A truly good book teaches me better than to read it. I must soon lay it down, and commence living on its hint.... What I began by reading, I must finish by acting.

Henry David Thoreau

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 192 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 522 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:34:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 100: Dỗ Dành Hoàng Thượng
ương Như Nhân ngẩn ra, thấy hắn tức giận, quỳ xuống "Thần thiếp không có ý này, thỉnh hoàng thượng thứ tội."
"Người đâu, đưa Hiền phi nương nương hồi Chiêu Dương cung." Tô Khiêm Dương nhìn bộ dáng nàng kính cẩn nghe theo, càng là thêm tức giận, trực tiếp gọi người tiến vào, muốn đưa nàng trở về.
Tương Như Nhân đứng lên, nhìn hắn một cái, không nói gì, cuối cùng đi theo cung nữ ra khỏi điện.
Tô Khiêm Dương ngồi xuống, Trần Phụng vội vàng bưng lên cho hắn một ly trà "Hoàng thượng, ngài nguôi giận, đừng tổn hại thân mình."
Một ly trà đi xuống, cũng không đem theo đi được bao nhiêu tức giận của Tô Khiêm Dương. Ngay cả khi hắn phát hỏa như vừa rồi, nàng vẫn là bộ dáng thong dong, hắn cảm thấy bản thân đã trả giá rất nhiều cho nàng, nhưng nàng thì bộ dáng một điểm cũng không hồi đáp, vĩnh viễn đặt bản thân tại vị trí Hiền phi, không chịu tiến thêm một bước.
Liền tính như chuyện Hạ tần và Giang tiệp dư, nàng cũng không thể lấy tư thái hạ thấp mình một chút mà đến cầu tình với hắn, chỉ là vòng quanh nói để hắn đi Di Nhạc cung tự phát hiện mọi chuyện. Nàng sẽ cho hắn chủ ý nhưng không nghĩ đến muốn hoàn toàn dựa vào hắn để giải quyết vấn đề.
Tô Khiêm Dương cảm thấy nàng không cần đến hắn.
Nam nhân đều thích hưởng thụ cảm giác được người dựa vào, nhất là đối với người mà mình coi trọng. Hắn càng muốn thấy hình ảnh nàng không muốn rời khỏi hắn, không có hắn là không thể sống tốt.
Hoàng đế gia không biết cách nào để biểu đạt tình cảm. Đối với Tô Khiêm Dương mà nói, trên chuyện này với Tương Như Nhân, hắn thật sự không biết đi đâu, bày tỏ với ai chuyện muốn phi tử của mình bày tỏ tình cảm ra, thể hiện ái mộ với hắn. Con đường nhìn rõ nội tâm này, hắn đi quá khó khăn...
Sau khi trở về Chiêu Dương cung, Tương Như Nhân ngồi suy nghĩ thật lâu. Ánh mắt kia của hoàng thượng đối với mình, dường như là thất vọng nhiều hơn tức giận. Nhưng là thất vọng chuyện gì đây?
Nàng biết mà không báo là có sai, nàng thừa nhận. Nhưng ý tứ của hoàng thượng giống như đang nói, cho dù nàng có nói ra thì cũng không hẳn là kết quả như nàng tưởng. Hắn không nhất định sẽ trị tội Hạ tần cùng Giang tiệp dư. Nếu thật sự là vậy, hắn còn là hoàng thượng trong ấn tượng của nàng sao?
Nghĩ nhiều hơn liền rối, Tương Như Nhân chỉ biết là hoàng thượng tức giận, tức giận.
Nhưng đợi vài ngày cũng không có tin xử phạt đưa tới từ Thừa Kiền cung. Hoàng thượng tự như đã quên việc muốn truy cứu tội của nàng. Lại thêm vài ngày, hình phạt của Hạ tần được định, đồng thời được thả ra. Phân vị không bị giáng, chỉ chuyển ra khỏi Chiêu Dương cung, đi Trường Đông cung.
Trường Đông cung không phải lãnh cung nhưng trên thực tế thì chẳng khác gì. Đi nơi đó, tuy rằng không bị giam cầm nhưng nửa đời sau này coi như là sống lạnh lẽo trong lãnh cung vậy, hoàng thượng tuyệt nhiên sẽ không đến đó.
Đối với Hạ tần mà nói, xử phạt như vậy nàng nghĩ cũng chưa dám nghĩ tới. Vốn nàng đã chẳng nghĩ tới sự sủng ái, Trường Đông cung đúng là nơi nàng muốn...
Chuyện Giang tiệp dư ngoài ý muốn chết đi ảnh hưởng rõ rệt nhất chính là hoàng hậu bị cấm cửa trong Cảnh Nhân cung, Liên đại nhân bị giáng hai bậc. Ngay tại đầu tháng ba, Cảnh Nhân cung truyền ra tin hoàng hậu nhiễm bệnh nằm trên giường.
Ngay sau đó bên này Tương Như Nhân liền nhận được ý chỉ. Vốn là tạm quản ba tháng cung vụ lại biến thành hoàng hậu ôm bệnh nhẹ, trong cung tất cả sự vụ đều giao cho Hiền phi và Đức phi xử lý.
Tương Như Nhân lúc nhận được ý chỉ này còn sửng sốt, mấy ngày trước còn đến Cảnh Nhân cung xin chỉ thị của hoàng hậu, thế nào bỗng nhiên lại nhiễm bệnh nằm trên giường.
Buổi chiều Đức phi đến Chiều Dương cung cũng nói lên nghi hoặc này.
Tam công chúa hiện thời giao cho nàng nuôi dưỡng, hơn nữa còn cung vụ, nàng càng bận. Bỗng nhiên nhận được ý chỉ hoàng hậu bị bệnh, cung vụ vẫn phải tiếp tục đảm nhận. Đức phi có chút không vừa lòng, làm việc này không có gì hay, làm tốt là đương nhiên, làm không tốt đến lúc giao lại cho hoàng hậu, lại là lỗi của nàng.
"Trước khi đến chỗ ngươi, ta đã đi Cảnh Nhân cung nhưng bị ngăn lại, nói không tiếp khách."
Tương Như Nhân hiểu rõ, "Nếu là hoàng hậu đã hạ ý chỉ, dĩ nhiên là không gặp khách."
"Nàng một câu không gặp là khỏe rồi, trốn tránh chuyện đây. Lúc này như thế lại thông minh, Liên gia gặp chuyện, nàng cũng chưa triệu kiến người Triệu gia." Đức phi hừ một tiếng.
"Thái tử tuổi cũng không còn nhỏ." Tương Như Nhân nhàn nhạt nhắc nhở.
Trên mặt Đức phi có chút kinh ngạc, sau là tỉnh ngộ "Ý ngươi là nàng vì chuyện tuyển thái tử phi nên mới 'ôm bệnh nhẹ'?"
Tương Như Nhân cười cười "Liên gia gặp chuyện không may, hoàng hậu chỗ này không hề cầu tình, ngược lại còn đại biểu Triệu gia thỉnh tổi với hoàng thượng. Ít nhất là từ việc này cho thấy dù có chuyện gì thì người Triệu gia đều gương mẫu công chính mà hành sự, hiện thời ôm bệnh nhẹ còn có thể an tâm bận chuyện tuyển phi cho thái tử." Chờ hoàng hậu thân mình tốt hơn đem cung vụ tiếp nhận trở về, chuyện tuyển phi cho thái tử có lẽ cũng được định xong.
"Thế này thật không giống nàng." Đức phi nghe, trầm mặc một hồi mở miệng "Chuyện thái tử tuyển phi, coi tình tình của nàng thì phải là nhìn vào Triệu gia kia mới đúng."
"Không có khả năng đó." Tương Như Nhân lắc đầu. Cho tới nay, trong hoàng gia sẽ không xuất hiện cục diện hoàng hậu và thái tử phi cùng một họ. Cho dù trong lòng hoàng hậu có muốn cũng không thể làm như vậy "Có lẽ nàng biết rõ điều đó."
Đức phi đặt chén trà xuống, hừ cười "Biết rõ sao? Ta nói cho ngươi biết, trong hoàng cung này, nhìn không rõ ràng nhất chính là nàng. Ngươi nói nàng vì thái tử tuyển phi mà ôm bệnh nhẹ, nói dễ nghe là tránh tị hiềm, không gặp người Triệu gia. Còn nếu nói thẳng ra thì thái tử năm nay mới chỉ mười lăm. Năm đó hoàng thượng còn là thái tử tuyển phi cũng đã mười tám, mười chín mới đại hôn. Nàng vội vã muốn đem chuyện tuyển phi cho thái tử định ra, chẳng lẽ không phải vì mong sớm có thái tôn hay sao?"
Nói rõ thêm chút thì là hoàng hậu sợ thân mình thái tử không chống đỡ được đến lúc kế thừa đại thống. Sớm ngày sinh hạ thái tôn, phòng bị trước a.
Đức phi nhìn Tương Như Nhân bộ dáng lạnh nhạt, liền nói rõ ràng một hơi cho sảng khoái "Thế nào, ngươi còn không tin sao? Vận khí của nàng xem như tốt, thái tử nếu tuyển phi sớm hai năm cũng không tới phiên nàng, lại trễ hai năm. Đồng thời người có gia thế tương đương Triệu gia cũng không có, nếu không nàng sớm đã xuất giá, cũng không tới phiên nàng. Nàng không phải là thích hợp nhất nhưng lại đúng thời điểm nhất."
Tương Như Nhân tính ngăn cản nàng nói tiếp, cứ nói sau lưng hoàng hậu như vậy cũng không hay. Nhưng Đức phi lại không hề có chút kiêng dè muốn dừng "Làm thái tử phi sinh hạ thái tôn, a còn chưa đủ đâu. Hiện tại là hoàng hậu, thái tôn đã thành thái tử nhưng trong lòng nàng còn muốn nhiều hơn. Một vị hoàng hậu không biết đủ. Ngươi nói nàng tự nhìn rõ, ta không tin."
"Nàng được tính là làm hoàng hậu tốt sao? So với thái hậu, so với thái hoàng thái hậu, nàng tính cái gì là hảo hoàng hậu!" Đức phi sất một tiếng, Tương Như Nhân nhìn nàng, không có nói tiếp. Oán tức trong lòng Đức phi đối với hoàng hậu cũng không phải ngày một ngày hai.
Rốt cuộc trong lòng hoàng hậu muốn bao nhiêu. Tương Như Nhân không rõ lắm. Nhưng Đức phi nói có câu Tương Như Nhân đồng ý. Làm hoàng hậu, nàng quả thật có chỗ không thích hợp. Tâm đặt nặng việc riêng thì không có cách nào làm việc công bằng.
Tương Như Nhân nâng tay rót cho nàng ly trà, cười nàng "Ngươi đây là nghẹn bao nhiêu năm oán khí, truyền đến tai người khác. Chữ "Đức" này của ngươi thành chế nhạo mất."
Nói xong, Đức phi cũng cảm thấy ngượng ngùng "Ta có nói sai nửa câu?"
Tương Như Nhân lắc đầu "Hoàng hậu vị tria này làm không dễ". Làm phi tần tuy không quyền thế bằng nhưng cũng bớt đi không ít chuyện. Ít nhất không cần giả rộng lượng chín chắn. Hoàng thượng không đến, dỗi hờn vài cái, có yêu cầu vô lý gì thì ngầu nhiên thị sủng mà kiêu đề cập tới vẫn được. Nhưng hoàng hậu không như thế. Phải chín chắn, quản tốt sự vụ, đức hạnh tốt, phải cổ vũ hoàng thượng cần chính yêu dân, phải khuyên can hoàng thượng không thể thờ ơ hậu cung, phải khiến hoàng thượng đi đều các cung để khai chi tán diệp, nàng còn phải ở phía sau vui vui vẻ vẻ, quản tốt hậu cung.
"Không có cách nào. Ai bảo nàng là hoàng hậu, liền đem vị trí đó nhường lại đi, làm thì nên có chút bộ dáng hoàng hậu." Đức phi nói không hề khách khí.
Tương Như Nhân bị vẻ mặt này của nàng chọc nở nụ cười. Nói trắng ra là không phải là nhìn không rõ sao, được càng nhiều là muốn càng nhiều.
Toàn chính mình nói, Tương Như Nhân không cùng chung mối thù với nàng, Đức phi liền cảm thấy không thú vị, vừa rồi nói cũng nhiều, oán khí cũng giảm hơn phân nữa, nghe Tương Như Nhân cười, cũng nở nụ cười theo "Xem ra trong hậu cung làm tốt nhất chính là Hiền phi nương nương của chúng ta. Ta nghe nói Hiền phi nương nương đi Thừa Kiền cung cầu xin cho Hạ tần chọc giận hoàng thượng. Bao nhiêu người tha thiết mong chờ ngươi bị xử phạt. Nhưng bao nhiêu ngày qua rồi mà cũng chẳng có việc gì. Hạ tần bị phạt cũng chẳng đến đâu. Lại nói tiếp, cũng là ngươi có bản lãnh nhất."
Tương Như Nhân duy trì nụ cười kia, trên mặt cũng không có bao nhiêu biến hóa. Trong mắt Đức phi, đây là bộ dáng của người giành phần thắng không có gì phải sợ hãi...
Vào đêm, tối tháng ba gió thổi lành lạnh. Trước khi ngủ, Thanh Thu đóng hết cửa sổ lại. Tương Như Nhân tắm rửa xong ngồi trước bàn trang điểm. Thanh Đông hong khô tóc rồi vấn sơ cho nàng, thân khoác đồ ngủ mỏng. Tương Như Nhân chuẩn bị lên giường xem sách xong rồi ngủ.
Ngoài phòng Bạch ma ma bước vào báo hoàng thượng đến. Tương Như Nhân vội đứng dậy, lúc đi tới cửa hoàng thượng đã vào tới đây.
Tương Như Nhân phúc thân thỉnh an. Tô Khiêm Dương nhìn nàng một cái rồi không nói gì đi thẳng vào trong tẩm thất.
Tương Như Nhân sai Thanh Đông đi chuẩn bị trà nóng và nước rửa mặt, đi theo vào trong.
Thanh Thu và Tử Yên tức khắc ra ngoài, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ. Tương Như Nhân trong lòng yên lặng nhớ lại một chút thời gian. Lần trước từ Thừa Kiền cung trở về, hoàng thượng có gần một tháng không lại đây.
Thanh Đông sau khi đưa trà và nước vào thì lui ra. Tương Như Nhân đi tới, muốn thay hắn gỡ nút thắt.
Có điều tháo đến nút thứ ba thì hai tay bị Tô Khiêm Dương nắm lại. Trong lòng Tương Như Nhân cũng không biết được hắn đây là đang tức hay đã nguôi giận, ngẩng đầu nhìn hắn, đáy mắt hiện lên chút không tin tưởng.
Nửa ngày, Tô Khiêm Dương mở miệng "Đây là cách nàng biết sai rồi đó sao?"
Tương Như Nhân mặt ngây ra, Tô Khiêm Dương nói tiếp "Từ Thừa Kiền cung trở về, trẫm không đến chỗ nàng, nàng vẫn ở Chiêu Dương cung an ổn qua ngày, không nghĩ tới lại đi Thừa Kiền cung nhận sai đúng không?"
Tô Khiêm Dương nắm chặt, Tương Như Nhân thoát không ra, dù nàng không nói lời nào nhưng không lẩn tránh ánh mắt hắn. Nhìn hắn, nàng không phải không nghĩ đến nhận sai mà là không biết nhận sai như thế nào để làm hắn nguôi giận. Ở chỗ này, Tương Như Nhân liền áp dụng kế án binh bất động, nếu đã không biết vậy không thể tạo thêm sai lầm.
Có lẽ trong lòng Tương Như Nhân còn có chút chắc chắn. Chắc rằng ngày đó sau khi mình thừa nhận thì hoàng thượng cũng không làm gì mình. Chắc rằng dù sau đó nàng không làm gì thì hoàng thượng vẫn sẽ đến Chiêu Dương cung.
Tương Như Nhân không biết chắc chắn này của nàng xuất phát từ đâu. Nhưng nàng là chắc chắn hoàng thượng sẽ không vì thế mà hờ hững nàng.
Có lẽ chính nàng cũng không phát hiện, bản thân luôn tự nhắc nhở mình không được thị sủng mà kiêu nhưng vô hình vẫn ỷ vào sự sủng ái, nuông chiều của hoàng thượng.
Trong không khí truyền đến tiếng thở dài. Tương Như Nhân còn đang suy nghĩ đối sách thì thân mình bỗng nhiên bị hắn ôm lấy. Một hơi thở quen thuộc ập đến, toàn bộ thân mình bị hắn ôm chặt, cách một lớp vải mỏng, Tương Như Nhân có thể cảm thấy ma sát từ vải áo khoác của hắn.
"Nàng liền nhẫn tâm như vậy." Bên tai truyền đến thanh âm bất đắc dĩ của hắn, "Nàng đành lòng không nhìn trẫm nhưng trẫm lại không thể đành lòng không đến gặp nàng."
Tương Như Nhân không ngốc, nàng cảm nhận được dung túng mà hoàng thượng cho nàng. Này thấy được từ lần đầu hắn mang theo nàng đi tuần cho đến sau khi tiến cung, phần dung túng này càng thêm rõ rệt.
Tôn ma ma nói, Hứa ma ma cũng nói, phần vinh sủng này trên dưới hậu cung chỉ có mình nàng, nhưng Tương Như Nhân còn cảm giác thiếu cái gì đó.
Mà rốt cuộc là thiếu cái gì đây...
"Hoàng thượng, chính là thần thiếp lo sợ hoàng thượng còn giận thần thiếp." Tương Như Nhân còn chưa giải thích xong đã bị Tô Khiêm Dương cắt lời, hắn cúi đầu nhìn nàng "Nàng lại bắt đầu tìm lí do."
Tương Như Nhân dừng lại, Tô Khiên Dương đặt cằm lên trán nàng "Nếu nàng thật sự lo lắng thì đã đi Thừa Kiền cung. Nếu đủ lo lắng chẳng lẽ chỉ ở Chiêu Dương cung chờ trẫm đến sao?"
Lúc này còn nói lời phủ nhận thì có vẻ không có hiệu lực.
"Trẫm đối với nàng không tốt sao?" Rốt cuộc Tô Khiêm Dương cũng đẩy nàng ra, nhìn nàng. Tương Như Nhân lắc đầu "Hoàng thượng đối với thần thiếp rất tốt."
"Nếu biết trẫm đối với nàng tốt. Vì sao không tin trẫm, Nhân Nhân, trong lòng nàng rốt cuộc có ta hay không?"
Trong lúc bộc lộ cảm xúc, Tô Khiêm Dương đã quên luôn dùng trẫm để xưng hô bản thân. Hắn gấp gáp nhìn nàng, nhìn vào hai mắt nàng như muốn chứng thực bản thân có vị trí quan trọng thế nào với nàng.
Nàng không thể trốn tránh, vươn hai tay ôm ôm mặt hắn, cười nói "Trong lòng thần thiếp đương nhiên có hoàng thượng. Hoàng thượng là người quan trọng nhất trong lòng thần thiếp."
Tô Khiêm Dương gắt gao nhìn vòa mắt nàng, muốn nhìn ra vẻ nhất trí trong lời nàng đã nói ra. Nửa ngày, hắn nghiêng nghiêng mặt dùng chút râu đã cạo sát vào lòng bàn tay khiến nàng khẽ ngứa, sau đó nở nụ cười.
Tô Khiêm Dương cười không ít nhưng cười như vậy lại không nhiều.
Phảng phất là nghe được lời khiến hắn vừa lòng, Tô Khiêm Dương nhìn nàng, cười thật vui vẻ, mi mày đều toát ra sung sướng. Đôi mắt kia thường ngày thâm thúy sâu không thấy đáy, giờ phút này lại chính là vui vẻ.
Có một khác như vậy, Tương Như Nhân xúc động, trên mặt hắn cười quá mức chói mắt, nhìn gương mặt nàu đã mười mấy năm, lúc này Tương Như Nhân cảm thấy hắn là người vô cùng hấp dẫn.
So với lúc còn trẻ, hiện tại hắn càng thêm trầm ổn. Khí chất vững như núi Thái Sơn kia ở trong mắt nàng đặc biệt có mị lực.
Một người quyền thế đầy mình lại chỉ vì một câu nói như vậy bị dỗ cho toàn thể tinh thần và thể xác đều thoải mái. Tô Khiêm Dương cũng không ý thức được bản thân đã hoàn toàn luân hãm, lại càng không đoán trước được trong tương lai, hắn lại vì nữ nhân này đảo điên hoàn toàn những quy định hắn đặt ra cho bản thân.
Tương Quý Phi Truyện Tương Quý Phi Truyện - Tô Tiểu Lương