Meditation can help us embrace our worries, our fear, our anger; and that is very healing. We let our own natural capacity of healing do the work.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Hiểu Khê
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 48 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3616 / 29
Cập nhật: 2016-05-16 20:22:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25
iữa cô và anh, kể từ những năm niên thiếu ngày xưa, cho đến ngày hôm nay của bảy năm sau ấy, người thua vĩnh viễn là anh, người thắng vĩnh viễn là cô.
Đêm khuya, điện thoại Sâm Minh Mỹ vẫn không ngừng vang lên.
Mấy ngày gần đây, các chương trình truyền hình tranh nhau mời cô xuất hiện, bất kể tiết mục nào có cô xuất hiện, nhắc đến chuyện sao chép và chuyện Diệp Anh từng phạm tội đều có tỉ suất người xem cực cao; tỉ lệ tiêu thụ báo giấy và tỉ lệ người xem báo mạng trên các trang có tin tức cũng gia tăng nhanh chóng, nhất thời cô bỗng trở thành con cưng của giới truyền thông.
Sâm Minh Mỹ đắc ý nghĩ: có lẽ nên có một người đến giúp cô đặc biệt xử lý những chuyện ở phương diện này. Cô phát hiện sức ảnh hưởng của giới truyền thông thực sự rất lớn. Gần đây, doanh thu của SÂM tăng đến mức sửng sốt. Hơn nữa, sự kiện lần này loan tỏa đã khiến danh tiếng của cô nổi lên trong giới thời trang châu Á, thậm chí bên Âu Mỹ cũng bắt đầu nhắc đến tên cô.
“Được, 3 giờ chiều ngày kia.”
Bước đi dưới ánh đèn lạnh lẽo trong tầng hầm nhà xe, Sâm Minh Mỹ nhận lời tham gia một chương trình. Đây là một tiết mục trò chuyện giải trí có tỉ suất người xem khá cao trong khu vực châu Á, điều này có thể suy ra sự quan tâm của công chúng dành cho cô càng ngày càng cao.
Vừa đi, Sâm Minh Mỹ vừa mỉm cười vui vẻ.
Điều này không thể trách cô. Cô đã từng nhắc nhở Diệp Anh. Đêm ấy, ở hậu trường cuộc thi, nếu đám người mẫu không tới kịp, Diệp Anh đã phải quyết định không lên sàn diễn, như vậy thì những chuyện sau đó cũng không xảy ra nữa. Cô vốn thiện lương, chẳng qua Diệp Anh lại quá mức ngu dại.
Trên trần nhà là ánh đèn sáng trắng.
Tiếng giày cao gót nện vang trong không gian vắng lặng của tầng hầm.
Đột nhiên hai chùm sáng của đèn xe chói mắt phóng đến!
Đưa tay che mắt, Sâm Minh Mỹ bị luồng sáng chói rọi khiến cô lùi lại một bước, cảm giác bất an khiến sống lưng lạnh toát. Cùng với âm thanh vang rền của tiếng động cơ, chiếc xe SUV dừng lại cách cô khoảng một mét, bên trong xe vang lên tiếng cười cuồng vọng:
“Ha ha ha ha! Bảo bối của tôi, lá gan của cô cũng quá bé đấy!”
Khóe môi nhếch lên, Sâm Minh Mỹ rất nhanh lộ ra nụ cười ngọt ngào, mở cửa xe, ngồi vào vị trí phụ của chiếc SUV. Mồm nhai kẹo cao su, một thân màu đen, đáy mắt lóe ra sự tàn nhẫn, Thái Na nhìn Sâm Minh Mỹ một lượt, rồi nói:
“Ồ, mấy ngày không gặp, càng ngày càng đẹp đấy!”
Sâm Minh Mỹ yêu kiều cười, đánh yêu Thái Na:
“Chưa gì đã lời ngon tiếng ngọt rồi! Mấy ngày nay không gặp, ngươi đi tìm hoa uống rượu nơi nào rồi, không hề nhớ nhung đến tôi chút nào!”
“Bảo bối, vì chuyện của cô, tôi bận đến cả ngụm nước cũng chưa được uống.” Chiếc SUV như tia sét lao ra khỏi ga-ra tầng hầm, Thái Na một tay đánh lái, một tay véo má Sâm Minh Mỹ: “Đường đường là thiếu đương gia Thái Na của Thái thị lại trở thành đầy tớ của cô, cô nói xem nên báo đáp tôi như thế nào đây?”
“Chỗ Tracy đã sắp đặt ổn thỏa chưa?”
Điều Sâm Minh Mỹ quan tâm nhất là chuyện này.
“Yên tâm, bảo đảm ai cũng không tìm được cô ta!” Thái Na dữ dằn híp mắt, sau đó lại giở giọng giễu cợt: “Một ngày trước vẫn còn là nhân chứng của cô, chớp mắt đã đổi ý, khóc lóc muốn đi rửa sạch tội cho Diệp Anh. Cô định dùng cô ta để lật đổ Diệp Anh? Đúng là đồ anh hùng rơm!”
Sâm Minh Mỹ cắn môi.
Tracy vốn là người cô sắp đặt bên cạnh Diệp Anh. Tracy là bạn học tiểu học với cô, nhà nghèo, sau đó muốn ra nước ngoài học về thiết kế, cô đã bố thí một khoản tiền thì cô ta mới có thể hoàn thành việc học. Tracy luôn mồm nói sẽ trả ơn cô, sẽ vì cô làm việc cho Tạ thị cả đời, không ngờ một việc nhỏ thế này cũng không dùng được.
“Cô ta nhất định đã bị Diệp Anh mua chuộc rồi! Đồ vong ân bội nghĩa!” Cắn chặt môi, Sâm Minh Mỹ hừ lạnh, đưa mắt nhìn Thái Na, dịu dàng mở miệng: “Sau này vẫn còn cần ngươi giúp đỡ, chuyện Diệp Anh ngồi tù nhất định phải chứng thực, hôm qua đã công bố tên nhà tù ấy, chỉ cần chúng ta công bố tội danh và thời gian thi hành án, cô ta hoàn toàn không thể xoay chuyển!”
Để bảo đảm sự quan tâm của công chúng với sự kiện sao chép, cứ cách một hai ngày lại có một chuyện được lộ ra. Ngày hôm qua cô đã đem chuyện Diệp Anh từng ngồi tù ở đâu khiến sự quan tâm của dự luận lại tăng vọt, sự kiện sao chép lại càng trở thành điểm nóng của dư luận.
Két…
Phía trước là đèn đỏ, Thái Na thắng xe gấp khiến cơ thể Sâm Minh Mỹ lao về phía trước, đầu óc choáng váng. Liếc nhìn sắc mặt khó coi của Sâm Minh Mỹ, chờ qua đèn đỏ, Thái Na lại nhấn ga, chiếc SUV mạnh mẽ vọt lên, Sâm Minh Mỹ dính chặt vào ghế ngồi, dạ dày cuồn cuộn, cảm giác khó chịu khiến cô phải mím chặt miệng.
“Chuyện nhà tù không thành vấn đề, cô ta và tôi ở cùng một nhà giam.” Chiếc SUV vẫn lao đi với tốc độ nhanh như chớp, Thái Na thờ ơ nói: “Nhưng chuyện tội danh tôi cũng không rõ, khi đó cô ta khăng khăng có chết cũng không mở miệng, cần phải điều tra.”
“Cần bao nhiêu thời gian điều ra?” Cố nén chịu cảm giác cuồn cuộn buồn nôn, Sâm Minh Mỹ truy hỏi.
“Từ từ điều tra cũng mất hơn một tháng!”
“Cái gì? Lâu như vậy! Không được!”
Lại đèn đỏ, lần này Thái Na còn phanh gấp hơn, cả người Sâm Minh Mỹ chui ra ngoài, cô không chịu nổi, mở cửa xe, lao về phía bên đường, nôn ra hết.
Quán rượu đêm muộn.
Khi nghe thấy câu nói ấy của Diệp Anh, đáy mắt Việt Xán chỉ còn lại sự đau đớn khôn nguôi.
Không phải anh không biết giờ phút này cô đang trắng trợn uy hiếp anh! Không ngờ cô lại dùng chính bản thân mình, dùng chính nỗi đau, sự ủy khuất và cảnh khốn cùng cô phải chịu để uy hiếp anh!
Kể từ đêm mưa ấy, khi anh từ chối yêu cầu của cô, cô cũng không hề cho anh bất kỳ cơ hội nào để tiếp cận cô, thậm chí không ngại chuyển ra khỏi Tạ gia, ở cùng một chỗ với Khổng Diễn Đình.
Sâm Minh Mỹ sắp đặt cạm bẫy ngăn cản đám người mẫu của cô, đem những trang phục giống hệt của cô đi dự thi, khiến trợ lý thiết kế của cô đứng ra chứng minh tội danh sao chép của cô, thậm chí quá khứ từng ở tù cũng bị công bố với thiên hạ!
Thời gian này, bao nhiêu lần anh đã định ra tay.
“Không cần anh quản.”
Cô lạnh lùng cự tuyệt anh, không cho phép anh nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của cô. Nguyên nhân chỉ bởi vì anh đã từ chối yêu cầu đó của cô. Chuyện này giống như việc tự làm khổ chính mình vậy. Cô để mặc người khác làm hại cô, tùy ý để người khác hắt chậu nước bẩn vào mình nhưng lại không hề phản kháng, giống như người đau không phải là cô, người bị thương tổn cũng không phải là cô, mà anh đứng bên, nhìn thấy những cảnh này, lại đau đến mức không kìm nén được.
Người nào càng đau, người nào càng yêu, đau đến mức không chịu nổi, yêu đến mức ngấm chặt vào tâm can, người ấy thua.
Mà giữa cô và anh, từ những năm niên thiếu thuở xưa, cho đến ngày hôm nay của bảy năm sau, người thua vĩnh viễn là anh, và thắng vĩnh viễn là cô.
Chiếc đèn thạch anh đen lấp lánh hoa lệ.
Nhắm mắt, Việt Xán rút ra một tập tài liệu, đặt lên bàn trà trước mặt Diệp Anh. Diệp Anh nhíu mày, cô không lập tức cầm tập tài liệu mà cẩn thận đánh giá anh một lát, xem có phải anh thật sự cam tâm tình nguyện không.
Chậm rãi thưởng thức cốc trà hoa quả trong tay, Diệp Anh cầm tập tài liệu lên xem xét tỉ mỉ từng tờ. Đợi đến khi cô xem xong, thời gian đã trôi qua gần nửa tiếng. Sau khi thả lỏng cơ thể, men say dường như lại hơi dâng lên, cô vặn lưng, mỉm cười hài lòng nhìn Việt Xán:
“Anh thật sự đã nghĩ kỹ chưa?”
Nhìn dáng vẻ mỉm cười với hai má đỏ hồng, đôi mắt long lanh, đáy lòng Việt Xán mềm nhũn. Đã rất lâu anh không hề nhìn thấy cô cười vui vẻ, hân hoan đến vậy. Cho dù cô nắm thóp anh thì sao? Chỉ cần cô có thể cười vui vẻ tùy ý như vậy, cả thế giới của anh sẽ sáng bừng như đóa tường vi đỏ chớp mắt nở rộ trong ngày hè.
“Ừ.”
“Không hối hận?” Cô cười rộ lên, như đứa trẻ đã chiếm được lợi ích lại còn đem ra khoe khoang.
“Ừ.”
“Cam tâm tình nguyện?”
“…”
Việt Xán liếc mắt nhìn cô, cô bật cười khanh khách, sau đó lấy một chiêc bút từ túi xách, đẩy tập tài liệu giao cho anh, nói: “Vậy anh ký tên đi!”
Trên tập tài liệu, anh đã ký tên, cô cũng đã ký tên. Nhìn trái nhìn phải, cô cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó, ngẫm nghĩ, cô nghiêng đầu cười nói: “Thêm dấu vân tay nữa!”
Vừa nói, cô vừa nắm lấy ngón tay trỏ của anh đưa lên miệng khẽ cắn, anh kêu lên, máu tươi từ đầu ngón tay chảy ra. Cô đưa ngón trỏ của anh ấn vào chỗ ký tên của tập tài liệu.
Dấu vân tay màu đỏ hiện lên.
Cô cười vui vẻ, trong nháy mắt lại dùng tay bóp chặt chỗ chảy máu trên đầu ngón tay anh, máu tươi thấm ướt ngón tay của cô, sau đó cô ấn ngón tay mình vào vị trí ký tên.
Hai dấu vân tay đỏ. Một cái to thô kệch của người con trai, một cái lại nhỏ nhỏ xinh xắn của người con gái. Hai cái cùng nhau ẩn hiện ở cuối tập văn kiện.
Đáy lòng bỗng nảy sinh một cảm giác rất kỳ diệu, Việt Xán vẫn còn nhìn ngắm hai dấu vân tay đỏ trên tập văn kiện thì Diệp Anh đã vui vẻ cất tập văn kiện vào trong túi xách. Lúc đứng dậy, cơ thể hơi lảo đảo, cô cầm lấy túi xách, đưa tay vẫy chào anh, vui vẻ mỉm cười:
“Bye bye, tạm biệt!”
Việt Xán kéo mạnh Diệp Anh lại khiến cô lảo đảo lao vào vòng ngực anh. Kìm chặt cô đang cố gắng giãy giụa trong lòng, Việt Xán cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Anh đã làm việc mà em muốn, vậy việc em đã đồng ý với anh thì sao, có phải cũng nên thực hiện rồi không?”
Đôi mắt Diệp Anh mơ màng như trong mộng, như thể thực sự đã uống say, như thể cô nghe không hiểu, ngón tay cô bám chặt vải áo trước ngực Việt Xán, hơi thở mang mùi rượu. Cô ngửa đầu nhìn anh, khẽ cười:
“Tôi đã đồng ý với anh… chuyện gì vậy?”
Việt xán nhìn lại cô, bỗng âm trầm cười:
“Tập tài liệu này, hiện giờ bất cứ lúc nào anh cũng có thể lấy lại từ tay em, xé bỏ nó đi.”
Đôi mắt mở to, cô ra vẻ khủng hoảng, ôm chặt túi xách trước ngực, sau đó bỗng phì một cái, bật cười khanh khách:
“Anh hẹp hòi quá rồi đấy!”
Diệp Anh cười đến mức thở hổn hển, sau đó một lúc, cô ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh nhìn Việt Xán. Cô kiễng chân, mỉm cười nhìn Việt Xán, tiến dần về phía đôi môi anh. Việt Xán vẫn yên lặng đứng nhìn cô. Hai tay Diệp Anh mạnh mẽ kéo đầu Việt Xán xuống, đôi môi còn mang mùi rượu của cô chạm lên đôi môi Việt Xán.
“Như vậy được không?”
Vừa nhẹ nhàng hôn bờ môi Việt Xán, Diệp Anh vừa nỉ non hỏi. Thấy anh lặng yên không nói, cô bật cười, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng hôi đôi môi Việt Xán, đầu lưỡi ấm áp lướt qua từng đường vân môi. Hơi thở của anh càng lúc càng gấp gáp, bờ môi nóng bỏng, hai má đỏ bừng, cơ thể dần dần run rẩy, anh hít một hơi thật mạnh, đưa hai tay giữ chặt Diệp Anh, cô kêu lên, phần thắt lưng suýt chút bị anh bóp gãy.
“Vẫn… chưa hài lòng sao?”
Men say kéo tới, cô loạng choạng, nheo mắt tiến lại gần quan sát vẻ mặt của Việt Xán. Cô lắc đầu, quyết định giống như con sư tử, mạnh mẽ đẩy Việt Xán ngã trên ghế sô pha. Cô ngồi lên người anh, hai tay giữ chặt khuôn mặt anh, mãnh liệt hôn tới.
Đầu lưỡi cô đi sâu vào trong miệng anh, mạnh mẽ mút chặt, tựa như núi lửa phun trào, xâm nhập miệng anh trong từng ngóc ngách, khiến thân thể Việt Xán nóng bừng căng cứng! Gầm nhẹ trong họng, Việt Xán ôm lấy đầu cô, hung hăng hôn lại, trong căn phòng chỉ còn lại những âm thanh khiến người khác đỏ mặt xấu hổ. Anh cũng không còn cách nào khống chế, mạnh mẽ ôm chặt lấy cô, hai tay muốn ôm trọn cô vào lòng. Trên ghế sô pha chật chội, Việt Xán mạnh mẽ xoay người đặt Diệp Anh xuống phía dưới.
“…Như vậy đủ chưa?”
Đôi mắt mơ màng nhìn Việt Xán, hai má đỏ rực như đóa tường vi, ánh mắt cô đã mơ màng miên man, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa hai gò má Việt Xán:
“Ha ha… Anh xem, anh yêu tôi nhiều như vậy… Tôi chỉ mới hôn anh một cái, anh đã không cách nào buông tôi ra được… Vậy nên… Sao còn phải nói dối… Sao còn phải nói anh không hề yêu tôi…”
Việt Tuyên…
Tình cảm mãnh liệt tựa như sóng lớn ào tới!
Loại tình cảm này có sự mạnh mẽ tựa như dời núi lấp biển, nhưng lại dịu dàng đến mức khiến từng sợi dây thần kinh đều rung lên đến tận đáy lòng. Nhìn người con gái mà trên đời này chỉ có một ấy, Việt Xán khàn giọng nói:
“Anh yêu em, Tường Vi.”
Lúc này, anh đã buông bỏ sự đấu tranh cuối cùng, anh cam tâm tình nguyện phục tùng cô. Từ giây phút ban đầu nhìn thấy cô, cô đã chính là nữ vương của anh, anh cam tâm tình nguyện đem trái tim và sinh mệnh của mình giao phó cho cô.
Nghe thấy lời tỏ tình này, tình ý mãnh liệt trong câu nói ấy khiến trái tim cô run rẩy. Sự hỗn độn của men say khiến cô muốn mỉm cười, nhắm chặt mắt, nước mắt cứ thế lặng lẽ tuôn trào:
“…Rõ ràng anh đã yêu tôi nhiều như vậy mà…”
Việt Tuyên…
*****
Đêm.
Phía trước là ngôi nhà kính trồng hoa không chút ánh sáng, tấm kính phản chiếu bóng đêm lạnh băng. Trong đêm tối, một bóng dáng hắt dài tựa hồ không chút sức sống hiện lên. Trên con đường mòn, Việt Tuyên ngồi trên xe lăn, sắc mặt trắng bệch, lặng lẽ nhìn về phía ngôi nhà kính trồng hoa trong đêm sâu.
Anh biết Việt Xán yêu cô đến mức nào.
Tình yêu của Việt Xán dành cho cô vĩnh viễn vượt xa ngoài mức tưởng tượng của cô. Những năm tháng không có cô, Việt Xán đều ngồi trong khu vườn này, nhổ hết từng gốc cây bụi cỏ, để rồi vì cô mà trồng lên cả một vườn chỉ toàn hoa tường vi. Từ những năm thiếu niên điên cuồng bất kham, đến khi trở thành người đàn ông dũng mãnh kiên cường, trái tim Việt Xán thủy chung chỉ có một bụi tường vi đỏ kia thôi.
Anh ghen tị với Việt Xán.
Từ khi thiếu niên đến bây giờ, Việt Xán nhìn như không có gì nhưng anh ấy lại có thể dễ dàng sở hữu được tất cả những gì anh muốn. Không chỉ là sở hữu, mà còn muốn chiếm đoạt. Ánh trăng lạnh lẽo như đóa hoa dành dành trắng khiết, Việt Tuyên nắm chặt chiếc đồng hồ quả quýt trong tay, cơ thể đau đớn khiến anh vô cùng thanh tỉnh.
Anh biết Việt Xán yêu cô đến mức nào.
Nhưng Việt Xán lại không biết tình cảm của anh dành cho cô.
Bông hoa tường vi màu bạc ánh lên trên chiếc bút vẽ màu xanh đậm; theo từng nét lướt qua của nhánh cây nhỏ, biển tường vi dần dần nở trộ trên mặt đất; bên sườn dốc lấp lánh sao với những bông tường vi trắng, cô chậm rãi hôn anh; trên ghế sô pha với những hoa văn cổ điển trong khách sạn Bốn Mùa, cô chĩa máy ảnh về phía anh; chiếc nhẫn kim cương đen còn sáng hơn cả những vì sao; chiếc bánh đậu đỏ tỏa ra hương vị ngọt ngào…
Cơ thể đau đớn như thủy triều bao trùm lấy anh!
Đôi môi trắng bệch, anh cố gắng giữ chặt chiếc đồng hồ quả quýt trong lòng bàn tay. Đó là một chiếc đồng hồ mạ vàng cũ kỹ, tinh xảo thanh lịch, đã bị thời gian bào mòn sáng bóng. Trên chiếc đồng hồ ấy có một bông tường vi vừa nở, xinh đẹp sống động, tràn đầy linh khí.
“…Em muốn tặng nó cho anh.”
Đêm đó, cô không ngừng vuốt ve chiếc đồng hồ quen thuộc ấy. Anh biết, đó là chiếc đồng hồ của bố cô. Đó gần như là thứ duy nhất còn tồn tại kể từ khi cô còn nhỏ.
“… Nó là thứ duy nhất.”
Cô nhẹ nhàng đặt nó vào lòng bàn tay anh.
“… Có lẽ cuối cùng em vẫn khiến anh tổn thương, có lẽ em thực sự là một cô gái xấu xí.” Cô nắm những ngón tay anh, để anh nắm chặt lấy chiếc đồng hồ quả quýt mạ vàng: “Nhưng bây giờ, Việt Tuyên, người em không muốn thương tổn nhất chính là anh. Trong đáy lòng em cũng chỉ có một người, đó là anh.”
Trong đêm tối, trước ngôi nhà kính trồng hoa, lòng bàn tay nắm chặt chiếc đồng hồ, Việt Tuyên đau đến run rẩy, người cúi gập xuống. Bây giờ, cuối cùng cô cũng biết, không phải cô khiến anh tổn thương, mà chính anh mới là người bán đứng cô, chính anh đã khiến cô tổn thương.
Anh không lương thiện như cô nghĩ, cũng không yêu cô nhiều như cô nghĩ…
*****
Sáng ngày hôm sau.
Diệp Anh tỉnh dậy sau cơn say, đầu đau như muốn nổ tung, day day thái dương, cô nằm trong chăn rên rỉ.
Mùi bánh mì quyện trong không khí, sau đó lại có mùi trứng rán, cô hít hít mũi, trong đầu vẫn mơ hồ chưa tỉnh.
Có tiếng bánh xe đồ ăn vọng tới.
Mùi thơm của thức ăn khiến cái bụng đói của cô sôi lên.
Tiếng bước chân tiến đến gần cửa sổ.
Soạt – Tiếng kéo rèm cửa vang lên.
Ánh sáng chiếu rọi, cho dù nhắm mắt, Diệp Anh cũng cảm nhận được ánh nắng rực rỡ sáng chói! Rên rỉ đưa tay che ánh nắng, Diệp Anh híp híp mắt, trong ánh nắng rực rỡ ấy, bóng dáng một người đàn ông cao lớn đang đi đến bên giường cô.
“Dậy nào, ăn sáng thôi!”
Ánh nắng buổi sáng lung linh khiến bóng dáng Việt Xán tựa như một ngọn núi cao lớn. Anh cúi người ôm cô dậy từ trong chăn, đặt gối ra phía sau lưng để cô ngồi tựa lưng vào tường. Anh lấy khăn ấm rửa mặt cho cô, sau đó đưa ly nước ấm từ trên xe đồ ăn, để cô uống hai ngụm, rồi lại đổi một cốc nước cam cho cô, cô vừa uống vừa nhìn anh, dần dần nhớ lại chuyện tối qua.
Chuyện ký tên vào tập tài liệu vô cùng thuận lợi.
Sau đó cô hôn anh.
Sau đó, cô không nhớ rõ lắm. Cô hốt hoảng nhớ khi ấy mình đã nhận nhầm Việt Xán là Việt Tuyên. Nhưng cũng có thể cô nhớ nhầm, vì nhìn vẻ mặt anh lúc này hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ manh mối nào. Nhưng bất luận ra sao, cô xác định giữa mình và Việt Xán vẫn chưa phát sinh bất kỳ hành động thân thiết nào.
Cốc nước cam tươi mát khiến người ta có cảm giác những quả cam vừa được hái khỏi cây vẫn còn đọng những giọt sương. Cô vừa thỏa mãn uống, vừa nhìn Việt Xán kẹp trứng đã rán vàng ươm vào trong lát bánh mỳ nóng hổi, sau đó rải thêm một tầng rau xanh, cuối cùng rót một ít sốt cà chua lên trên mặt.
“Ăn một chút đi.”
Thấy Việt Xán không hề dùng nước sốt cà chua để vẽ những hình thù đáng yêu lên mặt bánh, Diệp Anh có chút tiếc nuối trong lòng. Cô tiến lại gần chiếc bánh trong tay Việt Xán, cắn một miếng. Đây là một gian trong căn phòng kiểu khách sạn, từ cửa phòng đang mở một nửa, cô có thể nhìn thấy phòng khách và phòng bếp bên ngoài, phòng bếp có chút lộn xộn.
“Ngon không?”
Cầm khăn lau vết trứng trên khóe môi cô, đáy mắt Việt Xán nặng nề, có chút gì đó cô không hiểu nổi.
“Ăn rất ngon!”
Trong căn phòng ngập ánh nắng mặt trời, cô vô tình mỉm cười đầy mãn nguyện, nhận lấy chiếc sandwich đã cắn một miếng từ tay Việt Xán, sau đó đưa đến miệng anh: “Anh cũng thử xem!”
Việt Xán nhìn cô, cúi đầu, anh cắn một miếng bên cạnh vết bánh cô vừa ăn, hai vết cắn cùng tiếp giáp một chỗ, ghép vào nhau tựa như một mặt cười. Ngẩng đầu, anh nhìn cô, đợi cô ăn thêm một chút, rồi anh cầm cổ tay cô, kéo cô đến bên cửa sổ đầy nắng.
Khách sạn hơn hai mươi tầng, phía dưới là dòng xe cộ nhộn nhịp.
Ánh mặt trời từ bốn phương tám hướng rọi tới, cô lung linh đến mức tựa như đang tỏa sáng, Việt Xán đưa tay nhẹ nhàng chạm vào những tia nắng đang nhảy nhót trên mái tóc và khuôn mặt cô. Gặp cô từ khi còn niên thiếu, đến bây giờ gặp lại, những gì thuộc về cô và anh dường như chỉ có màn đêm và bóng tối, cho dù ban ngày gặp mặt cũng chỉ là không gian bí mật giữa hai người.
Cho đến giờ, giữa anh và cô dường như vẫn chưa hề nhìn thấy chút ánh sáng nào.
“Từ giờ trở đi, anh muốn chúng ta quang minh chính đại ở bên nhau, chính thức yêu nhau.” Việt Xán thâm trầm nhìn cô, tiến gần về phía cô: “Bất kể trong lòng em chỉ có một mình anh hay không, từ nay về sau, bên cạnh em chỉ có thể là anh! Tường Vi, đây là điều em đã đồng ý với anh, anh hi vọng em giữ đúng lời hứa!”
*****
Khi tội danh sao chép đã bị gắn lên người Diệp Anh, Sâm Minh Mỹ thường xuyên được chào đón xuất hiện trên các chương trình truyền hình, những bình luận trên mạng đều yêu cầu giới thời trang phải nghiêm trị Diệp Anh – người đã giấu diếm thân phận và có hành vi sao chép, bắt cô phải từ bỏ giới thời trang, thì đột ngột Diệp Anh cũng tổ chức một cuộc họp báo.
Trong buổi họp báo của Diệp Anh đã công bố một đoạn ghi hình. Đó là cuộc phỏng vấn nữ vương Veka sau một buổi trình diễn thời trang ở Paris ba tháng trước trên kênh truyền hình thời trang Pháp.
Cuộc phỏng vấn có phụ đề cả tiếng Pháp lẫn tiếng Trung, trong đó nữ vương Veka khá cao hứng khi nhắc đến việc bà từng gặp một nữ thiết kế trẻ tài năng ở Trung Quốc có tên là Diệp Anh, bà từng xem qua loạt thiết kế liền thân mà cô gái này đang tiến hành chỉnh sửa và cảm thấy vô cùng tài hoa, bà cho rằng sau này khu vực châu Á sẽ gây ra tiếng vang lớn trong giới thời trang quốc tế!
Công bố tiếp theo là bối cảnh về trợ lý thiết kế của Diệp Anh – Tracy, người đã đứng ra làm chứng Diệp Anh sao chép tác phẩm. Sâm Minh Mỹ và Tracy là bạn học hồi tiểu học, trung học, phí du học nước ngoài của Tracy đều do Sâm Minh Mỹ tài trợ. Hơn nữa, sau buổi họp báo của Sâm Minh Mỹ, hành tung của Tracy cũng rất bí ẩn, Diệp Anh không thể liên lạc với Tracy. Buổi họp báo cũng thành khẩn mời Tracy xuất hiện, cùng đối thoại với Diệp Anh, trả lại sự trong sạch cho Diệp Anh.
Sau đó, một vị luật sư công bố thư xác nhận của phía quản lý trại giam.
Mấy ngày trước, trong một chương trình, Sâm Minh Mỹ đã nhắc đến chuyện Diệp Anh phải ngồi tù, hiện giờ lại có thư xác nhận từ phía hệ thống quản lý trại giam là chưa từng có chứng từ nào ghi chép về việc Diệp Anh vào tù. Hơn nữa, kiểm tra tất cả các nhà tù trong nước đều không hề có văn bản chứng từ nào chứng nhận được việc Diệp Anh ngồi tù. Vì Sâm Minh Mỹ đã tổn hại đến danh dự của Diệp Anh nên Diệp Anh sẽ giữ lại quyền truy cứu trách nhiệm pháp luật.
Cuối cùng, Diệp Anh tuyên bố những thành phẩm trong loạt thiết kế liền thân của cô sẽ chính thức được MK đưa ra thị trường kể từ tháng sau.
Khi đang kiểm tra tình hình ở cửa hàng SÂM, Sâm Minh Mỹ đã xem được cuộc họp báo này trên sóng truyền hình. Trong cửa hàng vốn rất đông đúc náo nhiệt, các khách hàng đều là những vị phu nhân quyền quý và minh tinh trong giới văn nghệ sĩ, khi chứng kiến từng bằng chứng người chủ trì đưa ra trong cuộc họp báo nhất thời cũng ngạc nhiên đến không nói ra lời.
“…”
“…”
Nghe thấy bên cạnh từng đợt hít lạnh, cảm nhận được ánh mắt hoài nghi hướng về phía mình, nét mặt Sâm Minh Mỹ càng lúc càng cứng ngắc.
Cuộc họp báo này không khác một quả bom rơi xuống, khiến dư luận trước đó gần như thay đổi hoàn toàn.
Phỏng vấn trên đài truyền hình thời trang Pháp là ba tháng trước, vì thế ít nhất ba tháng trước khi diễn ra cuộc thi thời trang cao cấp châu Á, Diệp Anh đã có linh cảm về loạt thiết kế liền thân, thậm chí còn trao đổi với nữ vương Veka về loạt thiết kế này. Như vậy, việc Tracy đứng ra chứng minh hai tuần trước Diệp Anh ăn cắp thiết kế của Sâm Minh Mỹ nhất thời là việc hoàn toàn không tin được.
Mà Tracy lại có mối quan hệ thân thiết với Sâm Minh Mỹ như vậy, những lời nói của cô ta có tin được hay không cũng là mối nghi ngờ lớn.
Hơn nữa, trong cuộc họp báo lần trước của Sâm Minh Mỹ, điều đáng sợ nhất là chuyện Diệp Anh từng ngồi tù giờ cũng được chứng minh là giả dối! Bức thư xác nhận từ phía hệ thống quản lý trại giam được truyền với tốc độ nhanh chóng trên mạng xã hội, chớp mắt quần chúng hiểu rõ mấy ngày trước đã bị tin tức giả dối lừa bịp, khiến cho nhà thiết kế xinh đẹp tài hoa phải chịu oan uổng.
Những người vốn phản đối và công kích Diệp Anh không khỏi có chút xấu hổ. Mà vừa bước ra khỏi cuộc họp báo, bị đám phóng viên vây quay, trước mặt là vô số microphone, Diệp Anh chỉ thản nhiên mỉm cười:
“Tôi tin sau này mọi người sẽ hiểu tôi rõ hơn. Tôi sẽ dùng chính những tác phẩm sau này để chứng minh thực lực của MK.”
*****
“Sao lại như vậy?”
Đứng trước mặt Thái Na, Sâm Minh Mỹ cau có hét lên!
“Chính cô đã nói với tôi, Diệp Anh từng ngồi tù! Chính Diệp Anh cũng đã thừa nhận cô ta từng ra khỏi tù! Vì sao? Vì sao giờ lại có chuyện này? Cô biết không, hiện giờ tất cả mọi người đều chê bai tôi, công kích tôi! Họ nói tôi tung tin đồn, nói tôi ghen tị với cô ta, tôi cố ý vu khống cô ta!”
Sâm Minh Mỹ hiện giờ không dám ra khỏi cửa.
Vô số phóng viên đứng trước cửa nhà cô, chỉ cần cô xuất hiện, ánh chớp từ máy ảnh và những câu hỏi sắc nhọn sẽ ào ào tới! Trên các kênh truyền thông, mạng xã hội, toàn bộ đều là những bình luận phản đối cô với những từ ngữ khó nghe khiến cô cảm thấy khiếp sợ!
“Cô ta đã mua chuộc được người nào đó, đúng không?” Âm thanh sắc nhọn bên tai, Sâm Minh Mỹ cả người run rẩy: “Phải vạch trần cô ta! Nhất định phải kéo tấm màn đen này xuống! Cô ta chắc chắn đã từng ngồi tù! Cô ta muốn lừa gạt sao, không dễ như vậy đâu!”
Nhìn khuôn mặt méo mó của sâm Minh Mỹ, Thái Na chán ghét nói: “Bình tĩnh lại đi. Diệp Anh chắc chắn đã từng ngồi tù là chuyện hoàn toàn đúng. Tôi đã sớm bảo cô nên chờ thêm chút nữa, thu thập toàn bộ chứng cứ, sau đó mới đưa ra tin này, ai bảo cô kích động quá sớm! Trước hết đừng vội vàng, nghĩ xem rốt cuộc mình đã sai ở chỗ nào!”
Thái Na đã từng nhắc nhở Sâm Minh Mỹ.
Nhưng cô ta cho rằng việc Tracy đứng ra làm chứng vẫn chưa hoàn toàn gây ra kích động cho đám đông, chỉ có để lộ ra tin tức Diệp Anh từng ngồi tù mới có thể áp đặt được tội danh của Diệp Anh. Vậy mà hôm nay, cuộc họp báo của Diệp Anh đã khiến dư luận nghiêng về một phía, hiện giờ bất luận Sâm Minh Mỹ có nói gì cũng không ai tin.
Ngu xuẩn!
Vừa nãy cô và đồng sự của công ty Nhật Bản đang họp, Sâm Minh Mỹ đội mũ đeo kính đen mang vẻ mặt đau đớn lại tùy ý xông vào phòng họp, nếu không phải vì cùng chung mục đích là người kia, Thái Na thật sự muốn đạp một phát, đá Sâm Minh Mỹ ra khỏi tầm mắt. Con người ngu xuẩn này so sánh với một Diệp Anh lạnh lùng thì đúng là kẻ trên trời người dưới đất!
“…Việt Xán.”
Vắt óc nghĩ, bỗng nhiên sắc mặt Sâm Minh Mỹ trắng bệch, đờ đẫn nói: “… Là Việt Xán, nhất định là Việt Xán…”
Buổi họp báo hôm nay, khi Diệp Anh bước ra ngoài, dưới ánh chớp loang loáng không ngừng từ máy ảnh của đám phóng viên, bóng dáng một người đàn ông cao lớn anh tuấn xuất hiện. Trong ánh nắng cuối thu, Việt Xán đi về phía Diệp Anh đang bị đám phóng viên vây quanh. Cơ thể anh cao lớn, khí chất cuồng dã, ngũ quan sắc nét hiện rõ vẻ bất kham, anh mạnh mẽ bước thẳng về phía Diệp Anh khiến đám phóng viên ồn ào cũng bất giác nhường đường cho anh.
Trong làn nắng lung linh, khi Diệp Anh ngẩng đầu nhìn thấy, Việt Xán liền nở một nụ cười trìu mến, sau đó đứng về phía sau cô, thân hình tựa như ngọn núi sừng sững phía sau Diệp Anh.
“Là Việt Xán!”
Ôm đầu, Sâm Minh Mỹ không thể kìm chế, gào ầm lên: “Cô ta đã mê hoặc Việt Xán, vì thế Việt Xán đã giúp cô ta che giấu ghi chép về chuyện ngồi tù! Là Việt Xán đã mua chuộc những người đó! Giấy chứng nhận kia là giả! Cô ta đã từng ngồi tù! Việt Xán đã giúp cô ta lừa gạt mọi người!”
“Việt Xán?”
Rút một điếu thuốc ra, Thái Na âm trầm nói: “Việt Xán không phải là người đàn ông của cô sao? Sâm đại tiểu thư à, cô không giữ được Việt Tuyên, hiện giờ ngay cả Việt Xán cũng giữ không nổi sao?”
“Cô ta là yêu tinh, cô ta là yêu quái…”
Cả người run rẩy, Sâm Minh Mỹ chưa từng hận một người nào đến vậy. Giờ phút này, nỗi hận của cô dành cho Diệp Anh còn vượt xa cả nỗi hận với “tiểu công chúa” của nhiều năm về trước. Diệp Anh đoạt mất Việt Tuyên của cô, đoạt mất danh tiếng của cô, hiện giờ lại cướp đi cả Việt Xán của cô!
Cô đã sớm biết Diệp Anh muốn quyến rũ Việt Xán. Lần trước, trong phòng ăn, Diệp Anh đã đưa mắt nhìn Việt Xán đầy quyến rũ. Tiệc rượu sau lễ trao giải Laurence, Diệp Anh đã cùng Việt Xán ở cùng nhau trong một căn phòng rất lâu.
Nhưng cô cho rằng Việt Xán sẽ không bị người phụ nữ lai lịch bất minh kia lừa gạt.
Cô biết Việt Xán vô cùng sắt đá. Những năm gần đây, tình cảm của Việt Xán dành cho cô vẫn luôn mông lung, thậm chí đến giờ anh cũng chưa từng thân thiết hôn cô! Nhưng Việt Xán ngày hôm nay, trước mặt giới truyền thông, lại ngang nhiên đi đến phía sau Diệp Anh, mỉm cười với Diệp Anh,vẻ mặt đầy trông đợi khi nhìn Diệp Anh…
“Tôi hận cô ta!”
Sâm Minh Mỹ trắng bệch mặt, hét lên chói tai: “Tôi hận cô ta! Tôi hận cô ta! Tôi muốn cô ta chết! Tôi muốn giết cô ta…”
Nghe những tiếng gào thét quỷ dị của Sâm Minh Mỹ, Thái Na hít một hơi thuốc, bực mình nói: “Trước tiên nên tìm bản ghi chép về chuyện ngồi tù của Diệp Anh. Nói không chừng cô ta cũng không phải tên là Diệp Anh, vì thế mới không hề có bất kỳ ghi chép nào về “Diệp Anh”?”
Ở đó, Diệp Anh trước sau vẫn được gọi bằng số hiệu: 02857.
Cùng với bước chuyển biến trong sự kiện sao chép, danh dự của Sâm Minh Mỹ chớp mắt tuột dốc, mà Diệp Anh sau khi trải qua giai đoạn cùng cực, danh tiếng và những mỹ từ dành cho cô bỗng vút tới trời xanh.
Thời trang nữ cao cấp của MK được đám đông quan tâm. Để đặt được một bộ lễ phục ở MK, các phu nhân quyền quý và nữ minh tinh phải tranh nhau đến mẻ đầu sứt trán. Khi Phan Đình Đình mặc bộ lễ phục màu champagne xuất hiện trong buổi dạ hội từ thiện, không hề bất ngờ, một lần nữa cô lại xuất hiện trên tiêu đề các trang truyền thông giải trí!
Loạt thiết kế ÔM của Diệp Anh nhân sự kiện lần này lại càng được mở rộng danh tiếng, khiến lượng tiêu thụ tăng vọt, không chỉ bán chạy ở trong nước, mà ngay cả nữ giới ở Hàn Quốc và Nhật Bản cũng tới tấp đặt mua qua mạng, MK vì thế cũng thuận lợi mở chi nhánh ở Tokyo – Nhật Bản và Seoul – Hàn Quốc.
Sau buổi họp báo của Diệp Anh, tình cảm giữa cô và Việt Xán cũng chính thức công khai. Hôm ấy, đối mặt với đám phóng viên, Việt Xán đứng phía sau Diệp Anh, khi cô thản nhiên trả lời phóng viên, từ đầu đến cuối Việt Xán vẫn luôn chăm chú nhìn cô, tình cảm trong mắt dâng lên nồng đậm.
Hình ảnh này đã bị một phóng viên chụp được.
Và nhanh chóng lan truyền trên mạng internet.
Tuy mọi người đều biết hôn ước giữa Diệp Anh và Việt Tuyên, nhưng trong đêm chung kết cuộc thi thời trang cao cấp nữ châu Á, Việt Tuyên lại xuất hiện trên sân khấu của vị hôn thê cũ là Sâm Minh Mỹ, công khai phản bội lại tình cảm của Diệp Anh. Vì vậy, khi tình cảm của Diệp Anh và Việt Xán công khai đã nhận được vô số ủng hộ của nữ giới!
Vì sao con gái chỉ có thể bị động để mặc đàn ông lựa chọn? Người phụ nữ thành công độc thân đương nhiên cũng có thể tự do chọn lựa người đàn ông mình yêu.
Ngày hôm ấy, Việt Xán nắm tay Diệp Anh, đưa cô rời khỏi đám đông phóng viên vây quanh.
Từ hôm ấy, Việt Xán và Diệp Anh cùng nhau xuất hiện, hai người cùng ở trong một biệt thự bí ẩn trên lưng chừng núi khu ngoại ô. Ra vào công ty, đi kiểm tra MK, hai người đều như hình với bóng. Khi các phóng viên chặn đường hai người, hỏi Việt Xán có phải chuyện vui của hai người sắp đến không, Việt Xán nắm chặt tay Diệp Anh, mỉm cười thừa nhận có thể không lâu nữa sẽ có chuyện bui.
Kết thúc một ngày làm việc mệt mỏi, chiếc xe Bentley đen chầm chậm tiến vào nhà họ Tạ.
Thời tiết cuối thu càng lúc càng lạnh, cự tuyệt bất cứ ai đi cùng, Việt Tuyên đơn độc trên chiếc xe lăn tiến vào chiếc chòi màu trắng trong vườn hoa. Trời nhá nhem tối, nước từ bể bơi lăn tăn những tia sáng đỏ lấp lánh, anh lặng lẽ ngồi một mình, gió lạnh ngấm qua chiếc chăn trên đùi gối, tờ báo bị gió thổi khẽ phát ra tiếng động, trên đó là hình ảnh Việt Xán và Diệp Anh sánh vai bên nhau như một đôi tình nhân.
Trên chiếc chòi, những dải dây tường vi buông xuống.
Khu vườn không còn nhiều hoa, những chiếc lá um tùm ngày trước giờ đã vàng héo, chỉ còn trơ lại những cành cây khô khẽ rung động trong trời chiều chạng vạng cuối thu.
Phía xa, Tạ Phố và Tạ Bình đang lo lắng bất lực.
Rất lâu sau.
Trời dần tối.
Cả người ớn lạnh, Việt Tuyên cố gắng nhịn lại, nhưng cuối cùng cơn ho vẫn bật ra không ngừng lại được, hai gò má đỏ mừng, cả người cúi gập xuống.
“Nhị thiếu gia!”
“Nhị thiếu gia!”
Tạ Phố và Tạ Bình vội vàng lao tới.
Trận ho này càng lúc càng dữ dội, Việt Tuyên ho đến mức không thở nổi, sắc mặt dần tím lại, trong đầu anh mê man, mắt anh tối lại, đầu đau như muốn xé rách anh. Hình ảnh người trước mắt đan lồng vào nhau, càng lúc càng nhiều hình người lao tới quanh anh.
Nhưng anh biết, trong đó không có cô.
Bên tai ầm ầm, tầm mắt mơ hồ, anh nhắm chặt mắt, để mặc những người đó an bài cho cơ thể càng lúc càng run rẩy mãnh liệt của mình. Trong lòng anh đã nguội lạnh, không phải anh đã sớm quen rồi sao? Mỗi người từ khi sinh ra đến khi chết đi, có người sống lâu, cũng có người rất ngắn, chung quy cuối cùng cũng vẫn phải đi về một hướng.
Không cam lòng sao?
Có thể.
Anh… không phải chưa từng nghĩ qua, không phải anh chưa từng cố gắng và kỳ vọng.
Gió cuối thu không còn mang hương hoa, những dải dây tường vi đã khô héo, sinh mệnh của anh cũng từng được quãng thời gian ngắn ngủi kia thắp sáng. Cô gái xuất hiện từ trong biển hoa tường vi màu trắng nở rộ đã từng chỉ lên những ngôi sao trên trời, nói rằng cô ấy muốn một chiếc nhẫn còn sáng hơn cả những vì sao. Anh cuối cùng cũng đã đem chiếc nhẫn sáng hơn cả những vì sao ấy đeo lên ngón tay cô, mang tham niệm lớn nhất trong cuộc đời mình, hi vọng có thể vĩnh viễn giữ cô lại bên mình.
Trong không gian bỗng có hương vị ngọt ngào của chiếc bánh đậu đỏ. Rửa sạch sẽ hai tay, cô lại ngồi bên cạnh giường anh, ngọt ngào cười với anh: “Bây giờ, em muốn cho anh xem một trò ảo thuật!”
Vậy nhưng trước mắt anh vẫn là bóng tối đau đớn, ngón tay anh run rẩy nắm chặt thành xe lăn, thần trí dần dần bay xa, hình như thuốc vừa được đưa vào miệng, có người hét to bên tai anh. Nhưng đáy lòng Việt Tuyên rất rõ ràng, anh biết, trong tất cả những thanh âm đó, không hề có thanh âm của cô.
Không có ảo thuật.
Cô đã ở bên Việt Xán.
Cô đã trở về bên cạnh Việt Xán.
Vì anh muốn cô tin tưởng – anh không hề yêu cô như cô nghĩ.
*****
Sâm Minh Mỹ lúc này như một con thú bị thương, không dám ra ngoài, không dám mở TV, không dám lên mạng, cả ngày cô cố gắng gọi điện thoại, nhưng điện thoại của Việt Xán và Việt Tuyên đều không cách nào liên lạc được, mãi đến khi cô đột nhiên đoán ra, có lẽ họ đã cho cô vào black list.
Vì sao lại như vậy?
Mới cách đây không lâu, trong cuộc thi hôm trước, Việt Xán và Việt Tuyên còn vứt bỏ Diệp Anh, đứng bên cạnh cô, vinh quang và rực rỡ đều ở trên tay cô, vậy mà chớp mắt đã bị gió thổi không còn một mảnh!
Thái Na nhận điện thoại của cô cũng không hề kiên nhẫn. Sau khi cô thúc giục, Thái Na mới qua quýt nói đang bàn công việc với tập đoàn Nhật Bản, chuyện của Diệp Anh hai ngày nữa sẽ giúp cô điều tra.
Sâm Minh Mỹ chưa bao giờ tuyệt vọng như lúc này.
Ngồi trên thảm dưới chân giường, hung hăng cắn cổ tay mình, Sâm Minh Mỹ chưa từng tuyệt vọng như vậy. Cô bắt đầu điên loạn nhớ tới bố mình, nếu bố cô còn sống, tuyệt đối cô sẽ không bị bức đến bước đường cùng như vậy! Vì sao… Vì sao họ đều vứt bỏ cô và lựa chọn Diệp Anh? Vì sao một Diệp Anh như ma quỷ từ đâu đó xuất hiện lại cướp đi hết thảy của cô?
“A…”
Trong căn hộ, Sâm Minh Mỹ tuyệt vọng hét lên chói tai.
Đêm dài trầm lắng.
Ngây ngốc há miệng, Sâm Minh Mỹ bỗng nhảy dựng dậy, nắm lấy chiếc di động, gọi một số điện thoại từ Thụy Sỹ, khóc lóc mở miệng: “Ông nội! Là cháu, cháu là Minh Mỹ…”
Tường Vi Đêm Đầu Tiên Tường Vi Đêm Đầu Tiên - Minh Hiểu Khê Tường Vi Đêm Đầu Tiên