Books are delightful society. If you go into a room and find it full of books - even without taking them from the shelves they seem to speak to you, to bid you welcome.

William Ewart Gladstone

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Hiểu Khê
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 48 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3616 / 29
Cập nhật: 2016-05-16 20:22:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26
ừ trước đến nay, anh chỉ yêu duy nhất một người con gái, cô ấy lạnh lùng và đầy gai nhọn…”
Một tuần sau đêm thi cuộc thi thời trang cao cấp châu Á khu vực Trung Quốc, sự kiện sao chép sau vài lần biến chuyển tình hình cuối cùng đã được ban tổ chức ra tuyên bố chính thức: Vì bằng chứng không đủ, cuộc thi không thể phân định giữa Diệp Anh và Sâm Minh Mỹ, ai là tác giả, ai là kẻ sao chép. Để tránh đi đến quyết định sai lầm, cuộc thi đặc biệt cho phép hai nhà thiết kế cùng được tham gia trận chung kết khu vực châu Á, tiến tới một cuộc đua mới.
Quyết định này được đưa ra ở Tokyo – Nhật Bản. Trưởng ban tổ chức cuộc thi thời trang cao cấp châu Á cũng đồng thời tuyên bố trận chung kết khu vực châu Á sẽ diễn ra ở Nhật Bản, người giành chiến thắng sẽ đại diện cho lực lượng thiết kế trẻ khu vực châu Á tổ chức một buổi trình diễn thời trang tại Paris.
Trong buổi họp báo này, gần như tất cả những nhà thiết trẻ tham gia vòng hai của cuộc thi đều có mặt, có quán quân Nhật Bản vừa giành chiến thắng tối qua – Kyoko Fuka, nhà thiết kế của Hàn Quốc mang đậm phong cách punk nhận được nhiều chú ý – Kim Jung Hyun, nhà thiết kế Singapore Ngô Hiển Long, nhà thiết kế Malaysia Al-Mansur, trong đó cùng giành được nhiều sự chú ý nhất chính là Diệp Anh và Sâm Minh Mỹ.
Buổi họp báo khởi động cho trận chung kết giới thiệu lại những tác phẩm thiết kế của các quán quân trong những tràng pháo tay cổ vũ. Đến khi giới thiệu tác phẩm của khu vực Trung Quốc, không khí có chút lúng túng. Các thí sinh và phóng viên của các nước khu vực đều nhận ra loạt thiết kế được giới thiệu trước của Diệp Anh hoàn toàn giống loạt thiết kế phía sau của Sâm Minh Mỹ.
Việc sắp xếp như vậy nhất định có ngầm ý nào đó!
Hiện trường có đến hơn nửa số phóng viên Trung Quốc đã lập tức đem những hình ảnh này truyền tải về nước.
Sau khi kết thúc buổi họp báo, đám phóng viên ào tới vây kín Diệp Anh và Sâm Minh Mỹ, cố ý giữ hai nữ thiết kế trẻ liên quan đến sự kiện sao chép ở lại cùng nhau, khiến hai người phải sóng vai đứng cạnh nhau.
Vô số camera! Vô số microphone!
Các phóng viên liên tục đưa ra câu hỏi…
“Cô Sâm, nữ vương Veka đã đứng ra làm chứng, ý tưởng thiết kế của cô Diệp Anh đã có từ trước cô, cô có gì để nói không?”
“Cô Sâm, chuyện cô Diệp Anh từng ngồi tù là do cô bịa đặt đúng không? Cô còn bằng chứng nào nữa không?”
“Cô Diệp, đối với chuyện cô Sâm Minh Mỹ tố cáo cô sao chép, nói cô từng ngồi tù, cô có muốn nói gì không?”
“Cô Sâm, cô và Tracy – trợ lý thiết kế của Diệp Ah từng là bạn học sao? Cô ấy bị cô mua chuộc nên mới đứng ra làm chứng tố cáo cô Diệp Anh đúng không?”
“…”
“…”
Ánh chớp máy ảnh loang loáng hết đợt này đến đợt khác, đám phóng viên các nước khác cũng ùa tới. Đứng giữa trung tâm, liên tiếp bị đám phóng viên đặt câu hỏi dồn dập, Sâm Minh Mỹ không thể tiếp tục duy trì phong thái tao nhã, khóe môi mím chặt, sắc mặt trắng xanh, sau khi trả lời ngắn gọn hai câu hỏi không liên can liền từ chổi tiếp tục trả lời.
“Cảm ơn đã cho tôi và cô Sâm cơ hội được tiếp tục tham gia cuộc thi.”
Trong ánh chớp máy ảnh loang loáng, Diệp Anh mặc một bộ váy trắng đơn giản, tóc mượt như nhung, cô mỉm cười nhìn thoáng qua Sâm Minh Mỹ cứng đờ bên cạnh, trả lời phóng viên:
“Chứng minh năng lực của một nhà thiết kế thời trang, cuối cùng vẫn phải dựa vào tác phẩm của cô ấy. Trong cuộc thi tiếp theo, thông qua những tác phẩm mới, hi vọng mọi người có thể hiểu rõ hơn năng lực của tôi.”
Ban tổ chức đặc biệt cử xe đến đón các nhà thiết kế về khách sạn, Diệp Anh và Sâm Minh Mỹ được sắp xếp ngồi cùng trên một chiếc xe. Sau khi lên xe, Sâm Minh Mỹ vốn tâm tình đang hoảng loạn mãi mới phát hiện ra người ngồi bên ghế phụ lại chính là Việt Xán!
“… Xán!”
Từ sau đêm chung kết khu vực Trung Quốc, Sâm Minh Mỹ chưa hề gặp lại Việt Xán, điện thoại cũng không gọi được. Mặc dù biết hiện tại Việt Xán và Diệp Anh đã công khai yêu nhau, nhưng sự kích động trong lòng Sâm Minh Mỹ vẫn khó kìm chế lại, cả người cô nhào về phía trước, nắm chặt lấy cánh tay Việt Xán:
“Xán! Cuối cùng anh cũng xuất hiện rồi!”
Khóe mắt cay cay, nước mắt cứ thế tuôn trào, Sâm Minh Mỹ đau lòng nói:
“Xán, vì sao anh không đến gặp em? Vì sao không nhận điện thoại của em? Em bị ức hiếp như vậy, sao anh lại để em một mình không quan tâm?”
“Ha ha.”
Trong xe, Diệp Anh cùng ngồi ở hàng ghế sau nhàn nhạt cười: “Sâm Minh Mỹ, không còn phóng viên nữa, nhất định cần phải tiếp tục diễn sao?”
“Cô…” Nhìn Diệp Anh đang gần trong gang tấc, nỗi hận cuồn cuộn dâng lên trong lồng ngực Sâm Minh Mỹ: “Rốt cuộc cô là ai? Vì sao cô phải hại tôi như vậy? Cô đã sao chép tác phẩm của tôi! Cô cướp mất người tôi yêu thương! Rốt cuộc cô là ma quỷ nơi nào? Vì sao phải làm vậy?”
“Tôi sao chép tác phẩm của cô?”
Nhắc lại một lần nữa, Diệp Anh nhíu mày nhìn Sâm Minh Mỹ, cô gái trước mắt không còn là hình ảnh mỹ nữ thanh tú ưu nhã như hoa bách hợp ra vào các buổi tiệc hoa lệ mà cô đã từng thu thập được từ trên báo. Đôi môi run rẩy, hai mắt đỏ ngầu, đáy mắt điên cuồng, Sâm Minh Mỹ lúc này giống như kẻ bị vây chặt bên mép vực sụp đổ. Sau khi Việt Xán kéo hai tay Sâm Minh Mỹ ra, Sâm Minh Mỹ lại một lần nữa nắm chặt lấy tay anh, vẻ mặt ngập nước mắt tràn đầy vẻ cầu xin: “Xán…”
Diệp Anh thản nhiên thu hồi tầm mắt: “Cô cho là tôi sao chép cô, vì thế cô mới cầu xin Tạ lão gia, để ông ấy gây áp lực cho cuộc thi, hi vọng ông ấy có thể đuổi tôi khỏi cuộc thi, khiến cô trở thành quán quân Trung Quốc?”
“Đúng vậy!” Quay mặt lại, Sâm Minh Mỹ hung dữ nói: “Chức quán quân Trung Quốc vốn là của tôi! Cô đừng hòng lấy đi bất kỳ vật gì của tôi! Tạ lão giao đã đồng ý với tôi sẽ khiến cô rời khỏi cuộc thi này! Chức quán quân là của tôi! Của tôi!”
Nhưng… Sâm Minh Mỹ đột nhiên rùng mình, nhìn Diệp Anh với vẻ khó tin: “… Sao… Sao cô biết?”
Tạ lão gia đã đồng ý.
Cuộc thi thời trang cao cấp châu Á lần này, Tạ thị vốn là nhà tài trợ lớn, vì thế khi cô khóc lóc kể lể với Tạ lão gia rằng Diệp Anh đã sao chép lại còn vu oan cho cô, cô cầu xin Tạ lão gia nhất định phải giúp đỡ cô, buộc ban tổ chức đuổi Diệp Anh ra khỏi cuộc thi, lấy tư cách luật pháp nhận định Diệp Anh đã sao chép, trả lại trong sạch cho cô. Tất cả những điều này, Tạ lão gia vốn đã đồng ý với cô.
Nhưng… kết quả lại biến thành Diệp Anh và cô cùng nhau tiến vào trận chung kết khu vực châu Á!
“… Là anh?”
Như tỉnh ra từ trong mộng, Sâm Minh Mỹ run rẩy nhìn về phía Việt Xán vẫn luôn im lặng nãy giờ:
“… Xán, anh đã nói cho cô ta biết sao? Tạ lão gia đã đồng ý với em rồi. Anh… Anh vì muốn giúp cô ta mà đứng ra cản trở?… Vì cô ta, ngay cả lời Tạ lão gia anh cũng không nghe sao?”
Việt Xán lạnh lùng, lần nữa hất tay Sâm Minh Mỹ ra khỏi người.
Anh vô cùng chán ghét! Nếu không phải đã biết rõ chân tướng chuyện sao chép này, có lẽ anh cũng thực sự bị dáng vẻ khóc lóc kể lể đầy thống khổ của Sâm Minh Mỹ làm động lòng.
“Tạ lão gia sớm đã quy ẩn nhàn nhã ở Thụy Sỹ, không còn sức ảnh hưởng lớn với Tạ thị như trước.” Nhếch môi, Diệp Anh tựa hồ rất có kiên nhẫn giải thích cho Sâm Minh Mỹ: “Thật ra Việt Xán cũng đã niệm tình cũ, giúp cô cầu tình, nếu không ban tổ chức đã quyết định hủy bỏ tư cách tham gia cuộc thi của cô, và tuyên bố tôi là quán quân khu Trung Quốc.”
“Tôi không tin!”
Khi biết được Việt Xán quả đã nhúng tay vào chuyện này, Sâm Minh Mỹ hoàn toàn sụp đổ, không quan tâm mình vẫn đang trong xe, nhào tới phía Diệp Anh, ầm ĩ hét lên: “Cô là yêu tinh hại người! Tôi giết cô!”
Hai tay Sâm Minh Mỹ khua khoắng trước mặt Diệp Anh, mười ngón tay sắc nhọn như muốn cào rách mặt Diệp Anh! Lái xe sợ lên mức phanh gấp lại. Việt Xán giận dữ nhoài người về phía sau giữ chặt Sâm Minh Mỹ!
“Tỉnh lại đi!”
Sau khi lái xe phanh gấp, mọi người trong xe đều bị chấn động. Diệp Anh né tránh đôi tay hung ác của Sâm Minh Mỹ, thuận thế bắt lấy, bẻ cong hai tay khiến Sâm Minh Mỹ đau đớn kêu lên, nước mắt trào ra.
“Sâm Minh Mỹ, cô nghe cho rõ đây!” Diệp Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Sâm Minh Mỹ: “Bây giờ, tôi cho cô cơ hội cuối cùng!”
Diệp Anh nói từng câu từng chữ rõ ràng: “Nếu cô còn lưu lại chút thông minh, thì hãy đi tuyên bố chính mình rút khỏi vòng thi tiếp theo! Nếu cô vẫn còn ngu xuẩn tham lam, không biết hối cải, khăng khăng nói tôi sao chép cô, vậy thì cô hãy chuẩn bị bước về phía chết đi! Tôi xem đến lúc ấy cô có thể lôi ra tác phẩm dự thi như thế nào!”
Mở cửa xe, không thèm nhìn phản ứng của Sâm Minh Mỹ, Diệp Anh nhanh chóng bước ra, để lại tiếng đóng cửa xe mạnh mẽ.
Trời đang vào chiều, đường phố Tokyo hối hả, ánh mặt trời lạnh lẽo, cô hờ hững bước đi không mục đích, trong đầu trống rỗng. Ngã tư đường bên cạnh truyền đến tiếng âm nhạc xa lạ, cô không biết mình đã đi bao lâu, dần dần, cô ý thức được có một người từ đầu đến cuối vẫn luôn bên cạnh cô.
“Em mềm lòng rồi.”
Bên tai vang lên giọng nói trầm ấm, khi cô vẫn còn đang thẫn thờ, Việt Xán đã đưa cốc cà phê nóng tới trước mặt cô. Cà phê vừa đắng vừa chát, cô lặng lẽ uống từng ngụm.
“Là cô ta tự tìm đường chết.” Cầm tay Diệp Anh, Việt Xán chầm chậm dắt cô đi đến một cửa hàng thời trang bên đường: “Không cần thông cảm cho cô ta. Sự điên khùng và suy sụp của cô ta là do chính cô ta tạo ra.”
Diệp Anh lạnh lùng nói: “Tôi nhớ cô ấy cũng từng là người phụ nữ của anh.”
“Khi đó…” Không để ý đến giọng châm biếm của cô, Việt Xán nắm chặt tay cô, lòng bàn tay anh nóng như lửa ấm: “Khi đó anh cho rằng sẽ không thể gặp lại em nữa, cô ta là vợ sắp cưới của Việt Tuyên, lại được ông nội cưng chiều…”
“Vì thế anh cũng đã từng có tình cảm thật với cô ta.” Diệp Anh vẫn lạnh lùng nói.
“Ha ha, em đang ghen sao?” Mỉm cười nắm lấy tay Diệp Anh, Việt Xán nhìn cô, thấy cô hoàn toàn không có ý trêu chọc, anh khẽ thở dài: “Từ đầu đến cuối, anh chỉ yêu duy nhất một người con gái, cô ấy lạnh lùng và đầy gai nhọn. Nhưng chỉ có ở cùng cô ấy, cảm giác hạnh phúc mới trôi chảy trong cơ thể anh.”
“Lời ngon tiếng ngọt, không biết đã lừa bao nhiêu cô gái.” Diệp Anh giễu cợt.
Sâm Minh Mỹ như vậy, Phan Đình Đình cũng vậy, những năm nay, qua các bài báo đã thu thập liên quan đến anh, những cô gái như vậy xếp thành đèn kéo quân, tai tiếng của anh cũng chưa bao giờ hết. Sao anh lại có thể cho rằng cô sẽ bị lừa vì mấy câu ngon ngọt của anh?
Trên đường phố Tokyo, bốn phía đều là những người xa lạ. Nắm tay cô, nhìn khuôn mặt lạnh lùng trước mặt, đáy lòng Việt Xán lại tràn ngập sự ấm áp và thỏa mãn. Cuối cùng anh cũng có thể cùng cô quang minh chính đại đứng giữa đám đông.
Cô không tin anh.
Nhưng anh không muốn dùng lời nói để cho cô biết rằng những năm này anh đã vì cô mà giữ mình thế nào, từ trái tim đến thể xác anh, từng tấc, từng phần, đều thuộc về cô.
Không có cô, đáy lòng anh chỉ tràn ngập nỗi hận và bóng tối. Ngôi nhà kính phủ đầy hoa tường vi là chỗ dựa duy nhất của anh.
Cô là một đóa tường vi lạnh băng.
Trước kia, anh có thể dần dần khiến cô cảm nhận được sự ấm áp, hiện giờ anh cũng có thể. Có lẽ phải cần nhiều thời gian, có lẽ phải trải qua nhiều chuyện nữa, cô mới có thể một lần nữa chính thức đón nhận anh, tin tưởng anh, tin tưởng tình yêu của anh.
“Anh yêu em.”
Trên góc đường xa lạ, Việt Xán chỉ trả lời cô một câu, sau đó ánh mắt sáng lên, dẫn cô tới một cửa hàng búp bê vải ven đường. Giữa những con búp bê vải ấy, anh chọn lấy một con, mỉm cười đẩy cô đến trước gương, sau đó đặt con búp bê cạnh đầu cô.
Búp bê vải xinh xắn với khuôn mặt lạnh lùng.
So sánh với khuôn mặt của Diệp Anh trong gương quả thực đều có bộ dáng giống nhau. Nhìn trong gương, Diệp Anh không nhịn được lườm Việt Xán một cái, sau đó bật cười, đặt con búp bê vào lòng bàn tay vuốt ve. Đợi đến khi vẻ mặt cô cuối cùng cũng nhu hòa trở lại, Việt Xán đã trở nên si mê.
*****
“Bác gái! Bác gái nhất định giúp cháu!” Sau khi từ Nhật Bản trở về, Sâm Minh Mỹ mặt đầy nước mắt nhào tới trước mặt Tạ Hoa Lăng, ai oán khóc: “Tuyệt không thể để Diệp Anh tiếp tục tham gia cuộc thi! Đây là quỷ kế của cô ta và Việt Xán! Bác gái, cháu sai rồi, giờ cháu đã biết bác đúng, là cháu quá ngu ngốc, cháu đã sai hoàn toàn!”
Phòng ăn yên tĩnh.
Khi Tạ Hoa Lăng đang một mình ăn tối, Sâm Minh Mỹ đã xông vào. Nhìn thấy Sâm Minh Mỹ tiều tụy gầy yếu, đôi mắt đỏ ngầu đầy lệ và cơ thể run rẩy, Tạ Hoa Lăng thực sự hoảng hốt.
“Bác gái! Việt Xán từ trước tới nay chưa từng yêu cháu! Ạnh ta hoàn toàn lừa gạt cháu! Anh ta lợi dụng cháu để làm tổn thương Việt Tuyên, lợi dụng cháu để lừa gạt sự tin tưởng của Tạ lão gia!” Quỳ gối trước mặt Tạ Hoa Lăng, Sâm Minh Mỹ khóc không thành tiếng: “Bác gái! Hiện giờ Việt Xán và Diệp Anh đã cấu kết với nhau, họ muốn đuổi cháu ra khỏi Tạ thị, muốn cướp đoạt sản nghiệp thời trang của Tạ thị từ tay bác và Tuyên!”
“Việt Xán và Diệp Anh…”
Đột nhiên Sâm Minh Mỹ hoảng sợ mở to mắt: “A, không chừng họ đã quen biết nhau từ trước! Không chừng Diệp Anh là do một tay Việt Xán an bài tới đây! Bác gái, bác nghĩ xem, vốn dĩ cháu và Tuyên đã đính hôn, lúc sắp kết hôn thì Việt Xán lại dụ dỗ cháu, sau đó là vụ tai nạn ne, sau đó Diệp Anh bỗng nhiên xuất hiện, rồi dụ dỗ Việt Tuyên! Tình cảm của cháu và Tuyên vốn dĩ rất tốt, kết quả bị Diệp Anh châm ngòi, Tuyên cũng không còn nghe lời bác như trước nữa…”
Càng nói càng cảm thấy những suy đoán này là thật, Sâm Minh Mỹ hoảng sợ run rẩy nắm lấy tay Tạ Hoa Lăng, khuôn mặt đầy nước mắt: “Bác gái, chúng ta mắc mưu rồi, chúng ta mắc mưu rồi!”
Tạ Hoa Lăng càng nghe càng hoảng hốt, cả người lảo đảo, miễn cưỡng nói: “Có thể là do cháu đoán mò.”
“Không!” Sâm Minh Mỹ hét lên: “Bác gái, bác nghĩ lại xem, bác nghĩ kỹ xem! Vụ tai nạn xe của Tuyên là do ai làm? Nếu Tuyên Xảy ra chuyện gì, ai là người được lợi nhất? Là Việt Xán! Lúc Tuyên xảy ra tai nạn, ai đã ở cạnh, ai đã đẩy anh ấy lên chiếc xe ấy? Là Diệp Anh! Hơn nữa bác còn nhớ không, khi Diệp Anh còn ở đây, tại phòng khách bên cạnh, chính mồm cô ta đã thừa nhận từng vào tù và vừa mới được thả! Nhưng hiện giờ cô ta lại không thừa nhận, thậm chí còn vu cáo là cháu hãm hại cô ta! Bác gái, bác nghĩ kỹ xem, người khác không biết chuyện này, nhưng bác biết, bác biết điều này rất rõ ràng!”
Tạ Hoa Lăng bật dậy.
Vì bật dậy nhanh quá, mắt bà tối lại, tay phải chống đỡ trên bàn mới có thể đứng vững, dụng cụ đồ ăn trên bàn va chạm loạng xoảng. Đúng vậy, không sai, từ sau tai nạn của Tuyên, từ khi Diệp Anh xuất hiện, tất cả dường như mất đi khống chế, phát triển theo chiều hướng đáng sợ.
Tạ gia to như vậy.
Rất lâu rồi đều vắng lặng, nhà ăn chỉ có một mình bà. Từ khi Việt Xán và Diệp Anh xuất hiện như một cặp đôi trước công chúng, sức khỏe của Tuyên cũng càng lúc càng…
“Bác gái! Cháu sao rồi, Minh Mỹ sai rồi!” Sâm Minh Mỹ khóc lóc ôm chặt lấy hai chân Tạ Hoa Lăng: “Cháu không dám cầu xin bác tha thứ cho cháu, nhưng không thể để họ tiếp tục như vậy được! Nhất định phải đuổi Diệp Anh đi! Phải đuổi cô ta đến cùng! Không thể để cô ta làm hại Tuyên, hại bác, hại cả tập đoàn Tạ thị như vậy!”
*****
Buổi sáng ngày hôm sau, hội đồng quản trị tập đoàn Tạ thị họp khẩn cấp.
“Vì những lời bịa đặt của giới truyền thông và dự luận mà chân tướng trong sự kiện sao chép của cuộc thi thời trang cao cấp châu Á bị đảo lộn.” Trong tình huống Việt Tuyên và Việt Xán đều vắng mặt, Tạ Hoa Lăng chủ trì cuộc họp hội đồng quản trị lần này. Hôm nay bà mặc một bộ đồ màu đen, vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu cuộc thi thời trang cao cấp châu Á lần này, Tạ thị chúng ta là người khởi xướng, cũng là nhà tài trợ chính, vậy vì sự công bằng, vì sự nghiêm chính, Tạ thị chúng ta sẽ yêu cầu cuộc thi đuổi Diệp Anh, lập tức xác nhận Sâm Minh Mỹ là quán quân duy nhất của Trung Quốc!”
Thành viên hội đồng quản trị nhìn nhau.
Họ đương nhiên biết về sự kiện sao chép ầm ĩ, ngày hôm qua ban tổ chức đã tuyên bố để Diệp Anh và Sâm Minh Mỹ cùng tham gia vòng tiếp theo, vậy mà hôm nay Tạ Hoa Lăng lại yêu cầu cuộc thi thay đổi quyết định, chỉ để Sâm Minh Mỹ một mình tham gia.
Chuyện này…
Trên chiếc bàn bầu dục của phòng họp, Sâm Minh Mỹ ngồi bên phải Tạ Hoa Lăng. Đối mặt với những ánh mắt dị thường của thành viên hội đồng quản trị, vẻ mặt cô thản nhiên, không hề để tâm. Trận đấu với Diệp Anh, cô đã không còn hiếu chiến, cô cần dao sắc chặt mạnh, bất kể dùng tới mối quan hệ gì, chỉ cần đuổi Diệp Anh đi là được!
“Chuyện thứ hai…” Không cho các thành viên hội đồng quản trị cơ hội thảo luận, Tạ Hoa Lăng nói tiếp: “Diệp Anh của bộ phận thiết kế đã khai giả lý lịch, giấu diếm chuyện từng vào tù, đi ngược với qui định của công ty, vì vậy từ lúc này, lập tức khai trừ Diệp Anh khỏi chức vị phó tổng giám bộ phận thiết kế, đuổi khỏi công ty!’
Ào ào – Các thành viên hội đồng quản trị kinh ngạc!
Bọn họ đều đứng ngồi không yên. Từ khi Diệp Anh gia nhập bộ phận thiết kế, lĩnh vực thời trang của tập đoàn đã có những khởi sắc, doanh thu và lợi nhuận đều tăng lên đáng ngạc nhiên, thương hiệu MK càng ngày càng phát triển, thậm chí loạt thiết kế ÔM đưa ra thị trường đã khiến những con số trên các bảng báo cáo sáng sủa lên rất nhiều. Nhà thiết kế kiệt xuất như vậy, không nghĩ cách giữ lại mà muốn đem đẩy đi sao?
“Hoa Lăng à.” Tả lão gia vốn là người đã đi theo Tạ Hạc Phố lâu năm, cũng coi như trưởng bổi của Tạ Hoa Lăng. Dưới những ánh mắt cầu xin của hội đồng quản trị, ông là trưởng bối nên cũng cười cười nói: “Chuyện này ta cảm thấy không nên vội vàng. Cuộc thi thời trang cao cấp châu Á diễn ra vào tháng sau, Tạ thị chúng ta có hai nhà thiết kế tham gia cũng là chuyện tốt! Đến khi cuộc thi có kết quả, chuyện ai sao chép ai tự nhiên sẽ rõ ràng, người có tài chúng ta nhất định phải giữ lại!”
Tả lão gia hòa nhã nhìn về phía Sâm Minh Mỹ: “Minh Mỹ à, cháu là hòn ngọc trên tay đại sư Lạc Lãng, gia đình đã có danh tiếng thiết kế, cuộc thi này chắc chắn cháu có thể chứng minh thực lực của mình! Chỉ cần Minh Mỹ có thể đạt được chức quán quân châu Á, những lời đồn đãi sẽ tan theo mây khói, đúng không? Ha ha ha ha!”
Sắc mặt Sâm Minh Mỹ cực kỳ khó coi.
Ánh mắt Tạ Hoa Lăng phức tạp nhìn Sâm Minh Mỹ, vẻ mặt bình thản ho khan một tiếng, cất lời với hội đồng quản trị: “Nếu đã có hai luồng ý kiến như vậy, lát nữa chúng ta sẽ tiến hành bỏ phiếu dựa theo cổ phần.”
Lời này vừa nói ra, khuôn mặt già nua của Tả lão gia có chút khó kiềm chế. Những thành viên khác cũng mang vẻ ngượng ngập.
Cổ phần của tập đoàn Tạ thị chủ yếu trong tay Tạ gia, mà lúc này người có cổ phần cao nhất là Việt Tuyên, Việt Xán, Tạ lão gia đều không ở đây, số cổ phần của tất cả những người ngồi đây cộng lại đều không nhiều hơn Tạ Hoa Lăng. Có điều chuyện hôm nay rất lạ, hai anh em Việt Tuyên, Việt Xán đều không tham dự cuộc họp này.
Nghĩ đến đây, tất cả những thành viên hội đồng quản trị đều đã hiểu.
Hôm qua, Việt Xán và Diệp Anh tham gia buổi họp báo của cuộc thi thời trang cao cấp châu Á ở Nhật Bản, chắc còn chưa kịp trở về. Tạ Hoa Lăng chọn sáng nay để tổ chức cuộc họp hội đồng quản trị đúng là có ý sâu xa. Còn về phần Việt Tuyên và Tạ lão gia đương nhiên là đứng về phía Tạ Hoa Lăng, nói không chừng cổ phần cũng do bà ta tạm thời nắm giữ.
Đột nhiên, cửa phòng khẽ mở, thư ký của Tạ Hoa Lăng có chút hoảng hốt chạy vào, thầm thì vài câu bên tai Tạ Hoa Lăng.
Sắc mặt Tạ Hoa Lăng biến đổi.
Cùng đó là tiếng bước chân của đoàn người phía xa vọng tới.
Bang!
Hai cánh cửa phòng họp mở toang!
Sâm Minh Mỹ và những thành viên quản trị cùng nhau quay đầu. Nhìn về phía tiếng động, Tạ Hoa Lăng như lâm vào đại địch, bà hất tay bảo thư ký rời đi, sắc mặt cau lại.
Cửa phòng họp mở rộng. Đi đầu là người có tướng mạo như thiếu niên – Tạ Phong, mọi người không hề lạ lẫm gì Tạ Phong, từ trước tới nay khi Việt Xán có việc không thể tham dự cuộc họp sẽ cử Tạ Phong thay anh tới họp. Kế tiếp là Tạ Thanh. Tạ Thanh là nhân viên bảo vệ của Việt Xán.
“Tôi rất tò mò cuộc họp mật quan trọng cỡ nào mà nhân dịp tôi vắng mặt lại tổ chức như vậy?” Dáng vẻ cao lớn mang vẻ áp bức, Việt Xán bước nhanh vào phòng họp.
Anh như cười như không nhìn một vòng hội đồng quản trị, ánh mắt quét qua sắc mặt trắng bệch của Sâm Minh Mỹ, rồi dừng lại trên người Tạ Hoa Lăng:
“Phó tổng, bà nên sa thải thư ký của mình đi, cuộc họp hội đồng quản trị có qui mô lớn như vậy mà lại quên thông báo cho tôi?”
Tạ Hoa Lăng trừng mắt nhìn Việt Xán: “Hừ, có lẽ khi Sandy thông báo cho cậu, cậu còn đang cùng người đàn bà nào đó làm chuyện phóng đãng, không chừng còn không thèm nhận điện thoại ấy!”
“Òa, thật sao?” Việt Xán cười rộ: “Vậy tôi phải kiểm tra nhật ký cuộc gọi mới được, chuyện này đơn giản ấy mà, đúng không?”
Tạ Hoa Lăng tức giận đến đỏ mặt. Nhất định đã có người để lộ tin tức, bà đã nhân dịp Việt Xán ở Nhật Bản không về kịp, hi vọng cuộc họp hội đồng quản trị sẽ xử lý xong xuôi mọi việc. Phẫn nộ nhìn mọi người, Tạ Hoa Lăng cảm thấy người nào cũng là kẻ phản bội. Mà lúc này, người phụ nữ mắt ngọc mày ngài, lạnh lùng như đóa tường vi bước vào sau Việt Xán… lại là Diệp Anh!
“Cô ta tới đây làm gì?”
Tạ Hoa Lăng giận tím mặt, bỗng đứng lên, đưa tay chỉ về phía Diệp Anh:
“Đây là cuộc họp hội đồng quản trị, cô có tư cách đi vào sao? Mau cút ra!”
Bà hận Diệp Anh, bà đã đánh giá sai, để cho một cô gái độc ác như vậy ở bên cạnh Tuyên, cướp mất trái tim Tuyên, làm hại Tuyên…
“Cô Sâm không phải thành viên hội đồng quản trị, chẳng phải cũng đã tới rồi sao?”
Nụ cười thoải mái trên môi, Việt Xán ôm bả vai Diệp Anh, đi về phía chiếc bàn bầu dục lớn.
Sâm Minh Mỹ cắn chặt môi, cúi đầu, chằm chằm nhìn tập tài liệu trên bàn. Chỗ ngồi của Tạ Hoa Lăng là vị trí của người chủ trì cuộc họp, bà thấy Việt Xán đi tới nhưng vẫn cố chấp bất động, không chuyển chỗ ngồi.
Mấy người bên trái Tạ Hoa Lăng lập tức đứng dậy.
Việt Xán lơ đãng ngồi sát bên Tạ Hoa Lăng. Diệp Anh ngồi phía bên kia Việt Xán, dường như tâm tình cô khá tốt, còn mỉm cười với Sâm Minh Mỹ. Sâm Minh Mỹ thấy vậy liền đanh mặt lại, như thể không nhìn thấy. Tạ Phong, Tạ Thanh đứng phía sau Việt Xán và Diệp Anh.
“Tôi vừa rồi hình như có nghe thấy ai đó nhắc đến hai chữ “Diệp Anh”.” Quét mắt nhìn hội trường, Việt Xán mỉm cười: “Đang bàn luận vấn đề gì vậy?”
Tạ Hoa Lăng giận tím mặt.
Sâm Minh Mỹ siết chặt ngón tay.
Trong không khí im lặng, Tả lão gia hắng giọng, kể lại những chuyện Tạ Hoa Lăng đã tuyên bố trước đó.
“Thì ra là vậy.” Nghe xong, Việt Xán mỉm cười, dựa lưng vào ghế nhìn Tạ Hoa Lăng: “Phó tổng, bà vẫn luôn một lòng bảo vệ cô Sâm, điều này có thể hiểu được. Nhưng việc mở một cuộc họp hội đồng quản trị phải dựa trên lập trường của tập đoàn, vì vậy xin bà đừng đem tình cảm cá nhân đặt lên trên lợi ích của công ty.”
“Cậu mới là kẻ công tư bất phân.” Tạ Hoa Lăng giận đến nghẹn ngực: “Ai mà không biết, cậu và Diệp Anh hiện giờ đang quấn lấy nhau, cậu bảo vệ cô ta, cậu muốn đem cả Tạ thị nhét vào túi hai người!”
“Đây là báo cáo thành tích của cô Diệp Anh sau khi vào Tạ thị.”
Dưới sự ra hiệu của Việt Xán, Tạ Phong phát tài liệu cho từng thành viên hội đồng quản trị, người cuối cùng nhận được tập tài liệu này là Tạ Hoa Lăng và Sâm Minh Mỹ. Việt Xán thản nhiên ngồi, mở tài liệu ra, như thể đang thưởng thức vẻ mặt của Tạ Hoa lăng, khẽ mỉm cưởi:
“Phó tổng, bà có thể xem một chút. Cô Diệp mới vào công ty chưa đến một năm, nhưng lợi nhuận đem lại cho công ty đã vượt qua tổng lợi nhuận trong vòng năm năm của cô Sâm Minh Mỹ. Năm năm này, bộ phận thời trang dưới sự quản lý của cô Sâm Minh Mỹ, thành tích bình thường, hạng mục thời trang nữ cao cấp không hề phát triển. Vậy mà cô Diệp Anhh mới gia nhập một thời gian ngắn, hạng mục thời trang của Tạ thị đã khởi sắc, không những có sức ảnh hưởng ở châu Á, mà còn tạo ra danh tiếng trong giới thời trang thế giới. Người tài hoa và thiên phú như vậy là hòn ngọc của Tạ thị chúng ta, là nhân tài chúng ta bằng mọi giá phải giữ lại!”
Sâm Minh Mỹ nắm chặt bàn tay.
“Đúng vậy! Đúng vậy!”
Trong tập tài liệu, những số liệu và biểu đồ đều vô cùng rõ ràng, các thành viên hội đồng quản trị đều sôi nổi hùa theo. Đứng dưới góc độ công ty, đừng nói đến chuyện phải giữ lại Diệp Anh, mà ngay cả vị trí cấp phó – trưởng bây giờ của Sâm Minh Mỹ và Diệp Anh cũng nên đổi lại mới đúng.
Nhìn chằm chằm những con số trong tập tài liệu, bên tai là tiếng đồng tình phụ họa của hội đồng quản trị với Việt Xán, lửa giận lan trong ngực Tạ Hoa Lăng, bà vỗ bàn đứng dậy, lớn tiếng nói:
“Tôi không đồng ý!”
Phẫn nộ trừng mắt nhìn hội đồng quản trị, Tạ Hoa Lăng nói:
“Tập đoàn Tạ thị là do một tay bố tôi sáng lập, từ khi thành lập vẫn luôn mang tác phong chính trực minh bạch! Diệp Anh này…”
Tạ Hoa Lăng giận đến mức không kìm chế được chỉ Diệp Anh đang ngồi bên cạnh Việt Xán:
“…Cô ta bụng dạ khó lường, lai lịch không rõ ràng! Cô ta sao chép thiết kế của Sâm Minh Mỹ, không những không hối cải, còn táo tợn đổi trắng thay đen! Người có nhân phẩm như vậy, cho dù có thể mang lại bao nhiêu tiền cũng là điều sỉ nhục của Tạ thị, là mầm tai họa hại Tạ thị! Tạ thị tuyệt đối không dung những người như vậy! Tôi muốn sa thải cô ta! Ngay lập tức sa thải cô ta!”
Giữ Diệp Anh đang giận dữ lại, Việt Xán chậm rãi đứng dậy, anh nhìn Tạ Hoa Lăng:
“Phó tổng, sự phán đoán của bà càng ngày càng lợi hại đấy! Giữa Diệp Anh và Sâm Minh Mỹ, cuối cùng là ai sao chép ai, chứng cứ đã hoàn toàn rõ ràng, trong lòng mọi người cũng có suy nghĩ riêng. Nếu bà để ý một chút, sẽ không nói ra những lời vu khống vô trách nhiệm ấy! Coi như bà còn muốn tự lừa mình dối người, vậy hãy đợi đến trận chung kết châu Á, xem cô Sâm Minh Mỹ bà vẫn luôn yêu thương có thể đưa ra loại tác phẩm như thế nào, khi ấy bà sẽ hiểu rõ! Đương nhiên, trừ phi bà không dám!”
Ánh mắt sắc như đao liếc qua Sâm Minh Mỹ, Việt Xán lạnh lùng cười:
“Trừ phi, đối với chuyện ai nhân phẩm tồi tệ, ai sao chép ai, bà đã rõ ràng minh bạch. Nếu không, sao lại vội vàng muốn thay Sâm Minh Mỹ trừ diệt Diệp Anh? Phó tổng, để tôi nhắc nhở bà, tuy Tạ thị là do một tay bố bà tạo nên, nhưng nó cũng là một công ty đã lên sàn, nó còn có những cổ đông và những người nắm giữ cổ phần khác ngoài bà, bà không thể vì lợi ích riêng tư mà tổn hại đến lợi ích của những người nắm giữ cổ phần khác!”
“Cậu…”
Tạ Hoa Lăng tức giận đến lảo đảo, lửa giận bùng lên, bà lớn tiếng:
“Tôi không nói nhảm với cậu! Tôi là cổ đông lớn của Tạ thị, chuyện này do tôi quyết định! Tôi muốn sa thải Diệp Anh! Tôi muốn cô ta lập tức cút khỏi Tạ thị! Tôi muốn cô ta không thể tham gia cuộc thi thời trang cao cấp châu Á! Cậu là cái thá gì mà cũng dám lên giọng với tôi! Cậu chẳng qua chỉ là nghiệt chủng! Cậu vốn dĩ không xứng mang họ Tạ! Mẹ cậu là đồ tiện nhân, cậu cũng là tiện chủng, bám lấy Tạ thị chúng tôi như đỉa đói, cậu ấp ủ toan tính gì chứ! Tôi nói cho cậu biết, chỉ cần Tạ Hoa Lăng tôi vẫn còn, Tạ thị vẫn là của nhà chúng tôi! Tôi muốn thế nào thì chính là thế đó, một đồng của cậu cũng không có!”
Toàn bộ thành viên hội đồng quản trị bị kinh ngạc đến không nói ra lời.
Việt Xán lại mỉm cười rạng rỡ:
“Được, Tạ Phó tổng, bà nói rất hay! Nếu đã như vậy, tôi cũng vừa vặn có chuyện muốn tuyên bố, lúc này không bằng lúc khác, vậy hôm nay đi!”
Liếc mắt Tạ Phong sau lưng, Việt Xán hỏi:
“Đã thông báo cho Việt Tuyên chưa?”
“Rồi ạ, đã thông báo cho nhị thiếu giá.” Tạ Phong đáp: “chắc khoảng mười lăm phút nữa, nhị thiếu gia sẽ tới.”
“Tuyên?” Tạ Hoa Lăng kinh ngạc, đột nhiên nảy sinh một cảm giác kỳ dị: “Cậu gọi Tuyên tới làm gì?” Chẳng lẽ Việt Xán muốn Việt Tuyên nói hộ chuyện Diệp Anh? Từ khi Việt Tuyên chia tay với Diệp Anh, sức khỏe càng lúc càng yếu. Tên tiểu tử xấu xa Việt Xán sẽ không ở trước mặt Tuyên giễu võ dương oai, kích động Tuyên chứ?
“Đợi một chút đi.”
Việt Xán thản nhiên ngồi xuống ghế, không để ý Tạ Hoa Lăng, mà cùng hội đồng quản trị trao đổi mấy đề án gần đây của tập đoàn Tạ thị. Quyền khống chế trong phòng họp bất giác đã nằm trong tay Việt Xán. Tạ Hoa Lăng vừa sốt ruột vừa tức giận, nhìn sắc mặt trắng bệch của Sâm Minh Mỹ, rồi lại liếc qua vẻ mặt thản nhiên của Diệp Anh, không biết khi Tuyên tới sẽ có cục diện như thế nào.
Nhưng.
Tuyên tới cũng tốt.
Từ bé đến lớn, bất kể tình huống như thế nào, Tuyên đều có thể xử lý vô cùng thỏa đáng. Đó chính là nguyên nhân mà mặc dù Tuyên ốm yếu nhưng vẫn nắm quyền lực trong tập đoàn Tạ thị.
Thời gian trôi qua.
“Bang!”
Khi cánh cửa phòng họp mở ra lần nữa, Tạ Bình đẩy Việt Tuyên ngồi trên xe lăn bước vào, Việt Xán, Tạ Hoa Lăng, Sâm Minh Mỹ và tất cả các thành viên hội đồng quản trị đều nhìn qua.
Buổi sáng đầu đông, phòng họp nhìn ra ngoài trời qua tấm cửa kính bao quanh, những tầng mây dày trên trời như những lớp bông trắng, từng đám hoa tuyết tung bay. Diệp Anh không ngẩng đầu lên, cô vẫn nhìn những con số trên tập tài liệu trước mặt, từng con số như đang nhảy nhót khiến cô không thể nhìn rõ ràng.
Bên cạnh vang lên tiếng xe lăn đi qua.
Cô nghe thấy giọng nói của Tạ Hoa Lăng, của Sâm Minh Mỹ, của thành viên hội đồng quản trị, nghe thấy tiếng lục đục chuyển chỗ ngồi, cảm nhận được hơi thở ẩm ướt như hoa dành dành lặng lẽ ngấm dần trong không khí, trái tim cô bỗng loạn nhịp. Nhắm mắt, cô điều chỉnh hơi thở, đang định nhìn về hướng đó.
Việt Xán ôm lấy bả vai cô.
Cô ngẩng đầu.
Bàn tay nóng rực giữ chặt vai cô, Việt Xán mỉm cười rạng rỡ với cô. Việt Xán chăm chú nhìn cô, nụ cười của anh rực rỡ sáng lạn, sau đó, tựa như tuyên bố quyền sở hữu, anh kéo cô lại gần, hôn một cái thật chặt bên gò má cô.
Không gian vang lên tiếng hít thở trầm trồ.
Một ánh mắt thâm thúy nhìn tới. Diệp Anh bị Việt Xán nhìn chằm chằm, không hề quay đầu nhìn lại, bên tai cô nghe thấy tiếng vỗ bàn giận dữ của Tạ Hoa Lăng:
“Đây là một cuộc họp! Chú ý giữ hình tượng của hai người!”
Cánh tay từ bả vai Diệp Anh trượt xuống, Việt Xán nắm lấy bàn tay Diệp Anh, mỉm cười rạng rỡ nói với Tạ Hoa Lăng đang tràn ngập giận dữ:
“Phó tổng, bà nói rất đúng. Chỉ là đôi khi tình cảm trỗi dậy, khó lòng kiềm chế.”
Tạ Hoa Lăng giận đến lảo đảo, bà biết rõ hành động này của Việt Xán là để kích động Việt Tuyên, mà bà lại không dám kích động Tuyên thêm. Mặt giận đến tái mét, Tạ Hoa Lăng phẫn nộ nói:
“Được, Việt Xán, nếu cậu đã huy động tìm cả Việt Tuyên đến, vậy bây giờ bắt đầu bỏ phiếu đi! Vẫn theo qui định cũ, bỏ phiếu dựa theo định mức cổ phần, xem có sa thải Diệp Anh, hay để cô ta tham dự cuộc thi thời trang cao cấp châu Á, tất cả phụ thuộc vào kết quả bỏ phiếu!”
Cho đến hôm nay, bà tin Tuyên nhất định đã nhìn thấu chân tướng của Diệp Anh. Cổ phần của bà và Tuyên cộng lại, cho dù Việt Xán và tất cả thành viên hội đồng quản trị khác phản đối cũng không hề ảnh hưởng đến cục diện.
“Đừng vội.”
Việt Xán khẽ mỉm cười, anh nắm lấy bàn tay phải của Diệp Anh, ánh mắt lướt qua toàn phòng, nhìn qua khuôn mặt tức giận của Tạ Hoa Lăng, rồi dừng lại ở bóng hình Việt Tuyên đang lặng lẽ ngồi trên xe lăn: “Trời lạnh như vậy, bắt Việt Tuyên từ bệnh viện chạy tới đây, đương nhiên không phải chỉ vì chút chuyện nhỏ này. Hôm nay, trước cuộc họp toàn thể hội đồng quản trị, tôi có một chuyện quan trọng muốn tuyên bố.”
Những bông tuyết bên ngoài cửa sổ càng lúc càng dày.
Từng bông bay bay, trong suốt lặng lẽ.
Đây là trận tuyết đầu tiên trong năm.
Việt Tuyên trên xe lăn ngồi ở vị trí chủ tịch.
Hôm nay, anh mặc một chiếc áo khoác nhung màu xám, bên trong có thể nhìn thấy quần áo bệnh viện, trên đùi đắp một tấm chăn dày caro màu xám. Vì trời có tuyết nên trên mái tóc đen của anh còn đọng một ít tuyết đang chầm chậm tan, tỏa ra hơi lạnh lẽo.
Tạ Phong lần nữa phát tài liệu cho mọi người trong phòng họp.
Ngón tay trắng bệch như hoa dành dành mở tập tài liệu trên bàn, lúc Việt Tuyên cúi đầu xem nội dung tài liệu, đôi mi Diệp Anh khẽ run lên, cuối cùng cô cũng có thể lặng lẽ nhìn anh. Sức khỏe anh dường như còn yếu hơn cả lúc vô tình gặp bên bờ biển lần trước, đôi môi trắng bệch, trán hơi nhíu lại, làn da nhợt nhạt gần như trong suốt khiến hai hàng lông mày đen nhánh nổi lên đến rung động lòng người.
Tựa như những bông tuyết ngoài cửa, anh cũng có thể hòa vào cơn lạnh lẽo trắng xóa ấy, cùng tan chảy, cùng biến mất không dấu vết.
“Đây… Đây…”
Nhìn tập tài liệu vừa được phát tới, các thành viên hội đồng quản trị đều vô cùng kinh ngạc, họ hoảng hốt đến mức chỉ biết đưa mắt nhìn nhau. Tuy nói từ năm ngoái, cổ phần của tập đoàn Tạ thị đã có biến động khác thường, nhưng…
“Chuyện này là sao?”
Tạ Hoa Lăng vô cùng hoảng sợ, tay cầm tài liệu bắt đầu run rẩy, máu dồn lên thái dương đập dồn dập, bà giận dữ hướng về phía Việt Xán quát lên:
“Tôi không tin! Cổ phần của Tạ thị sao có tới năm mươi hai phần trăm ở tay cậu! Điều này tuyệt đối không thể! Cổ phần của Tạ thị trong tay bố tôi có ba mươi phần trăm, Việt Tuyên có mười phần trăm, tôi có năm phần trăm, còn các cổ đông nữa. Cho dù cậu thu mua cổ phần của toàn bộ các cổ đông khác, tôi không tin cậu có thể có tới năm mươi hai phần trăm!”
Sâm Minh Mỹ vừa kinh sợ vừa hoảng hốt.
Không.
Tuyệt đối không có khả năng này.
Đừng nói đến chuyện cổ phần mà Tạ Hoa Lăng vừa nói, bản thân cô biết trong tay bố cô – Sâm Lạc Lãng cũng có ba phần trăm cổ phần, và tuyệt đối không thể chuyển cho Việt Xán! Như vậy, chuyện Việt Xán có trong tay năm mươi hai phần trăm cổ phần của Tạ thị như trên tập tài liệu kia rốt cuộc là như thế nào?
Diệp Anh nhìn Việt Tuyên.
Không giống Tạ Hoa Lăng đang giận dữ gào thét, Việt Tuyên lúc này vẫn lặng im như vậy, tĩnh lặng như những bông tuyết đang bay bên ngoài cửa sổ, ánh mắt anh lặng lẽ nhìn những con số trên tập tài liệu, như thể anh đã biết trước kết cục như vậy.
Đứng sau đám lá rậm rạp, hết thảy đều như một giấc mộng hoang đường, bên tai vang lên tiếng sấm ầm ầm, khiến cô run rẩy tỉnh lại từ trong mộng.
“Đã hiểu rõ chưa?”
Nhìn khuôn mặt tái nhợt đờ đẫn của cô, Việt Xán tàn nhẫn nói:
“Đây mới là Việt Tuyên. Đây mới là Việt Tuyên chân chính.”
Lặng lẽ hít một hơi thật sâu, Diệp Anh bắt mình phải dời tầm mắt khỏi Việt Tuyên. Cô không rõ tại sao mình lại muốn để ý đến anh, trong khi anh đã nói những lời tàn khốc cay nghiệt như vậy.
“Phó tổng, nếu bà nghi ngờ các con số, hoan nghênh bà tiến hành điều tra.” Mỉm cười quay đầu nhìn Diệp Anh một chút, Việt Xán tiếp tục thưởng thức vẻ mặt của Tạ Hoa Lăng lúc này. Anh vui vẻ nói: “Vốn dĩ tôi cũng không đạt được nhiều cổ phần như vậy, nhưng ai ngờ, Tạ lão gia ở Thụy Sĩ đột nhiên muốn bán đi mười phần trăm cổ phần, tôi chỉ thuận tiện nhờ người thay tôi mua thôi.”
“Nói bậy!”
Tạ Hoa Lăng hoàn toàn không tin:
“Bố tôi sao có thể chuyển nhượng cổ phần được? Cho dù ông muốn chuyển nhượng, sao có thể không nói với tôi trước?”
“Ha ha, vậy phải hỏi đích thân Tạ lão gia thôi.” Việt Xán nhíu mày: “Có lẽ lão nhân gia có chuyện gì đó khó mở miệng, cần dùng tiền gấp, cho nên chỉ có thể âm thầm bán đi?”
Việt Tuyên nhíu mày.
Nghe ra ác ý trong lời nói, Tạ Hoa Lặng giận run người, ngón tay chỉ Việt Xán:
“Cậu… Cậu đã làm chuyện gì? Tôi sẽ lập tức gọi điện cho bố! Tôi nói cho cậu biết, Tạ Việt Xán, nếu cậu dám làm chuyện gì mờ ám với bố tôi, tôi tuyệt sẽ không tha cho cậu!” Nói xong, Tạ Hoa Lăng cầm di động, ngón tay run rẩy bấm số điện thoại, nhưng sau khi có kết nối chỉ nghe thấy một loạt những âm thanh báo bận.
Sắc mặt hội đồng quản trị biến đổi, họ thì thầm trao đổi ý kiến với nhau.
Sự tranh đấu quyền lực giữa đại thiếu gia Việt Xán và nhị thiếu gia Việt Tuyên đã ngấm ngầm ở đỉnh cao. Từ năm ngoái, sự chuyển động kỳ dị của cổ phần tập đoàn bọn họ ít nhiều đều biết. Họ cho rằng cổ phần của đại thiếu gia và nhị thiếu gia luôn trong trạng thái giằng co, nhưng không ngờ đại thiếu gia lại có thể nắm được năm mươi hai phần trăm cổ phần!
Đúng là quyền khống chế kiểm soát tuyệt đối!
Nhiều năm nay, quyền khống chế Tạ thị đều do chính tông Tạ gia nắm giữ, hiện giờ chẳng lẽ đã đến lúc đổi chủ sao?
“Có điều mấy ngày trước tôi đã đem năm mươi hai phần trăm cổ phần này chuyển nhượng rồi.” Thưởng thức vẻ mặt của mọi người, sau cơn hoảng hốt của hội đồng quản trị thoáng dịu lại, Việt Xán lại ném một quả bom khác, anh đứng dậy nhìn khắp phòng, mỉm cười: “Cho nên hôm nay chuyện quan trọng tôi muốn tuyên bố chính là…”
Sâm Minh Mỹ đột nhiên có một loại dự cảm đáng sợ!
Tạ Hoa Lăng nắm chặt chiếc điện thoại trong lòng bàn tay, mạch máu trên thái dương dồn dập như muốn nổ tung.
“… Tất cả cổ phần, tôi đã chuyển nhượng không hoàn lại cho cô Diệp Anh!”
Hai mắt chăm chú nhìn Diệp Anh, Việt Xán mỉm cười với cô, anh cúi người, nắm lấy tay cô. Trước ánh mắt ngỡ ngàng của hội đồng quản trị, Diệp Anh mỉm cười với Việt Xán, cô chậm rãi đứng dậy, sóng vai bên cạnh Việt Xán.
“Rất vui đã trở thành cổ đông quan trọng của tập đoàn Tạ thị.”
Thản nhiên mỉm cười, Diệp Anh nhìn khắp phòng, ánh mắt cô bỏ qua Việt Tuyên, dừng lại trên khuôn mặt của từng thành viên hội đồng quản trị. Có người ngạc nhiên nghi ngờ, có người mỉm cười hòa nhã, có người lại tỏ vẻ thờ ơ, mà trong mắt Sâm Minh Mỹ thì tràn ngập hận thù không che giấu!
“Tôi nghĩ tin tức này rất đột ngột, mọi người cần thời gian đón nhận.” Nụ cười của Diệp Anh cẩn trọng, lãnh đạm. “Cho nên, tôi đề nghị cuộc họp hội đồng quản trị sẽ lùi lại vào thứ hai tuần sau, lúc đó chúng ta sẽ tiếp tục thảo luận vấn đề thay đổi nhân sự trong nội bộ tập đoàn, ví dụ như chức vụ chủ tịch hội đồng quản trị của ngài Việt Tuyên, chức Phó tổng của bà Tạ Hoa Lăng, và chuyện đi hay ở của giám đốc bộ phận thiết kế – cô Sâm Minh Mỹ.”
Cả hội trường im lặng.
“Cô… Cô…”
Ngón tay run rẩy chỉ Diệp Anh, lồng ngực Tạ Hoa Lăng giận dữ sôi trào, bà không thể hít thở, sắc mặt tím lại, cả người cứ thế ngã xuống nền đất.
Rầm…
“A!” Sâm Minh Mỹ hét lên, hướng về phía Tạ Hoa Lăng ngất xỉu. Việt Tuyết cũng lập tức rời khỏi xe lăn, anh quỳ trên sàn, sắc mặt nhợt nhạt kiểm tra tình trạng của Tạ Hoa Lăng.
Phòng họp nhất thời hỗn loạn!
Người gọi xe cứu thương, người đi gọi nhân viên phòng y tế của tập đoàn tới, người hô mở cửa sổ thông gió. Nhưng trong tình huống cấp bách rối loạn đột ngột này, trong đáy lòng mỗi thành viên hội đồng quản trị đều hiểu rõ, tập đoàn Tạ thị chỉ e đã đến ngày chính biến.
Tường Vi Đêm Đầu Tiên Tường Vi Đêm Đầu Tiên - Minh Hiểu Khê Tường Vi Đêm Đầu Tiên