Tôi tin những muộn phiền và thất bại đến với mình là nền tảng giúp tôi có thể cảm nhận cuộc sống ở một mức cao hơn.

Anthony Robbins

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Hiểu Khê
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 48 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3616 / 29
Cập nhật: 2016-05-16 20:22:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
ừng tia chớp rạch ngang bầu trời!
Chớp sáng trắng!
Sáng đến mức kinh người, khiến người khác hoa mắt, tựa như muốn đem cả bầu trời xé rách! Kèm theo đó là tiếng ầm ầm điên cuồng liên tiếp! Mà ánh sáng chói mắt tuyệt vọng kia chỉ có thể duy trì vài giây, màn đêm đen đặc lại tiếp tục bao trùm thế giới.
Trong bồn tắm trắng.
Nước chầm chậm chảy ra, tràn ngập hơi nóng bốc lên, mái tóc đen như rong biển bồng bềnh trong nước. Dưới mặt nước, đôi mi đen đang run rẩy, Diệp Anh nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt dưới nước ẩn chứa sự cuồng loạn sụp đổ.
Việt Xán ngồi bên bồn tắm.
Ánh mắt anh thâm trầm.
Nhìn cô đang chìm trong bồn tắm.
Tựa như anh đang hưởng thụ khoảnh khắc này, hưởng thụ sự sụp đổ của cô, hưởng thụ việc cô cuối cùng cũng chịu đối diện với hiện thực tanh máu, hưởng thụ nỗi đau đang xé rách ngực cô!
“Rào!”
Hai tay nắm chặt thành bồn, cô bất ngờ ngồi dậy, nước văng tung tóe! Khuôn ngực ướt đẫm phập phồng dữ dội, cô nhìn thẳng Việt Xán, đôi mắt sáng như lửa, lạnh lùng nói:
“Là ván cờ anh thiết kế, đúng không?” Nếu không, sao lại có thể tình cờ như vậy, tiếng động kéo cô tỉnh dậy từ giấc mộng, dẫn cô đến căn phòng kính trồng hoa, rồi lại trùng hợp để cô nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người.
Việt Xán nhướng mi cười, đưa tay lau nước trên hàng mi cô: “Tiểu Tường Vi thông minh.”
Hất mạnh tay Việt Xán ra, Diệp Anh nhếch miệng, lạnh lùng cười: “Vất vả cho anh rồi, thật sự hao tổn tâm huyết quá.”
“Nếu không, sao em có thể tin tưởng được? Đôi mắt em, đôi tai em, tất cả đã bị che mờ rồi!” Việt Xán không để ý, kéo một chiếc khăn tắm, bọc lấy mái tóc dài ướt nhẹp của cô, tỉ mỉ lau khô mái tóc cô, tựa như đang đối xử với một đứa trẻ: “Trong lòng em, Việt Tuyên là thiên sứ thuần khiết, nếu muốn em hiểu nó rốt cuộc là người thế nào, chỉ có thể để em tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe thấy.”
Trong hơi nóng của làn nước ấm, sự mỉa mai nơi khóe môi như đông cứng lại, có một dòng lạnh lẽo ngấm từ xương cốt cô chảy ra. Rất lâu sau, cô thẫn thờ mở miệng: “Nói như vậy, quả nhiên tôi chỉ là một quân bài.”
“Việt Tuyên biết em là ai!”
Đáy mắt Việt Xán lộ vẻ lo lắng:
“Năm đó, anh đã từng chỉ cho nó thấy em, vì thế ngay từ khi bắt đầu, nó đã biết em là ai! Nó là người tựa như rất đơn thuần trong sáng, nhưng em cho rằng dựa vào nỗ lực tiếp cận của em khi ấy đã có thể thu hút được nó sao? Là vì nó đã sớm biết quan hệ giữa anh và em nên mới tương kế tựu kế, đưa em vào Tạ gia! Ngày em xảy ra tai nạn, trong bệnh viện, nó đã chính miệng thừa nhận với anh, nó đã sớm biết em là ai!”
“Em thật là ngu ngốc!” Việt Xán đau lòng thở dài, “…Em chỉ là chút thủ đoạn mà nó dùng để uy hiếp anh thôi!”
Ngay từ đầu, Việt Tuyên đã sớm biết cô là ai.
Cô cho rằng, vì đóa tường vi màu bạc trên cây bút vẽ, hoặc sớm hơn, vì biển hoa mà cô gái nhỏ đã dùng cành cây trong bụi hoa vẽ ra. Vì hồi ức đơn thuần trong sáng như ánh trăng ấy, cô đã đem anh trở thành một người đàn ông tốt đẹp đơn thuần.
Như bị gai hoa xuyên qua, trái tim cô đau đớn ứa máu loang lổ. Cô không thể tin. Cô không cách nào tin được cô chỉ là thủ đoạn mà anh dùng để đối phó với Việt Tuyên, không thể tin cô chỉ là quân bài anh dùng để giao dịch với Việt Xán! Sự thuần khiết tựa như đóa hoa dành dành trắng kia, ánh mắt và nụ cười ấm áp ấy, nụ hôn nhẹ nhàng nhưng lại dai dẳng ngấm vào xương cốt kia…
Thấy khuôn mặt trắng nhợt của cô ửng đỏ, Việt Xán vẫn đang cầm chiếc khăn tắm tỉ mỉ lau từng sợi tóc ẩm ướt cho cô mới chầm chậm nói: “Em vẫn không tin, đúng không?”
“Mấy năm nay, anh lặng lẽ thu mua cổ phần của Tạ thị, định mức đã đủ để ảnh hưởng đến vị trí trong tập đoàn của Việt Tuyên. Sau khi Việt Tuyên phát hiện, nó bắt đầu tỏ vẻ yếu thế với anh, ngay cả việc anh cướp Sâm Minh Mỹ bên cạnh, nó cũng không nói gì. Rõ ràng bên ngoài nó tỏ ra thiện ý, nhưng bên trong lại không từ thủ đoạn muốn mua lại cổ phần.”
“Vụ tai nạn xe ở nước Pháp, tất cả mọi người đều cho là anh làm,” Việt Xán lạnh lùng cười, “Thực ra đó chỉ là một màn khổ nhục kế tự biên tự diễn của Việt Tuyên. Nó muốn dùng vụ tai nạn ấy để các cổ đông cho rằng anh thủ đoạn nham hiểm, không thích hợp để chèo chống Tạ thị, nó sẽ nhân cơ hội ấy thu mua các cổ phần khác. Đáng tiếc, màn trình diễn tai nạn xe phóng đại quá, nó bị thương đến mức suýt chút bại liệt, các cổ đông sợ sức khỏe của nó chuyển biến xấu, cổ phần ngược lại rơi vào tay anh.”
Trong bồn tắm.
Diệp Anh lặng lẽ không nói.
“Vốn dĩ anh định ở đại hội cổ đông lần sau, tuyên bố tỉ lệ cổ phần của hội đồng quản trị đã thay đổi, anh sẽ thay thế Việt Tuyên giữ chức chủ tịch hội đồng quản trị. Vì thế, Việt Tuyên đã tuyên bố tháng sau nó sẽ kết hôn với em.” Đáy mắt hiện rõ vẻ đau đớn mà mỉa mai, giọng Việt Xán khàn khàn, “Nó bắt anh lựa chọn, hoặc là Tạ thị, hoặc là em. Điều kiện nó đưa ra, vừa nãy em cũng nghe thấy rồi đấy.”
Trí óc trống rỗng.
Diệp Anh thẫn thờ.
Không thể suy nghĩ.
“Anh hiểu,” Việt Xán tự giễu, “Anh cũng đã từng như em, thích Việt Tuyên, tin Việt Tuyên, cảm thấy cho dù cả thế giới biến thành màu đen thì Việt Tuyên vẫn sẽ là ánh sáng thuần khiết thiện lương.”
“Lần đầu tiên nhìn thấy nó, nó ngồi trong xe lăn.”
Việt Xán chìm vào hồi ức, âm trầm nói:
“Một thiếu niên thanh tú như vậy, học giỏi như vậy, lại lễ phép, nhưng vì sinh thiếu tháng mà từ nhỏ cơ thể đã yếu ớt, không thể tham gia các hoạt động như những thiếu niên bình thường, thậm chí ngay cả giờ thể dục cũng không thể tham gia. Huyết thống đúng là chuyện rất kỳ diệu. Vừa biết nó là em trai của anh, anh liền sinh ra cảm giác đồng cảm và thương xót mãnh liệt với nó.”
“Anh cảm thấy rất thẹn với nó. Vì sức khỏe không tốt, từ nhỏ đến lớn, nó bị những đứa trẻ khác cười nhạo. Anh là anh trai nó, đáng lẽ anh nên đánh cho tất cả những đứa ăn hiếp nó một trận! Nhưng anh… anh hoàn toàn không biết mình vẫn còn có người em này, trước nay anh chưa hề chăm sóc nó, chưa hề bảo vệ nó.”
Lông mi Diệp Anh run rẩy.
Đúng vậy, cô vẫn nhớ.
Những ngày tháng ấy, ngoài việc ở cạnh cô, thời gian còn lại anh đều cố gắng đi cùng em trai. Vài lần, anh đắc chí muốn giới thiệu cô cho em trai, nói cô nhất định sẽ thích em trai của anh, em trai anh là một thiếu niên rất lương thiện, rất hiểu chuyện, rất đáng yêu.
Mà cô khi đó lại mà một thiếu nữ âm trầm.
Thế giới của cô rất chật hẹp, không muốn chứa đựng nhiều người. Khi cô từ chối quen với em trai anh, sự thất vọng trên khuôn mặt anh hiện rõ như ban ngày.
“Anh lén lút đưa nó trốn học đi bơi, đi hát karaoke, đi khu vui chơi, đi ăn vặt ven đường, đi đánh bóng rổ, đi câu cá, đi uống rượu,” Việt Xán cười, “Có một lần, anh lén đưa nó đi bar, dạy nó làm thế nào để theo đuổi con gái. Bây giờ nghĩ lại, chắc là nó không thích anh đưa nó đi làm những chuyện như vậy. Nhưng nó chưa bao giờ từ chối anh. Lần đi bar ấy, nó rất xấu hổ, lúng túng đến mức bỏ chạy. Ngồi bên đường, hít gió lạnh khiến nó bệnh hơn một tháng. Nhưng chỉ cần anh gọi một cuộc điện thoại, nó liền đến, như thể…”
Ánh mắt Việt Xán dần vô định.
“…Như thể nó chính là người em trai ngoan ngoãn biết nghe lời nhất trên thế giới này, mà anh vốn dĩ là đứa trẻ ngang tàng không biết đường về, là người anh được nó sùng bái yêu mến từ nội tâm. Nhìn nó có vẻ đơn thuần như thế… ấm áp như thế…”
Nước trong bồn dần lạnh.
Chiếc khăn tắm trong tay tiếp tục máy móc chà tóc Diệp Anh, ánh mắt Việt Xán càng lúc càng trống rỗng, như nhìn xuyên qua cô, vô định về phía trước. Thời gian ấy dường như đã từng là niềm hạnh phúc tươi đẹp, rực rỡ khiến người khác chỉ có thể khẽ thở dài.
“…Vì thế, khi chúng ta quyết định rời đi, khi anh muốn mang em, bố và mẹ cùng nhau rời khỏi đây, anh đã cảm thấy mình mang tội với nó…”
Hồi ức dừng ở đây.
Sau đó.
Trước khi trời sáng.
Trên sườn đồi vẫn hẹn cô mỗi chiều sau khi tan học, không gian tràn ngập sương mù trắng, cuối cùng anh cũng nói với người em trai ngồi trong xe lăn. Anh không muốn cứ thế rời đi mà không từ biệt.
Ngồi trong xe lăn, em trai ngẩng đầu lên kinh ngạc. Anh quì trước xe lăn của em trai, đưa tay lên thề, qua vài năm nữa nhất định anh sẽ trở về! Anh nhất định sẽ tìm lại em trai! Sẽ ngày ngày ở cùng em trai như bây giờ.
“…”
Nắm chặt thành xe lăn, sắc mặt em trai trắng bệch, như màn sương mờ ảo trong rừng, cơ thể run rẩy như muốn tan vỡ. Bất luận anh đảm bảo thế nào, bất luận anh thề bao nhiêu lần, ánh mắt người em trai vẫn đau đớn tuyệt vọng như kim, đâm thật sâu vào đáy lòng áy náy của anh.
“Đừng nói với bất kỳ ai!” Sau cùng, anh dặn dò em trai kỹ càng. Em trai thất thần nhìn anh, giống như mỗi lần trốn học, em trai đều đưa cho anh sự hứa hẹn giữ bí mật.
Anh cũng tin tưởng em trai, tin em trai cho dù đau lòng cũng không phản bội anh, đó là một đứa trẻ thiện lương như thiên sứ.
“Sau đó, đến buổi tối hôm ấy…”
Đêm đầu hè ấy, bên hẻm nhỏ dưới cửa sổ nhà cô, trong ráng chiều dần buông, tựa như một giấc mộng ngọt ngào, người thanh niên ấy đã sớm đến góc hẻm, trốn trong một cánh cổng hẹp bỏ hoang, kích động ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ nhà cô.
Đó là cánh cửa gỗ cũ kỹ.
Trên bệ cửa sổ gỗ nâu loang lổ là đóa tường vi màu trắng cô trồng. Sắc trời dần tối, mưa phùn dần hạ, những chiếc lá xanh trong màn mưa bụi vui sướng reo hò. Giữa những chiếc lá ấy là những nụ tường vi trắng e ấp, từng nụ tường vi trong màn mưa bụi tựa như sắp bung xòa trong một khắc.
Trong màn mưa bụi.
Nhìn bệ cửa sổ nhà cô, nhịp tim anh đập liên hồi, máu cả người sôi sục!
Hơn một giờ nữa, cô sẽ xách hành lý, đưa cả mẹ cô cùng với người nhà anh, rời khỏi đây! Ở một đất nước xa xôi, anh đã chuẩn bị một vườn tường vi cho cô, trong căn nhà kính ấm áp trồng đủ các loại tường vi, một năm bốn mùa đều có thể nhìn thấy biển hoa nở rộ xinh đẹp. Anh và cô sẽ cùng nhau hạnh phúc mãi mãi!
Từng ngọn đèn đường bật sáng.
Cánh cửa sổ bên bông tường vi trắng đã mở, ánh sáng màu vàng ấm áp từ trong tràn ra ngoài. Trong màn mưa bụi, anh càng thêm căng thẳng, ngửa đầu nhìn, muốn xem cô ở trong phòng đang làm gì.
Cô ấy đã ăn cơm xong chưa?
Có phải đang thu dọn hành lý? Hộ chiếu của cô và mẹ đều để ở chỗ anh, cô chỉ cần mang theo vài bộ quần áo là được. Không, quần áo của cô, anh cũng đã chuẩn bị một ít, cô ấy chỉ cần mang thuốc hàng ngày cho mẹ là được rồi!
Tim đập dồn dập như tiếng trống!
Cô ấy có biết…
Anh hiện giờ đang ở dưới cửa sổ phòng cô không?
Nếu cô có thể nhìn ra ngoài một chút, anh có thể đứng dưới này đưa tay ra vẫy cô! Hoặc có thể cô sẽ đi sớm hơn một chút, dù sao mọi thứ cũng đều chuẩn bị rồi! Tim như muốn nhảy bung ra ngoài! Anh căng thẳng đứng ngóng dưới cửa sổ nhà cô, chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi chậm như vậy, tựa như mỗi giây dằng dặc như một pha quay chậm. Trong màn mưa bụi mù mịt, người thanh niên có thể nhìn thấy những nụ hoa trùng điệp bên cửa sổ, những đài hoa xanh đã sớm xòe ra, mà những nụ hoa trắng xinh đẹp, từng điểm, từng phần, từng bông, từng cánh, rì rào, nhẹ nhàng trong màn mưa bụi chầm chậm nở bung…
Vì thế khi tiếng nhạc vang lên, lúc đầu người thiếu niên còn cho rằng đó là tiếng ca từ đáy lòng anh vang lên. Nhưng tiếng nhạc càng lúc càng nhanh, càng lúc càng vọng, càng lúc càng hối thúc, anh cúi đầu móc điện thoại trong túi quần. Trong màn đêm, từ màn hình chiếc điện thoại mới tinh hiện lên một số. Điện thoại này là thứ em trai mới tặng anh hôm nay, bên trong chỉ có duy nhất một số.
“Việt Tuyên?” Vừa nhận điện thoại, người thiếu niên đột nhiên mừng rỡ nhìn thấy bóng dáng cô phản chiếu bên khung cửa sổ của những đóa tường vi trắng, cô đang đi về hướng cửa sổ…
Giông tố ngoài cửa sổ đan xen.
Từng ánh chớp trắng như muốn xé rách mọi thứ!
Âm thanh khàn khàn, giọng nói đứt đoạn dừng lại, bóng đêm và ánh sáng của tia chớp như giao thoa dừng lại trên khuôn mặt Việt Xán, cả người anh đã chìm đắm trong quá khứ u tối!
“Đêm đó…” Hờ hững nhìn về những tia chớp bên ngoài màn đêm sâu thẳm, không biết bao lâu sau, Diệp Anh nghe thấy giọng nói khàn khàn: “… Mẹ anh cũng đã chết.”
Ngẩng đầu kinh ngạc.
Đáy lòng cô kinh ngạc vô cùng.
Vẫn ngồi bên bồn tắm, cả cơ thể Việt Xán bị bóng đêm bao phủ đến nghẹt thở: “Mẹ anh… đêm đó… cũng đã chết.” Một lần nữa lặp lại. Thanh âm khàn khàn dường như cuối cùng cũng mở ra vết thương đã đóng vảy từ lâu. Rất lâu trước kia, khi máu tươi chưa kịp chảy ra, nó đã bị đóng lại niêm phong. Máu ồ ạt dưới miệng vết thương tái nhợt đã có mùi hôi thối. Thế là biến dạng, hận thù từ máu tanh đã sinh ra tội ác.
Giờ phút này, vết thương hôi thối đã mở ra. Máu tươi đã sớm đen đặc. Ngưng đọng. Tuy không thể có được sự thông cảm của cô, nhưng cuối cùng anh cũng có thể từ trong vực thẳm nghẹt thở thở mạnh một hơi. Là do anh đã làm hỏng tất cả. Là do anh tuổi còn trẻ cả tin, đã nói chuyện rời đi với Việt Tuyên, mà Việt Tuyên lại đem chuyện này nói với Tạ Hoa Lăng!
“Đêm đó, biết chuyện bố muốn đưa mẹ và anh rời đi, Tạ Hoa Lăng giận tím mặt. Việt Tuyên đã nói địa chỉ nhà anh cho Tạ Hoa Lăng, vì thế Tạ Hoa Lăng đã đem người xông vào nhà anh.” Chắc là lần đi ăn hải sản, Việt Tuyên bị đau bụng, anh đã đưa Việt Tuyên về nhà. Chính vì vậy, Việt Tuyên đã biết địa chỉ nhà anh.
Ngón tay Việt Xán nắm chặt.
“Khi đó, trong nhà chỉ có một mình mẹ…”
Mưa bụi tung bay.
Trong góc rẽ, người thiếu niên ấy không tin được những gì Việt Tuyên đứt quãng nói trong di động, anh không thể hiểu được mình đã nghe thấy gì!
Đờ đẫn. Trên cửa sổ cách đó không xa là đóa tường vi xinh đẹp. Ngọn đèn ấm áp chiếu rọi. Ngẩng đầu, anh có thể nhìn thấy hạnh phúc của mình.
Bốn phía mờ mịt, mặt đường ẩm ướt, người thiếu niên điên cuồng chạy về nhà! Đèn đường mờ ảo, bóng đêm ma mị, trên đường không có bóng dáng một chiếc xe, một bóng người, đường trơn trượt, anh liều mạng chạy, một dự cảm mơ hồ khiến trái tim anh co thắt lại.
Người mẹ lương thiện yếu đuối.
Năm đó, Tạ lão thái gia cưỡng bức chia rẽ mẹ và bố, bà một mình bơ vơ sinh ra anh, một mình nuôi anh trưởng thành, không hề oán hận cha anh một câu. Sau này gặp lại cha anh, bà đắm chìm trong hạnh phúc, nhưng lại bắt đầu cảm thấy bất an, bắt đầu thấy hổ thẹn với Tạ Hoa Lăng và đứa bé kia.
Vài lần, mẹ bất an hỏi anh, mẹ như vậy với bố khiến bố muốn rời khỏi gia đình kia thì có phải là mẹ không có đạo đức không? Anh trả lời mẹ rằng chuyện đó là do bố quyết định, nếu bố ở lại nhà đó mà không hạnh phúc, đương nhiên ông có quyền có lựa chọn mới cho mình.
Anh đã sớm nghe danh tiếng tùy hứng ngang ngược của Tạ Hoa Lăng. Ít nhất, chuyện Việt Tuyên từ bé thể trạng yếu đuối nhiều bệnh chắc chắn có liên quan đến sự thiếu chăm sóc của Tạ Hoa Lăng. Người phụ nữ như thế, ngay cả con mình cũng không để ý thì sao có thể giữ được trái tim người chồng.
Người thiếu niên chạy như điên!
Vì sao?
Vốn đã chuẩn bị sẵn sàng, đột nhiên tất cả lại trở nên rối loạn! Tạ Hoa Lăng biết rồi, bố còn có thể đi được nữa sao? Tường Vi vẫn đang đợi anh… Mẹ anh, người mẹ yếu đuối của anh, lúc này có phải đang chịu đối diện với lửa giận của Tạ Hoa Lăng?Bà có thể chịu được không?
Vì sao, vì sao Việt Tuyên lại nói ra?
Vì sao?
Không biết sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì, làn mưa bụi trắng xóa, đưa tay không thấy được đầu ngón tay, trái tim tựa như muốn vỡ tan, sự hoang mang ấy, nỗi sợ hãi ấy…
“… Đến khi anh về,” Việt Xán nhắm mắt, “Mẹ đã bị người ở trên lầu đẩy ngã, trên đất là một vũng máu lớn. Cuối cùng xe cứu thương đến thì mẹ đã không chịu được nữa rồi. Cả khuôn mặt bà sưng lên, trên mặt vẫn còn dấu bàn tay đánh xanh tím, máu tươi từ khóe miệng bà trào ra. Thậm chí bà còn không thể nói với anh một câu trước khi chết.”
Nhìn Việt Xán đờ đẫn bên bồn tắm.
Trái tim Diệp Anh co thắt lại.
Cô không ngờ mọi chuyện lại thế này!
Bên ngoài là màn mưa lạnh lẽo, những tia chớp đột ngột lóe lên, giọng anh khô khan thẫn thờ:
“Cảnh sát nói mẹ anh sơ ý ngã xuống lầu, thả Tạ Hoa Lăng đi, anh xông vào Tạ gia muốn bà ta đền mạng cho mẹ, nhưng lại bị giam vào cục cảnh sát mười lăm ngày. Sau này, anh bị vệ sĩ của Tạ gia đưa đến một trường học tư nhân ở Ý quản lý rất nghiêm ngặt, hộ chiếu bị thu lại, không còn một giấy tờ tùy thân nào. Ở nơi như ngục giam ấy, anh ngây ngô bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, một năm sau anh mới biết sáu tháng sau khi mẹ qua đời, bố cũng đi theo bà. Mà tin tức của em, anh nhận được lại càng muộn hơn.”
Tiếng sấm dần dần đi xa. Trong phòng một màu đen kịt. Quấn khăn tắm quanh người, Diệp Anh lặng lẽ đứng trong bóng đêm nhìn Việt Xán, rất lâu sau, cô cứng nhắc nói: “Những chuyện này, anh nên sớm nói với em.”
Việt Xán dường như hơi nhếch khóe môi: “Nói cho em? Để em thấy anh đáng thương? Hay cầu xin em tha thứ cho anh? Ha ha. Anh nói với em chỉ vì muốn em hiểu rõ Việt Tuyên là một người “thông minh” như thế nào. Nó có thể ngụy trang thời gian dài như vậy, giả vờ đơn thuần vô hại, giả vờ để em buông lỏng sự phòng bị. Mà khi em bắt đầu tin tưởng nó, nó sẽ thản nhiên không nói một câu mà đem bán em, hủy hoại em.”
Rùng mình.
Đôi môi Diệp Anh trắng bệch.
Tường Vi Đêm Đầu Tiên Tường Vi Đêm Đầu Tiên - Minh Hiểu Khê Tường Vi Đêm Đầu Tiên