The art of reading is in great part that of acquiring a better understanding of life from one's encounter with it in a book.

André Maurois

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 192 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 522 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:34:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25: Kim Lương Nhân Có Thai
im lương nhân có tin vui.
Đối với thái tử phủ mà nói, đây coi như là chuyện vui có giá trị nhất từ khi Trương trắc phi sẩy thai tới nay.
Thỉnh an trước mặt mọi người nôn khan, thái tử phi mời thái y đến chẩn, đúng là có tin vui, lúc này cách quỳ thủ tháng trước của Kim lương nhân cũng chỉ mới mấy ngày mà thôi.
Các viện nghe nói đều tặng quà chúc mừng, thái tử sau đó cũng là trực tiếp đi Thiên Hương uyển thăm nàng ta, nhắc tới cũng là Kim lương nhân vận khí tốt, nàng là người mới, lại là người cuối cùng thị tẩm, trước sau số lần cộng lại vẫn chưa đầy hai bàn tay, người khác vẫn chưa có tin gì lại để cho nàng đi trước.
Tin tức truyền tới trong cung, Hoàng hậu nương nương cũng phái người ban thưởng, để Kim lương nhân hảo hảo dưỡng thai, an an tâm tâm sinh hạ hài tử...
Bên trong Thiên Hương uyển, Kim lương nhân vừa tỉnh dậy, đến khi nhũ mẫu Vương ma ma đi tới, Kim lương nhân muốn xuống giường đi uống chén nước thì bị nha hoàn hầu hạ bên cạnh cản lại, "Tiểu thư ngài cứ nằm, có cái gì sai sử chúng nô tì là được."
Kim lương nhân theo bản năng sờ sờ bụng, nàng chỉ là buổi sáng dậy trễ không kịp ăn sáng, vội vã chạy đi thỉnh an, bị Tần lương nhân gọi hỏi khẩn trương mới có thể nôn khan, ngẫu nhiên lại chẩn ra là có tin vui.
"Hương Phù, ta rõ ràng là chỉ vừa quá ngày nguyệt sự tháng trước có mấy ngày thôi, thái y có khi nào chẩn sai rồi không? " Nàng tháng trước cũng chỉ hầu hạ thái tử hai đêm.
Hương Phù nhìn tiểu thư nhà mình mơ mơ màng màng, nở nụ cười, "Cái gì mà có thể chẩn sai, loại sự tình này thái y làm sao dám chẩn sai, là tiểu thư ngài hồng phúc Tề Thiên."
Vương ma ma thay nàng rót nước đi tới, đưa cho Kim lương nhân, trong giọng nói có chút vui mừng, "Nếu tiểu thư có thể sinh hạ con thứ, tại thái tử phủ tiểu thư liền thêm phân lượng, tương lai vào cung tuyệt đối cũng sẽ không bị bạc đãi."
Kim lương nhân tiếp nhận cái chén, đáy mắt có chút mong mỏi, "Thực sự có thể sao, phía trước còn có nhiều vị tỷ tỷ như vậy." Tính gia thế tính tình cảm, nàng cũng không sánh bằng.
"Dĩ nhiên, tiểu thư có thai đây đã là sự thực, hôm nay ngài phải hảo hảo dưỡng thân thể, chờ sinh ra thứ tử, thái tử điện hạ sẽ đối với tiểu thư ngài tốt hơn." Vương ma ma cảm giác tiểu thư nhà mình từ nhỏ đến lớn chưa tính là thông minh nhất, tướng mạo cũng không phải xuất chúng nhất nhưng là vận khí tốt nhất, hôm nay có thai, những ngày sau này nhất định sẽ tốt hơn.
Bị Vương ma ma an ủi như thế, nét mặt Kim lương nhân thoáng ngượng ngùng vẻ thiếu nữ hoài xuân, nàng cũng chẳng qua mới mười lăm tuổi, đối với nàng mà nói thái tử chính là tất cả.
Kim lương nhân đang nghĩ ngợi, ngoài phòng cung nữ bẩm báo, nói là Diệp lương nhân đến thăm nàng.
Sau khi mời vào, Kim lương nhân vội sai Hương Phù bày ghế cho Diệp lương nhân, Diệp lương nhân nhìn nàng nằm ở trên giường vàng ngọc dao, cười híp mắt ngồi xuống, "Muội muội lần này coi như là hết khổ."
Kim lương nhân ngượng ngùng cúi đầu, "Tỷ tỷ đừng nói như vậy, thái tử điện hạ đến chỗ tỷ rất nhiều, rất nhanh tỷ tỷ cũng sẽ có tin thôi."
Diệp lương nhân đáy mắt hiện lên một chút ghen tỵ, rất nhanh thu lại, hơi chua xót nói, "Ta chẳng qua là một lương nhân thôi, nào có vận khí tốt như ngươi vậy." Thị tẩm mới vài lần đã hoài thai.
Kim lương nhân thấy nàng nói như vậy, có chút luống cuống, không biết làm thế nào nói tiếp, Diệp lương nhân lập tức nở nụ cười, "Nói ngươi vận khí tốt ngươi còn mất hứng?"
Kim lương nhân lắc đầu, giật giật miệng, luôn cảm thấy Diệp tỷ tỷ cùng mình vào phủ này hôm nay nói có chút kỳ quái.
"Ta và ngươi cùng vào phủ, khi còn trong cung cũng là ở chung nên ở đây chỉ có ngươi là ta có thể trò chuyện." Diệp lương nhân nói giọng có chút buồn vô cớ, thái tử phi tôn quý, hai vị trắc phi vẫn là cao hơn so với các nàng, các nàng cũng không thể tùy ý trò chuyện, còn có mấy người lương nhân tuy là phẩm cấp như mình, nhưng vào phủ sớm hơn, nói như thế nào cungx kà lão nhân so với các nàng, làm sao có thể bình đẳng nói chuyện với nhau.
Kim lương nhân ngẩng đầu nhìn nàng, cảm giác như vậy nàng cũng có, trước đây khi nàng còn chưa được thị tẩm thì cảm giác bị cô lập đặc biệt này còn rõ ràng hơn nhiều, không có ai để nói chuyện cho nên mới phải đè nén, đêm không thể chợp mắt liền bị bệnh, hôm nay nghe Diệp lương nhân nói như vậy thì nảy ra cảm giác đồng bệnh tương liên, đưa tay kéo tay Diệp lương nhân lại, thành khẩn nói, "Diệp tỷ tỷ nếu không phải ghét bỏ, có thể thường đến chỗ ta, tại phủ thái tử này, chúng ta cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."
"Ngươi hiện thời có thai, ta không thể thường xuyến đến. Ngươi cũng không phải nhàm chán, thái tử điện hạ sẽ thường đến thăm ngươi." Diệp lương nhân nói vẻ rộng lượng.
"Tỷ tỷ đừng nói như vậy, nếu là điện hạ tới chỗ này, ta nhất định sẽ nói với điện hạ, để điện hạ đến trò chuyện với tỷ tỷ." Kim lương nhân thấy Diệp lương nhân đáy mắt cô đơn liền an ủi.
"Đứa ngốc." Diệp lương nhân đáy mắt có ý cười, giận trách.
Hai người trò chuyện một hồi, thấy sắc trời tối sầm, Diệp lương nhân đứng dậy ra về, Kim lương nhân phân phó Hương Phù tiễn nàng.
Chờ Diệp lương nhân rời khỏi, Vương ma ma nhìn vẻ mặt vô tâm của tiểu thư nhà mình thở dài, "Tiểu thư, ngài trăm triệu lần không thể ở trước mặt điện hạ nói để hắn đến chỗ Diệp lương nhân, đây chính là ngài tự tìm phiền toái! "
Kim lương nhân không lưu ý lắm, thấy nàng lo lắng như vậy, cười nói, "Nhũ mẫu là suy nghĩ nhiều, điện hạ không thể qua đêm ở đây, ta chỉ thuận miệng nhắc tới, làm sao sẽ gây ra sự gì cho mình."
Vương ma ma vẫn cảm thấy không thích hợp, "Tiểu thư vẫn là nên cùng thái tử phi và hai vị trắc phi thân cận chút, Diệp lương nhân tâm tư quá nặng."
"Nhũ mẫu!" Kim lương nhân giọng có chút trách cứ, "Ta và Diệp lương nhân cùng nhau vào phủ, lúc tuyển tú nàng cũng chiếu cố nhiều đến ta, làm sao có thể nói như vậy về nàng."
Tiểu thư đơn thuần, chưa trải khổ, Vương ma ma khuyên thế nào cũng không làm nên chuyện gì, chỉ có thể tự mình đề phòng một chút...
Bên này Diệp lương nhân đã trở về Lan Tâm uyển, vừa vào cửa liềm đuổi tất cả cung nữ chỉ giữ lại một ma ma, Diệp Vãn Sương tức giận ngồi ở trên tháp mềm, dằn mạnh chén trà lên bàn, sắc mặt không tốt.
Một bên Điền ma ma tiến lên trấn an, "Lương nhân phóng khoáng tâm, rất nhanh rồi sẽ hoài thai hoàng tự, đến lúc đó có Hoàng hậu nương nương làm chỗ dựa cho người, người còn e ngại một Kim lương nhân sao? "
Diệp Vãn Sương hừ một tiếng, "Ta mà sợ nàng? Nàng chỉ là vận khí tốt, một Ngự Sử nữ nhi mà thôi! "
"Lương nhân nghĩ như vậy là được rồi, làm sao lại tức giận thế này, ngài mới vào phủ chưa bao lâu, chuyện Kim lương nhân mang thai, người nên nóng nảy nhất cũng không phải ngài." Điền ma ma thấy sắc mặt nàng chậm chậm, rót thêm cho nàng một chén trà nữa.
Diệp Vãn Sương cầm lấy cái chén, cười nhạo, "Nói cũng phải, dù là vị kia ở Ấn Nguyệt các không vội, nhưng vị nào đó ở Linh Lung các vào phủ còn sớm hơn chúng ta, nói thẳng ra thì số lần nàng thị tẩm so với ta cùng Kim lương nhân cộng lại còn nhiều hơn."
Con người đều là như thế! Gia thế so không lại, thân phận so không tới, nhan sắc so cũng biết là không bằng, chỉ đành cố gắng tìm một điểm gì đó để đè người ta xuống tgì trong lòng mới thấy thoải mái hơn được.
"Hiện nay Kim lương nhân có thai, điện hạ sẽ tới chỗ lương nhân nhiều hơn, lương nhân nên nắm chặt cơ hội này." Một bên Điền ma ma hợp thời nhắc nhở.
Diệp Vãn Sương để ly xuống, trong giọng có chút khinh thường, "Không phải là mang thai thôi sao, thật đúng là cho rằng có thể sinh hạ nhi tử liền một bước lên trời? Cũng phải có cái mệnh này mới được!"...
Trong phủ thái tử đối với chuyện Kim lương nhân hoài thai đều là trên mặt tỏ ra thật cao hứng, đến Linh Lung các thì Hứa ma ma đã chẳng còn muốn khuyên Tương Như Nhân nữa, đúng giờ Thanh Đông mang thuốc đến là ăn, trong phủ này ngoại trừ thái tử chắc cũng chỉ có Tương Như Nhận là thật tâm chúc phúc.
Đến tối, sau khi rửa mặt, Tương Như Nhân cầm quyển sách dựa vào giường đọc một chút chuẩn bị ngủ, ngoài phòng Tử Yên truyền lời, nói là thái tử điện hạ tới.
Tương Như Nhân có chút kỳ quái, mới vừa xuống giường, thấy thái tử tiến đến, sắc mặt tựa hồ là không được vui, sai Thanh Thu đi chuẩn bị nước nóng, tự tay cởi áo khoác cho hắn, "Điện hạ hay là đi tắm trước một chút?"
Không như thường ngày, Tô Khiêm Dương cứ đứng ở đó nhìn Tương Như Nhân, nhìn đến mức nàng thấy kỳ quái, nhịn không được hỏi, "Điện hạ làm sao vậy?"
Tô Khiêm Dương trên mặt có chút cười mà không cười, "Nàng không hỏi xem bản cung vì sao đã trễ thế này mới đến đây sao? "
Tương Như Nhân suy đoán hắn ở đâu không vui, toại cười kéo hắn vào phòng rửa mặt, "Điện hạ muốn đến lúc nào thì đến lúc đó thôi."
Tô Khiêm Dương nhìn bên trong mắt của nàng có chút ý tứ hàm xúc, theo nàng rửa tay rồi lại rửa mặt, "Nàng không hiếu kỳ bản cung vì sao trễ như thế này mới đến chỗ nàng? "
Tương Như Nhân lòng ai thán một tiếng, thật là phiền phức, dứt khoát ngẩng đầu nhìn hắn, " Điện hạ có thể nói cho thiếp biết vì sao trễ như thế điện hạ mới tới chỗ thiếp không?"
Tương Như Nhân giọng mang theo chút bất đắc dĩ, giống như đang nghĩ hắn đây là cố tình gây sự, thực không có cách nào cho nên mới theo ý của hắn mà hỏi, cuối cùng còn nháy mắt một cái, tựa hồ muốn nói, thế này ngươi hài lòng chứ?
Tô Khiêm Dương bỗng nhiên nở nụ cười, tâm tình nhất thời khá hơn nhiều, ra khỏi phòng rửa mặt, đổi qua áo ngủ, Tô Khiêm Dương uống xong nước Thanh Thu bưng tới, lúc này mới nói với Tương Như Nhân, "Bản cung giờ Dậu nửa khắc từ Dao Hoa các đi ra, qua Ấn Nguyệt các, sau lại đi Thiên Hương uyển, cuối cùng là đến chỗ nàng."
Hơn nữa thời điểm hắn mới vừa mới tới vẻ mặt không được không thoải mái, Tương Như Nhân có thể kết luận, hắn cũng không phải một đường lao lực xong mới tới chỗ nàng.
Tương Như Nhân quyết định giả ngu, lên giường tựa ở trên người hắn, "Thảo nào điện hạ trễ như thế mới đến chỗ thiếp, điện hạ mệt hay không, thiếp xoa bóp cho ngài." Nói xong Tương Như Nhân đứng dậy đặt tay lên vai hắn.
Rõ ràng là nhìn ra chút gì lại hết lần này tới lần khác muốn giả bộ không hiểu gì, Tô Khiêm Dương nhìn nàng cứ thế giả ngu, cũng không nói phá, khóe miệng gợi lên chút cười, xoay người để cho nàng xoa bóp.
Tương Như Nhân điều chỉnh tư thế ngồi, hai tay khoát lên trên bả vai của hắn, bóp mấy cái lại hỏi, "Điện hạ, lực đạo này thích hợp chưa?"
Tô Khiêm Dương ừ một tiếng, Tương Như Nhân ấn xuống lực đạo này từ từ cho hắn thả lỏng.
Lực tay Tương Như Nhân không nhẹ không nặng, thỉnh thoảng tóc nàng còn quẹt qua cổ hắn, khiến cơn buồn ngủ vừa đến thì lại quét tới một chút ngứa ngáy trong lòng.
Hắn hưởng thụ phần này cảm giác, trong phủ này nữ nhân đều thông minh, nhưng mà ở chỗ nàng, hắn còn hưởng thụ thêm được cảm giác tự tại.
Vốn là dự định ở Dao Hoa các ngủ lại, thái tử phi rộng lượng, để hắn đi xem Trương trắc phi, đến Ấn Nguyệt các, nói chưa được vài câu đã nhắc tới Kim lương nhân có thai, Trương trắc phi cũng rộng lượng, để hắn đi thăm Kim lương nhân hôm nay mới vừa chẩn ra hỷ mạch.
Lại từ Ấn Nguyệt các đi Thiên Hương uyển, Kim lương nhân thấy hắn đến thì rất cao hứng, hắn vốn cũng không có ý định lưu lại, ngồi một hồi thì muốn đi, kết quả là lại thêm một người rộng lượng, Kim lương nhân trong lời nói lại muốn hắn đi chỗ Diệp lương nhân ngủ lại.
Thật hay! Tất cả nữ nhân trong phủ thái tử này của hắn đều rộng lượng.
Cũng không để ý có hù dọa Kim lương nhân hay không, Tô Khiêm Dương mặt đen lại rời khỏi Thiên Hương Uyển, hắn đường đường thái tử điện hạ buổi tối tìm một chỗ ngủ cũng bị mất, trên đường trở về Phượng Dương các, nhìn thấy Linh Lung các cửa còn trong đèn, Tô Khiêm Dương liền trực tiếp quẹo vào.
Tương Như Nhân xoa bóp một lát, Tô Khiêm Dương xoay người kéo nàng nằm xuống, chuyện kế tiếp, đó chính là thả màn tắt đèn...
Sáng sớm hôm sau, bầu không khí thỉnh an ở Dao Hoa các có chút quái dị, mọi người nói chuyện phiếm thì nói không nhiều, còn có một cái Kim lương nhân, không biết là cao hứng hay là thế nào, viền mắt hiện lên chút thâm quầng, hình như cả đêm không ngủ...
Tương Quý Phi Truyện Tương Quý Phi Truyện - Tô Tiểu Lương