỏ.
Phòng thiết kế đêm muộn.
Tiếng ầm ĩ đánh nhau bên ngoài vẫn vang lên không dứt, Sâm Minh Mỹ từ trên cao nhìn xuống, thưởng thức hương vị ngắm nhìn Diệp Anh bị trói chặt hai tay sau ghế, không hề có chút sức lực phản kháng. Đợi Thái Na đi xa, Sâm Minh Mỹ đóng cửa phòng, đắc ý hất cằm, chầm chậm đi quanh Diệp Anh ba vòng, sau đó đứng trước mặt cô, chầm chậm giơ tay lên…
Bang!
Một cái tát hướng tới khuôn mặt của Diệp Anh.
“Sâm Minh Mỹ!”
Vết tay màu đỏ hằn rõ trên khuôn mặt, máu tươi dần rỉ ra từ khóe miệng, Diệp Anh tức giận phản ứng.
“Ha ha ha ha!”
Sâm Minh Mỹ cười vô cùng đắc ý:
“Haiz, cô gọi tôi làm cái gì? Gọi tôi thì tôi sẽ tha cho cô sao? Đến đây, cô còn có tay mà, sao ngu ngốc đến thế, ngay cả một chút năng lực đánh trả cũng không có, chỉ có thể giương mắt nhìn tôi đánh cô sao?”
Bang…
Lại một cái tát nữa. Sâm Minh Mỹ đánh đến mức cả khuôn mặt Diệp Anh nghiêng về một bên.
Miệng ngập mùi tanh, Diệp Anh đau đến tê hết nửa mặt, cô nhắm mắt hít một hơi sâu, giễu cợt:
“Sâm Minh Mỹ, cô cũng chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?”
“Còn cô thì ngay cả chút bản lĩnh ấy cũng không có!”
Sâm Minh Mỹ nghiến răng nghiến lợi, trong lòng vô cùng sảng khoái, mạnh mẽ đưa tay vung một cái tát lên trên mặt Diệp Anh, hận không thể khiến khuôn mặt Diệp Anh nát vụn.
“Vì thế…” Máu tươi dần từ khóe miệng Diệp Anh chảy xuống từng dòng, cô châm chọc nói: “Trên bục chữ T của cuộc thi chung kết tối ngày kia, thứ cô muốn thể hiện chính là bản lĩnh này của đôi tay cô sao? Ha ha, nhìn cô tát thành thục như này, có lẽ ban giám khảo cũng sẽ cho cô một giải quán quân tàm tạm ấy.”
“Cô câm mồm…” Sâm Minh Mỹ gào lên.
Chung kết cuộc thi thời trang cao cấp châu Á tựa như một khối đá nghìn câu, nặng nề treo trong lòng Sâm Minh Mỹ ở nơi u ám đen tối đáng sợ nhất, khiến cô không thể hít thở, hô hấp!
“Cô hãm hại tôi! Tất cả đều do cô hãm hại tôi!”
Hàng đêm mất ngủ, Sâm Minh Mỹ trằn trọc suy nghĩ, cuối cùng cũng đã hiểu rõ!
“Nếu không phải cô, tôi sẽ không rơi vào kết cục bi thảm hiện giờ! Danh dự không trong sạch, tất cả mọi người đều mắng tôi sao chép, chửi tôi vu oan hãm hại cô! Tất cả mọi người đều mở to mắt muốn xem trong đêm chung kết tôi sẽ bị bêu xấu như nào! Nếu không phải cô, cho dù tôi không thể đạt giải quán quân khu vực Trung Quốc, cũng không hề ảnh hưởng đến địa vị của tôi trong giới thời trang! Bây giờ tôi không còn gì cả! Từ khi JUNGLE của bố tôi trượt dốc, SÂM mà tôi vất vả chuẩn bị nhiều năm cũng suy sụp, bản thân mình cũng sụp đổ theo! Cô vui rồi chứ? Vui rồi chứ?”
“Tôi hãm hại cô?” Diệp Anh giễu cợt: “Sâm đại tiểu thư, mời cô suy nghĩ lại cẩn thận, là ai từ đầu đã trăm phương ngàn kế khiến ngay cả tư cách tham dự cuộc thi của tôi cũng không có?”
“Cô không nên tham dự cuộc thi! Nếu cô không tham dự, không thiết kế ra loạt liền thân đáng ghét kia thì đã không xảy ra chuyện gì!” Sâm Minh Mỹ hét lên.
“Tracy ngay từ đầu cũng là cô trăm phương nghìn kế đặt bên cạnh tôi, đúng không?” Diệp Anh lạnh lùng nhìn Sâm Minh Mỹ: “Cô bảo cô ấy giám sát nhất cử nhất động của tôi, sau đó vào thời khắc mấu chốt trộm thiết kế của tôi, nhưng lại đi nói là tôi sao chép cô, như vậy chẳng lẽ không phải là cô đã hãm hại tôi, mà là tôi hãm hại cô sao?”
“Đồ phản bội Tracy!” Sâm Minh Mỹ ôm đầu hét lên: “Miệng thì nói muốn báo đáp tôi, kết quả không kiên định được bao lâu đã bỏ trốn, nếu cô ta khăng khăng cô đã trộm thiết kế của tôi thì cô đã không dễ dàng trở mình như vậy!”
“À.”
Diệp Anh cười lạnh: “Vì thế, tất cả mọi chuyện đều là do tôi sai. Không nên tham dự cuộc thi, không nên thiết kế ra loạt liền thân, không nên vì bị cô sao chép mà không nhẫn nhịn, không nên tiếp tục tiến vào vòng chung kết, không nên nhìn thấy cô bị bêu xấu ở đêm chung kết…”
Bang…
Sâm Minh Mỹ tức giận, hung hăng tát Diệp Anh.
“Đồ tiện nhân!” Sâm Minh Mỹ tức giận đến đỏ ngàu hai mắt: “Tôi muốn giết cô! Tôi xem cô còn có thể hung hăng kiêu ngạo đến khi nào! Nói cho cô biết, Diệp Anh! Đêm nay cô diễn tập đúng không? Tôi đã phái người đi cướp trang phục của cô! Hiện giờ toàn bộ tác phẩm dự thi cô vất vả làm ra đều đã là của tôi! Toàn bộ đã là của tôi! Ha ha ha ha!”
“Sau đó tôi sẽ giết cô!” Oán hận tiến gần Diệp Anh, Sâm Minh Mỹ mở to mắt, nói: “Tôi sẽ giết cô, giúp cô để lại một bức thư, nội dung bên trong là vì cô sao chép tôi, trong lòng áy náy bất an, hơn nữa vì cuộc thi đêm chung kết không hề có linh cảm sáng tạo, đêm ngày đau khổ, không chịu nổi những áp lực này, cho nên cô chỉ có thể lựa chọn: chết! Lấy cái chết nhận tội với tôi! Lấy cái chết để xin tôi tha thứ…”
*****
Đêm muộn.
Từ kính chiếu hậu, George đột nhiên phát hiện có điều gì đó không đúng, bốn chiếc xe đã che kín biển số từ phía sau càng lúc càng đến gần.
Ầm…
Lúc này, một chiếc xe đột ngột gào rít vọt lên, qua mặt xe của George, hai chiếc xe nữa cũng phân nhau tách một trái một phải, kẹp xe của George ở giữa, chiếc cuối cùng vẫn vững vàng ở phía sau.
“Shit!” George chửi rủa.
“Sao vậy?” Trong xe, Phan Đình Đình sợ tới tái mét, nắm chặt tay nắm trên nóc xe, cảnh tượng này chỉ khi quay phim cô mới nhìn thấy!
Đêm tối như mực.
Bốn chiếc xe ép xe của George về bên đường, tám luồng đèn xe chiếu chói mắt, cửa bốn chiếc xe đồng thời mở ra, mười mấy người đầy hình xăm cầm côn sắt bước ra, vẻ mặt họ hung hãn, tràn ngập hơi thở của xã hội đen.
****
“Đó là những lời độc thoại trong lòng của cô.” Đêm khuya trong phòng thiết kế, trên mặt Diệp Anh đầy những dấu tay đan xen, máu tươi từ miệng chảy xuống, cô nhàn nhạt cười: “Không ngờ cô lại áy náy bất an, ngày đêm dày vò đến vậy. Có điều, Sâm Minh Mỹ, tất cả những điều này không phải tôi bức cô. Cô không cần chết, thật ra cô vẫn còn đường lui. Chỉ cần cô rời khỏi cuộc thi chung kết, cho dù người ta cười nhạo cô, nhưng dần dần, thời gian sẽ xóa nhòa tất cả, cô còn có thể tiếp tục một cuộc sống yên bình.”
“Phải chết là cô…” Sâm Minh Mỹ gào lên: “Chỉ cần cô chết rồi, tất cả mọi thứ của cô, toàn bộ đều là của tôi! Chức quán quân là của tôi! Những thiết kế loạt liền thân xấu xí cô để lại, tôi thích dùng bao lâu thì dùng! Việt Xán vẫn tiếp tục yêu tôi! Việt Tuyên cũng sẽ yêu tôi! Tạ thị cũng là của tôi! Tất cả mọi thứ đều là của tôi! Hết thảy mọi thứ đều là của tôi…”
Mùi khói đột ngột bay vào.
“Ngửi thấy rồi sao?” Sâm Minh Mỹ cười to: “Tôi muốn để một mồi lửa thiêu đốt nơi này! Tôi muốn MK của cô biến thành tro bụi, chôn vùi cùng cô. Thế nào, tôi đã tận tình tận nghĩa với cô rồi chứ? Có muốn cảm kích tôi đến rơi nước mắt không? Đồ ngu ngốc Thái Na kia cho rằng tôi không có cô ta thì không được, còn không cho phép tôi động đến cô. Ha ha ha ha, tôi đã bỏ tiền tìm một nhóm người trà trộn, đánh ngất cô ta rồi! Đợi tôi thiêu trụi cô và cái cửa hàng này, ngộ nhỡ bị lộ, tôi sẽ đẩy toàn bộ lên người Thái Na! Ha ha ha ha! Dám xem thường tôi, đây chính là kết cục!”
Mùi khói càng lúc càng nồng nặc!
Khói từ khe cửa thổi vào, không khí trong phòng cũng càng lúc càng xám đặc lại!
“Khụ khụ khụ khụ khụ!”
Diệp Anh bị sặc khói ho dữ dội.
“Ha ha ha,” Trong làn khói dày đặc, bên trong phòng thiết kế đã có thể nghe thấy tiếng bốc cháy đùng đùng bên ngoài, ánh lửa đỏ hừng hực chiếu vào. Lấy chiếc khăn đã ngấm ướt che mũi lại, hai mắt Sâm Minh Mỹ ánh lên sự điên cuồng, ngón tay nâng cằm Diệp Anh, thưởng thức dấu tay trên mặt cô, phì phò nói:
“Một lúc nữa, cô sẽ bị ngất vì làn khói đặc này, đến lúc đó, tôi sẽ cởi bỏ dây thừng cho cô, để ngọn lửa từng tấc cắn nuốt khuôn mặt cô, ngón tay cô, thân thể cô. Chờ cô biến thành khói bụi, tôi xem cô còn lấy cái gì để đi dụ dỗ đàn ông, lấy cái gì để thiết kế thời trang, lấy cái gì để đối đầu với tôi!”
Khói đặc cuồn cuộn!
Nhiệt độ trong phòng càng lúc càng cao!
Diệp Anh bị trói hai tay sau ghế, dần dần không thở nổi, phổi ngập tràn hơi khói, từng hơi thở đều mang theo hơi khói! Khuôn mặt cười độc ác trước mặt cô dần dần không nhìn rõ nữa, trí óc hỗn loạn, mặt đất trần nhà xoay tròn. Cho dù cô muốn giữ gìn sự tỉnh táo, nhưng sự bức bối trong lồng ngực đã khiến tất cả trở nên mờ nhạt. Trong đầu hiện lên vài hình ảnh, hải âu bay quanh bờ biển, chiếc đồng hồ quả quýt khắc hoa tường vi, hương vị bánh đậu đỏ, chiếc kim đồng hồ chỉ tám giờ tối…
Ánh sáng chập chờn lay động…
Trí óc cô dần rơi vào mê man.
Biển hoa tường vi như ánh trăng được vẽ ra trên mặt đất từ một cành cây… Người thiếu niên ngông cuồng nằm dưới bụi tường vi đỏ rực trong màn mưa… Đôi bóng đan nhau trong chòi nghỉ hoa viên tường vi trắng… Từ sau bụi tường vi trong căn nhà kính trồng hoa đêm mưa ấy, từng tia chớp trắng rực lên…
“Nếu cô ấy đã rời bỏ anh, vậy thì…” Trong một đêm tường vi nở rộ, cô cúi người, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi trắng nhợt lạnh giá: “…từ giờ về sau, anh chính là của em!”
“…cũng không hề…” Tiếng hải âu khàn giọng cất vang trên mặt biển, đôi môi anh nhợt nhạt: “…yêu em như em nghĩ…”
Trong làn khói dồn dập trào đến, phổi cô gần như đã ngạt thở, cô há mồm thở dốc, hai tay cố gắng thoát khỏi sợi dây thừng, bên tai là tiếng cười điên cuồng. Trong làn khói mờ mịt cuồn cuộn, trước mắt cô dần tối lại, chỉ còn câu nói kia văng vẳng bên tai:
… Không hề yêu em như em nghĩ.
Bang…
Một tiếng nổ vang lên!
Lúc gần như mất đi tỉnh táo, dường như cô đã nhìn thấy cánh cửa phòng nặng nề bị phá vỡ, hơi nóng tựa như sóng ào đến, ngọn lửa xung quanh bùng cháy, khói bụi mờ mịt, dường như có người tát vào má cô, gọi tên cô liên hồi!
Trước mắt mờ mịt.
Phổi cạn kiệt thiêu đốt, trong tai là tiếng nổ ầm ĩ, mí mắt nặng trĩu, cô không còn sức chống đỡ, trong không gian ngập tràn khói bụi, bỗng có người áp miệng vào môi cô, một làn khí tươi mát thổi vào ngập tràn trong phổi cô!
“Khụ! Khụ! Khụ! Khụ!”
Cô bật ho dữ dội, não cuối cùng cũng có chút không khí, trí óc hỗn độn dần có chút tỉnh táo. Bóng dáng huyền ảo, người trước mặt cô dường như là Việt Tuyên, khuôn mặt tái nhợt vô cùng lo lắng, đôi mắt lộ rõ vẻ lo lắng khẩn trương, khi hô hấp cho cô, đôi môi anh thậm chí còn dính chặt trên môi cô!
“…”
Họng cô khản đặc, cô không thể nói lên lời, không khí mỏng manh tựa như tơ nhện dần trở lại cơ thể cô.
“Đừng sợ, anh đưa em ra ngoài!”
Căn phòng tràn ngập khói bụi, giọng nói của Việt Tuyên còn khàn hơn cả cô, một tay anh ôm lấy cô, tay kia nhanh chóng cởi trói cho cô. Khói đặc mù mịt, cô ngã từ trên ghế xuống, rời vào cái ôm thơm mát như đóa hoa dành dành của anh, cô tham lam há to miệng hít hà, cho dù đây chỉ là một giấc mộng, cô cũng không muốn tỉnh lại! Mạnh mẽ kéo cô lại, Việt Tuyên ôm cô vào lòng, đi về phía cửa!
“Tuyên…”
Trong căn phòng ngập khói, Sâm Minh Mỹ điên cuồng đưa tay ngăn cản, cô đau khổ vừa lắc đầu vừa gào thét: “Tuyên, anh vì cứu cô ta mà đến đây sao? Thế còn em? Vì sao anh không hề để ý đến em? Trong mắt anh chỉ có cô ta, không có em đúng không? Em cũng ở đây, em cũng ở trong đám cháy, có thể bị mất mạng mà! Tuyên ca ca, em từ nhỏ đã yêu em bao nhiêu năm, nhưng một chút cảm động anh cũng không có, một chút tình cảm dành cho em anh cũng không có sao?”
“Tránh ra!”
Ngọn lửa bùng cháy càng lúc càng tiến gần phòng thiết kế, khói đặc bốn phía, Việt Tuyên bịt mũi Diệp Anh lại, sắc mặt anh tái đến mức khiến người khác sợ hãi, cánh tay ôm Diệp Anh lại cứng rắn như thép. Thần trí Diệp Anh dần tỉnh táo lại, cô phát hiện Việt Tuyên không ngồi xe lăn, mà lồng ngực anh đang phập phồng dữ dội, hô hấp tựa như mang theo tiếng khàn rít.
“Không! Em sẽ không để anh mang cô ta đi!”
Bảy tám mét phía sau là lửa cháy hừng hực, Sâm Minh Mỹ đứng chặn ở cửa, điên cuồng gào thét:
“Cô ta có gì tốt? Rốt cuộc cô ta có gì tốt? Cô ta căn bản không yêu anh! Cô ta hai lòng, lẳng lơ! Cô ta trăm phương ngàn kế giẫm đạp lên anh và Việt Xán để tranh danh đoạt lợi! Cô ta đã vứt bỏ anh! Sau khi nắm được Tạ thị trong tay, cô ta lại vứt bỏ Việt Xán! Chân tướng của cô ta, bây giờ các anh vẫn chưa nhìn rõ sao? Mắt các anh mù sao? Mắt của tất cả mọi người đều mù rồi sao?”
“Cô mới là người mắt mù!”
Dù cho trong phổi tràn ngập sự khó chịu như thiêu đốt, nhưng sức lực đã trở lại trong cơ thể Diệp Anh, cô lạnh lùng nói, không muốn tiếp tục dây dưa nhiều chuyện với Sâm Minh Mỹ. Tình trạng sức khỏe của Việt Tuyên, cô vẫn luôn hiểu rất rõ, đối với bệnh hen suyễn của anh, môi trường tràn ngập khói bụi này quá nguy hiểm. Không muốn nghĩ quá nhiều về việc sao anh lại ở nơi này, cô chỉ muốn cùng anh mau chóng rời đi!
Thoát khỏi đôi tay Việt Tuyên, Diệp Anh lớn tiếng:
“Nếu cô vẫn không mở cửa, đừng trách tôi không khách khí!”
Không còn bị dây thừng trói chặt trên ghế, Diệp Anh chẳng hề kiêng dè sức lực chiến đấu của Sâm Minh Mỹ. Vẻ mặt lạnh lùng, Diệp Anh bước dài về phía Sâm Minh Mỹ. Bị khí thế của Diệp Anh làm lùi bước, Sâm Minh Mỹ lùi về phía sau hai bước, nhưng sau đó đột ngột cười điên cuồng, lấy một món đồ màu trắng bạc từ trong túi áo khoác ra, hai tay nắm chặt, run rẩy chĩa về phía Diệp Anh!
“Cô đến đây, đến đây!”
Sâm Minh Mỹ lớn giọng nói.
Diệp Anh cũng lạnh người, cô còn chưa kịp nhìn rõ đó là vật gì thì đã bị Việt Tuyên kéo về phía sau người. Hai ngón tay Sâm Minh Mỹ run rẩy đặt trên cò súng. Vật ấy là một khẩu súng, một khẩu súng màu trắng!
“Đến đây! Sao cô không tới nữa?” Thấy Diệp Anh sợ hãi, Sâm Minh Mỹ càng lúc càng cười lớn: “Diệp Anh, tôi nói cho cô biết, hôm nay tôi không có ý định để cô rời khỏi dây! Cô nhất định phải chết! Nhất định phải chết! Tôi nhìn cô chết rồi sẽ vô cùng hài lòng! Đến đây, không phải cô nói không khách khí với tôi sao? Ha ha ha ha!”
“Minh Mỹ, em bình tĩnh lại.”
Tiếng bốc cháy bên ngoài càng lúc càng dữ dội, Việt Tuyên giữ Diệp Anh sau lưng. Anh chăm chú nhìn Sâm Minh Mỹ, chầm chậm bước về phía Minh Mỹ, nói:
“Việc đã đến mức này, trước tiên em hãy bình tĩnh lại, xem giải quyết thế nào, đừng vì nhất thời kích động mà làm ra chuyện gì không thể cứu vãn.”
“Tuyên ca ca…”
Cây súng lục vẫn run rẩy nhắm về phía Diệp Anh, Sâm Minh Mỹ vừa cười vừa khóc, nước mắt dàn dụa bên má:
“Tuyên ca ca, em không muốn thương tổn anh, chỉ cần anh đừng che chắn cô ta, em bảo đảm em sẽ không làm hại anh! Nhưng, em muốn cô ta chết, em không thể để cô ta tiếp tục sống, cô ta nhất định phải chết, nhất định…”
Bang.
Tiếng động lớn vang lên!
Một góc phòng đã sụp xuống, xà nhà rơi xuống, lửa cháy hừng hực, bụi mù mịt bốn phía! Mà lúc này, tiếng cứu hỏa từ xa cũng vọng lại! Thấy sắc mặt Sâm Minh Mỹ bỗng chốc biến hóa, đôi mắt tràn ngập sự hung ác, trong lòng Diệp Anh cảnh giác, không kịp nghĩ nhiều, cô mạnh mẽ đẩy Việt Tuyên ra.
“Diệp Anh, cô đi chết đi…”
Trong lửa bụi ngập trời, Sâm Minh Mỹ gào lên, nòng súng nhắm thẳng Diệp Anh, ngón tay điên cuồng bóp cò!
Pằng!
Pằng! Pằng!
Tường Vi Đêm Đầu Tiên Tường Vi Đêm Đầu Tiên - Minh Hiểu Khê Tường Vi Đêm Đầu Tiên