People sacrifice the present for the future. But life is available only in the present. That is why we should walk in such a way that every step can bring us to the here and the now.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 145 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 514 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:46:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 111: Huyết Lan Cung Bị Hủy
hiên Mị đi ra cửa cung, Liệt Tuyệt đã đợi hắn từ lâu. Trông thấy Vương gia nhà mình, rốt cuộc hắn không đi qua đi lại mà đứng thẳng.
“Vương gia, nô tài đã đợi ngài đi ra, còn có cả Quân công tử.”
Liệt Tuyệt lần đầu gọi Quân Mạc Ly, nhìn hắn có chút không thích ứng. Tính tình Liệt Tuyệt hắn biết rõ, chủ động gọi Quân Mạc Ly thì đúng là chuyện lạ.
“Liệt Tuyệt, chuyện gì?”
“Cái này, Vương gia, ngài vẫn là mau về đi, có một người toàn thân bị thương muốn gặp Quân công tử.”
“Người đâu?”
“Còn đang ở Vương phủ.”
Thiên Mị nhìn Quân Mạc Ly, hai người cũng cảm thấy kinh ngạc, sẽ là ai?
Vội vàng chạy về Vương phủ, tiến vào đại sảnh, quả nhiên có một người. Đôi mắt Quân Mạc Ly nhíu lại, cả người đầy vết máu, đầu tóc rối bời nhưng không thể giấu đi khuôn mặt quen thuộc.
“Hoa Ảnh!”
Hoa Ảnh gian nan xoay người, trông thấy Quân Mạc Ly, lệ nóng doanh tròng, rốt cuộc tìm được Cung chủ rồi: “Cung chủ, thuộc hạ ~”, sơ sẩy một cái, Hoa Ảnh không đứng vững được, thân thể bắt đầu lay động. Quân Mạc Ly nhanh tay lẹ mắt tiến lên vịn lấy, đưa nàng tựa vào ghế.
“Xảy ra chuyện gì?”
Hoa Ảnh đang ở Huyết Lan cung, cả người bị thương xuất hiện ở đây, chẳng lẽ Huyết Lan cung gặp nạn?
“Thuộc hạ đáng chết, không thủ hộ Huyết Lan cung cho tốt. Thuộc hạ đáng chết.”
Hoa Ảnh quỳ xuống thỉnh tội, áy náy trong lòng càng khắc sâu, Huyết Lan cung là nhà của bọn họ, mà nàng lại để người ta xông tới, không thể bảo vệ được, hơn nữa, mấy người Vô Âm…
“Đứng lên nói, chuyện gì xảy ra?”
Trong lòng Quân Mạc Ly có một dự cảm không tốt.
“Đêm qua Huyết Lan cung đột nhiên xuất hiện một đoàn người áo đen xông vào cướp đoạt, thuộc hạ và mấy người Vô Âm chống cự nhưng không lại. SÁng nay, mấy người Vô Âm che chở cho thuộc hạ trốn ra, đi bẩm báo cho Cung chủ. Mà lúc này, hoàn toàn không biết được tình huống của bọn họ…”
Đường Mẫn chấn kinh, trong đầu nàng vẫn là hình ảnh lúc bọn họ rời đi. Nàng đưa Hỏa diễm hồ cho Vô Âm, sau đó cười tủm tỉm rời khỏi Huyết Lan cung. Không tới mấy ngày, Huyết Lan cung lại gặp phải tan nạn này?
“A Ly?”
“Cung chủ Huyết Lan cung, cái này!” Liệt Tuyệt há hốc mồm, giật mình nói, lại bị Thiên Mị hung hăn trợn mắt nhìn, ngạc nhiên. Lúc này Thiên Mị lo lắng cho Quân Mạc Ly hơn, Huyết Lan cung là một tay hắn tại nên, hôm nay những người kia rõ ràng đánh vào mặt hắn, làm việc gọn gàng dứt khoát như vậy, càng giống trả đũa hơn.
“Đi, trở về.” Quân Mạc Ly trầm giọng, hắn phải trở về, mấy người Vô Âm đang ở đó.
“Đợi một chút.
“Đợi chút.”
Thiên Mị cùng Đường Mẫn đồng thời gọi Quân Mạc Ly lại, Đường Mẫn nhìn Thiên Mị, chạy lên giữ chặt Quân Mạc Ly: “ A Ly, ta và chàng cùng nhau.” Ánh mắt kiên định, không cho từ chối. Quân Mạc Ly ấm áp, gật đầu.
Thiên Mị và Hành Ngọc cũng đi lên: “Đi cùng đi, có thể chăm sóc lần nghau.”
Hoa Ảnh bị cho ở lại vương phủ, giao cho Liệt Tuyệt trông nom, mà bọn họ thì đi đến Huyết Lan cung.
Liệt Tuyệt nhìn nữ tử mặt đầy máu, tên là Hoa Ảnh…
“Cái đó, cô nương, ngươi nghỉ ngơi trước. Ta lấy cho ngươi ít nước lau sạch vết máu, sau đó bôi thuốc.” Liệt Tuyệt lập tức gọi hạ nhận lấy nước ấm và thuốc, tự mình mang tới trước mặt Hoa Ảnh. Hoa Ảnh vẫn nhìn cửa chính, hoàn toàn không để ý đến Liệt Tuyệt.
Liệt Tuyệt xấu hổ, vẫn mở miệng nói: “Cô nương, nước?”
“Không được, ta cũng phải đi.” Hoa Ảnh nghĩ như vậy, sải bước chân, nhưng người lại không thể đi được. Đột nhiên quay đầu lại, đã nhìn thấy Liệt Tuyệt ngăn lại.
“Tránh ra.”
“Không được.” Liệt Tuyệt lắc đầu: “Vương gia phân phó phải để ý ngươi, Quân công tử cũng nói để ngươi nghỉ ngơi cho tốt. Ta thấy trước tiên ngươi nên bôi thuốc…”
“Câm miệng, ta không có tâm tình!”
“Ặc, thế lau vết máu trước?”
“Câm miệng.”
Liệt Tuyệt lập tức im lặng, nhìn vẻ mặt Hoa Ảnh, có chút vô tội, hắn trêu ghẹo ai chứ…
“Này, ngươi cứ ngồi chờ đi, ta bày nước với thuốc cho ngươi.” Liệt Tuyệt nhìn Hoa Ảnh, vẻ mặt không thèm đếm xỉa đến hắn, hằn đành thở dài bỏ đồ xuống.
Lúc này tâm tình Quân Mạc Ly phập phồng, không thể bình tĩnh, từ khi nhìn thấy Hoa Ảnh thì hắn có dự cảm rất xấu. Bây giờ hắn chỉ nghĩ nhanh hơn, không biết mấy người Vô Âm sao rồi?
Mặc dù Huyết Lan cung ở Phong Chiêu, nhưng ở chỗ bí mật, có thể tìm được và đột kích thành công chứng tỏ thực lực của đối phương không thể khinh thường. Dường như bọn họ có chuẩn bị mà đến, đánh khiến mấy người Vô Âm không kịp trở tay.
Thiên Mị và Hành Ngọc lần đầu tới Huyết Lan cung, nhất là Thiên Mị, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Hắn không ngờ, đường đường Huyết Lan cung lại ở ngay trong Phong Chiêu, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, quả thế.
Xung quanh hắn rất quen thuộc nhưng lại không thể nhớ rõ như lòng bàn tay. Huyết Lan cung chính là dựa vào hoàn cảnh từng quen biết mà sống sót, đến nay không có ai phát hiện. Nếu không phải lần ngoài ý muốn nay thì có lẽ sẽ luôn tồn tại như thế.
“A Ly, không sao đâu, chúng ta còn chưa rõ ràng tình huống.” Đường Mẫn không biết nên nói cái gì, chỉ có thể an ủi như vậy. Thật ra trong lòng nàng cũng gấp không chịu được, như bị phỏng và lở loét.
Mặc dù nàng chỉ ở chung với mấy người họ không lâu, nhưng nàng lại rất thích bọn họ. Nhất là Vô Âm, đúng là hợp khẩu vị của nàng. Còn có Lộng Nguyệt, mặc dù nàng ta khá là bài xích nàng, nhưng lại không làm ám chiêu gì.
Còn có Thanh Phong, Phiêu Tuyết…
***
Huyết Lan cung, một mảnh hỗn độn.
Quân Mạc Ly nhìn cửa cung, bảng hiệu Huyết Lan cung lung lay sắp đổ, cây đèn cầy chập chờn trong gió.
Cửa lớn, một vệt máu dài vô cùng bắt mắt.
Trong lòng Đường Mẫn hơi nhéo lên, dường như tình hình bên trong không tốt!
Bước chân trầm trọng, bốn người cùng đi vào. Đi đâu cũng là khung cảnh hoang tàn, cái bàn nát bươm, những cái cây ngã xuống, bồn cảnh và bình sứ đổ tứ tung. Lại không thấy một bóng người…
“Bọn họ đâu?” Đường Mẫn nghi ngờ, khắp nơi đều là máu, vì sao không thấy một ai. Cho dù là Vô Âm hay những hắc y nhân đối địch.
“Đi vào trong.”
Quân Mạc Ly vượt qua chướng ngại, chạy thẳng vào bên trong, vọt tới bên hồ mới dừng lại. Mấy người Đường Mẫn đuổi tới thì Quân Mạc Ly vẫn đứng yên bên hồ không nhúc nhcish,
Đường Mẫn thoáng nhìn, Rồi “A!” lên một tiếng ——
Mặt hồ có rất nhiều thi thể, hồ nước vốn thanh tịnh giờ đây vô cùng yêu dị, hiện ra màu đỏ quỷ dị, dưới ánh mặt trời giống như rượu đỏ đậm đặc thuần túy. Nhưng là màu đỏ này khiến lòng người rét lạnh.
“Cái này!”
Thiên Mị nhíu mày, thủ đoạn này thật tàn nhẫn, ném người vào mặt hồ cho chảy khô máu, nhuộm cả hồ thành một màu đỏ. Cái hồ to như vậy mà cũng đỏ bừng, công trình như vậy chỉ sợ đã bắt đầu từ đêm qua.
Rốt cuộc những người kia muốn gì!”
“Bên trong không có mấy người Vô Âm sao?” Đường Mẫn bất an, run rẩy hỏi. Chỉ sợ nghe thấy một cái đáp án nàng không muốn.
Quân Mạc Ly thu hồi ánh mắt, không có, bọn họ không ở đây, trái tim hơi thả lỏng.
“Bọn họ không ở đây.”
“Vậy bọn họ đi đâu?” Kỳ quái, những người này cũng không phải là người Huyết Lan cung, bọn họ giống như biến mất vậy, càng làm cho người ta sợ hãi hơn. Loại biến mất không có tiếng động càng làm người ta lo lắng.
“Hả, kia là cái gì?”
Thiên Mị tò mò nhìn gì đó trong tay Hành Ngọc, giống như là một trang giấy.
“Cái này cắm trên cây cột ngoài phòng.” Ngón tay Hành Ngọc chỉ vào gian phòng đó, Đường Mẫn nhìn qua, đó là thư phòng Quân Mạc Ly.
Cầm lên nhìn, không có gì cả, chỉ là một trang giấy cánh hoa, dường như, chất giấy rất mềm mại.
“Là hắn.” Quân Mạc Ly nhìn trang giấy, cười lạnh: “Cảnh Tu.”
Giấy này không phải chất giấy bình thường, loại này đặc biệt ở Hiên Viên, hơn nữa Cảnh Tu càng thích dùng loại giấy này. Hắn từng cười nói, loại giấy này là giấy đặc biệt ở Hiên Viên, từ này về sau là vật hiển thân của ta cũng được.
“Là hắn?”
“Giấy hoa mai, giấy của Hiên Viên, hơn nữa, dấu trên này chỉ có ở hoàng thất Hiên Viên. Ngoài Cảnh Tu, không có ai cả.”
“Yêu nghiệt nam? Hắn muốn làm gì? Không phải hắn còn đang ở hoàng cung Thương Lan sao?”
Phải, hắn thật sự ở Thương Lan, nhưng hắn có an bài người ở Phong Chiêu. Dựa vào việc hắn không ra khỏi Hiên Viên nửa bước, lần này tới Thương Lan, nhìn sao cũng thấy quỷ dị.
Quân Mạc Ly không hiểu sao cảm thấy, Cảnh Tu đến, dường như là nhằm vào hắn.
“Cách nào nhìn thấy Hiên Viên thái tử nhanh nhất?”
Thiên Mị không cần nghĩ ngợi nói: “Hoàng cung, ta dẫn ngươi đi.”
Huyết Lan cung xem như bị hủy, đống bừa bộn như vậy không thể dùng được nữa. Đường Mẫn cực kỳ đau lòng, ở đây vốn là đẹp như thế, nàng còn tính sau này sẽ ở đây. Đáng tiếc…
Tướng Phủ Ngốc Thê Tướng Phủ Ngốc Thê - Nhược Thanh Ngôn