I have learned not to worry about love;

But to honor its coming with all my heart.

Alice Walker

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Hiểu Khê
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 48 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3616 / 29
Cập nhật: 2016-05-16 20:22:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28
iều cô muốn chính là con đường cô đã lựa chọn.
Phản ứng của truyền thông vô cùng nhanh chóng!
Chưa đến nửa ngày, các kênh truyền hình tài chính và tin tức giải trí đều rộn ràng đưa tin nhà thiết kế nổi tiếng Diệp Anh bỗng nhiên tuyên bố nắm quyền quản lý tập đoàn Tạ thị, trở thành cổ đông lớn nhất của tập đoàn. Ngày đầu tiên chính thức bước chân vào Tạ thị, Diệp Anh nhanh chóng cách chức các thành viên quan trọng trong gia tộc họ Tạ, bao gồm Tạ Việt Tuyên, Tạ Việt Xán, Tạ Hoa Lăng, và cả giám đốc bộ phận thiết kế, người đang dây dưa tin đồn sao chép với cô – Sâm Minh Mỹ.
Biến động lớn của tập đoàn Tạ thị đã gây ra sóng to gió lớn cho thị trường chứng khoán, trong giao dịch nửa ngày còn lại, giá cổ phiếu Tạ thị đã giảm mất năm điểm. Phiên giao dịch ngày hôm sau, giá cổ phiếu tiếp tục điên cuồng hạ xuống, đến mười một giờ trưa thì ngừng lại.
Giới truyền thông đưa ra một tin tức: theo một nguồn tin đáng tin cậy, đối với chuyện Diệp Anh bức Tạ Việt Xán, Tạ Việt Tuyên – những người đã quản lý, cống hiến nhiều năm cho Tạ thị buộc phải rời khỏi Tạ thị, những cổ đông đều vô cùng bất mãn, đang gấp gáp chuẩn bị một cuộc họp toàn thể cổ đông.
Đối mặt với những lời lên án từ khắp nơi, chủ tịch mới nhậm chức của tập đoàn Tạ thị là Diệp Anh lại vô cùng bình tĩnh. Trước tòa nhà cao vút của tập đoàn Tạ thị, bên đường vẫn còn tuyết trắng đọng chưa tan, khi đám phóng viên ào tới vây quay, đối diện với rừng micro và camera, Diệp Anh thản nhiên cười, chỉ đáp lại đúng ba chữ: “Tôi rất vui.”
Quá bá đạo!
Quá quật cường!
Quá tùy hứng!
Đối với câu trả lời ngắn gọn lỗ mãng này, phần lớn quần chúng đều bị kích động, họ biết hiện tại đang thịnh hành trào lưu tổng tài bá đạo, nhưng một cô gái là tổng tài bá đạo như vậy thật sự vượt quá sức tưởng tượng. Hơn nữa, qua chuyện sao chép giữa Diệp Anh và Sâm Minh Mỹ, mọi người đều biết Diệp Anh có dây dưa tình cảm với hai vị công tử Tạ thị, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì khiến Diệp Anh có thể trong một đêm lên chức, đồng thời ra tay độc ác buộc cả hai người đàn ông bên cạnh phải rời khỏi Tạ thị?
Dư luận dấy lên các tin đồn phong phú.
Tạ Phố báo cáo toàn bộ tình huống hiện tại cho Việt Tuyên.
Bệnh viện đêm khuya, Tạ Hoa Lăng đã chìm vào trong giấc ngủ. Gian ngoài phòng bệnh, đầu Việt Tuyên đau đớn choáng váng, anh cố gắng đưa tay chầm chậm xoa hai bên thái dương.
“Nếu tình huống không cải thiện, giá cổ phiếu ít nhất sẽ giảm nữa.” Tạ Phố nói: “Làn sóng phản đối của các cổ đông rất lớn, họ đang liên hợp lại, đàm phán với nhau nên đối phó với cô Diệp Anh như thế nào.”
Việt Tuyên im lặng hồi lâu rồi hỏi: “Việt Xán thì sao?”
“Đại thiếu gia đã rời khỏi Tạ thị, hiện tại hành tung không rõ.” Dừng một chút, Tạ Phố nói: “Xem ra đại thiếu gia đối với động thái của cô Diệp Anh cũng có chút kinh hoàng, sau cuộc họp hội đồng quản trị hôm trước, hai người đã cãi nhau một trận.”
Cơn đau trong đầu càng lúc càng kịch liệt.
Việt Tuyên cố nén cơn đau choáng váng lại, nói với Tạ Phố: “Nói với Tạ Bình…”
Bang.
Mở cửa phòng, Diệp Anh mệt mỏi bước vào, đèn trong phòng khách bật sáng, cô ném chiếc túi trong tay lên giá cửa, tiện tay đóng cửa phòng lại. Phòng khách theo phong cách Địa Trung Hải, tường màu lam, cửa sổ màu trắng, Khổng Diễn Đình đang ngồi trên ghế sô pha với những hoa văn màu lam trắng, khác hẳn dáng vẻ tươi cười như gió xuân mọi ngày, anh nghiêm túc nhìn cô, vẻ mặt hiện rõ có chuyện muốn nói.
Cả thể xác lẫn tinh thần Diệp Anh đều mệt mỏi.
Cô chào hỏi đơn giản, rồi lập tức đi về phía phòng ngủ của mình.
“Này!”
Khổng Diễn Đình buồn bực, đứng dậy quát cô: “Cô đứng lại cho tôi!”
Diệp Anh mệt dến mức chỉ muốn nhào đến bên giường, nhưng nhìn điệu bộ này của Khổng Diễn Đình, đành miễn cưỡng giữ vững tinh thần, ứng phó nói: “Chuyện gì?”
“Việt Xán chuyển toàn bộ cổ phần Tạ thị cho cô, sau đó cô đã khai trừ hắn?” Khổng Diễn Đình nhíu mày hỏi.
“Đúng vậy.”
“Cô…” Nhìn dáng vẻ thờ ơ của cô, Khổng Diễn Đình tức giận: “Cô rốt cuộc đang nghĩ gì? Tên Việt Xán ấy đối với cô tốt như vậy! Anh ta khổ sở bao nhiêu năm, không dễ dàng mới nắm được cổ phần trong tay, không yêu cầu gì đã chuyển toàn bộ cho cô, vậy mà chớp mắt cô lại quẳng anh ta đi! Rốt cuộc cô có lương tâm không, có tim gan không!”
Diệp Anh nghe đến mức bật cười.
Cô quyết định quay người ngồi xuống sô pha, quan sát Khổng Diễn Đình: “Tôi đã nghĩ giữa anh và Việt Xán không hề có giao dịch gì, nhưng không ngờ anh lại có tình cảm sâu đậm với anh ta như vậy. Tôi còn tưởng giữa lúc tôi khốn cùng, anh giữ tôi lại, đối với tôi một câu “nữ thần”, hai câu “nữ thần”, mời tôi gia nhập công ty anh là vì đã coi tôi là bạn bè, sẽ kiên định đứng về phía tôi.”
Khổng Diễn Đình trừng mắt nhìn cô, một lúc sau, uể oải thở dài: “Nữ thần, cô thật sự là nữ thần, nhưng cô không chỉ là nữ thần của tôi, hơn thế, cô còn là nữ thần của Việt Xán. Tôi vốn ở nước ngoài, cùng mấy ông anh của tôi đấu qua đấu lại khá vui vẻ, nhưng tên Việt Xán đó bỗng dưng bức ép đe dọa tôi phải về nước! Sau khi về rồi, tôi mới biết anh ta là vì cô!”
“Nữ thần, tôi không biết cô và Việt Xán có ân oán gì, nhưng anh ta đối với cô rất thật tâm. Anh ta để tôi tới tiếp nhận hạng mục thời trang của Khổng thị, đi vào lĩnh vực nữ trang cao cấp đều là vì trải đường cho cô, thậm chí anh ta còn vì cô mà lập công ty thời trang tại Pháp và Italia! Nữ thần, toàn bộ những điều tôi làm cho cô đều là Việt Xán muốn tôi làm! Ngay cả căn hộ này cũng là anh ta chuẩn bị cho cô, anh ta nói cô thích phong khách nhẹ nhàng thoải mái.”
Diệp Anh im lặng rất lâu. Sau đó cô nhíu mày cười: “Để anh ở cùng tôi cũng là điều anh ta vì tôi mà chuẩn bị?”
“À, đó là vì anh ta biết…” Sắc mặt Khổng Diễn Đình đột nhiên đỏ lựng.
“Hầy! Dù sao, Việt Xán đối với cô thật sự tốt đến cảm động trời đất, không thể tốt hơn nữa! Cho dù cô ý chí sắt đá, tuyệt không cảm động cũng không thể lấy oán báo ơn!”
“Vậy chắc chiếc Maybach thể thao màu hồng kia cũng là do anh ta tặng anh rồi.” Diệp Anh đã hiểu rõ.
“Đúng vậy! Anh ta biết tôi thích màu hồng đào!” Khổng Diễn Đình hưng phấn nói: “Anh ta còn đồng ý tặng tôi một du thuyền màu hồng nữa cơ!”
Ôm chiếc gối dựa, Diệp Anh thản nhiên cười: “Anh ta đúng là tri kỷ, biết rõ anh thích gì.”
“Đương nhiên! Năm đó ở Ý, tôi và anh ta là bạn học, lúc đầu tôi nhìn anh ta không vừa mắt, tôi cũng thấy…” Khổng Diễn Đình hưng phấn kích động thao thao bất tuyệt, từ chuyện quen biết giữa anh ta và Việt Xán, từ căm ghét, kết giao, đến khi cởi mở chân thành với nhau, từng ly từng tý đều vui sướng hoa chân múa tay kể lại chi tiết tỉ mỉ, đến khi phát hiện Diệp Anh đã ngủ thiếp đi.
“Diệp Anh!”
Khổng Diễn Đình tức giận, trừng mắt nhìn cô: “Tôi không nói đùa với cô! Trong lòng tên tiểu tử Việt Xán ấy, cô là sự tồn tại vô cùng quan trọng. Tình cảm của hắn với cô sâu nặng như thế, hắn vì cô phải trả giá bao nhiêu như vậy, cô phải quý trọng hắn! Phải trân trọng hắn!:
Trân trọng anh ta…
Diệp Anh lặng lẽ nhìn về phía Khổng Diễn Đình, đặt chiếc gối dựa lại ghế sô pha, nói: “Mệt rồi, tôi đi ngủ.”
Rầm một tiếng, Diệp Anh dóng chặt cửa phòng ngủ.
Dựa lưng vào cửa phòng, cả người cô mệt mỏi, cô nhắm mắt nhưng trái tim và trí óc lại ngập tràn hỗn loạn.
Thật lâu sau, cô hít một hơi thật sâu, để mình không suy nghĩ nhiều nữa. Cô đến bên giường, phát hiện người dọn dẹp đã tìm thấy cây bút vẽ bị lăn trong gầm giường, đặt trên tủ đầu giường. Cô lặng lẽ nhìn đóa tường vi màu bạc khắc trên cây bút vẽ, trên đó vốn dĩ đầy bụi bặm mới đúng, nhưng dường như đã được lau sạch, không hề nhiễm một hạt bụi, đóa tường vi màu bạc dưới ánh đèn hơi loáng lên, giống như ánh sao lấp lánh trong bầu trời đêm.
Cạch!
Cô lật úp chiếc bút vẽ khắc bông hoa tường vi.
Đúng vậy.
Cô lạnh lùng nghĩ.
Khổng Diễn Đình nói không sai.
Tạ Hoa Lăng nói không sai.
Sâm Minh Mỹ cũng nói không sai.
Cô là một người phụ nữ vô tình vô nghĩa, ý chí sắt đá, lòng dạ khó lường. Thứ cô muốn không phải là quá khứ, cũng không phải tương lai. Thứ cô muốn chính là hiện tại! Thứ cô muốn chính là con đường cô đã chọn lựa!
Ép mình bình tĩnh lại, Diệp Anh cầm lấy cây bút, trên tờ giấy trắng, cô bắt đầu vẽ ra những đường nét đen nhánh. Những đường nét sắc bén phác thảo lên hình ảnh một nữ vương lạnh lùng kiêu ngạo, quật cường, chiếc váy hoa lệ trên người tựa như chiến bào.
*****
Mà lúc này, Sâm Minh Mỹ phát hiện mình hoàn toàn không hiểu Diệp Anh đang nghĩ gì! Cô cho rằng sau khi dùng thủ đoạn hèn hạ chiếm đoạt quyền lực của Tạ thị, Diệp Anh sẽ giễu võ dương oai, ngông cuồng tự đại, nhưng Diệp Anh lại vẫn mang dáng vẻ lạnh lùng, hơn nữa những hoạt động kinh doanh của Tạ thị lại không hề hỏi tới, để mặc giá cổ phiếu Tạ thị rớt thảm hại.
Cô còn cho rằng, nắm trong tay Tạ thị, đuổi cô khỏi Tạ thị, Diệp Anh sẽ tận lực diệt sạch, sẽ khiến ban tổ chức cuộc thi thời trang cao cấp châu Á hủy bỏ tư cách tham gia cuộc thi thời trang cao cấp châu Á của cô.
Nhưng Diệp Anh tựa như quên mất chuyện này. Thời gian từng ngày trôi qua, trận chung kết càng tới gần, Sâm Minh Mỹ càng ngày càng nôn nóng, số bút chì bị bẻ gãy đã nhiều vô số, những bản thiết kế bị xé rách cũng nhiều vô kể, hàng đêm đều cặm cụi ngồi vẽ, nhưng cô hoàn toàn không thể thiết kế ra nổi bất cứ cái gì!
Trong đêm chung kết khu vực Trung Quốc, loạt thiết kế liền thân đã gây ra tiếng vang lớn, được ca ngợi về tính cách mạng của nó, nhanh chóng nhận được sự hoan nghênh của giới thời trang thế giới. Nhưng Sâm Minh Mỹ cảm thấy nó quá xấu, vô cùng xấu xí! Cô không chịu đựng được việc nhìn lại nó lần nữa chứ đừng nói đến việc tạo ra những thứ mọi người kỳ vọng là dựa trên những bản thiết kế đó, tiếp tục nghiên cứu đưa ra loạt liền thân cao cấp mới.
Đôi lúc, cô thậm chí còn hi vọng Diệp Anh tước đoạt đi cơ hội tiếp tục tham gia cuộc thi của mình.
Cô không thể chịu đựng được những tra tấn này nữa.
Giống con thú bị giam cầm, cô không có ý tưởng thiết kế, cô không vượt qua được, cô không thể lại tiếp tục lấy những bản thiết kế mới của Diệp Anh, như vậy trước mặt cô chỉ có một con đường chết! Nhưng bắt cô chủ động rút lui, bắt cô thừa nhận mình sao chép, bắt cô chứng kiến Diệp Anh đứng trên bục chữ T rực rỡ ánh hào quang đón nhận những tràng vỗ tay vang trời của mọi người, điều này còn khó khăn hơn việc bảo cô chết!
“Đây là một quỷ kế…”
Sàn nhà đầy giấy lộn, Sâm Minh Mỹ run rẩy, đột ngột hiểu rõ sự nham hiểm của Diệp Anh. Cô ngây ngốc nhìn Thái Na, ánh mắt trống rỗng:
“… Cô ta biết tôi không thiết kế được, cô ta biết tôi sẽ thua cô ta, cô ta muốn trong trận chung kết sẽ đem tác phẩm độc nhất vô nhị ra đánh bại tôi, giáng cho tôi một đòn trước mặt mọi người! Cô ta quá độc ác, Cô ta muốn tôi mất hết danh dự, cô ta muốn tôi không ngóc đầu dậy được.”
“Vậy cô hãy tranh đấu đi, tạo ra một tác phẩm xuất sắc hơn của cô ấy, không được sao?” Thái Na mất kiên nhẫn nói.
“Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!”
Đôi môi run rẩy, Sâm Minh Mỹ nói với Thái Na:
“Cô cho rằng thiết kế ra một bộ quần áo cũng giống vẽ tranh sao? Phải đẹp, phải có ý tưởng mới, phải có tính cách mạng, phải khiến người khác rung động, cô cho rằng cứ miệt mài ngồi bên bàn làm việc là có thể vẽ ra sao?” Cô có thể đính đá hoặc kim cương lên đuôi váy, có thể khiến chiếc đuôi váy dài hoặc ngắn hơn một chút, cũng có thể khiến chiếc váy lộng lẫy hoặc đơn giản hơn, nhưng cô có vắt óc cũng không nghĩ ra được ý tưởng thiết kế nào mới mẻ!
“Vậy cô ấy làm thế nào nghĩ ra được?”
Đối với chuyện thiết kế thời trang, Thái Na hoàn toàn là dân ngoại đạo, cô không kiên nhẫn nói:
“Chẳng phải nói những chuyện như này cần phải có linh cảm sao? Nếu không cô ra biển, hoặc lên núi ở vài ngày, không chừng lại có linh cảm.”
“Làm gì dễ dàng như vậy…”
Sâm Minh Mỹ tuyệt vọng nói.
“Làm gì dễ dàng như vậy, làm gì dễ dàng như vậy, cô chỉ biết nói câu này thôi sao?” Thái Na cảm thấy bực bội vô cùng: “Sao Diệp Anh lại làm dễ dàng vậy? Đầu tiên là loạt váy “ÔM ẤP” gì đấy, lần này lại là loạt liền thân, cô ấy mới là nhà thiết kế không lâu, hết lần này tới lần khác đều có linh cảm, tạo ra những thiết kế khiến người ta kinh ngạc, thế còn cô sao lại không được?”
Nhận thấy rõ sự khinh thường trắng trợn trong lời nói của Thái Na, Sâm Minh Mỹ hoàn toàn sụp đổ, cô ôm đầu hét lên: “Vì cô ta không phải là người! Cô ta là một con quỷ! Cô ta cố ý hại tôi! Cô ta muốn cướp đi tất cả của tôi! Cô ta cướp đi Việt Tuyên, cướp đi Việt xán, cướp đi hạng mục thời trang cao cấp của tôi, cướp chức quán quân của tôi, cướp đi cả tập đoàn Tạ thị! Tôi hận cô ta! Cô ta muốn tôi mất hết thể diện! Cô ta muốn tôi khốn đốn đến mức không thể đứng trong làng thời trang… Không! Tôi sẽ không thua cô ta! Tôi là con gái của Sâm Lạc Lãng! Tôi sẽ không thua một con quỷ không biết từ đâu xuất hiện!”
Cô ra sức giẫm mạnh trên đám giấy lộn bừa bãi trên nền đất!
Sâm Minh Mỹ hoang mang lo sợ, vừa gào thét vừa khóc lóc, Thái Na hoảng hốt nhận ra Sâm Minh Mỹ nổi tiếng trước kia đầy dịu dàng ngọt ngào và người đang điên loạn này quả thực là hai người khác nhau. Kiềm chế lại, Thái Na vỗ bàn, quát:
“Nói đi! Rốt cuộc cô muốn thế nào? Khóc lóc gào thét có tác dụng gì! Không có bản lĩnh thắng, cô nhận thua hoặc bỏ cuộc đi! Nếu có bản lĩnh thắng, cô phải làm việc đi chứ! Lão nương không có thời gian nhìn cô nổi điên!”
Bị cơn tức giận của Thái Na dọa đến giật minh, thần trí dần dần trở lại, đáy mắt Sâm Minh Mỹ lóe ra ngọn lửa điên cuồng, cô hạ quyết tâm, mạnh mẽ nắm chặt cánh tay Thái Na, khàn giọng nói:
“Tôi có một chủ ý, tôi đã nghĩ ra một ý kiến không tồi…”
*****
Sự sùng bái của George dành cho Diệp Anh đã thăng lên một cấp độ cao hơn.
Tình trạng hiện tại của tập đoàn Tạ thị vô cùng hỗn loạn, giá cổ phiểu rớt xuống liên tục, nhưng người nắm quyền hiện tại là Diệp Anh lại không hề để ý, toàn bộ hoạt động kinh doanh của tập đoàn do Tả lão gia tạm thời xử lý. Giới truyền thông đưa ra vô số suy đoán, đám phóng viên cả ngày hai tư giờ đều chăm chú theo dõi Diệp Anh, khi phát hiện một tin động trời là Diệp Anh và công tử nhà Khổng thị hiện ở chung, họ bắt đầu suy đoán liệu Diệp Anh có tiếp tục thần kỳ thu được Khổng thị vào trong tay mình không.
Trong ánh mắt của giới truyền thông, Diệp Anh trở thành một người phụ nữ vô cùng thần bí.
Bối cảnh thần bí, thủ đoạn thần bí, tốc độ nổi dậy thần bí, sắc đẹp huyền bí, linh cảm huyền bí, và cả tương lai huyền bí đến mức không tưởng tượng ra được!
Giữa những rầm rộ hỗn loạn này, Diệp Anh thần bí ấy lại đang đưa một tập bản thảo thiết kế cho George. George kinh ngạc đón lấy, vô cùng ngạc nhiên:
“Cô vẫn nhớ trận chung kết thời trang cao cấp châu Á?”
Vốn dĩ anh nghĩ giữa những ồn ào này, Diệp Anh đã sớm vứt chuyện cuộc thi chung kết lên chín tầng mây, dù sao hiện giờ cô cũng là chủ tịch hội đồng quản trị của một tập đoàn to lớn như thế, mấy chuyện nhỏ như hạt đậu này còn được đặt trong lòng cô sao.
Diệp Anh thản nhiên liếc mắt nhìn George:
“Thời gian hai tuần, có thể hoàn thành không?”
“Không vấn đề.”
George mỉm cười, vỗ ngực nói. Hiện tại nhân công dồi dào, từ khi Sâm Minh Mỹ bị đuổi việc, toàn bộ các nhà thiết kế, nhà tạo hình, chuyên gia may cao cấp đều do Diệp Anh điều phối. Diệp Anh giữ chức Tổng giám đốc, thăng chức cho anh và Liêu Tu lên là Phó tổng, còn Quỳnh An cũng theo chân Sâm Minh Mỹ rời khỏi Tạ thị.
Có điều Tracy vẫn chưa trở lại.
Sau này George đã từng liên lạc Tracy, giọng Tracy trong điện thoại nghe có vẻ tiều tụy. Cô nói trước kia Sâm Minh Mỹ là bạn học của cô, là cô đã lén lút lấy thiết kế của Diệp Anh, chụp ảnh lại gửi cho Sâm Minh Mỹ, Cô nói thiếu chút nữa cô đã hại cô Diệp, cô cảm thấy rất có lỗi với cô Diệp, mong anh thay cô xin lỗi cô Diệp, nếu cô Diệp muốn truy cứu trách nhiệm pháp luật, cô cũng tình nguyện chấp nhận.
Anh chuyển những lời này cho Diệp Anh mà trong lòng có chút lo lắng Diệp Anh sẽ thực sự truy cứu trách nhiệm pháp luật với Tracy. Nhưng cô Diệp cũng giống như vừa nãy, bình thản nhìn anh, nói “Biết rồi”, sau đó dường như cô ấy cũng hoàn toàn quên mất chuyện này.
George cảm thấy cô Diệp đúng là người vô cùng lương thiện!
“Trời ạ, cô Diệp!”
Lật những bản thiết kế, hai mắt George tỏa sáng, anh sùng bái nhìn về phía Diệp Anh, kích động nói: “Cô Diệp, tôi vẫn chưa biểu đạt sự tôn sùng của mình với cô đúng không? Cô là nhà thiết kế tài hoa đến mức siêu phàm thoát tục nhất mà tôi thấy, vĩnh viễn vượt xa Sâm Lạc Lãng, thậm chí tôi cảm thấy cô có thể so sánh với bậc thầy thiết kế tài hoa Mạc Côn! Đợi đến đêm chung kết, loạt thiết kế này được đưa ra, tuyệt đối sẽ khiến rung động hiện trường…”
“Thời gian hai tuần, tôi muốn nhìn thấy thành phẩm đã hoàn thiện.”
Cắt lời George, Diệp Anh bước về bàn làm việc của mình, nhìn tập tài liệu cao như núi trên mặt bàn. Tuy cô đã để Tả lão gia xử lý thay những nghiệp vụ của Tập đoàn, nhưng Tả lão gia vẫn kiên quyết những tài liệu quan trọng bắt buộc phải được cô xem qua.
“Được, không thành vấn đề! Tôi lập tức đi làm!”
George cực kỳ kích động ôm tập bản thảo thiết kế giống như ôm bảo bối chạy đi. Dù không có Tracy với cá tính tỉ mỉ chi tiết, nhưng Liêu Tu cũng là lão làng. Có điều nhớ lại chuyện cũ, bóng ma của sự kiện Sâm Minh Mỹ sao chép đã khiến George từ bỏ ý nghĩ này, anh quyết định lần này nhất định phải bảo vệ những thiết kế này cẩn thận, tuyệt không để phát sinh chuyện như lần trước một lần nữa.
Phòng làm việc yên tĩnh lại.
Diệp Anh đặt những tài liệu kia sang một bên, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, tin nhắn trên điện thoại khiến cô nhíu mày.
Cộc! Cộc!
Trong tiếng ngăn cản của thư ký, cửa phòng thiết kế bị mở ra, Phan Đình Đình với mái tóc xoăn dài đứng trước cửa, làm động tác gõ gõ cửa phòng, hất chiếc cằm xinh đẹp lên nói:
“Hi, bạn yêu à, mình đến đề nghị hẹn hò đây, sau khi tan làm, chúng ta đi uống rượu đi!”
*****
Bệnh viện.
Sức khỏe của Tạ Hoa Lăng dần hồi phục, bác sỹ để bà ở lại bệnh viện quan sát thêm hai ngày nữa là có thể ra viện, nhưng vẫn dặn dò từ giờ về sau phải tu tâm dưỡng tính, chuyện gì cũng nghĩ thoáng ra một chút, nếu không tâm tình bị kích động sẽ tái phát, không thể coi thường được.
Lần này ở giữa ranh giới của cái chết và sự sống, Tạ Hoa Lăng đã nghĩ thông rất nhiều.
Nhớ lại trước kia chuyện gì mình cũng muốn tranh đấu, khi còn trẻ muốn là cô công chúa được nuông chiều, hưởng thụ thói hư vinh, muốn người đàn ông đẹp trai nhất, xuất sắc nhất làm chồng mình, bất kể anh ta đã có bạn gái, muốn khiến tất cả bạn bè phải ngưỡng mộ mình, cho dù hôn nhân đã đi đến bờ vực tan nát cũng muốn chồng vĩnh viễn ở bên cạnh mình, dù bà cũng đã không còn tình cảm gì với anh ta.
Bà luôn luôn tranh giành.
Có thứ giành được, có thứ không giành được. Mà những thứ bà giành được theo đó cũng nhuốm đầy máu tươi và vô số cơn ác mộng đêm dài.
Bà đã từng vô cùng hận Việt Xán, sự tồn tại của nó chứng minh sự thất bại và nhục nhã của bà, sự tồn tại của nó cũng khiến bà run rẩy sợ hãi. Đêm ngày bà lo lắng, sợ hãi Việt Xán sẽ thay hai người đã chết kia trả thù bà, cướp đi những thứ thuộc về bà!
Mà hôm nay chuyện ấy đã thực sự xảy ra.
Tất cả đã bị Việt Xán cướp mất đi.
Nhưng bà lại thở dài nhẹ nhõm, tựa như phiến đá nghìn cân cuối cùng cũng đã hạ xuống.
Ngoài mấy ngày đầu, bà phát hiện mặt trời mỗi ngày vẫn mọc, cuộc sống vẫn tiếp tục tiếp diễn, mà bà cuối cùng cũng không cần nhìn thấy hai người đã chết kia trong những cơn ác mộng nữa.
“Bên Thụy Sỹ đã sắp xếp ổn thỏa rồi, ông bảo đang đợi mẹ qua đó.”
Việt Tuyên điềm đạm nói với Tạ Hoa Lăng. Hai ngày trước, Tạ Hoa Lăng nói với anh sau khi xuất viện, bà muốn tới Thụy Sỹ bầu bạn cùng Tạ lão gia.
Nhìn Việt Tuyên trên chiếc xe lăn càng lúc càng gầy đi, Tạ Hoa Lăng chầm chậm ngồi dậy, Việt Tuyên đỡ lưng, giúp bà tựa lưng vào đầu giường.
“Tuyên, sức khỏe con rốt cuộc thế nào rồi?”
Đau lòng giữ chặt tay Việt Tuyên, Tạ Hoa Lăng vô cùng lo lắng tình trạng sức khỏe của Việt Tuyên. Tuy trước mặt bà, anh vẫn luôn cư xử như thường, nói với bà sức khỏe vẫn tốt. Bà cũng không cách nào hỏi được tình trạng sức khỏe của anh từ phía bệnh viện, ngoại trừ lần đầu tiên bà liên lạc được với bác sĩ Coase, bác sĩ chỉ nói ngắn gọn hai câu với bà liền ngắt điện thoại. Sau này thậm chí bà còn không liên lạc được với bất kỳ vị bác sĩ chuyên theo dõi tình hình sức khỏe của Việt Tuyên. Tuyên đã đem tình hình sức khỏe của mình giấu kín, mà anh lại càng ngày càng gầy, thị lực hình như cũng yếu ớt, tất cả những điều này khiến Tạ Hoa Lăng vô cùng lo lắng.
“Lần trước bác sĩ Coase nói tình hình không tốt lắm, muốn phẫu thuật phải kiểm tra lại.” Tạ Hoa Lăng lo lắng nhìn khuôn mặt tái nhợt đến mức trong suốt của con trai. “Sao lại phải phẫu thuật? Phẫu thuật gì vậy? Có nghiêm trọng không?”
“Sau đó bác sĩ Coase có nói lại với con rồi, ông ấy tưởng nhầm mẹ là người nhà của một bệnh nhân khác.” Việt Tuyên ôn hòa nói: “Mẹ đừng lo, sức khỏe con rất tốt, chẳng qua lần trước bị cảm cúm chút, bị dây dưa mãi vẫn chưa khỏi.”
Tạ Hoa Lăng lắc đầu: “Tuyên, con đừng lừa mẹ.”
“Không lừa mẹ đâu.” Việt Tuyên mỉm cười ấm áp: “Mấy ngày nữa, con bảo Tạ Phố đưa mẹ qua Thụy Sỹ. Ở đây con còn vài việc cần xử lý, đợi xong xuôi mọi việc, con sẽ qua đó với mẹ và ông.”
“Con…”
Tạ Hoa Lăng do dự một hồi, nhớ lại cuộc nói chuyện hôm trước với Tuyên, nỗi đau và sự chịu đựng của Tuyên xé nát lòng bà. Mà thời gian này, sự cô đơn tịch mịch của Tuyên, bà đều nhìn rõ. Sao bà có thể nhẫn tâm vậy? Cuộc đời bà đã vậy, bà không thể nào trơ mắt nhìn con mình không có được hạnh phúc.
“Hay là… con ở lại đi!”
Thở dài, Tạ Hoa Lăng bất lực nói. Bà thực sự không thích Diệp Anh, không rõ lai lịch, tâm cơ thâm trầm, tựa như một lớp sương mù, hoàn toàn không nhìn rõ rốt cuộc người con gái ấy muốn gì. Nhưng từ nhỏ đến lớn, chỉ khi ở cùng Diệp Anh, Tuyên mới thật sự hạnh phúc đến thế.
“Tuyên, chỉ cần con có thể bảo vệ chính mình, không bị Diệp Anh thương tổn,” Do dự một hội, cuối cùng Tạ Hoa Lăng cũng vỗ về tay Việt Tuyên, nói: “Mẹ đồng ý để con và nó ở bên nhau, cho dù con muốn kết hôn với nó, mẹ cũng đồng ý.”
Không ngờ Tạ Hoa Lăng sẽ nói những lời như vậy.
Đáy mắt Việt Tuyên dần ẩm ướt, anh cố gắng mỉm cười, nắm lấy tay Tạ Hoa Lăng, khàn giọng nói: “Mẹ, đừng lo cho con.”
“Không lo, không lo mà!”
Chưa lúc nào Tạ Hoa Lăng cảm thấy đến được gần với trái tim con trai mình đến vậy, mắt bà rưng rưng, bà run rẩy đưa tay ôm lấy đứa con ngồi bên giường bệnh. Khi Việt Tuyên không hề cự tuyệt, để mặc bà ôm giống như khi còn nhỏ, Tạ Hoa Lăng đột nhiên khóc đến nghẹn ngào, không sao kìm chế lại được.
*****
Đêm muộn.
Quán rượu ven biển.
Được bao quanh bởi những tấm thủy tinh, dưới bầu trời đêm lấp lánh ánh sao với ánh đèn rực rỡ, quán rượu trông như một viên ngọc lung linh. Phan Đình Đình mở một chai rượu đắt tiền, trong ánh sáng mơ màng của quán rượu, Phan Đình Đình giơ ly rượu lên cụng chén với Diệp Anh.
Tâm tình của Phan Đình Đình khá tốt, uống rượu rất nhiệt tình, chẳng mấy chốc chai rượu đã cạn một nửa. Phan Đình Đình kể lại mấy tin đồn đang lan truyền hiện nay về Diệp Anh,thỉnh thoảng bật cười ha ha.
“Có người nói bạn là con gái của thuyền vương Hy Lạp, giấu diếm thân phận, dấn thân vào giới thời trang dạo chơi, mua một tập đoàn Tạ thị chẳng qua cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, ha ha ha ha!” Phan Đình Đình cười đến chảy nước mắt: “Những người trong giới giải trí ấy cũng lắm chuyện quá, biết mình chơi thân với bạn, ai gặp cũng hỏi mình rốt cuộc bạn có bối cảnh như thế nào, mình bối rối bắt họ phải giữ bí mật, sau đó mới nói bạn không phải là con gái của thuyền vương Hy Lạp, mà bạn chính là nữ thuyền vương Hy Lạp, trong người mang dòng máu châu Á nên thoạt nhìn không có gì khác biệt. Ha ha ha ha! Đám ngu ngốc ấy thế mà lại tin!”
“Giới giải trí đều là những người biết diễn, có lẽ người ta cũng chỉ giả vờ tin thôi.” Diệp Anh mỉm cười, nhìn về phía biển đêm.
“Mặc kệ! Dù sao mình vui là được rồi!” Phan Đình Đình hờn dỗi nói: “Còn nữa, bạn yêu à, đêm chung kết cuộc thi thời trang nữ cao cấp châu Á, tác phẩm của bạn, mình muốn xuất hiện với vị trí vedette!”
Diệp Anh uống một ngụm rượu vang.
“Được.”
“Oa! Bạn yêu à! Bạn thật là tuyệt vời!” Phan Đình Đình kích động bật dậy, nhảy đến bên người Diệp Anh, ôm lấy cánh tay cô, đôi mắt xinh đẹp vụt sáng, hưng phấn nói: “Bạn đã đồng ý với mình rồi đấy! Không được hối hận đâu! Wow, đến lúc đấy mình nhất định lại xuất hiện trên trang chủ các báo rồi! Yêu bạn chết mất!”
Diệp Anh mỉm cười gật đầu: “Chắc chắn rồi, bạn sẽ mặc thiết kế đoạt giải quán quân đấy!”
“Bạn yêu ạ, mình yêu bạn như thế đấy!” Ánh mắt Phan Đình Đình lóe ra sự sùng bái: “Nói có tài hoa là có tài hoa! Nói chức quán quân thì chính là quán quân! Không ngại ngùng! Rất tự tin! Bạn nói xem vì sao đến bây giờ mình mới quen bạn? Bạn là cô gái mình yêu nhất yêu nhất trong cuộc đời này đấy!”
Diệp Anh mỉm cười: “Trong lòng bạn, mình đánh bại cả Việt Xán sao?”
“Hoàn toàn đánh bại ấy chứ!” Phan Đình Đình nói chắc nịch không chút do dự: “Mình đã nghĩ thông rồi, đàn ông đều là không khí, chúng ta đường đường là những cô gái đáng quý, tung hoành chiến trường đều là dựa vào thực lực! Còn cần đàn ông làm gì nữa! Mình có sự xinh đẹp, có khả năng diễn, mấy nữ minh tinh xinh đẹp trong giới hiện giờ đều không có kỹ năng diễn như mình, mấy người phái thực lực thì lại không đẹp như mình! Bạn thì lại càng mạnh hơn, trong giới thời trang, bất luận là tài hoa hay dung mạo, bất luận là nhà thiết kế nam hay nữ cũng đều kém bạn một khoảng cách lớn! Còn phải dựa vào đàn ông sao? Cứ để bọn họ xếp phía xa đi!”
“Nói rất hay.”
Tiếng ly rượu chạm vào nhau vang giữa không trung.
“Bạn yêu à, hiện giờ mình vô cùng sùng bái bạn đấy có biết không?” Cảm thấy hơi say, Phan Đình Đình dựa vào vai Diệp Anh, đôi mắt mơ màng: “Nhanh chóng dứt khoát nắm được tập đoàn Tạ thị, sau đó nhanh chóng đuổi Tạ Việt Tuyên và Tạ Việt Xán. Nên như vậy, để những người đàn ông đó biết không chỉ họ mới có thể chơi đùa cùng phụ nữ, mà phụ nữ cũng có thể xoay người vứt bỏ họ, không để ý đến họ nữa! Để bọn họ phải chịu thống khổ!”
“Bạn đang khen đấy à?”
Diệp Anh mỉm cười, đôi mắt rủ xuống nhìn ly rượu trên tay, màu rượu đỏ tươi như máu. Từ chỗ này nhìn ra ngoài, bên cạnh là một nhà hàng ăn Đức bên cạnh bờ biển, đó là nơi cô đã nói chuyện với Tuyên lần cuối cùng.
“… Cũng có một chút, một chút chút ghen tị!” Phan Đình Đình bấm hai đầu ngón tay biểu thị ý “một chút chút”, hai hàng lông mày chau lại oán hận: “Mình ở trước mặt Việt Xán khúm núm nịnh bợ, anh ta cũng chẳng thèm nhìn lấy một cái. Nhưng với bạn, anh ta đem cả trái tim nóng bỏng ra tặng, bỏ hết cả sự nghiệp bao năm vất vả dâng cho bạn, vậy mà bạn lại coi anh ta như đồ bỏ đi, thẳng thắn ném anh ta ra xa. Ha ha ha, làm tốt lắm, làm tốt lắm.”
Nói xong, đáy mắt Phan Đình Đình đã ẩm ướt, cô liếc Diệp Anh: “Nhưng sao bạn có thể nhẫn tâm đến thế! Anh ta tốt với bạn như thế…”
Anh ta tốt với bạn tốt như thế…
Diệp Anh rũ mắt, không đáp lại, cô không biết đây đã là lần thứ mấy nghe được câu nói này. Việt Xán, chàng thanh niên cuồng dã dưới bụi tường vi đỏ ấy, bây giờ đã là người đàn ông có sức mạnh dời núi, cô đã từng cho rằng sự bội ước của anh đã tạo nên màn bi kịch này.
“Bạn không có lương tâm sao, không lo lắng cho anh ta chút nào sao?” Dựa vào vai Diệp Anh, Phan Đình Đình ngà ngà say: “Từ khi biết bạn đuổi anh ta ra khỏi Tạ thị, anh ta như thể cũng bốc hơi khỏi cuộc sống, mình gọi cho anh ta bao nhiêu cuộc điện thoại nhưng đều không liên lạc được. Bạn nói xem, anh ta đã đi đâu, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ…”
*****
Hai tuần sau, cách đêm chung kết cuộc thi thời trang nữ cao cấp châu Á còn năm ngày, cuối cùng George cũng hoàn thành những tác phẩm dự thi của Diệp Anh! Lần này, anh vô cùng thận trọng, những bản thiết kế được giữ gìn bảo mật, những nhà chế tạo và may y phục được lựa chọn đều là những người đáng tin cậy, số lượng mẫu cũng rất ít. Anh kiên quyết không để sự kiện sao chép như lần trước lại xảy ra.
Trong quá trình chế tạo, George giám sát toàn bộ quá trình, mỗi một chi tiết đều cố gắng đạt tới hoàn mỹ ý đồ thiết kế của Diệp Anh, từ chất liệu vải, phụ kiện, đến may vá, công đoạn thủ công về sau, anh đều xem xét kỹ càng, phát huy tinh thần chế tạo tốt nhất, thề sống thề chết phải tạo ra tư thái hoàn mỹ nhất của loạt thiết kế tuyệt diễm này trên bục chữ T của đêm chung kết!
“Cô Diệp, mời cô xem…”
George cố gắng hai tuần cuối cùng cũng có thể hãnh diện kéo tấm màn tơ đỏ thắm, bày ra thành quả huy hoàng cho Diệp Anh! Trong không gian sáng ngời, mười bộ thời trang nữ cao cấp xinh đẹp tựa như mười tác phẩm nghệ thuật!
Diệp Anh cẩn thận kiểm tra từng bộ y phục.
“Vất vả rồi!”
Nhìn thấy mỗi chi tiết đều được xử lý tinh xảo, cô thừa nhận thái độ làm việc của George.
“Ồ, cô Diệp, cô không cần nói vậy, đáng lẽ phải là tôi cảm ơn cô mới đúng!”
George kích động đến run rẩy.
“Chúng thực sự quá đẹp! Tôi vô cùng cảm ơn cô đã đồng ý để tôi tham gia chế tạo chúng, những tác phẩm không gì sánh được này có thể cho tôi tham dự đúng là chuyện hạnh phúc nhất trong cuộc đời!”
Vô số lần George cảm tạ ông trời đã ưu ái anh khi ban đầu cô Diệp chọn anh làm trợ lý thiết kế, khiến anh có thể đi theo nhà thiết kế thiên tài như vậy, có thể đích thân nhìn thấy từng bộ thiết kế kinh động lòng người! Nếu ban đầu bỏ qua sự sắp xếp diệu kỳ này, nhất định anh sẽ hối hận cả đời.
“Đây là giày phối với từng bộ y phục, cô xác nhận lại lần nữa, tranh thủ hai ngày này kiểm tra tất cả, phân loại với mỗi bộ y phục tương ứng.” Đối với những từ ngữ sùng bái như sông Hoàng Hà cuồn cuộn của George, Diệp Anh chỉ mỉm cười, cô giao cho anh nhiệm vụ mới: “Về kích thước giày, đi kiểm tra lại số đo của người mẫu, đừng làm sai.”
“OK! Tôi lập tức đi làm.”
Tinh thần George đầy phấn chấn.
“Diễn tập của người mẫu đã sắp xếp là ngày kia?” Diệp Anh hỏi.
“Đúng vậy.” George bỗng có chút do dự: “Cô Diệp, hay là chúng ta đừng diễn tập nữa!”
“Hửm?”
“Nếu diễn tập, đám người mẫu sẽ nhìn thấy những y phục này.” George phiền não nói: “Vạn nhất trong số họ, ai đó dùng điện thoại chụp lại cho Sâm Minh Mỹ, Sâm Minh Mỹ lại…”
“Lại sao chép sao?” Diệp Anh cười.
“Chuyện này không phải không có khả năng!” Nhìn thấy vẻ bình thản của Diệp Anh, George gấp gáp giậm chân: “Vết xe đổ không thể quên! Cuộc thi khu vực Trung Quốc, cô ta sao chép cô, đưa ra loạt liền thân y hệt! Nếu lần này cô ta cũng đưa ra đồ giống như vậy, cứng đầu nói cô sao chép cô ta, vậy phải làm sao? Tuy nói sự thật cuối cùng sẽ rõ ràng, nhưng như vậy cũng khiến người ta chán ghét! Còn nữa, tôi nghĩ chúng ta để những y phục này ở đây cũng quá không an toàn, hay là để ở trong tủ bảo hiểm thì sao? Mấy ngày nay tôi đều mơ thấy Sâm Minh Mỹ chó cùng rứt giậu, làm ra những chuyện không thể nào tưởng tượng nổi!”
“Cô ta sẽ không đến mức ấy đâu!” Diệp Anh ảm đạm cười.
‘Sao lại không đến mức ấy?” George lo lắng: “Lần trước cô ta sao chép, nhưng lại hắt nước bẩn lên người cô, nhất định phải phòng bị cô ta!”
“Coi như cô ta muốn sao chép lần nữa, chỉ còn năm ngày nữa là đến cuộc thi chung kết, cô ta cũng không kịp chế tạo đâu.” Không quá để ý, Diệp Anh rót một cốc nước, chậm rãi uống: “Ngược lại tôi rất tò mò, lần này cô ta sẽ đem loại tác phẩm như thế nào đi dự thi.”
***
“A…” Phòng ngủ vô cùng hỗn loạn, trên mặt đất la liệt giấy bỏ đi, rèm cửa che kín, tuy là ban ngày nhưng cũng âm u như ban đêm. Đầu tóc rối bời, mấy đêm không ngủ, đôi mắt Sâm Minh Mỹ đỏ ngầu, cây bút trong tay gẫy làm ngón tay cô bị thương, máu tươi từng giọt rơi xuống nhưng cô hoàn toàn không cảm nhận được cơn đau. Lại một ngày nữa trôi qua, bản thiết kế trên giấy ngoại trừ những nét vẽ hỗn loạn thì không có cái gì, Sâm Minh Mỹ ném vỡ tất cả những đồ đạc trong phòng.
“A…” Ôm đầu, Sâm Minh Mỹ thét lên chói tai như con thú bị vây hãm.
Không được.
Không được!
Cô phải bình tĩnh lại!
Cô không thể thua!
Suy nghĩ điên cuồng trong đầu càng lúc càng rõ rệt, đúng, cứ vậy mà làm, đây là cơ hội duy nhất để cô phản kích! Cô sẽ không thua Diệp Anh! Tuyệt đối sẽ không!
Tường Vi Đêm Đầu Tiên Tường Vi Đêm Đầu Tiên - Minh Hiểu Khê Tường Vi Đêm Đầu Tiên