We should read to give our souls a chance to luxuriate.

Henry Miller

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Hiểu Khê
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 48 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3616 / 29
Cập nhật: 2016-05-16 20:22:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24
rái tim giống như bị hàng trăm hàng nghìn ngọn đao đâm vào, cô đã tàn nhẫn đến tột đỉnh…”
Chín giờ sáng ngày hôm sau, Khổng Diễn Đình lái chiếc Maybach hồng chở Diệp Anh đến trước cửa tập đoàn Tạ thị: “Bye, nữ thần! Chúc cô một ngày vui vẻ!”
Thò đầu từ trong xe, Khổng Diễn Đình đưa tay lên, lả lơi hôn gió với Diệp Anh.
Diệp Anh mỉm cười, bước vào tòa nhà cao vút của tập đoàn Tạ thị, cô bước vào đại sảnh, tiến đến thang máy phía trước.
Các nhân viên xung quanh mang vẻ mặt phức tạp nhìn cô. Thân là vị hôn thê của nhị thiếu gia, nhưng thời gian này Diệp Anh lại được người đàn ông khác đưa đón. Mười giờ sáng nay, Sâm Minh Mỹ sẽ mở một cuộc họp báo về chuyện sao chép, nhưng cô vẫn đi làm đúng giờ, như thể không có chuyện gì xảy ra. Tố chất tâm lý cũng thật quá tốt!
Đinh – Tiếng thang máy vang lên ở tầng thứ ba mươi hai của bộ phận thiết kế. Trước những ánh mắt suy đoán, Diệp Anh lập tức đi về phía văn phòng phó tổng giám đốc bộ phận thiết kế. Vừa mở cửa, cô phát hiện George đã ở bên trong. Mái tóc ngắn bạch kim theo phong cách punk, đôi mắt kẻ đen đậm – đây là phong cách hóa trang yêu thích gần đây của George, anh ngồi vắt chân trước bàn thiết kế.
“Wow, sao cô lại ở đây?” Ngẩng đầu thấy người đến là Diệp Anh, George kinh ngạc: “Lát nữa Sâm Minh Mỹ sẽ mở cuộc họp báo, không phải cô nên cùng với ban ngoại giao của mình nghiên cứu đối sách sao?”
“Ban ngoại giao cái gì chứ, anh trả tiền sao?”
Diệp Anh lườm anh ta, chìa tay ra: “Đưa bản vẽ tôi xem nào”
“Đây đây!” George hưng phấn đưa bản thiết kế mấy ngày nay nghiên cứu cho Diệp Anh: “Cô xem, tôi phát hiện ngay cả đồ liền thân cũng có thể khiến những thứ kim loại đong đưa, quá tuyệt đúng không? Ở đây có thể đính thêm những hoa văn đầu lâu và đinh nhọn nghe chừng cũng không tệ! Hôm qua tôi xem mấy bản thiết kế bộ liền thân theo phong cách thục nữ tươi trẻ của Tracy, bên cạnh đính lá sen cũng rất đẹp, lát nữa bảo cô ấy cho cô xem nhé!”
Diệp Anh chăm chú nhìn.
Cầm bút, cô vừa sửa chữa bản thiết kế của George, vừa thảo luận với anh. Theo kế hoạch, hai tháng sau loạt thiết kế liền thân sẽ được MK đưa ra thị trường, cô cảm thấy những bộ liền thân dành cho người tiêu dùng bình thường với những bộ liền thân được biểu diễn trên bục chữ T nhất định phải có điểm khác biệt.
Chớp mắt đã nửa tiếng trôi qua.
“A, TV!”
Bỗng nhiên nhớ tới, George cầm chiếc điều khiển từ xa mở chiếc TV LCD trong phòng làm việc. Màn hình TV không quá lớn, bình thường ít được bật, George điều chỉnh vài giây trên màn hình TV mới xuất hiện hình ảnh. Chín giờ bốn mươi lăm phút, phóng viên các đài đều ào ào suy đoán nội dung cuộc họp báo mà Sâm Minh Mỹ tổ chức sẽ diễn ra trong năm sáu phút tới.
“Cô Diệp, cô không lo lắng sao?” Tăng âm lượng, George chọn một kênh tin tức truyền hình trực tiếp sự kiện: “Sâm Minh Mỹ dám mở cuộc họp báo hẳn là trong tay có gì đó, mấy cái tin tức vớ vẩn còn nói sẽ có nhân chứng quan trọng xuất hiện.”
Diệp Anh tiếp tục xem bản thiết kế của George, cô bỏ đi một ít yếu tố kim loại trong bộ quần áo thiết kế. Cô mỉm cười: “Xem xong là biết, hiện giờ có đoán cũng vô dụng.”
“Không thể nào, sao tôi lại cảm thấy hôm nay tâm trạng cô khá tốt nhỉ?” George mang vẻ hoài nghi đánh giá cô: “Là ảo giác của tôi đi. Sâm Minh Mỹ mở cuộc họp báo này, có nhân chứng chứng minh cô sao chép, sao cô có thể còn có tâm tình tốt được chứ?”
Diệp Anh lại mỉm cười.
Đặt bản thiết kế qua một bên, cô quyết định ngồi bên mép bàn với George, nhìn về phía màn hình TV.
“Đến đây, chúng ta cùng xem nào.”
Tín hiệu TV có vẻ không tốt, màn hình hơi nhiễu nhưng vẫn có thể nhìn thấy các phóng viên hiện trường đã ngồi kín phòng, lối đi cũng chật kín phóng viên. Sân khấu dài bày biện nhiều hoa tươi, tổng cộng có bốn chỗ ngồi, bảng tên Sâm Minh Mỹ đặt giữa, bảng tên bên cạnh viết là “Nhân chứng”.
Di động vang lên.
Diệp Anh mở khóa điện thoại, một tin nhắn hiện lên. Cô mở mắt nhìn, xóa tin nhắn. Lúc này trên màn hình TV, người chủ trì đã tiến vào, tuyên bố buổi họp báo diễn ra.
“Ấy, sao Tracy chưa tới nhỉ?”
George đột nhiên phát hiện Tracy vẫn luôn đi sớm về muộn hôm nay lại phá lệ đến muộn. Rõ ràng tối qua gọi điện thoại cho Tracy, anh đã hẹn cô hôm nay cùng đến công ty xem cuộc họp báo của Sâm Minh Mỹ, sau đó sẽ thảo luận về bản thiết kế của nhau.
“Để tôi gọi điện cho cô ấy!” George nói chuyện với chính mình. Bên này George đang cố gắng gọi điện cho Tracy, bên kia Sâm Minh Mỹ đã bước vào, màn hình TV loang loáng những ánh đèn flash. Diệp Anh chăm chú nhìn. Sau mấy lời cảm tạ giới truyền thông đã đến, Sâm Minh Mỹ bắt đầu đề cập đến vấn đề chính.
“…Về sự kiện sao chép trong cuộc thi thời trang cao cấp ngày hôm trước,” trước mặt là vô số microphone, trên vẻ mặt Sâm Minh Mỹ tràn ngập vẻ thương cảm: “Vì cùng thuộc một tập đoàn, tôi vốn cho rằng nếu đối phương có thể tỉnh ngộ, cam đoan sau này sẽ không có hành vi như vậy, có lẽ tôi đã tha thứ cho cô ấy, cho cô ấy một cơ hội hối cải để thay đổi.”
“Nhưng…”
Sâm Minh Mỹ tiếc nuối lắc đầu: “Đối phương lại quay ngoắt, đem tội danh sao chép đổ lên người tôi. Hành vi xấu xa này tuyệt không thể dung túng, nhất định phải bị cảnh cáo mới có thể bảo vệ sự công bằng lương thiện của xã hội.”
Diệp Anh nhíu mày.
Những lời này Sâm Minh Mỹ nói quá đạo lý, không biết phía sau cô ta có sự hướng dẫn của ban ngoại giao không.
“Những lời này mà cũng dám nói!”
Trừng mắt nhìn TV, George khinh thường. Rốt cuộc ai sao chép ai là một chuyện rõ ràng không thể rõ ràng hơn, cho rằng mở một cuộc họp báo là có thể đổi trắng thay đen sao? Nhưng sao điện thoại của Tracy lại tắt máy, gọi mãi vẫn không thông?
Sau khi Sâm Minh Mỹ nói xong những lời này, người chủ trì tuyên bố: “Để bảo vệ chân tướng sự việc, hôm nay một nhân chứng quan trọng đã đến đây, cô ấy là Tracy, trợ lý thiết kế của cô Diệp…”
“…”
George tưởng mình nghe nhầm, anh trừng mắt nhìn. Trên màn hình TV, một bóng người từ bên cạnh sân khấu bước vào, người chủ trì vỗ tay, sau đó đám phóng viên cũng vỗ tay theo, bóng dáng nhỏ nhắn càng lúc càng hiện rõ, đến khi ngồi xuống, màn hình máy quay mới chiếu thẳng vào mặt cô.
Đôi mắt ửng hồng của cô gái tựa như một chú thỏ hoảng sợ.
Đó không phải là Tracy thì là ai?
“Fuck!” Một tràng những lời nguyền rủa từ miệng George. Nhìn màn hình trước mặt, George không thể tin nổi vì sao Tracy lại xuất hiện ở nơi này. Nhân chứng của Sâm Minh Mỹ lại là Tracy? Tracy đáng lẽ giờ này nên ngồi đây, cùng anh xem tin tức này, cùng anh chế nhạo Sâm Minh Mỹ, cùng anh thảo luận về loạt thiết kế liền thân sắp đưa ra thị trường chứ!
“Tracy ngu ngốc!” George tức giận đến tâm can phế liệt. Sau cơn phẫn nộ, anh vội nhìn sang phía Diệp Anh, vội trưng ra vẻ mặt tươi cười: “Ha ha, cô Diệp, trước hết cô đừng nóng giận quá! Tracy nhất định không biết bị Sâm Minh Mỹ lừa gạt, cô ấy quá ngây thơ và dễ tin người, đợi cô ấy về tôi nhất định sẽ dạy dỗ cô ấy, bắt cô ấy phải nhận lỗi với cô!”
Liếc nhìn George, Diệp Anh như cười như không: “Trước tiên cứ nghe Tracy nói thế nào đã.”
Trên màn hình TV, dưới ánh đèn loang loáng, Tracy dường như có chút bất an, cô cúi đầu thấp, hai tay nắm chặt, cho dù trước mặt có microphone nhưng giọng nói của cô vẫn nhỏ đến mức gần như không nghe thấy gì.
Sâm Minh Mỹ an ủi vỗ về cánh tay phải của Tracy.
Tracy run rẩy hít một hơi thật sâu, hướng về phía microphone: “Tôi… Tôi là trợ lý thiết kế của cô Diệp Anh, cuộc thi thời trang cao cấp châu Á lần này, tôi cũng… cũng trợ giúp cô Diệp Anh…”
Thì ra, câu chuyện là như này.
Diệp Anh luôn muốn giành chức quán quân cuộc thi thời trang cao cấp châu Á khu vực Trung Quốc, nhưng lại không thể tìm ra linh cảm thiết kế đặc sắc. Lúc này, Diệp Anh nghe nói cô Sâm Minh Mỹ đã có kế hoạch dự thi bèn động tâm, lệnh cho Tracy lấy trộm những bản thiết kế của cô Sâm Minh Mỹ.
Càng nghe, đôi mắt Diệp Anh càng lạnh.
Quả nhiên là nhân chứng quan trọng, nói y như thật, từ dáng vẻ, động cơ, đến việc xuống tay thế nào đều được mô tả rất sống động.
“… Xin lỗi.” Nhìn về phía trước, Tracy nghẹn ngào, đôi mắt đỏ ngầu đầy nước mắt: “Cô Diệp, xin cô hãy tha thứ cho tôi, tôi… tôi không nên…”
“Tracy, tôi biết cô vẫn luôn trung thành với Diệp Anh.” Sâm Minh Mỹ cảm động nói: “Lần này cô có thể vì công bằng chính nghĩa, vì chân tướng sự việc mà đứng ra, gạt bỏ tình cảm và lợi ích cá nhân sang một bên, tôi thay mặt tập đoàn Tạ thị cảm ơn cô!”
Phóng viên bên dưới nhiệt liệt vỗ tay.
Hình ảnh này được chỉnh sửa đưa lên vô số tin tức truyền tải từ đài truyền hình, mạng internet, điện thoại… tới dân chúng.
Diễn biến mới nhất của cuộc thi thời trang cao cấp châu Á!
Diệp Anh đã lệnh cho trợ lý thiết kế ăn cắp bản thiết kế của Sâm Minh Mỹ! Người trợ lý này lại thú nhận và sám hối ngay tại hiện trường! Sâm Minh Mỹ tuyên bố tạm thời chưa truy cứu quyền lợi và trách nhiệm pháp lý với Diệp Anh, hi vọng Diệp Anh biết đường quay lại!
“Shit!”
Điện thoại di động tới tấp nhận tin nhắn đến, George tức giận đá bàn thiết kế, sầm mặt đi về hướng cửa, bỏ lại cho Diệp Anh một câu: “Tôi tìm Tracy về!”
Diệp Anh tựa hồ không nghe thấy.
Cô lặng lẽ nhìn Sâm Minh Mỹ trên màn hình, nhìn Sâm Minh Mỹ ra hiệu với người chủ trì cuộc họp báo. Người chủ trì gật đầu, tuyên bố với đám phóng viên phía dưới đang tràn ngập kích động: “Đối với cuộc thi lần này, chúng tôi còn có một sự việc muốn thông báo cho mọi người.”
Lúc này, người thứ tư vẫn đứng trên sân khấu tựa như không hề tồn tại, một người phụ nữ mang dáng vẻ đoan trang cầm văn kiện, hướng về phía microphone: “Căn cứ theo qui định của cuộc thi thời trang cao cấp châu Á, tất cả những nhà thiết kế tham dự cuộc thi nhất định phải gửi những tư liệu chân thực về bản thân. Nhưng sau khi điều tra đã phát hiện, cô Diệp Anh, người tham dự cuộc thi lần này, không hề đề cập đến chuyện mình từng bị vào tù cho hội đồng được biết. Hơn nữa, cô Diệp Anh vừa ra tù, đã được tha hay chưa, có đủ tư cách để tham dự cuộc thi hay không vẫn chưa được xác nhận, chúng tôi sẽ tiến hành điều tra những sự việc này rõ ràng hơn.”
Rào rào…
Nếu như vừa nãy trợ lý thiết kế chứng minh chuyện Diệp Anh lấy cắp thiết kế của Sâm Minh Mỹ đã khiến người ta vô cùng kinh ngạc, thì lúc này, chuyện Diệp Anh từng vào tù bị vạch trần tựa như một quả bom nguyên tử nặng ký.
Đám phóng viên tại hiện trường đều kích động điên cuồng!
Cầm chiếc điều khiển từ xa, Diệp Anh lạnh lùng nhìn, gần như tất cả các kênh truyền hình đều gấp gáp truyền đạt những hình ảnh về cuộc họp báo khi nãy của Sâm Minh Mỹ, vẻ mặt tiếc nuối của Sâm Minh Mỹ, cảnh vạch tội rơi lệ của Tracy, màn công bố thân phận từng ngồi tù của cô…
Tốt lắm.
Cô quả nhiên không nhìn lầm Sâm Minh Mỹ.
Nhất thời, sự kiện sao chép này oanh liệt nằm trên trang đầu của các báo! Những tin tức về tình yêu, ly hôn, ca nhạc của các minh tinh khác đều bị đẩy vào góc, chuyên mục hot nhất chỉ có duy nhất chủ đề này.
Đây quả thực là một vở kịch lớn!
Phim Hollywood cũng không có tính kịch đến vậy! Biên kịch cường đại hóa cũng không thể làm ra vở kịch có nội dung như vậy! Kinh thiên đại nghịch! Diệp Anh từng vào tù? Nhà thiết kế xinh đẹp không có xuất thân nhưng tài hoa hơn người này lại là người vừa ra tù? Cô ấy phạm tội gì? Thân phận như vậy lại trở thành vị hôn thê của người thừa kế tập đoàn Tạ thị? Tạ gia liệu có biết thân phận thật sự của cô ấy không?
Điện thoại của tập đoàn Tạ thị đổ dồn liên tục.
Điện thoại của người thừa kế tập đoàn Tạ thị – Việt Tuyên luôn trong tình trạng tắt máy. Đại thiếu gia Việt Xán chỉ cần xuất hiện liền bị đám phóng viên vây quanh. Tạ Hoa Lăng sau khi bị đám phóng viên vây kín, vài ngày sau đó cũng không hề xuất hiện.
Gia tộc Tạ thị lần này không hề có bất kỳ phản ứng nào tựa như đã giúp chứng minh thêm một bước về thân phận khả nghi của Diệp Anh.
Dư luận xuất hiện một chiều hướng mới.
Diệp Anh bị biến thành một cô gái tâm cơ âm trầm, giấu diếm thân phận, trăm phương ngàn kế tiến vào Tạ gia, cô ghen tị với Sâm Minh Mỹ thuần khiết, dùng đủ các thủ đoạn ngăn cản tình cảm giữa Sâm Minh Mỹ và Việt Tuyên. Để giành thăng lợi trong cuộc thi, Diệp Anh bèn uy hiếp trợ lý của mình đi lấy trộm thiết kế của Sâm Minh Mỹ, ngang nhiên sao chép những tác phẩm của Sâm Minh Mỹ, thậm chí còn xấu xa tuyên bố sẽ kiện Sâm Minh Mỹ.
Làn sóng ủng hộ Sâm Minh Mỹ trên mạng càng lúc càng dâng cao.
Sâm Minh Mỹ bắt đầu liên tiếp xuất hiện trong các tin tức phỏng vấn, cô cảm thấy vô cùng đáng tiếc cho Diệp Anh, nhưng sẽ không nương tay cho hành vi sao chép. Và khi nói đến hai vị công tử của tập đoàn Tạ thị, cô cũng không hề ngại ngùng mà mỉm cười với người chủ trì kể vài chuyện thú vị về cuộc sống giữa họ.
Sự thanh nhã của Sâm Minh Mỹ càng nhận được nhiều ủng hộ, doanh thu của SÂM cũng theo đó tăng lên.
Trái ngược với điều đó.
Từ khi thân phận bị phơi bày dưới ánh sáng, Diệp Anh tuyệt không nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào. Đối mặt với đám phóng viên, thái độ Diệp Anh vẫn cao ngạo lạnh lùng, chỉ tuyên bố trước giới truyền thông rằng loạt thiết kế liền thân hai tháng sau sẽ chính thức được đưa ra thị trường.
Không biết xấu hổ!
Chết cũng không biết hối cải!
Cư dân mạng bắt đầu kêu gọi mọi người hợp tác ngăn chặn Diệp Anh, yêu cầu ban tổ chức cuộc thi thời trang cao cấp châu Á hủy bỏ tư cách dự thi của Diệp Anh, bắt cô phải rời khỏi lĩnh vực thời trang! Bọn họ không cần nhà thiết kế như vậy! Bọn họ tuyệt đối sẽ không mua quần áo của nhà thiết kế này!
Chiều tối.
Cửa hàng MK hiện rõ vẻ hiu quạnh. Mấy ngày nay, doanh thu của MK gần như bằng không. Hơn mười bộ đặt cọc đã được làm xong, nhưng khách hàng không tới lấy, mà cũng không hề thanh toán nốt khoản còn lại. Các loại tin đồn bốn phương tám hướng lao tới, tinh thần của đám nhân viên cũng có chút uể oải, mãi đến khi George mỗi ngày đều trấn thủ trong cửa hàng mới nhìn thấy chút hoạt động bình thường.
Đèn đường sáng rực.
Diệp Anh đẩy cửa bước vào.
“Ai ya, cuối cùng cô cũng đến rồi!”
Cửa hàng vắng vẻ hiu quanh, chỉ có duy nhất một vị khách – Phan Đình Đình. Cô đang thảo luận về thiết kế lễ phục dạ hội từ thiện với George, ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Anh, cô lập tức hưng phấn đưa tay vẫy chào, khuôn mặt xinh đẹp giận dỗi mỉm cười:
“Chờ cô thật là lâu quá đấy!”
George có chút xấu hổ khi nhìn thấy Diệp Anh.
Sự công kích của dư luận với Diệp Anh ngày càng mãnh liệt, anh đã cam đoan với cô nhất định sẽ tìm được Tracy, hỏi lý do vì sao Tracy lại nói dối trong buổi họp báo của Sâm Minh Mỹ! Nhưng mấy ngày rồi, Tracy không hề về nhà, điện thoại cũng tắt, đột ngột biến mất không dấu vết.
Lễ phục của buổi dạ hội từ thiện lần này do George đặc biệt thiết kế cho Phan Đình Đình, phần đuôi cá màu champagne gắn những viên đá vụn, toàn thân được che phủ kín đáo nhưng mặc lên lại tựa như lớp da thứ hai, phần trước được nâng lên nhưng phía sau thắt lại, để lộ đường cong quyến rũ.
“Bộ lễ phục này, một chút thừa thãi cũng không có.” Diệp Anh đón nhận bản thiết kế, ngắm nghía, rồi lắc đầu nói.
“Ha ha, đó là điều đương nhiên!” Phan Đình Đình vô cùng đắc ý. Vì muốn mọi người phải kinh ngạc trước bộ lễ phục, cô định một tháng tiếp theo mỗi ngày đều tập luyện giảm béo. “Tôi muốn đám nữ minh tinh ấy biết: Có một số bộ lễ phục chỉ có tôi, một mình Phan Đình Đình này mới mặc được!”
Diệp Anh không nói gì.
Tiếp xúc một thời gian dài, cô phát hiện hành vi của Phan Đình Đình rất chuyên nghiệp, mỗi ngày đều cố gắng chăm sóc bản thân từ chân tới đầu tỉ mỉ kỹ lưỡng, tính cách thẳng thắn, có chút đáng yêu, hơn nữa cũng rất nghĩa khí. Mấy lần qua lại, cô và Phan Đình Đình lại ngẫu nhiên trở thành bạn bè uống rượu chuyện phiếm với nhau.
“Đi! Bạn thân à, đêm nay chúng ta đi uống rượu!”
Xem xét xong bản thiết kế, hẹn thời gian lần sau tới thử, Phan Đình Đình tóm lấy cánh tay Diệp Anh, ra vẻ làm nũng dễ thương với cô.
“Cô Diệp, Tracy…”
George đuổi theo vài bước, vẻ mặt có chút do dự, sau đó nghiêm túc nói: “Hay là chúng ta cũng mở một cuộc họp báo, tôi sẽ đứng ra làm chứng cho cô tất cả những gì Tracy nói là bịa đặt!”
Ngừng bước, Diệp Anh quay đầu đánh giá George. Cô biết George vẫn luôn có chút tình cảm ảo diệu nào đó với Tracy, hiện tại anh tình nguyện như vậy có chút ngoài dự đoán của Diệp Anh.
“Chờ đã, bây giờ chưa cần.”
Lời còn chưa nói xong với George, Diệp Anh đã bị Phan Đình Đình kéo đi. Lái xe của Phan Đình Đình đưa họ đến một nhà hàng Vân Nam, ăn xong lại đưa họ đến một quán bar nổi tiếng. Phan Đình Đình dẫn cô theo lối đi bí mật, đến thẳng một gian phòng hoa lệ ở tầng hai.
“Đây đúng là nỗi bi ai của minh tinh.” Bồi bàn mở một chai rượu vang đắt tiền, Phan Đình Đình ngồi tựa trên một chiếc sô pha màu đen kiểu cung đình, ai oán nói: “Kỳ thật tôi rất hưởng thụ cảm giác ngồi trên ghế tựa của quán bar, một đống đàn ông vây quanh bắt chuyện, sau đó sẽ lấy việc vô tình cự tuyệt bọn họ làm thú vui!”
Rượu có mùi hoa quả nhàn nhạt.
Diệp Anh tùy tiện cười:
“Việc gì cũng có được mất.”
Trong căn phòng nhỏ có một sân khấu hoa lệ, một ca sĩ nhỏ tuổi, chừng hai hai, hai ba tuổi, giống sinh viên vừa mới tốt nghiệp, dáng người cao ráo, tướng mạo thanh tú, tay cầm đàn ghi ta hát bài “Đôi cánh thiên sứ”.
“…
Lá rụng bay theo gió sẽ đi đến phương trời nào
Chỉ còn lại một bầu trời xinh đẹp
Cảm giác ấm áp quen thuộc ấy
Giống như đôi cánh thiên sứ
Lướt qua quá khứ hạnh phúc của em
…”
“Hát hay lắm! Hát tiếp đi, đừng ngừng lại!”
Sảng khoái uống cạn ly rượu, Phan Đình Đình đứng dậy, cầm lấy micro cùng hợp xướng với ca sỹ. Tiếng hát của cô quá lạc điệu, mà lời bài hát lại quá cao, nên chỉ qua vài đoạn đã mệt đến mức bỏ cuộc, phải uống một ly rượu cho thông họng.
“Diệp Anh, cô biết không…”
Hai má ửng hồng, Phan Đình Đình rót một ly rượu cho Diệp Anh, đôi mắt yêu kiều lên án:
“Tôi đã từng vô cùng vô cùng vô cùng không thích cô! Khi ấy, cô quá kiêu ngạo, còn nổi tiếng hơn cả tôi! Cứ như cô là nữ vương ấy, chuyện gì cô cũng làm chủ được! Dáng vẻ ấy thật sự không khiến người ta thích chút nào cô biết không?”
Diệp Anh lười biếng tựa vào ghế sô pha.
Mỗi lần gặp mặt, Phan Đình Đình đều đem chuyện này ra nói.
“Nhưng Diệp Anh à, cô quả thực là nữ vương! Cô càng kiêu ngạo lại càng mê hồn người! Khiến người ta cam tâm tình nguyện thần phục, cam tâm tình nguyện bị cô gọi tới gọi lui, càng bị cô ngược đãi lại càng vui vẻ!” Lắc lắc ngón tay trỏ, Phan Đình Đình đã lờ đờ say: “À! Việt Xán chẳng phải cũng là kẻ bị cô chinh phục như vậy sao, chẳng phải cô cũng độc ác hành hạ anh ta hết lần này tới lần khác sao, khiến tâm can anh ta bị tổn phương, khiến cho trong mắt anh ta chỉ toàn là hình bóng cô!”
“Ghen tị ảnh hưởng đến dung mạo xinh đẹp của cô đấy.”
Chậm rãi uống một ngụm rượu, Diệp Anh không hề phản bác suy nghĩ của Phan Đình Đình.
Sững sờ một chút, Phan Đình Đình bèn phá ra cười: “Đúng vậy! Tôi muốn quên đi người đàn ông vô tình ấy! Chân trời nào chẳng có hoa thơm! Lấy dung mạo xinh đẹp của Phan Đình Đình tôi cũng có thể dời núi lấp biển, hô phong hoán vũ, khiến đàn ông trong thiên hạ đều khúm núm dưới váy tôi! Hôm trước, ông chủ của một công ty điện ảnh còn cầu hôn tôi, nói là mỗi năm đều để tôi đóng bốn bộ phim điện ảnh, bốn mùa xuân hạ thu đông, mỗi mùa một bộ! Tôi bảo hắn là cút đi, lão nương đây giờ chỉ quan tâm đến Hollywood, chờ phim của anh lên khắp rạp nước Mỹ thì hẵng đến tìm tôi! Ha ha ha ha! Việt Xán thì tính là cái gì! Đàn ông trong thiên hạ, tôi chọn ai chẳng được! Tôi một lần chọn ba người cũng được ấy chứ!”
Phan Đình Đình cười đến ngả nghiêng, nhưng nước mắt lại cứ thế trào ra.
“Cạn!”
Phan Đình Đình bày ra dáng vẻ phóng khoáng như khi uống rượu trắng, hai cốc thủy tinh va chạm vào nhau phát ra âm thanh trong trẻo. Mặt Diệp Anh cũng đã phiếm hồng, hai người bắt đầu tán gẫu linh tinh. Phan Đình Đình kể cho cô nghe những điều gần đây cô ấy nhìn thấy. Hai người uống hết ly này tới ly khác, nói tới nói lui lại nói tới chuyện họp báo của Sâm Minh Mỹ.
“Bạn thân à, chuyện này có ảnh hưởng rất lớn đến cô đấy!”
Trong men say, Phan Đình Đình vốn đang tựa người vào Diệp Anh cũng cố gắng ngồi dậy, hai má ửng hồng, cả người nghiêng ngả, trịnh trọng nói với cô: “Trong giới hiện giờ, rất nhiều người nói cô đã từng là tội phạm, có người nói cô là tên trộm, có người nói cô là kỹ nữ, có người nói cô là kẻ lừa dối, còn có người nói cô là sát nhân! Những nữ minh tinh trước kia từng tranh nhau mặc lễ phục của cô thì hiện giờ họ đều không dám mặc, những lễ phục trước kia nhờ cô làm, nay đều bị ném xuống đáy tủ! Họ nói cô sao chép, nói trước kia đã ủy khuất Sâm Minh Mỹ, hiện giờ đều náo nhiệt đi đặt lễ phục của Sâm Minh Mỹ! Giới giải trí cũng chỉ là chong chóng xoay theo chiều gió, nếu họ không tôn sùng cô, đó chính là phiền toái!”
“Ừm.”
Lắc lắc ly rượu, Diệp Anh mỉm cười: “Thế còn cô? Cảm thấy tôi là loại nào? Ăn trộm? Kỹ nữ? Kẻ lừa dối? Hay là sát nhân?”
‘À, để tôi nghĩ đã.” Bật cười, Phan Đình Đình lần nữa quay lại dựa vào người Diệp Anh, cô uống cạn ly rượu trong tay: “Tôi cảm thấy, cô là kẻ bạc tình! Dụ dỗ được nhiều người yêu thương cô như vậy, họ chỉ mong chờ dâng trái tim mình cho cô, nhưng cô lại nhẫn tâm đem trái tim người ta ném xuống dưới bánh xe quay nghiền nát, treo trên gai nhọn hoa hồng mặc gió táp mưa sa.”
Có người gõ cửa phòng, sau đó cánh cửa được mở ra.
Ánh sáng lấp lánh từ chiếc đèn thạch anh chiếu rọi một hình dáng cao lớn in trên sàn nhà đang từng bước tiến vào. Hai cô gái đã mơ màng sau nên không hề phát hiện ra.
“Có sao?”
Diệp Anh cũng bắt đầu ngà ngà say.
“Có đấy!” Nhoài người lên, Phan Đình Đình nghiến răng nghiến lợi: “Việt Xán của tôi! Việt Xán của tôi đã bị cô tàn nhẫn…”
“Sao lại uống nhiều thế này!”
Giọng nói lạnh lùng xen giữa cuộc trò chuyện của hai người. Phan Đình Đình đang mơ màng say nhìn sang, mắt mở to sững lại hai giây, sau đó giống như chú mèo nhỏ bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng khỏi chiếc ghế sô pha đen.
“Đại thiếu gia! Sao anh lại đến đây?”
Vội vàng đưa tay sửa sang lại mái tóc hỗn loạn, Phan Đình Đình nở nụ cười duyên dáng yêu kiều, cảm giác lúc này cô đang vô cùng tỉnh táo nhưng cơ thể ngả nghiêng đã bán rẻ chính cô. Tuy nhiên, ánh mắt Việt Xán từ đầu đến cuối lại chỉ hướng về phía Diệp Anh. Hai gò má Diệp Anh ửng đỏ, cô dựa vào sô pha khe khẽ cười. Cô cảm thấy Phan Đình Đình quả nhiên có kỹ năng diễn kịch, khó trách cô ấy có thể đạt được giải thưởng Laurence.
“…
Nơi mà tình yêu từng ghé qua
Vẫn còn lưu lại hương thơm của ngày hôm qua
Sự ấm áp quen thuộc ấy
Giống như đôi cánh thiên thần
Bay vụt qua trái tim vô bờ của em
…”
Chàng ca sĩ tướng mạo thanh tú vẫn lặp đi lặp lại ca từ của bài hát ấy.
Lấy một chiếc khăn ấm từ phía người phục vụ.
Việt Xán nhíu chặt lông mày, quỳ xuống bên cạnh Diệp Anh, đắp chiếc khăn ấm lên khuôn mặt ửng hồng vì rượu. Phan Đình Đình nhìn Việt Xán vì Diệp Anh mà làm như vậy chỉ biết ngây ngốc đứng nhìn, sau đó hốc mắt ngập nước, từng giọt nước mắt rơi xuống, trái tim suy sụp, cô hét lên:
“Việt Xán! Anh quá đáng quá rồi đấy! Từ giờ trở đi, tôi sẽ ném anh ra khỏi cuộc đời tôi!”
“…
Em tin anh vẫn còn ở đây
Chưa bao giờ rời xa
Tình yêu của em giống như đôi cánh thiên thần bảo vệ anh
Nếu cuộc đời kết thúc tại đây
Từ giờ sẽ không còn em tồn tại nữa
Em sẽ tìm một thiên thần thay thế em yêu anh
…”
Được người phục vụ đỡ, Phan Đình Đình lảo đảo bước ra khỏi gian phòng. Lúc đi qua chàng ca sỹ thanh tú nhìn như sinh viên đại học, mắt cô đầy lệ, chằm chằm nhìn anh ta:
“Muốn nổi tiếng không? Đi theo tôi!”
Vì thế anh chàng ca sĩ nhấc chiếc ghi ta lên, đi về phía Phan Đình Đình.
“Ha ha ha, đàn ông trong thiên hạ đều tùy ý do tôi chọn!” Phá ra cười, Phan Đình Đình hất tay người phục vụ ra, rồi dựa vào người chàng ca sĩ bước ra ngoài, cửa phòng sập mạnh đóng lại.
Bị âm thanh này kích động, Diệp Anh giật mình hoảng hốt ném chiếc khăn nóng xuống đất, vừa rồi trong cơn mơ màng say, dưới sự ấm áp của chiếc khăn, cô gần như đã thiếp đi. Hai má ửng hồng, cô dựa người trên chiếc ghế sô pha đen kiểu cung đình Pháp, híp mắt nhìn về phía Diệp Xán:
“Vì sao… lại đối xử với Phan Đình Đình như vậy? Cô ấy nhìn có vẻ ngốc nghếch, nhưng thực chất… là một cô gái tốt.”
Vẻ mặt Việt Xán không hề thay đổi, anh một lần nữa lấy khăn ấm xếp lại ngay ngắn rồi đặt lên mặt cô. Sự ấm áp trên thái dương và đôi mắt khiến cô thoải mái vô cùng. Cách một lớp khăn mặt, Việt Xán chậm rãi bấm huyệt đạo trên mặt cô, mãi cho đến khi khăn ấm bắt đầu lạnh.
Khi anh bỏ khăn mặt xuống, gần như cô đã tỉnh hoàn toàn.
Trước mặt là một cốc trà hoa quả nóng có thêm chút bạc hà. Áp mu bàn tay thử độ ấm, anh đưa cốc trà cho cô.
“Về sau đừng uống nhiều như vậy.” Việt Xán nhíu mày nói.
“Là anh bảo Phan Đình Đình đêm nay hẹn tôi ra đây đúng không?” Ngẫm nghĩ một chút, Diệp Anh đã hiểu, cô cầm cốc trà, khẽ cười: “Anh hết lần này tới lần khác bảo cô ấy làm cái này, làm cái kia, gọi tới gọi lui, giống như…” Từ ấy quá bất nhã, mà cô thực sự có chút thích Phan Đình Đình: “…rồi lại lạnh lùng với cô ấy như vậy, anh không sợ cô ấy sẽ ném anh đi, sẽ không để ý anh nữa sao?”
“Vậy càng tốt.”
Vẻ mặt Việt Xán thản nhiên:
“Giống như em nói, cô ấy là một cô gái ngốc nghếch, có thể sớm tỉnh ra là một chuyện tốt. Nếu không thích cô ấy thì đừng cho cô ấy hi vọng không thực tế. Cô ấy trước nay vẫn luôn hiểu anh chỉ đang lợi dụng cô ấy. Không giống như người nào đó, rõ ràng lạnh lùng tàn nhẫn nhưng vẫn mờ ám dây dưa.”
“Ha ha” Diệp Anh bật cười thoải mái: “Anh đang chỉ trích tôi đấy sao? Được thôi, vậy tôi sẽ học tập anh. Việt Xán, Xán đại thiếu gia, tôi trước nay vẫn luôn lợi dụng anh, tôi không hề thích anh, từ nay về sau anh ngàn vạn lần không cần tiếp…”
“Câm miệng!”
Việt Xán hét lên chói tai.
Trái tim tựa như đã bị cô đâm ngàn vạn vết dao sắc bén, cô đã tàn nhẫn đến cực điểm. Vào thời điểm cô nhìn rõ tình cảm của anh, cô lại càng trở nên không cố kỵ, không kiêng nể. Tình yêu của anh dành cho cô càng sâu đậm, cô lại càng tàn nhẫn với anh. Vì cô biết, cô có thể tùy ý nắm trong tay niềm hân hoan lẫn nỗi thống khổ của anh.
Tình yêu của anh dành cho cô khiến anh ở trước mặt cô hèn mọn đến mức gần như không còn tôn nghiêm.
Nền nhà với những hoa văn đen trắng.
Chiếc đèn thạch anh đen.
Sô pha màu đen kiểu cung đình Pháp.
Trong không khí hoa lệ mờ ám này, tựa như không hề để ý thấy sự tức giận của Việt Xán, Diệp Anh co chân trần trên chiếc ghế sô pha, hít hà mùi thơm cốc trà hoa quả, cô giương mắt nhìn vẻ mặt đau khổ của Việt Xán, rồi mỉm cười: “Nếu đã đến tìm tôi, vậy là anh đã quyết định rồi sao?”
Lần này, cô muốn giành quyền khống chế.
Tường Vi Đêm Đầu Tiên Tường Vi Đêm Đầu Tiên - Minh Hiểu Khê Tường Vi Đêm Đầu Tiên